2-3: Tranh Chấp


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Trong quán rượu mà bọn binh sĩ thích lui tới nhất, lão bản nương tuy hơi lớn
tuổi nhưng nhan sắc vẫn còn mặn mà diễm lệ mang một vò rượu ngon nhất tới cho
Thiển Thủy Thanh.

Người ngày xưa đưa thư giùm hắn vẫn còn đây, nhưng người nhận thư thì đã xa
tận phương nào...Đời người lúc hợp lúc tan, rất khó mà nắm bắt, duy chỉ có nắm
chắc lấy mỗi phút giây hiện tại có lẽ mới là chuyện thật sự có ý nghĩa.

Nhưng vấn đề ở chỗ là...làm thế nào để nắm bắt?

Trong lòng Thiển Thủy Thanh mê man không rõ.


  • Thu lão bản, nàng biết đánh đàn không?

Thiển Thủy Thanh hỏi.

Lão bản nương nở một nụ cười quyến rũ với Thiển Thủy Thanh:


  • Chúng ta là người tục, chuyện đánh đàn chỉ có người tao nhã mới có thể làm
    được.

Hiển nhiên nàng đã nhìn thấy cây cổ cầm đặt bên người Thiển Thủy Thanh.

Tao nhã?

Thiển Thủy Thanh bật cười ha hả.

Thì ra ở nhà suốt ngày không làm gì cả, chính là con người tao nhã, còn ở
ngoài làm lụng vất vả bằng đôi tay của chính mình lại là tục nhân sao?

Con người ta thật cũng buồn cười.


  • Ta cũng không biết.

Hắn thuận miệng đáp.

Tiện tay hắn gảy nhẹ dây đàn vài cái, những tiếng tưng tưng phát ra từ chiếc
cổ cầm nghe như dòng suối rót vào tận lòng người.


  • Nếu như có một người không phải là bằng hữu, chỉ gặp mặt nàng một lần duy
    nhất, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng chỉ nói được vài câu, lại tặng cho nàng
    một vật quý báu. Theo nàng, rốt cục người đó có dụng ý gì vậy?

Lão bản nương vừa gảy bàn tính lách cách vừa hỏi lại:


  • Vậy phải xem tặng cái gì đã.


  • Nếu là chiếc cổ cầm này thì sao?


Lão bản nương che miệng cười:


  • Ối, vậy đó thật sự là một con người tao nhã, người tặng cầm này quả thật là
    có dụng tâm cực khổ!


  • Nhưng ta chỉ mới gặp mặt nàng có một lần duy nhất kia mà?


Lão bản nương lập tức chu cao miệng:


  • Cảm tình giữa người với người trên đời này, không thể nào quyết định qua
    chuyện gặp mặt nhau nhiều hay ít. Một đôi nam nữ thanh mai trúc mã, cùng nhau
    lớn lên từ nhỏ, sau này chưa chắc đã có thể chung sống với nhau. Còn người
    ngẫu nhiên gặp gỡ bất ngờ, chỉ ở cùng nhau vài ngày ngắn ngủi, không phải cũng
    có thể sinh ra tình cảm muốn gắn bó trọn đời sao?

Nàng nhìn Thiển Thủy Thanh bằng ánh mắt đầy thâm ý, Thiển Thủy Thanh nhất thời
không nói được gì.

Lão bản nương uốn éo lưng ong đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thiển Thủy Thanh:


  • Thiển huynh đệ, ngươi đừng trách ta nói thẳng, ta và trượng phu của ta sống
    ở thành Cô Tinh này cũng đã được bảy, tám năm, ngày nào cũng nhìn thấy bọn
    binh sĩ thường xuyên qua lại. Cũng có tên có bề ngoài tuấn tú, liền qua lại
    với một số khuê nữ của người ta, cả hai bên cũng không cần lâu dài với nhau,
    không cần phải thề non hẹn biển gì gì đó, tất cả đều xảy ra như vậy. Cho nên
    chuyện sinh sinh tử tử, chuyện tình tình ái ái, ta đã thấy qua rất nhiều,
    chuyện đưa tin giùm cho người khác cũng đã làm không ít.

-...Mấy ngày trước đây, Thiển huynh đệ ngươi dẫn quân đi đánh thành Kinh Viễn, lúc trở về đã mất đi không ít huynh đệ. Có vài người thư từ qua lại ở chỗ ta, ôi...mấy ngày nay có vài khuê nữ khóc lóc hết sức thương tâm...

Lão bản nương nhìn quanh quất, thấy không có người lạ bèn hạ giọng nói:


  • Có một nàng bụng đã lớn, bị phụ thân nàng đánh cho một trận, đành lén lút
    trốn đi theo một người có gia cảnh sa cơ thất thế.

