Người đăng: soitieutu
“Đến giờ mà hệ thống vẫn chưa cập nhật xong, không biết mấy gã đó làm ăn kiểu
gì nữa, nếu không phải bị mấy người đó lừa thì mình cũng chẳng muốn chịu tội ở
đây”
Phi bực bội đá bay một hòn đá nhỏ trên đường vừa càu nhàu đủ thứ là cậu khó
chịu, bây giờ hẳn là mẹ cậu đã về nhà và chuẩn bị cơm trưa.
“không biết mẹ gọi mãi mà mình không dậy thì sẽ ra sao nữa, cập nhật thì cứ
cập nhật đi, sao lại không cho thoát ra ngoài là thế nào, tại sao các người
không đá tôi ra ngoài rồi cập nhật, không sợ bug à, các người cứ chờ đi, đừng
để tôi tìm được bug”
Lúc này Phi bắt đầu hối hận khi đã chần chờ rồi để bị kẹt lại ở đây, Phi nhiều
lần lập lại với mình rằng đây chỉ là một trò chơi nhưng chính cậu cũng không
tin vào điều đó.
Gần hai ngày qua đi, Phi bị kẹt lại trong Dead Zone, lúc này cậu thực sắp phát
điên khi nghĩ tới người nhà đang nháo nhào quanh cậu.
Nếu không phải điểm sinh mệnh đã ngừng đếm ngược khi hệ thống bắt đầu cập nhật
thì có lẽ lúc này Phi đã tìm một mảnh đất tốt để chuẩn bị an táng cho mình
rồi.
Phi ngồi ở bậc thềm của một tòa giáo đường ở quảng trường giữa thị trấn, nhìn
dòng người qua lại cùng tượng của năm vị anh hùng nhân loại mang theo vẻ tò
mò.
Họ là những người tiến hóa đầu tiên của thế giới này, cũng là những người đã
xông vào giữa lòng địch cho nổ thiên trụ thứ mười ba, nghe nói mỗi thiên trụ
đều được bảo vệ bởi vùng năng lượng đặc thù, bất cứ sinh vật nào đến gần đều
sẽ bị hủy diệt nhưng họ đã làm được.
Mặc kệ là họ đã dùng cách gì thì họ vẫn là những anh hùng thật sự bởi tất cả
họ đều đã chết, người chết vì nhân loại đáng được tôn trọng.
“cậu có vẻ hứng thú với mấy bức tượng”
Sau lưng Phi không biết từ lúc nào xuất hiện một ông lão gầy còm giấu mình
trong chiếc áo trùm đen chỉ lộ ra đôi bàn tay xương xẩu và khuôn mặt hốc hác.
“vâng, chỉ là tò mò một chút” Phi nheo mắt đánh giá ông lão trước mặt đáp.
“cậu biết sự tích về họ chứ?” ông lão kia lại hỏi.
“có nghe nói qua nhưng có quá nhiều thêu dệt, không biết đâu mới là thật” Phi
nhún vai nói.
“phải, sự thật đôi khi không phải là điều mà người khác muốn nghe.”
Ông lão lơ đãng nhìn về phía những bức tượng đá nói tiếp
“cậu sẽ làm một anh hùng chứ, nếu cậu mạnh như họ?”
Phi cười lắc đầu “có lẽ có, mà cũng có lẽ không, tôi chỉ làm những gì tôi cho
là đúng”
Một cơn gió thoáng qua trước mặt Phi đã không còn ông lão quái lạ kia nữa, cứ
như ông ta chưa từng xuất hiện.
Nhìn quanh một hồi, Phi xác nhận mình vừa gặp ma, một con ma thú vị.
Lúc định rời đi thì Phi nhìn thấy một quyển sách bìa da màu đen nằm ở chỗ mà
ông lão vừa biến mất, Phi liên tục lẩm bẩm với bản thân cậu đang trong game và
game thì không thiếu những điều phi thường.
Phi tò mò đánh giá cuốn sách khá nặng trên tay, cậu muốn xem bên trong nó ghi
những gì nhưng không cách nào mở nó ra được, quyển sách giống như bị khóa chặt
từ bên trong.
Thất vọng, Phi đành nhét quyển sổ tay bìa đen kia vào balo rồi ngồi ngẩn người
nhìn dòng người qua lại.
Phi có chút hâm mộ mấy người lính đánh thuê được trang bị tận răng, nhìn bộ
giáp sáng loáng cùng cây kiếm vắt trên lưng của họ mà thầm ganh tị, lúc này
trong túi của Phi không có đồng nào cả, bộ đồ trên người cũng mấy ngày chưa
thay bắt đầu bốc mùi.
Ở ngã tư đường có chuyện gì đó trở nên huyên náo, một đoàn kị sĩ cưỡi ngựa lao
vùn vụt qua đường cái làm người đi đường nhốn nháo.
Trong trấn không cho phép cưỡi ngựa nhưng nhìn vẻ vội vã của họ hẳn là có
chuyện gì đó quan trọng.
Đoàn kị sĩ đi qua được một lúc thì còi báo động trong trấn vang lên inh ỏi,
loa phóng thanh liên tục kêu gọi mọi người trở về nhà của mình chờ lệnh.
Mọi người dường như đoán được điều gì, họ nháo nhào chạy đi tìm người nhà, con
đường thoát chốc đã trống trải, lúc này cũng chỉ còn lại Phi vẫn không biết
mình nên đi đâu.
“về lều? mà thôi, ở đó đâu có chỗ nào nấp, nếu là quái thú tấn công như lần
trước thì chết chắc”
Ánh mắt của Phi lướt qua xung quanh cuối cùng ngừng lại ở tháp chuông, nơi đó
là nơi lí tưởng, không suy nghĩ nhiều, Phi chạy ngược trở lại con đường khi
nãy nhưng chỉ chạy được vài bước thì cậu khựng lại.
“có nên mang Lily theo không? con bé ở cô nhi viện không biết an toàn không”
Phi đứng ở ngã ba vò đầu không biết nên chọn con đường nào, rẽ trái thì sẽ tới
tháp chuông, rẽ phải sẽ tới cô nhi viện.
Tiếng còi báo động gấp gáp như hối thúc Phi đưa ra quyết định, cậu nhắm mắt
lại xoay quanh mấy vòng rồi mở mắt ra, không suy nghĩ nhiều, cậu lao thẳng về
con đường phía trước.
Tới cô nhi viện, Phi nhìn thấy bọn trẻ đang nấp trong phòng của hiệu trưởng mà
tò mò nhìn qua cửa sổ.
Bọn trẻ thấy Phi cũng nghi hoặc không biết cậu tới làm gì, lúc này Lily cũng
thấy Phi, con bé vội mở cửa nhào vào lòng cậu mặc cho bà Sue đang càu nhàu.
“tôi muốn mang con bé đi” Phi thấy vẻ nghi hoặc của bà Sue nói.
“cậu phải biết bên ngoài kia rất nguy hiểm, con bé ở đây sẽ an toàn hơn.”
Bà Sue như thấy chưa đủ thuyết phục nói thêm
“ở đây chúng sẽ nấp xuống hầm khi có lệnh, cho dù là bị tấn công thì vẫn có
thể cầm cự một thời gian chờ cứu viện, thành chủ vì chuẩn bị cho những lúc như
thế này mà đã ra lệnh đào hầm dưới mỗi nhà và tích trữ lương thực”
Phi cũng bắt đầu lưỡng lự
“nếu cậu không có chỗ để đi thì có thể ở lại đây, vẫn còn chổ” bà Sue tỏ vẻ
quan tâm nói.
“cảm ơn” Phi hơi sững sốt một chút rồi vội gật đầu đồng ý, đúng là cậu cần một
nơi ở vào lúc này.
Lúc Phi đang định theo bà Sue vào nhà thì bầu trời đột ngột tối lại, mặt trời
đã bị một đám mây đen che phủ, đám mây đang lớn dần mãi tới khi Phi nhận ra đó
là một đàn chim.
Từ xa người ta đã có thể nghe tiếng kêu quang quác của lũ chim cùng tiếng vổ
cánh của chúng, tiếng còi báo động chuyển sang một thứ âm thanh khác gấp gáp
và chói tai hơn.
Bà Sue vội kéo Phi vào trong nhà rồi khóa kín cửa, kéo cả rèm cửa sổ lại, tiếp
theo bà nhờ Phi đẩy chiếc bàn ở giữa nhà ra một chỗ khác.
Tấm thảm trải sàn bị cuốn lại, phía dưới lộ ra một cánh cửa ghép bằng những
tấm sắt.
Bà Sue bật nắp hầm sang một bên để lộ bậc thang xuống đưới
“các con con mau xuống hầm, nhanh, từng đứa một, Rose kiểm tra xem còn thiếu
đứa nào không”
Phi để Lily xuống hầm trước rồi mới cùng bà Sue tiến lại nhìn qua khe cửa sổ
quan sát tình huống bên ngoài.
Khắp nơi đều là những con chim màu đen, chúng giống như loài quạ nhưng có đôi
mắt đỏ ngầu ma mị làm Phi nhớ tới đôi mắt của lũ dơi ăn thịt hôm trước.
Không hề có tiếng súng nào vang lên, có lẽ mọi người đều đã trốn xuống hầm chờ
đợi lũ chim rút đi.
“tại sao chúng lại kéo tới đây?”
Phi hạ giọng thì thầm như tự hỏi.
“có kẻ điều khiển chúng, giống như mười mấy năm trước, những đàn chim luôn mở
đầu cuộc chiến, chúng rất đông và khát máu, chúng tới từ bên kia cánh cổng,
cũng may là chúng sẽ suy yếu nếu rời khỏi thiên trụ quá xa nếu không thì nhân
loại đã tuyệt diệt”
Bà Sue như nhớ lại quá khứ, mặt bà trở nên nhăn nhúm và tái nhợt, bà hít một
hơi để bình tĩnh lại, những con quạ bên ngoài làm bà thấy lo lắng.
Phi có chút tò mò với kẻ có thể khống chế đàn chim khổng lồ này, nhưng lúc này
cậu không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ở trong nhà và chờ đợi.
Không để Phi đợi lâu, lũ quạ đang đậu khắp nơi ngoài đường bắt đầu nhốn nháo,
không yên, chúng kêu vang vọng cả thị trấn như một nghi lễ nào đó.
Tiếng quạ đột ngột im bặt, Phi cảm thấy sởn tóc gáy khi xung quanh thay đổi
quá đột ngột, tiếng còi báo động cũng kêu mấy tiếng rồi im bặt giống như mấy
cái loa vừa bị phá hỏng.
Bên ngoài có tiếng bước chân, chỉ trong không gian im lặng một cách ngột ngạt
thế này mới có thể lắng nghe được tiếng bước chân từ xa của ai đó.
Tiếng bước chân ngoài kia không giống như tiếng giày mà giống như tiếng của
khung xương va vào mặt đường một cách quái dị.
Phi há hốc khi nhìn thấy một bộ xương đang đi trên đường, gã kia mang theo một
chiếc lưỡi hái như một cây gậy chống, nếu gã mặc thêm một chiếc áo có mũ trùm
đen nữa thì Phi hẵn sẽ nhầm lẫn gã với thần chết.
Gã xương xẩu như cảm nhận được có người đang nhìn lén, ánh mắt gã quét về phía
của Phi làm cậu hoảng hốt vội kéo bà Sue cũng đang đơ ra bên cạnh sụp xuống,
gã ngoài kia quá nguy hiểm.
Tiếng bước chân đã đi xa dần, lúc này Phi mới thở phào một hơi, sau lưng cậu
đã ướt đẫm mồ hôi vì sợ hãi.
Những con quạ ngoài đường vẫn đang dùng đôi mắt đỏ ngầu của chúng dò xét xung
quanh, bất cứ sự sống nào bị phát hiện đều sẽ bị phân thây bởi chúng.
Phi và bà Sue quyết định xuống hầm để chờ lũ quạ rời đi nhưng khi Phi sắp đóng
nắp hầm thì ở phía tây thị trấn vang lên tiếng súng dồn dập, gã xương xẩu vừa
đi về hướng đó.
“đó là hướng phủ thành chủ” bà Sue nhỏ giọng lo lắng.
“nếu gã kia đã đến thì hẳn gã sẽ biết cách để moi mọi người ra khỏi chỗ nấp”
Phi đóng chặt nắp hầm rồi thì thào nói.
“hi vọng là chúng sẽ không tìm tới nơi này” bà Sue uể oải tựa vào tường nói.
“đường như trong trấn đang cháy, có mùi khói” Phi ngửi nhẹ như để xác định.
“không được, trong trấn phần lớn là nhà gỗ, chúng ta phải làm sao?” bà Sue níu
lấy Phi hỏi.
Phi cũng bối rối, lúc này cậu cũng không biết mình phải làm gì nữa.
“để cháu lên xem thế nào”
Nói xong Phi đứng dậy bò ngược trở lên chỗ nắp hầm, cửa sắt hé ra một chút,
Phi nhìn ra ngoài xác định ngọn lửa vẫn chưa lan tới nơi này mới lồm cồm bò ra
ngoài.
Tiếng súng vẫn chưa dứt, hẳn là binh lính đang cố thủ ở nơi nào đó. Không nghĩ
nhiều, Phi tìm một cái chăn trong phòng rồi bắt đầu xả nước thấm ướt cái chăn
kia sau đó mang cái chăn ướt trở lại xuống hầm.
“nếu phía trên cháy, chúng ta có thể dùng cái này che lỗ thông gió lại, khăn
ướt có thể lọc khói, mặc dù sẽ thiếu không khí nhưng vẫn hơn là chết ngạt.”
Phi đặt cái khăn ướt ở cạnh chỗ ống thông gió giải thích.
Bà Sue chỉ gật đầu rồi im lặng, lúc này họ chỉ có thể chờ mà không thể làm gì
hơn.
Trong hầm vẫn có thể nghe thấy tiếng súng nổ nho nhỏ ở phía ngoài, Phi ôm lấy
Lily ngồi tựa vào tường chờ đợi, chờ đợi đám quạ rời khỏi cũng là chờ đợi hệ
thống cập nhật xong.