Người đăng: iucopanthan
Satou đây. Trong khi đang nghĩ nó là chuyến phiêu lưu trong thành phố, đột
nhiên nó lại thành xâm nhập mê cung. Tôi không theo nổi cái tình thế này nữa,
Satou nói.
Mê cung dễ dàng tạo ra nhưng tôi tự nhủ lối ra có nằm ở trung tâm không?
Một hiệp hội phiêu lưu có thể sẽ được thiết lập sau vài năm nữa.
--o0o—
Khi tôi xác nhận bản đồ, [Mê cung quỉ, tầng đáy], được hiển thị, lối đi thì
không hiển thị.
…Không phải lúc nào mọi thứ cũng thuận lợi nhỉ?
Mấy cô gái thú nhân đang lo lắng.
Đầu tiên, cứ tiếp xúc với họ trước đã.
“Tôi là Satou. Một người bán rong.”
"Mèo nyesu"
"Chó nanodefu"
“Thằn lằn"
Cô gái chó và mèo có ngữ điệu riêng trong lời họ. Trong khi thanh âm kèn kẹt
giữa chừng thì đến từ lời cô gái thằn lằn.
Không chỉ Uusu gọi như thế, thậm chí chủ nhân trước đó cũng gọi họ như thế
nốt. Cô gái chó và mèo là nô lệ từ khi sinh nhưng cô gái thằn lằn thì không,
và hình như cô có một cái tên trước khi trở thành nô lệ. Tuy thế nhưng, nó là
một cái tên dài pha trộn ngữ âm khó sửa nên khó phát âm.
Sau cùng, khi mà họ yêu cầu tôi ban cho họ cái tên để dễ gọi, tôi đặt tên họ
là “Pochi”, “Tama”, và “Liza”. Đừng đối xử họ như vật nuôi! Bạn có thể nổi
giận như thế, nhưng tôi không hề tin tưởng sẽ nhớ tên họ với những cái tên
bình thường vì thế tha lỗi cho tôi, ít nhất cho đến khi chúng tôi ra khỏi mê
cung cái đã.
Liza không phải tên cho cô gái thằn lằn mà chỉ là phần thu gọn của từ “Lizard”
(Thằn lằn).
Giờ thì, trước khi chúng tôi bắt đầu thoát đi, phải chữa cho mấy cô gái thú
nhân trước đã.
Tôi lấy ra mấy miếng vải, một bình nước và thuốc mỡ từ cái túi. Thuốc mỡ bôi
là sản phẩm mẫu từ bộ dụng cụ điều chế. Do nó chỉ là hàng mẫu, tôi không có
nhiều nhưng có lẽ nhiêu đây cũng đủ dùng rồi.
“Khử trùng vết thương của các cô với vải nhúng nước từ chai này. Sau đó bôi
thuốc mỡ vào vết thương và bọc nó lại với vải. Đừng dùng mấy miếng vải các cô
đã dùng để khử trùng trước đó, được chứ?”
Các cô gái thú nhân lộ vẻ bối rối khi tôi đưa họ vải mới.
Họ có lẽ hoang mang khi lần đầu không được ra lệnh, chắc vậy. Tôi cảm giác như
trở lại những ngày tự nuôi thân khi tôi còn nhỏ.
“Chuyện gì vậy? Tôi sẽ xoay mặt sang hướng khác khi mấy cô chữa trị vết
thương, thế nên đừng lo gì cả.”
Rõ ràng nó không phải do họ xấu hổ, mà chắc vì họ hiếm khi nhận được vải sạch
và thuốc thoa từ khi họ trở thành nô lệ.
“Cám ơn anh, nanodesu. Anh không phải quay đi hướng khác đâu nanodesu.”
“Quần áo đẹp. Em rất hạnh phúc~”
“Từ khi chủ nhân chết, chúng em không thể đáp trả lại cho anh được gì. Tốt hơn
nên để nước và trị liệu thuốc men sau khi chúng ta ra ngoài mê cung… ưm, mà…
được không…”
Những lời khó hiểu được chuyển thành những câu thích hợp trong não. Nó là tốt
phải không nhỉ?
