Người đăng: iucopanthan
Satou đây. Tôi thích làm các chương trình mà không bị hạn chế. Lần cuối là khi
tôi làm một con robot có chân cho bài nghiên cứu sau đại học của tôi. Khi tôi
trưởng thành, tôi vẫn chưa làm xong nó.
Lần này, có vẻ tôi sẽ làm ma cụ.
--o0o—
Yep, đây đã là buổi sáng.
Tôi đi trong thành phố trong khi hưởng ánh năng buổi sớm, cảm thấy sảng khoái.
Yosagu-san không như tôi, ngáp liên tục trông như còn buồn ngủ. Tôi mới anh ta
ăn sáng nhưng nếu mà anh ta không về nhà, gia đình ảnh chắc sẽ phát điên nên
chúng tôi quyết định chia tay bên ngoài tiệm.
“Nếu tôi kiếm lợi lớn trong mê cung lần nữa, chúng ta sẽ đến lại.”, tôi hét
lên với anh ta thế.
--o0o--
Dù cho chỉ mới là sáng sớm, mọi người đã dùng bữa trên quầy và đang bán hàng
hóa tươi sống động.
Bầu không khí thô tục thường thấm đượm ở quận Đông có lẽ chỉ là lỗi của khách
viếng thăm.
Tôi đang ngửi thấy thứ gì ngon lành từ quầy.
Dù tôi không rõ ràng đói, nhưng cũng nên mua mấy món kỉ niệm cho các cô gái.
Nghĩ lại thì tôi không thể mua sushi đựng trong hộp gỗ giống như ông cha từ
thời Showa được.
Tôi mua một rỗ đan tay lớn làm từ gỗ mỏng từ gian hàng trên đường. Nó lớn cỡ
hai thố gạo. Tôi cũng mua hai thùng chứa có nắp để đựng súp và bỏ nó vào trong
rỗ.
Tôi mua bữa ăn nóng và cất nó vào Kho chứa sau khi để vào giỏ. Tôi tiếp tục
mua nhiều thứ ở mức độ mà nếu nhìn sẽ trông như tâm thần.
Súp làm từ xương thú không còn thịt và rau củ. Hầm rục với rau và thịt khô.
Rất nhiều loại thịt nướng bắt đầu từ thịt dê nướng. Thịt nướng kiểu Seryuu.
Bánh mì dẹp nướng nóng hổi. Khoai luộc. Cũng có vài trái cây bị xước từ nhiều
loại trái tôi mua.
Tôi mua cỡ 30 phần phục vụ. Nó quá nhiều cho lưu niệm nhưng tôi sẽ giữ một số
dùng khẩn cấp. Với nhiều thế này, dù nếu mà chúng tôi ở trong môi trường không
thể nhóm lửa, tôi vẫn có thể cung cấp đồ ăn nóng. Ngay từ đầu, tôi đã lên kế
hoạch dùng Kho chứa để mà chúng tôi không kết thúc trong hoàn cảnh tuyệt vọng.
Tôi muốn mua nguyên liệu hóa dược, nhưng nó đã đóng cửa rồi.
--o0o--
Khi tôi về đến cổng nhà trọ, Arisa người thấy tôi từ cửa sổ đang chạy xuống
tới.
Sau khi con bé nhìn mặt tôi, con bé bắt đầu dậm chân trên đất.
“Uuu~~~~~. Mồ! Cái mặt hả hê đó là sao~~~.”
Cô bé cắn góc một chiếc khăn tay, làm tư thế nuối tiếc. Mỗi cử chỉ nhỏ của cô
bé đều chững chạc cả… tốt nhất nên quên việc hỏi tuổi con bé trước khi tái
sinh. ^^
“Em đáng lẽ là người lấy đi lần đầu của anh~~”
Tôi không nhớ có hứa hẹn thế.
Tôi giữ im lặng khi mà nó sẽ tệ nếu tôi không thế.
