Người đăng: iucopanthan
Satou đây. Tôi nghĩ rằng có 3 châm ngôn là, “Không sát sinh”, “Không trộm
cướp”, “Không hành hung”, nhưng sự thực, không phải, “Không trộm cướp”, mà là,
“Không phóng hỏa”.
Tuy nhưng, dù cho nó không là một trong ba, điều xấu vẫn là xấu, đúng chứ.
--o0o--
“”Chào buổi sáng, chủ nhân.””
“Chào buổi sáng.”
Lulu và Liza người lập tức thức dậy ngay tín hiệu đầu của mặt trời buổi sớm
cho tôi lời chào mừng.
Tôi để Tama xuống từ đùi, và đưa Liza cây giáo trong dự định xin lỗi cô ấy.
“Đ-đây là.”
Đến Liza cũng không thốt lên nổi.
Từ vẻ ngoài, cây giáo quan trọng của cô như thể làm nguệch ngoạc. Phải xin lỗi
trước khi tôi nói, “Hiệu suất nó đã được cải thiện.”
Sau khi tôi làm rõ suy nghĩ, tôi bước tới Liza—nhưng, cô ấy không nhìn tôi.
Dường như kiểm tra hiện trạng cây giáo, cô thử đâm vài lần. Ánh sáng đó xuất
hiện khi cô thực hiện Trọng công còn mạnh hơn trước.
“Chủ nhân!”
Sau khi cô hoàn thành vung giáo, cô ấy đến gần tôi. Tôi quyết định nghe cô
phàn nàn trước khi tôi nói lời xin lỗi. Âm vực cô ấy có chút cao, sẽ thật tốt
nếu cô ấy không giận.
“Đây là, chắc là phần thưởng đúng không!”
Do tôi không nắm được dòng chảy câu chuyện, tôi hỏi cô ấy.
“Arisa bảo với Lulu rằng, ‘Nếu chị đặc biệt phục vụ chủ nhân, ngày nào đó chị
sẽ được ‘nhận thưởng.’, cô bé nói vậy đó.”
Cái này, ‘phục vụ’, và, ‘phần thưởng’ chính xác có ý nghĩa khác. Con bé Arisa
đó, đừng có truyền bá những điều kì quặc cho Lulu.
Mà từ đầu, do cô ấy trông có vẻ sung sướng, hãy để mọi chuyện chảy xuôi.
“Đó là bởi vì Liza luôn làm việc chăm chỉ. Cây giáo ra sao?”
“Vâng, độ nặng bình thường như nhau, nhưng bây giờ tay em như thành một với
cây giáo cho đến tận mũi nó vậy.”
Cô ấy trông cực sung sướng, cô đang cọ má vào cây giáo, tôi xin lỗi cô vì tự
tiện làm mấy thứ với cây giáo sau khi dùng bữa sáng trước khi lên đường. Liza
nói rằng, “Cây giáo và em, mọi thứ đều của chủ nhân cả.”, nhưng tôi nhắc bản
thân mình không lợi dụng điều đó.
--o0o--
Do Lulu sẽ gọi tôi khi Liza hoàn tất chuẩn bị bữa sáng, tôi nhặt một cái khăn
và đi đến con sông bên cạnh điểm cắm trại. Có một con sông gần bên, nên tôi
muốn tắm ở đó.
Mà nói là, nhiệt độ nước ở dưới 100C, nên bình thường tôi sẽ bị cảm lạnh. Dù
vậy, tôi vẫn không thấy lạnh, có lẽ nhờ vào đề kháng băng giá.
Thay vào đó, tôi nhiều hứng thú hơn với ánh nhìn của Lulu tôi cảm thấy từ đám
cây bụi. Trong suốt thời gian nấu ăn, cô ấy thi thoảng làm cái liếc về phía
đây. Tôi nghĩ đám cây bụi đã đủ cao để che tôi, nhưng…
Cô ấy đang ở độ tuổi cô sẽ hứng thú với người khác phái, tôi đoán không tránh
khỏi.
Do nó sẽ phiền phức theo nhiều cách nếu mà Arisa thức dậy, tôi rửa mình với xà
bông nhanh chóng.
Tôi thấy vài con cá bờ rìa trước khi tôi mặc quần áo, nên tôi ném xiên bắt cỡ
10 con rồi để vào kho chứa.
Tôi nghĩ rằng cá nướng là một yếu phẩm của bữa sáng, nhưng Lulu và Liza đã bắt
đầu nấu ăn, cắt ngang giữa họ bây giờ có lẽ thô lỗ.
Tôi lau mình khô ráo và mặc quần áo.
Tóc tôi vẫn còn ướt, nhưng nó sẽ sớm khô nếu lại gần lửa.
“Chào buổi sáng, ông chủ.”
“Chào buổi sáng Nana. Thử nói nhiều lời hơn sau khi chào buổi sáng nhé.”
“Buổi sáng tốt lành, ông chủ.”
“Yep, thế đó.”
Tôi xoa đầu Nana khi khen cô ấy.
Ừ~m Bề ngoài cô ấy là một người phụ nữ trưởng thành, vì vậy xoa đầu cô trông
ngoài phạm vi rồi.
“Sáng.”
“áng~?”
“Chào buổi sáng nano desu!”
“Chào sángggg!”
Những thành viên khác đang dậy. Tôi cũng chào lại họ.
Mà, gì thế Arisa?
“Sao?”
Cô bé đang nói gì?
Arisa chỉ vào mái tóc ướt của tôi.
“Anh phải nói gì nếu anh muốn tắm chứ!”
“Không đời nào. Cô sẽ đi nhìn lén nếu tôi bảo cô đúng chứ?”
“Tất nhiên phải thế rồi! Việc hiển nhiên của một nô lệ như em là chùi rửa lưng
cho chủ nhân!”
“Còn động cơ thực?”
“Một cậu trai đang tắm tại giữa lòng mẹ thiên nhiên! Lỡ mất điều đó là một
hoàn cảnh đáng tiếc!”
Khi cô bé nói quá thẳng thắn, tôi không thể phạt cô bé.
Thường thường, trước khi chúng tôi ngủ hay sau bữa sáng, tôi đi xa một mình để
lau chùi thân thể với một cái khăn ướt và Arisa thường cố nhìn lén tôi mà cô
đã làm một lần từ khi cô trốn được canh chừng của Liza. Tôi không cần mắng cô
bé khi cô nhìn lén nhưng từ khi nó là ảnh hưởng xấu đến các cô gái khác, tôi
sẽ đánh đòn cô bé nếu tôi bắt được cô nhìn lén.
…Tôi phải nói làm sao nhỉ, cảm giác như vai trò của đàn ông và phụ nữ đã bị
đảo lộn.
--o0o--
Ngày đó, thực hành ma thuật của tôi lại kết thúc trong thất bại, để thay đổi
nhịp điệu, tôi ngồi cuối xe và làm khiên nhỏ từ ít gỗ.
Do tôi nhận kĩ năng Chế tạo Giáp sau khi làm một cái, tôi nâng tối đa và kích
hoạt nó. Dù cho khiên chỉ làm từ gỗ, chúng cũng đã được làm với kỹ thuật cao
nhất của Chế tạo Giáp.
Từ khi nó trông bừa bãi, tôi để một tấm vải cho mảnh gỗ dăm. Tôi mang ra hai
cái khiên tôi làm sau khi có kĩ năng cho Pochi và Tama. Có vài cái khiên trong
kho chứa nhưng không có cái nào hợp với Pochi và Tama nên tôi phải tự làm
chúng.
Tôi chỉ vừa mới làm ba cái nhưng do thời gian đã hết, tôi dọn công cụ.
Arisa đã chú ý về nó, mặt hướng tới tôi.
“Những người anh đề cập đến khi nãy?”
“Phải, sớm thôi. Có hai người ở đường lộ, năm người mỗi bên trong rừng ở cả
hai phía đường, và hai người trên cây xa một chút. Arisa sẽ xử lý hai người
trên đường, trong khi năm người trong rừng mé phải sẽ được Liza, Pochi và Tama
chăm sóc. Tôi sẽ đánh hai tên trên cây và năm tên mé trái rừng. Việc bảo vệ
Lulu cho Mia và Nana.”
Mọi người gật đầu với chỉ dẫn của tôi. Mà do tôi đã giải thích trước đó, họ
không có câu hỏi cụ thể nào.
Mọi người căng thẳng, nhưng kẻ địch không có lực lớn nào. Ở bên trái, ngoài
một cấp 7, kẻ khác là tôm tép ở cấp 2-3. Mấy cô gái thú nhân có thể diệt trừ
chúng một mình nếu họ muốn.
Khi chúng tôi vào rừng sau một khúc cua nhẹ, có một người đàn ông và một phụ
nữ đang ngồi trên đường.
Họ nhìn như dân lành bình thường. “Này~”, họ gọi đằng đây.
Khi chiếc xe giảm tốc, người đàn ông đến trong khi cố nói gì.
“Tôi xin lỗi, vợ tôi đang,g,g,g.”
“Fuhu, tôi không có hứng thú diễn xuất của cướp đường.”
Arisa đánh người đàn ông và phụ nữ bằng ma thuật tinh thần mà không hỏi gì. Cô
bé đã cực khổ chọn vị trí để lũ ngựa chúng tôi không bị quét vào đòn tấn công
của cô bé. Mặc dù ngay cả bản thân con bé rất ưa thích diễn xuất.
Phải rồi, 14 đàn ông và phụ nữ này đều là cướp cả.
Không hề kiểm tra kết quả trận chiến đó, tôi dùng 2 nỏ luân phiên bắn hạ hai
người cầm cung trên cây. Họ tốt hơn không nên chết.
Mấy cô gái thú nhảy ra từ đằng sau xe và bắt đầu cuộc tập kích của họ vào
trong rừng. Tôi cũng nhảy khỏi ghế lái xe và tiến vào cánh rừng đối diện.
Chỉ trong vài phút, [Băng cướp làng Oyu] bị diệt trừ. Nữa số bọn chúng bị
thương nhưng không ai chết. Chúng tôi cột chúng vào cây trong khi tước vũ khí.
Tôi cảm thấy hoang phí khi dùng dây thừng với chúng, nên tôi quấn chúng bằng
dây leo, theo đề xuất của Liza.
Tôi chú ý điều này với hai kẻ giả tai nạn lúc nãy, rằng không có trừng phạt
cho, [Gây thương tích] và, [Hành hung] trong thế giới này. Chỉ để cho chắc,
tôi xem tình trạng mọi người và Thưởng Phạt của họ không đổi.
Bọn cướp hứng chịu ma thuật của Arisa, Vùng Ngủ để làm chúng ngủ. Chỉ ngừa
trường hợp, tôi tra xét trên bản đồ, không có làng nào gọi là “Oyu”, trong khu
vực này.
“Nói này, anh muốn làm gì khi thử bắt chúng? Thành phố của bá tước-san vẫn còn
tương đối xa? Chẳng nhanh hơn nếu chúng ta giết chúng sao?”
“Từ khi em được ra lệnh không giết nếu có thể được, em sẽ không giết bất kì
ai, nhưng bọn cướp chắc sẽ sớm bị giết nếu một khi có ai đi qua. Nếu chủ nhân
muốn tiền thưởng thì đầu họ là đủ. Hơn nữa, dù cho ai giết một tên cướp,
Thưởng Phạt của họ sẽ không đổi thành [Giết người].”
Giải pháp của Arisa và Liza quá ư là tàn bạo, nhưng tôi tự hỏi đó chỉ là cách
của thế giới này không. Nếu tôi bỏ qua những kẻ ở đây, chúng chắc có lẽ sẽ bị
giết hay bị bán thương buôn hoặc lữ khách dùng con đường này như một nô lệ.
Dù là thế, tôi không muốn thấy những cô gái thú nhân giết người, và chính tôi,
cũng không muốn giết. Tôi muốn tránh giết chóc nhiều nhất có thế.
Nhưng sau đó, tôi cảm thấy tôi phải đính chính lại nếu bạn đồng hành của tôi
gặp nguy hiểm. Ngay cả khi tôi là kẻ đạo đức giả, tôi cũng không phải Thánh,
nếu thời điểm đến tôi buộc phải từ bỏ.
Dù sao tôi đã giết Zen, cho dù bởi vì ý định của anh ta.
“Hãy mang chúng đến thành phố của bá tước và bán chúng như nô lệ tội phạm. Nó
không phải có lợi hơn nếu giết họ ở đây sao?”
Dù nghĩ tôi không dự định giết chúng, tôi cũng sẽ không để chúng đi. Tôi sẽ
bắt chúng trả cho tội ác chúng đầy đủ. [Thưởng Phạt] của chúng hiện đầy là
[Sát nhân], [Cưỡng hiếp], [Ăn cướp] và nhiều nữa. Không một ai vô tội.
Liza làm mặt trông như có gì muốn nói, nhưng cô ấy dường như không có ý định
chống đối lời tôi.
“Đành chịu vậy~ hãy làm như thế đi.”
Trong khi nói thế, Arisa lắc đầu giống như loại gaijin nào đó. Tôi hiểu nỗi lo
của cô bé, nhưng cử chỉ đó có chút nóng giận.
Đoạn, cô chỉ ngón tay vào tôi, và tiếp tục những lời này.
“Nếu mạng anh gặp nguy hiểm, đừng băn khoăn phải giết đối phương, nghe chưa.
Đó là luật thế giới này. Em sẽ không tha thứ cho anh nếu anh mang cái lý tưởng
hòa bình như nước đó và để mình bị giết thảm thương!”
--o0o--
Mà, 14 người vẫn thực là quá nhiều. Dù cho chiếc xe hầu như không có hành lý
nào, hơn phân nữa đằng sau xe chôn đầy bọn cướp. Hơn nữa, chúng còn bốc mùi.
Do sẽ khó chịu nếu chúng thức, ngoài ma thuật của Arisa, tôi buộc chúng uống
thêm thuốc ngủ tôi làm ở đêm cắm trại đầu và dẫn chúng đến thành phố bá tước
trong khi chúng ngủ.
Dù chỉ vừa mới hai ngày, mùi hôi và tiếng ngáy bọn cướp thiệt là phiền toái
lớn.
Nếu chúng tôi thấy bọn cướp khác, tôi sẽ để chúng chết dở. Tôi đã không nghĩ
rằng mang tội phạm từ một nơi xa xôi sẽ phiền phức thế này.