Pochi và Tama tháo dây cột quần áo đơn sơ họ đang mặc và cởi nó ra không chút
do dự rồi bắt đầu chữa trị vết thương.
Liza dường như là tuýp suy nghĩ cẩn thận và đắn đo một chút, nhưng tôi [Ra
lệnh] cô ấy không được bận lòng thế nên cô cũng bắt đầu trị thương.
Khi họ trị thương xong, tôi phân phát bánh ngọt cho cả ba. Tôi đưa họ lượng đồ
ngọt cỡ 3 khổ tay. Nó đủ cho lúc này. Mấy món đồ ngọt này là phần còn lại từ
khoảng thời gian tôi đi dạo mấy quầy hàng cùng Zena-san. Đừng nghĩ chúng là đồ
ăn dở chứ.
Pochi đang nhỏ nước miếng trên khuôn mặt cô bé, mọi người đều nhìn chằm chằm
vào thức ăn, nhưng không ai ăn cả.
“Chúng không có độc đâu. Thế nên ăn ngon miệng đi.”
Chả lẽ họ không được phép ăn khi chưa được ra lệnh à? Nô lệ chắc chắn bị áp
bức~ Pochi mắc nghẹn thức ăn nên tôi đưa cho cô bé chai nước.
“Tôi không lấy nó đâu, nên ăn chậm thôi.”
Tôi thấy mình giống người chăm trẻ một chút.
--o0o--
Tôi xác nhận bản đồ lần nữa. Nó vẫn chỉ hiển thị phòng này.
…Ma thuật không hiệu quả, hay nó bị xua tan rồi…
Tôi mở menu và dùng ma thuật [Thăm dò toàn bản đồ]. Chỉ có cái ma thuật đặc
sắc này là dễ dùng thôi~.
Bức tranh toàn cảnh [Mê cung quỉ] hiện lên. Chế độ dễ quá tuyệt!
Cái này nhìn như tổ kiến hơn là một mê cung.
Lối đi từ đây đến phòng kế được tách ra giống như rễ một cái cây, từ phòng đó
đến các lối khác cũng tách ra lại giống như cái trước. Trông diện mạo như mê
cung, cũng có những lối đi bí mật nối kết các lối với các phòng.
Tìm kiếm khắp bản đồ, có 109 con người ở đây. Trong đó có 7 là á nhân. 102 còn
lại là con người với một phần tư là nô lệ.
Vị tu sĩ đẹp trai đền Garleon ở vị trí xa xôi đáng kể. Nếu chúng tôi gặp mặt
anh ta, khi đó đã ở gần lối ra rồi huh? Cá nhân tôi không muốn anh ta kết thúc
trong cái chết, với một người như anh ta, dù sao anh ta trông cũng không dễ
chết đến thế nên tôi trông cậy vào may mắn đến khi chúng tôi gặp anh ấy vậy.
Tôi thử tìm cánh tay quỉ nhưng tôi không thể thấy nó. Có một phòng đặc thù tọa
lạc ở phần sâu nhất, có lẽ nó ở đó…
Nếu tôi bất cẩn hạ gục nó, mê cung có thể bị sụp đổ, đành để nó một mình lúc
này vậy.
Kẻ thù xung quanh thuộc loại côn trùng ở mức cấp 10-20. Có cỡ 20 con khi tôi
tìm lần đầu, giờ thì có hơn 100 rồi. Thêm nữa, loại quái vật rắn và ếch cũng
hiện ra luôn.
Thế thì đưa cho mấy cô gái thú nhân ít vũ khí ngay thôi kẻo nó sẽ rất tệ nếu
chúng tôi bị kẹp như thịt băm giữa các lối đi.
Được rồi, hãy tìm một chỗ trốn hợp lý trên đường để lấy vài cây giáo và kiếm
từ kho chứa nào.
Sau khi quyết định tiếp theo phải làm gì, tôi thử đi tới lối đi nhưng tôi bị
chặn lại bởi mấy cô gái thú nhân đang cuống quít.
“Làm ơn đừng vứt bỏ em! Em sẽ làm bất cứ điều gì!”
“Xin đừng bỏ em lại!”
“Xin anh, bọn em không bận lòng nếu làm vật hy sinh nhưng hãy mang tụi em theo
cùng với. Làm ơn mà.”
Họ cố ngăn trong tuyệt vọng tôi. Nhưng vẫn không ai thử níu áo tôi, nó là do
kinh nghiệm làm nô lệ hay huấn luyện mà ra hử?
“Đừng có lo. Tôi chỉ đi xem tình trạng lối đi thôi. Tôi sẽ không bỏ các cô,
thế nên thư giãn đi.”
Tôi nói lịch sự hết mức có thể. Dù tôi không nghĩ nó đem lại niềm tin tràn trề
cho họ, vẫn tốt hơn là không nói gì.”
Sau khi ba cô gái ăn xong, tôi lấy ra ngoài dao găm và súng ma thuật từ túi và
trang bị cho cả bọn.
Chỉ Liza là người có kĩ năng chiến đấu, [Giáo]. Khi mà tôi không thể lôi chính
xác một cây giáo ra từ túi, tôi mang ra một con dao găm khác và đưa nó cho
Liza. Có lẽ là do không được bình thường cho lắm khi nô lệ có vũ khí, cô ấy
đắn đo nên tôi ấn nó vào cho cô ấy.
Tôi đảm nhiệm vị trí tiên phong, bổn phận của Liza là lo phần những đòn tấn
công bất ngờ từ phía sau. Liza muốn tự tham chiến nhưng tôi yêu cầu cô ấy ở
phía sau.
Cơ mà tôi có radar, khả năng bị tấn công bất là là không thể, nhưng tôi giao
vai trò cho cô ấy để làm mấy cô gái bớt lo một chút.
Thứ tự là tôi, Tama, Pochi, và Liza. Tôi [Ra lệnh] họ với giọng to rằng không
được phép tham chiến Vì. Khi mà cấp họ chỉ từ 2-3, nếu họ bất cẩn nhận dù chỉ
một đòn tấn công, họ có thể sẽ chết.
Đây là nhiệm vụ hộ tống thực sự.
--o0o--
Sàn của hành lang trở thành loại đá thường. Mà cũng không còn loại đá phát
sáng nữa, nó trở nên tối thui. Thứ may mắn hử? Có vài trụ đá phát sáng mỗi vài
mét nên, dù trông có chút kì quái, chúng tôi vẫn có thể đi bộ.
Trụ đá chỉ cao ngang eo. Do đó phần ánh sáng chỉ đến phần ngực nên trần nhà
tối om, nó khó chịu làm sao.
Có lẽ nó lấy lo lắng làm nhiên liệu.
Như một thứ đáng ghét giống quỉ.
Khi ai đó vào trong một căn phòng, lối đi sẽ tối mờ như lồng giam họ bên
trong, ở đó có lẽ đã chuẩn bị sẵn mấy thứ kiểu như thế.
“Tama, nếu em thấy bất cứ thứ gì hiện ra ở phía trước, nói nhỏ giọng cho tôi.
Pochi, nếu em ngửi hay nghe thấy thứ gì kì lạ, nói tôi nghe về nó. Liza, hãy
cảnh giác sau lưng. Nhưng đừng có mà tập trung tất cả chú ý vào phía sau mà
không kịp theo bọn tôi.”
"""Xin vâng"""
Tôi có chút khó chịu, nhưng nó là câu trả lời đúng.
Nhận được Kĩ năng Lãnh đạo.
Nhận được Kĩ năng Sắp đội hình.
Dấu hiệu kẻ thù xuất hiện trên radar. Nó khá xa một chút về phía trước.
“Em có thể ngửi thấy mùi máu từ phía khác lối đi, nanodesu.”
Pochi nói thế.
Nó thẳng một đường từ đây tới đó, nhưng nó vẫn còn xa 500m.
Tôi khen ngợi Pochi bằng cách vuốt ve đầu cô bé. Cách đối xử này giống như bạn
làm với thú cưng, nhưng đuôi cô bé ve vẩy vòng quanh, có lẽ cô vui sướng vì
nó.
Tôi thăm dò kẻ thù trong khi lại gần. Cấp độ 20, không có khả năng đặc biệt.
Phương pháp tấn công là tông và cắn. Dường như chỉ có một quái vật trong phòng
kế.
Tôi vừa nhớ ra thứ gì đó và nhìn vào bản ghi chú chỉ số và khả năng của cả ba,
khi mà họ cũng có cột giá trị kinh nghiệm, tôi liền vẽ ra một kế hoạch… Đây
cảm giác như một trò chơi thực rồi.
Vì giá trị kinh nghiệm được diễn đạt theo kiểu phần trăm, tôi không biết số
lượng cụ thể, nhưng nó vẫn thuận tiện để thăng cấp. Mà tôi không thể thấy giá
trị kinh nghiệm của người khác trên bản đò, tôi thắc mắc liệu nó có giới hạn
các thành viên trong nhóm không? Hay có kèm theo các điều kiện khác?
Tôi thấy ánh sáng hắt từ căn phòng.
Tôi hướng dẫn cả ba chờ và lén nhìn vào phòng. Kẻ thù dạng côn trùng thì đang
cắm cúi ăn [Thứ gì đó], không để ý gì đến đằng đây. Như tôi đã nói… Tôi yếu
với máu lắm bạn biết đấy.
Tôi chờ đến khi âm thanh nhai ngừng lại, sau đó bắn nó bằng súng ma thuật.
Phát đạn bay xuyên qua khớp chân thô kệch. Phần chân gãy bay đi luôn.
Tôi không để con dế to tướng có bấy kì cơ hội nào để phản đòn, giết nó trong
chớp nháy.
Thiệt tình, tại sao con dế khổng lồ này lại xuất hiện ở bất kì đâu thay vì
ngoài sa mạc chứ… (med: https://www.youtube.com/watch?v=eKMjK05s8jI )
“Kì diệu quá, nanodesu.”
“Tuyệt vời thực.”
“Thưa anh, anh là một pháp sư ạ?”
Pochi và Tama chỉ đơn giản là phấn khởi, còn Liza lại nêu một câu hỏi.
“Đây là ma khí (vũ khí ma thuật) cô biết chứ. Đừng nói cho ai nghe về cái này
đó!”
Tôi đưa lời giải thích khi cười xấu xa. Tôi cũng không quên trưng ra khẩu súng
ma thuật.
Pochi và Tama gật đầu nghiêm túc, nhưng Tama la “Ay”, trong giống như vui
sướng vậy. Tôi định đưa ra lời cảnh báo khác một khi chúng tôi ra ngoài mê
cung.
Cái xích trên cổ gây cản trở. Tama đang phải quấn và giữ hết xích trên tay.
Đúng rồi, tôi có thể cắt nó với cái này.
Tôi gọi Liza và yêu cầu cô kéo sợi xích thẳng ra, rồi tôi bắn nó bằng súng.
Tôi làm tương tự cho Tama và Pochi… nhưng họ có lẽ do sợ, tai họ cụp xuống.
Tôi bỏ xích vào túi và đưa nó cho Pochi giữ.
Do cái chân bị xé từ con dế khổng lồ dài 2m, tôi liền làm ra một cây giáo.
Tôi nâng kĩ năng chế vũ khí lên cấp 1 trước.
Phần móng trên đầu mũi hơi lỏng lẻo, nên tôi chữa nơi đó với một mảnh gỗ và
dây đeo da. Vì chất lỏng xanh lá chảy ra từ phần bị cắt, tôi bọc nó bằng cách
dùng vải xài rồi trong việc điều trị lúc nãy.
Khi tôi dự định đưa cho Liza cây giáo dế… cô ấy hiện đang cắt phần khớp đầu
con dế bằng thứ gì đó.
Cô ấy đói à?
“Liza, nếu cô ăn loại như thế, cô sẽ bị đau bụng đó.”
“A, anh nhầm rồi. Do nó là quái vật, nó nên có ma hạch bên trong, nên tôi muốn
lấy nó…”
Ma hạch?
Nhận được Danh hiệu Giết bọ [Insect Slayer].