Mê Cung Của Trazayuya (3)


Người đăng: iucopanthan

Satou đây. Khi tôi luôn sống ở Nhật Bản háu ăn, tôi không bao giờ chết đói.

Những sự kiện xa xôi gần đây giống như chuyện chiến tranh từ thời xa xưa được
kể bởi bà cố nội tôi vậy.

--o0o--

Hào quang ánh tím phún ra từ tên pháp sư không chỉ bao bọc lấy những phụ nữ và
bọn golem, mà còn cả tôi.

Tôi kiểm tra lịch kí một lần, hình như nó rõ ràng đã được đề kháng. Tôi không
nhận được kĩ năng bởi vì nó chắc là Đặc Kĩ.

“Vậy thì, ta đang mong chờ một sự phản kháng tuyệt vọng đây.”

Trong khi nói thế, tên pháp sư vận động ngón tay hắn trên cỗ máy vận hành hạch
tâm mê lộ mà trông như một nhạc cụ đứng.

Vách tường lòi ra tách ngai vàng khỏi sảnh trong chủ phòng. Từ bản đồ, dường
như nó không là tường đơn giản, nhưng những cái khác từ mê lộ đã chặn những
người có thể vào đây.

Tôi nghiêng cổ tránh một mũi tên ma pháp thẳng tới mặt tôi.

Tôi nhìn lại nơi mũi tên bay ra, những người phụ nữ đúc khuôn đã hóa thành
nhân dạng lai quỉ ở đó. Các golem đang tới đây cũng ném ra tay chúng xung
quanh cũng có cùng loại không khí đó.

Tôi có thể giết chúng ngay lập tức, nhưng tôi dùng bọn golem để hiểu đặc kĩ
tên pháp sư hoạt động thế nào.

Trong khi né một, cái khác lại tới.

Vừa giữ khoảng cách, tôi tập trung bắn hỏa tốc vào một chân con golem. Chân nó
bị hủy sau 10 phát bắn.

Con golem thứ ba giữ cơ thể nó bay tới tôi. HP tôi giảm một chữ số dù tôi
không biết giá trị chính xác. Không lẽ nó mạnh cỡ wahagai-kun sao?

Cấp nó vẫn là 30, nhưng không phải nó trở nên mạnh tương đương hai lần cấp nó
sao? Tôi đánh bại con golem trong phòng lớn chỉ với một đòn hồi nãy, nên tôi
không thể so sánh những thứ này với nó. Tôi nên chiến đấu với chúng đúng cách.

Mà, nếu đặc kĩ chỉ làm tăng cường người nhận nó được gấp đôi cấp họ thì không
có gì để lo lắng.

Tôi gạt đỡ đòn kế tiếp của con golem thứ ba và làm nó trúng con thứ hai thế
vào. Đầu con golem thứ hai bị phá hủy, nhưng nấm đấm con thứ ba dùng để đánh
con khác cũng bị hủy luôn.

Tôi hiểu rồi, [Đột phá giới hạn] chỉ như nó nói.

Dùng cơ hội này, những người phụ nữ đẹp khuôn mẫu phóng thích tên ma pháp
trong sự thành công tốc hành. Tên ma pháp được bắn ra từ vòng ma thuật hiện ở
đằng trước trán họ.

Tôi chính ra nên tránh họ, nhưng hình như họ có thể cố chấp định mục tiêu. Tôi
không nghĩ rằng tôi có thể tránh họ mãi mãi nên tôi bắn họ ngã bằng súng ma
thuật hỏa tốc.

5 người họ bắn rất nhiều. Họ ắt có kha khá MP để duy trì nó.

Con golem thứ hai với đầu bị vỡ vẫn còn cử động. Sau đó, nó chỉ hai bàn tay mở
ra của nó về phía tôi.

Đừng bảo là.

Khác xíu với dự kiến của tôi, con golem bắn 10 ngón tay nó như tên lửa. Tôi đã
có thể nỗ lực tránh những cái đó, nhưng chúng nổ tung khi đến gần tôi.

Bỏ qua thương tổn vật lý lên cơ thể tôi, quần áo tôi thành tả tơi.

Tên ma pháp đang bay lơ lửng và nhắm mục tiêu trên không ập tới tôi, bắn bởi
những người phụ nữ xinh đẹp.

Con golem canh đúng thời điểm các mũi tên tấn công xáp tới tôi bằng nấm đấm
của nó.

Thứ đầu tiên đến là nấm đấm.

Mà do tôi sợ khẩu súng bị ảnh hưởng bới vụ nổ khi nãy, tôi sẽ không dùng nó.

Tôi nhảy lên nấm đấm con golem và coi nó như điểm đặt chân, nhưng mũi tên sẽ
trúng tôi.

Tôi lỏng áo choàng mình với kĩ năng Thay đồ nhanh, và ném nó vào cột gần bên
để thay đổi quĩ đạo tôi--

--Tôi hầu như né được mũi tên và nấm đấm.

Mũi tên xuyên con golem nhưng nó chỉ giảm HP ít hơn 10%. Dù cho chúng trúng
tôi, chúng cũng chỉ có thể cho một ít thương tổn nhưng tôi ghét bị đau.

Thay vào đó, tâm trạng mấy phụ nữ thì lạ lùng. Tôi nói làm sao nhỉ, di chuyển
của họ giờ trông như xác sống (zombie) hơn là quỉ. Họ đang nói mấy thứ như
“Uuu~”, hay “Aaa~”, đau nhức để mà họ tiếp tục bắn tên ma pháp.

Từ khi tôi lo lắng về tình trạng của họ, tôi quyết định làm nhanh việc với bọn
golem.

Tôi ném mảnh vỡ rơi từ golem với tốc độ siêu cao. Con golem bị nghiền thành
bột hoàn toàn, thậm chí không cần đề cập đến chữ cái trên trán chúng.

Khi tôi đang ném nó, tôi thấy nhân dạng mấy phụ nữ y khuôn xinh đẹp đang bị
tàn phá khỏi tiêu chuẩn thời trang.

Trong khi máu chảy ra từ mắt và lỗ chân lông của họ, họ phóng thích những mũi
tên ma pháp lớn, không, ngọn thương từ vòng ma thuật đằng trước toàn thân họ.

Nếu tôi không nhanh choáng họ, họ ắt sẽ chết.

Tôi sốt ruột sửa tư thế và đối mặt với những phụ nữ.

Tuy nhiên, nó đã muộn.

Khi ngọn thương ma pháp phóng thích vào tôi, mạng sống những người phụ nữ biến
mất. Khi thanh HP họ thành 0, mạng sống họ bùng nổ hệt như một kiểu nhân vật
trò chơi.

Tôi không hành động tránh năm ngọn thương và để chúng xuyên qua cơ thể.

Đau nha.

“Sao các cô đi quá xa vậy.”

Tôi không biết nếu mấy cô gái, người có dạng sống kiến tạo, cảm giác cuộc sống
giống như tôi, nhưng nó vẫn buồn đau.

Nếu tôi nghĩ về ý nghĩa những mũi tên ma pháp có quá nhiều thì có lẽ…

Tôi phá hủy hai golem còn lại đang ập đến bằng cách dùng những mảnh của con
golem đầu.

Cả hai golem và homonculus đều được làm nhân tạo, nhưng từ khi golem trông như
robot, tôi không đắn đo khi phá hủy chúng. Thẳm sâu bên trong, tôi rõ ràng đã
nhận định golem là máy móc và homonculus là người.

Sau khi tất cả kẻ thù đã bị diệt trừ, sảnh đang có mình tôi lần nữa kết nối
với ngai vàng trong chủ phòng.

Tôi thiết lập danh hiệu như mong muốn của gã.

--o0o--

Tên pháp sư vỗ tay vang vọng đại sảnh.

“Rất hào nhoáng. Chào mừng, tân anh hùng.”

Vong ma của tên pháp sư mang lại cho tôi thanh thánh kiếm.

Tôi không thể thấy mặt tên pháp sư với lưng cong bởi vì ánh sáng màu cầu vồng
chiếu ra từ hạch tâm mê lộ phía sau hắn.

“Mục đích của ngươi là một anh hùng?”

“Thực thế.”

“Vậy thì, chẳng phải ngươi chỉ cần đi tới đế quốc Saga mà không cần làm trò
đánh đố quanh co này?”

Tôi hỏi gắt gỏng. Tôi chắc bị sốc vì cái chết bi thảm của mấy phụ nữ, trái tim
tôi trở nên bồn chồn.

“Fumu, anh hùng của Parion hễ. Khi ta đến đó, anh hùng đã được gửi về nhà.”

“Ngươi không biết rằng có thế hệ kế tiếp sao?”

“A, ra nó rõ ràng có mùa như thế eh. Nhưng mà, thời gian không đúng.”

“Ý ngươi là sao?”

“Ngươi không hiểu đâu dù ta có giải thích.”

Hình như hắn không trả lời.

Trong khi đối thoại, tôi làm tim mình bình tĩnh lại.

“Này tên pháp sư, ngươi chỉ thực muốn chết?”

“Câu đáp đúng cho câu hỏi đó nên là ‘không’.”

“Tôi không muốn nghe Zen đánh đố.”

Nghe câu trả lời đó, tên pháp sư cười như người điên.

Hai ánh sáng tím lấp lóa qua mũ trùm hắn.

“Kuhahaha, ta hiểu, ra ngươi là một đồng đội người cũng đến từ vùng đất các vị
thần.”

“Tôi không biết nước nào như thế cả.”

Không chờ đã, tôi nghĩ rằng thời cổ Nhật Bản đã từng được gọi thế cách đây lâu
lắm rồi.

“Kakakaka, nó vô dụng khi đặt những thứ giả lên trước, ngươi cầu nguyện điều
gì, ước muốn gì, và có tham vọng gì từ những vị thần tàn nhẫn không?

“Tôi không hy vọng bất cứ gì.”

Tôi còn chưa từng gặp một.

“Fuhahaha, cao thượng làm sao. Thực sự xứng đáng là một anh hùng.”

“Ngươi, còn ngươi ước điều gì?”

Phải, sao chủng tộc ngươi không phải con người.

“Ngươi không biết nó? Ngươi không thấy nó? Phải, ta là vua màn đêm, một tồn
tại bất tử. Điều ta ước muốn với các thần toàn năng là một cơ thể không chết,
một cuộc sống không chết đói, và sức mạnh để chống trả lại những bạo lực vô
lý.”

“Vậy ra đó là sao ngươi sinh ra với cơ thể đó…”

Tên pháp sư lắc đầu hắn trong khi chìa rộng tay ngang.

“Ngươi đang hiểu quá xa. Vị thần để ta tái sinh trong một cơ thể đứa trẻ lành
mạnh. Và sắp xếp ta được nuôi dạy bởi cha mẹ tốt mà ta có thể mong chờ, và rồi
gặp một tình yêu thuần khiết hơn những gì mà ta xứng đáng.”

Vậy, sao lại?

“Ta trở nên quen dần với cuộc sống mới. Dù ta đã bị cướp đi bởi bạo lực vô lý
ở tiền kiếp, nhưng ở kiếp sống này mọi thứ đã khác.”

Tên pháp sưu dỡ mù trùm hắn.

“Ta bị cầm tù bởi một tên quí tộc đã yêu vợ ta và hành xử sai chức trách. Cảnh
tượng đầu tiên mà ta thấy khi ta hồi sinh trong hình dạng này là đầu cả gia
đình ta bắt đầu từ cha mẹ ta trước lâu đài. Và bên dưới họ là cái xác bị gãy
nát như búp bê của vợ ta…”

Nước mắt không chảy ra từ má màu trắng của hắn..

Lửa tím ngùn ngụt từ hốc mắt gã.

“Thương hại của ngươi không cần thiết. Ta đã thay đổi xác toàn gia đình ta
thành hoạt tử, cùng với xác những người cùng cảnh ngộ như ta, chúng ta nhe
răng nanh chúng ta đối với bọn quí tộc và hoàn toàn hủy diệt mọi thứ.”

Không đời nào để hắn có thể rơi nước mắt nữa.

Bởi vì hình dạng hắn giờ chì còn là một bộ xương trắng.

“Ta, đã hoàn thành việc báo thù, dự tính khởi hành đến thế giới tiếp nơi vợ ta
đang chờ. Nhưng mà, chúc phúc của thần không cho phép làm việc đó. Dù cho kĩ
thuật thanh tẩy (Hóa hoạt tử), hay với thanh thánh kiếm mà ta lấy sau rất
nhiều cam go, ta vẫn không thể chết.”

Hắn nói, “Thực đúng là ơn phước của thần mà (nguyền rủa).”

“Coi nào, anh hùng. Ta đã nói tất cả những điều nên nói. Đến đâm ta để chấm
dứt đi! Ít nhất, hãy giết ta trước khi trái tim ta thậm chí đổi thành chúa
quỉ.”

Pháp sư Zen, không, Bất Tử Vương (Bất-Sinh Vương) Zen, nói thế. (med: bản jap
ghi chính xác là No-Life King, mình để sang việt)

Chấp nhận những lời nói đầy cuồng nộ, tôi rút thanh thánh kiếm, Gjallarhorn.

Nó là một thanh kiếm kì lạ với cạnh hình mũi khoan. (med: gg k có, tưởng tượng
nó là kiếm mà lưỡi cong qua vẹo lại như con rắn)

Tôi nâng kiếm như thể cầu nguyện, sau đó đâm Bất-Sinh Vương Zen với tất cả sức
lực của tôi.

"Kuha, kuhahaha. Ena, nữa cánh khác của ta. Ta sẽ để ngươi giờ..."

Cơ thể bị phá hủy của Zen sụp đổ thành bụi mù.

Áo choàng rơi xuống và trải ra nền đất.

Tôi có thể nghe tiếng yếu ớt, “Đa tạ”, vào lúc cuối.


Nhận được danh hiệu [Diệt Bất-Sinh Vương (No-Life King Slayer)]



Nhận được danh hiệu [Người Du hành Mê lộ].



Death March Kara Hajimaru Isekai Kyusoukyoku - Chương #57