Lần Đầu Gặp Mặt.


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Hoa máu nở rộ trên tấm thảm nhung màu trắng thiên nga của xe ngựa, từng đoá,
từng đoá…

Thiếu nữ run rẩy, mặt thoáng ửng hồng, khẽ khàng nói:


  • Ngươi có thể đứng lên hay không? Ngươi đè trên người ta…


  • Thật là có lỗi…


Thiển Thuỷ Thanh ho nhẹ vài cái:


  • Có thể đỡ ta một chút hay không?

Thiếu nữ đỡ hắn ngồi dậy, Thiển Thuỷ Thanh không còn chút sức lực nào cứ như
vậy tựa vào chiếc đệm mềm làm bằng tay vô cùng tinh xảo. Trên đệm có thêu chim
quý năm màu, là loại sinh vật mà Thiển Thuỷ Thanh chưa bao giờ thấy qua ở thế
giới của mình.

Cô nương trước mặt như một đoá sen trắng vừa e ấp nở, dung nhan vô cùng xinh
đẹp, ánh mắt tràn đầy sức sống, thanh âm hết sức dịu dàng. Nàng hỏi:


  • Ngươi bị thương sao?

Thiển Thuỷ Thanh nghiến răng, khoé miệng tạo thành một đường cong quật cường:


  • Ta không sao, chỉ cần bọn họ chịu tiếp viện quân ta, cho dù trọng thương ta
    cũng chịu được!


  • Vậy ngươi có biết rằng ngươi đã gây ra đại hoạ hay không?


  • Hoạ nhiều bao nhiêu đi nữa, chết cũng chỉ được một lần! Bọn họ không giúp,
    chúng ta chết chắc, nếu giúp, vậy vẫn còn một con đường sống. So ra, cái chết
    của riêng ta phỏng có đáng gì?


Thiển Thuỷ Thanh nở nụ cười bình thản, thiếu nữ ngược lại thầm kinh hãi trong
lòng.

Nhìn qua cửa sổ xe ngựa vỡ nát có thể thấy được khung cảnh bên ngoài máu thịt
tung bay tán loạn, những tiếng kêu gào khi chết trở nên có vẻ xa xôi, mặc dù
gần trong gang tấc lại như xa tận chân trời.

Nàng nói:


  • Ta tin rằng bọn họ, bọn họ… Có thể đánh thắng!


  • Nàng không sợ sao?


Thiển Thuỷ Thanh ngắm vẻ mặt của nàng, dung nhan xinh đẹp tuy có chút kinh
hoảng, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.


  • Nỗi sợ, giống như một người lạ sợ con chó dữ, chúng ta phải đối mặt với nó,
    chống lại nó, vĩnh viễn không thể khuất phục nó!

Thiếu nữ trả lời, giọng trầm thấp.


  • Danh ngôn của Hoàng đế đời thứ hai Đế quốc Thiên Phong. Ngài kế thừa chí
    lớn của tiền bối, suất lĩnh Quân đoàn Bạo Phong liên tục chiến đấu trên khắp
    các chiến trường, lập nhiều chiến công hiển hách. Cả đời ngài sống trên lưng
    ngựa, lúc chiến đấu đều xông lên phía trước, là một dũng sĩ chân chính.

Thiển Thuỷ Thanh khẽ nói.


  • Đáng tiếc cuối cùng ngài cũng chết trên chiến trường.

Lời thiếu nữ có vẻ tiếc hận.


  • Đó là kết cục cuối cùng của mỗi chiến sĩ. Đối với ngài, chết như vậy không
    hề hối hận!

Nghe vậy, nàng nở nụ cười:


  • Bọn họ đã xông lên trợ giúp, vì sao ngươi không rời khỏi xe ngựa của ta?

Thiển Thuỷ Thanh lắc đầu:


  • Nếu ta rời khỏi, khẳng định bọn họ sẽ quay trở lại, cho nên trước khi cuộc
    chiến chấm dứt, ta không thể đi!

Trên mặt thiếu nữ như được bao trùm một làn sương mỏng, không khí trong xe
ngựa nhất thời ngưng đọng:


  • Ngươi không tin ta?


  • Ta không tin hắn!


Nàng hiểu rõ ‘hắn’ là ai, vì vậy, rốt cục nàng chỉ thở dài khe khẽ.

Băng tuyết dần tan…


  • Tiểu thư!

Một thanh âm trong trẻo vang lên bên ngoài xe.

Một tiểu nha đầu xinh xắn vẻ mặt hơi hoảng sợ đang đứng cạnh xe, trong tay
nàng có một chiếc làn trúc nhỏ.


  • A!

Thiếu nữ vỗ nhẹ trán mình, tư thế như bướm lượn, dịu dàng tao nhã động lòng
người:


  • Bây giờ đã đến lúc dùng bữa.

Thiển Thuỷ Thanh giúp nàng lấy thức ăn trong làn ra, bên trong chính là các
món điểm tâm được làm rất ngon, đỏ, vàng, xanh, trắng, đen năm màu sặc sỡ,
trông vô cùng khéo léo, làm cho người khác chỉ liếc mắt nhìn qua đã thấy thèm.

Bên ngoài tiếng hò hét vang trời, trong xe ngựa tiểu cô nương bắt đầu dùng bữa
chiều.

Dùng quả chanh tươi lấy nước cô đặc, dùng táo bên bờ sông Mị Nhi làm món khai
vị, quả nào quả nấy trông như vừa hái trên cây xuống, lại còn váng sữa đông
của Nhân Tâm ký, những món ăn của thiếu nữ như những đám mây bay trên trời,
chỉ có thể ngắm mà không thể với. Thiển Thuỷ Thanh ngồi trên xe ngựa nở nụ
cười nửa miệng, lặng lẽ quan sát tất cả những việc xảy ra trước mắt.


  • Ngươi ăn một miếng không?

Thiếu nữ hỏi hắn.

Hắn lắc lắc đầu.

Nếu như có thể, hắn bằng lòng mang trường mâu, cầm chiến đao, đi ra khỏi không
gian nhỏ hẹp này, xông thẳng vào chiến trường đầy máu lửa trước mặt, thiêu đốt
lên chiến ý của mình, vung vẩy máu tươi của chính mình, nung nấu lên nhiệt
huyết thanh xuân.

Tuy nhiên hắn vẫn bội phục định lực của thiếu nữ này, bên ngoài máu me đầy
trời như vậy, không ngờ nàng có thể quan sát rất bình thường, thậm chí vẫn còn
có thể ung dung ăn uống. Cũng có thể dạ dày của nàng đã sớm cồn cào nhộn nhạo
cả lên, nhưng nàng vẫn cố gắng kiên cường chịu đựng, hiển lộ dũng khí không hề
biết sợ.

Nàng là ai, hắn không biết, nhưng hắn có thể khẳng định thiếu nữ này xuất thân
từ một nơi vô cùng vinh hiển.

Hơn nữa nhất định nàng xuất thân trong một gia đình có truyền thống là dũng
sĩ.

Mùi máu tanh theo gió bay đến, thiếu nữ rùng mình, tỳ nữ cạnh xe vội nói:


  • Tiểu thư, đổi sang xe khác đi thôi, xe này đã bị phá hỏng, không thể tránh
    gió được nữa!

Giọng của tỳ nữ đượm vẻ oán trách, hiển nhiên có vài phần tức giận, nhưng tiểu
thư mình đang bị uy hiếp như vậy, người ta lại nói rằng cho dù là con gái của
Hoàng đế Thanh Dã, công chúa của Đế quốc Thiên Phong cũng không kiêng sợ. Vì
vậy cho nên nàng cũng không dám bộc lộ nỗi giận ra ngoài, dù sao nhìn bề ngoài
Thiển Thuỷ Thanh cũng không giống như một tên man rợ, thậm chí còn có dáng dấp
của một thư sinh.

Tất cả đồ đạc như đệm mềm, thảm nhung cùng với lò hương thơm ngát trong xe đều
được dọn sang một chiếc xe ngựa khác, chỉ trong nháy mắt, một không gian tuyệt
vời khác đã xuất hiện.

Lần này Thiển Thuỷ Thanh không đánh vỡ cửa sổ nữa, mà là theo sát phía sau
thiếu nữ bước lên xe.

Mấy tên xa phu còn có một lão thái thái trông như lão quản gia tức giận nhìn
Thiển Thuỷ Thanh trừng trừng. Thiển Thuỷ Thanh bị nhìn chằm chặp như vậy thật
sự là không được tự nhiên cho lắm, bèn lấy một chiếc bánh trong làn trúc ra,
tọng vào miệng nhai nhồm nhoàm.

Đây là một dấu hiệu cảnh cáo.

Nhờ vậy, những ánh mắt giận dữ kia liền tiêu tan mất.


  • Ngon không?

Thiếu nữ hỏi hắn.


  • Cũng không tệ lắm, đã lâu rồi ta chưa được ăn lại thứ bánh này.

Thiển Thuỷ Thanh trả lời.


  • Ngươi chỉ gạt người!

Thiếu nữ nở nụ cười rạng rỡ:


  • Bánh này người bình thường căn bản là không có mà ăn! Cái gì mà đã lâu chưa
    được ăn, không lẽ trước kia ngươi đã ăn rồi sao?


  • Bánh này ta đã ăn rất nhiều lần rồi!


Thiếu nữ lộ vẻ khinh thường:


  • Ngươi là tên nói dối đê tiện vô sỉ, bắt giữ ta lại còn dám khoác lác!


  • Chẳng những ta đã từng ăn qua, mà còn có thể làm ra được, trước kia nhà của
    ta chính là hiệu bánh… Có nói nàng cũng không hiểu.


Thiển Thuỷ Thanh nhún vai.

Có lẽ lúc trước mình nên làm một người thợ làm bánh ở thế giới này cũng tốt.
Tuy nhiên nghĩ lại trời cao có mắt, tuyệt đối sẽ không phí nhiều công sức như
vậy đem mình đến đây chỉ để cho mình làm một người thợ làm bánh cao cấp…

Sự yên lặng lại bao trùm bên trong xe ngựa.

Thời gian cứ lặng lẽ xuôi dòng, những làn gió chiều mát rượi nhè nhẹ thổi
khiến cho từng đợt khí núi bốc lên nghi ngút, ánh hoàng hôn le lói cuối chân
trời chiếu rọi làm cho mặt đất đỏ rực như lửa.

Gió cuốn đi tĩnh mịch…

Không biết tự bao giờ, trường ác đấu bên ngoài đã dừng lại, đại khái Phi Tuyết
Vệ thấy có một cánh quân đầy đủ thể lực ra tay tương trợ, rốt cục quyết định
thối lui.

Cũng có thể trời đã gần tối, bọn chúng quyết định nghỉ ăn bữa chiều, sau đó
mới tiếp tục chiến đấu.

Bất kể vì nguyên nhân gì, bọn chúng đã ngừng tấn công, nhưng vẫn không rời
khỏi.

Ở một nơi sâu trong bóng tối, mấy ngàn ánh mắt hung ác của đám kỵ binh Phi
Tuyết Vệ vẫn theo dõi chặt chẽ bên này.

Có lẽ bọn chúng hy vọng người của đội vận lương rút chạy, lúc ấy mới thừa cơ
tiến lên điên cuồng giết chóc không kiêng nể.

Tuy nhiên rốt cục đội vận lương không hề động.

Bọn họ châm lửa trại, nhóm bếp lò lên, bắt đầu nghênh ngang thổi lửa nấu cơm.
Thậm chí bọn lão binh cười đùa vui vẻ, mắng chửi lẫn nhau, bất kể máu tươi
trên vai vẫn còn rỉ ra cùng với cơn ê ẩm toàn thân sau khi dùng sức quá độ cả
ngày trời.

o0o

Thích Thiên Hữu đứng trước xe ngựa lặng lẽ nhìn Thiển Thuỷ Thanh.

Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười với hắn.


  • Hành Trường Thuận nói, lúc đệ đi ra khỏi xe ngựa, là lúc đệ phải chết.


  • Quả thật huynh mang đến cho đệ một tin tức hết sức tốt.


Thiển Thuỷ Thanh nghịch nghịch Hổ Nha đao trong tay.

Ánh mắt Thích Thiên Hữu dừng lại trên vết máu còn đọng lại trên cổ thiếu nữ
kia một lúc lâu, rốt cục thở dài. Hắn đi ra phía trước, khẽ nói một câu:


  • Đệ làm rất tốt… Chỉ là, e rằng ngay cả ta cũng khó cứu được đệ.

Thiển Thuỷ Thanh nhún vai:


  • Tốt nhất huynh nên coi chừng bọn khốn ở thành Kinh Viễn kia đi, xem ra bọn
    chúng sắp sửa tiếp tục tổ chức tấn công. Nơi đây đồng không mông quạnh vô cùng
    hẻo lánh, cho dù chúng ta đánh đến long trời lở đất, Quân bộ trong lúc nhất
    thời cũng không thể biết được tin tức. Nếu như phải thủ ba ngày, e rằng sẽ
    chết rất nhiều người…!

Thích Thiên Hữu nhìn ra xa, vẻ mặt thờ ơ cất tiếng nói:


  • Có lẽ vậy… một trận chiến vừa rồi, có hơn ba trăm huynh đệ tử trận, còn có
    hơn sáu trăm người bị thương. Trong đó, Sáo chúng ta… hai chết tám bị thương.

Thiển Thuỷ Thanh thở ra một hơi thật dài:


  • Nói cách khác, chúng ta đã hao tổn gần một phần tư binh lực, còn đối phương
    thì sao?


  • Đối phương để lại hơn hai trăm thi thể, coi như không tổn hại gì đến nguyên
    khí. Hành Trường Thuận cũng tổn thất vài huynh đệ… Lúc hắn giết đệ, chắc sẽ
    không để đệ chết một cách dễ dàng nhanh chóng đâu, đến lúc đó nên tự xử chính
    mình đi thôi, đỡ phải chịu tội sống!


  • Được!


Thiển Thuỷ Thanh đáp gọn.

Thích Thiên Hữu trở về.

Hắn còn phải tổ chức nhân thủ chuẩn bị chống đỡ đợt tấn công tiếp theo của Phi
Tuyết Vệ.

Thân vệ của Bão Phi Tuyết, vẫn còn chưa phát huy ra thực lực chân chính của
bọn chúng.

Bọn chúng đang chờ đợi, đợi đến khi ráng chiều lui hẳn, màn đêm buông xuống…


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #9