Người đăng: khuynhtanthienha10@
Mong muốn tốt đẹp của Bão Phi Tuyết, cuối cùng vẫn thất bại.
Tuy rằng Thiển Thủy Thanh ép bức Lý Quy giết chiến mã cứu người, nhưng công
này lớn hơn tội rất nhiều.
Tuy rằng chiến mã quý giá thật, thậm chí còn quý giá hơn so với một ít binh sĩ
bình thường, nhưng dù sao đi nữa, mấy trăm con chiến mã cũng không quan trọng
hơn tính mạng của chín ngàn binh sĩ Thiết Phong Kỳ. Hơn nữa cứu được tính mạng
binh sĩ của Thiết Phong Kỳ coi như đã cứu vãn được lòng quân, tránh được sự
tổn thất có thể coi là lớn nhất trong một trận chiến công thành trong mấy năm
gần đây của quân Đế quốc Thiên Phong.
Trận chiến ở cửa Cảnh Thâm, Bão Phi Tuyết đã thể hiện ra đầy đủ năng lực chỉ
huy điều động, liệu địch của mình. Thủ đoạn phòng ngự của hắn luôn luôn ẩn
chứa sự phản kích vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần hơi sơ ý liền có thể trúng kế của
hắn, không hổ là đệ nhất danh tướng của Đế quốc Chỉ Thủy.
Mà trong trận chiến này, tổn thất lớn nhất của quân Đế quốc Thiên Phong không
phải là ai khác, mà là Chiến Thiên Cuồng.
Một vị Tướng quân Hổ Uy tử trận sa trường, gần như là vị Tướng quân có cấp bậc
cao nhất của Quân đoàn Bạo Phong tử trận trong mấy năm vừa qua.
Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, sau khi Vân Phong Hàn bị bọn 'thổ phỉ giết
hại', lại có một vị tướng lĩnh trung cấp chết đi, chỉ có thể nói rằng năm nay
Đế quốc Thiên Phong vô cùng bất lợi.
Cái chết của Chiến Thiên Cuồng cũng đồng thời làm dấy lên một hồi tranh luận
trong quân Đế quốc Thiên Phong.
Ai sẽ tiếp nhận chức Chưởng Kỳ do Chiến Thiên Cuồng để lại?
Doanh Chủ ba Doanh dưới trướng Thiết Phong Kỳ, nếu nói về lý lịch cá nhân,
Hồng Thiên Khải, Đông Quang Chiếu đều là lão quân nhân đã nhập ngũ nhiều năm,
ai cũng có tư cách tiếp nhận chức Chưởng Kỳ. Nhưng nếu nói về chiến công thì
không ai hơn được Thiển Thủy Thanh.
Kể cả trong trận thất bại ở cửa Cảnh Thâm hôm nay, cũng nhờ có Thiển Thủy
Thanh mới có thể cứu ra đại đa số tướng sĩ của Thiết Phong Kỳ. Danh vọng của
hắn hiện tại trong quân Đế quốc Thiên Phong, có thể nói như mặt trời giữa ban
trưa.
Thế nhưng có rất nhiều người không muốn hắn tiếp nhận chức vụ này.
Đương nhiên là Nam Vô Thương không muốn, Lý Quy cũng không hề muốn, thậm chí
ngay cả bọn Hồng Thiên Khải, Vũ Tàn Dương cũng không muốn.
Thiển Thủy Thanh quá mạnh mẽ ngang ngược.
Hắn mạnh mẽ đến mức chuyện gì cũng dám làm, người nào cũng dám trêu.
Mặc dù bình thường hắn tao nhã lễ độ, khiêm tốn với tất cả mọi người, khách
khí với tất cả mọi người, thậm chí biết tự hạ thấp mình kết giao với mọi
người, nhưng những chuyện hắn làm thì không thấp chút nào.
Một Tướng quân như vậy rất khó khống chế.
Người như Thiển Thủy Thanh, chỉ trong vòng nửa năm đã lên tới chức Chưởng Kỳ,
đối với bất cứ người nào đều là một mối uy hiếp không nhỏ.
Cho nên, dù là Liệt Cuồng Diễm cũng không có cách nào làm thay đổi suy nghĩ
của tất cả mọi người. Mặc dù một lần nữa ông ta đề nghị Thiển Thủy Thanh nhận
chức Chưởng Kỳ của Thiết Phong Kỳ, nhưng cuối cùng vẫn bị các tướng trong Quân
bộ thỉnh cầu thu lại mệnh lệnh đã ban ra.
Lý do mà bọn họ đưa ra rất đơn giản:
Liệt Cuồng Diễm đành phải tiếp thụ ý kiến này.
