Người đăng: iucopanthan
4-2. Việc mua sắm của mấy cô gái nhỏ
(--Góc nhìn của liza--)
“Được rồi~ Chúng ta đi thôi. Mọi người, theo tôi~.”
Phối hợp cùng lệnh của Arisa, Pochi và Tama cùng theo sau. Arisa nói như thể
cô bé không là nô lệ mà là một người chủ vậy. Tôi không thể làm thế, nhưng tôi
không nghĩ tôi sẽ làm việc đó.
Mà nếu chủ nhân cho phép, là một nô lệ tôi không nên can dự…
“Trước nhất, là đồ lót! Thế loại đồ lót nào mà mấy cậu gái đang mặc?”
Trong khi nói thế, Arisa cuộn áo choàng và váy của Pochi để xác nhận. dù khác
chủng tộc, một cô gái vẫn là một cô gái, tôi nghĩ cô bé nên kín đáo hơn chứ,
nhưng tôi tự nhủ nó ổn khi cô bé vẫn còn là một đứa nhỏ?
“Cậu nói dối~ Cậu không mặc gì cả! Đừng bảo tôi là, cô cũng vậy nhé Liza-san?”
“Vâng, tôi không có mặc đồ lót.”
Arisa nói rằng, “Tôi không thể tin được~”, cô cường điệu lên với hai tay cô
đặt lên má trong khi miệng há ra. Nó chắc là loại biểu cảm nào đó, nhưng khi
chúng tôi khác chủng tộc, tôi thực sự không thể hiểu nó. (med : Tiếng hét lòng
)
“Chúng ta sẽ mua đồ lót cho mọi người~ Giờ, đi thôi!”
"Oou~."
"Oou~, nano desu~."
Dường như quên đi thứ gì đó, Arisa dẫn Tama và Pochi với tay trong tay khi đi
cùng nhau. Khi chúng chỉ là trẻ con, chúng có thể là con mồi của tụi móc túi
và tội phạm, nên tôi đi theo cùng ở cự ly gần.
“Mà, đồ lót nước này chỉ có quần lót thôi. Tôi đoán mình nên tự làm nếu tôi
muốn quần đùi hay áo ngực dễ thương~”
Cô bé trông không thỏa mãn với sự lựa chọn của cửa hiệu. Tôi không hiểu từ
lóng, nhưng có lẽ nó là một loại đồ lót?
“Mà tôi nghĩ nó vẫn tốt hơn là không có quần lót, Liza-san, thứ lỗi cho em
chút.”
Sau khi nói thế, Arisa ôm eo tôi. Rõ ràng cô bé đang đo kích cỡ.
“Chú, làm ơn đưa cháu 9 cái khổ này, và 3 cho cái này và kia. Giá bao nhiêu
thế?”
Cô bé tự tin mặc cả giá 10 tiền đồng lớn của chủ tiệm, và cô bé lái nó xuống 6
tiền đồng lớn. Hơn nữa, cô bé cũng lấy 5 dây trang trí như quà tặng. Lẽ nào cô
bé có kĩ năng thương lượng và mặc cả?
Không ngạc nhiên khi cô được giao phó mua sắm bởi chủ nhân.
15 mảnh đồ lót được đặt vào một cái túi. Lao động chân tay là việc của tôi.
--o0o--
"Kuh~ Em thua mùi đồ ngọt rồi~."
"Mùi ngon~."
"Nano desu~."
Tôi dừng cả ba đang mất tự chủ định tiến đến quầy hàng với mùi đồ ăn ngọt và
chúng tôi quay lại việc mua sắm. Dù trông có vẻ tin cậy, sau cùng cô bé vẫn là
trẻ con.
“Không biết quần áo sẵn có những gì~? Vật liệu từ vải sợi hoặc vải bông hở~
Uwa, mấy bộ này từ cỏ kết lại luôn! Mọi người thích loại quần áo nào?”
Pochi và Tama ngơ ngác. Những cô gái này chưa bao giờ tự chọn quần áo cho họ
trước kia. Tôi đã từng đặt một bộ đồ tùy chỉnh một lần khi tôi còn ở trong
tộc, nhưng ngoài ra tôi thường dùng đồ xài rồi từ người khác. Cô bé có lẽ đến
từ gia đình giàu có.
“Tôi không phiền là loại nào, miễn là nó mặc được. Mà do tôi chiến đấu với
giáo, một bộ đồ vững chắc có lẽ sẽ tốt.”
“Tôi hiểu rồi, phải tìm một bộ cho chiến sĩ mà trông dễ thương mới được! Mình
sắp phát hỏa rồi đây!”
