Cuộc Tấn Công Lúc Nửa Đêm.


Người đăng: soitieutu

Trời bắt đầu mưa, bóng tối cũng kéo tới nhanh hơn, dọc hành lang những người
lính nắm chặt súng trên tay mắt vẫn không rời khỏi màn đêm sâu thẳm, họ đang
chờ hay họ e ngại thứ gì đó đến từ bóng đêm.

Tiếng sấm ì đùng làm bọn trẻ nhốn nháo, vài đứa nhỏ sợ hãi òa khóc khi không
tìm được cha mẹ, có nhiều đứa bị lạc mất người thân trong chuyến di dời vội
vàng ngày hôm trước.

Phi tựa lưng vào tường nhìn theo những người lính bận rộn ở cuối hành lang, họ
đang che giấu điều gì đó.

Đêm đã khá khuya, phần lớn mọi người đã ngủ mặc cho cơn mưa xối xả ngoài kia,
bọn họ đều đã mệt đừ cả thể xác lẫn tinh thần khi lúc nào cũng phải cánh giác
xung quanh từ lúc rời khỏi thị trấn.

Một ánh chớp lóe sáng soi rọi một phần mà bóng tối che đậy dưới cơn mưa, Phi
loáng thoáng thấy thứ gì đó nhưng cậu không chắc, nó giống như những đôi mắt
màu đỏ.

Tiếng vỗ cánh của loài chim nào đó càng lúc càng rõ, chúng đang hướng về nơi
này. Tiếng kẻng báo động vang lên ngay khi Phi nhìn rõ thứ gì đang đến, một
đàn dơi khổng lồ đang chao lượn bên ngoài tòa nhà.

Những con dơi rất to, Phi ước lượng sải cánh của chúng gần cả mét, đôi mắt màu
đỏ ma mị của lũ dơi làm Phi thấy sởn tóc gáy, tiếng kêu keng két của lũ dơi
vang lên một cách gấp gáp, chúng giống như đang mất kiên nhẫn vì phải chờ đợi.

Lúc này trong toà nhà mọi người đã nhốn nháo chen chúc vào trong những căn
phòng lân cận để trốn, tiếng kẻng báo động cũng ngưng hẵn.

Không biết ai đã nổ súng vào lũ dơi và hành động đó giống như phát súng báo
hiệu tổng tấn công, tiếng súng vang lên dồn dập, lũ dơi cũng không chút e ngại
lao vào đám nhân loại bên dưới mà cắn xé.

Phi đã theo mọi người trốn vào phòng, tưởng chừng như vào phòng là an toàn thế
nhưng có vẻ không phải vậy, những cánh cửa sổ bằng kính trở thành mục tiêu tấn
công của đám dơi khát máu, chúng dùng cách lao tới va mạnh vào kính cho tới
khi kính cửa vỡ vụn.

Chỉ cần một lổ hổng ban đầu, lũ dơi ào ạt kéo vào trong phòng thông qua cửa sổ
và tiến hành giết chóc, chúng giống như đang rất đói khát, những nhát cắn có
lẽ sẽ không quá nguy hiểm thế nhưng những nhát cắn mang theo độc tố thì lại là
chuyện khác.

Độc tố của lũ dơi đủ để làm nạn nhân của chúng bị tê liệt mất kiểm soát với cơ
thể đồng thời máu cũng trở nên loãng và khó đông hơn.

Phi chơi không ít game kinh dị thế nhưng lúc này cậu khó có thể tiếp nhận
những gì đang diễn ra trước mặt bởi nó quá man dại và máu tanh, lũ dơi bâu vào
con mồi của chúng hút máu nạn nhân rồi cắn xé họ tới khi sạch sẽ mới chuyển
sang con mồi khác, vói tình trạng hiện tại thì chẵng mấy chốc nơi này sẽ không
còn ai sống sót.

Sau mấy lần bị tấn công hụt, Phi nghĩ tới lập tức thoát khỏi thế giới nguy
hiểm này thế nhưng hệ thống đã từ chối đăng xuất với lí do

“trong trạng thái chiến đấu không thể rời khỏi”.

Không còn lựa chọn, Phi lách người ra một góc dáo dác nhìn quanh rồi lao thẳng
tới cạnh một chiếc tủ quần áo lập tức chui vào trong nhưng ngay sau đó cậu
quay trở ra kéo thêm một đứa bé ở gần nhất vào trong rồi đóng tủ lại.

Có người nhìn thấy Phi chui vào tủ trốn muốn đuổi Phi ra ngoài giành chỗ Phi
chỉ đành tử thủ bên trong bằng cách đẩy cho chiếc tủ ngã sập xuống che kín
phần cửa đi.

Bên ngoài tiếng la hét vẫn còn tiếp tục, Phi không nghe thấy tiếng súng nữa,
có lẽ những người binh sĩ kia khó mà sống nỗi.

Khi xác nhận mình đã an toàn Phi mới chuyển chú ý sang đứa bé mình cứu vội,
trong tủ tối om không nhìn thấy gì nhưng Phi nhớ đó là một đứa bé gái khoảng
năm hay sáu tuổi gì đó.

“đừng sợ, rồi chúng sẽ rời đi thôi” Phi nghe tiếng sụt sịt đứa đứa bé bên cạnh
khẽ xoa đầu nó, nhỏ tiếng an ủi.

Đứa bé thoáng ngưng khóc, túm lấy áo của Phi rúc lại sát bên cạnh như sợ cậu
chạy mất.

Không biết đã bao lâu thì bên ngoài đã không còn tiếng la hét nữa, lũ dơi vẫn
còn lãng vãng xung quanh bởi Phi nghe rõ tiếng vỗ cánh của chúng, chẵng thể
làm gì khác Phi đành nằm yên trong tủ ôm lấy đứa bé rồi ngủ một giấc tới sáng.

Sau một hồi lắng nghe xung quanh Phi quyết định ra ngoài bởi trốn mãi trong tủ
không phải là cách, tấm ván sau tủ bị Phi đạp bung ra làm lộ một khoảng trống
đủ cho cậu chui ra ngoài.

Nhìn cảnh tượng trước mắt Phi chỉ biết thở dài, trên đất chỉ còn lại những bộ
xương bị rĩa gần như sạch sẽ chẵng còn lại chút gì, máu loang lỗ khắp nơi, cái
thứ mùi tởm lợm tanh tưởi làm Phi muốn nôn.

Mang theo đứa bé gái, Phi dùng tay bịt mắt con bé lại trong khi vội vã bế nó
rời khỏi căn phòng chết chóc máu me.

Dọc hành lang la liệt những cái xác, có cả xác người lẫn xác dơi.

Lũ dơi không ăn thịt đồng loại nên còn nguyên vẹn, lúc này Phi mới nhìn rõ bộ
dạng của chúng, nhìn chung những con dơi không khác bình thường là mấy ngoài
trừ kích thước và lớp vảy mịn trên toàn thân như vảy cá mập.

Phi may mắn tìm thấy thi thể của một binh lính, gần đó cậu tìm được một khẩu
súng, hai băng đạn cùng dao găm, bình nước.

Mất một lúc để thu dọn, Phi tìm thấy năm khẩu súng trong đó chỉ có hai khẩu
còn đạn, một chiếc áo giáp chống đạn còn miễn cưỡng dùng được cùng một số
lương thực dự trữ.

Phi không có chút đắn đo khi sử dụng đồ của người chết bởi với cậu thì tất cả
chỉ là một trò chơi chân thực nhưng vì sao Phi liều mạng quay ra để cứu một
đứa bé thì cả cậu cũng không giải thích được, có lẽ vì thế giới này quá thực.

Suốt một buổi sáng Phi bỏ thời gian để tìm xem có ai may mắn trốn được như
mình hay không nhưng cậu phải thất vọng rồi, mọi người đã chết sạch, có người
cũng nghĩ tới trốn trong tủ thế nhưng họ đã có tranh chấp và kết quả là cửa tủ
mở toang và một cái xác nằm trong đó.

Bây giờ Phi bắt đầu thấy hối hận vì lòng tốt của mình bởi vì cậu không biết
phải sắp xếp cho đứa bé lúc nào cũng bám chặt vào cậu không rời một bước này
ra sao.

Phi sẽ có lúc trở lại thực tế khi đó thì sẽ không có ai lo cho con bé, một đứa
nhỏ năm tuổi thì không thể ở một mình ở giữa cái thể giới đầy rẫy nguy hiểm
như thế này được.

“thật đau đầu mà” Phi xoa xoa trán bắt đầu tìm cách.

Đứa bé gái mà Phi cứu tên Lily, con bé bị mất cha, mẹ trong lần thị trấn của
họ bị đàn thú càn quét, con bé may mắn được một người tốt bụng mang theo tới
nơi này và bây giờ lại may mắn được Phi cứu.

Phi phải thừa nhận là con bé có được sự may mắn đến mức khó tin, trong khi mọi
người nháo nhào lẫn trốn thì bị lũ dơi tấn công còn con bé ngơ ngác đứng đơ ra
đó lại an toàn, đôi khi số phận thật vi diệu.
Khi đã chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết, Phi cõng lấy Lily bước ra khỏi khu
nhà chết chóc để bắt đầu cuộc hành trình của mình.

Không thể nào đi bộ để ra khỏi thành phố đổ nát này hay đi lại giữa các thị
trấn vì vậy mà Phi chọn một chiếc xe quân đội được bao bọc trong lớp lưới sắt
có gai nhọn để lên đường, trước khi đi Phi rút lấy xăng từ những chiếc xe khác
chất đầy sau xe cùng với nước và lương thực mới thỏa mãn rời đi.

Thành thật mà nói thì Phi chưa từng học lái xe hơi nhưng cậu đã chơi lái xe
thực tế ảo rất nhiều lần, đừng nói là lái xe hơi thông thường có lái xe đua
cũng không phải vấn đề gì quá khó khăn.

Mất một lúc để xác định hướng đi, Phi khởi động xe rồi nhấn ga cho xe lao vùn
vụt qua những con đường vắng trong thành phố.

Dọc đường Phi thường chạy chậm lại để nhìn ngắm vẻ tiêu điều hoang tàn của một
nên văn minh bị sụp đổ, có lẽ trước kia nó không thua gì thế giới của Phi,
những màn hình khổng lồ những toàn nhà chọc trời đơn độc.

“em có người thân nào khác không?” Phi ngừng xe lại ở trên cầu nhìn sang Lily
hỏi.

Lily khẽ lắc đầu, con bé tỏ vẻ lo lắng nhìn Phi như chờ đợi gì đó.

Phi im lặng suy nghĩ, điều mà cậu có thể làm duy nhất lúc này chính là mang
con bé tới thị trấn kế tiếp và tìm ai đó nhận nuôi nó, thời gian của Phi không
còn nhiều.

Chiếc xe lao đi nhanh hơn, mọi thứ lướt qua một cách nhạt nhòa, điểm đến kế
tiếp của họ là thị trấn Lalan, theo bản đồ thì phải chạy xe mất nửa ngày để
tới được đó.

Thỉnh thoảng Phi nhìn về phía chiếc đồng hồ trên tay, vẻ mặt của cậu dần trầm
trọng hơn, sắp tới lúc tỉnh lại.


Dead Zone - Chương #5