Người đăng: iucopanthan
Satou đây. Một trò chơi điển hình là, đi bộ vào lúc đầu, lên xe ở giữa rồi
dịch chuyển tức thời hay tàu bay vào cuối game, nhận được rất nhiều tiện lợi
như nó nên có.
Một người bạn nói rằng đi phiêu lưu trên một chiếc xe kéo thực là khổ sở.
Mà đây không phải là một cuộc phiêu lưu, tôi đoán nó ổn khi tận hưởng chính
mình chứ nhỉ?
--o0o--
Chiếc xe làm tiếng ồn và huyên náo rung lắc khi nó đi qua đường lộ giữa các
ngọn đồi.
"Uuu~."
"Nya~."
Bất cứ khi nào động vật nhỏ như thỏ và chuột hiện gần bên những bụi cây, Pochi
và Tama phản ứng như thể chúng định nhảy ra khỏi xe. Mỗi khi thế xảy ra, Liza
nắm eo cả hai đứa. Dù chiếc xe chỉ đi nhanh cỡ 20 km/h, nên chúng sẽ không bị
thương ngay cả khi chúng nhảy ra ngoài.
“Pochi, Tama, hai em sẽ té nếu dựa ra ngoài quá nhiều, ngồi lại sau ghế người
đánh xe đi.”
"Vâng nano desu."
"Ay ~."
Cả hai đáp trả tốt và đặt mình lại bên trái và phải chỗ người đánh xe.
Nghĩ thì nó chỉ giữ được cho tới khi chúng thấy thứ gì khác thôi.
Gió có chút lạnh, nhưng từ khi bầu trời quang mây chiếu những tia nắng ấm áp
thì thực phơi phới.
Sau khi chúng tôi ra khỏi thành phố Seryuu một chút, chúng tôi vào một khu
rừng, hay đúng hơn là, một tập hợp những cây bụi phân nhánh. Chúng tôi ra khỏi
đó sau 1 giờ, và giờ chúng tôi tiến tới xuyên một khu vực mà bạn gọi là khu
vực đồi núi.
Thi thoảng tôi lại thấy những mục đồng chăn cừu của họ ở phía bên kia. Tôi
từng thấy sản phẩm làm từ dê trong thành phố, nhưng giờ có cả người chăn cừu ở
đây luôn hở.
Gakon. Gakokokon.
Cái xe rung lắc khi bánh leo lên. Từ đằng sau, tôi nghe tiếng kêu nhỏ của
Lulu, và ngôn ngữ thô tục của Arisa, nhưng tôi sẽ vờ như không nghe thấy gì và
để nó cuốn theo chiều gió.
Từ khi đường lộ được làm để né đồi, nó trở nên quanh co hơn. Mặt đất không
được lót bởi đá lót đường nữa, chỉ còn là đất bằng. Hậu quả là, bánh xe vấp
vào các chỗ gồ ghề vài lần. Mà lũ ngựa tụi nó chỉ di chuyển dọc theo hướng con
đường, công việc của người đánh xe chính là chỉnh cho xe đi đúng.
Dù rằng tôi được hỗ trợ bởi kĩ năng, vì thiếu kinh nghiệm thực sự tôi không
thể né được hết chúng.
Arisa leo lên trên đầu Pochi và đưa mặt cô ấy bên cạnh tôi.
“Em sẽ yêu anh nếu lái xe cẩn thận hơn~.”
“Đừng có vô lý với một người vừa học đánh xe.”
Tôi bác bỏ sự phản đối vô trách nhiệm của Arisa. Pochi trông rắc rối với Arisa
làm tổ trên đầu con bé.
Ô, Pochi đang phản công, cô bé bắt tay Arisa và chơi trò cắn yêu.
“Đ, đợi đã Pochi, ngừng lại. Tay áo sẽ nhớp nháp với nước dãi cho coi~.”
"Hamumu, nyanoresu ~."
Arisa rụt tay lại và Pochi trông như chó săn đuổi cô bé về phía giá hành lý
gần ghế đánh xe.
“Đừng có quậy phá nữa~”, tôi nhẹ cảnh báo tụi nó. Xe đang lắc, nó sẽ tệ nếu
như tụi nó ngã.
Tama thấy Arisa và Pochi đang chơi đùa thì trông như thể muốn tham dự.
Ài, Tama cũng vào trận chiến rồi.
Từ khi Tama không là loại đại diện cho tính kiên nhẫn và lòng kiên trì, tôi
đoán nó không tránh khỏi.
--o0o--
Chuyến đi nhiều thoải mái hơn tôi nghĩ về nó. Khi mà đây là một thế giới huyễn
tưởng, tôi đã cho rằng chúng tôi sẽ chạm trán quái vật hay thứ gì đó, nhưng
thậm chí không có gì đến cho tới giờ.
Tôi cố tìm kiếm trên khu vực rộng nhưng không hề có động vật nguy hiểm hay
quái vật. Hầu như chỉ toàn là lũ cáo. Tôi điểm ra một nhóm chó sói vài lần
nhưng chúng cách xa 10 km tại tận cùng cánh rừng khi nãy, nên không cần phải
thận trọng ở thời gian này.
Khi tôi hẹn hò với Zena-san ngày trước, cô ấy nói rằng quân đội luyện tập
thường xuyên bằng cách loại trừ những động vật nguy hiểm và quái vật trong
phạm vi chung quanh thành phố Seryuu. Phải cảm ơn vì điều này.
Liza hình như không thể để đám các cô gái nhỏ vẫn chơi đùa vòng quanh nữa, nên
cảnh cáo chúng. Tôi cũng nghĩ rằng chúng nên ngừng sớm, nên nó giúp ít nhiều.
Thay chỗ Liza, Lulu di tản khỏi chỗ đằng sau xe đang ngồi kế bên tôi. Nói mới
nghĩ, tôi chưa từng nói chuyện nhiều với Lulu. Giao tiếp rất quan trọng, phải
nói với cô ấy nhiều nữa từ bây giờ.
“Lulu, cô ổn chưa? Cô không có say xe hay thứ gì như thế chứ?”
“V, vâng ạ!”
Tôi nghĩ rằng cô ấy không đáp, nhưng khá ngạc nhiên là giọng nói được vang ra.
Phải, cô ấy chuyển ngồi bên tôi rất âm thầm, nên cô ấy sẽ ngạc nhiên khi tôi
gọi tên cô mà không xoay đầu lại.
Mấy cô gái thú nhân có khả năng thể chất cao và tôi nghĩ rằng đó là tự nhiên,
nhưng với Lulu chỉ là một cô gái bình thường, nó sẽ gây ngạc nhiên. Tôi hầu
như đã thay đổi giác quan bình thường của tôi với sự bất hợp lý---tôi nên cẩn
thận.
“Cô không phải quá lo sợ thế. Như Arisa kìa--- hay hơn nữa, giống như Pochi và
mấy cô gái cư xử tự nhiên với tôi.”
“Như thế là…Em là nô lệ, nó sẽ không hợp.”
Lulu để ra ngoài một lời yếu ớt như thể cô sẽ biến mất, dường như cái này sẽ
cần chút thời gian.
Từ bây giờ trở đi, tôi nên để cô ấy dần quen với có mấy cuộc thảo luận với
tôi.
“Lulu, cô có thứ gì ưa thích không?”
“Em thích chăm sóc Arisa.”
Cô ấy là một siscon? Không, nó có lẽ như quí mến chị em bình thường.
Tôi hơi miễn cưỡng, nhưng tôi tiếp tục nói về đề tài Arisa. Để xóa đi thái độ
dè dặt của cô ấy, quan trọng là tiếp tục trò chuyện mà không cần đề tài nào.
“Cô thực sự yêu em gái nhỏ của mình.”
“Đôi khi em tự hỏi không biết ai lớn hơn.”
“Chắc thế rồi, cô bé thực không hành động như một cô bé 11 tuổi.”
“Arisa đã là một thiên tài từ khi cô ấy còn nhỏ.”
“Cô bé ra sao?”
Đúng hơn là thiên tài, nó bởi vì cô bé có kinh nghiệm từ kiếp trước, nhưng tốt
hơn tôi không nói về nó nhỡ?
Sau đó, Lulu tiếp tục khoe về Arisa đầy vui vẻ cho tới buổi trưa. Con người
giỏi nói về thứ họ yêu thích, nó không hề khác nhau trong thế giới khác.
Lulu đang nói về Arisa, trông rất vui vẻ. Mắt cô ấy sáng lóa, má cô nhẹ ửng
đỏ. Mặt cô ấy bình thường đã xinh, nay còn trở nên đẹp hơn nữa.
Tôi sợ rằng tôi sẽ rơi vào thế giới hiểm nguy ấy nếu tôi bất cẩn. (med: ảnh
đang nói về lolicon.)
Tôi có thể nghe thấy được Arisa đang khổ sở vì được ca ngợi chót vót đằng sau
nhưng có thể vì con bé biết ý định của tôi, nên không giống như cô bé sẽ gián
đoạn câu chuyện của Lulu.
Khi chiếc xe đi vào một hướng thẳng trong một lúc thì tôi nhìn lại giá hành
lý. Arisa đang quằn quại trên sàn trong khi Pochi và Tama đang bắt chước cô
nằm dài ở một phía khác. Chú ý cái nhìn của tôi, cả hai nhìn lại đây trong khi
vẫn giữ tư thế bắt chước của chúng. Khi mà cử chỉ tôi như không có gì, và rồi
họ tiếp tục giả trang Arisa vui vẻ.
Yup, hòa bình thiệt tốt~.
Rồi thì, Lulu tiếp tục nói về Arisa gần như một giờ nữa sau đó.
--o0o--
Hãy đổi chuyện khi mà giọng Lulu trở nên khàn.
Tất nhiên, tôi sẵn sàng nghe Lulu nói về Arisa bất cứ khi nào. Phải làm cho
Arisa tham gia khi mà tôi cần phạt con bé.
Khi tôi cố tìm thời điểm, tôi nghe một tiếng rồn rột dễ thương bên cạnh.
Xem xét trên menu, đã tới giờ ăn trưa. Chúng tôi có thể dùng trên xe khi tiếp
tục đi nhưng mà tôi muốn kiểm tra tình trạng phụ kiện lũ ngựa nên tôi quyết
định nghỉ chân một lát ăn trưa. Chúng tôi hầu như không cần vội, và dù sao
chúng tôi sẽ không đến thị trấn trong hai hoặc ba ngày.
Theo bản đồ, có một bờ đá hình hướng lên trước, nên tôi chọn nó làm nơi nghỉ.
“Ăn trưa sớm thôi.”
“Ăn~?” “Thịt nanodesu!”
Pochi và Tama trả lời nhanh hơn Lulu vẫn còn đỏ mặt ở bên tôi. Nhảy ra từ đằng
sau xe, một cô gái ló mặt.
“Em sẽ cắt phô mai và bánh mì nếu chúng ta ăn trên xe?”
Liza, cô không nên chỉ nhìn phía sau xe thôi chứ?
Arisa, người hồi sinh tiếp theo Liza. Giọng cô bé trở nên khàn và tóc rối
bung, con bé có chút đáng sợ.
“Chúng ta có thời tiết đẹp hôm nay, nên phải ăn như chúng ta đi dã ngoại~.”
“Đúng vậy. Đằng kia trông như có một bờ đá hướng phía tới, chúng ta sẽ nghỉ ở
đó trong 1 giờ.”
Sau đó chúng tôi tiến tới con đường trong một lúc, ở giữa đường chúng tôi ra
khỏi đường lộ và leo lên một ngọn đồi. Cái xe lắc lư và mất tốc độ bởi vì mặt
đất là đất cỏ dại. Tôi vận hành chiếc xe cẩn thận.
Nhanh chóng, chúng tôi thấy bờ đá.
Từng và mỗi cái trong chúng đều khá lớn. Bờ đá cao cỡ 2m và rộng gần 7m.
Tôi dừng xe gần bên một phía bờ đá.
Tôi đứng khỏi ghế người đánh xe và giúp Lulu xuống.
Arisa nhảy tới tôi trong khi la, “Tou!”, giống như loại anh hùng nào đó, tôi
né con bé.
“Chờ~ Đối xử của anh với em chẳng lẽ ngày càng tệ hơn sao?”
“Đó không đúng sự thực. Cô rất dễ thương Arisa.”, tôi đáp nữa vời, và cúi
xuống hạ cố định xe xuống.
“Anh không để tâm vào đó gì cả! Anh sẽ sớm lạc vào con đường tội lỗi thôi~”
Từ vựng con bé sặc mùi thời Showa như thường lệ.
Pochi và Tama cũng bắt chước Arisa, “Tou~?” “Tou nano desu~”, chúng đang nhảy
trong khi nói thế. Thật hay khi chúng không bắt chước luôn điệu bộ.
Tôi tháo ách ngựa và cột dây vào xe. Tôi kiểm tra phần cố định xe, và hình như
cơ thể lũ ngựa không bị trầy nên có lẽ tốt.
Liza đến đặt xuống một thùng đầy nước, tôi đưa chúng cho lũ ngựa. Tôi dành ưu
tiên cho chúng vì bọn nó làm việc vất vả nhất hôm nay.
“Liza, chuẩn bị mấy thứ dễ làm như bánh mì kẹp hay xà làch.”
Tôi nhờ Liza chuẩn bị bữa ăn.
Nó thật tệ khi chỉ để mình Liza làm nó, phải thử xem khi nào Lulu hay Arisa có
thế nấu ăn.
“Bất hạnh là, sức mạnh nữ tính của Arisa không đủ cao để nấu nướng.”
Arisa nói giọng không đổi trong khi nhìn như thể hướng tới ngày kia. Cô bé
đang cảm thấy tội lỗi? Tôi sẽ không nói cái loại kiểu cách lạc hậu như là phụ
nữ phải biết nấu ăn, được chưa.
“Em không có kinh nghiệm nấu nướng, nhưng em có thể làm những việc như lột vỏ
trái cây hay pha trà.”
“Vậy thì, Lulu sẽ đóng vai phụ trợ Liza. Giúp cô ấy nấu ăn theo hướng dẫn cô
ấy.”
“Vâng, em sẽ gắng hết sức.”
Tôi nhờ Liza giúp Lulu. Tôi tự nhủ liệu cô ấy có vui vì được giúp, tôi nhận ra
cô ấy lên tiếng quanh tôi nhiều hơn vì cô ấy đã dần quen tôi. Tôi thắc mắc
liệu có phải là quá sớm để nghĩ thế?
Tôi nên nhờ Pochi và Tama đi thu thập củi đốt?
Khi tôi nhìn lại cả hai, chúng toát ra bầu không khí như thể muốn chạy tới
cánh đồng cỏ. Mặt chúng xoay qua tôi, nhưng tai chúng co giật mỗi khi bụi cây
có tiếng động.
Phải tận dụng dịp dạy chúng chơi phù hợp độ tuổi chúng~
“Binh bét Pochi! Binh bét Tama!”
"Ay!"
"Có nanodesu!"
Trả lời tốt.
“Tôi chỉ định cho cả hai một nhiệm vụ! Hãy kiểm tra an ninh khu vực chung
quanh phạm vi bờ đá!”
"Ay!" "Desu!"
Cả hai bắn đầu chạy như tên bắn. Phải nhắc chúng, “Tôi sẽ gọi cả hai lại khi
bữa ăn đã xong, vì thế đừng đi xa quá~”, vì thế chúng sẽ không làm quá lên.
Tôi đoán tôi phải nhờ Arisa thu thập chất đốt.
“Arisa, thu nhặt những thứ như lá khô và củi đốt gần những bụi cây quanh đây.”
“Kay~”
Tôi chỉ định Arisa khi đưa muối cho ngựa. Arisa không cho thấy bất kì phàn nàn
nào liền đi nhặt củi trong khi hát mấy bài hát anime vô thưởng vô phạt.