Người đăng: iucopanthan
Satou đây. Không muốn trải nghiệm thực tế việc xâm nhập hầm ngục lần nào nữa
đa, Satou.
Cánh tay quỉ, thứ đã mất dạng cùng với sự xuất hiện của mê cung vẫn còn trong
tâm trí tôi nhưng mà…
Từ bây giờ, tôi thích tận hưởng cuộc sống yên bình một lần nữa.
--o0o--
Chúng tôi đến một khoảng đất trống rộng như sân trường khi chúng tôi ra ngoài
mê cung.
Vây xung quanh phần rìa là rất nhiều hàng rào cao hai mét. Trông như nó được
dựng vội vã.
Khi mà tường bên ngoài có thể nhìn thấy từ đây, nơi đây dường như là quảng
trường nơi vụ việc diễn ra.
Nhìn lại lối vào mê cung, nó là một cái lỗ đá sắt bén đen tuyền cao 3m. Tôi tự
hỏi có phải nó làm bằng đá vỏ chai? (med: obsidian: Đá Vỏ Chai )
Có 3 tháp cách 50m xung quanh lối vào. Rào chắn bằng gỗ với đầu vót nhọn xếp
dọc ở những vị trí không cản trở đường hỏa lực của tháp.
“Satou-san, xin đến đây.”
Zena-san đang gọi từ một cái lều dọc hàng rào.
Khi chúng tôi đoàn tụ, Zena-san cứ ôm lấy mà không để tôi đi, nhưng cô đồng
nghiệp, Lilio, người đến chậm, trêu chọc cô ấy đến nổi cô ấy phải nhảy ra
trong lúng túng. …Cô ấy rõ ràng rất lo lắng. Cô ấy ưa thích tôi nhiều vậy
sao~?
Trong khi Pochi và Tama nắm giữ cả hai tay tôi, chúng tôi đi tới lều. Liza
theo sau cách tôi 3 bước. Chúng tôi là thầy và trò à?
Tôi đưa hành lý mình cho người nữ viên chức ở lối vào và đi vào bên trong căn
lều. Liza không muốn rời cây giáo của cô, nhưng một khi tôi giục cô ấy, cổ
cũng miễn cưỡng buông nó ra.
Bên trong căn lều rộng hơn tôi nghĩ. Nó lớn cỡ một căn phòng học.
Anh tu sĩ trung niên điển trai người ra ban nãy cũng ở bên trong, đang được
hỏi bởi nhân viên trong khi nhận trị liệu thuốc thang.
Tử tước và con gái ông không ở đây. Phải chăng họ ở lều khác.
Khi Zena-san vẫy gọi tôi, tôi đến chỗ cô ấy.
Anh tu sĩ điển trai đền Garleon, Nebinen-shi và người buôn nô lệ, Nidoren cũng
ở đó.
Người cuối cùng là một hiệp sĩ có mái tóc màu xám với những cơ bắp căng phồng
và áo giáp kim loại. Ông hiệp sĩ nhìn qua đây, và cười. Biểu hiện của ông
trông giống như một cậu bé tinh nghịch mặc dù ông đã ở tuổi trung niên.
“Hoo, ra cậu là vị pháp sư yêu mến của Zena.”
“K-không phải.”
Zena-san cố che đậy và phủ nhận lời nói của vị hiệp sĩ, nhưng ông lờ đi và
tiếp tục.
“Cô ấy đã phờ phạc cho tới tận lúc sự an toàn của cậu được xác nhận, cậu biết
đấy. Nếu đội không nhòm chừng cô ấy, cô ấy chắc chắn đã một mình nhảy vào mê
cung luôn rồi, nó rất nguy hiểm.”
“Đó là, vì những rắc rối tôi gây ra, tôi rất xin lỗi.”
Tôi nghĩ nó có chút lạ vì tôi phải xin lỗi, nhưng nó vẫn tốt hơn là bối rối im
lặng.
“Hahaha. Cậu không cần xin lỗi. Tôi chỉ muốn xem qua một chút người trực tính
không-hề-hứng-thú-nào-ngoài-rèn-luyện-ma-thuật bỏ luật thôi.” (med: đại ý ổng
nói Zena là người nhàm chán luôn rèn luyện ma pháp mà không có sở thích gì hết
nay lại lao đầu vào việc theo đuổi trai thôi.)
“N-như tôi nói nó không…”
Zena-san cố gắng chặn lại, nhưng ở giữa chừng, cô bắt đầu lẩm bẩm mấy lời và
giữ tay trên đầu như thể thực xấu hổ. Kinh nghiệm lãng mạn hài hước ở thời này
thực nhức mỏi mà …Không chờ đã, cơ thể tôi ở đây chỉ 15 tuổi thôi. (med:
romcom = viết tắt romance comedy = lãng mạn hài hước.)
Ông hiệp sĩ nhìn Zena-san rất hào hứng, đặt tay lên cằm, và đảo ánh mắt nhìn
tôi đánh giá.
“Tuy vậy, dù cậu trông lanh lẹ, nhưng để có khả năng xuyên đường mê cung chỉ
với lượng nhỏ người như thế này thì, dù là một người đàn ông giỏi giang cũng
không thể làm được đến thế đâu.”
“Nếu những cô gái kia không ở đó, không tính tới vụ thoát ra, giờ này có lẽ
tôi đã ở trong bụng quái vật rồi.”
Và thế là tôi tạo ấn tượng tốt cho Liza cùng hai đồng đội Pochi và Tama, người
đang lặng lẽ náu mình bên cạnh chân tôi nhìn lên tò mò, tôi vuốt đầu họ để gạt
họ. Liza im lặng cúi đầu nhưng hiểu biết chọn không nói gì.
“Họ chắc chắn mạnh. Tôi sẽ chọn họ làm cấp dưới tôi nếu họ không phải á nhân.”
Hiệp sĩ này, dù trông ông ta giống như một người tử tế không quan tâm đến sự
khác biệt chủng tộc, nhưng mà sự phân biệt đối xử chống lại á nhân đã ăn sâu
tận gốc rễ rồi~
Tôi ứng đối bằng cách cười gượng gạo.
“Họ là đồng đội tốt đã ở cùng tôi suốt khi ấy.”
“Fumu, nếu không có họ ở đó, thì đã không thể qua nổi mê cung rồi. Tôi xin
lỗi, cư dân vùng này luôn kì thị các tộc á nhân, nên họ mâu thuẫn cũng là
chuyện tất nhiên.”
Ra nó không đơn giản chỉ là định kiến mà là tranh chấp giữa các tộc hử… không
ngạc nhiên khi nó đã ăn sâu tận gốc rễ.
“Chỉ huy! Việc chuẩn bị đã hoàn thành.”
Một phụ nữ ăn vận áo choàng như pháp sư gọi to.
Chuẩn bị gì cơ?
Có một bản đá đặt trên bệ. Lại là đá Yamato sau 3 ngày hả? Nó lớn hơn cái tôi
thấy trước kia.
Chỉ huy-san gọi ra những người vừa thoát khỏi mê cung bằng giọng lớn.
“Tôi biết việc này là thô lỗ, nhưng mọi người vừa ra khỏi mê cung cần kiểm tra
với đá Yamato này. Đây là đá Yamato gốc đặc biệt mượn từ bá tước. Dù cho trạng
thái bất thường cũng sẽ hiện ra. Đây là vì lợi ích về việc chứng tỏ rằng không
ai bị chiếm hữu bởi quỉ vật.”
Ban đầu mọi người tỏ vẻ không hài lòng, nhưng họ trở nên im lặng sau khi được
bảo rằng đó là để tìm hiểu xem họ có bị chiếm hữu bởi quỉ vật hay không. Khi
mà mọi người đều thấy khoảnh khắc cánh tay quỉ vươn ra ngoài từ Uusu ở quảng
trường lúc đó.
Tuy nhiên, để cấp độ tôi vẫn là 1 và không kĩ năng dù tôi đã phá xuyên qua một
mê cung quả là ý tồi.
Được một lúc từ khi tôi điều hành menu bằng ý nghĩ, tôi mở bảng trao đổi. Do
mấy cô gái thú cấp 13, hãy để tôi thấp một chút ở mức 10. Thiết định kĩ năng
giống thương nhân như [Tính toán] và [Định giá]. Nó sẽ lạ lùng nếu không có kĩ
năng liên can chiến đấu? Thôi thì đặt [Tránh né] vào đó vậy.
--o0o--
Khi đến lượt tôi, tôi đặt tay trên đá Yamato. Yep, các số liệu thống kê đã
được cập nhật với các thông tin thiết lập trước đó.
"Thật vậy, [Thương nhân lanh lẹ] hử."
"... Ông nghe nói từ Zena-san phải không?"
“Đúng vậy, cậu cũng hiểu phết. Tuy mà, dù cậu không phải lính cũng chẳng phải
người chu du, để có được cấp độ đó ở tuổi này, cậu chắc đã phải trải qua nhiều
thứ nhỉ.”
“Nó không đến nỗi ngạc nhiên đâu.”
Khiêm tốn hả? Chắc nó đấy.
Thực tế, người này ở cấp 30 khi 29 tuổi. Ở cấp 10 khi 15 tuổi là không có gì
khoe khoang. Hay có lẽ vì nó khó để lên cấp ngoài những kĩ năng nghề nghiệp
liên quan đến chiến đấu ta?
Tiếng la nhỏ vang lên từ phía sau.
Họ dường như ngạc nhiên khi biết rằng một nô lệ ở mức hơi cao tại 13 cấp và
thậm chí có 4 kĩ năng.
Vẻ mặt Liza mang cảm xúc khó đoán như thế, nhưng đuôi cô co giật một chút. Cô
ấy có lẽ có chút tự hào.
Kế đến là Pochi. Khi tay cô bé không chạm tới, Liza nhấc cô lên từ đằng sau.
Cô bé trông vui thích khi tay và chân thả lỏng trên không.
Người phụ trách đá Yamato bảo cô nơi đặt tay. Âm thanh còn lớn hơn lúc Liza để
lên. Ở tuổi lên 10 có thể đạt cấp 13 có lẽ là điều kì diệu. Kĩ năng cô cũng là
4. Đuôi Pochi vẫy kêu vo ve. Cô bé nhìn lại đây và làm một tiếng ồn với mũi
cô.
Người cuối là Tama. Giống như Pochi, Liza cũng nhấc cô lên. Cô ấy cũng muốn có
tay và chân bơi trong không khí hả? Cô bé nhìn rất vui vẻ khi đuôi cô quấn vào
chân Liza.
Khi chỉ số cô bé hiện lên, tiếng la im ắng hơn so với Pochi. Chỉ số cô bé vẫn
tốt như Pochi, nhưng khi mà đây đã là lần thứ ba, yếu tố ngạc nhiên đã giảm
đi. Tama trông không thỏa mãn.
“Hẳn là phải khó khăn lắm để huấn luyện nô lệ á nhân tới trình độ này.”
“Nó không nhiều lắm. Chỉ là do mấy cô gái này rất tuyệt thôi.”
Đó là sự thực tôi phải đấu tranh, nhưng điểm tuyệt vời của mấy cô gái cũng là
sự thực luôn. Mặc dù tôi sẽ không chết dù không có họ, tôi sẽ chẳng nghi ngờ
gì chuyện tôi sẽ có khoảng thời gian không mấy vui vẻ với đống bẫy.
Cuộc điều tra bằng đá Yamato chấm dứt với lượt của Tama.
Dường như mọi người đều được cho phép về nhà ngoại trừ Nidoren-shi đang có
cuộc nói chuyện sâu sắc với vị viên chức tóc trắng.
“Bây giờ, khi điều tra xong rồi, thì chúng tôi được về nhà chứ?”
“Tôi rất tiếc, tôi muốn nghe khoảng thời gian quỉ xuất hiện từ mọi người thêm
tí nữa đã.”
--o0o--
Tôi, Zena-san, và Nebinen-shi, cả ba chúng tôi nói về sự kiện mà không che đậy
gì từ lúc đầu đến khi bị nuốt bởi mê cung một cách chi tiết cho vị chỉ huy và
nhân viên tóc trắng.
Tôi xấu hổ khi Zena-san khen tôi quá mức trong việc bắt tận tay Uusu. Thậm chí
Nebinen kết luận rằng tôi đã lo lắng về khả năng xảy ra cuộc nổi loạn và đã xử
lý những kẻ quá khích trong đám đông… Mà, nghĩ thì sự thực cũng là thế.
Từ lúc tôi là người nhớ rõ hơn những lời mà con quỉ đã nói lúc còn ở trong mê
cung, Nebinen-shi chuyển sự truyền đạt sang cho tôi.
“Vì lợi ích hồi sinh hoàn toàn hử…”
“Tôi không biết bao nhiêu ma lực cần để con quỉ hồi sinh, nhưng nơi đây gần
với long mạch.”
“Phải, mà nó gần với các tĩnh mạch đất… Dù thế, nó cũng sẽ mất đến vài tháng,
đúng chứ? Trước đó phải gọi những gia tộc mạo hiểm cao cấp từ thành phố mê
cung, Ceribila và đặt dấu chấm hết cho nó.”
Yup, rất nhiều từ không biết làm tôi khó theo dõi câu chuyện. Ở một bên, Zena-
san đang nắm chặt nắm tay cô và gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
Tóm lại những điều tôi hiểu cho đến giờ, nó sẽ ổn thôi khi để con quỉ một mình
trong một vài tháng, trước đó, đánh bại nó bằng cách gọi mạo hiểm giả cấp cao?
Giống thế đó, Ok chứ?
Sau đó, loại quái vật nào xuất hiện trong mê cung? Bao nhiêu chúng xuất hiện
đồng lúc? Có những loại bẫy nào? Nhiều thứ giống vậy được hỏi.
Tôi chỉ báo lại phân nửa trận chiến chúng tôi tham dự nhưng tôi không giấu
loại quái vật nào đã bắt gặp.
Trước nhất thì chỉ những thứ thông thường được kiểm tra, khi câu chuyện đến
đoạn chúng tôi gặp tử tước Belton trước khi vào căn phòng xương cốt, mặt nhân
viên trở nên xa lạ.
“Có gì sao?”
“Không phải~. Cậu thực sự chiến đấu nhiều trận mà không có người dùng phép
sao? Hơn nữa, đánh giá từ lúc mê cung xuất hiện cho đến khi cậu thoát ra, tôi
nghĩ thời gian mỗi trận thực sự ngắn đấy? Cậu có nghỉ ngơi không vậy?”
“Tất nhiên. Chúng tôi đâu phải máy móc.”
“Phải phải, anh đâu phải thế.” (Có lẽ Zena nói)
“Vâng, chúng tôi nghĩ 3 lần, mỗi lần 3 giờ.”
“Nó không giống như cậu chỉ đang khoác lác.”
Hở? Tôi lầm lẫn gì à?
“Nó phải là một nhóm với sự phối hợp cực kì ưu thế. Cậu đã làm rất tốt để
không bị loại trừ một cách đau đớn ngay cả khi chiến đấu với tốc độ cao như
thế."
“Đúng rồi~ Nếu mà một người bị thương thế nghiêm trọng, bọn cậu sẽ bị loại bỏ
tức khắc… Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ chọn vai trò hỗ trợ hoặc chữa trị.”
Ah, Zena-san đang bắt đầu chuyển sang đẫm nước mắt.
“Trên đường đi, chúng tôi tìm thấy nơi ẩn náu của một giả thuật sư, rồi chúng
tôi tìm thấy rất nhiều lọ nước phép. Cũng phải cảm ơn một phần về nó~.”
Tôi sẽ tự bôi xấu mình để ngưng làm một cô gái khóc lóc. Kĩ năng lừa dối mau
mau đến đi mà~
“Umu, như tôi nghĩ nếu không có sự phục hồi, nhiều trận chiến như thế là
chuyện không tưởng.”
Yep, chúng ta đã qua đoạn khó khăn rồi.
Khi mà mấy cô gái thú nhân chắc chắn bị đánh trúng, tôi lập tức lướt tới và
đón đỡ. Nếu mà họ bị bao vây, tôi liền vùi dập* kẻ thù. (med: chỗ này lý ra là
chữ “úp sọt” hahaha.)
Tôi thực sự muốn kĩ năng khiêu khích. Hãy thử tìm điều kiện có thể nhận nó
hoặc không lần tới vậy.
--o0o--
Ô phải rồi, tôi phải xác nhận nó trước khi tôi quên.
“Um, tôi có thể hỏi mấy thứ không?”
“Là gì? Tôi không ngại nếu nó không phải bí mật quân sự. Mà nói này, con gái
tôi mới 15 tuổi với vòng mông dễ thương và rất nổi đó nha.”
Người này nói gì vậy? Tốt nhất lơ nó như phép màu vậy!
“Nó là về mê cung, tôi nghĩ nó đang lan rộng ra đáng kể. Nó có ổn không nếu
chỉ để nó lan ra ngoài như thế?”
“Oh, tôi chưa giải thích à?”
Làm gì có.
“Mê cung sẽ không lan ra bất cứ đâu ngoài tường ngoài của quảng trường này.
Tôi có thể an tâm tuyên bố rằng không có nguy cơ nào khiến cho thành phố sụp
đổ.”
“Tôi muốn nghe lý do an toàn đó nếu có thể…”
“Umm, phải rồi. Quân đội, hợp tác với pháp sư thành phố và giả thuật sư đã
thiết lập một lá chắn. Một buổi lễ cầu dâng với sự cộng tác của tất cả đền thờ
trong thành phố đã được tổ chức. Với hai lớp lá chắn đó, mê cung đã bị hạn chế
sự xâm lấm ngầm từ dưới thành phố.”
Tôi hiểu rồi.
Nhưng mà, tôi nghĩ đền thờ và pháp sư trông như thể đang có mối giao thiệp
xấu.
“Tôi hiểu điều cậu đang nghĩ. Để đền thờ và pháp sư đang có mối quan hệ xấu có
thể hợp tác cùng nhau quá nhanh chóng như thế, đó là vì sắc lệnh của bá tước.
Dù vậy, cô lập nhanh chóng mê cung này phải cảm ơn vì báo cáo kịp thời của
pháp sư Zena.”
“Đó nên phải ưu tiên cảm ơn Satou-san trước vì báo cáo.”
Sau đó, tôi và Zena-san liên tục nhượng bộ và thoái thác công trạng, nhưng
quan chức tóc trắng và vị chỉ huy tài năng cùng đám phán về nó. Nếu chỉ có một
mình, tôi không biết nó sẽ kéo dài bao lâu… Làm giỏi lắm vị quan chức tóc
trắng.
“Đó là lí do tại sao, miễn là lá chắn được duy trì cẩn trọng, mê cung sẽ không
gây nguy hiểm cho thành phố. Cậu hiểu điều này chứ?”
“Vâng, tôi thấy yên tâm rồi.”
Đây đúng là một sự cứu rỗi. Là vì tôi sợ nhà trọ sẽ sụp đổ khi tôi đang có ngủ
ngon!