Việc Làm Của Quản Lý-san


Người đăng: iucopanthan

Tên tôi là Yusala Touya, một người elf sinh ở rừng Bornean.

“Quản lý, chuẩn bị xong rồi.”

Người gọi tôi là người làm duy nhất ở tiệm tôi, Nadi nhỏ. Mặc dù cô ấy còn
không cao bằng đầu gối tôi khi chúng tôi gặp nhau lần đầu, cô ấy giờ đã cao
hơn tôi trước khi tôi nhận ra.

Con người lớn thật nhanh.

“Đi thôi.”

Cô ấy trả lời tôi đầy năng lượng, “Vâng!”, rồi vác cái ba lô lớn dưới chân cô
lên vai.

Cô ấy trình ra một ba lô cỡ trung bình khác bên dưới cô với tôi và mỉm cười.

Đó là hành lý tôi được chia hử.

“Người lao động.”

“Chúng ta không thể. Chúng ta không có nhiều tiền cho thế.”

Tôi thử bảo cô rằng tôi muốn thuê một lao động để mang hành lý, nhưng nó bị từ
chối. Từ khi cô ấy phụ trách kế toán của cửa hàng, tôi không thể ép buộc
nhiều.

Không thoát được, tôi đặt cây gậy trượng ưa thích lên bao lô, rồi mang nó lên
vai.

“Tôi đã làm quả vải ưa thích của quản lý trong hộp ăn trưa, nên làm cái này
thật hăng hái nào!”

Hô, nó thiệt khá hiếm khi người kinh tế Nadi lo liệu cho người khác.

Môi tôi có chút lỏng đi. Nhưng mà khi Nadi có-cái-nhìn-sắc-sảo đang cười cười
khi cô ấy nhanh chóng thấy nó, tôi lại mím chặt nó.

--o0o--

“Hãy đi vào núi từ quanh khu vực này.”

Nadi nói thế khi đưa bản đồ cho tôi.

Chúng tôi cột ngựa chúng tôi cưỡi ở cây. Trường hợp phòng ngừa, tôi rắc thuốc
để đuổi quái vật đến quanh chúng.

Chúng tôi đang giữa chừng một việc từ cậu trai thương nhân gọi là Satou để
phân phát một món đồ đến với người chuột tro xám đang sống ở một vùng đất
không phát triển sâu trong núi.

Bình thường, tôi sẽ không nhận những việc phiền toái thế, nhưng khi mà cậu ta
đang chăm lo một cô gái từ tộc tôi, tôi không thể từ chối nó.

Thay vì nói là tôi không thể từ chối, lẽ thường thì tôi nên nhận việc này miễn
phí.

Nhưng cậu ta là người có trái tim tốt bụng, cậu ta yêu cầu việc như thường.
Hơn nữa, cậu ta trả 3 tiền vàng thanh toán. Tôi muốn bảo rằng tôi không cần
tiền, nhưng Nadi nhanh chặn miệng tôi nên tôi đành thôi.

“Quản lý?”

“Xin lỗi.”

Tôi mải suy nghĩ một chút.

"Vậy thì, làm ơn."

"UMU."

Tôi dùng bí thuật để đi bộ trong rừng.

"■■■ ■■■ ■■■■■■■ Đi rừng - Wood Walk"

Hào quang xanh lá phủ lấy tôi và Nadi.

Đã lâu rồi tôi mới dùng ma thuật này.

Trong khi chúng tôi tiến xuyên rừng trong trạng thái này, nhánh và cây bụi cao
như người trưởng thành tự động tránh chúng tôi.

“Ma thuật này thiệt kì diệu, dù cho bao nhiêu lần tôi thấy nó.”

“Là vậy sao.”

Tôi thấy chút ngượng từ lời ca ngợi thẳng thắn của Nadi.

Là một người lớn theo thuyết vô tâm, tôi phải giữ mình vô cảm xúc.

Tôi dẫn Nadi trong khi chúng tôi băng đường núi. Mà do vật cản thì đang tránh
chúng tôi, không có khác mấy so với đi đường lộ.

“A, đó là hoa huệ đom đóm ở thung lũng hoa!”

“Chúng ta không được.”

Phải, trong khi chúng tôi dùng ma thuật này, chúng tôi không thể làm tổn
thương sinh vật rừng. Một khi chúng tôi làm, ma thuật sẽ không được dùng trong
cả một mùa vụ.

“Ra nó thế sao, aah, nghĩ coi chúng ta có thể nhận 5 tiền vàng từ tiệm hóa
dược với bông hoa đó.”

Tôi dẫn Nadi người vẫn nhìn chăm chú đóa hoa trong hối tiếc bằng tay, và thẳng
tiến tới trước.

Tôi thắc mắc liệu có một quái vật lớn đi ngang đây, tôi bắt gặp cảnh đá và cây
bị đục khoét bất thường. Lẽ nào có loại quái vật cấp cao đang trú ngụ trong
rừng này?

Tôi định dùng ma thuật để kiểm tra nó, nhưng rồi tôi nhận ra tay mình đang móc
với Nadi. Tôi muốn tách tay ra nhưng cô ấy không để nó đi.

“Nadi?”

“Err, um, tôi sẽ buông.”

Cô ấy thông minh đột xuất. Cô ấy thực sự hứng thú với bông hoa trước.

Tôi lo về tình trạng cô ấy, nhưng tôi phải xác nhận an toàn trước nhất.

"■■■ ■■■ ■■■■■ ■■ Rừng thì thào (Thiên nhiên nói)-Forest Whisper (Natural
Whisper)"

Ma thuật lan khắp khu rừng.

[Có quái vật mới xuất hiện trong rừng?]

[Phải, rất nhiều.]

[Chúng không còn nữa.]

[Không còn nữa.]

[Vị anh hùng]

[Ở đây]

[Đêm]

[Đang chạy]

[Đang bay]

[Tiêu diệt heo rừng hoang lớn]

Tiếng vọng nhỏ khu rừng tiếp tục văng vẳng.

Một anh hùng trong khu rừng xa tít thế này? Cũng có tin đồn về anh hùng đế
quốc Saga, nhưng có thể nào một anh hùng hiện giữa tộc người chuột tro xám?

Tôi có chút hứng thú với nó, nhưng khi mà nó không là một quái vật, có lẽ
chẳng nguy hiểm gì lắm.

--o0o--

Chúng tôi rồi cũng đến nơi cư ngụ của tộc chuột vào buổi trưa, nhưng không may
là, hình như chúng tôi không được chào đón.

Vấn đề đây là tôi không hiểu tiếng họ. Mà do tôi được bảo rằng họ cứu Mia, tôi
đã nghĩ họ có thể nói tiếng elf, nhưng dự liệu tôi tắt ngóm.

“Còn thế này thì sao?”

“Phải, nó tương tự tiếng tộc chồn. Cùng có mấy phần tương tự với tiếng elf.”

Nadi đang nói trong dự đoán khi nắm gấu áo tôi.

Dù tôi nghe là cô ấy giỏi về ngôn ngữ, để có khả năng tương tác bằng cách dùng
các tiếng nói không thân thuộc thế này, cô ấy thực có năng lực.

Tôi thích dùng tự nhiên thuật [Dịch nghĩa] mà ông chú tôi dùng nhưng tôi không
có nó, bất khả thi với cấp độ của tôi.

Tôi nhòm chừng Nadi đang thương thuyết.

Trong trường hợp tệ nhất, chúng tôi ít nhất có thể nhấn cho họ kỉ vật và quay
về.

Người chuột xung quanh trở nên có chút ồn ào. Nadi diễn tả sai gì chăng?

Uh? Chân tôi đang bị lắc.

Khi tôi nhìn xuống, những đứa trẻ nhỏ tộc chuột đang co ro quanh hành lý mà
Nadi và tôi đã để xuống đất. Do mũi họ co giật, chẳng lẽ họ ngửi thấy thứ gì
ngon?

Tôi từ từ ngồi xổm xuống trong khi cẩn thận không làm kích động xung quanh và
mở ba lô lớn.

Mùi mạnh lan ra. Gói này là bánh khoai tây chiên cuộn hử.

Rõ ràng, đám trẻ nhỏ thích thú với mùi này. Tôi không chắc cái gì là tốt với
thứ dầu mỡ này, nhưng nó rất nổi trong thành phố.

Nadi có lẽ đã mua nó cho bữa trưa của cô, nhưng phải dùng nó để xây dựng tình
hữu nghị với họ.

Có 10 bánh khoai tây chiên cuộn trong cái gói. Có 18 đứa trẻ hử.

Tôi bẻ bánh làm hai nửa, và chia chúng cho lũ trẻ.

Khi điều đó xảy đến, vài người chuột trông như bà mẹ xuất hiện từ khoảng hở
mấy người lính, và mỗi họ mang 3-4 đứa trẻ đang giữ nhai bánh đằng sau đám đàn
ông.

Tôi đưa miếng cuối cùng cho người chuột đang nhìn đây vẻ buồn bã. Tôi thấy cái
liếc mắt có chút van nài từ Nadi. Tôi sẽ chia cho cô quả vải khô sau, nên đừng
có điên lên.

Tôi không chắc là bánh khoai cuộn đã thành công như vật giao hảo, nhưng khi mà
một người chuột dường như là tộc trưởng hiểu tiếng nước Shiga đến, mục đích đã
hoàn thành thế nào đó.

--o0o--

“Tôi hiểu, vậy em ta đã chết.”

“Theo người hiện diện ở giây phút cuối cùng của anh ta, đó là một cái chết anh
hùng.”

Tộc trưởng nói thế khi ông giữ nón đỏ từ trong những món kỉ vật tôi đưa. Tôi
có thể cảm thấy nỗi buồn sâu sắc đọng ở lời nói ông ta.

Khi tôi định nói lời cảm ơn về cứu giúp Mia, rồi từ biệt, Nadi cắt ngang.

“Tộc trưởng-san, sao khu rừng quanh đây đang chết vậy?”

“Tôi không biết lý do, nhưng chúng đã bắt đầu héo rũ từ cách đây nửa năm rồi.”

Tôi hiểu, tôi biết những gì Nadi cố gắng nói. Nó không đủ với những lời cảm ơn
suông.

Tôi đi ra khỏi ngôi nhà rễ cây lợp rơm của tộc trưởng, và dùng một ma thuật.

"■■ ■ ...... ■ ■ ■ ■■■■■ Cho gọi Thiếu nữ rừng-Summon Forest Maiden (Summon
Dryad)"

Theo phép của tôi, tinh linh của rừng núi này đáp ứng.

Nó trông như một cô gái nhỏ với tóc xanh lá.

“Tôi có thứ muốn hỏi.”

“Elf! Đã lâu rồi.”

“Rừng trên núi.”

“Ngươi muốn biết sao núi lại chết?”

“Đúng vậy.”

“Lý do tại sao núi chết là~ vì một con người cố cưỡng ép kích hoạt tàn tích.”

Theo câu chuyện Dryad, trông giống như nó vì phế tích của ông chú Touya đã hấp
thụ mạch đất quanh đây. Sao có thể thế chứ.

“Có biện pháp.”

“Ổn rồi. Tàn tích dù sao đã dừng, và ta nhận rất nhiều mana từ một đứa trẻ dễ
thương.”

Do sự kích thích mana đó, giống như cô ấy đã thành công rút ra sức mạnh từ
mạch đất ở nơi xa.

Dù cô ấy trông như thế, cô ấy đã sống còn lâu hơn tôi nhiều.

“Cảm ơn cô rất nhiều.”

“Không hề chi~, gặp sau.”

Dryad đi đến phía khác của vòng triệu hồi trong khi nói thế.

Nó đã được giải quyết.

Do tôi nói với dryad bằng tiếng elf, tôi kể lại nội dung thảo luận cho tộc
trưởng và Nadi.

Tôi tự nhủ nếu câu chuyện tôi khó hiểu, Nadi sẽ phần nào giải thích nó lại cho
tộc trưởng.

“Oooh, ngôi làng được cứu rồi.”

“Tôi mừng cho ông tộc trưởng-san.”

“Vâng, giờ thì chúng tôi không cần di cư đến ngọn núi khác nữa.”

Tộc trưởng kiên quyết bắt tay tôi, và cảm ơn nhiều nhiều lần.

Dù nghĩ tôi chẳng làm gì cả.

“Không phải vì anh dùng ma thuật tìm nguyên do, và báo cáo lại rằng nó đã ổn
sao?”

“Là vậy sao.”

Giờ thì, việc đã xong.

Tôi muốn về lại thành phố, và làm một giấc trên ghế sofa mọi ngày.


Death March Kara Hajimaru Isekai Kyusoukyoku - Chương #64