Người đăng: iucopanthan
Satou đây. Bạn có cảm thấy như bạn đang nhảy múa trong tay ai đó bao giờ chưa?
Tôi thấy giống như Son Goku từ Saiyuki (7 viên ngọc rồng)…
--o0o--
“Có chuyện gì sao? Cậu chủ, phần lưng anh có vẻ nặng nề quá~?”
Suy nghĩ của tôi ngừng quay vòng, Arisa đang đứng đó mang lượng lớn hành lý.
“Bụng anh bị thương~?”
“Bị thương nano desu?”
Tôi xoay tầm nhìn thẳng đến hướng áo tôi bị kéo, ở đó là Pochi và Tama đang
nhìn lo lắng trong khi náu mình gần chân tôi.
Liza vẫn bình tĩnh đứng đó, nhưng sự lo âu của cô truyền đến đây.
“Tôi ổn, tôi chỉ có chút mệt sau khi bận rộn hai ngày vừa rồi.”
Tôi vuốt đầu Pochi và Tama.
Tôi thực sự mất tư cách làm người lớn khi khiến mấy cô gái lo lắng. Chỉ nghĩ
về điều đó thôi, tội lỗi và sự hãi đang đè nặng trong tâm trí tôi trước khi
biến mất như thủy triều rút.
…Tôi kiểm tra Lịch kí phòng có tin nhắn nào hiện lên nhưng ở đó không có gì.
Tôi thực sự nên nói với Arisa tối nay. Tôi thì thầm với Arisa, “Tối nay, sau
khi Lulu ngủ, dành ra một ít thời gian của cô”, nhưng mà, “Ễ~ không phải anh
yêu em quá nhanh đấy chứ?”, một câu trả lời đầy hiểu nhầm văng ra. Tôi sẽ coi
nó như OK từ giờ.
Khi tôi hỏi thành quả mua sắm, Pochi và Tama vui vẻ bắt đầu lấy quần áo ra từ
túi, nên tôi dừng họ lại. chúng tôi đã quyết định sẽ kiểm tra chúng sau khi về
nhà trọ.
Liza xin lỗi vì xài quá nhiều tiền, nhưng tôi bảo nó là chi phí cần thiết, nên
đừng nghĩ về nó nữa.
Cho dù với tốc độ ăn xài hiện thời, chỉ tính trên tiền tệ nước Shiga mà tôi
có, cũng phải mất 2-3 năm đến khi nó cạn khô, thế nên chẳng cần lo chi.
Trên đường quay về quán trọ, tôi lắng nghe kinh nghiệm mua sắm của Arisa và
mấy cô gái. Pochi và Tama nói về lần đầu mua sắm của họ từ đầu tới cuối trong
niềm vui sướng, họ kể tôi nghe nó vui thế nào.
Tôi đề nghị Liza để tôi mang nửa hành lý và quần áo Lulu, nhưng cô ấy nhẹ
nhàng từ chối.
--o0o--
Ngay trước quán trọ, tôi thấy một thứ thân quen khi trước. Cô ấy đang đi qua
lại không vững.
Martha-chan và cô gái giúp việc trong nhà trọ đang mang một bó củi.
“Martha-chan, cô đang trở về công chuyện vặt?”
“Ah, Satou-san. Hẹn hò xong rồi sao?”
“Không may là, Zena-san có việc buổi chiều.”
Trong khi trò chuyện, tôi lấy số củi từ Martha-chan và cô gái. Nó có lẽ là
công chuyện của họ nhưng đích đến chúng tôi như nhau. Nó sẽ ổn nếu lấy một
nữa.
Liza cố nhận nó, nhưng tôi từ chối vì hai tay cô ấy bận rồi. Pochi và Tama
cũng đang nói “Cho đây~”, nhưng nó không có nghĩa gì khi lấy từ mấy cô gái nhỏ
nảy chỉ để đưa nó cho cô gái nhỏ khác, nên họ từ bỏ.
Nó không thực sự nặng, dù nó ít nhất 2-3 kg. Không có lý do gì để hai cô gái
nhỏ mang hai bó mỗi người. Họ thường được giao nó, nhưng hình như hôm nay số
lượng không đủ để cung cấp nên họ đi mua thêm.
Chúng tôi vào sân từ cửa sau gần chuồng ngụa. Tôi đặt bó củi vào đúng vị trí
của nó.
Nhận được kĩ năng Mang vác.
“Cảm ơn~ Satou-san. Nhờ cậu mà bọn tôi được cứu rồi~”
“Cảm ơn nhiều quí khách-san.”
“Đừng phiền về nó.”
Martha-chan đi vào nhà bếp với một bó củi. Cô gái phụ việc, tên cô là Yuni.
Tôi quyết định quan sát Yuni dự định đi chăm sóc ngựa của khách khác. Tôi biết
có ngựa từ ngày hôm qua, nhưng tôi chưa từng thấy ngựa được chăm sóc thế nào,
nên tôi rất hứng thú. Đây không phải là cho cuộc trốn chạy.
Yuni đang đứng trên một cái ghế đẩu, và cố rướn hết cỡ cơ thể nhỏ bé của mình
để chải lông chúng. Tôi yêu cầu giúp đỡ, nhưng cô bé nói rằng cô sẽ bị mắng
bởi bà chủ nếu cô để khách giúp cô.
Sau khi giấu hành lý của chúng vào khoảng không bên dưới đống rơm, Pochi và
Tama quay lại. Pochi và Tama bắt đầu giúp Yuni. Liza bảo tôi rằng họ đã giúp
buổi tối qua và sáng nay luôn. Nó chả lẽ được chấp nhận nếu để Pochi và mấy cô
gái giúp à?
Thấy cảnh ba cô gái nhỏ hết mình chăm sóc ngựa, tôi cảm thấy mình như cha mẹ
đến hội thao để cổ vũ con cái, tôi đã được chữa lành.
Mấy cô gái nhỏ trở thành 4 trước khi tôi chú ý, nhưng Arisa không giống như có
động lực.
“Do quần áo mà em vừa mua sẽ bẩn mất~” cô bé nói thế trong khi biểu hiện như
một cô gái thành thị dưới áo choàng của cô.
“Liza, tôi tạm thời sẽ đến chỗ quân đội để lấy ngọn giáo và tiền ma hạch, cô
muốn đi cùng không?”
“Vâng, em sẽ cùng đi với chủ nhân.”
“Em nữa! Em cũng đi!”
Pochi và Tama ngừng giúp và chạy đến đây.
“Chủ nhân định đi đâu~?”, “Chủ nhân đi đâu desu?”, chúng nói thế khi chạy đến,
nhưng khi tôi cảm thấy sẽ rất ồn ào nếu tất cả cùng đi, tôi bảo chúng tiếp tục
giúp.
“Ay!”, “nano desu~”, rồi chúng quay lại làm việc bằng cách mang thức ăn cho
ngựa. Tôi nhủ thầm sao chúng lại trông hạnh phúc thế?
--o0o--
“Tâm trạng Lulu thế nào rồi?”
“Cô ấy có vẻ ổn. Em đã đưa cô ấy quần áo để thay và đồ lót, nên nếu anh đi
ngay giờ anh sẽ may mắn thấy những cảnh gợi cảm đó~”
Tôi cốc đầu Arisa vì nói những điều ngu ngốc. Con bé có thực là em gái của cô
gái đó không vậy?
“Dừng lại một chút~”
Tôi tuyên bố và đi đến Hội việc làm.
“Chào Nadi-san.”
“Ara, chào mừng Satou-san. Anh lại cùng đi với một cô gái dễ thương hôm nay.”
Khi chúng tôi vào, Nadi-san chào mừng lịch thiệp từ một bên quầy tính tiền.
Ở đó cũng có một ông già, dường như là chủ hội, nhưng ông ta luôn ngủ bất cứ
khi nào tôi tới. Thế ông có làm việc không?
Tôi nói với Nadi-san về yêu cầu phân phát những vật lưu niệm của người đã
khuất.
Với một kẻ đáng ngờ như tôi, thì sẽ tốt hơn để người dân đô thị này như Nadi-
san phân phối chúng. Nói cách khác, tôi thử yêu cầu nhân viên tại điểm quân sự
tạm thời nhưng tôi bị từ chối thẳng thừng. Bởi vì nếu tôi chuyển tên người
chết và vật dụng thô, cô ấy sẽ phải liên hệ với gia đình tang quyến.
“Anh muốn tôi thu thù lao gì thay cho anh?”
“Lại nữa? Thù lao gì?”
Sau khi truyền đạt thông tin về người khuất cho Nadi-san, người tình nguyện
làm việc phân phối, tôi nghe thấy mấy thứ lạ lùng.
Hình như cô ấy cũng muốn biết nếu cô hành động như một người trung chuyển cho
việc phân phát đồ lưu niệm thì việc nhận thưởng ra sao. Tôi chỉ là một kẻ chen
ngang nên tôi không thực cần phần thưởng…
“Vậy thì còn việc nhận thưởng từ những gia đình giàu có? Mọi người có thể sẽ
nghi ngờ mục đích của anh vì mấy thứ anh trả lại mà không đòi thù lao.”
Ra nó là như thế. Nó được qui định để Hội giới hạn tối đa chi phí.
