Người đăng: khuynhtanthienha10@
Sự leo thang chiến tranh cho tới bây giờ đều là sự sắp xếp quân sự phục tùng
chính trị, chiến thuật phục tùng chiến lược.
Nhu cầu chính trị mà Thương Dã Vọng cần là Thiết Huyết Trấn lấy binh lực hai
vạn ép buộc Đế quốc Chỉ Thủy, tốt nhất là đánh cho bọn họ chủ động đầu hàng,
do đó tránh được một loạt hậu quả xấu nếu Đế quốc Chỉ Thủy phá vỡ đập Lý Quan.
Chỉ có hiểu được nhu cầu chính trị này mới có thể căn cứ vào đó mà xác định
mục tiêu chiến lược.
Ở chỗ này, nhu cầu chính trị ấy cần căn cứ vào phương pháp lựa chọn tối ưu,
chuyện quan trọng nhất là phải chiếm Đế quốc Chỉ Thủy, sau đó mới tránh được
bọn họ phá vỡ con đê. Chuyện thứ nhất là cơ sở, chuyện thứ hai là trọng điểm.
Khi Nam Vô Thương đem tất cả mục tiêu để thỏa mãn dục vọng của Hoàng đế, quyết
định phái Thiết Phong Kỳ tấn công đập Lý Quan trên sông Nguyệt Nha, Thiển Thủy
Thanh đã nhìn thấy đó là một chiến lược hết sức sai lầm.
Sai lầm của nó ở chỗ là, lấy binh lực kém thế tấn công một mục tiêu rõ ràng,
do đó mất đi không gian chiến lược để xoay sở.
Trên cơ sở ấy, bất kể phát huy như thế nào về mặt chiến thuật, đều nhất định
sẽ là một trận chiến thất bại.
Thương Hữu Long không phải là kẻ ngốc, chiến thuật co cụm lực lượng của hắn
không phải là bỏ mặc hoàn toàn không phòng thủ đất đai để chờ địch nhân tới
chiếm. Trên thực tế, hắn đi theo Bão Phi Tuyết nhiều năm như vậy, thói quen và
tính cách của Bão Phi Tuyết đã ảnh hưởng tới hắn thật sâu.
Kế hoạch co cụm binh lực lại để phòng thủ của hắn thật ra mang lực lượng phản
kích rất sâu, hơn nữa một khi phát động, nhất định sẽ làm cho quân địch sẽ bị
diệt vong.
Đầu tiên bởi vì Cô Chính Phàm xuất binh khiến cho người Đế quốc Thiên Phong bỏ
lỡ cơ hội tiến quân vào Đế quốc Chỉ Thủy trong vụ thu hoạch mùa màng, phần lớn
lương thực đều đã được thu gặt xong, đã được Thương Hữu Long ra lệnh vận
chuyển đi toàn bộ, chỉ để lại chút ít cấp phát cho dân chúng địa phương mà
thôi. Nếu người Đế quốc Thiên Phong không muốn chọc giận dân chúng địa phương
quá mức, cũng chỉ có thể vận chuyển lương thực từ hậu phương chuyển lên, mà
không dám cướp lương thực của dân chúng Đế quốc Chỉ Thủy.
Thứ hai, Thương Hữu Long gần như bỏ lực lượng phòng thủ ở vòng ngoài của Đế
quốc Chỉ Thủy, biến phần lớn lực lượng binh sĩ địa phương ở vòng ngoài thành
dân chúng, cho phép số dân chúng này giữ lại binh khí của mình, đồng thời bãi
bỏ lệnh cấm sử dụng binh khí, cho phép tất cả dân chúng Đế quốc Chỉ Thủy có
thể có được tất cả các loại khí giới quân đội một cách hợp pháp. Giấu binh
trong dân, biến dân thành binh, toàn quốc đều chiến, đối với tình trạng như
vậy, chỉ cần người Đế quốc Thiên Phong hơi sơ xuất, lập tức có thể lâm vào
vũng bùn bị cả Đế quốc Chỉ Thủy ào ạt phản kích.
Thứ ba, Thương Hữu Long không thể nào không đoán ra ý nghĩa của việc Thiết
Huyết Trấn xâm nhập một mình, cũng không khó đoán ra mục tiêu của quân Đế quốc
Thiên Phong, như vậy hắn có thể căn cứ vào chuyện này mà sắp xếp phương pháp
đối phó hợp lý.
Bởi vậy khi người Đế quốc Thiên Phong lựa chọn cách đột nhập đường dài thẳng
vào lãnh thổ của Đế quốc Chỉ Thủy dưới tình hình như vậy, bọn họ sẽ gặp phải
hai tình huống.
Thứ nhất, chính là đường lui bị cắt đứt, đường vận chuyển lương thực tiếp tế
bị ngăn chặn, đại quân bị cô lập không thể nào cứu viện, chỉ có nước bó tay
chờ chết.
Thứ hai, nếu lấy trọng binh chia ra trấn thủ các thành thị chiếm được của Đế
quốc Chỉ Thủy, vậy sẽ bị phân chia lực lượng, cuối cùng sẽ bị Thương Hữu Long
tập trung toàn lực tiêu diệt từng phần.
Bất kể là tình huống nào, cuối cùng cũng chỉ diệt vong.
Tuy rằng Nam Vô Thương đích thân dẫn Quỷ Phong Kỳ và Huyết Phong Kỳ tiến hành
kềm chân quân Đế quốc Chỉ Thủy bên đường kia, cũng phụ trách bảo vệ đường lui,
nhưng Thương Hữu Long quan tâm hay không quan tâm, Nam Vô Thương có thể trụ
lại được hay không, đó là một vấn đề lớn.
Nếu như Thương Hữu Long đã biết mục đích của quân Đế quốc Thiên Phong, như vậy
đập Lý Quan trên sông Nguyệt Nha chính là một cái mồi câu chờ bắt con cá lớn.
Không cần biết cánh quân của Nam Vô Thương gây sức ép ở vòng ngoài như thế
nào, hắn chỉ cần canh giữ ở đập Lý Quan chờ cá cắn câu. Một khi quân Đế quốc
Thiên Phong tiến vào trong lãnh thổ của Đế quốc Chỉ Thủy, ắt Thương Hữu Long
có thể lợi dụng các ưu thế như chiến đấu trên đất nhà mình, quen thuộc địa
hình, dễ dàng phát động dân chúng tham gia để tiến hành bọc đánh sau lưng. Một
khi quân Đế quốc Thiên Phong bị cắt đứt đường lui, lương thảo cạn kiệt, cho dù
bọn họ dũng mãnh đến mức nào cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Hắn chỉ cần phái ra một cánh quân khoảng chừng năm vạn, chỉ cần không phạm sai
lầm quá lớn là có thể tiêu diệt toàn bộ Thiết Phong Kỳ mà hầu như không tổn
hao gì.
Đã bị động về mặt chiến lược, nhất định cục diện chiến tranh sẽ nghiêng về một
bên, bất kể chiến thuật có tuyệt diệu đến mức nào, nhưng hai điểm chí mạng là
thiếu thốn binh lực cần thiết và bị đối phương phát hiện ra mục tiêu chiến
lược của mình đã trở thành tử huyệt của quân Đế quốc Thiên Phong.
Mà một cánh quân đã bị đối thủ nắm được tử huyệt, bất kể vùng vẫy như thế nào
cũng không thể thoát khỏi được bàn tay của đối phương.
Nam Vô Thương gởi gắm hy vọng thắng lợi vào chuyện cầu mong cho đối thủ của
mình kém cỏi bất tài, Thiển Thủy Thanh không dám làm như vậy.
Một người là con cháu quý tộc có được gia tộc quyền cao chức trọng làm hậu
thuẫn, không sợ thất bại. Một người dựa vào sáng lập kỳ công gian nan leo lên
chức Doanh Chủ, thua là không chấp nhận được, mà cũng không được để thua.
Cho nên hắn phải nghĩ cách thay đổi thế cục như hiện tại.
Vì vậy, hắn nhiều lần tâm sự với Bích Không Tình, sau khi nắm bắt và hiểu rõ
tình huống của người Đế quốc Chỉ Thủy, căn cứ vào đó mà vạch ra một kế hoạch
tác chiến hoàn chỉnh.
Thứ nhất: Với chiến lược đã được sắp xếp của Thương Hữu Long, lương thực là
một mắt xích vô cùng quan trọng.
Cách mà Thương Hữu Long ép buộc quân Đế quốc Thiên Phong phải chia binh, chính
là đánh đúng vào suy nghĩ không muốn cướp đoạt lương thực của dân chúng ngay
tại chỗ, kết thù kết oán với dân chúng của quân Đế quốc Thiên Phong.
