Sai Lầm Và Dọn Dẹp


Người đăng: iucopanthan

Satou đây. Người ta nói rằng bất cẩn là kẻ thù lớn nhất, nhưng chính bởi vì
người đó không nhận ra sự bất cẩn của họ mà tôi mới thấy rằng họ sẽ thất bại.

Những điều mà bạn dần quen thuộc sẽ là nguy hiểm lớn nhất, nó giống nhau ở bất
kì thế giới nào.

--0o0--

Bây giờ thì, tôi sẽ được viếng thăm bởi tên pháp sư của chúng ta vào nữa đêm?

Tôi ghét bị tấn công bởi quân đoàn kiến khi bình mình lên ...kiến đâu phải
động vật ăn đêm chứ nhỉ?

Tôi đi vào trong xe một mình, và bắt đầu đổi quần áo. Mà từ khi Arisa đang
nhìn lén, tôi vo tròn cái áo sơ mi đầy mùi mô hôi thành trái banh rồi ném vào
mặt con bé. Ngon thì chịu đựng cái mùi hôi đó đi.

Tô đang mặc một cái áo choàng bên ngoài, nhưng tôi đổi thành quần dầy và áo sơ
mi bên trong, và ngoài ra có giầy da ống cao tới đầu gối. Từ khi tôi sẽ đi
đường núi, sẽ bất tiện khi mặc áo choàng.

“Hít, hà, hít, hà.”

“Arisa, dừng lại đi, nó thật thô bỉ.”

Đây là lần đầu tôi thấy Lulu đang la Arisa. Nhưng mà, con nhóc đó là cái quỉ
gì vậy?

Không, tôi hiểu khi tôi thấy, nhưng tôi từ chối kiến thức về nó… Cô không bệnh
hoạn nhiều đến mức hít lấy hít để một cái áo đầy mồ hôi chứ?

Tôi lấy cái áo lại từ Arisa và đưa nó cho Lulu.

“Tôi xin lỗi, nhưng làm ơn giặt cái này khi cô xong việc chùi rửa.”

“Vâng, chủ nhân.”

“Trước đó, hãy để em tận hưởng mùi vị thiếu niên”“Auu.”

Tôi búng trán con bé trước khi cô nhóc xong câu.

“Tình yêu quá đau đớn~ làm ơn phạt em theo cách xác thịt hơn!”

“Sẽ có nhiều cô gái khóc vì bị nhơ nhuốc, tự đối xử bản thân cho tốt đi.”

“Uuu~ em cũng là gái trinh mà.”

Một trinh nữ không làm mấy thứ thế - Chí ít ở nơi công cộng.

“Nói cái này, anh đang định làm gì khi thay quần áo?”

“Tôi sẽ đi thám thính.”

Thực ra tôi định đến chỗ tên pháp sư, nhưng tôi sẽ không nói nó.

“Em sẽ cùng đi với chủ nhân.”

Rồi Liza đề xuất, nhưng tôi thuyết phục cô ấy phòng thủ trại. Cô ấy nhấn mạnh
rằng tôi nên mang Pochi và Tama như vệ sĩ, nhưng tôi nói rằng tôi sẽ quay về
trước khi mặt trời lặn, nên cô ấy để tôi đi.

--o0o--

Thú thật, tôi sẽ không định đến thẳng chỗ tên pháp sư ngay giờ. Tôi muốn mở
rộng khu vực tìm kiếm trước khi đoàn quân truy kích kế tiếp tới, nên tôi lần
dấu lại phương hướng cho đến nơi kị binh chuột bị tàn phá. Tôi sẽ khả dĩ chạm
tới đó trước khi trời lặn nếu tôi chạy.

Sau khi tôi đến một nơi khuất bóng chỗ hạ trại, tôi chạy ở cấp độ mà mặt đất
để lại lỗ thủng. Chỉ 5 phút, tôi đã đến nơi Arisa thảm sát đàn kiến với Đặc kĩ
của cô bé.

Những con kiến chất chồng lên hết con này tới con khác và ngán đường. Tôi nhảy
nhẹ qua chúng.

Có nhiều động vật nhỏ đang tụ tập, chắc vì xác quái vật rất ngon.

Dù vậy, với nhiều xác quái vật thế này, nó sẽ trở ngại giao thông.

Nếu đây là game thì chúng sẽ biến mất theo thời gian nhưng thực tại thật phiền
hà.

…hmm?

...Ây dà.

“’Thực tại thực phiền hà’, đâu phải thế!”

Tôi dừng chân, và nhìn lại núi xác quái vật.

Tôi tưởng tượng một chút.

Trên một đường lộ khan hiếm lưu thông, xác quái vật chất chồng. Xác bị chết mà
không có thương tích bên ngoài hay chỉ với một mũi tên cắm vào. Người bình
thường sẽ hứng thú muốn biết. Rồi sau đó, chỉ có chiếc xe đã đi qua là xe
chúng tôi.

Nếu một ai đó không thực sự đui mù, họ có lẽ sẽ kết nối đám xác với chúng tôi.

Tệ thật.

Tôi đổi kế hoạch, và nhét bừa bãi xác kiến quái vào bên trong Kho chứa. Tôi đã
nghĩ phân rã và ném chúng trên vệ đường nhưng tôi quyết định dùng Kho chứa do
nó tiêu tốn thời gian.

Vì xác không hiện trên rada, tôi dựa vào tầm nhìn của tôi. Nó dễ dàng xóa mấy
xác trên đường lộ, nhưng những cái mắc kẹt vào bụi cây hơi xa thì đúng là vất
vả.

Tuy nhiên, nhờ nỗ lực tôi lặp đi lặp lại với việc thu hồi xác, con đường sạch
sẽ bóng chúng đến tầm mắt có thể thấy trước khi mặt trời lặn.

Tôi giấu máu và vết tích chiến đấu bằng những nhánh cây dài phù hợp. Chúng có
lẽ sẽ thu hút sự chú ý nhưng vẫn tốt hơn nhìn vũng máu trên địa hình bằng.

Do tôi thấy trên rada rằng Pochi và Tama đang chia ra từ điểm cắm trại để tìm
tôi, tôi hoàn tất giấu máu với cây từ Kho chứa và trở về.

Việc này mất nhiều thời gian hơn tôi nghĩ, nên tôi không thể làm mục đích cũ
của mình.

--o0o--

Với Pochi và Tama tay trong tay cả hai phía, tôi đi xuống đường cái trong ánh
chiều tà.

Tôi đang nghe thanh âm nhai nuốt của thú nhỏ từ bụi cây bên vệ đường. Đó chắc
là mấy mảnh từ xác chết, tôi cảm thấy tiếc vì lấy đi thức ăn của lũ thú nhỏ.
Và như dự liệu thiệt khó giữ Pochi và Tama lủi vào bụi rậm.

Ở một nơi cách 10 phút đi bộ đến trại, tôi bắt gặp một quái vật trên rada.

Phải kiểm tra chi tiết.

Gargoyle, cấp 5. Nói rõ hơn, nó là một bức tượng đá biết bay. Điểm đáng chú ý
rằng nó hoàn toàn miễn dịch tấn công tinh thần và có tầm nhìn ban đêm. Ngoài
ra, nó cứng rắn, hiển nhiên vì nó là tượng đá mà. (med: tượng quái đá: những
tượng lai quỉ thường đặt trên máng xối các tòa nhà trung cận đại. Liên hệ xem
phim: ‘Tôi là frankentens (bản mới)) https://en.wikipedia.org/wiki/Gargoyle )

Nó có thể là quái vật độc lập hoặc sai vặt của tên pháp sư. Có lẽ sẽ trễ sau
thời gian này chút.

Nó đang di chuyển với tốc độ nhanh hơn người chút xíu.

Điểm đến con gargoyle có lẽ là nơi Arisa tàn sát đám lớn kiến chăng?

“Chủ nhân~” “Có gì sao desu?”

Pochi và Tama kéo tay tôi. Tôi đã ngừng đong đưa chúng trên tay tôi.

“Tama, em còn đá ném không?”

“Aye.”

Sau đó, tôi nên hạ nó với một viên đá.

“Tôi vừa quên mấy thứ, quay về thôi.”

“Vâng nano desu~.” “Aye~.”

Tôi quay cả hai như xoay con quay trên tay tôi. Mà khi chúng yêu cầu làm nó
lại, tôi làm nó đến lần thứ ba.

Hơn nữa, chúng nói rằng từ khi sẽ phiền phức nếu chúng tôi không bảo trì vị
trí tốt nhất để tấn công gargoyle, tôi hứa với chúng sẽ làm lại lần nữa một
khi chúng tôi về trại.

---o0o---

Cả ba chúng tôi đang nấp bên dưới một nơi ẩn náu. Dù tôi nói là ẩn náu, nó
cũng chỉ là đá cao hơn một người đàn ông.

Con gargoyle bay qua đầu tụi tôi.

Sau một khắc dừng, tôi ném hai hòn đá cỡ nắm đấm bằng hai tay. Tôi ném nhiều
hơn một để hạ nó trễ sau. Cả ba hòn đá trúng mục tiêu và gargoyle trở thành
một bức tượng bể nát.

"Co reco co re." "Hạch nano desu ~."

Đó là bài ca lượm hạch à? Trong khi nghe bài ca bí ẩn, tôi ngó chừng Tama đang
hát với tông vực lạ và Pochi đang đệm tiếng khi cả hai cùng thu ma hạch.

Chỉ như tụi kiến, quái vật cấp thấp có ma hạch nhỏ và màu nhạt. Giá chắc cũng
rẻ.

“Aye.”, nên khi cô bé trình ra ma hạch, tôi đặt chúng vào túi trong Kho chứa.
Rồi chúng tôi thẳng về nơi cắm trại.

Không cần phải nói, cả hai không hỏi về [Cái thứ] mà tôi đã quên đi mất.

--o0o--

Từ khi tôi không muốn làm Lulu và Mia lo lắng không đâu, tôi chỉ nói về
gargoyle với Arisa và Liza.

Và do mà khả năng trại sẽ bị tấn công khi tôi đi đến chỗ pháp sư sẽ cao, tôi
quyết định không làm cuộc viếng thăm đêm.

Dù vậy, cho dù tôi không đến đó, tôi cũng cảm thấy như đối phương sẽ đến thay
thế.

Gác đêm tối nay là 3 lượt. Đầu tiên là Liza và Arisa, thứ hai là Pochi và Tama
và cuối cùng là tôi, Mia và Lulu. Họ được phân bổ theo tiềm năng tìm kiếm kẻ
địch và lực chiến đấu bình quân. Tôi mừng khi có Lulu cùng với Arisa gia nhập
cùng, nhưng khi mà tôi không biết nên làm gì nếu chỉ có tôi và cô gái ít nói,
tôi để cô ấy tham gia cùng.

Pochi và Tama ở vị trí bên trái và phải tôi đang nằm trên chăn.

Chúng tôi luôn ngủ cùng nhau từ thời trong mê cung. Dù rốt cuộc tôi không ngủ
vì đóng vai trò canh gác lúc ấy.

"Cùng nhau~.""Nano desu~."

"Chúc ngủ ngon, Pochi, Tama."

"Aye~.""Ngủ ngon~."

Tôi có thể nghe tiếng Arisa càu nhàu đằng xa, nhưng khi mà nó không có gì
nhiều, tôi để nó qua. Lulu và Mia lạc lõng tìm nơi để ngủ, nhưng theo phỏng
đoán của Arisa, họ chắc đang ngủ bên cạnh bọn tôi. Nó có chật chút nhưng do ấm
cúng, nó thực tuyệt vời.

Tôi vội cố giữ ý thức mình tỉnh táo để không bị xâm chiếm bởi cảm giác ấm áp
dễ chịu. Sẽ có 3 lượt chuyển gác đêm, nhưng hầu như chắc hẳn có cuộc tấn công
đêm, tôi sẽ cẩn thận không ngủ.

Trong khi xem rada, tôi đọc sách từ menu để ngăn cơn buồn ngủ. Nó sẽ là đêm
dài đây.


Death March Kara Hajimaru Isekai Kyusoukyoku - Chương #52