Nam Vô Thương đề cử một người với mọi người, đó là Chưởng Kỳ của Quỷ Phong Kỳ,
Kinh Phong Triển.
Trong nghĩa trang Anh Hồn xuất hiện thêm hàng trăm phần mộ, có rất nhiều thi
thể nằm lại dưới con hào sâu kia, có rất nhiều thi thể không có cơ hội cướp
về.
Ngồi trước phần mộ Chiến Thiên Cuồng, Thiển Thủy Thanh một mình cúi đầu trầm
tư.
Hắn đang suy nghĩ một số chuyện, một số chuyện mà trước kia hắn chưa bao giờ
nghĩ tới.
Trước kia Chiến Thiên Cuồng cũng không phải là cấp trên lãnh đạo trực tiếp của
hắn. Trước kia hắn dưới quyền chỉ huy của Thích Thiên Hữu, sau đó là Mộc
Huyết, sau nữa chính là Hồng Thiên Khải.
Bọn họ đều là nhân vật hào kiệt chân chính, rất là yêu mến mình.
Mà Chiến Thiên Cuồng...chuyện lớn nhất hắn giúp cho Thiển Thủy Thanh chính là
giúp hắn che giấu chuyện giết bốn ngàn tù binh ở Nam Môn quan dạo nọ.
Hắn không giao thiệp nhiều với Thiển Thủy Thanh, nhưng yêu mến Thiển Thủy
Thanh, mặc dù hai người không nói chuyện với nhau nhiều.
Chiến Thiên Cuồng là một tướng lĩnh rất bình thường, tuy không nổi trội gì lắm
giống như Thiển Thủy Thanh danh chấn Cửu Châu, cũng không đến nỗi tầm thường,
lại không hay trách móc thuộc hạ.
Chiến Thiên Cuồng ngoại trừ có khí phách ra, gần như không có bản lãnh gì nổi
trội, nhưng một Tướng quân như vậy lại được thuộc hạ Thiết Phong Kỳ yêu mến.
Hiện giờ hắn đã chết, tương lai Thiết Phong Kỳ sẽ đi về đâu?
Trong lúc nhất thời, Thiển Thủy Thanh cảm thấy hơi nghi hoặc.
Kinh Phong Triển là ai, hắn hiểu rõ ràng hơn ai hết.
Trận chiến ở Bắc Môn quan, tổn thất của Quỷ Phong Kỳ là nặng nhất, bởi vậy
Kinh Phong Triển hận Thiển Thủy Thanh thấu xương từ độ ấy.
Mà bản thân Kinh Phong Triển cũng là một trong ba Chưởng Kỳ dưới trướng Thiết
Huyết Trấn, xưa nay vẫn tôn trọng Nam Vô Thương, chấp hành mệnh lệnh của Nam
Vô Thương răm rắp.
Chuyện đáng lo là Kinh Phong Triển do Nam Vô Thương đề cử, Thiển Thủy Thanh
tuyệt đối không hy vọng Kinh Phong Triển có thể đối xử hoà nhã với hắn.
Trận chiến ở cửa Cảnh Thâm, Hữu Tự Doanh đã tổn thất hơn ba trăm huynh đệ,
toàn bộ Thiết Phong Kỳ chết một ngàn người. May mắn là hắn lấp hào kịp lúc,
nếu không đến lúc thế lửa tăng cao, ắt toàn bộ Thiết Phong Kỳ phải diệt vong.
Dù là như vậy, cũng có hơn ba ngàn binh sĩ bị phỏng với mức độ nặng nhẹ khác
nhau, có những người phải vĩnh viễn rời khỏi chiến trường, mang theo một tấm
thân đầy thương tích.
Hữu Tự Doanh có tiền, mỗi một binh sĩ bị thương hoặc tử trận đều nhận được trợ
cấp rất khá, nhưng hai Doanh kia sẽ không dễ dàng như vậy.
Giao tình của Vệ số Ba với hắn không phải tầm thường, Thiển Thủy Thanh chủ
động gánh vác tất cả các khoản trợ cấp cho Hổ Báo Doanh, mà đã như vậy, bỏ mặc
một mình Thiết Sư Doanh thì không thể được.
Toàn bộ binh sĩ của Thiết Phong Kỳ đều nhận được ưu đãi của Thiển Thủy Thanh,
ngay cả Đông Quang Chiếu xưa nay vẫn ít qua lại với hắn, nhưng hiện tại ngày
càng trở nên thân mật hơn nhiều.
Nói cách khác, Thiết Phong Kỳ...theo một mức độ nào đó có thể gọi là nhà của
Thiển Thủy Thanh.