Nói đến đây, lão bản nương thở dài:


  • Nam nhân là trụ cột để nữ nhân nương tựa, không có nam nhân, nữ nhân sẽ
    không biết dựa dẫm vào đâu. Nàng khuê nữ kia vốn nghĩ rằng sau khi đánh giặc
    xong, tên tiểu tử ấy có thể trở về cưới nàng, kết quả hắn không về được
    nữa...làm nam nhân mệnh khổ, làm nữ nhân mệnh cũng khổ...Đôi khi ta nghĩ, một
    nam nhân có năm thê bảy thiếp cũng không có vấn đề gì, vấn đề duy nhất là
    ngươi phải còn sống. Ngươi còn sống, đám nữ nhân của ngươi mới có chỗ nương
    tựa mà sống được, vạn nhất mất đi rồi, còn ai có thể lo toan cho bọn họ đây?

Thiển Thủy Thanh nghe vậy cảm thấy đau buồn.

Thì ra là như vậy sao?

Thì ra trong thế giới vùng vẫy giữa cuộc sống và cái chết này, tất cả yêu cầu
chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Lão bản nương yểu điệu đứng lên chuẩn bị đi về quầy của mình, cuối cùng chỉ
nói một câu:


  • Chuyện khuê nữ nhà ai đem lòng yêu mến ngươi không quan trọng, nếu ngươi
    không muốn làm thất vọng Vân tiểu thư, vậy phải xem ngươi có thể còn sống được
    mà trở về cưới nàng không, chứ không quan trọng chuyện ngươi chỉ cưới một mình
    nàng!

Thiển Thủy Thanh nghe xong liền hiểu rõ.

Hắn đứng lên, ôm lấy chiếc cổ cầm cung kính vái lão bản nương một vái:


  • Cảm ơn nàng, Thu tỷ!

Trước khi đi hắn đột nhiên quay lại nói:


  • Thu đại tỷ, nàng biết không, thật ra nàng không phải là một người tục, mà
    là ta mới phải! Sau khi đi vào thế giới này, ta vẫn còn giữ một số suy nghĩ cố
    hữu ban đầu, tại một số khía cạnh nào đó, nó có vẻ chỉ là thông thái rởm. Tuy
    nhiên chuyện may mắn là, rốt cục ta cũng hiểu được điều này.

Lão bản nương nghe vậy trở nên u mê đần độn, hoàn toàn không hiểu được hắn
đang nói cái gì.

Thiển Thủy Thanh bật cười ha hả rồi rời đi.

Đúng vậy, sống trong một thế giới tàn khốc ỷ mạnh hiếp yếu, có chuyện gì quan
trọng hơn là còn sống?

Phú quý mới sinh ra lễ nghĩa.

Người mà không được ăn no bụng, còn có thể nói tới chuyện ái tình sao?

Thế giới này có quy tắc đạo đức, có đạo lý sinh tồn riêng của nó. Mỗi ngày
trong lúc vẫy vùng giữa cuộc sống và cái chết, vốn đã có rất nhiều phiền não,
tội tình gì phải để cho chuyện tình cảm trói buộc chính mình?

Nếu đã là như vậy, có một số việc cứ để cho nó thuận theo tự nhiên là hay
nhất.

Hắn đã nghĩ thông suốt được điểm này rồi, mọi phiền não bỗng dưng không cánh
mà bay.

Lúc quay lại Hữu Tự Doanh, hắn thấy bọn Lôi Hoả, Mộc Huyết, Phương Hổ cũng vừa
từ bên ngoài trở về.

Người vừa tới nơi, Lôi Hoả đã cao giọng rống to:


  • Con bà nó, thật là khoái trá! Trận này đánh thật đã tay! Thiển thiếu, chúng
    ta vừa đánh vài tên tiểu tử không biết điều tìm tới gây sự đến nỗi cha mẹ nhận
    không ra chúng!

Thiển Thủy Thanh thuận miệng hỏi:


  • Là người của Huyết Phong Kỳ sao?


  • Lần này là Quỷ Phong Kỳ.


Mộc Huyết trả lời.

Thiển Thủy Thanh khẽ cau mày.

Sau trận đại chiến thành Kinh Viễn, Quân đoàn Bạo Phong chuyển sang chiến đấu
ở chiến trường Tây Nam, chỉ để lại binh lực ba Kỳ ở thành Cô Tinh, là Thiết
Phong Kỳ, Huyết Phong Kỳ và Quỷ Phong Kỳ. Vốn Quỷ Phong Kỳ thuộc Xích Huyết
Trấn, nhưng Chưởng Kỳ Linh Phong Kỳ là Thuỷ Trung Đường đau lòng cái chết của
phụ thân, một lòng muốn tìm Cô Chính Phàm báo thù, Nam Vô Thương bèn khẩn cầu
Liệt Cuồng Diễm cho Quỷ Phong Kỳ thay Linh Phong Kỳ đóng ở thành Cô Tinh.
Huyết Phong Kỳ có Lý Quy ở đó, mối quan hệ với Hữu Tự Doanh như nước với lửa.
Còn Chưởng Kỳ Quỷ Phong Kỳ là Kinh Phong Triển từ khi chuyển sang cai quản
Thiết Phong Kỳ chưa từng đối xử tốt đẹp với Thiển Thủy Thanh. Chưởng Kỳ mới
của Quỷ Phong Kỳ là do Kinh Phong Triển tiến cử, Nam Vô Thương đặc biệt đề
bạt, hắn nguyên là Doanh Chủ Hoả Tự Doanh của Quỷ Phong Kỳ, Hỏa Huỳnh Phi. Với
mối quan hệ như vậy, quan hệ của Quỷ Phong Kỳ và Thiết Phong Kỳ càng thêm thắt
chặt.

Kết quả là toàn bộ thành Cô Tinh đã trở thành thiên hạ của Nam Vô Thương.

Mấy ngày trước đây, đầu tiên là Kinh Phong Triển cãi nhau một trận với Thiển
Thủy Thanh về vấn đề tháp công thành.

Lúc trước công thành Kinh Viễn, Thiển Thủy Thanh đã sử dụng gần một trăm cái
tháp công thành. Chế tạo ra tháp công thành không dễ, chi phí rất nhiều, nhiều
lần đại chiến trước đây, rất ít khi nào có cảnh tượng đồ sộ dùng đến cả trăm
cái tháp công thành trong một lần công thành như vậy. Sở dĩ Thiển Thủy Thanh
có thể có thể sử dụng nhiều tháp công thành trong lần ấy là nhờ một phần lớn
do phường rèn giúp đỡ. Bởi vậy trong số gần trăm tháp công thành ấy, đã có một
nửa là của Thiển Thủy Thanh.

Nhưng sau trận chiến thành Kinh Viễn, tháp công thành bị hư hỏng đến gần hai
mươi cái, lúc Quân đoàn Bạo Phong rời đi lại mang theo bốn mưoi cái, chỉ còn
để lại cho Thiết Huyết Trấn bốn mưoi cái. Chính vì lẽ đó cho nên đã xuất hiện
tranh chấp.

Kinh Phong Triển kiên quyết đòi thu bốn mươi cái tháp công thành kia về Trấn
bộ. Thiển Thủy Thanh lại cho rằng, thành Cô Tinh thuộc Trấn bộ đã bị Liệt Tổng
Suất mang đi, số còn lại chính là của hắn. Sở dĩ Liệt Tổng Suất để lại bốn
mươi cái tháp công thành ấy, chính là thừa nhận quyền sở hữu của hắn, vì vậy
chết sống cũng không đồng ý nộp lên.

Kinh Phong Triển khăng khăng cho rằng tổn thất trong việc công thành, Hữu Tự
Doanh phải chịu trách nhiệm, bởi vậy, nhiều nhất Thiển Thủy Thanh chỉ được giữ
lại ba mươi cái tháp công thành mà thôi, nói cách khác, hắn muốn Thiển Thủy
Thanh phải nộp lại mười cái.

Vì vậy, Thiển Thủy Thanh ra sức tranh cãi, công thành là vì Đế quốc, sao lại
bắt Hữu Tự Doanh phải chịu trách nhiệm? Cho dù là hắn chịu lui một bước, số
tháp công thành hư hỏng do Hữu Tự Doanh và Trấn bộ cùng gánh chịu, như vậy mỗi
bên phải chịu tổn thất là mười cái. Cho nên, bốn mươi cái tháp công thành còn
lại vẫn là của hắn.

Hai bên vì chuyện này mà tranh chấp mãi không thôi, Kinh Phong Triển ỷ vào
chức quan cao hơn một cấp nên lấy thịt đè người, Thiển Thủy Thanh lại ỷ vào
thanh danh hiển hách, binh sĩ dưới tay hùng mạnh. Hai người không ai sợ ai,
tranh cãi đến nỗi long trời lở đất. Cuối cùng Nam Vô Thương phải ra mặt giảng
hoà, yêu cầu Thiển Thủy Thanh lập tức giao ra mười cái tháp công thành, lúc ấy
mới giải quyết xong chuyện này, Thiển Thủy Thanh bị ép buộc đành phải đồng ý.

Ngay sau đó, đến lượt Huyết Phong Kỳ xảy ra tranh chấp với chiến sĩ Hùng tộc.

Lần này, nguyên nhân tranh chấp chính là khí giới thủ thành vô cùng lợi hại
Bát Tý Liên Hoàn Nỗ mà chiến sĩ Hùng tộc đoạt được trong cuộc chiến công
thành.

Thiển Thủy Thanh khăng khăng cho rằng, Liệt Cuồng Diễm đã từng hứa với hắn,
chỉ cần hắn có thể đánh hạ thành Kinh Viễn, cho binh sĩ của hắn tùy ý đồ thành
ba ngày. Bởi vậy tất cả khí giới quân nhu thu được trong thành Kinh Viễn ắt
phải thuộc về Hữu Tự Doanh mới đúng. Bát Tý Liên Hoàn Nỗ này, chiến sĩ Hùng
tộc chỉ cần một người là có thể sử dụng được một cái, nếu để cho bọn họ sử
dụng thì có thể phát huy ra hiệu quả hơn xa để cho người bình thường sử dụng,
bởi vậy kiên quyết không chịu nộp lên.

Người Huyết Phong Kỳ kêu gào rằng, đánh hạ thành Kinh Viễn cũng là công lao
của toàn quân, Hữu Tự Doanh ăn thịt cũng phải cho Huyết Phong Kỳ húp nước.
Chiến lợi phẩm thu được không thể để cho Hữu Tự Doanh độc hưởng một mình, vì
vậy kiên quyết yêu cầu chia phần.

Hai bên lại nổi lên tranh chấp, Nam Vô Thương lại hoà giải.

Lần này, Thiển Thủy Thanh không còn khách sáo như lần trước.

Hắn cười lạnh nói: Nếu muốn lấy Bát Tý Liên Hoàn Nỗ thì cũng được thôi, nhưng
phải tự đi tìm chiến sĩ Hùng tộc nói chuyện với họ. Bọn họ không phải là thuộc
hạ trực tiếp của Thiển Thủy Thanh hắn, chỉ là lính đánh thuê trợ giúp mà thôi,
chỉ cần bọn họ đồng ý, hắn cũng sẽ không có ý kiến.

Phản ứng của chiến sĩ Hùng tộc rất dứt khoát, cũng rất trực tiếp.

Bọn họ cầm lấy vũ khí, nhắm vào tất cả binh sĩ Huyết Phong Kỳ muốn tới lấy Bát
Tý Liên Hoàn Nỗ, khí thế hùng hổ như muốn nói: "Qua đây, chỉ cần đánh thắng
chúng ta, những cái này sẽ là của các ngươi!"

Nhìn bộ dạng các chiến sĩ Hùng tộc như hung thần ác sát, Lý Quy chỉ có thể thu
cờ gióng trống rút lui. Hắn cũng không chắc chắn dùng sáu ngàn quân của Huyết
Phong Kỳ tiêu diệt được ba ngàn chiến sĩ Hùng tộc. Nếu như xảy ra chiến đấu
thật sự, e rằng phần thua sẽ nghiêng về hắn.

Huyết Phong Kỳ đành muối mặt rút lui.

Cứ như vậy, tuy rằng Quân đoàn Bạo Phong chỉ mới rời đi có mấy ngày, phiền
phức của Hữu Tự Doanh trở nên càng lúc càng nhiều.

Lúc này, Thiển Thủy Thanh chậm rãi hỏi:


  • Lần này là vì chuyện gì?


  • Về chuyện lương thảo. Lôi Hoả sai vài huynh đệ lên Trấn bộ lãnh lương thảo
    đủ dùng trong mười ngày. Không ngờ quan hộ lương ở Trấn bộ nói rằng lương thảo
    đã bị Liệt Tổng Suất mang đi rất nhiều, còn sau đó thì chưa có vận chuyển tới,
    bảo chúng ta tạm thời chờ thêm vài ngày nữa. Người của Lôi Hoả còn chưa rời
    đi, liền gặp phải người của Sơn Tự Doanh Huyết Phong Kỳ cũng đến xin lãnh
    lương thảo, tên quan hộ lương kia không nói lời nào lập tức phát đủ lương cho
    người của Sơn Tự Doanh. Mấy tên tiểu tử của Sơn Tự Doanh còn dùng lời bóng gió
    nói rằng Hữu Tự Doanh chúng ta vốn giàu có, của cải tài sản rất nhiều, muốn
    rượu có rượu, muốn thịt có thịt, tự nhiên không cần lo lắng tới chút lương
    thảo nho nhỏ ấy, Trấn bộ có lương thảo đương nhiên phải ưu tiên cấp cho Sơn Tự
    Doanh của chúng.


  • Sau đó bèn đánh nhau sao?


  • Phải!


Lôi Hoả ồm ồm đáp.

Thiển Thủy Thanh hừ lạnh một tiếng nhưng không hỏi gì nữa.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #91