Công Chúa Chuột


Người đăng: iucopanthan

Satou đây. Công chúa thường hiện diện trong các chuyện cổ tích. Nhưng bạn
không nghĩ rằng có rất nhiều các công chúa đang sầu khổ?

Ít nhất, tôi muốn họ kết thúc trong hạnh phúc mãi mãi về sau.

--o0o--

“Em đến từ đâu?”

Tôi nhẹ nhàng hỏi trong nhẹ nhõm. Nhưng mà, cô gái làm một bước nhảy tạo
khoảng cách với tôi. Không, cô bé thử nhưng bởi vì thiếu máu nên chân cô ấy
xoắn và vấp.

“…Mize đâu?”

Tôi không biết tên đó, nhưng tôi chỉ có thể nghĩ đến một người.

“Đó là người nón đỏ từ các kị binh chuột?”

“Phải.”

Dù cô ấy đúng phải cảnh giác, nhưng ắt cô bé là một cô gái ít nói.

“Sau khi ủy thác cô cho chúng tôi, anh ta đã đi chiến đấu anh dũng với quái
vật… và chết rồi.”

“Không thể…”

Tôi do dự một chút khi nói một lời nói dối để ngăn cô bé sốc, nhưng rồi tôi
quyết định bảo cô bé nghe sự thật.

Mặt cô bé tái nhợt đi, cô ấy ắt bị sốc.

“Tôi là Satou. Một thương nhân du hành. Tôi có được phép biết tên em?”

Tôi có thể thấy nó trên AR, nhưng thích hợp là nên giới thiệu tên mình để bắt
đầu hội thoại.

“…Mia.”

Một câu trả lơi ngắn buông ra sau một nhịp im lặng.

Hu~m, nó là khó khăn theo một cách khác với Lulu.

“Công chúa-sama, vừa tỉnh~”

“Ah, hình như tên cô ấy là Mia.”

“Eh~, tôi là Arisa. Rất vui được gặp cô, Mia.”

Arisa đang bần thần sau khi giới thiệu bản thân và nhìn vào khuôn mặt của Mia.

“Em tự nhủ cái này nghĩa là gì?”

Arisa đang đến bên tôi. Con bé không dùng Kiểm tra Trạng thái sao?

“Cô muốn hỏi gì thì nói đi.”

Arisa hít một hơi thật sâu.

Hít.

Thở ra.

Hít một lần nữa.

"Tại sao lại là một người elf!"

Arisa nói vậy trong khi chỉ vào tai nhọn nhạt màu của Mia.

Mà, tôi không nghĩ cô cần ảnh hưởng đến mức độ đó chứ?

“Sao không là công chúa người chuột?”

“Đó là lỗi cô khi cô không kiểm tra kĩ càng.”

Chắc chắn tôi nghĩ rằng tôi đã nhầm lẫn khi nhận cô ấy. Dù vậy, đó là tại sao
tôi chọn tiếng elf ngay từ đầu. Tôi đã trò chuyện với Mia bằng tiếng elf luôn,
Arisa không nghe nó sao?

“Kuh, uổng công tôi đã làm cho cô ấy một dĩa phô mai đặc biệt…”

Tôi cho rằng loài chuột thích phô mai chỉ là một chuyện dân gian. Đó là lỗi
lầm của hoạt hình phương Tây. (med: phim này rất nổi, từ già tới trẻ đều coi.)

“Mà thôi. Quan trọng hơn, ăn cái đã!”

Arisa kéo tay Mia làm cô ấy buộc đứng lên.

“Nếu cô đói, có sẽ chỉ kết thúc làm mình tuyệt vọng hơn, phải ăn nhiều và khóc
thật nhiều! Đó là cách tưởng niệm tốt nhất với những người đã khuất.”

Cũng có những lời tốt đẹp từ Arisa hả. Tôi có một cảm giác con bé bé trích dẫn
nó từ đâu đó, nhưng tôi sẽ không cười nhạo nó.

Mia bị áp đảo bởi sức lực của Arisa, rôi cô bé lấy một chỗ để dùng bữa.

Tôi thông dịch cho cả hai họ khi bọn tôi đi bộ cùng nhau.

--o0o--

Tôi hiểu điều này sau khi chúng tôi nói chuyện một ít, nghĩ mặc dù Mia không
thể nói tiếng Shiga, cô ấy vẫn có thể hiểu nghĩa của nó.

Nhờ vậy mà tôi có thể dùng bữa mà không trờ thành thông dịch viên cho các cô
gái nhỏ.

Từ AR, tôi biết chỉ số của Mia, tuổi cô bé là 130. Người nữ. Cấp 7. Kĩ năng cô
ấy là, [Thủy ma thuật], [Cung thuật], [Spirit Seer (Người thấy tinh linh)], có
3 cái. Danh hiệu cô ấy là [Chủ nhân Mê lộ] và [Đứa trẻ nhỏ rừng Boluenan]. Tên
thật cô ấy là Misanalia Boluenan. Tôi nghĩ tên thân mật cô bé nên là Lia, hay
đó là tập tục của người elf?

Mê lộ hả. Nó khác gì với mê cung?

Theo ngoại hình, cô ấy trông như ở giữa chừng tuổi Arisa và Lulu. Bầu ngực cô
ấy thậm chí còn khiêm nhường hơn cả Arisa-vì ích lợi cô ấy, tôi sẽ không nói
nhiều về điều này.

Tóc cô ấy có màu xanh ngọc nhạt với lam sắc hơn lục sắc. Con ngươi là ngọc lục
bảo tuyệt đẹp. Da cô ấy trắng, và cơ thể thì gầy gây ấn tượng không khỏe mạnh.

Nhưng mà, tôi đã lo lắng từ khi nào mà tôi bị nguyền rủa với một thần chú làm
tôi thu hút mấy cô gái nhỏ.

Mia chỉ đang ăn rau cải trong khi né thịt một lúc lâu. Thịt mà cô bé bỏ bị
khéo léo lấy bởi Tama. Từ phía đối diện, Pochi đang chuyển phần rau con bé cho
Mia.

Nếu mấy đứa chỉ chọn thức ăn mình thích, thì mấy đứa sẽ không lớn biết chưa?

Người mà tôi lo lắng nhất, Liza, thì đang say sưa nhai thịt đùi heo rừng. Cô
ấy chả chú ý gì tới chung quanh cô ấy. Nên tôi để cô một mình vậy.

Lulu thì bận bịu đóng vai hầu bàn. Mà từ khi Arisa được chăm sóc bởi cô ấy,
những khi Lulu bận rộn, cô ấy ăn riêng.

“Thịt heo rừng rất ngon~”

“Thịt mắc trong xương mới ngon nodesu.”

“Mia cũng vậy, cứ ăn đừng ngại.”

“Thịt, tôi không thích.”

“Cô ấy nói cô ấy không thích.”

“Arara, giống người elf làm sao.”

“Tôi là người elf.”

“Lulu, đừng chỉ đưa cô ấy rau, làm ơn gọt ít trái cây.”

“Tôi thích lê.”

“Cô ấy nói cô ấy thích lê.”

Lời đáp của Mia rõ ngắn, nhưng mà cô ấy làm sao mà vẫn thiết lập giao tiếp
được với mấy cô gái nhỏ.

--0o0--

Sau khi ăn xong, mọi người uống trà làm bởi Lulu.

Mà Pochi và Tama hình như không hứng thú với trà, chúng tận hưởng giấc ngủ sau
bữa ăn trên chăn. Liza và Lulu đang dọn dẹp.

Tôi tìm kiếm [Rừng Bornean] trong sách tạp chí du hành. Nó tọa lạc ở phía Nam
từ đây, tiếp giáp với lãnh thổ một Công tước của nước Shiga. Nó có một chút xa
đường đến thành phố mê cung, nhưng không như chúng tôi không thể đi.

Tôi sẽ ổn nếu hộ tống cô bé đến đó, nhưng có lẽ là một ý hay để kiểm tra xem
tại sao đàn kiến đuổi cô bé. Tôi không cho rằng nó chỉ là một vận hội chạm
trán từ khi chúng có quá nhiều.

Tôi hỏi cô bé bằng tiếng elf. Tôi cẩn thận không để làm nó như thành cuộc kiểm
tra chéo.

“Mia, tôi có mấy thứ để hỏi cô, có được không?”

“Là gì?”

“Tôi có thể nghe lý do tại sao một lượng lớn đàn kiến bay đuổi theo cô không?”

“…Chúng đến bắt.”

“Bắt Mia?”

“Phải.”

Mia trả lời tôi chút một. Tôi cảm thấy xử tệ với người khác, nên tôi sẽ diễn
dịch thông tin tôi nhận được từ cuộc thảo luận cho họ chút nữa.”

“Sao lũ kiến muốn bắt cô?”

“Vì nó cần.”

À, phải, hẳn thế rồi.

Nếu tôi không sắp đặt câu hỏi mình tốt hơn, tôi sẽ không nhận câu đáp tôi
muốn.

“Ai là người cần cô?”

“…một pháp sư.”

Thật là tin tốt khi mà nó không cùng loại với wahagai-kun. (med: wahagai là
cách Satou gọi con tay-quỉ trong mê cung đầu tiên khi mà nó luôn nói theo kiểu
giới thiệu mình trước.)

“Cô có biết sao mình lại cần?”

“Cho mê lộ.”

Lại mê lộ hả, đây là một thế giới với rất nhiều từ bí ẩn hử. Sau rốt thì danh
hiệu cô bé cũng là chủ nhân mê lộ, tôi tự hỏi phải chăng mê lộ không hoạt động
nếu cô bé không ở đó?

“Mê lộ nằm ở đâu?”

“…núi.”

“…Có gần đây không?”

“Có lẽ.”

Nó có lẽ là nơi sương mù, hay đúng hơn là kiến, đến từ đó.

Dù vậy, nó không như tôi định đến đó.

“Pháp sư đó làm gì trong mê lộ?”

“Làm mấy thứ như kiến hay con rối.”

Ra kiến được tạo ra hử, chúng thực giống như một phân loài của kiến từ mê
cung. Còn con rối, nó là búp bê cử động chăng?

Tuy nhiên, dù nghĩ tôi không biết lý do tại sao pháp sư đó thu thập lực lượng,
nó chắc có lẽ là thứ không tốt. Đánh giá theo vị trí, nó không phải tích trữ
chiến tranh với thành phố Seryuu chứ?

“Em có biết chúng tạo ra để làm gì không?”

“…không biết.”

Vẻ mặt Mia đang từ đỏ sau khi dùng bữa liền chuyển thành nhợt nhạt. Nó trông
như cô bé biết nhưng không muốn kể cho ai hoặc không nhớ.

“Em có nghĩ pháp sư sẽ đến bắt em không?”

“Chắc chắn đến.”

Là như vậy sao.

Đó nghĩa là tôi không thể đẩy cô bé cho quản lý hội việc làm. Nếu có thể, tôi
đã muốn thế rồi.

Ngay cả khi chiến tranh nổ ra, tôi không cho rằng lực lượng vũ trang của thành
phố Seryuu sẽ thua, nhưng quái vật biết bay ắt tấn công bừa bãi mấy cô gái tôi
quen đâu đó trong thành phố.

Thật thương tâm ngay cả khi chỉ nghĩ về nó.

Tôi có nên thành anh hùng mặt nạ bạc, thuyết phục hay ép buộc tên pháp sư từ
bỏ mê lộ, và giao tên pháp sư cho lính tại công thành phố Seryuu? Tôi thấy kế
hoạch này đơn điệu.

Cuối cùng, phải hỏi chính cô bé muốn gì.

“Mia, Mize-san nhờ tôi đưa em về nhà hay người cùng tộc. Em chọn cái nào?”

“…Tôi muốn về nhà.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Mọi người, chúng ta sẽ đi vòng để mang Mia về nhà, có được không?”

Tôi hỏi mọi người ngoài hai đứa đã ngủ queo. Khi mà không ai từ chối, nó được
thống nhất.


Death March Kara Hajimaru Isekai Kyusoukyoku - Chương #51