Người đăng: iucopanthan
Ma thuật khởi phát phủ lấy cơ thể tôi.
Dù cho nó là cảm giác tôi từng quen thuộc, giờ đây nó cũng trở nên khó chịu.
Để xác nhận hiệu quả tôi tiến một bước tới.
Tốt rồi, rõ ràng nó hoạt động.
Theo gió.
Tôi đang chạy.
--o0o—
Tôi gặp người đó vào hôm qua. Dù cho nó chẳng phải là nguyên ngày kể từ lúc
ấy, tôi vẫn thấy như nó dài hơn thế.
Tôi đã nghĩ mình có thể phòng ngự được đòn tấn công của quỉ với phong ma pháp
của mình, nhưng cơ thể tôi thay vào đó trở nên vặn vẹo. Chân và tay tôi đau
nhói, tôi giống như một con búp bê, không thể cử động.
Tôi nhẹ vặn cổ mình.
May mắn là, trước khi tôi đâm sầm vào mặt đất, tôi bị vướng vào nhánh cây bên
đường ở nơi nào đó.
…May mắn hả? Phải không nhỉ?
Sinh lực tôi sẽ biến mất trước khi con quỉ quá mạnh đó bị đánh bại và ai đó từ
quân đội của tôi đi tìm tôi.
Ngay cả giờ đây, máu tôi đang rỉ từng chút một.
Ý thức tôi dần mờ đi nhưng tôi tỉnh trí khi tôi nghe thấy tiếng chân ai đó.
Tôi gom tất cả năng lượng ít ỏi của mình còn lại, và ráng nhìn.
Ai đó đang mặc bộ đồ lòe loẹt đến nỗi làm nhức mắt tôi.
Tôi, người đang trên bờ vực của cái chết, vẫn nghĩ như thể đang trong cuộc
sống thường ngày.
Tôi muốn trở lại những ngày thường nhật đó!
Dù tôi cảm thấy kiệt sức khi nhìn bộ đồ lòe loẹt đó, tôi vẫn gọi anh ta trước
khi anh ấy đi. Anh ấy có chất giọng vô tư lự cho dù anh ta ở bất kì đâu.
--o0o—
Chạy.
Tránh người, né xe, tôi đang chạy.
Tiến lên, thêm một bước.
Nhanh hơn, chỉ một khoảnh khắc.
Tôi đang chạy.
--o0o--
Tôi tự hỏi có phải tôi ngất đi, sau khi gọi anh ta, anh ta đã lập tức đứng
cạnh tôi.
Đó là một cậu trai trông rất bình tĩnh mà bạn sẽ không nghĩ cậu ấy mặc bộ đồ
lòe loẹt đó.
Tôi không thấy cậu ấy đẹp trai, nhưng cậu ta là người mang lại cho bạn ấn
tượng tốt.
Sau khi xem xét thương thế tôi và xử lý với chỗ xương gãy, cậu ấy nhẹ nhàng,
vâng, rất nhẹ nhàng đỡ tôi lên bằng tay.
Đồ cậu ấy, trông rất mới, bị lấm bẩn bởi máu tôi và bụi.
Nhưng cậu ấy dường như không bận tâm mấy thứ ấy.
Dù hiện trạng cậu ấy khó xử, cậu vẫn đủ sức mang tôi mà không gượng gạo.
Tôi tự hỏi làm sao cậu ấy mang tôi xuống cái cây?
Bằng ma thuật?
Trái ngược mong đợi của tôi, cậu ấy bay từ nhánh cây mà không cần dùng ma
thuật.
--o0o--
Tôi chạy xuyên con hẻm.
Không hề phá chuyển động của mình, tôi đạp vào tường và xoay tại góc.
Tôi tránh mọi người đang ngạc nhiên như thể tôi đang khiêu vũ.
Tôi thậm chí còn không để tâm nếu váy mình tung bay.
Tôi chạy bằng mỗi phần sức mạnh của mình.
--o0o—
Tôi nhắm mắt mình để chịu đựng cơn chấn động sẽ sớm tới.
Tôi nghe tiếng ai đó chói lọi gần tai tôi, nhưng đó là giọng của tôi.
Tuy nhưng cú sốc không đến dù tôi đợi chờ thế nào.
Khi tôi rụt rè mở mắt, với cái nhìn lo âu, cậu ấy dịu dàng chào tôi.
Cậu ấy dường như không đi xuống trực tiếp bên dưới mà nhảy qua một loạt nhánh
cây rồi đi lên mái.
Một con người thực lanh lẹ!
Hãy gọi cậu ấy là Lanh lẹ-san từ bây giờ.
Trong khi mang tôi, cậu ấy băng sang vài mái nhà, tìm kiếm một nơi để đi
xuống.
Cậu ta nhảy lên và xuống vài lần, nhưng cậu ấy làm như thể nó là một cái lông
không trọng lượng. Như là cậu ấy có cánh vậy.
Tôi tự hỏi nếu là thế này thì liệu có giống bay trên trời cao chăng?
--o0o--
Tôi mất nhịp thở.
Nhưng tôi không thể dừng bây giờ.
Tôi được tin tưởng giao việc gọi tiếp viện, để mà không để cậu ấy phải chết.
Tôi lờ đi tiếng la hét của cơ thể tôi.
Tôi sẽ để nó nghỉ nhiều nhất có thể sau vậy.
Bây giờ tôi phải nhanh hơn, dù chỉ là một bước.
--o0o--
Khi chúng tôi đi xuyên một căn nhà chật chội, cậu ấy rất cẩn thận để không làm
phần gãy xương của tôi đụng vào vật dụng.
Tôi thấy mình như một cô công chúa sau khi nhận được quá nhiều săn sóc cẩn
thận này.
Một điều xa hoa nhỉ, xem như tôi đã sẵn sàng cho cái chết của mình khi trước.
Những khi cậu ấy tránh đồ vật, cơ thể chúng tôi tiếp xúc gần gũi.
Tôi từng rèn luyện cùng với nam đồng sự trước đó, nhưng cậu này không có mùi
cơ thể như dã thú giống những người đó. Trái lại, tôi có thể ngửi mùi thơm dịu
dàng thoang thoảng.
Tóc cậu ấy mượt quá. Tôi muốn chạm vào chúng một chút…
Cuộc chiến ở quảng trường đã kết thúc. Rõ ràng họ đã thắng.
Tôi được dẫn bởi cậu đến khu điều trị.
Cậu ấy đưa tôi vào khu cứu trợ sau khi việc điều trị hoàn thành, và đi cứu
những người khác.
Trong cuộc chia tay của chúng tôi, cậu ta xoay lại và vẫy tay với tôi một lần.
Tôi không chắc liệu đó là cho mình, nhưng tôi cảm thấy chút hạnh phúc.
--o0o--
Hầu như đã ở đường trục lộ chính.
Một đứa trẻ thình lình nhảy ra từ vệ đường.
Tôi không thể tránh cậu cũng như với cậu ấy. Tôi nhảy qua đứa trẻ, biểu diễn
một cú lộn nhào trên không.
Tô biết nó thực xấu hổ do tôi đang mặc váy, nhưng giờ không phải là lúc đề cập
về nó.
Tôi để sự an toàn của đứa trẻ cho người lớn gần bên.
Tôi lại áp bức chân tôi với thời gian phi lý vừa qua.
--o0o—
Tối ngày hôm đó, Lilio và bạn bè tôi mừng vui khi thấy tôi nói với Anh lanh
lẹ-san “Mùa xuân đã tới với Zena hở~”, họ nói thế.
Tôi không hiểu yêu là gì dù bạn nói với tôi.
Mỗi khi tôi nghĩ đến anh ấy, phần nào trong tôi cảm giác như chạy một vòng.
Nếu đó thực sự là yêu thì tôi có thể hiểu tại sao Lilio, người cuồng-yêu, thì
nhanh phản ứng như vậy.
Ngày kế đó, tôi bất chợt ra ngoài với một cái váy. Nó không có lý do gì đặc
biệt cả.
Trước khi tôi đến đền thờ để điều trị, tôi tự hỏi tôi có thể gặp anh ấy nếu
tôi đến hiệu sách anh ấy giúp hôm qua không? Tôi suy xét nó một chút… Suy nghĩ
nhỏ này là một bí mật.
Khi tôi thực sự gặp anh ấy ở hiệu sách, tôi cảm thấy đây như là số phận trong
một khắc.
Tôi có phóng đại lên không?
Lilio chắc sẽ rất vui về nó, “Trẻ con rất thích mấy thứ số phận eh~”, không hề
nghi ngờ về điều này.
Anh ấy bảo bộ quần áo không hợp thời trang của tôi rất “Đáng yêu.”
Phải không quên viết nhật kí khi tôi về nhà hôm nay!
--o0o--
Tôi nhảy vào đường chính trong khi lăn tròn.
Chạy trên đường, tôi băng xuyên qua mấy chiếc xe trong khi đụng chúng.
Tôi sẽ xin lỗi người đánh xe vừa nói mấy lời thô tục sau này.
Đợi hơi thở tôi bắt kịp rồi tôi ngâm phong ma pháp, Lời gió thì thầm (Whisper
Wind).
Những người gác cổng nên ở trong bức tường trong.
“Đây là pháp sĩ Zena đang nói! Trên quận Tây, màu tím đã xuất hiện ở khu 13
gần tường ngoài.”
“Cô đang dùng ma pháp? Tôi là Mondo lính canh gác cổng. Cô chắc chắn đó là màu
tím?”
Màu tím là thuật ngữ quân đội dành cho quỷ.
Chúng tôi không thể rõ ràng là có quỉ xuất hiện trong ánh sáng ban ngày.
“Không nhầm đâu, tôi xác thực nó bằng tận mắt. Làm ơn gửi lực lượng nhanh nhất
có thể. Tôi sẽ quay lại đó để giúp sơ tán thường dân.”
“C, chờ đã, một mình…”
Không lắng nghe những lời cuối của Mondo-san, tôi đi quay lại quảng trường nơi
Satou ở đó.
Giữa chặng đường, tiếng rống và nhà đổ đến từ hướng quảng trường.
Tim tôi thắt lại, tưởng tượng ra điều tệ hại nhất.
Không sao mà! Tôi thuyết phục mình.
Nebiren-sama từ đền Garleon ở đó, anh ấy là tu sĩ thánh quang pháp giỏi nhất
thành phố Seryuu này. Nếu là anh ấy, dù anh ấy không thể đánh bại quỉ cao cấp,
anh ta cũng sẽ cầm cự được thời gian.
Tôi niệm lại Phong Bộ (Wind Walk) khi hiệu ứng nó hết hạn.
Tôi vững lại đôi chân run rẩy của mình.
Để chạy lại.
Về lại phía người đó.
--o0o--
Tôi được đưa một bông hoa như món quà.
Một bông hoa mật nhỏ mùa đông với mùi thơm nhẹ nhàng.
Tôi thắc mắc liệu anh ấy có biết ngôn ngữ loài hoa không?
Chúng tôi đi khắp các cửa hàng mà Lilio chỉ tôi. Anh ấy đầy bất ngờ hơn mấy
thứ bình thường mà tôi thấy ở anh.
Nó rất vui.
Con át chủ bài mà tôi giữ gìn từ mấy thứ Lilio dạy tôi là một viên đạn lép, nó
có chút xấu hổ, nhưng trước khi tôi nhận ra tay chúng tôi đã nắm lại khi chúng
tôi đi cùng nhau.
Cả đám đông mà tôi phàn nàn trong suy nghĩ, chỉ cho ngày hôm nay, tôi thực
biết ơn họ.
Đây chẳng phải là thứ họ gọi là hẹn hò sao?
Ngôn ngữ loài hoa này là “Tình yêu vừa nảy mầm”… nếu mà anh ấy biết nó.
--o0o--
Tôi đến quảng trường sớm hơn tôi nghĩ.
Nhưng tôi không có thời gian để thắc mắc.
Bởi vì, chỉ có một khoảng trống ở đó ...
Trong tuyệt vọng, tôi ngã gục xuống đất.
Ở trung tâm khoảng trống, một tảng đá đen đáng ngại với gai nhọn chìa ra đứng
đó. Tôi nghe giọng từ hòn đá đen đó.
Tôi lê chân đang bị lạm dụng của mình như thể nó đang gào thét biểu tình chống
đi đến đó.
Nếu tôi không nhầm, con quỉ nói thứ gì về [Mê cung].
Tôi không hiểu liện hệ giữa quỉ và mê cung, nhưng Satou-san và người khác phải
ở bên trong.
Tôi sẽ nhảy vào bên trong bằng bản thân tôi.
Nhưng, tôi bị chặn tại lối vào tảng đá đen. Bởi viên chỉ huy người đến bằng
cưỡi ngựa. Họ dường như ở tường bên trong khi tôi liên lạc vừa nãy.
Tôi được bổ nhiệm làm liên lạc viên tạm thời bởi chỉ huy, để giúp bảo hộ quảng
trường trong suốt việc xây trạm quân sự.
Khi mà tôi gần với vị chỉ huy, tôi nhận được cả lô thông tin khác nhau. Không
gian mở quảng trường và các ngôi nhà bao quanh như đã bị hút vào lòng đất.
Cùng với con người.
Tôi chắc rằng anh lanh lẹ Satou-san có thể nương náu ở một nơi an toàn đâu đó.
Phải tin nó từ bây giờ.
Lãnh sự-sama đã đến sau khi trạm quân sự hoàn tất, trông hào hứng bất thường
khi đang nó về thứ gì đó như là Hạch tâm mê cung (Dungeon Core), nhưng tôi
thực sự không hiểu.
--o0o--
Chúng tôi nhận được cho phép lao vào mê cung sau hơn một ngày đã qua.
Tất nhiên, tôi đầu nhập nhóm đầu tiên.
Tôi muốn chạy vào mê cung ngay lập tức, nhưng Lilio không bỏ tay tôi ra.
Dù điều đó không có nghĩa tôi sẽ ly khai vị trí tiên phong.
Đầu tiên, chúng tôi phải bảo đảm tầng đầu mà chúng tôi vào.
Từ đây, kế hoạch được triển khai cho lực lượng chính khi chúng tôi hoàn thành
việc bảo hộ một phòng.
Mặc dù nó trông khá thận trọng, nó cũng là luật sắt khi bạn tiến vào một mê
cung.
Chúng tôi tiến lên chậm chạp xuyên qua lối đi trong khi tôi thấy thất vọng.
Tiếng bước chân được nghe từ phía trước.
Tôi cẩn thận xác nhận góc phía khác bằng cách dùng gương.
Xạo hả! Nó là Satou-san!
Không cầu vào sự may mắn không thể tin này, tôi do dự một khắc.
Tôi không nên do dự.
Từ góc hành lang, tôi thấy thân ảnh của Satou-san đang bị tấn công bởi một
quái thứ xuất hiện từ tường.
Tôi vùng lắc Lilio đang nắm chặt tay tôi.
Như thể dưới tác dụng ma thuật, tôi nhảy tới như bay.
Tôi làm điểm đáp trên tường ở góc hành lang.
Quái thú cắn Satou-san.
Ổn mà.
Satou-san né nó.
Đầu tôi trống rỗng, nhưng giờ không là lúc.
Tôi niệm Búa khí (Air Hammer) và nổ văng con thú đi. Nó không đủ sức mạnh đánh
bại nó, nhưng phải kéo nó khỏi Satou-san trước.
Satou-san bị dính vào vụ nổ, nhưng thành công tách quái thú khỏi anh ta.
Trước khi con quái thú bắt đầu phản đòn tấn công, Nebiren-sama đã làm chủ đánh
bại nó. Như mong đợi.
Tôi, người nhẹ nhõm sau khi thấy mặt Satou-san, bắt đầu khóc và ôm chặt anh ấy
mà không đi.
Lilio-san làm cho niềm vui của tôi như thành rắc rối của người khác sau đó.
Dù nghĩ anh ấy vừa thoát khỏi từ cái nơi nguy hiểm như một mê cung, Satou-san
vẫn giống Satou-san thường lệ.
Nhưng mà có lẽ tôi không nên lo lắng nhiều.
Từ khi tôi nghỉ ca vào ngày mai, tôi sẽ làm thứ gì ngon cho anh ấy vào sáng
mai.
Lilo ắt sẽ có trò vui do tôi lần nữa.
Loại cuộc sống bình thường đó chắc sẽ tốt đẹp hơn một chút lâu đây.