“Bốc cháy~”
“Nano desu~”
Tôi nghĩ nó không cần dễ thương, nhưng không chỉ Arisa, Pochi và Tama trông
vui sướng chưa. Chúng có lẽ bay tới không trung rồi.
“Cái này, cái áo một mảnh này thế nào ? Màu xanh lục nhạt này khá đẹp, và phần
cổ trang trí này cũng đáng yêu chưa~ Hơn thế phần lưng lại hở, nên khi cô chải
tó lên, cô có thể khiêu dụ một người đàn ông chỉ trong một đòn~”
“Arisa, tôi rất vui khi cô lựa quần áo cho tôi, nhưng tôi đang lựa áo ngắn tay
này và quần dài. Nó trông dễ chiến đấu hơn và vải thì dày nên nó sẽ bền lâu.”
Cô bé dường như không thích lựa chọn của tôi, Arisa gãi đầu cô trong khi đang
quàng áo choàng. Bỏ á nhân chúng tôi sang một bên, tại sao loài người như cô
bé lại thích giấu mình trong áo choàng? Thực là bí ẩn.
Rồi cuối cùng, ngoài Arisa, mọi người mua hai bộ áo ngắn tay và quần, và một
bộ một mảnh được đề nghị bởi Arisa.
“Arisa, chúng tôi thỏa mãn chỉ với một bộ đồ. Tôi không muốn hoang phí tiền
của chủ nhân…”
“Nó không phải là hoang phí! Nếu chúng ta ăn mặc nghèo nàn, chúng ta sẽ sỉ
nhục chủ nhân mình! Không cần phải là quần áo sáng lóa, nhưng chúng ta cần
quần áo để thay!”
Arisa tuyên bố vững vàng. Một cô gái cùng chủng tộc với chủ nhân nhấn mạnh đến
thế này. Nó ắt là điều thực sự cần thiết.
Chúng tôi mua từ 4 quầy hàng, và như dự liệu, 15 mảnh quần áo có hơi cồng
kềnh.
Do bỏ nó vào túi không vừa, chúng tôi mua ba lô cho mỗi người giữ phần của họ.
Tất nhiên là tôi mang cho Lulu, người đang ngủ ở nhà trọ.
Chúng tôi xài 4 tiền bạc và 2 tiền đồng lớn. Nó có ổn không khi nô lệ xài tiền
nhiều thế này?
--o0o—
"Tiếp theo, đó là giày~."
"Giày~?"
"Chúng tôi đã có giày nano desu."
Tama nghiêng đầu, Pochi chỉ vào dép đang mang dưới chân.
Nó không chỉ giới hạn cho nô lệ như chúng tôi, ngay cả dân nghèo cũng không đi
giày.
“Cô không nghĩ có giày đi là có chút hơi xa hoa sao?”
Chúng tôi đang xài một lượng lớn tiền như thể bình thường. Tôi e rằng nó quá
lãng phí. Tôi không bận lòng nếu tôi bị phạt, nhưng khi tôi nghĩ chủ nhân sẽ
ghét bỏ tôi, tim tôi như đóng băng.
“Nếu cô dùng cơ thể mình chiến đấu, thì dép là nguy hiểm lắm biết không? Giày
ống hay ít nhất là dép bằng da dày sẽ tốt hơn.”
“Lớp da chúng tôi chắc lắm, nên nó ổn thôi.”
Arisa lắc đầu cô bé.
“Vết cắn côn trùng, rồi trong số chúng có mấy loại có độc, sinh vật như thế có
thật đấy. Nếu gót chân cô bị thương, thì dù cô là anh hùng, cô cũng sẽ chết!
Thế nên, chúng ta sẽ mua giày.”
Cô bé mạnh mẽ đi vào cửa tiệm, nhưng người chủ từ chối.
Arisa cố gắng dùng sức để qua, nhưng người chủ tiệm dường như không thỏa hiệp.
“Sao chúng tôi không được!”
“Ai lại muốn chạm chân á nhân hả! Những kẻ này đúng chỉ nên đi chân trần mà
thôi. Cô đang ngáng đường buôn bán của tôi đấy, đi mau đi!”
Vì ông ta định đẩy Arisa văng đi, tôi nhấc cô bé từ phía sau. Nắm đấm chủ tiệm
trúng bụng tôi, nhưng lực quá yếu, nó chẳng đau chút nào.
Sau thời gian trong mê cung cùng chủ nhân, hình như tôi đã mạnh hơn.
Nếu được cho phép, tôi muốn lại chiến đấu trong mê cung cùng chủ nhân. Mùi
thịt ếch nướng thực ngon… Không, nó không phải vì thịt nướng đâu. Tôi hạnh
phúc vì hữu dụng trong mê cung mà.
--o0o--
“Giờ thì~ Tôi phải tự thúc mình thôi, kế đến là hàng hóa thường!”
“Hàng hóa~.”
“Hàng hóa nano desu~.”
Tôi thắc mắc nếu Pochi và Tama hiểu hàng hóa thường là gì…
“Arisa, chúng ta nên mua loại nào? Nếu nó là đồ dùng để ăn và đồ nấu nướng thì
chúng ta đã có một số rồi.”
“Là thế sao~ vậy thì, hãy bỏ qua những thứ ta có và có lẽ không cần.”
Arisa kể ra những hàng hóa như thể dùng để ca hát.
“Mình không biết liệu cái gì có sẵn ~ lược, gương cầm tay, tách, bình, kim
khâu, chỉ, kéo cắt vải, khăn, bút và mực, rồi giấy, mình đoán vậy.”
“Arisa, không phải gương tay quá mắc sao? Còn nữa, cô muốn làm gì với bộ may
và dụng cụ viết đó vậy?”
“Dụng cụ viết là một yêu cầu bởi chủ nhân. Bộ đồ may thì sẽ dùng bởi tôi. Từ
khi mà tôi là một cosplayer tự chủ hồi trước, dù không có kĩ năng, tôi vẫn có
thể may vá~ Tôi có thể làm đồ lót dễ thương và cả quần áo theo mùa~.”
Chúng tôi hoàn tất thu thập hàng hóa thường ngày từ những cửa hàng khác nhau,
nhưng cuối cùng chúng tôi không mua gương tay. Gương tay có giá đúng 3 tiền
bạc. Dù cho Arisa cố gắng mặc cả nó, nó vẫn ngoài ngân sách của chúng tôi.
Cô bé đã sẵn sàng từ bỏ mua kéo và kim, nhưng cô bé chỉ từ bỏ gương tay sau
khi đắn đo khủng khiếp về nó.
--o0o—
“Được rồi, nhiệm vụ hoàn thành~ Kế đến là đồ vặt đã chờ lâu ơi là lâu!”
“Đồ vặt~ thịt~.”
“Thịt~ nano desu~.”
“Dù chúng ta chỉ vừa mới ăn sáng, chúng ta vẫn ăn thêm bữa nữa sao?”
Tôi nghĩ bữa ăn chỉ có sáng và tối, bộ nó khác với cô bé sao?
Chắc chắn chúng tôi đã có nhiều bữa ăn trong mê cung, nhưng đó là dịp đặc biệt
để hồi phục sức mạnh chúng tôi để mà không bị suy sụp khi chiến đấu liên tục.
“Đồ ngọt thì cần cho đời sống văn hóa!”
Nếu chủ nhân cho phép nó, thì không cần phản đối nhiều.
Dù khi chúng tôi chọn thức ăn từ quầy hàng, cô bé vẫn không quên lấy trái cây
cho Lulu.
Hình như Lulu giống chị cô bé, cô bé là một em gái tốt luôn nghĩ cho người
ruột thịt của mình.
“Mọi người muốn ăn gì nào?”
“Thịt~!”
“Thịt!”
“Thịt là tốt.”
Arisa trở nên trông thất vọng chút ít.
Tôi nghĩ không có thứ gì ngon hơn thịt, bộ nó khác với chủng người sao?
“Loại thịt nào?”
“Cái bị xiên~”
“Thịt dính trên xương nano desu~”
“Tôi thích thịt đùi chim rang.”
Sau khi nghe ý kiến chúng tôi, Arisa tuyên bố.
“Được rồi, kể từ khi túi tiền chúng ta rủng rỉnh, hãy đi theo lượt thôi~.”
Sau đó, nó là một quãng thời gian hạnh phúc. Với muối và dầu vừa phải, tràn
trề mùi thơm, thịt cừu núi nướng, tôi không hiểu nó là loại gì, nhưng thịt
dính trên xương có cấu trúc vượt ra khỏi thế giới này, nó có chút mùi giống
thịt gà nướng. Thịt là tuyệt vời trên tất thảy.
Kế đó, tôi thử ăn bánh ngọt được đề nghị bởi Arisa, nhưng nó kém hơn thịt
nhiều. Vị giác con người sau cùng thì khác biệt nhỉ?
Trước khi tôi thành một nô lệ, tôi chỉ có thể ăn thịt trong các lễ hội và nó
là thịt cá. Khi tôi nghĩ về nó, tôi thực may mắn khi là nô lệ của chủ nhân.