Loạn Kết Thúc (2)


Người đăng: iucopanthan

Satou đây. Thời ấu thơ, từ "hôn thê" hiện diện trong rất nhiều câu chuyện. Nó
đã trở nên lỗi thời trước khi tôi biết tới, nhưng tôi đã nhận ra rằng thực sự
chẳng vui vẻ gì khi nó xảy đến với chính mình, Satou.

--o0o0o--

“Cậu là chủ nhân của Nee-san đây?” (đội trưởng)

“Thật vui khi gặp anh. Tôi là Satou, một thương nhân.” (Satou)

Hiệp sĩ trẻ với ba vết sẹo trên khuôn mặt của anh ta trò chuyện với tôi. Anh
ta là đội trưởng đội hiệp sĩ thứ 17 của công tước người đã theo Liza. Dù cho
họ là hiệp sĩ của công tước, vị đội trưởng cũng không giấu trạng thái xã hội
của anh ta, phó đội trưởng cũng tự giới thiệu họ. Cả hai đều là người bình
dân. Có lẽ vì thế mà, họ trông giống lính đánh thuê hơn là hiệp sĩ. Tôi từng
cho rằng một hiệp sĩ là một chức hạng quí tộc, nhưng mà hình như không phải
thế.

Phó đội trưởng bên cạnh anh ta đang đội mũ trụ, nên không thể nhìn thấy được
mặt, nhưng chủng tộc anh ta là báo nhân* hiếm có. Đương nhiên, tôi không hề có
ý muốn đụng chạm gì việc đó. (Ed: *Báo nhân: Người đầu báo)

“Ha, cô ấy không phải hộ vệ của một quí tộc mà là một thương nhân hử. Ở mặt
nào đó, cậu đã thuê một người thực có năng lực đấy, cô ấy thậm chí có thể dùng
ma kiếm. Cậu có lẽ là người thừa kế một gia đình thương nhân lớn đúng không.”
(Đội trưởng)

“Không hề, thay vì lớn, tôi chỉ là một thương nhân người thậm chí còn không có
một cửa tiệm tư hữu. Lần này chúng tôi chỉ vừa có dịp gặp nam tước-sama.”
(Satou)

“Xin lỗi, đội trưởng là loại người luôn nói trước khi nghĩ.” (Phó đội)

Phó đội trưởng bọc lót cho phần cuối câu nói đội trưởng, nhưng tôi đã nghe nó
rồi. Phó đội trưởng đỡ hộ đội trưởng, nhưng tôi nghĩ nó chẳng có gì đáng che
giấu cả.

Trong khi chúng tôi đang chuyện trò, người hầu gái khi nãy trở lại và dẫn
chúng tôi hướng về pháo đài.

--o0o0o--

“Aah! Sao ngươi dám gạt ta khi nãy!” (Karina)

Khi chúng tôi vừa xuống ngựa bên trong pháo đài, một giọng âm cao vang dội. Đó
là cô con gái thứ hai của Nam tước (Karina) lúc nãy.

“Cô ta bước ra rồi, quý bà ngực nở đó.” (Arisa)

“Đó là kẻ thù.” (Mia)

Arisa cùng Mia nói tục bằng giọng nhỏ. Do có mấy thứ như phạm thượng, hãy nói
thầm thôi được chứ?

Soạt, cùng với âm thanh ngọn gió xé rách hư không, nấm đấm của cô tiểu thư
xuyên qua nơi vừa là bản mặt tôi ở đó.

Hả~? Đánh bất ngờ hả. Có lý do nào để tôi vướng vào (một việc) thế này không?

Tôi thử nghe lý do của cô nàng trong khi né đòn.

"Tại sao”

Tôi né cú đánh thọc.

"tôi lại”

Tôi ngửa cú móc.

“bị tấn công?”

Tôi xoay sở ngăn đòn tấn công từ tiểu thư - người đang di chuyển như nhân vật
trong trò chơi đối kháng.

Tôi không tránh nổi việc để ý thức mình bị cướp đi bởi hai ngọn núi rung rinh
thứ cứ lắc lư mỗi khi cô ấy di chuyển, trong khi tôi tuyệt vọng chú ý vào việc
né cô nhiều nhất có thể. Dù thế nào đi nữa, chẳng phải rất khó chịu khi mấy
thứ đó đó nhúc nhích quá nhiều sao?

Tôi trong thấy Liza và Pochi đang định nhảy vào cô ấy. Trông như cả ba đang tự
kiềm chế mình khỏi việc nhảy vào. Tôi xua tay khi mắt chúng tôi chạm nhau.

“Cái quái gì với sự bình thản này vậy desuno.” (Karina)

Sau một chút tụt hậu, cô ấy cố quét ngang chân tôi và tôi nhảy lên để tránh
nó.

Úi cha, chúng tôi vẫn giữa trận chiến hả.

“Thật là trơ tráo desuwa.” (Karina)

“Tôi chỉ giỏi trong việc né thôi.” (Satou)

Nghĩ tới việc đó, do tôi chỉ nhìn ngực cô ấy, tôi không nhận ra trước đây, cô
ấy không mặc váy đầm mà là loại quần cưỡi ngựa nào đó. Tóc cô ấy cũng có nhiều
bím tết, nếu chỉ nhìn vẻ ngoài, cô ấy hệt như một tiểu thư trẻ duyên dáng từ
câu lạc bộ cưỡi ngựa đang tận hưởng kì nghỉ của mình.

“Mồ, quái dị quá đi! Đấu đàng hoàng đi nếu anh là một anh hùng.” (Karina)

“Anh hùng-san ở đằng kia kìa. Anh ta đang đứng kế Soruna-sama mà nhỉ?” (Satou)

Tôi nói trong khi đang né đòn của cô ấy, thế này làm tôi cắn phải lưỡi mất.

Chị của cô ấy, tiểu thư Soruna đang đến đây cùng với gã anh hùng giả. Thay vì
làm dáng điệu ngạc nhiên với tay che miệng, tôi muốn cô ngừng con ngựa chứng
này lại.

“Không phải thế! Anh là người đã diệt trừ con quỉ đúng không hả!” (Karina)

Thực nguy hiểm, nếu tôi không có kĩ năng mặt tỉnh bơ, nó sẽ hiện ra mặt tôi
mất. Ngay cả khi cô ấy đã chứng kiến con quỉ bị tiêu diệt, khoảng cách giữa
chúng tôi là vài km, dù cho sinh thể ma thuật (Raka) kia có kĩ năng nhìn-thấu,
tôi cũng không tin nó thấy được tôi.

Nhưng mà, dựa trên trò chuyện với Arisa khi trước, ắt hẳn nó có cách đánh giá
sự thật hay nói dối. Tôi phải cẩn thận để sự khôn ngoan của tôi không bị vượt
qua.

“Tôi nhớ là mọi người bảo không có người thường nào có thể tiêu diệt một con
quỉ cao cấp mà phải không?” (Satou)

“Đúng vậy đó desuwa, đó là lý do tại sao anh chính là anh hùng-sama. Nếu nó
không phải sự thực, thì nói ra đi.” (Karina)

Tôi xác nhận danh hiệu trên thuộc tính của tôi. Yup, tôi đã gỡ danh hiệu anh
hùng rồi. Tất nhiên, cột danh hiệu trong menu trao đổi cũng ổn luôn. Ngay bây
giờ, tôi không phải là anh hùng.

“Không phải tôi.” (Satou)

Sau khi nhận câu trả lời, vòng miện trên trán tiểu thư Karina nháy sáng. Vậy
ra vật trang sức bạc cô đang đeo hệt như vòng miện đó là hình thái thực của
sinh thể ma thuật (Raka) sao. Chúng giống như vũ khí tăng cường vậy.

“Raka-san?” (Karina)

“Đó là sự thật.” (Raka)

“…Không thể nào.” (Karina)

Cô tiểu thư bị sốc sau khi nghe giọng từ cái vương miện.

“Không hề nhầm lẫn đâu Karina-dono, cậu ta không phải anh hùng.” (Raka)

“Vậy thì, anh hùng thật với thanh kiếm vàng lúc nãy đã đi đâu!” (Karina)

Trong lúc cô ấy đang nguôi giận, tôi di chuyển ra xa.

Trông như cô ấy không được giáo dục tốt. Xem xét theo nam tước, cô ấy có lẽ
được nuông chiều.