Mà Thiển Thủy Thanh biết rõ rằng dưới tình huống như vậy, nếu quân Đế quốc
Thiên Phong không muốn bị quân địch chia cắt tiêu diệt, nhất định phải bỏ ý
định vận chuyển lương thực từ phía sau mà cướp đoạt lương thực ngay tại chỗ,
nếu làm như vậy sẽ sinh ra mâu thuẫn rất lớn với dân chúng Đế quốc Chỉ Thủy về
vấn đề lương thực. Nếu không cướp lương ngay tại chỗ, vậy sau khi tiến sâu vào
lãnh thổ của Đế quốc Chỉ Thủy, nhất định chỉ còn đường chết.
Đã không còn con đường tiếp viện lương thực, cho nên chỉ cần có thể cướp được
lương thực ngay tại chỗ, như vậy trên vùng bình nguyên rộng lớn mênh mông,
Thương Hữu Long muốn vây khốn được quân Đế quốc Thiên Phong cũng là một chuyện
vô cùng khó khăn.
Nếu đã là như vậy, phải dứt khoát gạt bỏ ý định mua chuộc lòng dân, mạo hiểm
một phen, dùng lệnh đồ thành làm cho quân địch sợ hãi, đồng thời giải quyết
vấn đề lương thực. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thiển Thủy Thanh quyết định
đồ thành.
Nếu đã không thể làm cho địch nhân thân cận với ta, vậy phải làm cho địch nhân
sợ hãi ta, đây là một chiến thuật cơ bản từ xưa.
Chuyện lấy được lương thực đồng thời dọa cho địch nhân sợ hãi tốt hơn nhiều so
với chuyện hy sinh bản thân mình để lấy lòng dân. Mặc dù chuyện lấy lòng dân
có lợi ích về lâu về dài, nhưng chuyện đoạt được lương thực lại có hiệu quả
nhanh hơn, xác suất được sống sót cũng cao hơn.
Sau khi Thiển Thủy Thanh suy nghĩ cẩn thận điều này, hắn liền bắt đầu bày ra
hành động đốt huyết hương tế đại kỳ. Mà hành động này có ẩn giấu thâm ý bên
trong, gần như đã bao gồm tất cả những hiểu biết của hắn về lịch sử chiến
tranh.
Thứ hai: Sửa chữa lại mục tiêu chiến lược, không tấn công đập Lý Quan trên
sông Nguyệt Nha, kiên quyết không nhảy vào vòng mai phục của Thương Hữu Long.
Thương Dã Vọng đã gởi gắm hy vọng vào Thiết Huyết Trấn, chính là đặt cược vào
một canh bạc. Có lẽ đối tượng mà ông ta tập trung chú ý không phải là Nam Vô
Thương, mà là Thiển Thủy Thanh to gan lớn mật, chuyện gì cũng dám làm, chuyện
gì cũng có thể làm được.
Nam Vô Thương không có lựa chọn, nhưng Thiển Thủy Thanh có.
Khi Thương Dã Vọng gởi lệnh xuất binh cho Thiết Huyết Trấn, ông ta cũng đã
thừa biết nếu muốn đánh thắng trận này, nhất định trước tiên phải vượt ra khỏi
khuôn phép cũ, tiến hành theo lối suy nghĩ mới mẻ.
Mà muốn có lối suy nghĩ mới mẻ thì đầu tiên phải tìm nhu cầu chính trị mới.
Thương Dã Vọng muốn chiếm một Đế quốc Chỉ Thủy hoàn chỉnh, nhưng nếu như quân
tấn công thất bại mà không chiếm được gì, vậy chuyện phải chiếm một Đế quốc
Chỉ Thủy bị tổn hại là không còn đường nào khác.
Dù sao, có còn hơn không.
Thiển Thủy Thanh có thể dốc hết toàn lực bảo đảm cho đập Lý Quan không xảy ra
chuyện, nhưng không thể tránh khỏi chuyện giết chóc.
Cho nên sau khi Thiển Thủy Thanh xác định lại nhu cầu chính trị của Hoàng đế,
hắn bắt đầu hành động mà không cần báo trước.
Bước đầu tiên trong kế hoạch của hắn chính là đốt huyết hương tế đại kỳ.
Hắn muốn cho mọi người biết, Thiển Thủy Thanh hắn đã đến đây, một tên quỷ khát
máu tới từ Đế quốc Thiên Phong, lấy phương thức đồ thành để triển khai trận
chiến chiếm đất này.
Hắn muốn làm cho đối thủ tin rằng, hắn không cần quan tâm tới chuyện đập Lý
Quan trên sông Nguyệt Nha có bị phá vỡ hay không, hắn cũng không cần quan tâm
đến chuyện rốt cục trận chiến này sẽ chết bao nhiêu người.
Hắn chỉ quan tâm một chuyện: Thắng lợi, bất kể rằng dưới tay hắn chỉ có mấy
ngàn người, hắn cũng muốn đánh cho người Đế quốc Chỉ Thủy phải gào thét kêu
khóc nơi nơi.
Hắn muốn cho Thương Hữu Long bị áp lực của dân chúng đè nặng mà phải thay đổi
lựa chọn ban đầu của hắn, buông bỏ việc cố thủ, ngược tại xuất quân, như vậy
hắn mới tìm được cơ hội giành thắng lợi.
O0o
Sau khi nghe Thiển Thủy Thanh giải thích một hơi, Hồng Thiên Khải và Đông
Quang Chiếu đều giật mình kinh hãi.
Một đầu bếp giỏi, luôn luôn làm món ăn mà thực khách yêu cầu.
Nhưng tên đầu bếp Thiển Thủy Thanh này lại chủ động quyết định món ăn cho thực
khách, lý do của hắn rất đơn giản: Ngươi muốn ăn món này, ta làm không được,
cho nên ta tự tiện làm một món khác cho ngươi. Ta thay ngươi quyết định là ăn
no trước đã, sau đó mới tính tới chuyện có ngon hay không.
Nếu như đầu bếp của Hoàng đế dám nói với Hoàng đế như vậy, chắc chắn hắn sẽ bị
tru di cửu tộc.
Hồng Thiên Khải trầm giọng nói:
Lý do ngươi đồ thành ít nhiều gì cũng có thể châm chước được, dù sao ngươi
cũng nói rất đúng, nếu phải giải quyết vấn đề lương thực ắt phải gây thù kết
oán với dân chúng địa phương. Nếu đã là như vậy, không bằng làm cho bọn chúng
sợ hãi chúng ta, nhưng chuyện chiếm giữ đập Lý Quan cũng là ý của Dã Vương,
ngươi ngang nhiên vi phạm như vậy, tóm lại vẫn không ổn!
Ý của bệ hạ là muốn bảo vệ đập Lý Quan, chỉ cần đập Lý Quan không mất, đánh
như thế nào là quyền của chúng ta. Quân ta chỉ lấy hai vạn người tấn công Đế
quốc Chỉ Thủy, nếu như Thương Hữu Long còn bị ép tới tình trạng phải phá đê
thả nước, vậy lúc đó dù chúng ta chưa kịp ra tay, Vũ Văn Liễu đã giết hắn mất
rồi. Cho nên chúng ta đánh hắn càng đau, hắn sẽ càng đuổi sát chúng ta, còn
chuyện phá đập, trừ phi hai vạn người chúng ta có thể đánh tới dưới chân thành
Đại Lương, nếu không hắn sẽ tuyệt đối không làm như vậy. Huống chi chuyện bảo
vệ con đập, trong lòng ta đã có tính toán, tuy rằng chúng ta không đi chiếm
đập, nhưng trong lòng ta đã sớm có cách làm cho người Đế quốc Chỉ Thủy không
phá vỡ đập, chỉ còn thiếu một ít điều kiện cần thiết mà thôi.
Nói đến đây, Thiển Thủy Thanh mỉm cười ra vẻ thần bí.
Thiển Thủy Thanh quả quyết:
Đông Quang Chiếu lập tức nhắc nhở:
Ta thừa nhận ngươi nói rất có đạo lý, nhưng ngươi quên rằng ở đây còn có
Kinh Chưởng Kỳ, Thiết Phong Kỳ hiện tại dưới quyền của hắn, có hắn ở đây, đánh
như thế nào là quyền của hắn, không phải quyền ngươi! Cho dù ngươi bằng lòng
gánh vác trách nhiệm, chỉ sợ hắn cũng không chịu nghe theo ngươi!
Ta biết, cho nên ta mới nói cho hai vị biết tình huống vừa qua. Hồng Tướng
quân, Đông Tướng quân, rốt cục những lời phân tích chiến cuộc từ nãy giờ ta
nói cho hai người nghe là đúng hay sai, các ngươi có thể suy ngẫm lại, nếu như
cảm thấy ta nói đúng, vậy nên châm chước cho ta một phen mới phải. Đương
nhiên, ta cũng phải nhờ các ngươi lập tức đi tìm Kinh Chưởng Kỳ, để xem rốt
cục hắn có đồng ý với ta hay không!
Hồng Thiên Khải lại trầm giọng hỏi:
Thiển Thủy Thanh lại nhàn nhã hớp một hớp trà: