Người đăng: iucopanthan
Satou đây. Tôi đã có một bằng lái xe nhưng thực tôi chưa bao giờ lái xe trong
năm.
Là một người đàn ông sống ở trung tâm thành phố, tôi hoàn toàn thỏa mãn với
phương tiện vận chuyển công cộng.
Dù nếu tôi có xe của mình, thì nó sẽ thuận tiện hơn trong một cuộc hẹn rồi…
--o0o—
“Chúng tôi chỉ có xe ngựa chở thuê ở đây. Nếu cậu muốn mua một chiếc xe thì
hãy đặt vấn đề với hội thương nghiệp bên trong tường trong.
Tôi thử nói chuyện với mọi người ở khu chuồng ngựa gần cổng, nhưng mà họ không
bán nó ở đây. Nó giống như mua một ô tô ở bến taxi hả? Tôi có chút xấu hổ.
“Hội thương nghiệp ắt có chúng nếu cậu cần một. Họ đang tìm người mua nếu tôi
không nhớ nhầm.”
Một người đánh xe khác chen vào cuộc nói chuyện chúng tôi.
Tôi cảm ơn, sau đó tôi ngồi xe chú ấy đến hội thương nghiệp. Tôi yêu cầu Arisa
và Liza mang đồ về nhà trọ.
--o0o—
Người đánh xe hộ tống tôi đến hội thương nghiệp tử tế làm trung gian hướng dẫn
cho tôi.
“Chúng tôi thường không bán nó cho người không phải thành viên hội, nhưng mà
do cậu được giới thiệu bởi Yosagu-san, thì chúng tôi sẽ tính ngoại lệ.”
Yosagu-san là tên người đánh xe. Nó không thực quan trọng, nhưng tên người
thương nhân đây là Sunifun-san.”
Ông ta chỉ tôi hai chiếc xe. Một trong chúng là xe có mái che. Tôi đoán bên
trong rộng cỡ 4 tấm tatami? Cái khác là chiếc xe dạng hình hộp. Nó cao cỡ 2m
và có một không gian hành lý trên mái. Độ rộng bên trong như nhau.
Xe có mái che giá 10 tiền vàng. Xe hình hộp là 30 tiền vàng. Loại hộp trông
vững chãi và an toàn hơn, nhưng bạn cần 4-6 ngựa kéo. Loại mái che phụ thuộc
vào tải trọng, nếu tải nhẹ thì bạn chỉ cần 1-2 ngựa.
Tôi muốn một cái an toàn vì thế tôi định mua xe hình hộp, nhưng tôi được bảo
rằng do trọng tâm cao, điều khiển xe có khó khăn, nên tôi ngưng.
Tôi có một bằng lái xe, nhưng điều khiển một xe kéo ư? Từ khi tôi không có bất
kì kinh nghiệm nào về nó, phải tiến hành cẩn thận.
Tôi yêu cầu xem bên trong trước khi mua. Bên trong xe mái che là, tôi nói thế
nào nhỉ, bình thường thôi. Dưới ghế đánh xe, có một không gian ẩn cất mấy thứ
giá trị. Dường như nó được chỉnh sửa lại bởi người sở hữu trước.
“Tôi thích mua chiếc xe mái che này, nhưng ông có thể chuẩn bị ngựa đi cùng
không?”
“Được chứ, chúng tôi có thể chuẩn bị hai ngựa Gontsu từ hội cho cậu. Chúng tôi
có thể cung cấp 4 nếu là lừa, nhưng còn tùy thuộc vào tải trọng và nơi đến,
chúng có lẽ không phù hợp.”
Tôi bảo ông ta điểm đến là thành phố mê cung và chuyên chở 6 người cùng mấy
thứ cần thiết, ông ấy đề nghị ngựa Gontsu cho việc đó. Nếu tôi mang hành lý
nặng thì, cho dù nó chậm, ông nói lừa sẽ tốt hơn.
Nếu bạn muốn nhanh, thì ngựa Shuberien là thứ bạn muốn nhưng hình như tất cả
chúng đều bị đưa cho chính quyền khu vực.
Giá của hai ngựa và chiếc xe là 20 tiền vàng nhưng tôi điều đình giảm nó còn
18.
Sunifu-san thì kinh ngạc khi thấy tôi trả đầy đủ bằng tiền mặc.
Người bình thường sẽ lấy hóa đơn trước, và hẹn ngày trả sau. “Tôi khá ẩu, tôi
thường bị la bởi mọi người trong nhà vì nó.”, tôi dùng nguyên do như thể tôi
là con trai một quí tộc không biết gì về thế giới.
“Satou-sama, do 6 người định đến thành phố mê cung, nó sẽ lãng phí nếu chở
không.”
Thế sao?
Chắc chắn là, nữa không gian sẽ được dùng. Hơn nữa, tôi và Arisa đều có nhiều
chỗ chứa.
“Ông có đề xuất sản phẩm nào không?”
