Người đăng: iucopanthan
Satou đây. Mặc dù chúng ta có cái gọi là kế hoạch tồn đọng (chưa được giải
quyết), Death March không tồn tại trong thế giới này dù tôi có thể lên lịch
trôi chảy chi tiết chỉ vài phút trước. (med: cho ai chưa đọc đề tựa 1-1
https://en.wikipedia.org/wiki/Deathmarch%28project_management%29 tạm dịch:
Trong quản lý dự án, Death March là một dự án mà các thành viên cảm thấy nó
đang đi đến thất bại, hoặc đòi hỏi phải làm việc kéo dài quá sức không bền
vững. Những cảm nhận chung của dự án phản ánh sự phát triển một dự án chết
trên thực tế bởi vì các thành viên của dự án bị ép buộc phải tiếp tục dự án
bởi cấp trên họ trái lại với các đánh giá tốt hơn của họ.)
--o0o--
"Yiss ~ 10 lần thắng liên tiếp!"
“Chỉ có Arisa là người thắng, không công bằng~ Pochi cũng muốn thắng~.”
“Tama luôn~”
Tôi có thể nghe thấy tiếng mấy cô gái nhỏ đằng sau. Những thành viên khác
ngoài tôi đang chơi thẻ học trong suốt 2 tiếng.
Do tôi không thể nhìn quanh, tôi không rõ chi tiết nhưng hình như Arisa liên
tục thắng kiểu con nít.
“Arisa, đây là kỉ niệm cho 10 chiến thắng liên tiếp.”
“Cái gì vậy? Một quyển sách tranh?”
“Nếu cô thắng nhiều thế, thì cô có khả năng đọc rồi đúng chứ?”
“Nnn~ Có lẽ em làm được đó.”
“Vậy thì đọc nó cho Pochi và Tama. Nếu chúng chỉ học hỏi từ thẻ học, chúng sẽ
chán trước khi chúng nhớ chữ.”
“Aye aye.”
Mới đầu Arisa miễn cưỡng với sách tranh mà tôi đưa, nhưng cô bé cuối cùng cũng
đồng ý và bày sách mở rộng trên sàn.
Nhưng mà, nó vẫn tuyệt vời khi cô bé chỉ học nó trong hai ngày.
Pochi và Tama vẫn đang phàn nàn từ khi nãy, im lặng ngồi xuống và vểnh tai lên
khi câu chuyện bắt đầu.
Không hề có gì nhưng Arisa đang đọc sách tranh với tốc độ của một BGM, chiếc
xe tiếp tục tiến tới.
Tôi nhờ một người thay đánh xe khi mà tôi muốn tìm kiếm vị trí chỗ cắm trại
hôm nay trên bản đồ.
Tôi muốn nhờ Liza trước, nhưng khi mà cô ấy đang lắng nghe câu chuyện của
Arisa với khuôn mặt nghiêm trang, tôi thay vào đó nhờ Lulu.
“Làm ơn giữ cương một chút.”
“Vâng, thưa chủ nhân.”
Tôi chuyển đến phần cuối ghế đánh xe để tạo chỗ cho Lulu.. Tôi chuyển dây
cương, và muốn tập trung vào bản đồ nhưng từ hướng nhìn Lulu, tôi sẽ giống như
ông chủ đang ngồi bên cạnh cô ấy câm lặng… Tôi không muốn thế.
Tôi di chuyển đến giá hành lý phía sau và dựa vào chân ghế.
Tôi lập tức nhìn vào bản đồ để chọn khu đất hạ trại. Thực sự, tôi vừa nghĩ đến
vài nơi tiềm tàng trước khi chúng tôi bắt đầu hành trình, nhưng không may là
khoảng cách chúng tôi du hành thì ngắn hơn nên tôi nghĩ rằng chúng không dùng
được.
Còn cỡ 4 tiếng nữa trước khi trời tối.
Nếu chúng tôi vượt ngọn đồi này cỡ 3 giờ thì chúng tôi sẽ đến gần thung lũng
giữa dãy núi Đông và Tây. Theo sách tôi mua từ hiệu sách khi đó, [Du hành đến
Vương Đô], thung lũng phía trước là một nơi khó khăn nên tôi muốn cắm trại
trước nó.
Từ những gì tôi thấy trên bản đồ, có hai vị trí có thể được sử dụng. Nơi phía
trước có một cái ao bên cạnh, tôi có nên đi đến đó?
Mấy thứ như tinh linh nước hay quái vật thủy sinh sẽ thường xuất hiện trong
cấu trúc kì ảo, nhưng theo bản đồ chỉ có ếch lớn ở đó nên có lẽ ổn.
Ếch lớn thì khác với ếch khổng lồ từ mê cung; chúng không phải là quái vật mà
chỉ là loài lưỡng cư bình thường.
Tôi thắc mắc sao bạn vẽ được ranh giới giữa quái vật và sinh vật bình thường?
--0o0--
“Chủ nhân.”
Tôi bị gọi bởi người hiếm khi làm thế, Lulu.
Do giọng cô ấy hơi hoang mang, tôi di chuyển bản đồ đến tận cùng góc nhìn của
tôi.
“Gì vậy Lulu?”
“U, ưm, xin nhìn đằng đó.”
Tôi đặt mặt tôi kế cạnh Lulu và nhìn nơi cô ấy chỉ, sương mù đen đang di
chuyển từ một phía của dãy núi hướng Đông Nam.
Mà, nó vẫn còn khá xa. Thế mà cô ấy vẫn nhìn được.
“Vừa nãy một chút, chim bay ra từ phía ngọn núi đó nên em tò mò. Sau đó, sương
mù đen đó hiện lên.”
“Tôi thắc mắc không biết đó là gì.
Nơi đó vượt phạm vi bản đồ. Tôi khó nhìn ở đó.
AR chỉ ra rằng nó là [Quái vật côn trùng bay không xác định]. Chi tiết không
xuất hiện vì AR kết nối với bản đồ.
Thẩm Định cũng không làm việc khi tôi thử dùng nó, nó có lẽ ngoài phạm vi hiệu
quả.
“Cái gì đó? Có thứ gì sao~?”
“Arisa, tiếp đi~?”
“Có quái nodesu?
Arisa trèo lên tôi, phô nữa cơ thể con bé ra bên ngoài chỗ ghế đánh xe.
Hơn thế là, Tama ở trên cùng Arisa.
Tôi có thể mường tượng được sự hiện diện này, hình như Pochi cũng muốn thế
nhưng mà con bé té ngã.
“Có thứ như sương mù đen đằng đó.”
“Đó là gì?”
“Nó đen, nên là, dơi?”
Pochi ép tới trước với mũi cô bé chen vào không gian hẹp giữa tôi và mui xe.
Tôi muốn nói với cô bé rằng cô đang ngược hướng.
Mắt chúng tôi gặp nhau một lúc, sau đó tôi để chút không gian trước tôi và đễ
Pochi vào đúng hướng.
“Cục đen đang di chuyển nodesu.”
Ô, thật ngạc nhiên. Cô bé có thể nhìn đến khoảng cách đó?
Nếu chúng là loại quái vật biết bay thì chúng có thể đến đây trong 10 phút.
Trong một khắc, tôi quyết định chuyển xe đi ẩn náu và đi ra ngoài xem tình
hình.
“Lulu, gọi tôi khi chúng ta đến gần khu rừng mà cô có thể thấy từ đây.”
“V, vâng ạ.”
Tôi đặt Arisa đang cưỡi trên đầu tôi xuống cạnh Lulu.
“Arisa, quan sát di chuyển của sương mù đen cùng Lulu. Do sương mù đen chắc
thể là quái vật, hãy sẵn sàng chiến đấu.”
Liza phản ứng ngay với từ, “quái vật”.
“Pochi, Tama, sẵn sàng chiến đấu.”
"Aye aye thưa ngài~."
"roger~ nanodesu."
Ai dạy chúng từ đó thế. À, tôi thậm chí không cần nghe trả lời, chỉ có một sự
thực như lệ thường.
Dù khi tôi nói sẵn sàng chiến đấu, thì chỉ có Liza giữ cây giáo và với Pochi
và Tama cầm kiếm. Tama chia đá cuội dùng để ném từ túi cho Pochi.
Tôi đã nghĩ rằng túi con bé trông nặng, ra có thứ bên trong hử.
Liza bỏ đá cô nhận được từ cả hai vào một túi nhỏ rồi cột ở hông.
Tôi lấy ra một cái nỏ từ hộp và chuẩn bị nó. Dù tôi chỉ đang chuẩn bị lên dây,
tôi vẫn chưa đặt tiễn, nên nó vẫn nguy hiểm.
Sau khi tôi xác định chuẩn bị của Liza và mấy cô gái hoàn tất, tôi lấy thêm 3
nỏ và 200 nỏ tiễn.
--o0o--
“Chúng đang tới, một phần của sương mù đen đang di động.”
Nó vẫn chưa vào phạm vi bản đồ. Khi tôi nhìn ngọn núi trên đầu Arisa, một phần
của sương mù đen ở chân núi chắc chắn đang chuyển động.
