Đau Khổ Vì Tình


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Thành Thương Thiên, huyện Thanh Thuỷ.

Tiếng những chiếc lưỡi liềm cắt lúa kêu vang xoèn xoẹt dưới đồng lúa chín vàng
nghe như một khúc nhạc bội thu vô cùng vui vẻ.

Bàn tay từng quen với trường mâu, mã đao, giờ đây cầm liềm gặt lúa nhưng cũng
trông ra hình ra dáng như ai, trên mặt Phương Báo lộ ra vẻ khoái chí vô cùng.

Đã không còn những tháng ngày cỡi ngựa cầm thương xông pha trận mạc, sống một
cuộc sống yên tĩnh êm đềm, so với trong tưởng tượng còn đơn điệu buồn tẻ hơn
một chút. Trong lòng hắn có lẽ rốt cục vẫn còn nỗi khao khát thời gian tung
hoành ngang dọc chốn sa trường, thế nhưng sống cuộc sống như hiện tại, ít ra
hắn không còn phải thấp thỏm lo âu về sự sống chết của mình.

Là một binh sĩ đạt được nhiều chiến công, lại thêm chiếc huân chương Kim Chất,
một trong những công thần đánh hạ hai quan Nam Bắc, từng là người của Tướng
quân Thiển Thủy Thanh mà hiện nay danh vọng lên cao như mặt trời giữa ban
trưa, sau khi xuất ngũ trở về, ngay cả bọn quan lại phú hào ở địa phương mỗi
lần gặp mặt hắn cũng phải tỏ ra khách sáo ba phần.

Cuộc sống hiện tại của Phương Báo, có thể nói là không đến nỗi tệ.

Hắn cảm thấy đủ.

Hắn không thiếu tiền, số tiền mà Thiển Thủy Thanh đưa cho hắn thừa sức để hắn
mua vài trăm mẫu đất làm một ông chủ lớn. Bất quá mẹ hắn không cho phép, bà
nói dân lấy nghèo làm vinh, khinh rẻ tiền tài, quý trọng tình nghĩa.

Phương Báo là một đứa con có hiếu, cho nên đối với chuyện ấy cũng không lấy
làm buồn. Còn nếu nhất định muốn nói ra chuyện mà hắn cảm thấy không được hài
lòng, đó chính là hiện tại hắn vẫn còn thiếu người nấu cơm giặt giũ.

Mẹ hắn rất quan tâm đến việc này, đã từng nhờ mai mối tìm cho hắn vài vị cô
nương.

Đáng tiếc cho dù bà mối có nói đến mức miệng nở hoa, những cô nương được giới
thiệu tới không ai bằng lòng cả.

Một hán tử cụt mất một tay muốn tìm một cô nương tốt, cho dù là có tiền cũng
khó.

Ôi, không biết đến bao giờ mới gặp được một cô nương tốt như Vân đại tiểu thư,
được vậy thì tốt biết bao...Phương Báo suy nghĩ miên man, tay cầm liềm cắt lúa
cũng trở nên hăng hái hẳn.


  • Phương đại ca, mau trở về, bá mẫu gọi ngươi trở về!

Thiết Đản ở đầu thôn gọi to, đưa tay vẫy hắn.

Phương Báo bỏ liềm xuống, dùng khăn vắt trên vai lau mồ hôi trán, tiện tay múc
một chén trà trong thùng gỗ uống ừng ực một hơi, sau đó vừa thở hổn hển vừa
hỏi:


  • Mẫu thân tìm ta có chuyện gì?


  • Không biết.


Thiết Đản trả lời:


  • Nói là có một cô nương trong thành tới tìm ngươi. Bá mẫu còn nói rằng, cô
    nương ấy xinh tươi mơn mởn, vừa nhìn là biết con nhà giàu có, lại hỏi ngươi
    hôm trước lên thành, có từng chọc ghẹo qua cô nương xinh đẹp nhà ai hay không?

Phương Báo ngẩn người ra, sau đó phun một bãi nước bọt:


  • Ta không có, mẫu thân ta nói oan cho ta mà thôi...Dù sao ta cũng chỉ còn
    một cánh tay, sao thể có cô nương nào vừa ý, còn tới tận cửa tìm ta chứ?


  • Ngươi nên đi xem đi, nếu thấy vừa ý, lập tức cưới ngay đừng để chậm!


Phương Báo thuận miệng hỏi:


  • Mẫu thân ta có nói vị cô nương ấy là ai hay không?


  • Có, dường như họ Vân gì đó...


Phương Báo giật thót cả người.

Hắn quăng chén nước sang bên rồi vắt giò lên cổ mà chạy, vừa chạy vừa hét to:


  • Con bà ngươi Thiết Đản sao không nói sớm? Nói cho ngươi biết, đó là đại tẩu
    của ta, ngươi còn dám nói cái gì cưới ngay lập tức, ta sẽ bằm ngươi ra làm
    trăm mảnh!

Đại tẩu? Thiết Đản cảm thấy hồ đồ nghi hoặc, chẳng lẽ là vợ của Hổ Tử ca?

Vân Nghê ngồi trong gian nhà nhỏ đơn sơ, đưa mắt nhìn vị lão thái thái nếp
nhăn đầy mặt, ngay cả răng cũng chỉ còn lại lưa thưa vài cái đang nhìn mình
mỉm cười móm mém, trong lòng không khỏi lấy làm nghi hoặc.

Vị lão thái thái trước mặt mình là mẫu thân của Phương Báo sao? Trước kia nghe
bọn Phương Hổ Phương Báo nói, mẫu thân của bọn họ năm nay chỉ mới trên dưới
năm mươi, vì sao trông bề ngoài già nua đến mức như vậy, nhìn qua như là người
bảy, tám mươi?

Cuộc sống làm lụng vất vả bao năm đã làm cho biết bao nếp nhăn in hằn trên mặt
lão nhân gia, không còn nghĩ đến bề ngoài đẹp đẽ của nữ nhân, tất cả tâm tình
bà đều gởi gắm vào những đứa con của mình.

Bốn anh em đã chết trận mất hai người, một người vẫn đang liều mạng chiến đấu
trên sa trường, chỉ còn lại một đứa, lại còn cụt mất một tay, trong lòng bà ắt
hẳn vô cùng đau khổ!

Chỉ cần nhìn qua vẻ ngoài của bà là có thể hiểu được tất cả...

Vân Nghê hơi nghi hoặc, vì vậy cho nên nàng vẫn cầm chén nước mà lão thái thái
rót cho mình, ngồi yên bất động.

Lúc Phương Báo khẩn trương chạy về tới nhà, Vân Nghê vẫn còn đắm chìm trong sự
so sánh giữa cuộc sống phồn hoa giàu có ở nhà mình cùng với cuộc sống đơn giản
bình thường của Phương Báo ở nơi đây.

Nàng là tiểu thư khuê các, một năm cũng khó ra khỏi nhà được vài lần, cuộc
sống như nơi đây quả thật là ít thấy trong đời.


  • Vân tiểu thư, quả nhiên là nàng.

Phương Báo ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên:


  • Vì sao nàng lại tới đây?

Vân Nghê nở nụ cười, nàng đang muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy mẹ của Phương
Báo lại thôi. Lão thái thái hiểu chuyện, bèn lấy cớ ra ngoài nhóm lửa.


  • Ta đến đây là muốn thăm qua cuộc sống của ngươi xem thế nào, lúc từ biệt ở
    thành Thanh Dã tới nay đã mấy tháng trôi qua, ta ở nhà một mình buồn đến nẫu
    người ra, bèn đi ra ngoài một chút. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết đi đâu,
    nghe nói ngươi đã xuất ngũ, ta bèn tìm người hỏi thăm chỗ ở của ngươi, sau đó
    tới đây.

Phương Báo toét miệng cười:


  • Cuộc sống của ta rất tốt, đừng nghĩ ta hiện tại chỉ là một người dân bình
    thường mà lầm, hiện tại ta có tiền, có đất, có vai vế. Ngay cả Huyện lão gia
    gặp ta cũng phải khách sáo một chút nữa là!

Dứt lời, hắn lấy trong túi ra chiếc huân chương Kim Chất:


  • Gặp quan dưới thất phẩm thì không cần thi lễ, hiệu nghiệm vô cùng!

Vân Nghê không nhịn được phải phì cười, dung mạo của nàng như đóa hoa tươi vừa
hé nở, ngay cả Phương Báo cũng không dám nhìn thẳng.

Từ sau khi nàng trở lại thành Thương Thiên, chưa từng có được nụ cười vui vẻ
thoải mái như vậy.

Lòng dũng cảm của một chiến sĩ, nét giản dị chất phác của một nông dân thể
hiện trên người Phương Báo một cách hoàn hảo và hòa hợp.

Phương Báo thật thà hỏi:


  • Vân tiểu thư, vốn ta là người thô lỗ, nàng nói tới tìm ta là muốn thăm ta,
    ta tin. Nhưng ta đoán rằng, ngoài chuyện đó ra, hẳn phải có một nguyên nhân
    nào khác phải không?

Vân Nghê trở nên trầm tư.

Nàng cúi đầu suy nghĩ một hồi, sau đó mới nói:


  • Báo Tử, ngươi đưa ta ra ngoài đi dạo một vòng có được không? Đột nhiên ta
    muốn đi xem thử, rốt cục cuộc sống dân gian là như thế nào, nhân tiện ta cũng
    muốn nghe ngươi kể chuyện về Hữu Tự Doanh và Thiển Thủy Thanh. Ta biết tuy
    rằng ngươi không còn ở trong quân, nhưng vẫn thường hay liên lạc với ca ca
    ngươi.

Phương Báo ngẩn ra:


  • Nàng không biết tin gì về hắn sao?

Vân Nghê chậm rãi nói:


  • Sau khi trở lại thành Thương Thiên, ta bị nhốt trong nhà không được phép ra
    ngoài. Tất cả tin tức về chàng, ta không hề biết được chút gì...Không ai dám
    nói cho ta biết. Hổ Tử, ngươi nói cho ta biết được không, ngoài ngươi ra, ta
    không còn biết hỏi người nào khác.

Nhìn Phương Báo, mắt Vân Nghê lúc này đã long lanh nước mắt:


  • Ta lén trốn tới đây, sau khi đại ca của ta nói cho ta biết một tin duy nhất
    về chàng...Nhị thúc của ta chết, là do chàng giết!

Dưới ruộng, gió mạnh thổi qua làm cho đồng lúa gợn từng cơn sóng, gợi lên hy
vọng trong lòng mỗi con người.

Trên bờ ruộng, Vân Nghê ngồi cạnh Phương Báo, nghe hắn kể về chuyện của Thiển
Thủy Thanh và Hữu Tự Doanh.

Khi nàng nghe đến sự ra đời của binh đoàn Phú Quý, nàng không khỏi phá lên
cười, chuyện ấy quả thật là chỉ có mỗi mình Thiển Thủy Thanh làm được.

Khi nàng nghe đến chuyện càn quét bọn thổ phỉ trên thảo nguyên không khỏi run
sợ không thôi. Nàng cảm thấy cao hứng vì dân chúng một phương có thể được sống
cuộc sống bình an, lại cũng thở dài thương cảm cho cảnh ngộ thê thảm của bầy
thổ phỉ.

Khi nàng nghe đến trận thất bại trên Táng Phong pha, mặt hoa ảm đạm, dung nhan
thất sắc. Nghe đến trận đại thắng trên Hồng Thổ cương, sau đó Vân Phong Hàn tự
sát, rốt cục nàng vẫn lặng lẽ không nói lời nào, cũng lặng lẽ mà rơi lệ.


  • Vân tiểu thư, ta là một người thô lỗ, tuy Vân Phong Hàn tự sát, tuy nhiên
    những quân nhân chúng ta cũng không muốn nói lời giả dối, nếu nói hắn là do
    Thiển huynh đệ giết, thật ra cũng không sai. Chúng ta vốn thô lỗ, nói chuyện
    không biết quanh co, chỉ biết nghĩ sao nói vậy, chuyện nên nhận thì chúng ta
    nhận, nhưng bảo giải thích thì...rất khó! Có mấy câu khó nghe, nhưng ta vẫn
    muốn nói ra, xin nàng đừng để bụng!


  • Ngươi cứ nói, không sao...


  • Thân là quân nhân, chúng ta không sợ đối thủ hùng mạnh, đã bước ra chiến
    trường, mạng này coi như giao phó cho trời. Trên chiến trường, chúng ta có thể
    đánh nhau sống chết với đối thủ, ngoài chiến trường, ai cũng là người, không
    có cái gọi là ân oán riêng tư, cũng không có thù hận không thể nào hóa giải.


Vân Nghê lập tức nhớ tới chuyện lúc mới gặp nhau trên thảo nguyên, Thiển Thủy
Thanh từng trao đổi thức ăn với Phi Tuyết Vệ:


  • Ta hiểu ý ngươi.


  • Nhưng chúng ta rất hận một loại người, chính là người cầm dao đâm sau lưng
    chúng ta. Hữu Tự Doanh không có thù hận với Vân gia, Thiển huynh đệ và nàng
    thật lòng yêu nhau, nếu như Vân Tổng Suất không muốn các người sống chung với
    nhau, vậy ông ta nên đi tìm Thiển huynh đệ nói chuyện một cách quang minh
    chính đại, không nên dùng thủ đoạn đê tiện như vậy. Ta biết rằng danh dự của
    Vân gia các người rất quan trọng, tuy nhiên nếu nói muốn dùng tính mạng mấy
    ngàn tướng sĩ Hữu Tự Doanh chúng ta để bảo đảm cho danh dự của Vân gia, vậy
    thì xin lỗi, Phương Báo ta vẫn không xem tính mạng của huynh đệ mình rẻ đến
    mức ấy!


Vân Nghê cảm thấy trong lòng chua xót:


  • Ý của ngươi ta hiểu được, ta nghĩ đó là ý của riêng Nhị thúc, không phải là
    ý của phụ thân...

Phương Báo cười ha hả:


  • Thật ra, ý của ai không quan trọng, quan trọng là nàng phải hiểu vì sao
    Thiển huynh đệ phải làm như vậy! Ta đã quan sát Thiển huynh đệ đi từng bước
    một cho đến ngày nay, từ lúc hắn bắt đầu là một tân binh, còn ngồi uống rượu
    cùng chúng ta, cùng nhau ra chiến trường giết địch. Hắn là loại người như thế
    nào, thật ra ta hiểu rõ hơn nàng. Vân tiểu thư, trong lòng của hắn, không có
    người nào quan trọng hơn nàng, nhưng ngoài nàng ra, hắn còn có một thân phận
    khác, chính là Tướng quân của Hữu Tự Doanh. Kẻ làm Tướng quân, phải gánh vác
    trách nhiệm về tính mạng của các tướng sĩ dưới tay mình, cho nên hắn chỉ là
    bất đắc dĩ mà thôi...hy vọng nàng có thể tha thứ cho hắn!


  • Không có biện pháp nào vẹn cả đôi đường hay sao?


Phương Báo đáp với giọng như chém đinh chặt sắt:


  • Trong thế giới của quân nhân không hề có khái niệm vẹn cả đôi đường, chỉ có
    sống, hay là chết!

Vân Nghê hiểu rõ.

Bọn họ là quân nhân, bọn họ không phải là những nhà chính trị có thể giải
thích quanh quanh co co thế nọ thế kia. Chuyện quan hệ đến sống chết, không
thể nào dùng ích lợi mà lay chuyển được.

Sự trừng phạt của quân nhân không hề có chuyện vẹn cả đôi đường, không thể
tính toán, không thể lấy lòng.

Xử lý theo kiểu vẹn cả đôi đường, đối với Hữu Tự Doanh mà nói, cũng đồng nghĩa
với chuyện buông tha không giết hung thủ sát hại mấy trăm binh sĩ của Hữu Tự
Doanh.

Lúc này, Vân Nghê cảm thấy lòng mình lắng lại.

Không biết vì sao, cõi lòng nàng vốn khi nãy hệt như sông dài ngập sóng, giờ
phút này lại như nước trong giếng lặng, không hề gợn mảy may nào.

Nàng thản nhiên nói:


  • Ngươi cứ tiếp tục nói đi, ta rất muốn nghe chuyện...chuyện thành Kinh Viễn.

Phương Báo kinh ngạc nhìn nàng, dưới ánh nắng chiều chiếu rọi, gương mặt của
nàng toát ra ánh sáng vô cùng tinh khiết thanh cao, như pho tượng một nữ thần
làm cho người ta cảm thấy kính ngưỡng tự đáy lòng.

Nàng cũng không nói tha thứ, cũng không nói không tha thứ, chỉ đơn giản là
muốn nghe tiếp chuyện về Thiển Thủy Thanh. Phương Báo nghe vậy nhất thời hoảng
hốt trong lòng, cũng không biết mở miệng bằng cách nào.

Chuyện tiếp theo...vô cùng phức tạp.

Lúc ấy Vân Nghê ngồi trên bờ ruộng nghe Phương Báo kể về trận đại chiến thành
Kinh Viễn. Nàng ngồi nghe rất lâu, cho đến sau khi trận hỏa hoạn kia chấm dứt.

Tam Trùng Thiên không còn nữa.

Quân đoàn Bạo Phong chuyển sang chiến đấu ở chiến trường Tây Nam.

Trong thành Cô Tinh chỉ còn lại Thiển Thủy Thanh và Nam Vô Thương.

Tương lai bọn họ hung hiểm khó lường.

Phương Báo lại nói:


  • Ca ca của ta viết thư về nói rằng, Thiển huynh đệ không hề xem trọng chuyện
    sau này, hàng ngày hắn vẫn tươi cười huấn luyện binh sĩ, không ai biết được
    sau này sẽ ra sao...

Vân Nghê dịu dàng nói:


  • Ngươi nên tin tưởng chàng, không phải từ trước ngươi vẫn tin tưởng chàng
    sao?

Phương Báo kinh ngạc nhìn nàng, nàng nói tiếp:


  • Ít nhất ta vẫn tin tưởng chàng...Trước kia ta là nữ nhân của chàng, hiện
    tại cũng vậy, sau này cũng vậy.

Giây phút ấy, rốt cục nàng đã trả lời cho Phương Báo. Sau đó nàng đứng lên,
quay đầu nhìn Phương Báo, trên mặt vẫn còn vương ngấn lệ.

Phương Báo mừng rỡ nói:


  • Ta sẽ viết thư cho Thiển huynh đệ! Nếu biết nàng nói như vậy, nhất định hắn
    sẽ rất cao hứng!

Trên mặt Vân Nghê chỉ lộ ra một nụ cười chua xót.

Nàng lại nói:


  • Gần đây Vân gia thiếu người hầu, hoa trong hậu viện của ta vẫn thiếu người
    chăm sóc. Nếu như Báo Tử ngươi có hứng thú, hay là tới đó xem qua một chút coi
    sao, xem có thể làm được không. Bên cạnh có thể có người trò chuyện, đưa tin,
    cũng vô cùng thuận tiện.

Nàng nhìn Phương Báo, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Phương Báo tỏ vẻ do dự:


  • Nhưng ta còn phải chăm sóc cho mẹ già.


  • Có những tin không phải ngươi chỉ đưa cho ta mà thôi. Ta ở trong nhà, có
    thể không biết tin ngoài tiền tuyến, nhưng lại không thể không biết chuyện
    trong cung. Ngươi cũng biết, mỗi lời nói, mỗi cử chỉ, mỗi một ý niệm nho nhỏ
    trong đầu những người trong cung có thể quan hệ tới sự sống chết của hàng ngàn
    hàng vạn binh sĩ ngoài tiền tuyến! Đối với Hữu Tự Doanh mà nói, chuyện này có
    lẽ vô cùng quan trọng, không ai biết được đến một ngày nào đó, bọn họ sẽ cần
    đến những tin tức như vậy.


Nói xong những lời này, nàng liền đứng lên xoay người rời đi:


  • Báo Tử, ta ở Vân phủ chờ tin tức của ngươi.

Phương Báo nhìn theo bóng nàng dần xa, trong lòng không khỏi xúc động, chợt
hắn hô to với Vân Nghê:


  • Ta bằng lòng, chờ ta nhanh chóng thu xếp việc nhà xong xuôi, ta nhất định
    sẽ tới!

Thân hình Vân Nghê dừng lại một chút, nàng gật gật đầu, sau đó tha thướt rời
đi.

Thành Cô Tinh.

Mười hai ngày sau trận đại chiến thành Kinh Viễn.

Tất cả dường như đang trở về cuộc sống của mấy tháng trước đây, lúc Thiển Thủy
Thanh vừa mới tòng quân nhập ngũ. Hai vạn đại quân của Thiết Huyết Trấn trấn
thủ ở đây, Nam Vô Thương chính là vua của nơi này.

Chuyện khác nhau duy nhất chính là hiện giờ Thiển Thủy Thanh là Doanh Chủ Hữu
Tự Doanh, binh lực dưới tay có hơn ba ngàn binh sĩ, hơn nữa còn có lực lượng
chiến sĩ Hùng tộc giúp đỡ, chiến lực đương nhiên trở thành đệ nhất Doanh trong
Quân đoàn Bạo Phong.

Đứng trên núi Đoạn Long nhìn ra xa xa, Thiển Thủy Thanh cảm thấy lòng mình
thanh thản.

Lạc Ưng nhai ở xa xa, trước kia từng là Nam Môn quan, hiện tại đã bị đập phá
thành một nơi tiêu điều hoang phế.

Tâm huyết của người Đế quốc Chỉ Thủy trong suốt bao năm, vô số nhân lực đã
được bỏ ra để tạo nên một quan ải hiểm trở trong thiên hạ, đã bị người Đế quốc
Thiên Phong phá tan hoang xơ xác.

Tất cả vinh quang và chiến công của Thiển Thủy Thanh từ khi mới nhập ngũ tới
nay, đều được lập trên bầu trời Tam Trùng Thiên này, bước đầu tiên chính là từ
Lạc Ưng nhai. Thế nhưng bây giờ chỉ còn có thể nghe được chuyện ba tòa thành
quan kia bị hủy trong tay người Đế quốc Thiên Phong mà thôi.

Thế sự xoay vần, sao dời vật đổi, Thiển Thủy Thanh ngẫm nghĩ cũng thấy buồn
cười.


  • Dạ Oanh, Thác Bạt Khai Sơn ra sao rồi?


  • Hắn hồi phục cũng khá nhanh, vốn hắn cũng không bị thương, chỉ là hơi đói
    mà thôi.


Dạ Oanh cười nói.

Nhờ trốn trong mật đạo của phủ Tổng Thống lĩnh, Thác Bạt Khai Sơn mới có thể
may mắn thoát khỏi trận hỏa hoạn ngập trời kia.

Mật đạo ấy nối từ trong thành ra đến ngoài thành, Phó Tổng Thống lĩnh thành
Kinh Viễn Thương Hữu Long chính là nhờ vào mật đạo này mà rời khỏi thành Kinh
Viễn. Sau khi lửa bốc lên cao, Thác Bạt Khai Sơn không còn đường nào chạy
thoát, chợt nhớ tới mật đạo mà trước kia Bão Phi Tuyết từng nói qua, rốt cục
hắn cũng tìm được mật đạo ấy trước khi hỏa hoạn nuốt chửng toàn thành. Chuyện
đáng tiếc là, hắn vô cùng vất vả mới chui vào mật đạo để tránh lửa, nhưng vì
phòng đổ nhà nghiêng, cho nên mới chôn vùi Thác Bạt Khai Sơn và tiểu cô nương
cùng đi với hắn.

May mắn là Thác Bạt Khai Sơn có thần lực cái thế vô song, cố gắng chống đỡ tạo
ra một không gian nhỏ hẹp cho cả hai người, đau khổ chịu đựng bị chôn sống mấy
ngày trời. Cho đến khi binh sĩ Thiết Huyết Trấn dọn dẹp chiến trường, dỡ bỏ
hoàn toàn hệ thống phòng ngự trong thành Kinh Viễn, rốt cục hắn mới có cơ hội
thoát chết. Trong mấy ngày ấy, nhờ có tiểu cô nương tên gọi A Đề kia ở chung
với hắn, vì A Đề đã có chuẩn bị một ít thức ăn trước khi chạy nạn, cho nên hai
người bọn họ mới có thể chịu đựng được trong mật đạo mấy ngày liền.

Xưa nay vốn sức ăn của Thác Bạt Khai Sơn rất lớn, số thức ăn mà thiếu nữ mang
theo không đủ cho hắn ăn hai bữa. Vì muốn sống sót, hai người không thể không
cắt giảm phần ăn, cẩn thận tiết kiệm từng mẩu thức ăn dù là nhỏ.

Cứ như vậy, bọn họ che chở giúp đỡ cho nhau, cùng nhau vượt qua những ngày
gian khó nhất trong đời...

Thác Bạt Khai Sơn có nằm mơ cũng không ngờ được, vị cô nương tầm thường ngây
ngô chạy theo sau hắn, rốt cục lại trở thành ân nhân cứu mạng của hắn.

Khi quân Đế quốc Thiên Phong cứu được hắn từ dưới đống gạch vụn đổ nát, hắn đã
đói đến mức hoàn toàn kiệt sức.

Ngay lúc ấy, Thiển Thủy Thanh làm một chuyện hết sức vô sỉ, hắn bảo Thác Bạt
Khai Sơn đánh hắn một quyền, để thực hiện lời thề mà Thác Bạt Khai Sơn đã lập
trong đại lao thành Kinh Viễn.

Thác Bạt Khai Sơn yếu ớt giơ tay lên, giận dữ nhìn hắn, gương mặt Thiển Thủy
Thanh lúc ấy cười tươi như hoa nở.

Lúc ấy, đột nhiên Thác Bạt Khai Sơn hiểu được, sở dĩ Thiển Thủy Thanh cười là
vì thấy hắn còn sống.

Sau đó hắn nói:


  • Ta đi theo ngươi.


  • Hai ngày qua, đều là do cô nương A Đề kia chăm sóc cho Khai Sơn hay sao?


Thiển Thủy Thanh đột nhiên hỏi.

Dạ Oanh khẽ ừ một tiếng.

Thiển Thủy Thanh nói:


  • Cho bọn họ cơ hội gần gũi nhau nhiều một chút, nam nữ từng sống chết bên
    nhau, rất dễ sinh ra tình cảm trong cơn hoạn nạn. Hiện tại Thác Bạt Khai Sơn
    không còn ai thân thích trên đời, cô nương A Đề kia có lẽ sẽ bù đắp lại cho
    hắn sự mất mát ấy. Nếu muốn cho lòng hắn thật sự theo về với Hữu Tự Doanh,
    phải tạo cho hắn một mái ấm gia đình ở Đế quốc Thiên Phong. Những gì hắn đã
    mất đi ở Đế quốc Chỉ Thủy, chúng ta sẽ tạo lại cho hắn.

Thiển Thủy Thanh nói như vậy thứ nhất là vì hắn thật sự lo lắng cho Thác Bạt
Khai Sơn, thứ hai là dù sao đi nữa, hắn cũng không thể nào tránh khỏi có một
suy nghĩ ích kỷ tầm thường của một con người, muốn khống chế Thác Bạt Khai Sơn
dễ dàng hơn. Nhưng hắn không ngờ Dạ Oanh đột nhiên lại chậm rãi nói:


  • Thì ra giữa nam nữ với nhau, trong lúc cùng chung hoạn nạn là lúc dễ dàng
    sinh ra tình cảm với nhau nhất hay sao? Còn bình thường ở gần nhau mỗi ngày,
    kề cận trong sớm tối lại không thể sinh ra tình cảm hay sao?

Thiển Thủy Thanh còn đang ngơ ngẩn, Dạ Oanh đã đưa mắt nhìn ngây dại về phía
xa xa nói tiếp:


  • Ngài và Vân tiểu thư chính là cùng nhau trải qua hoạn nạn trên thảo nguyên,
    sau đó mới có cảm tình với nhau phải không? Dưới tình huống như vậy, nương tựa
    lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, trở thành chỗ dựa lớn nhất cho nhau, cũng khó
    trách phát sinh ra tình cảm. Nhưng không phải ngài đã từng nói qua hay sao, sự
    nảy sinh tình cảm giữa con người với nhau phải cần có thời gian tích lũy, vậy
    vì sao cảm tình chỉ phát sinh sau một thời gian ngắn ngủi bên nhau, lại có thể
    cùng nhau theo đuổi cuộc sống bên nhau mãi mãi?

Thiển Thủy Thanh vẫn ngơ ngẩn nhìn Dạ Oanh, dưới ánh nắng ban mai, gương mặt
của nàng trông có vẻ tịch mịch cô đơn, dung nhan xinh đẹp dường như đượm chút
gì đau khổ:


  • Trên đời này có những mối tình cũng giống như những áng mây huyền ảo trên
    trời, chỉ có thể nhìn thấy mà không thể với. Vân tiểu thư chính là áng mây
    trên trời kia, còn ngài cũng như tuấn mã phi nhanh trên thảo nguyên xanh ngát.
    Ngẫu nhiên áng mây kia sà xuống, khẽ vuốt ve tuấn mã kia, rốt cục cũng muốn
    trở lại nơi ở thật sự của mình. Tuấn mã nhìn theo áng mây trở về trời, cuối
    cùng chỉ đành gởi nỗi cô đơn của mình vào trong trời đất bao la.

Nàng liếc nhìn Thiển Thủy Thanh, giống như đang thổ lộ ra hết nỗi u oán mà bấy
lâu nay nàng vẫn chôn kín trong lòng:


  • Cũng vào lúc ấy, tuấn mã kia lại không biết rằng trên thảo nguyên kia, còn
    có một con chim oanh nho nhỏ khao khát có thể đáp trên lưng tuấn mã, khao khát
    được cùng tuấn mã tự do đi khắp nơi nơi, đi khắp chân trời góc biển...

Lúc này Thiển Thủy Thanh hoàn toàn chết sững.

Mình đang theo đuổi một người, lại có người khác theo đuổi mình sao?

Thường thì ai ai cũng phóng mắt nhìn ra xa, cho nên rất dễ dàng bỏ qua những
sự vật ngay dưới mắt mình. Chẳng biết từ lúc nào, vị tiểu cô nương một lòng
quyết chí trở thành một nữ Tướng quân, trong một đêm nào đó đã trưởng thành,
lòng đầy khao khát có thể được người mình yêu tha thiết ôm ấp vuốt ve, nhưng
thủy chung vẫn không nhận được dù chỉ là một cái liếc mắt ơ thờ.

Nàng u oán, nàng thẫn thờ, nàng không phục, nàng đau khổ. Cho đến giờ phút này
nàng mới đánh bạo thổ lộ tiếng lòng, kể ra tâm sự, giống như một con chim oanh
nhỏ nhìn về phía chân trời gáy vang khúc hát tình yêu.

Lòng Thiển Thủy Thanh giờ đây vô cùng hỗn loạn.

Lúc ấy, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một bóng hình.

Theo đó, tiếng nhạc rung động lòng người chợt vang lên, không ngừng hiện ra
rồi mất, chợt hiện chợt mất.

Nhạc Thanh Âm.

Dạ Oanh cũng không biết mình thích Thiển Thủy Thanh từ lúc nào.

Mong muốn ban đầu của nàng chỉ đơn giản là làm một nữ Tướng quân, nhưng muốn
làm một binh sĩ thật sự, cái giá phải trả vượt xa sự tưởng tượng của nàng.
Trong những ngày đó, Thiển Thủy Thanh trực tiếp bỏ qua phần huấn luyện cơ bản,
dạy nàng cách chỉ huy chiến đấu, đạo lý bày binh bố trận, những mánh khoé dùng
binh trong trướng, mục đích đơn giản là vì muốn cho nàng nếm mùi đau khổ.

Nhưng ngày lại ngày qua, lửa rơm ở gần nhau, tuy hoa rơi hữu ý nhưng nước chảy
vô tình. Mỗi ngày nàng đều nhìn Thiển Thủy Thanh đắm chìm trong chuyện sa
trường, cảm thấy trong thiên hạ không còn nam nhân nào có phong thái vượt hơn
Thiển Thủy Thanh được nữa...

Vẻ mặt của hắn lúc tập trung suy nghĩ, là anh tuấn nhất.

Phong thái ấy đã in thật sâu trong lòng nàng, mỗi đêm khuya trong khi ngủ,
nàng đều trằn trọc bứt rứt không yên, cảm tình trong lòng nàng ngày càng bừng
lên như lửa cháy.

Sự quan tâm của Thiển Thủy Thanh với nàng, dạy dỗ nàng, cũng giống như một
người đại ca cẩn thận, tình cảm vô cùng ấm áp. Dạ Oanh từng có cảm giác hụt
hẫng khi bị phụ thân mình vứt bỏ, cảm giác ấm áp kia đã dần in sâu vào trong
lòng nàng từ lúc nào không biết không hay.

Dưới tình huống như vậy, nếu bảo nàng đừng thích nam nhân ấy, thật sự là một
chuyện quá khó khăn.

Nàng không biết vì sao hôm nay đột nhiên chính mình lại nói ra những lời này,
nhưng nàng biết rõ, cuối cùng thì mình cũng đã nói ra, bất kể Thiển Thủy Thanh
có phản ứng như thế nào, nàng đều không hối hận.

Nàng nhìn Thiển Thủy Thanh:


  • Thật ra...yêu cầu của ta cũng không cao lắm, ta biết chàng và Vân tiểu thư
    tình sâu ý nặng, ta cũng không muốn chia rẽ hai người. Ta chỉ muốn có thể được
    như bây giờ, mỗi ngày đều được hầu hạ chàng, bấy nhiêu thôi cũng là quá đủ.
    Nếu chàng bằng lòng cho ta một danh phận, đương nhiên ta sẽ rất vui mừng, nếu
    như không...ta cũng sẽ không có nửa lời oán hận.

Nói đến đây, Dạ Oanh nhìn thẳng Thiển Thủy Thanh bằng ánh mắt vô cùng u oán,
nhưng chỉ thấy hắn hoàn toàn không có phản ứng gì. Kết quả của việc thổ lộ cảm
tình giống như một quyền đánh vào bông, mềm nhũn không hề có lực, lòng Dạ Oanh
vừa tức vừa hổ thẹn, tính quật cường đột nhiên nổi lên, nàng hô lớn:


  • Nếu chàng không thích nghe thì thôi, ta không nói nữa!

Thiển Thủy Thanh bị tiếng hô của Dạ Oanh làm cho giật mình tỉnh lại, hắn cười
nói:


  • Vì sao lại không thích nghe, ta chỉ hơi thất thần một chút. Nếu như nàng
    còn muốn nói, vậy cứ tiếp tục nói.

Gương mặt Dạ Oanh chợt đỏ bừng:


  • Chuyện cần nói đều đã nói, không nói nữa.

Thiển Thủy Thanh suýt nữa bật cười to:


  • Nếu là như vậy, chúng ta quay về Hữu Tự Doanh thôi, còn có rất nhiều chuyện
    phải làm.

Thấy Thiển Thủy Thanh xoay người rời đi, Dạ Oanh vừa thẹn thùng vừa tức tối.
Chàng...cứ như vậy mà rời đi hay sao?


  • Khốn kiếp!

Dạ Oanh tức giận giậm chân thình thịch, chỉ còn cách đuổi theo.

Dọc đường, đột nhiên Thiển Thủy Thanh hỏi:


  • Phụ thân nàng có mấy người thê thiếp?


  • Không nhiều lắm, chỉ có một thê ba thiếp mà thôi.


Dạ Oanh đáp, giọng còn lộ vẻ tức giận.


  • Bốn người vợ còn nói là không nhiều sao?

Thiển Thủy Thanh bật cười ha hả:


  • Ở quê nhà của ta, từ trước tới nay đều là một vợ một chồng.

Dạ Oanh chớp chớp đôi mắt to tròn:


  • Sao có thể như vậy được? Nếu là như vậy, nhất định quê nhà của chàng lạc
    hậu chậm phát triển!


  • Ủa, ta không hiểu, vì sao nàng cho là như vậy?


Dạ Oanh đáp với giọng nghiêm nghị:


  • Từ xưa tới nay, chiến tranh của quốc gia chưa từng ngừng lại một giờ nửa
    khắc, nếu nơi này không đánh thì nơi khác cũng đánh. Từ trước tới giờ đều là
    nam nhân ra trận, vì vậy mới rất dễ hình thành tình huống nam ít nữ nhiều, nếu
    như theo chế độ một vợ một chồng, vậy những nữ nhân còn lại phải xử lý ra sao?
    Các nàng vốn tay chân yếu ớt, không thể làm chuyện lao động cần đến sức lực
    khoẻ mạnh, nếu như không có nam nhân nuôi dưỡng các nàng, chẳng phải là các
    nàng phải chết vì đói hay sao? Còn nữa, nếu như nữ nhân không sinh sản, chẳng
    phải là quốc gia sẽ lâm vào nguy cơ dân số giảm dần hay sao? Nếu dân số không
    đủ, vậy quốc gia dựa vào cái gì để trở nên hùng mạnh, chẳng phải là quốc gia
    ấy sẽ bị diệt vong sao?

Thiển Thủy Thanh ngớ người, ngẫm nghĩ một lúc mới gật gật đầu:


  • Nàng nói rất đúng, quốc sách tùy theo dân tình mà thay đổi, nếu Đế quốc
    muốn tồn tại mà không theo chế độ một chồng nhiều vợ, e rằng không thể được,
    vì ta nghĩ quá đơn giản mà thôi!

Nói dứt câu, Thiển Thủy Thanh cảm thấy có cảm giác là lạ.

Hắn hỏi Dạ Oanh về vấn đề phụ thân nàng có thê thiếp nhiều hay ít, vốn là muốn
nhân chuyện này kể ra những phiền phức mà chế độ một chồng nhiều vợ mang đến
cho người ta, lại nhắc đến tầm quan trọng của sự thuỷ chung một vợ một chồng.
Nhưng không ngờ Dạ Oanh thuận miệng đưa vấn đề này lên tới quy mô cấp quốc
gia, như vậy làm cho những lời mà hắn đã chuẩn bị từ trước không thể nào nói
ra được nữa.

Hắn muốn dạy dỗ Dạ Oanh một phen nhưng không thành, ngược lại còn bị nàng dạy
dỗ.

Nói thật từ tận đáy lòng, hắn cũng rất thích cô nương Dạ Oanh này, nhưng tình
cảm ấy so ra vẫn kém xa tình cảm yêu thương nhau giữa lúc cận kề sống chết với
Vân Nghê ngày trước. Tuy rằng hắn tự thấy mình không phải là chính nhân quân
tử, nhưng cũng không muốn dễ dàng phụ bạc tình cảm của chính mình. Vốn hắn
định mở lời từ chối khéo léo tình cảm của Dạ Oanh, nhưng trong khoảnh khắc lại
phát hiện ra, thì ra là trong thời đại này, tư tưởng sẵn có của nữ nhân đã ăn
sâu đến mức thâm căn cố đế, người khác khó lòng mà lay chuyển. Tất cả những
cái gọi là truyền thống, phong kiến và lạc hậu của một chế độ, thật ra ở từng
thời đại khác nhau cũng có cái lý tồn tại riêng của nó.

Cho dù là Thiển Thủy Thanh hắn cũng không có cách nào thay đổi tư tưởng và chế
độ như vậy.

Hắn chỉ có thể tiếp nhận một cách bị động mà thôi.

Giây phút ấy, hắn chợt nghĩ: Nếu như Vân Nghê có mặt ở đây, không biết nàng có
chịu tiếp nhận Dạ Oanh không?

Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã tìm ra câu trả lời.

Vân Nghê nhất định nhận, thậm chí còn ủng hộ là đằng khác.

Trong mắt của nữ nhân ở thời đại này, chuyện trợ giúp cho chồng mình nạp
thiếp, chính là một cách để thể hiện tình yêu.

Câu trả lời này làm cho hắn hơi bế tắc.

Trong lúc nhất thời hắn cảm thấy vô cùng bối rối, tìm không được câu trả lời
mà hắn mong muốn.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #90