Lộc Minh Tiệc ( Hạ )


Người đăng: chuabietyeu

"Leng keng leng keng !" Tiếng khánh đồng rung lắc theo nhịp, lại một nhóm
cung nữ đi vào, khác ở chỗ, đám cung nữ này mỗi người hai tay đều bưng theo
một chiếc mâm bạc, trên mâm là một ly rượu và một ấm trà nho nhỏ.

" Đây là Tiêu Hoa Trà, có thể giúp cho thức ăn tiêu hóa nhanh chóng, để được
chừng ấy Tiêu Hoa Trà, đích thân Nguyên Lão Vĩnh Mông tướng quân bán đi mặt
mũi cực lớn, mời về một vị tam giai Y Nhân, bào chế cho một mẻ Tiêu Hoa Tửu
thế nhưng là cần vảy của Địa Tê Tê, nước dãi của Hoa Nãi Thú, sừng của Độc
Giác Miêu, quá trình ủ rượu cần bảy bảy bốn mươi chín ngày mới chế biến được
mẻ trà này, quan khách mỗi người uống một chung, trong bình có tổng cộng 4
lần rót, mỗi lần cung nữ sẽ rót vàomột chung cho quý vị quan khách !" Thái úy
Mân xướng giọng giải thích, vừa nói vừa huơ qua huơ lại cánh tay đầy thịt mỡ
của mình.

Ở những bàn dưới vang lên tiếng trầm trồ kinh ngạc, mọi người không nghĩ được
Đàm Vĩnh Nhân thế mà quả thực có thể bán đi mặt mũi lớn như vậy, mời về một
vị tam giai Y Nhân, phải biết, thế nhưng ở Hoàng Liên Sơn không mấy nhân vật
có thể bỏ ra lớn như vậy mặt mũi, đơn giản là vì theo nghề y ở chốn Hoàng
Liên Sơn này quả thật rất ít người, mà người thành công lại ít càng thêm ít ,
tỷ như là Mặc Đại Phu, chỉ là một nhị giai Y Sĩ thôi mà đã có thể làm ngự y
hoàng cung, thử hỏi một vị tam giai Y Nhân còn có thể danh giá đến bực nào ,
cứ coi như là ngươi bỏ ra tiền muôn bạc vạn thì cũng chưa chắc sẽ có một Y
Nhân ở chốn Hoàng Liên Sơn này ra tay giúp ngươi một lần !"

Cao Phúc Nguyên liếc nhìn chung trà, thầm thẩm định trong bụng :" Trà nấu hơi
chín quá, vảy của Địa Tê Tê nên hầm nhừ, không nên phơi nắng và chưng cách
thủy trực tiếp, sừng của Độc Giác Miêu thì nên băm nhỏ ra và nấu bằng Hỏa
Nguyên Phù sẽ tốt hơn là đem băm ra trực tiếp và gãi nhuyễn, còn nước dãi của
Hoa Nãi Thú dùng để nấu trà thì nên để lâu hơn tí nữa rồi mới ngâm lá trà vào
khi uống sẽ đỡ có mùi nồng hơn, nói tóm lại tay nghề con kém lắm, thua xa
cách Đặng Hoài Lý ngâm trà, chứ đừng nói đến tiên trà của Đặng Hoài Nhân . "
Đặng Hoài Lý là em ruột của Đặng Hoài Nhân ,về sau cưới được em gái của Lưu
Nguyên Bá, mà Lưu Nguyên Bá lại là bạn thân nối khố của Lý Quy Mục, về sau
Lý Quy Mục làm phản ,bị Trương Kính Đức chém, không biết Lưu Nguyên bá có làm
sao không rồi còn anh em nhà họ Đặng nữa?

Đang vừa nhấp trà vừa suy nghĩ vẫn vơ thì tiếng khánh đồng lại một lần nữa
rung lên, " Leng Keng leng keng", tiếng khánh lần này trong mà thanh thoát ,
theo sau tiếng khánh vang lên là một đoàn côn trùng bay bay dập dìu bay vào ,
quan khách hoảng sợ thất kinh, vì đây là Tứ Tinh Bạch Cấp Ngạn Vĩ Trùng ,
loài trùng này có hai cánh, giữa bụng có kim châm, kim châm của nó chứa cực
độc, có thể làm phân hủy Luyện Thể Cảnh tu sĩ, thậm chí có một ít hư nhược
Võ Giả Cảnh tu vi võ giả liền sẽ bị độc ngấm đến kinh mạch, lưu lại nội
thương

" Quý vị đừng sợ, loại Ngạn Vĩ Trùng Thú này đã được huấn luyện kĩ càng ,
tuyệt đối không tùy tiện phát động tấn công !" Nói xong, thái úy Mân lấy bàn
tay múp míp của mình vỗ lên ba cái, trên bàn tự bao giờ đã có cung nữ đem lên
mỗi bàn một cái kiềng ba chân, trên kiền chứa đầy Lưu Tinh Than

" Lưu Tinh Than, là trân quý dị vật, ta thế mà hôm nay trong đời được thấy
mấy miếng !" Có thực khách hãi hùng hét lớn lên, Lưu Tinh Than ở Hoàng Liên
Sơn thế nhưng là cực kì quý hiếm, loại than này chỉ có thể tìm được trong các
khu rừng già, chỉ có loại cây thân gỗ sống trên mười ngàn năm trở lên tên là
Lưu Tinh Mộc, đến năm thứ mười ngàn, loại cây này sẽ tự động bốc cháy sản
sinh ra Lưu Tinh Than, Lưu Tinh Than chỉ cần cảm nhận được khí tức trùng thú
sẽ tự động bốc cháy lên, đem trùng thú nhập vào ngọn lửa và đem theo đi, lấy
hết tinh huyết của trùng thú này luyện thành một loại cực kì trân phẩm dịch
tủy, nghe đâu tùy thuộc vào tu vi của trùng thú mà dịch tủy này càng có mạnh
dược lực !

Theo sự sắp xếp của thái úy Mân, mỗi con Ngạn Vĩ Trùng tự động lao vào Lưu
Tinh Than, " tí tách tí tách ", từng tiếng nổ nho nhỏ vang lên, lát sau ,
cung nữ mỗi người lấy một chiếc chén vàng đặt kế bên chiếc kiềng, sau đó một
mùi thơm tỏ ra, từng giọt, từng giọt dịch tủy màu trắng ngà nhỏ vào chiếc
chén đồng, quá trình này diễn ra vô cùng chẩm rãi, khiến cho người ta có một
chút cảm giác chờ đợi đến nóng lòng, cuối cùng thì những giọt dịch tủy cũng
đã bị nhỏ đến hết, ngọn lửu của Lưu Tinh Than dừng, người ta chỉ thấy một
chút bột màu nâu còn đọng lại trên kiềng, tuyệt đối không hề thấy giấu vết gì
của Lưu Tinh Than cả

Dịch Tủy màu trắng ngà ngà lưng lửng chén, có người nhịn không được liếm môi
, Hoa Hạ Quốc Chủ nói :" Nào, ta kính bá quan một ly, kính chư vị một ly "
Nói rồi đưa ly trà lên, nhấp môi, được một tuần trà, Hoa Hạ Quốc Chủ mới
phất tay, cho phép mọi người dùng dịch tủy, có sứ thần nóng lòng không được
, đưa cả chén lên mà nuốt cái ực " Ái ái, đau chết bổn quan, Quốc Chủ, ngài
đang làm gì a ?"

" Ây dà, vị chánh sứ này ngài không cẩn thận, loại dịch này mỗi một muỗng
nên uống kèm một chung trà, vì một thìa này có thể bằng một ngày cơm của Võ
Giả, vừa rồi ngài húp cả chén, tương đương với ăn ba ngày cơm liên tục, cơ
thể không bội thực là may a !" nói rồi cười nhẹ, mọi người xung quanh ai cũng
cười, vị chánh sứ đó vội uống ba chung Tiêu Hoa Trà, uống xong rồi cúi gầm
mặt xuống bàn, cả buổi tiệc hôm đó dĩ nhiên không nói một lời nào, thần thái
cực kì xấu hổ !

" Ầm ầm ầm " lần này là tiếng trống đánh vang lên, không còn là tiếng khánh
như lần trước nữa, thay vì là cung nữ thì lần này cả một đội võ sĩ đi vào ,
mỗi người đều lưng đeo cự kiếm, người mặt thiết giáp, đầu cạo trọc, trông
cực kì oai vệ.

" Quốc Chủ, đây là ?" Có chánh sứ sắc mặt tái nhợt, hướng Hoa Hạ Quốc Chủ
hỏi thăm

" Ngài đợi đi, sắp tới sẽ có kịch vui đó " Hoa Hạ Chánh sứ cười thật tươi ,
nụ cười bí hiểm đến vạn phần


Đế Vương Ký - Chương #42