“Được thì, tôi nghĩ rằng nỏ và nỏ tiễn có nhu cầu ở thành phố mê cung. Do nỏ ở
thành phố Seryuu được làm để bắn Wyvern trên trời, tính chất của nó thì cao
hơn các lãnh thổ khác nên bán nó sẽ đắt như tôm tươi. Ngoài ra, do hiện thời
sản phẩm da dê và lông thú đang rẻ bèo theo mùa, tôi nghĩ sẽ kiếm được lợi
nhuận từ nó.”
“Xin thứ lỗi, Satou-sama có giấy phép thương mại chưa?”
“Thật không may, tôi không có nó.”
Vậy là cần một giấy phép hử?
“Đó ắt không may, chúng tôi chỉ có thể cấp phép với 10 tiền vàng.”
“Nó khá mắc đấy.”
“Một người thường không cần giấy phép để buôn bán với số lượng nhỏ trong thành
phố, nhưng nếu cậu vào một thành phố mà không giấy phép thì cậu sẽ không được
miễn trừ thuế nên lợi nhuận sẽ bằng không.”
Tôi thấy tôi nên bỏ chúng vào kho chứa để tránh kiểm kê…
Nhưng không có lý do gì để kiếm tiền bất hợp pháp.
“Nếu cậu không đến thành phố khác thì có một vật được miễn thuế ở thành phố mê
cung, nhưng do thuế cho nó ở các thành phố khác thì hơi cao, nên nó thực không
có nghĩa gì.”
“Đó là loại vật gì thế?”
“Vì không có nhu cầu ở thành phố này, họ không có đưa tên nó ở đây, nhưng nó
có nhu cầu liên tục ở thành phố mê cung. Đó là một nguyên liệu hóa dược gọi là
Đá Bạch Long.”
Tôi ngờ rằng mặt tôi biểu thị khi tôi nghe thấy nó. Do Sunifun-san hỏi về nó,
tôi kể cho ông về tên lừa gạt tôi gặp ở quận Tây.
“Tôi hiểu, cậu cho vẻ mặt đó cũng tự nhiên thôi. Nhưng mà, những người ở đây
được đảm bảo bởi hiệp hội thương nhân.”
Dường như họ bán một thùng nhỏ với 10 tiền vàng, đồng giá thị trường.
Nói cách khác, dường như bạn có thể dễ dàng bán lượng đó ở thành phố mê cung
với 20 tiền vàng.
Nếu tôi bán nó giá gấp đôi thì chẳng phải tôi vớt được đống lợi sao?
Dù tôi nghĩ thế, nhưng ông bảo rằng bởi viì giá thuế để vào các thành phố khác
trên đường và chi phí vận chuyển, lợi nhuận thu được sẽ khá nhỏ.
“Nếu đá không bán được, thì cậu có thể mang chúng đến hội thương nghiệp, họ sẽ
mua nó với giá cậu mua ở đây. Nếu cậu muốn, chúng tôi có thể làm một lá thư
xác nhận đảm bảo chất lượng.”
Tôi hầu như định mua một số lượng lớn, nhưng rồi tôi quyết định nói rằng sẽ
không đủ chỗ cho nước và lương thực nếu tôi mua nhiều.
Tôi chấm dứt khi mua 6 thùng nhỏ Đá Bạch Long, 100 miếng da dê, 100 bó len, 10
nỏ và 1000 nỏ tiễn.
Vì chúng tất cả là 70 tiền vàng ngay cả sau khi tôi hạ giá, tôi kí vào một hợp
đồng tạm thời, và sẽ trả nó vào sáng mai cùng với hàng hóa trao đổi.
--o0o—
Ngay giờ, tôi đang cưỡi xe mái che bên ngoài thành phố Seryuu …Nó không phải
nghĩa rằng chúng tôi đã khởi hành.
Sau khi tôi hoàn tất việc kinh doanh tại hội, ở bên ngoài, tôi hỏi Sunifun-san
nếu ông có thể giới thiệu cho tôi ai đó có thể dạy tôi làm thế nào điều khiển
xe. Ở đó, Yosagu-san đang đợi tôi trở về nói, “Thế thì để nắm xương già này
dạy cậu.” và đó là cách dòng chảy bắt đầu.
Khi Yosagu-san bắt đầu dạy các điều cơ bản của cách hoạt động một chiếc xe.
Nhận được kĩ năng Làm tuần(thứ) tự.
Như mọi khi, tôi bỏ 1 điểm vào và kích hoạt nó. …Ra nó không bao hàm kĩ năng
Điều Hành.
Hơi khó khăn, nhưng tôi có thể điều khiển xe chỉ trong một lần. Suốt khi thực
hành, tôi nâng kĩ năng lên cấp 1, nó không cao như Yosagu-san ở cấp 3, nhưng
khi mà tôi rõ ràng có thể điều khiển xe ngon lành, tôi ngừng việc lên cấp.
“Cậu trẻ học nhanh đấy.’
“Nhờ Yosagu-san dạy giỏi thôi.”
Bất chấp gian lận kĩ năng, việc dạy của Yosagu-san thực sự giỏi. Tôi đã thất
bại một lần nhưng chú ấy bền bĩ chỉ tôi nên cẩn thận với cái gì. Chú ấy chắc
chắn hợp làm một người hướng dẫn.
Đặc biệt là khi tôi coi nó là một chiếc xe, mà quên rằng ngựa là sinh vật, chú
đã điên lên nhiều lần…
“Thế này là cậu đủ giỏi rồi.”
“Cảm ơn rất nhiều.”
“Kế tôi sẽ dạy cậu làm thế nào gắn và thả ách kết nối giữa ngựa và xe. Mệt mỏi
của lũ ngựa tùy thuộc vào cậu làm tốt ở đây thế nào. Nếu cậu trân trọng lũ
ngựa, thì đừng có cúp góc phần này.”
Yosagu-san trông cực kì nghiêm túc khi dạy tôi thế nào điều khiển xe. Chú ấy
hẳn khá thích ngựa. Sau 1 giờ huấn luyện nghiêm khắc, tôi cuối cùng cũng đạt
điểm đậu từ Yosagu-san.
Tôi nghĩ rằng nó là một khoảng thời gian dài, nhưng Yosagu-san nói rằng bình
thường mọi người chỉ sướt bề mặt trong vòng nữa ngày, chú ấy thực sự ấn tượng.
Yosagu-san bảo tôi rằng chú ấy là một người đánh xe làm trong một đoàn vận tải
trước khi trở thành người đánh xe thuê ở thành phố Seryuu. Chú ấy dạy tôi
nhiều thứ khác như nỏ và giáo tốt cho phòng ngự xe, hay tôi nên tái bổ sung
nước ở mỗi thành phố do chúng không phải lúc nào cũng có ở những chỗ chỉ định
trên bản đồ, hay là khi chúng tôi dừng chân, tôi không nên quên đưa muối đá
cho ngựa cùng với nước.
--o0o—
Chúng tôi đi đến hội thương nghiệp bằng xe. Do xe của Yosagu-san ở phía trái
hội, chúng tôi đến đó để lấy nó.
Trên đường đến đó, Yosagu-san nói về những nhà chứa ở thành phố Seryuu. Dường
như chú ấy thích ngực bự.
Như lời cảm ơn về dạy tôi nhiều thứ, tôi quyết định tặng chú ấy một thứ xa xỉ
ở hiệu ổng thích, vào tối mai. Do mà có nhiều loli xung quanh tôi, điều này sẽ
rất vui đây. (med: wait for this, fufufu)
--o0o--
Trước khi về quán trọ Monzen cùng chiếc xe mái che, tôi đến nhận quần áo của
tôi.
Tôi đến khi hàng giao tới, nên tôi gặp được thợ may trong lời đồn. Tôi thấy
như mình biết mặt cô ấy, sau đó tôi nhận ra cô ấy là bạn tắm chung bồn tôi gặp
ngày đầu tiên, nó thực xấu hổ. Thật bất ngờ khi cô ấy cũng nhớ tôi, nhưng
không có tiến triển thực tế nào, rồi tôi cảm ơn cô ấy vì chất lượng quần áo
như một phép ứng xử.
--o0o--
Tôi lái xe vào sân quán trọ Monzen. Martha-chan ở ngay đó, nên tôi bảo cô ấy
tôi vừa mua xe. Từ khi có chỗ trong tàu ngựa, dường như mọi thứ đều ổn. Tuy
nhiên, tôi phải trả phí đậu xe từ khi nó là một mục khác với phòng trọ bình
thường.
“Nào mừng về nhà~?”
“Nano desu~.”
Khi tôi nói với Martha-chan, Pochi và Tama chạy ra từ bóng sân bên cạnh. Tama
có lẽ muốn nói chào mừng. Hai người cũng xuất hiện từ bóng mát sân trong. Cô
gái phụ việc (Yuni) thì cũng ở cùng họ. Tôi thắc mắc chả lẽ cô ấy không có
thành kiến chống á nhân?
Arisa và mấy cô gái hình như đang chơi trong bóng vườn cây của sân. Không, mấy
lời đó không đúng. Họ đang cố học chữ từ thẻ dạy học.
Trước nhất, dường như Martha-chan đang dạy, diễn vai giáo viên.
Nhưng giữa chừng, “Hãy đặt thẻ úp mặt và đọc từ, thì nếu mấy cậu có thể đoán
nội dung bên dưới đúng, thì cậu sẽ được lấy nó.”, Arisa đề xuất buổi học như
trò chơi, nhưng do các thành viên khác không quen với trò chơi, họ trở nên
nghiện nó.
Nó được tiếp tục sau đó suốt hai giờ. Người thắng nhiều nhất là Arisa, theo
sau là Pochi, Lulu, Yuni, Tama, rồi Liza theo thứ tự.
Tôi để ngựa cho mọi người chăm sóc, rồi mang chỉ mình Arisa về phòng. ^^
Biểu cảm Lulu như mây mù, nhưng tôi có thể làm rõ hiểu lầm này sau.