“Nadi-san, tôi có vấn đề khác muốn hỏi…”
Khi mà tôi định mua hay thuê một căn nhà, tôi hỏi giá thị trường. Khúc cuối,
tôi không hỏi qua người trung gian, và nó không bởi vì tôi không đủ khả năng
mua nó.
Nadi-san nói, “Có nhiều người không thích sống cùng hàng xóm là á nhân, tất
nhiên nó được áp dụng cho tường trong, nhưng ngay khi ở quận Tây, tôi không
nghĩ ra ai đó sẽ bán cho anh một căn nhà. Anh có thể tìm ra nó ở quận Đông,
nhưng từ khi mà vấn đề trị an bên đó xấu đi, nếu một người giàu có như Satou-
san đến sống ở đó, thì lũ đạo tặc sẽ tấn công anh ngày kế tiếp mà không nghi
ngờ gì.”, và thế là tôi được thông tin thế đó.
--o0o—
“Làm ơn kí tài liệu giao dịch này. Chi phí thẩm định cho ngọn giáo đã được
khấu trừ từ số tiền thanh toán. Sự an toàn của ngọn giáo đã được xác minh nên
anh có thể mang nó trong thành phố, nhưng hãy cẩn thận không đưa cho á nhân vũ
khí.”
Tôi kí tài liệu được trình ra bởi nhân viên, và nhận lại cây giáo. Tôi bọc cây
giáo bằng vải tôi mang theo.
Giá của ma hạch là 17 tiền bạc. Chi phí giám định là 2 tiền bạc, tôi nhủ thầm
liệu đó là số tiền hợp lý không? Thành thực mà nói, tôi nghĩ bạn có thể sống
nếu chỉ là một giám định viên.
Chỉ vừa đi trong mê cung với cả 4 chúng tôi trong một ngày, chúng ta đã kiếm
được 6 Arisa… Chờ đã, cách tính đó buồn cười quá. Nó không thể dùng để tính
cho nô lệ có kĩ năng kĩ càng và kiến thức nhưng để tính cho nô lệ lao động thì
thật là phong phú. (med: Satou đề cập tiền trả và giá mua Arisa ^^ )
Nếu mà tôi phân bổ nó cho 4 thì với chi phí hiện tại của chúng tôi, nó sẽ đủ
cho nửa tháng…
“Eh~ Mê cung khá là phát đạt~.”
“Chẳng qua là anh đang liều tính mạng của mình.”
Arisa người im lặng bên trong điểm quân sự tạm thời bắt đầu nói vui vẻ khi
chúng tôi nhanh ra ngoài. Mắt cô bé sáng lên xác đáng.
“Nè, Chủ nhân, anh có thể nghe em không? Anh muốn định cư ở thành phố này
sao?”
“Không, tôi không hề có dự định thế.”
Do chúng tôi sẽ ngáng đường ở lối vào, nên chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện.
“Nhưng, mà, không phải anh vừa định mua một căn nhà vừa nãy sao?”
“Tôi không muốn để Liza và mấy cô gái ở chuồng ngựa nên tôi nghĩ rằng sẽ mua
một cái nhưng mà hình như nó là bất khả thi~”
Liza định nói gì đó nhưng bị thua khí lực của Arisa.
“Người yêu-san vừa này là vợ hợp pháp của anh sao?”
“Đừng có nói mấy lời không vui thế. Dù chúng tôi gần gũi, cô ấy không phải là
người yêu tôi. Chúng tôi chỉ gặp nhau cách đây 3 ngày thôi biết không?”
“Vậy sao~ Em muốn đến thành phố mê cung!”
Arisa tuyên bố trong khi giơ tay cô và làm dáng điệu cơ thể mà nó hầu như
giống cô ấy cho ra SFX.
Lại mê cung.
“Thành phố mê cung nghĩa là có một mê cung ở đó đúng không? Cô không thấy phải
cự tuyệt nó sao?”
“Uuun, chắc chắn có những kí ức không vui như thể chúng đang nổi lên vậy nhưng
quan trọng hơn! Em muốn nâng cao cấp độ mình!”
Đây đâu phải trò chơi.
Không đúng, chính đáng vì nó không là trò chơi nên con bé mới muốn lên cấp.
“Cô định làm gì khi lên cấp?”
“Mùa quỉ dữ sớm tới rồi, nên em muốn lên cấp để sống sót. Trong khi ở đó, em
muốn nâng kĩ năng ma thuật để có thể giải quyết Ấn chế luôn.”
Mùa quỉ dữ à, chúng đâu phải bắp cải hay cà tím cô biết mà…
Từ khi nó là một cụm từ kì cục vậy, tôi vô tình không quan tâm đến nó.