“Cô om sòm quá, và dù sao thì đây không phải lần đầu của tôi.”
“K...Không, nghĩ coi đây là 1 phần triệu cơ hội cướp lấy DT (Doutei=virgin)
của một cậu trai…”
Thành thực chia buồn.
Tôi gọi Lulu, và chúng tôi tụ lại trước xe. Bữa sáng là khoai tây và thịt xiên
tôi vừa mua.
Tôi thì thầm với Arisa kiểm tra tình trạng Lulu. Nếu cô ấy vẫn chưa hồi phục,
tôi sẽ hoãn khởi hành chúng tôi đi hai ngày.
Theo Arisa thì, nó chỉ trầm trọng vào ngày đầu, giờ thì ổn rồi.
Mà do nó trông có vẻ đau đớn, nên đưa cho cô ấy thuốc giảm đau tôi làm từ thực
hành. Có 5 cái, chừng đó chắc đủ.
Sau khi chúng tôi dùng xong bữa ăn đơn giản, tôi tiến tới kế hoạch hôm qua.
--o0o--
Tôi lái xe ngựa cho đến khi bãi đậu xe của Hội Thương mại. Ngựa thì dễ lèo lái
không như xe nên nó dễ dàng hơn.
Mọi thứ ở đây quá sống động vào buổi sáng. Mỗi chiếc xe chiếm nữa bãi đậu có
rất nhiều đang dỡ hàng hóa họ. Mọi chiếc xe trông dày dạn. Tỉ lệ xe hành lý và
xe mái che là 50-50. Các xe được chất nhiều túi cỡ 10 kg. Mấy người đang
chuyển túi trông giống du côn thì mặc quần áo tay dài và quần như dân làng.
Tôi có thể nhìn thấy vết vá trên đầu gối và khuỷu tay.
Trong khi tôi nhìn các xe khác vượt ngoài sự tò mò, Sunifun-san người vừa hoàn
tất việc xác nhận tải trọng và định giá giá cả đến đây.
“Chào buổi sáng, Satou-sama. Cậu đến sớm thực.”
“Tôi xin lỗi. Tôi có làm phiền ông khi đến sớm không?”
Tôi không nghĩ thứ tôi đang làm thì tệ, nhưng giờ xin lỗi cho phải phép.
“Không hẳn. Thần kinh doanh ắt hẳn yêu người nào nhanh chóng.”
Ngay cả khi Sunifun-san nói thế, nếu tôi nhìn xung quanh, nó có lẽ là lệ
thường khi mang hàng hóa vào ở buổi sáng và mang ra vào buổi chiều.
Tôi được hướng dẫn đến nhà kho. Các mặt hàng tôi đặt hôm qua đều được đưa vào
một danh mục. Tôi xác nhận sản phẩm và số lượng với sự giúp đỡ của một nhân
viên. Tôi xem nội dung bên trong mỗi thùng Đá Bạch Long và đóng nắp.
Sunifun-san nhìn tôi làm giống như một ông nội xem cháu ông làm việc.
Này, ông không đến nổi già chứ.
Tôi yêu cầu nhân viên mang hàng hóa lên xe, trong khi tôi hoàn thành việc
thanh toán cuộc giao dịch tại văn phòng.
Khi tôi quay lại xe, việc chất đã hoàn tất nên tôi kiểm tra bằng mắt. Do tôi
đã đính thẻ trên Đá Bạch Long, không giống như chúng bị tráo. Không thể nhìn
xuyên thứ bên trong thùng có bị tráo hay không, nhưng họ có lẽ không đủ thời
gian làm xa thế.
Tôi cảm ơn nhân viên và đưa anh ta một tiền đồng lớn.
“Chúc cậu buôn bán thắng lợi!”, Sunifun-san nói những lời như tạm biệt khi tôi
rời hội.
--o0o—
“Chào mừng nano desu~.”
