Người đăng: soitieutu
Chiếc xe của Phi tiếp tục lao đi trên con đường bắt đầu bị cỏ xâm lấn, dây leo
và bụi rậm hai bên đường càng lúc càng nhiều, thỉnh thoảng Phi cảm thấy như có
ai đó đang theo dõi mình từ nơi nào đó rất gần rồi cảm giác đó biến mất.
Ném những suy nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu, Phi tập trung vào con đường phía
trước, cậu phải tìm được chỗ để ngừng lại một lúc trước khi tiếp tục chạy đi
bởi cậu đã nán lại ở thế giới này quá lâu, ngoài kia hẵn là em gái cậu đang
đập cửa inh ỏi để hối thúc.
Cho xe ngừng lại ở ven đường, xung quanh khá trống trải, Phi lưỡng lự một lúc
rồi nhìn sang Lily cũng đang nghi hoặc nhìn cậu;
“nghe này, bây giờ anh có việc phải rời khỏi đây một lúc, em ở yên trong xe
đợi anh, không được ra ngoài cũng không mở cửa cho ai vào nếu như họ yêu cầu
biết chưa”
Phi nhìn vẻ mặt hoảng hốt của đứa bé trước mặt lặng lẽ thở dài một tiếng rồi
chồm ra phía ghế sau lấy một túi thức ăn và bình nước đặt cạnh con bé nói tiếp
“đây là thức ăn, khi nào đói thì ăn, anh chỉ đi một lúc sẽ trở lại”
“anh sẽ trở lại thật không?”
Lily có vẻ không mấy tin tưởng níu áo Phi nước mắt lả chả hỏi.
“anh sẽ trở lại, sau này anh sẽ giải thích, em ở trong xe sẽ an toàn, cho dù
bên ngoài có thú dữ cũng không phải sợ, chúng không làm gì được em đâu”
Căn dặn xong, Phi nhìn quanh một lần nữa mới mỉm cười nhì Lily cổ vũ rồi biến
mất, việc Phi đột ngột biến mất trong xe làm Lily tò mò lẫn hoảng hốt, con bé
không biết tại sao Phi biến mất, đi nơi nào, lúc này nó chỉ có thể chui rúc
vào một góc trong xe và chờ đợi.
Trở lại thế giới thực, Phi nghe được tiếng Na đang gọi inh ỏi ở ngoài, khẽ kéo
sợi dây bên cạnh giường, Na nhào vào phòng chạy tới cạnh Phi lo lắng áp tay
lên trán cậu kiểm tra
“anh không sao chứ? Em gọi mãi mà không thấy anh đâu, em định gọi cho mẹ may
mắn là anh đã mở cửa”
“anh ổn, chỉ là hơi chóng mặt, mệt một chút, chắc do thức khuya nhiều nên bị
suy nhược, hôm nay anh sẽ nhờ mẹ xin nghỉ học một ngày, em đi học đi, trễ rồi”
Phi nhìn vẻ lo lắng của Na đành lúng túng lấy cớ, phải mất một lúc thì cậu mới
thuyết phục được con bé bỏ đi ý định nghỉ học ở nhà chăm sóc cho cậu.
“mẹ, hôm nay con không được khỏe, mẹ giúp con xin nghỉ một ngày nha, con chỉ
hơi mệt, ngủ nhiều một chút sẽ không sao. Mẹ không cần phải nghỉ đâu, con chỉ
mệt một chút thôi, có gì con sẽ gọi mà”
Thở phào một hơi, Phi xem như miễn cưỡng lừa được mọi người nhưng đó không
phải là cách lâu dài, nghĩ tới thời gian sắp tới Phi lại thấy đau đầu, cuộc
sống của cậu hoàn toàn bị đảo lộn.
“chỉ còn chờ thi xong đại học rồi tính tiếp vậy”
Ăn sáng một cách vội vã, Phi trở lại phòng rồi đăng nhập trở lại vào Dead
Zone, Lily đang co rúm ném xuống dưới sàn xe run rẫy khi mà bên ngoài tụ tập
không ít thú hoang, Phi cũng không biết gọi chúng là gì nữa, có nhiều loài cậu
chưa từng thấy trước đây.
“anh Phi, chúng nó…chúng nó…hức hức”
Lily vừa thấy Phi xuất hiện thì lập tức nhào vào lòng cậu òa khóc, con bé vẫn
còn run rẩy nhưng nãy giờ không dám khóc vì sợ đám thú ngoài kia phát hiện.
Dỗ xong Lily thì Phi mới có thời gian đánh giá bên ngoài, những con thú bên
ngoài không lớn, có lẽ chúng nghe được mùi của Lily mà tìm tới, có con bò cả
lên nắp xe mà chạy loạn tìm cách vào trong nhưng lớp lưới sắt đã làm nó bỏ
cuộc.
Mặc kệ đám thú bên ngoài, Phi khởi động máy rồi tiếp tục hành trình trước khi
mẹ của cậu trở về.
Từ lúc vào thế giới này tới giờ hệ thống ngoại trừ giúp cậu học tập ngôn ngữ
và đồng bộ thời gian thì không yêu cầu cậu làm gì cả, có lúc Phi thầm nghi
hoặc cuối cùng thì người ta tạo ra Dead Zone nhằm mục đích gì.
Nếu là để thu lợi nhuận thì hẵn phải mở rộng, tuyên truyền hoặc ít nhất cũng
tạo điều kiện cho người ta tìm tới chứ không phải là che giấu và đặt ra hàng
đống thử thách vô cùng khắc khe.
Ngay lúc này, hệ thống trò chơi vốn im lặng lại lên tiếng:
“thời gian thử nghiệm đã kết thúc, hệ thống máy chủ sẽ mở ra trên toàn thế
giới, quá trình cập nhật bắt đầu, vui lòng đăng xuất trước thời gian cập nhật
để tránh sự cố đang tiếc xảy ra, đếm ngược bắt đầu, 9,8,7…3,2,1”
Phi vội vã tấp xe vào lề đường, suýt thì tông vào gốc cây lớn ven đường, mặt
cậu tái mét trước thay đổi đột ngột của hệ thống, vừa định thoát ra thì ánh
mắt của cậu nhìn về phía Lily vẫn còn hoảng sợ níu chặt tay cậu.
“thoát hay không thoát đây, hệ thống chết tiệt, chưa thấy nhà sản xuất nào
không chịu trách nhiệm đến vậy, ít ra phải báo trước cho người ta chứ”
Phi gầm lên với cái hệ thống trong đầu nhưng không có âm thanh nào đáp lại.
“không biết mình vẫn ở trong game khi cập nhật có bị đẩy ra ngoài không nữa,
đến giờ vẫn chưa bị đẩy ra có lẽ là không sao”
Phi tự an ủi mình rồi bắt đầu nhớ tới thông báo khi nãy,
“máy chủ mở ra trên toàn thế giới là sao, không lẽ trò chơi sẽ được công khai
mà không còn bị che giấu và thử thách như trước? có lẽ có thông báo trên mạng
nhưng mình lại chưa đủ điểm để đăng nhập vào đó”
Than thở cho cái sự nghèo của mình một lúc thì Phi mới nhớ mình chỉ còn sống
được hai ngày nữa nếu như không có điểm bổ xung.
Phi thầm gọi hệ thống để mở bảng giao diện nhưng hệ thống giống như bị biến
mất.
“có lẽ đang cập nhật nên không kết nối với hệ thống được, bây giờ thì mình
khác gì những người ở đây cơ chứ, hi vọng là cập nhật không quá lâu nếu không
thì cũng không biết tìm ai mà khóc nữa”
Cuối cùng thì Phi cũng nhìn thấy cái gọi là thị trấn của thế giới này sau một
chặng đường dài đầy căng thẳng.
Trên đường thỉnh thoảng có thú hoang chạy qua đường hay đứng luôn trên đường
làm Phi không dám chạy nhanh hoặc phải luôn canh chừng để kịp phản ứng dù vậy
phía trước đầu xe đã bị móp méo bởi tông phải một con heo rừng.
Thị trấn Lalan giống như một tòa thành thời trung cổ, nó được bao bọc bởi
tường thành xây bằng bê tông cao hơn sáu mét, cổng thành rộng vừa đủ cho hai
chiếc xe tải chạy song song, trước cổng có trạm gác do quân đội cạnh giữ.
Nhìn hai người lính được vũ trang đầy đủ, Phi cho xe giảm tốc độ dần rồi ngừng
lại khi một người lính ra hiệu.
“vui lòng xuống xe để kiểm tra”
Phi nhìn họng súng đen ngòm đang hướng về mình không dám có chút phản kháng
đành ngoan ngoãn xuống xe.
Một người lính tiến tới đẩy Phi úp mặt vào xe để dò xét.
Một con dao găm, một khẩu súng ngắn, hai băng đạn, một áo chống đạn, tất cả
tài sản mà Phi có bị lột sạch trừ chiếc đồng hồ.
“vì sao cậu có những thứ này” một người lính hất mặt về đồng ngổn ngang người
ta moi ra từ trong xe.
“nó là của những người lính đã chết, chúng tôi bị đàn dơi tấn công, chỉ còn
hai người chúng tôi sống sót, vì tự vệ nên tôi đã mang theo chúng, cả chiếc xe
cũng lấy từ nơi đó”
Phi thành thật đáp, cậu thở phào khi người lính khẽ gật đầu xem như không có ý
định làm khó.
“cậu đến từ trấn Roni?” người lính bên cạnh nhìn về phía Lily đang nép phía
sau Phi hỏi.
“phải, thị trấn bị tấn công, chúng tôi chia nhau ra chạy, xin hỏi có ai khác
đến trước chúng tôi không?”
Phi hỏi với vẻ hi vọng.
“có một nhóm người đến từ hôm qua, họ chỉ còn khoảng hai mươi người, phần lớn
đều bị thương, được rồi, sẽ có người dẫn cậu tới đó gặp họ, trước đó chúng ta
cần kiểm tra một chút, à còn những thứ này thuộc về quân đội nên rất tiếc,
chúng tôi phải thu hồi nó”
Một chiếc nhiệt kế điện tử rọi vào người Phi và Lily sau đó họ được dẫn đi làm
thủ tục đăng kí thân phận.
Dẫn theo Phi và Lily là một nữ binh sĩ còn khá trẻ, Phi có chút tò mò nhìn vẻ
đề phòng nghiêm ngặt ở cổng trấn hỏi
“tại sao mọi người ra vào đều phải đo thân nhiệt vậy?”
“để phòng ngừa kẻ thù của chúng ta lẫn vào phá hoại, hiện tại chiến tranh đang
căng thẳng”
Phi định hỏi chiến tranh với ai thì chợt ngừng lại, có nhiều thứ mà cậu không
biết về thế giới này nếu để lộ sự khác thường thì có thể cả cậu cũng bị tống
giam chờ điều tra.
Trong thị trấn khá nhộn nhịp, hai bên đường là những tòa nhà hai, ba tầng mang
phong cách cổ điển, có nơi làm Phi nhớ tới những bộ phim cao bồi mà cậu xem
khi nhỏ.
Trên đường có không ít nhóm lính đánh thuê đi lại, họ công khai mang theo đủ
loại vũ khí bên người chen chúc vào đám đông, người ở nơi này có vẻ khá e ngại
họ nên chủ động tránh đường.
Thấy Phi nhìn chằm chằm vào nhóm lính đánh thuê, nữ binh sĩ hạ giọng nhắc nhở,
“đừng gây chuyện với họ, trong trấn cấm đánh nhau nhưng không phải lúc nào
chúng tôi cũng quản được họ, đám người đó đều là người điên, chỉ một lời không
hộp là sẽ giết người”
Phi ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, cậu bắt đầu thấy thế giới này thú vị hơn
nhưng cũng nguy hiểm không kém.
“có chút chờ mong”
Phi thì thầm rồi dắt tay Lily đi nhanh theo nữ binh sĩ, họ rẽ sang con đường
nhỏ vòng vèo một lúc thì tới được một khu đất trống có nhiều liều trại được
dựng lên khắp nơi.
“đây là nơi dành cho người chạy nạn, tạm thời thì hai người sẽ ở lại đây một
thời gian, à nhóm người tới hôm qua ở khu dãy liều phía góc phải trong cùng
kia, mỗi liều ở mười người, hai người tự tìm chỗ cho mình rồi báo lại với quản
lí ở đây, tới tối sẽ có phát cháo”
Nhìn theo nữ binh sĩ kia rời đi, Phi dẫn theo Lily đi về phía mà cô ta chỉ,
trong khu liều vải khá lộn xộn, có tiếng tranh cãi trong căn liều mà Phi định
bước vào, chần chờ một lúc Phi vén rèm bước vào trong.
Trong liều lúc này có sáu người, bốn nam, hai nữ, hai người phụ nữ đang tranh
cãi dữ dội chỉ kém chút là nhào vào đánh nhau, việc Phi xuất hiện làm bọn họ
ngừng lại.
“xin chào, đây là nơi của người đến từ Roni trấn phải không?” Phi cười nhạt
nhìn một lượt trong liều hỏi.
“đúng vậy, có chuyện gì sao?” một người đàn ông trung niên vốn đang can ngăn
hai người phụ nữ lúc nãy đi về phía cửa nhiệt tình hỏi.
“chúng tôi có người thân ở Roni nên hi vọng tìm được họ” Phi lấy một cái cớ để
dò hỏi.
“người cậu tìm tên gì? để xem tôi có biết không, trong số người tới đây tôi
đều nhớ tên họ cả”
“tôi cũng chỉ nhớ mặt mà không nhớ rõ tên, chắc phải đợi gặp mặt mới biết,
không thấy họ ở đây chắc phải sang nơi khác tìm, xin lổi vì đã làm phiền” Phi
nhìn về phía Lily dò hỏi rồi khẽ gật đầu với mọi người mới dẫn con bé ra
ngoài.
Căn liều thứ hai, thứ ba cũng tương tự, Lily không nhận ra người quen nào, con
bé như cảm thấy được Phi đang tìm cách ném nó đi nên lúc nào cũng níu chặt lấy
cậu mang theo vẻ lo lắng, đối với một đứa bé gái năm tuổi thì những gì mà con
bé trải qua đúng là quá sức chịu đựng, lúc nào con bé cũng trong trạng thái
căng thẳng.
“em không nhận ra ai sao?” Phi ngồi xuống trước mặt Lily nhỏ giọng hỏi, nhận
được vẫn là cái lắc đầu.
Thở dài một tiếng, Phi dẫn theo Lily rời khỏi khu lều vải.
Mất một lúc để hỏi đường thì Phi cũng tìm được cô nhi viện, đó là một căn nhà
khá nhỏ để làm một cô nhi viện, nó có phần cũ kĩ, lớp sơn tường đã bong ra
loang lỗ, trước sân là một khoảng đất trống đặt cầu tuột, bập bênh hay vòng
xoay bằng sắt đã rỉ sét.
Nhìn bọn trẻ đang chơi ngoài sân một cách vui vẻ, Phi cuối cùng có thể thở
phào một hơi, cậu nắm tay Lily bước vào trong sân, đi theo con đường trải đá
để tới chỗ của hiệu trưởng.
Lily như sợ hãi bước vào căn phòng phía trước, con bé thoáng khựng lại, tay nó
nắm chặt lấy bàn tay của Phi, ngước mặt nhìn cậu với vẻ van xin.
Lần nữa thở dài, Phi khẽ xoa đầu con bé cổ vũ rồi bắt đầu gõ cửa.
“mời vào” giọng nói của một người phụ nữ có tuổi vang lên trong phòng.
Phía sau cánh cửa gỗ là một bà lão trạc sáu mươi đang giương mắt qua cặp kính
để xỏ những mũi kim đan len trên chiếc ghế bành màu nâu cũ kĩ, nghe tiếng mở
cửa, bà ngừng tay nhìn về phía đối diện mang theo vẻ nghi hoặc nhưng khi thấy
Lily thì bà đoán được phần nào, chỉ về phía chiếc ghế bên cạnh nói.
“mời ngồi, tôi là Sue người quản lí nơi này”
Giới thiệu tới đây, bà lão ngừng lại chờ Phi nói lí do mà cậu tới đây.
Phi kéo Lily tới phía trước đặt tay lên vai con bé vỗ nhẹ nói
“xin hỏi có thể cho con bé ở lại đây không, nó là đứa trẻ đáng thương”
Bà lão Sue nhìn Phi một lúc như đang suy xét rồi nói
“vì sao cậu không tự mình chăm sóc nó, con bé có vẻ không muốn rời khỏi cậu?”
“vì tôi không thể mang nó theo, con bé sẽ gặp nguy hiểm” Phi thành thật đáp,
Lily cúi đầu, vai con bé run lên nhè nhẹ.
“con bé có thể ở lại, nhưng tôi không đảm bảo con bé sẽ được ăn no mỗi ngày,
chúng tôi đang thiếu lương thực từ lúc bên ngoài có biến động”
“tôi hiểu, con bé cần một mái nhà và người chăm sóc, thế là đủ” Phi nhìn sang
Lily với vẻ phức tạp.
Ở cổng cô nhi viện, Phi ngồi trước mặt Lily lau nước mắt có cho bé căn dặn
“đừng khóc, ở lại nơi này sẽ tốt cho em hơn, ở đây em sẽ có bạn chơi cùng,
cũng không phải lo lắng đám quái vật ngoài kia nữa, thỉnh thoảng anh sẽ trở
lại thăm em, ừm, lần sau trở lại anh sẽ mang cho em một con thú con thật dễ
thương chịu không?”
Lily im lặng, con bé chỉ nhìn chằm chằm vào Phi làm cậu bối rối, trong đôi mắt
to tròn kia, Phi bắt gặp sự khủng hoảng, lo sợ.
Khẽ hôn lên trán Lily, Phi quay người rời đi, phía sau cậu, tiếng con bé òa
khóc nức nở làm đôi chân cậu nặng trịch.
“chỉ là trò chơi, chỉ là một trò chơi thôi, nó chỉ là một trò chơi có vẻ chân
thực thôi, mình suýt thì bị lừa” Phi cười nhợt nhạt bước đi nhanh hơn.