Tôi đổi vị trí với Lulu làm người đánh xe và để Arisa cùng cô ấy vào lại bên
trong xe.
Sau khi Liza và mấy cô gái nói rằng chuẩn bị đã hoàn thành, tôi tăng tốc xe.
Arisa thấp giọng hỏi tôi.
“Chủ nhân, anh không thấy cấp độ chúng với Menu hay thứ gì sao?”
“Chúng ngoài phạm vi. Nếu tôi có thể lại gần cỡ 10 km thì tôi sẽ biết.”
“Em muốn được cho phép dùng ma thuật nếu quái vật đến gần.”
Tôi đưa sự cho phép dùng ma thuật bên cạnh Đặc kĩ hay thứ cô bé dùng ở chợ
trời.
“Em muốn dùng Không gian tránh quái (Dodge Field) luôn. Em cũng muốn được cho
phép dùng Sóng Ngủ (Sleep Wave), Vùng Ru Ngủ (Sleep Field), và Vùng Mỏi mệt
(Ennui Field).”
Tôi cấp phép sau khi nghe mô tả từng ma thuật.
“Nếu kẻ thù có nhiều, thì làm chúng ngủ bằng ma thuật ru ngủ.”
“Nó sẽ không hiệu quả với địch thủ kích động.”
Arisa nói khi cười gượng gạo. Vậy thì chẳng phải nó không có nghĩa lý gì trong
trận chiến sao?
“Đó là sao em muốn phối hợp nó cùng với Vùng Mỏi mệt (Ennui Field).”
“Dù cô không thường dùng nó, nhưng chắc cô đủ kĩ xảo cho nó hả.”
“Vâng~ Nhưng không may là nó không phân biệt bạn thù, nó chỉ là phương sách
cuối cùng.”
“Cô không có đòn tấn công trực diện nào sao?”
“Em có thể dùng Đạn Sốc Tâm trí (Psycho Ball) và Sóng xung kích (Shockwave),
nhưng hầu hết chúng đều chỉ làm choáng kẻ thù.”
“Nếu cô hợp lực cùng Liza, thì cả hai tấn công sẽ khá hữu dụng.”
Tôi đưa sự cho phép dùng hai ma thuật.
Tôi tự hỏi đám đông quái vật đang truy đuổi là gì?
Quái vật hiện diện trên rìa bản đồ.
“Heo rừng 6 chân (Heo rừng Hộc tốc)?”
Người-chuột ở cùng vị trí với chúng. Những điểm sáng trên bản đồ đang di
chuyển cùng nhau. Hình như chúng là thú kị binh. Vận tốc chúng gần 50 km/h. Có
5 con.
“Những cái đó là gì?”
“Lũ thú mà người chuột cưỡi đang chạy xa ra từ sương mù đen.”
Heo rừng Hộc tốc ở cấp 5-6, người chuột cưỡi chúng thì 3-7.
Vị trí của họ thiệt tệ, nếu chúng tôi cứ để như vậy thì họ sẽ đến bên cạnh
chúng tôi.
Sương mù đen vào phạm vi bản đồ trễ vài phút sao kị binh.
“Quái vật đến đằng sau gọi là Kiến Bay, chúng chỉ cấp 2-4 nhưng thực phiền hà
vì chúng có độc và tấn công axit.
“Ẹ, độc và axit chết người à?”
“Hình như chỉ là axit bỏng. Độc là loại tê liệt, nên chắc là xong đời dù cô
chỉ bị cắn một lần.”
Nó ý rằng, nếu chúng tôi bất cẩn dính tê liệt, chúng tôi sẽ bị cái chết vây
quanh.
Đã có 50 Kiến bay hiện diện đuổi theo người chuột.
Khi trò chuyện chúng tôi chấm dứt, kị binh chuột phá xuyên rừng cách chúng tôi
200m và băng qua đường lộ, mất tích sau ngọn đồi.
Được rồi, dường như họ không đến đây. Trong khi xin lỗi lũ ngựa trong thâm
tâm, tôi nẹp thép tim mình và quất chúng. Tôi, Liza và các cô gái có thể chơi
với chúng, nhưng cực nguy hiểm cho Lulu và lũ ngựa nếu chúng bắt kịp.
Tôi có thể nghe thanh âm ồn ã từ phía bên kia khu rừng. Có tổng cộng 89 đang
đuổi kị binh chuột.
Cầu trời cho họ qua vậy.
Suy nghĩ lạc quan của tôi kết thúc khi Arisa báo cáo đằng sau.
“Một nhóm chúng đang đến đây.”