Tôi được đón chào bởi Pochi khi tôi đến cổng nhà trọ. Cô bé ôm tôi khi tôi
xuống ghế lái xe, nên tôi xoa đầu cô bé. Tôi tách khỏi cô khi tôi vuốt đầu, và
tôi thả lỏng ngựa khỏi xe.
“Em giúp cho no desu.”, cô bé lập tức đứng trên ghế đẩu chúng tôi vừa mua và
bắt đầu giúp. Chắc chắn phải dạy cô bé cách lỏng ách, kiểm tra dây cương, vv.
Thực tốt khi nhìn lại chính mình khi tôi dạy người khác.
“Mọi người khác đang làm gì?”
“Lulu đang giặt đồ đằng kia. Những người khác đi mua đồ no desu~.”
“Ra Pochi và Lulu ở trông nhà hử?”
“Em trông chừng hành lý no desu~”
Pochi tự mãn nói. Cô bé ắt đủ điều kiện cho việc đó. Tôi phần nào có thể tưởng
tượng Tama đang ngủ trên đống hành lý.
Tôi yêu cầu Pochi chăm sóc ngựa trong chuồng. Trong lúc đó, tôi đặt hàng hóa
tôi mua từ Hội vào Kho chứa.
Tôi định để da dê và sợi len bên ngoài, nhưng mùi chúng khá nặng nên tôi nhét
nó vào luôn. Phải thực hành làm thứ khử mùi lần tới.
Pochi mang hàng lý cho đến khi chúng chất xong. Pochi nói, “Trông chừng hành
lý no desu.” từ xe. Từ khi cô bé giỏi làm việc, tôi sẽ đi xem điều kiện Lulu.
Nhưng mà do đồ giặt mà Lulu làm là đồ lót, tôi quay lại mà không kêu cô ấy.
--o0o--
Sau đó, tôi nhờ Pochi canh chừng nhà, và bắt một chiếc xe đến quảng trường
trước lâu đài.
Vườn hoa ở trung tâm vẫn còn đang làm việc nhưng trên bệ hè đã được làm đẹp
lại với đá lát đường. Họ làm nhanh thực. Họ chắc làm bằng ma thuật từ khi đây
là thế giới huyễn tưởng.
Bức tường trước hiệu ma thuật vẫn còn sửa chữa, nhưng hình như nó mở kinh
doanh một lần.
“…vậy thì… vật dẫn… vảy. Nếu ông gom hết tay những thứ này, tôi sẽ để ông cung
cấp chúng cho quân đội ma thuật đồn trú.”
“Tôi sẽ hỏi bạn bè pháp sư và hóa dược của tôi. Kể ra, tôi chỉ có thể lấy 1-2
mảnh trong tầm tay tôi thôi.”
Khi tôi vào tiệm, một phụ nữ già trông như pháp sư và ông già bước ra trong
khi có cuộc thảo luận.
Ông già liếc nhìn tôi nhưng rời đi mà không nói tiếng nào.
“Ồ, khách viếng ể? Tôi xin lỗi nhưng tôi không bán thuốc tình yêu hay nước
năng lượng. Xin đi đến tiệm hóa dược ở quận Đông.”
Nó là một bà già gầy và nhăn nheo. Mặc quần áo rõ là một pháp sư. Bộ quần áo
màu xanh đậm dài tay, cái mũ chóp nhọn cao bè rộng khó dùng trong nhà, đeo vô
số nhẫn với thiết kế ái ngại trên ngón tay, và với một mặt dây chuyền đầu lâu
nạm ngọc lục bảo cỡ 5 cm trên cổ bà.
“Không, tôi muốn mua sách ma thuật.”
Bà ta nhướng mày ngạc nhiên khi nghe lời tôi nói. Bà đặt cây gậy phép đang cầm
trên tay dựa vào tường và lấy ra một mặt đá dưới quầy.
Lại đá Yamato nữa?
“Chúng tôi không bán sách ma thuật cho người không có tài năng được chưa? Gần
đây có rất nhiều quí tộc bẩn thỉu mua sách ma thuật chỉ lấy tiếng và làm bẩn
chúng. Tôi sẽ bán sách chỉ cho người có lượng ma thuật chắc chắn được đo từ
công cụ này.”
…chậc, tôi nên mang Arisa theo cùng.
Tôi không biết bảng đá này đo lường được bao xa, nhưng sẽ tệ hại nếu ma lực
khổng lồ của tôi bị biết.
“Tôi xin lỗi, tôi e rằng nó sẽ vỡ nếu tôi bất cẩn chạm vào nó.”
“Fuhn, lấp liếm hử? Nếu cậu đặt ma lực vào cái này, nó sẽ phát ánh sáng xanh
lam. Nó rẻ tiền hơn thứ đo lường của vương thành, nhưng đó chính xác vì sao nó
có sức nặng. Thế nên nó sẽ không bể dù một bậc kì cựu làm hết khả năng, ma lực
sẽ ngừng chảy nếu nó đủ số lượng cần thiết. Nếu một ai đủ khả năng là một pháp
sư toàn vẹn thì nó sẽ sáng xanh lam. Người khác hơn thì nó vẫn chiếu sáng đỏ.”
Có an toàn không nhỉ? Nếu nó như bà già nói rằng không có vấn đề gì nhưng nếu
là cố đấm ăn xôi*, “Thực sự nó có thể đọc giá trị chính xác.”, thì thực đáng
sợ. (med: eng ghi là “punchline”, với nghĩa từ gg mình dịch như thế.)
“Nếu cậu không thử thì đi về nhà đi. Tôi bận việc lấy Bột Rồng từ bạn hóa dược
sau cái này.”
Chất bột mà bà già đề cập khi nãy là Bột Rồng hử. Khi tôi nghĩ nó là một cái
tên quen tai, tôi nhớ rằng tôi đã kiếm được một mớ từ mê cung.
Có lẽ bà sẽ vui lòng bán sách ma thuật cho nó?”
“Bà chủ-san, nếu là Bột Rồng thì tôi có ít, nếu bà thấy được, thì tôi sẽ đưa
nó cho?”
Tôi lấy ra 5 lọ Bột Rồng từ túi. Tôi kiếm được 6 từ mê cung, nhưng tôi quyết
định giữ một trong tay.
Khi tôi lấy nó ra tôi ước tính giá thị trường… 20 tiền vàng hả?
“Tất cả đều thật sao?”
Bà già nhặt một lọ và lấy ra một cái móc tai đánh giá bột, rồi bà kiểm tra nó
với một số thành phần và dụng cụ.
“Tôi sẽ mua nó với 10 tiền vàng một lọ.”
Đồ bà già tham lam.
Khi tôi nói giá chợ là 20 tiền vàng, bà ta nói, “Đó là giá cửa tiệm.”, và từ
chối nó.
Khi mà tôi không định ép bán và đồng ý rằng không cần ráng, tôi rời khỏi tiệm,
nhưng tay bà ta giữ lại với tốc độ không hợp với tuổi bà. Mắt bà ta bốc lửa và
sáng lóa, bà trông có chút đáng sợ.
“Đ, đợi tí! Ông già sấm sét đó có lẽ chỉ mua chúng bằng giá đó, tôi sẽ mua nó
với 20 tiền vàng một lọ. Nhưng tôi chỉ trả nó cuối tháng là điều kiện. Do
thanh toán từ văn phòng luôn chậm chạp.”
“Tôi xin lỗi nhưng tôi định rời thành phố vào sáng mai, nên tôi không nhận
điều kiện đó.”
Thương thảo tiếp tục tới giờ ăn trưa, và lúc cuối, nó được quyết định rằng
thanh toán tính theo sách ma thuật. Bởi vì sách ma thuật cao hơn trung cấp
không được phép bán cho người không phải cư dân thành phố Seryuu, tôi đã có
thời gian khó khăn trong lựa chọn sách ma thuật trị giá 100 tiền vàng.
Đầu tiên, tôi sẽ thu nhặt sách ma thuật hạ cấp từ mỗi nguyên tố. Mà nó vẫn chỉ
ở mức 40 tiền vàng, nên tôi mua lý thuyết và tham khảo, và rất nhiều ghi chú
linh tinh cho tài liệu đọc. Nó đáng giá 60 tiền vàng cho cái này.
Sau đó tôi mua gậy phép và dây chuyền. Hình như chỉ có những người được phép
thành phố mới có quyền bán cuộn ma thuật, nên tôi không thể mua nó ở đây.
Rồi nữa, tôi mua chất xúc tác rẻ tiền để làm bình thuốc. Dường như chúng làm
từ ma hạch từ quái vật hạ đẳng.
“Ôi, nghề chính cậu là một hóa dược sư à. Vậy thì, mớ sách này thì sao?”
Bà già lấy ra ngoài hai sách ma thuật từ đằng sau kệ với tên là, “Xúc tác ma
thuật và Nguyên vật liệu”, “Giống và Chất dẫn”. Tôi có chút lo lắng với đề
tựa, nhưng khi tên tác giả là Jahad, tôi mua nó. Nó là tên người làm ma cụ đĩa
xoay nếu tôi không nhầm lẫn.
Tôi mua 5 quyển khác nhau của ông này.
“Còn lại 15 tiền vàng. Còn gì cậu muốn không? Tôi không còn ma cụ tốt nào
thừa. Tốt nhất là, tôi có công cụ phát sáng, hay một cái có thể phát nhiệt nếu
cậu đặt nó ở trên.”
Ôi ôi, bà giấu mấy thứ ngon vào khúc cuối à.
Khi tôi nhận chúng, cái đầu là một quả cầu tinh thể lớn cỡ quả bóng đựng kẹo
và cái khác là thứ gì đen và trông như một cái nồi đứng với đường kính 20 cm.
Nó dày cỡ 3 cm và cảm giác như làm bằng sứ. Ở một mặt, một đường đồng nhú ra
phía trên đồng tâm.
Quả cầu tinh thể - Giọt Sáng (Light Drop) bắt đầu toát ánh sáng sau khi tôi bỏ
ma thuật vào nó. Dường như nó sáng 30 phút mỗi khi nó được truyền ma thuật
vào. Cái nồi đứng – Lò Hâm Nóng (Light Hot Plate*) cũng tương tự, bằng cách
đặt ma lực vào đường đồng, nó sẽ hâm nóng trong 10 phút. Tuy nhiên, khi mà nó
chỉ phát nhiệt đủ để bỏng một người chứ chưa làm sôi nước, nó không hợp nấu
ăn. Nó chỉ hữu dụng cho hâm nóng trà và thịt thôi. (med: chém ^^ )
Giọt sáng giá 1 tiền vàng mỗi cái, trong khi Lò Hâm giá 3 tiền vàng. Khi mà
Giọt Sáng còn hàng 2 cái, tôi mua hết.
Cuối cùng, khi mà tôi không thể tìm hàng tốt với 10 tiền vàng còn lại, tôi qui
đổi ra tiền mặt. Tôi đã nghĩ rằng dùng hết tất cả chúng nhưng đó không tốt.
Nguy hiểm, thực nguy hiểm.
“Fuhn, bỏ tiền sang một bên, đã lâu rồi tôi mới gặp người tiêu xài nhiều đến
thế này.”
“Cảm ơn bà rất nhiều, tôi đã có thể mua rất nhiều thứ tốt.”
Cảm ơn bà lão, tôi nhờ gửi các thứ tôi mua trong tiệm một lát. Sau vụ này, tôi
đã hoàn toàn quên mất vụ mua bản đồ từ hiệu sách bên cạnh. Bà lão tử tế đồng ý
giữ hàng, sau đó tôi sang tiệm sách.