Người đăng: khuynhtanthienha10@
Kinh Phong Triển giận dữ đến nỗi vỗ án đánh rầm, chén đũa trên án bị một
chưởng của hắn làm cho bắn tung lên không rồi rơi xuống loảng xoảng trên mặt
đất.
Hồng Thiên Khải phía dưới không nói được lời nào.
Hồng Thiên Khải giật mình kinh hãi:
Kinh Phong Triển lập tức lớn tiếng cắt lời:
Nói đến đây, Kinh Phong Triển phun ra một hơi trọc khí thật dài. Mấy ngày hôm
nay, Thiển Thủy Thanh quả thật quá lên cao, binh sĩ chỉ biết Thiển Thủy Thanh
mà không biết tới Kinh Phong Triển hắn. Có rất nhiều khi hắn ra lệnh một câu
còn không có hiệu quả bằng một câu nói tùy tiện của Thiển Thủy Thanh. Hiện giờ
rốt cục đã có thể mượn cơ hội này thở ra một hơi trọc khí, hắn cũng cảm thấy
nhẹ nhõm hẳn đi.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn lại nói với Hồng Thiên Khải:
Tryền lệnh quân ta ngày mai xuất phát, chuẩn bị tấn công thành Tiểu Thương!
Tuân...lệnh Tướng quân!
Hồng Thiên Khải chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ rồi lui ra.
O0o
Lúc lệnh trục xuất đưa tới, Thiển Thủy Thanh không ở trong Hữu Tự Doanh.
Con đường lớn trong thành Định Châu đã được máu tươi rửa qua một lần, nay nhìn
đỏ hẳn lên, đỏ đến mức làm cho lòng người kinh sợ.
Dạ Oanh đi theo phía sau Thiển Thủy Thanh, thấy hắn dùng tay vuốt ve những vết
máu bắn trên tường, không hiểu vì sao, thậm chí nàng có thể cảm nhận được nỗi
đau trong lòng hắn phút giây này.
Hắn đã biến bản thân mình thành một ác ma, muốn làm cho tất cả địch nhân sợ
hắn, đồng thời cũng căm hận hắn.
Nàng cứ nhìn hắn chăm chú như vậy, chợt nghe hắn nói:
-...Phụ thân từng nói với ta, người ta sống trên đời, nên bình thường một chút là hay nhất. Bởi vì nếu có cuộc sống quá nổi bật, luôn luôn phải trải qua những nỗi đau khổ không yên. Phụ thân muốn ta sống vui vẻ, chứ không phải quá nổi bật, nhưng kết quả là ta lại đi vào con đường ngược lại với hy vọng của người.
-...Thiển Thủy Thanh ta nhập ngũ cho tới bây giờ chỉ mới nửa năm ngắn ngủi, nhưng giết người đã lên tới hàng vạn. Nhưng chưa có lần nào giống như hôm nay, đơn thuần giết người chỉ là vì giết người. Phụ thân người nói rất đúng, có một số việc làm nhiều lần rồi cũng thành quen, thành chai sạn, đến cuối cùng đánh mất lý trí, trở thành một kẻ điên cuồng từ đầu tới chân...
-...Có lẽ một ngày nào đó ta cũng sẽ trở thành kẻ điên, có lẽ hiện tại ta cũng đã điên cuồng mà không tự biết...
Dạ Oanh không nhịn được nói:
Thiển Thủy Thanh đưa tay lên cắt lời nàng:
Dạ Oanh ôm cổ hắn từ phía sau:
Trong mắt nàng lúc này đã ngân ngấn lệ, nhìn Thiển Thủy Thanh tình ý dạt dào,
hai tay ôm chặt lấy hắn, nhất định không buông.
Cũng chính vào lúc này, thanh âm lạnh như băng của Vô Song truyền lại:
Thiển Thủy Thanh ngạc nhiên nhìn về phía Vô Song, trong ánh mắt lạnh lùng của
Vô Song lóe lên một tia sáng:
"Hay là, tưởng tượng của ta...quá ngu ngốc chăng?"
Lúc ấy, Thiển Thủy Thanh không nhịn được suy nghĩ như vậy.
O0o
Lúc lệnh trục xuất vừa đưa tới, Hữu Tự Doanh lập tức bùng nổ như chảo dầu sôi.
Dựa vào cái gì mà bãi miễn Thiển Tướng quân? Hữu Tự Doanh chúng ta đánh hạ
Định Châu vô cùng cực khổ, lại bị Kinh Phong Triển hắn nói một câu bãi miễn
Doanh Chủ, đây là đạo lý gì?
Con bà nó, Kinh Phong Triển là thứ gì vậy? Thiển Tướng quân suất lĩnh chúng
ta hạ hai quan Nam Bắc, chiếm thành Kinh Viễn, bất cứ chiến công nào cũng hơn
xa chiến công cả đời của Kinh Phong Triển hắn, hắn dựa vào cái gì mà bãi miễn
Tướng quân chúng ta?
Kinh Phong Triển là tên khốn kiếp, đồ thành thì sao chứ? Vì dân chúng của
nước địch mà bãi miễn Tướng quân của phe mình, ta thấy hắn chỉ là một tên ngu
ngốc mà thôi! Tướng quân làm việc gì đều có đạo lý của ngài, Thiết Huyết Trấn
chỉ có binh lực hai vạn tấn công Đế quốc Chỉ Thủy, nếu không dùng uy lực như
trời giáng, không đánh mà làm cho địch khiếp sợ, vậy quân Đế quốc Thiên Phong
ta làm sao đánh hạ được hàng chục hàng trăm thành thị trên đường đi? Chỉ việc
chia quân ra trấn thủ còn không đủ nữa là!
Đi tìm Kinh Phong Triển lý luận với hắn!
Đúng, đi tìm Kinh Phong Triển lý luận với hắn!
Cả đám binh sĩ Hữu Tự Doanh gào thét như điên cuồng đòi đi tìm Kinh Phong
Triển.
Một giọng nói uể oải vang lên trong quân doanh, giọng của Thiển Thủy Thanh chỉ
như cơn gió nhẹ thổi qua trên mặt biển, sức mạnh không lớn, nhưng dễ dàng quét
sạch tiếng gầm của sóng.
Đám đông tách ra, Thiển Thủy Thanh xuất hiện.
Tất cả binh sĩ đồng thời nhìn Thiển Thủy Thanh.
Có tên lấy hết can đảm hỏi:
Thiển Thủy Thanh lập tức trả lời:
Theo quân pháp của Đế quốc Thiên Phong, tướng từ cấp Doanh Chủ trở lên, nếu
không phải kẻ có chức quan cao hơn ba cấp. Không được tự tiện xử trí. Khái
niệm tự tiện này bào gồm cả xử tử và trục xuất.
Nhưng khi cầm quân bên ngoài, tướng lĩnh cao nhất có được quyền quyết đoán,
chuyện này sẽ làm cho quyền lợi và địa vị của kẻ ấy trong nháy mắt tăng lên
đỉnh điểm. Nếu không phải Thiển Thủy Thanh có được huân chương Tử Tâm trong
người, Kinh Phong Triển thậm chí đã có thể lợi dụng quyền lâm thời mà giết hắn
ngay lập tức. Đương nhiên hiện giờ không thể giết, nhưng vẫn có quyền trục
xuất, nhưng cũng giống như quyền cao nhất của hắn hiện tại, cũng chỉ ở trạng
thái tạm thời mà thôi.
Nói cách khác, trạng thái này sẽ duy trì đến khi tướng lĩnh cầm binh tự động
thay đổi, hoặc có một tướng lĩnh cao cấp khác tới xác nhận hoặc miễn trừ
chuyện ấy.
Nhưng không có ngài, Hữu Tự Doanh chúng ta làm sao chiến đấu? Cuộc sống của
chúng ta trước nay đều là đi theo ngài, mỗi ngày cùng ăn cùng uống, cuộc sống
còn thoải mái hơn cả các Tướng quân. Ngài chỉ huy chúng ta đánh giặc cho tới
bây giờ chưa từng thất bại, trận chiến trên Hồng Thổ cương ngài chỉ huy chúng
ta tiêu diệt bốn ngàn thổ phỉ, trận chiến ở cửa Cảnh Thâm là ngài cứu toàn bộ
Thiết Phong Kỳ. Đại chiến thành Kinh Viễn, thậm chí huynh đệ Thiết Phong Kỳ
không có cơ hội xuất chiến, nhưng danh dự chiếm thành Kinh Viễn là Kỳ ta độc
hưởng, tất cả chiến lợi phẩm đều thuộc về Thiết Phong Kỳ, vinh quang cũng
thuộc về chúng ta. Nhưng bây giờ thì sao? Kinh Phong Triển nắm Thiết Phong Kỳ
trong tay, cũng gồm thâu luôn cả vinh quang của ngài, bây giờ lại còn bắt ngài
giáng chức, chúng ta không phục! Trừ ngài ra, ai lãnh đạo chúng ta cũng không
tiếp nhận!
Đúng, trừ Thiển Tướng quân ra, ai lãnh đạo chúng ta cũng không tiếp nhận!
Mọi người cùng hét to.
Thiển Thủy Thanh từ từ ngước mặt nhìn trời, chậm rãi nói:
Mộc Huyết bất đắc dĩ hiện ra từ trong đám đông, nở nụ cười khổ.
Thiển Thủy Thanh vừa nói như vậy, binh sĩ Hữu Tự Doanh mới ý thức được, Hữu Tự
Doanh đang chống lại người nhà, chính là Mộc Huyết.
Những lời phản đối của bọn họ ở một mức độ nào đó, chính là đang phủ nhận Mộc
Huyết.
Chính là một sự hiểu lầm lớn.
Một tên binh sĩ xấu hổ kêu lên:
Mộc Vệ Giáo lãnh đạo chúng ta, đương nhiên chúng ta nhận, chỉ là...
Chỉ là cái gì?
Thiển Thủy Thanh trừng mắt nhìn tên binh sĩ kia:
Đám binh sĩ lập tức im bặt không nói được lời nào.
Quả thật Mộc Huyết huấn luyện binh sĩ quá mức nhân từ.
Mộc Huyết cười nói:
Thiển Thủy Thanh liếc nhìn Mộc Huyết một cái thật sâu, sau đó nói:
Mộc Huyết cười khẽ.
Thiển Thủy Thanh lại nói với mọi người:
Đám binh sĩ nhìn Thiển Thủy Thanh chăm chú, lắng nghe từng lời của hắn, đồng
thời trong lòng dâng lên hy vọng mới.
Bọn họ kêu to.
Thiển Thủy Thanh chỉ mỉm cười.
Đối với quân địch, hắn là một tên đồ tể.
Nhưng đối với những người vừa là binh sĩ vừa là huynh đệ của mình, hắn chính
là vị quan trên đáng tin tưởng nhất trên đời.
Kinh Phong Triển có thể tước đi chức quan của hắn, nhưng vĩnh viễn không thể
lấy đi uy vọng của hắn trong lòng binh sĩ.
Chỉ có một Tướng quân có thể dẫn dắt binh sĩ của mình thắng trận, mới có thể
thật sự được binh sĩ kính yêu mình.
Chuyện này trước kia cũng vậy, về sau cũng vậy, vĩnh viễn không thể nào thay
đổi.
Sau đó hắn lại nói: