6. Khu Chợ, Cô Công Chúa Và Người Buôn Nô Lệ


Người đăng: iucopanthan

Satou đây. Là Suzuki nhưng giờ tôi là Satou. Đây là một giấc mơ đúng không?
Làm ơn nói đây là giấc mơ đi, Johny.

--o0o--

Một nỗi âu lo nhẹ bắt đầu nảy sinh trong tâm trí tôi, khi tôi đi mua sắm trong
thủ phủ thuộc lãnh thổ một bá tước, thành phố Seryuu.

Mất khoảng vài phút đi bộ đến phía đông nhà trọ của mẹ Martha.

Nghĩ đến thì, tôi vẫn chưa biết tên nhà trọ, bản đồ cho thấy nó tên Quán trọ
Monzen, phải không nhỉ?

Ngay sau khi bước vào dãy quầy hàng thức ăn, tôi ngửi thấy của cái gì đó khá
thơm.

Ể? Đây chẳng phải là mùi xì dầu sao?

Okonomiyaki và bánh kếp nướng được đặt trên một dĩa sắt. Hình như đang là mùa
đậu nành. Như tôi nghĩ, nó có thể gọi là giấc mơ rồi. Không đời nào có xì dầu
trong một thế giới huyễn tưởng.

Dù cho tôi vừa mới ăn một bữa, tôi vẫn mua thêm một.

“Yep, nó đúng là ngon thật.”

Tôi muốn nước sốt thịt heo cốt lết hơn là nước tương (xì dầu). Các quầy hàng
khác dường như chiên món gì đó như bánh khoai nghiền. Thật là một nền văn hóa
ẩm thực cao độ ở một thế giới huyễn tưởng! (med: bánh khoai nghiền)

Tôi đi vòng quanh các cửa tiệm và nếm thêm nhiều món khác.

“Bao nhiêu cho 3 quả gabo này?”

“Là 2 penny.”

“Mắc quá, chẳng phải nó chỉ 1 penny à?”

“Cô trẻ này, nếu thế, chúng tôi sống làm sao; vậy 2 penny cho 4 trái nhé?”

“5 trái với 2 penny.”

“Tôi thua luôn, vì cô xinh đẹp nên tôi bán rẻ vậy.”

Tôi lắng nghe cuộc thảo luận thú vị giữa một dì trẻ và một chủ quầy thức ăn.
Cơ bản là trả giá hử? Từ lúc tôi chỉ quen mua với giá viết trên bảng, nó trông
khá khó khăn.


Nhận được Kĩ năng Nghe lén.


“Cần gì không anh bạn trẻ?”

Từ cuộc trò chuyện vừa nãy có lẽ một gabo cỡ 0,4-0,5 penny một quả. Mà ông chú
này có kĩ năng tính toán, ổng sẽ chắc tính được số lượng nhỏ.

“Tôi muốn mua 2 gabo, trả 1 penny đủ chứ?”

“Cậu nghe cuộc nói chuyện vừa rồi hả? Thế cũng được. Kĩ năng tính toán của cậu
trẻ chẳng trật đâu. Cậu giỏi so với đám trẻ như cậu đấy.”

Nó chỉ là tính nhẩm thông thường thôi mà…

Tôi lấy 2 trái gabo với 1 penny. Gabo thực ra là một loại trái giống bí rợ khổ
nắm tay. Ngẫu nhiên, penny là một đồng tiền thuôn dài nặng cỡ 1 gam, nó có màu
vàng của đồng pha tạp chất cao.


Nhận được Kĩ năng Định giá.



Nhận được Kĩ năng Trả giá.


Nhưng tôi đâu có trả giá nó?

Nó chỉ là bởi vì tôi nghe cuộc trả giá của dì hồi nãy thôi?

Trong khi tự hỏi nên làm gì với trái gabo tôi nhìn chung quanh mình. Các quầy
ở xung quanh đều có cỡ nửa tấm tatami nhưng có rất nhiều quầy. Hơn thế chúng
rất sống động.

Tôi bắt đầu nâng [Định giá]. [Trả giá], [Tính toán], [Đổi chác], và [Lừa gạt]
lên cấp cao nhất trong khi ngó quanh các quầy hàng.

Sau chừng 10 phút đi, tôi cũng đến mục tiêu của mình.

Tôi chọn một túi vắt vai lớn từ một quầy hàng. Cảm ơn vì kĩ năng định giá nên
giá cái túi hiện ra ở trên. Tiện làm sao.

Có lẽ tôi sẽ bị ghét nếu tôi bỗng nhiên mua nó theo giá chợ. Tôi nắm rõ kĩ xảo
sau 3 quầy hàng. Tôi có thể lấy nó với nửa giá chợ nếu tôi cố ép giá 3-4 lần…
Nhưng thành thực mà nói thì, nó khó chịu quá.

Những thứ trưng ra từ các quầy… [Túi mang vai lớn], [Túi cách điệu], [Đồ lót
bình dân phần trên và dưới + 10 bộ], [Khăn lau mọi cỡ, và khăn tay]. Cái khăn
lau chỉ là hai mảnh quần áo ghép lại, tôi có chút thất vọng.

Ngoài ra, dù tôi không thể may vá, [Dây gai 2m – 5 bó], [Chỉ bông – 1 cuộn],
[Kim may vá – 5], [Kéo cắt may], [Đồ bông vải], bằng cách nào đó mà chúng có
rất nhiều. Khi mà tôi có kho chứa, sẽ chẳng có vấn đề kể cả khi rất nhiều thứ
trong số chúng không được dùng tới.

Tất cả chỉ mất 4 tiền bạc. Thật bất ngờ là quần áo lại đắt hơn thực phẩm.

Tôi không định nói điều này, nhưng thứ đầu tiên tôi mua, túi mang vai, lại là
một hình nộm. Tôi sẽ bỏ những thứ tôi mua vào cái túi và trực tiếp chuyển nó
vào kho chứa để không bị nhìn thấy. Tôi cũng bỏ vào đó ít quần áo dân thường
để nó nhìn không xẹp.

Tôi muốn mua một ít y phục hay áo choàng nhưng, chỉ có mấy thứ sờn rách hoặc
rẻ rề là có nên tôi đành ngưng vậy.

Đúng rồi, tôi cũng muốn kiểm tra sự giữ nhiệt của kho chứa. Tôi sẽ mua một ít
thứ nong nóng và đặt vào trong nó.

Mua sắm đúng là vui~

“Còn bây giờ, mình nên làm gì nữa ta?”

Ghế xếp thành hàng trước các quầy và có nhiều ông già đang uống rượu dù vẫn
mới sáng.

“Bù khú cả ngày… Ô phải ha, bộ đồ ăn!”

Ắt hẳn có một cửa hàng bán chúng trong số mấy cái tôi ghé từ nãy.

Đúng rồi, giày! Tôi quên mất giày.

Tôi muốn một cái gì đó để nhắc nhở~ Có một trang ghi nhớ trong mục [Trao đổi]
ở menu, sẽ đặt danh sách mua sắm ở đó vậy.

Đã được lúc lâu kể từ khi tôi thấy mục [Trao đổi], ở đó tôi tìm thấy lý do tại
sao tôi vẫn cấp 1 khi tôi vào thành phố.

Những trạng thái đó giống y như thứ được viết ở trang này. Các giới hạn trên
cho mỗi thuộc tính được chọn từ một hộp rớt xuống ở đây. Ngay cả kĩ năng và
danh hiệu cũng có thể chọn là [Không] (med: hộp chọn rớt xuống, kiểu như mấy
cái hình vuông có mũi tên chỉ xuống, khi nhấp vào nó sẽ xổ ra một danh sách
chọn.)

Tôi có thể làm giả thông tin như ý mình muốn hử …

Tôi mua một đôi giày phù hợp cho những cuộc hành trình khó nhọc, và một bộ đồ
hợp với giày, ngoài ra cũng mua dép mỗi chân.

Tôi đã nghĩ nên mua mọi thứ vì tôi có kho chứa nhưng tôi không thể tìm đôi
giầy đúng cỡ. Tôi sẽ đặt ở hiệu giày trên con đường chính sau vậy.

Do đói bụng sau chuyến đi lần thứ hai, tôi để mắt tới một cửa tiệm đang bán
thứ gì đó như tương tự ramen và đi vào bên trong. Mặc dù kiểu mì hơi khác, nó
vẫn chính là ramen.

Cách khác này là trộn bột đã cán bằng cây gậy đánh vecni với chất như miso sau
đó đem nướng. Trông như một thứ thất bại nhưng vẫn ngon theo kiểu của riêng
nó.

Tôi cũng mua chén, chậu, bộ đồ ăn những thứ vừa mắt tôi, tôi mua hết cả. Ngoài
ra, một con dao làm bếp, nồi đựng nước nóng và chảo chiên. Theo lí do nào đó,
ở đây không có thớt, phải chăng người ở đây không dùng đến nó?

Tôi tình cờ mua một bồn tắm bằng kim loại. Như tôi nghĩ, bồn tắm quá bự để đặt
nó vào túi nên tôi âm thầm mang nó vào hẻm sâu rồi cất nó vào kho chứa. Và sẽ
bất thường nếu tôi không quay lại đại lộ phía Đông, tôi quyết định đi ra khỏi
đường chính.

--o0o--

Nơi con đường phía Đông đầy các quầy hàng chật chội, làm con đường như bị ép
về phía trung tâm. Ở đó, đại lộ chính rộng 6m, xe ngựa và các loại xe đẩy bằng
sức người đều qua lại trên nó.

Cũng giống các con đường trước đó, khác hẳn những gì tôi tưởng tượng về thế
giới huyễn tưởng, con đường đây rất sạch sẽ. Không có xác động vật chết xung
quanh, cũng không có người lang thang trong các con hẻm.

Các quầy hàng thưa thớt không như phía đông, thay vào đó có rất nhiều cửa
hiệu. Cũng có nhiều người với trang phục đẹp đẽ qua lại trên đường.

“Vòng cổ là mốt hay sao nhỉ?”

Những người kéo xe thường đeo vòng cổ. Khi tôi tra nó, họ đều là nô lệ. Điều
này thực bí ẩn, tất cả nô lệ đều đeo vòng cổ, không rõ lý do.

Một xe chuyên chở đến từ trung tâm giảm tốc độ để phù hợp với dòng người đi
bộ.

Khi cái xe ngang qua tôi, tôi thấy khoảng 10 nữ nô lệ bên trong.

Mắt tôi dán chặt vào một trong số họ. Một cô gái đúng chuẩn gọi là Yamato
Nadeshiko với tóc đen và mắt cũng đen, mặc dù nhìn trông như cô ấy đã có chặng
hành trình dài. Do phần lớn người ở đây giống kiểu Bắc Âu, đây là lần đầu tiên
tôi thấy một khuôn mặt châu Á.

Cô gái cúi mặt nhìn xuống, mắt chúng tôi găp nhau khi cô ấy nhướng lên và cho
dù không có tiến triển lãng mạn nào, theo cái gì đó cô gái nhỏ mặt chuẩn Bắc
Âu chính thống với tóc màu tím nhạt dợn sống đứng kế cô ấy trông kinh ngạc khi
cô ấy nhìn tôi. Không tốt rồi, sẽ rắc rối lắm nếu cô nhìn tôi chằm chằm như
thế… Tôi không phải kẻ lolicon.

Khi tôi chăm chú vào cô gái nhỏ, một biển báo với tên và cấp xuất hiện kế bên
cô ấy.

Arisa. Cấp 10. Cấp cô ấy hơi cao với cô gái nhỏ như cô.

Thông tin xa hơn hiện ra.

11 tuổi.

Danh hiệu: [Phù thủy vong quốc][Công chúa điên]

Kĩ năng: Không rõ.

Xe chuyên chở biến mất theo hướng tới đường phố Tây.

Thành thực nói thì, có một số rắc rối với danh hiệu mời gọi thế… Không không,
tôi sẽ không dính vào, oke? Tuyệt đối không!

--o0o--

Trở lại với mục đích cũ.

Tôi dò bản đồ tìm thợ may và cửa hiệu làm giày, và thấy chúng kề nhau bên phía
đường, thế nên tôi đi đến đó. Hầu hết cửa tiệm đều có nhân viên nữ do nó không
hợp với mấy người lớn tuổi, nên tôi vào cửa tiệm của cặp đôi trung niên trông
có vẻ tử tế.

“Xin lỗi, tiệm có áo choàng bền chắc nào cho thương buôn với màu dịu không?”

“Rất hân hạnh, xin đến đây, chúng tôi sẽ cho cậu xem hàng mẫu. Có 5 mẫu hàng
rất tốt trên giá đằng đó, nhưng chúng được bán rất chạy.”

Người chồng dẫn tôi vào góc và lấy ra mấy mẫu vật từ bên trong. Như thể hài
hòa, người vợ mang ra thứ giống trà uống. Nó trong một cái tách rất duyên
dáng.

“Từ giờ trời bắt đầu lạnh, chọn loại vải dày thì thế nào? Nếu cậu định làm
chuyến du hành thì chúng tôi cũng sẽ chuẩn bị áo choàng không thấm nước luôn,
cậu thấy thế nào?”

Chúng đều là những mặt hàng tốt. Có lẽ thế. Cũng có những loại vải cỡ lớn hơn
mà cửa tiệm đã mua với rất nhiều màu, 5 bộ khác nhau kia đang bán rất chạy có
lẽ là áo choàng dạng đặt như thế.

Thợ may cần 5 ngày để làm xong. Nếu tôi chỉ mua một thì nó chỉ mất 3 ngày.

5 tiền vàng là tài sản lớn, ngoài ra tiền là để cho mấy thứ cần thiết. Tuy thế
nhưng, tôi muốn có ít nhất một bộ để thay khi ngày kết thúc. Tôi cảm thấy như
tôi sẽ chẳng còn biết thời gian nơi chốn (TPO) gì nữa nếu tôi đi vào bên trong
bức tường với bộ đồ nhàu nát tôi đang mặc (med: TPO: dùng trong văn cảnh Nhật
(thời gian, địa điểm, nguyên nhân; từ này thực sự khó hiểu =.=)

“Ông chủ, tiệm này chỉ bán đồ đặt may, ông có biết hiệu nào bán hàng may sẵn
tốt không? Ông cũng thấy cái áo choàng tôi đang mặc rách thế nào rồi đó, tôi
muốn mua ngay một bộ trước khi may xong.”

“Với quần áo may sẵn, tôi đề nghị cậu nên đến tiệm Quần áo của Poel trên đường
Teputa. Dù đó là hiệu quần áo của đứa con khờ của tôi, tôi xin cam đoan về tay
nghề của nó. Nó khá nổi trong tầng lớp bình dân thế nên nó hợp chuẩn cho quần
áo tạm thời.”

Quảng cáo tiệm con trai ông à… Tôi lịch sự từ chối khi ông ấy đề nghị vẽ bản
đồ tay, chỉ miệng thôi cũng đủ rồi nên tôi đi ra khỏi cửa hàng. Tôi suýt thì
quên đặt tiền cọc cho tới khi tôi bị gọi lại vội vã bởi bà vợ chủ cửa hàng.

Tôi mua hai bộ y phục, một có màu nâu tối nhạt và cái khác màu đỏ cầu kỳ với
sọc vàng. Như đã nói trước, và nói sau đó, hãy bỏ những câu chuyện đằng sau nó
lại. Tầm nhìn của tôi giờ hướng vào thung lũng của các nữ nhân viên.

Tất nhiên tôi cũng đặt giày ở hiệu may. Một đi trong thành phố, 2 cái đi chu
du.

Khi tôi trở lại quán trọ Martha sau cuộc mua sắm, mặt trời đã khuất bóng rồi.


Death March Kara Hajimaru Isekai Kyusoukyoku - Chương #6