“Karina, người mang mặt nạ bạc với thanh kiếm vàng xuất hiện từ trên mái dinh
thự và biến mất vào hướng thành phố rồi em biết không?” (Soruna)

“Có thiệt không, onee-sama?” (Karina)

“Thực đó Karina-sama, tôi cũng thấy nữa.” (Anh hùng giả)

“Tôi không hỏi anh.” (Karina)

Cô ấy tin ngay lời chị cô, tiểu thư Soruna. Cô lạnh lùng phản đối anh hùng
giả. Định kiến mạnh thật.

Chẳng có vẻ gì giống như tiểu thư Karina sẽ đi tới thành phố sau việc đó cả.

Cô ấy xin lỗi cho việc đã tấn công tôi vì nhầm lẫn, mặc dù nó chỉ là một phần
do cô ấy bị khiển trách bởi chị mình. Cử chỉ cô hệt phong thái tiểu thư ở điểm
nào đó làm tôi nghĩ hành vi hiếu chiến vừa nãy chỉ là tưởng tượng.

Vì tôi tận hưởng sự rung lắc tuyệt vời ở khoảng cách gần, và do nhiều người tụ
tập quanh tôi, tôi chấp nhận lời xin lỗi mà chẳng phàn nàn gì.

--0o0o0--

Chúng tôi đang được dẫn vào sảnh hội đàm bên trong pháo đài bởi tiểu thư
Soruna.

Thế nào mà, tiểu thư Karina có vẻ mặt nhìn như giận dỗi cũng đang đi theo
chúng tôi. Tất nhiên, đội trưởng hiệp sĩ cũng theo sau.

Họ theo cũng không hề gì nhưng mà—

“Ngay cả ngài Zotor cũng không thể phòng thủ được phân nửa đòn tấn công của
tôi, tôi không tin được anh ta thậm chí còn né được đòn đánh bất ngờ của tôi.”
(Karina)

“Nhưng mà, việc cậu ta không phải anh hùng thì chẳng thể lầm vào đâu được.”
(Anh hùng giả)

“Nhưng, cách di chuyển đó đâu phải của kẻ mới vào nghề.” (Karina)

“Lối di chuyển đó thực sự rất kinh ngạc. Tôi muốn được dạy nó một lần.” (Anh
hùng giả)

“Người như anh thậm chí còn chẳng chịu được một trận ra hồn. Tránh ra đi.”
(Karina)

“Karina!” (Soruna)

“Nhưng, Soruna ane-sama.” (Karina)

Không chỉ tiểu thư phàn nàn trong khi lầm bầm, ngay cả anh hùng cũng đòi tôi
dạy anh ta. Tôi sẽ nói chuyện với anh hùng giả, để tiểu thư sẽ không làm phiền
tới tôi.

“Tôi chỉ né giỏi thôi. Mà này anh hùng-sama, chuyện gì xảy ra với khuôn mặt đó
vậy?” (Satou)

“Ha ha, xin đừng gọi tôi là anh hùng nữa. Tôi chỉ là bị gài bẫy và bị con quỷ
lợi dụng thành ra thế, thật sự thì tôi chẳng có tài cán gì cả. Vết bầm trên
mặt tôi là minh chứng. Có vài kẻ được thuê bởi nhiếp chính, à không con quỉ,
trà trộn trong những người vào bên trong cổng lâu đài. Tôi bị đánh khi đang
bảo vệ Nam tước-sama.” (Anh hùng giả)

“Tôi biết rồi, đó là vết thương danh dự nhỉ.” (Satou)

“Đúng vậy, lý do mà tôi muốn thành một anh hùng là để bảo vệ ai đó. Con quỉ đã
lợi dụng cảm xúc này, nhưng thứ mà tôi khát khao bảo vệ vẫn sẽ không thay
đổi.” (từ bây giờ danh xưng đối thoại của "Anh hùng giả" sẽ thành "Hauto")

Anh hùng giả, anh đang nói cái quái gì thế?

“Tôi nhất định sẽ trở thành hiệp sĩ của Soruna-sama.” (Hauto)

“Ufufufu, thực tuyệt vời đấy desuwa. Khi mà tước vị gia đình sẽ được kế thừa
bởi đứa em trai nhỏ của em, em có thể kết hôn bất kì lúc nào, anh biết chứ?”
(Soruna)

“Soruna-sama, anh sẽ là hiệp sĩ của em mãi mãi!” (Hauto)

Từ khi cả hai bắt đầu hào hứng mà chẳng quan tâm đến xung quanh, chúng tôi để
họ được riêng tư. Một hầu gái bước lên thay thế cho công việc dẫn đường.

--o0o0o--

Trong sảnh hội đàm, có một phụ nữ cỡ 30 tuổi mệt mỏi nằm trên một cái giường
đơn sơ và nam tước-sama cũng ở đó, Hayuna-san cùng gia đình cô ấy. Cô ấy là
Nina Rottol, một tử tước. Má cô ấy xệ xuống, nhưng ánh mắt của cô ấy toát lên
ý chí kiên định một cách mạnh mẽ. Từ câu chuyện trước đây, cô đã bị nhốt trong
ngục lâu hơn một năm, cô ấy có lẽ là một người có trái tim kiên cường.

Tôi không biết lý do tại sao con quỉ không giết cô, nhưng có lẽ cũng chẳng tốt
đẹp gì.

“Tôi xin lỗi vì mang bộ dạng thế này. Tôi là cố vấn nhiếp chính mới, Nina.”
(Nina)

Giọng cô khàn và mạnh mẽ.

Hiệp sĩ công tước và tôi đáp lại lời chào.

“Có vẻ như cậu đã có thể nhìn thấu được bản chất của con quỉ.” (Nina)

“Vâng, tôi có rất nhiều thông tin từ những đồng sự thương nhân của mình, và
tôi kiểm chứng nó với tinh thể thăm dò.” (Satou)

Hôm nay, kĩ năng lừa gạt cũng đã có đất dụng võ.

Raka có kĩ năng thấu thị sự dối trá thì ở cùng Karina người đang có cuộc hội
ngộ với nam tước, nên nó không chú ý chỗ này.

“Hơn nữa, trên cả việc diệt trừ tận gốc con quỉ, cậu cũng đã loại bỏ con quái
vật vào được nội thành đúng không.” (Nina)

“Là những người đồng hành với tôi đã làm điều đó. Hơn nữa, theo lời của tiểu
thư Karina kể lại, bản thể thực của con quỉ đã bị diệt trừ bởi một người đeo
mặt nạ bạc bí ẩn.” (Satou)

“Bạn đồng hành? À, những thành tựu mà nô lệ của cậu đã đạt được là nhờ thành
quả của cậu mà, cậu biết đấy.” (Nina)

Loại lý do quái quỉ gì vậy.

Thêm nữa, đội trưởng-san cũng có lời khen cho Liza và những người khác.

“Nina-dono, đồng đội của cậu ta cũng làm nhiều việc khác. Họ bảo vệ dân chúng
chạy khỏi lũ zombie trên đường cái ngoài thành phố, và không ai bị thương cả.
Chúng tôi cũng có theo giúp sức, nhưng nếu không có sự lãnh đạo của họ, chúng
tôi sẽ không thể ngăn chặn được một vài thương vong.” (đội trưởng)

Do đây là lần đầu tôi nghe về nó, tôi nghe câu chuyện của anh ta một cách cẩn
thận.

Ba người họ thật sự đã làm việc rất đáng khâm phục đấy.

Ngay cả nam tước-san người bắt đầu nghe chuyện giữa chừng cũng để lộ sự kinh
ngạc quá thể. Cảm giác cứ như là đang nghe từ một người hát rong hơn là một
hiệp sĩ vậy.

Sau khi đội trưởng kể lại thành tích của Liza và người khác, Nina-san lại đang
thì thầm gì đó với nam tước-san. Nam tước gật gù không ngớt. Bằng cách nào đó,
Nina-san trông cứ như cấp trên ở đây vậy.

“Pháp sư Satou-dono, cậu có phục vụ cho ai khác không?” (Nina)

“Không, không hề.” (Satou)

Tôi vô ý trả lời thành thực, nhưng tôi có cảm giác không tốt về dòng chảy của
cuộc hội thoại này.

“Vậy thì, cậu có muốn phục vụ lãnh thổ nam tước không? Cậu chỉ được ban danh
hiệu hiệp sĩ danh dự ngay từ đầu thôi, nhưng chưa từng ai làm được như vậy
trong số các thế hệ hầu cận Muno-sama. Hiện tại, ông ấy chắc chắn là một nam
tước, ngoài ra còn là một lãnh chúa đáng kính. Đã có quyết định rằng ông ấy sẽ
được tiến cử thành bá tước trước khi ông có cháu nội. Dựa vào việc cậu làm,
cậu có thể thăng tước nếu cậu muốn cậu biết đấy?” (Nina)

“Tôi thật sự rất tiếc nhưng mà—“ (Satou)

Đương nhiên, tôi từ chối đề nghị của Nina-san. Mục đích tôi là đi ngắm cảnh,
không phải thành một quí tộc và thành công trong cuộc sống. Sau đó, Nina-san
tiếp tục tích cực chiêu dụ tôi trong khoảng nửa giờ.

Trong khi tránh né cô ấy, câu chuyện về sự thanh trừng của quân đội nam tước
và dọn dẹp những con quỉ bên ngoài thành phố được hỗ trợ bởi người khổng lồ
lẫn lộn với nhau.

“Rõ ràng là, cậu thật sự đã giúp lãnh thổ nam tước này đang trên bờ vực đổ nát
được sống sót. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu cậu nên cưới con gái nam tước-sama và gia
nhập gia đình.” (Nina)

“Cô đánh giá tôi cao quá rồi đó.” (Satou)

Con gái thứ hai từ đằng đó đến đây với tuyên bố chấn động.

“Nếu anh ta là hôn phu của tôi thì cũng được thôi. Vậy sau đó thành tựu của
anh ta cũng là thành quả gia đình nam tước đúng nhỉ?” (Karina)

Cái cô này! Cô ta nói ra điều đó chỉ vì muốn quấy rối tôi.

“Thế nào? Cậu sẽ thành hôn phu một người đẹp hay là một hiệp sĩ danh giá nhỉ,
hoặc cậu có thể lấy cả hai cũng được nốt đấy?” (Nina)

“Umu, giao Karina cho Satou-dono chắc sẽ ổn thôi.” (Nam tước)

Ngay cả nam tước-san cũng đồng thuận gật đầu. Tôi có một cảm giác nếu cưới
tiểu thư Karina, ông ta chắc nghĩ Pochi cùng Tama sẽ theo cùng luôn.

Tôi thích ngoại hình cô ấy, nhưng đánh giá trên hành vi và cách nói năng, tôi
cho rằng chúng tôi sẽ không có một cuộc sống mỹ mãn.

"K-không được, mấy thứ như hôn phu tuyệt nhiên không chấp nhận được.” (Arisa)

“Không.” (Mia)

Sau khi nghe trọng tâm vấn đề của cô Karina, Arisa cùng Mia đang cười khúc
khích và trông như là khán giả can dự vào.

Liza đang tỏa ra một làn khí đáng sợ xung quanh cô ấy ở đằng sau tôi đã được
một lúc lâu.

Tôi không biết từ khi nào, nhưng Pochi và Tama đang được đút ăn bánh ngọt
nướng bởi hầu gái ở góc phòng.

Cuối cùng, tôi chịu thua trước nỗ lực cưỡng ép của họ, và nhận vai trò thành
hiệp sĩ danh dự. Tôi sẽ không có bổn phận phải làm gì, nhưng đổi lại tôi sẽ
không lấy lương hay lương hưu.

Mặc dù tôi đã thành một quí tộc,thậm chí nó ở thứ hạng thấp nhất, Arisa cũng
không giúp sức tôi như thể đồng tình với nó. Có vẻ như ý kiến của cô ấy là
‘miễn là anh ấy không thành hôn phu của tiểu thư Karina’.

Khi Liza, Pochi và người khác được mời gọi thành hầu cận của nam tước nhờ
thành quả của họ, chúng tôi từ chối nhưng đổi lại chúng tôi yêu cầu người như
Totona, những người khác và những nông nô bỏ trốn được đề thăng thành thường
dân. Chúng tôi cũng được sự cho phép về việc khai triển cải tạo đất (và) giao
cho làng của họ. Tất nhiên, Arisa là người thương thuyết.

Cuối cùng, chúng tôi phải xử lý nhiều việc khác nhau, và chúng tôi chỉ có thể
rời lãnh thổ nam tước hai tuần sau đó.


Death March Kara Hajimaru Isekai Kyusoukyoku - Chương #100