Lên Đường (2)


Người đăng: iucopanthan

Satou đây. Tôi không phải người thường đi du lịch, nhưng tôi gắn bó một cách
kì lạ với một thành phố tôi chỉ ở vài ngày.

Tôi muốn quay lại khi nó là một điểm tham quan du lịch thu hút.

--o0o--

Hiệu sách đang được trông bởi ông lão tóc xám đã được phục hồi, Semone-san
không ở trong tiệm. Tôi không thể tôn sùng cái tỉ lệ tráng lệ đó…tiếc làm sao.

Ông chủ đưa tôi bản đồ thành phố mê cung.

Tôi bảo nó thế nào nhỉ, nó là một bản đồ mà phải hét lên, “Đo đường? Nó là cái
gì ăn ngon không?”

Dù tôi không mong đợi nó có kí hiệu bản đồ hay đường nét, nhưng vẫn còn nghi
hoặc nếu thứ này có khái niệm hướng chỉ cốt yếu.

Có lẽ nó hiện trên mặt tôi, ông lão giả thích. Bản đồ chính xác là loại phân
lớp thông tin mà chỉ những người phía vương quốc mới có thể cầm giữ nó. Tôi
nhớ Google Map quá.

Khi mà nó tốt hơn là không có gì, tôi mua 5 bản đồ cho đến khi nó chạm tới
thành phố mê cung. Sau này, tôi học được rằng hội thương nghiệp bán bản đồ tốt
hơn.

Mua sắm tôi đến đây kết thúc, nhưng ông chủ tiệm, thể hiện tinh thần kinh
doanh và lòng tử tế, đề xuất tôi nhiều sách khác nhau.

Sách hữu dụng cho du hành như, “Du hành đến Vương Đô”, “Từ điển về Thảo mộc”,
“Từ điển thứ tự sửa xe”, vv, tôi bị chiêu dụ bởi đề tựa nên tôi mua hết mấy
loại đề xuất.

Cũng có sách giới thiệu về làm đồ gỗ, rèn, chạm khắc và rất nhiều sách liên
quan sản xuất, nhưng từ khi không có yêu cầu và là sách cũ chắp vá, chúng
không tốt.

Khi tôi tỏ ra hứng thú, chủ hiệu bắt đầu chồng chúng lên hết cuốn này tới cuốn
khác.

Mà chúng có thể bán với 2 tiền vàng cho mọi thứ, tôi quyết định mua tất.

Hơn thế là, ông cũng đề xuất mấy sách hay đọc khi nghỉ trong một chuyến du
hành. Mặc dù hầu hết chúng là về tình yêu hay anh hùng, nhưng tôi thấy ngoại
lệ như, “Chiến trường Cổ và Mê cung Chết khô”, “Pháp sư Điên và Quân đoàn
Chết”, “Người Tạo ra Mê cung”. Tôi mua hết ba và thêm 5 sách tranh phổ biến.

Sách tranh thì tốt cho học chữ.

Đó là một chút vượt ngân sách, nên tôi hạ giá đến 10 tiền vàng.

--o0o--

Tôi mua thực nhiều thứ. Cái túi hầu như 30 sách bên trong khá nặng. Nếu tôi
không có tình trạng bù khuyết, eo tôi sẽ tệ rồi.

Nó trở thành lượng kha khá sau khi tôi nhận thứ tôi mua từ tiệm ma thuật.

Nghĩ thì tôi không như sẽ mang chúng đi bộ cùng, tôi sẽ tìm cách dễ nên tôi
chờ một xe chở thuê.

“Xin chào, Onii-san lanh lẹ.”

Tôi xoay lại giọng nói đằng sau.

Với một khuôn mặt đang đùa cợt, đó là cô bạn gái đồng nghiệp Zena-san
(Lilio).

“Chào, Lilio-san. Cô bắt chước Zena-san à?”

“Ehehe~ Tôi bị bắt sao? Nè nè, anh không ngạc nhiên sao?”

Tôi tự nhiên hiểu rằng không nên để Lilio gặp Arisa.

“Tôi nhận ra ngay tức thì vì giọng cô khác.”

“Eh~ Tệ thật~ nhưng, nhưng mà, đó không phải yêu sao? Sức mạnh tình yêu?”

Con gái thực thích nói chuyện yêu đương hở.

Lilio sấn đến gần để ấn đẩy cơ thể nhỏ của cô ấy. Tôi đã có đủ gái loli rồi,
nên đẩy vai cô ấy lại để cơ thể chúng tôi không dính lại gần nhau.

“Cô rảnh hôm nay?”

“Phải, mấy lính khác đều đang ngủ~ Nhưng mà Zena, từ trưa hôm qua cho đến tận
khuya nay, thì vẫn liên tục canh gác hết thời gian. Lượng pháp sĩ luôn eo hẹp
về sĩ số đúng chưa.”

Tôi muốn nói mấy lời chia tay với Zena-san trước khi tôi rời đi lên đường
nhưng…

Được rồi, phải đổi giờ khởi hành sang sáng mai.

“Lilio-san, cô có thể nhắn tin lại cho Zena-san không?”

“Được thôi~ Nhưng những lời đó không được nồng nàn để làm nóng ngực okay? Nếu
nó mãnh liệt quá, nó sẽ được diễn giải sai anh biết đấy~.”

Trong khi khoanh tay, Lilio nói với vẻ mặt làm xấu.

Tôi nhờ cô ấy bảo với Zena rằng tôi sẽ rời đi sáng sớm ngày mai. Lilio hài
lòng đồng ý nhắn lại tin.

“Ây chà~ Tình yêu đầu đời của Zena đã rời đi mà không được hồi đáp hử~.” Hình
như cô ấy chỉ độc thoại, nhưng làm sao mà tôi nghe nó to và rõ ràng.

Tôi không đáp lại lời đó và quay về cổng nhà trọ trên một chiếc xe thuê.

--0o0--

Trên xe, tôi trữ sách vào trong Hộp Đồ. Khi Arisa biết tôi đi đến hiệu sách,
“Em không nói phải dẫn em đi cùng sao~”, con bé giận dữ, nhưng sau khi tôi bảo
cô rằng tôi mua từng sách sơ cấp ma thuật mỗi nhân tố, nụ cười con bé trở lại.

Ngoài ra, cô có lẽ không học được nó cho đến khi đọc được chữ nước Shiga đúng
chứ?

“Rồi, khi nào chúng ta khởi hành?”

Do Arisa hỏi, tôi bảo mọi người rằng chúng tôi sẽ lên đường sáng mai.

“Tôi định đến tiệm hóa dược ở quận Đông và Hội Việc Làm để hoàn tất công việc,
thế nên hãy kiểm tra xem chúng ta có thứ gì quên mua không. Sau đó cứ việc
chơi bài cho hết thời gian.”

“Bài!”, “Nano desu!”, Pochi, Tama và Lulu vui mừng. Thật hiếm thấy những lúc
vẻ mặt Lulu vui mừng như một cô gái bình thường thế này, tôi click nút Ghi
Hình trong tim.

“Những thùng giả rỗng thì quá nhẹ nên nó sẽ bất thường lắm, nên em nghĩ tốt
hơn là trữ khoai tây để lâu trong chúng.”

“Mùa đông sẽ sớm đến, trời chắc sẽ trở lạnh khi mà ngủ chỉ với áo choàng. Em
nghĩ tốt hơn mua ít nhất một cái mền cho chủ nhân.”

Tôi đồng tình với yêu cầu của Arisa và Liza và cho phép họ mua những cái đó.
Tất nhiên mền là cho bốn người. Khi mà Arisa thấy một số làm từ vải bông trong
chợ, tôi cho phép cô bé mua chúng sau khi nghe giá.

--o0o--

Tôi đi đến tiệm hóa dược một mình, và mua rất nhiều thuốc giảm đau cùng vật
liệu khử mùi và công thức biên soạn. Nó là một lo lắng xa hoa, nhưng khi bạn
đi mua sắm mà không quan tâm về tiền bạc dư thừa, hay có lẽ vì vui khi không
do dự, nó có chút lẻ loi.

Ở Hội Việc làm, tôi lắng nghe diễn biến yêu cầu tôi nhờ từ Nadi-san.

Dù cho nó chỉ mới một ngày, nó hầu như đã hoàn thành xong rồi. Phần còn lại
không có nhà nên cô ấy sẽ quay lại vào ngày mai.

Nadi-san chuyển cho tôi thứ gì khi tôi đưa cô ấy tiền thưởng. Thứ cô đưa là
một cái giỏ lớn đựng đầy mấy thứ như túi nhỏ đựng tiền, rau cải, dép và nhiều
thứ nữa.

Người nghèo đưa rau cải hay sản phẩm sản xuất tại nhà như dép thay vì tiền,
thậm chí có thứ như muỗng gỗ và vv. Hình như Nadi-san nói rằng phần thưởng
không cần thiết nhưng cô ấy được đưa trước khi cô có thể từ chối.

Tôi bảo cô ấy rằng tôi sẽ rời thành phố Seryuu ngày mai nên tôi sẽ tặng chúng
cho cô ấy như phần thưởng thêm.

“Satou-san, điểm đến kế tiếp của anh ắt là vương thành hoặc thủ phủ của Công
tước-sama đúng chứ?”

“Không, tôi định đến thành phố mê cung.”

“Có rất nhiều á nhân ở thành phố mê cung, sống ở đó sẽ dễ chịu hơn ở đây.”

Nói mới nghĩ tới, tôi vẫn chưa gặp á nhân nổi tiếng nhất, người elf*. Tôi nghĩ
rằng thành phố Seryuu lẽ ra có họ. (med: vì lý do ưa thích lẫn dịch thuật, để
nguyên chữ này.)

“Phải rồi, tôi thích thấy người elf nhất.”

Nadi-san làm vẻ mặt thấm thía khi nghe lời đáp của tôi.

Cô ấy nhìn lại quầy và gọi quản lý. Đó là ông già luôn luôn ngủ.

“Quản lý ơi~ làm ơn đến đây một lát.”

Người quản lý tới trong khi gãi đầu ông ta. Ông ấy trẻ hơn là tôi nghĩ.

Anh ta có cơ thể nhỏ chút và gầy, nhưng ảnh là một người đàn ông đẹp trai với
mái tóc đen dài hợp với hơi xanh.

Quản lý đến đây mà không nói gì, Nadi-san lật một bên tóc anh ta.

Họ có vẻ khá thân thuộc.

Nhìn đây, nhìn cái này này, cô chỉ ngón tay cô.

Tai người quản lý, đầu góc có chút nhọn. Ông ấy là á nhân sao?

“Satou-san phản ứng sao hời hợt vậy.”

“Tôi xin lỗi, có gì với tai vị quản lý sao?”

Nadi-san điên lên khi nghe tôi trả lời.

“Mồ~ Anh nói gì thế, tôi đang cho anh xem bằng chứng khi mà anh nói rằng muốn
gặp một người elf.”

“Eh? Anh ấy là người elf? Tôi nghĩ tộc elf tai phải dài hơn chứ?”

Ảnh là bán-elf chăng?

Quản lý trông quạu với lời đáp của tôi. Anh ta quay lại vị trí và tiếp tục
ngủ.

Hình như tôi đã xúc phạm anh ấy bằng câu trả lời của tôi thế nào đó.

“Mồ~ quản lý à! Đừng chỉ vì anh bị nhầm lẫn với tộc tai dài mà lập tức trở nên
giận dỗi vậy chứ?”

“Loại tộc tai dài là thế nào? Ở quê nhà tôi thường nói người elf thường có tai
dài mà?”

Tôi làm động tác mô tả tai dài với ngón tay. (med: nghĩ đến con lừa)

“Loài Satou-san nói là một trong số các tộc lỗ tai có tai dài. Họ cao người
bình thường, và tóc họ màu vàng thay vì xanh lục. Họ có tài năng về ma thuật
và sống lâu hơn người elf khác. Hoàng đế đầu của Đế quốc Saga thuộc tộc tai
dài và là vua của anh hùng, vì vậy tộc đó được coi như thiêng liêng. Họ hiếm
khi ra bên ngoài Đế quốc Saga, khi mà thánh địa họ ở nơi đó, nên họ rất hiếm
bị nhìn thấy. Nhưng mà, họ bị ghét bởi người elf và được gọi là Ngụy Elf
[False Elf].

Tôi hiểu, phải không được hiểu sai lần tới nữa.

Tôi xin lỗi người quản lý vì thô lỗ. Khi mà anh ta vẩy tay trong khi ngủ, tôi
nhận ra rằng tôi được tha thứ.

--o0o--

Buổi sáng kế, chúng tôi hoàn tất ăn sáng tại quầy . Tôi cũng đã trả tiền trọ
luôn.

Martha-chan nói, “Hãy đến đây ở lần tới nhé~” như một lời tạm biệt vô tư, tôi
rời nhà trọ trên chiếc xe.

Tôi đã nghĩ rằng Zena-san sẽ đến để thấy tôi đi, nhưng cô ấy đã thức nguyên
đêm, cô ấy có lẽ còn đang ngủ. Phải gửi cô ấy một lá thư lần tới.

Khi chúng tôi đang lên đường tôi vô tình nhìn thấy một chấm trắng di chuyển
dọc tường trong.

Tôi chào hiệp sĩ Soun tại lối vào cổng và rời thành phố. Tôi sẽ gây rắc rối
cho mọi người nếu tôi chờ ở đây.

Khi tôi đi xa một chút so với cánh cổng, tôi nghe thấy, “Chờ đã~”, từ đằng
sau.

Do tôi sẽ là một vật cản giao thông ở đây nên tôi đi đến một khoảng không
trống phía ngoài cổng và dừng xe.

Giao thông ở cổng trông rối khi tôi nhìn lại nó. Một con ngựa đang vượt ra
ngoài ở đó. Tôi vẫy tay khi đứng trên xe.

“Satou-san!”

Zena-san đang tới trên lưng ngựa trong khi mái tóc mềm mượt của cô rối bời bởi
gió. Cô ấy đang mặc một cái váy không hề hợp cho cưỡi một con ngựa. Cô đang
trang điểm mỹ phẩm khác với thường lệ.

“Tôi mừng vì đã đến kịp!”

“Zena-san, tôi cũng mừng đã gặp được cô trước khi tôi đi.”

Thật tốt khi tôi không kết thúc như đồ vô ơn.

“Anh đi đến thành phố mê cung đúng không? Xin gửi tôi một lá thư khi anh định
cư ở đó nhé. Tôi chắc chắn sẽ hồi âm!”

“Vâng, tôi sẽ không quên đâu.”

Tôi đã nghĩ rằng cô ấy nói cô muốn đi cùng, nhưng tôi mừng vì đó chỉ là nói về
thư từ.

“Ngoéo tay đi~”, Arisa nhô bản mặt cười nham nhỏ từ xe trong khi nói mấy lời
không cần thiết.

Zena-san cắn ngón tay và hết lực yêu cầu “Tôi muốn ngoéo tay thề!”, Tôi không
thể từ chối và chúng tôi ngoéo tay nhau.

Làm nó ở tuổi này, tôi có chút ngượng ngùng.

Tôi nói chắc chắn lời tạm biệt của tôi với Zena-san đang ngất ngây nhìn ngón
tay út cong của mình.

“Vậy thì, hãy gặp lại nhau khi nào đó! Tôi chắc chắn sẽ gửi cô một lá thư khi
tôi đến thành phố mê cung.”

“Vâng! Tôi sẽ chờ từng ngày tôi có thể gặp anh lần nữa.”

Thật hay khi nó không là lời tạm biệt buồn.

Cuộc hội ngộ của tôi với cô ấy đến nhanh hơn tôi nghĩ, nhưng tôi vẫn không hề
biết tại thời điểm này.

Zena-san tha thiết vẫy tay cô cho đến khi hiệp sĩ Soun đặt tay lên gáy cô tại
trạm gác.


Death March Kara Hajimaru Isekai Kyusoukyoku - Chương #43