Kinh Phong Triển, hắn thật sự không nên nhận chức Chưởng Kỳ của Thiết Phong
Kỳ.
Nghĩ đến đây, Thiển Thủy Thanh yên lòng hơn rất nhiều.
Sắc trời dần tối, Thiển Thủy Thanh đứng lên.
Hắn ngửa mặt lên trời huýt một tiếng sáo dài, hắn đang gọi Phi Tuyết.
Nhưng chờ một hồi lâu, vẫn không thấy Phi Tuyết chạy về.
Thiển Thủy Thanh ngẩn người ra, dường như đang suy nghĩ chuyện gì, sau đó cười
khổ nói:
-...Được rồi, ngươi đã không muốn nhìn tới ta, ta để cho ngươi tùy tiện vậy. Chiến trường rất tàn khốc, ta cũng không muốn ngày nào ngươi cũng bị mùi máu tanh kích thích. Nếu như ngươi muốn ra đi, ta cũng sẽ không ngăn cản...
Hắn đi một mình, chậm rãi rời khỏi nghĩa trang Anh Hồn.
Trong một góc tối ở xa xa, Phi Tuyết nhìn chăm chú theo bóng Thiển Thủy Thanh
dần khuất.
Nó có thể cảm nhận được nỗi đau trong lòng Thiển Thủy Thanh, có thể nhận thấy
sự buồn khổ của hắn, thậm chí có thể hiểu được rằng, khi Thiển Thủy Thanh
quyết định hạ lệnh giết chiến mã chỉ là vì bất đắc dĩ mà thôi.
Nó hiểu được, nhưng không có cách nào chấp nhận.
Con người, cần phải có thời gian để vơi đi niềm đau khổ.
Ngựa, cũng như vậy.
Phi Tuyết cúi đầu, nhai vài cọng cỏ trên mặt đất một cách vô ý thức.
Lần này, nó không còn kiêng nữa...
Sau khi trận chiến ở cửa Cảnh Thâm kết thúc, Bão Phi Tuyết vẫn còn đứng ngồi
không yên.
Biểu hiện của Thiển Thủy Thanh hôm đó làm cho hắn kích động không thôi.
Trận đại chiến hai quan Nam Bắc, cũng chính Thiển Thủy Thanh ép Đế quốc Chỉ
Thủy tới bờ vực diệt vong. Mà hiện tại, một lần nữa hắn lại trở thành anh
hùng.
Tuy quân Đế quốc Thiên Phong thất bại, nhưng Thiển Thủy Thanh lại thắng.
Người này ắt sẽ trở thành một đại địch của mình.
Rốt cục hắn quyết định một chuyện:
Trận chiến này làm rung động Thiển Thủy Thanh và Thiết Phong Kỳ, đồng thời
cũng làm rung động bản thân Bão Phi Tuyết.
Một kế hoạch chuẩn bị hết sức công phu để tiêu diệt gần một vạn quân địch, bản
thân nó cũng không có khuyết điểm hay sơ hở gì, nhưng chỉ vì tên khốn Thiển
Thủy Thanh kia mà thất bại.
Giết ngựa, lấp hào.
Làm sao tên khốn ấy có thể nghĩ ra cách thoát khỏi khốn cảnh như vậy được?
Trong tình cảnh bối rối hỗn loạn như vậy, ai nấy đều kinh hoảng lo chạy trối
chết, không còn lòng dạ nào chiến đấu, nhưng hắn vẫn có thể bình tĩnh như
không, phân tích lợi hại được mất.
Tên này chắc chắn sẽ trở thành đại địch của Bão Phi Tuyết hắn.
Hắn cần phải tìm hiểu mọi mặt về đối thủ của mình trước đã.
Thác Bạt Khai Sơn lạnh lùng nhìn Bão Phi Tuyết.
Ba ngày, Thác Bạt Khai Sơn đã tới thành Kinh Viễn được ba ngày, vẫn không thấy
Bão Phi Tuyết đâu cả.
Hắn không tin Bích Không Tình có gan để đến bây giờ mới chịu báo chuyện mình
trở về cho Bão Phi Tuyết.
Như vậy câu trả lời chỉ có một, căn bản là Bão Phi Tuyết không tin hắn không
có phản bội Đế quốc Chỉ Thủy.
Thế nhưng hiện tại, rốt cục Bão Phi Tuyết cũng đã chịu gặp hắn, trong lòng hắn
cũng loé lên một tia hy vọng.
Lúc này hắn bị bắt quỳ trên mặt đất, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn Bão Phi
Tuyết:
Thác Bạt Khai Sơn quát khẽ:
Bão Phi Tuyết thản nhiên nói:
Nếu là như vậy, vì sao ngươi không nói ra tất cả chuyện quân tình của Hữu
Tự Doanh?
Đó là vì ta đã từng hứa với Thiển Thủy Thanh, lần này trở về sẽ tuyệt đối
không tiết lộ bất cứ chuyện gì có liên quan tới Hữu Tự Doanh.
Bão Phi Tuyết đột ngột đứng lên:
Thác Bạt Khai Sơn lại rống to:
Ta có thể bán đứng quốc gia mà mình bảo vệ, nhưng không thể bán được danh
dự của một đời võ sĩ! Tổng Thống lĩnh, hãy cho ta một cơ hội, ta sẽ nỗ lực ra
chiến trường giết địch, chứng minh cho ngài xem!
Thối lắm!
Bão Phi Tuyết chợt quát to:
Thác Bạt Khai Sơn sững sờ:
Tới lượt Bão Phi Tuyết ngẩn ra, không ngờ Thác Bạt Khai Sơn hiểu được ý tứ
đằng sau lời nói của hắn.
Thác Bạt Khai Sơn nhìn Bão Phi Tuyết trân trối:
Bão Phi Tuyết cảm thấy trong lòng lạnh toát.
Lửa giận trong lòng Thác Bạt Khai Sơn lúc này đã cháy bừng bừng:
Lúc này trông Thác Bạt Khai Sơn giống như một con sư tử đang nổi giận, điên
cuồng gầm rống, muốn xông lên xé Bão Phi Tuyết ra thành từng mảnh nhỏ:
Tiếng hét điên cuồng của Thác Bạt Khai Sơn truyền khắp cả đại lao, mấy trăm
tên binh sĩ của Đế quốc Chỉ Thủy đều nghe thấy rõ ràng, sắc mặttên nào tên nấy
trắng bệch.
Ánh mắt Bão Phi Tuyết càng trở nên âm trầm lạnh lẽo, giọng hắn vô cùng lãnh
khốc:
Giải hắn đi, giam giữ cùng một chỗ với tù binh của Đế quốc Thiên Phong. Từ
giờ trở đi, hắn là quân nhân của Đế quốc Thiên Phong, không còn là chiến sĩ
của Đế quốc Chỉ Thủy nữa!
Tuân lệnh!
Tên binh sĩ trực nhật đáp với giọng vô cùng kinh sợ.
Trong đại lao có khoảng ba trăm tù binh Đế quốc Thiên Phong.
Đại đa số bọn họ bị bắt trong vòng hai tháng trở lại đây khi cường công trên
đầu thành Kinh Viễn.
Mỗi một chiến sĩ bị bắt đều là chiến sĩ anh dũng nhất, kiên cường nhất.
Trong đó cũng có mấy tên binh sĩ của Thiết Phong Kỳ bị bắt trong trận chiến ở
cửa Cảnh Thâm vào ngày hôm qua. Bọn họ bị thương, nằm lẫn lộn trong đống xác
chết, chiến hữu không cứu bọn họ về được, quân Đế quốc Chỉ Thủy mang bọn họ
vào trong thành.
Quân Đế quốc Thiên Phong xưa nay rất yêu mến chiến sĩ.
Bọn họ có thói quen trao đổi tù binh.
Cho nên Bão Phi Tuyết cũng không thể không cố gắng bắt sống tù binh thật
nhiều, để đổi lấy binh sĩ của mình trở về.
Đối với phe thủ thành mà nói, vẫn được áp dụng phương thức lấy một đổi ba, có
ý nghĩa rằng một binh sĩ bên mình có giá trị bằng ba tên binh sĩ của đối
phương.
Cho nên vụ giao dịch có lời này hắn không thể nào từ chối.
Hơn nữa hắn hiểu rằng nếu như từ chối, chỉ làm cho sĩ khí quân mình giảm sút
mà thôi.
Tuy nhiên việc này không có nghĩa là những binh sĩ bị bắt làm tù binh nhốt
trong đại lao sẽ được sống những tháng ngày yên ổn.
Đối với bọn binh sĩ cai ngục mà nói, động chút đánh chửi tù binh là chuyện hết
sức bình thường. Cho dù có lỡ tay đánh chết một người, cũng chỉ là đổi được ít
hơn một binh sĩ bên mình trở về mà thôi.
Thác Bạt Khai Sơn ngồi bệt trên nền đất của đại lao, xung quanh hắn là ba mươi
mấy quân nhân của Đế quốc Thiên Phong. Trong một phòng giam chật chội nhỏ hẹp
nhưng chứa quá nhiều người, ngay cả muốn ngã lưng cũng không có chỗ. Phòng
giam như vậy có tất cả hai mươi phòng, giống như là một dãy chuồng bồ câu vậy,
giam giữ tù binh trong đó.
Thác Bạt Khai Sơn không khỏi lắc đầu cười khổ, bản thân mình mơ tưởng đến ngày
được trở về Đế quốc Chỉ Thủy, nhưng rốt cục vẫn ở chung với người của Đế quốc
Thiên Phong, hơn nữa...còn ở trong hoàn cảnh vô cùng thê thảm...
Hắn đang buồn ngủ mơ màng, đột nhiên bên tai nghe có tiếng gọi tên mình, giọng
có vẻ rất vui mừng.
Trong phòng giam bên cạnh, một tên binh sĩ Đế quốc Thiên Phong tập tễnh đi đến
sát vách ngăn bằng cọc gỗ, nhỏ giọng kêu:
Thác Bạt Tướng quân, ta là binh sĩ của Hữu Tự Doanh, ngài còn nhớ ta không,
ta tên là Cẩu Tử! Trời ơi, ta đợi ngài đã mấy ngày nay, không thể nào ngờ được
ngài cũng bị giam giữ ở đây!
Cẩu Tử?
Không phải là tên cận vệ ở bên cạnh Thiển Thủy Thanh trước khi có Dạ Oanh sao?
Thác Bạt Khai Sơn bật dậy, hắn kinh ngạc phát hiện ra, trên người Cẩu Tử không
có một chút thương tích nào.
Hắn vội hỏi.
Cẩu Tử cẩn thận quan sát bốn phía, lấy mắt ra hiệu cho mấy tên binh sĩ Đế quốc
Thiên Phong, mấy tên ấy lập tức thận trọng đứng lên, nhìn ra bên ngoài quan
sát đề phòng. Còn trong phòng giam của Thác Bạt Khai Sơn, binh sĩ Đế quốc
Thiên Phong cũng đồng thời tránh ra một bên, có ý để cho bọn họ nói chuyện.
Xem ra, Cẩu Tử đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước.
Cẩu Tử thấp giọng nói:
Trận chiến ở cửa Cảnh Thâm, Cẩu Tử đã cố ý làm một 'tù binh', được các quan
quân trong Doanh bảo vệ. Đến khi binh sĩ Thiết Phong Kỳ rút lui trở về, hắn
rời khỏi biển lửa, nằm trên mặt đất giả như tử trận. Lúc quân Đế quốc Chỉ Thủy
thu dọn chiến trường, hắn bèn nhảy ra hô to "Đầu hàng! ", kết quả là bị áp
giải vào trong thành Kinh Viễn.
Nhiệm vụ của hắn là tìm Thác Bạt Khai Sơn, chuyển những lời mà Thiển Thủy
Thanh đã dặn dò.
Lúc này Thác Bạt Khai Sơn nghe vậy ngơ ngác hỏi lại:
Cẩu Tử hạ giọng nói:
Thác Bạt Khai Sơn ngạc nhiên, Cẩu Tử nói tiếp:
Tướng quân muốn ta nói cho ngài biết, thật ra ngày mà ngài trở lại thành
Kinh Viễn, Tướng quân cũng đã đoán trước được kết quả này. Thác Bạt Tướng
quân, e rằng người nhà của ngài đã mất, đây là nguyên nhân mà Bão Tổng Thống
lĩnh không chịu bỏ qua cho ngài!
Ngươi nói cái gì?
Thác Bạt Khai Sơn gầm lên như điên cuồng.
Đám binh sĩ Đế quốc Chỉ Thủy đang cảnh giới bên ngoài nghe thấy tiếng gầm liền
đi tới, Cẩu Tử khẩn trương đến độ nháy mắt với Thác Bạt Khai Sơn, sau đó hét
to:
Mấy tên binh sĩ Đế quốc Chỉ Thủy nghe Cẩu Tử quát lên như vậy, chỉ hừ lạnh một
tiếng rồi trở về chỗ cũ.
Mắt thấy bọn chúng đã đi xa, Cẩu Tử mới tiếp tục nhỏ giọng nói:
Thác Bạt Khai Sơn ngẩn ngơ nghe những lời Cẩu Tử nói, hắn không thể nào ngờ
được, rốt cục sự tình lại là như vậy.
Trong lúc ấy, cơn giận trong lòng Thác Bạt Khai Sơn dâng trào, hận không thể
đấm một quyền giết chết Thiển Thủy Thanh.
Cẩu Tử lại cười lạnh nói:
Thác Bạt Khai Sơn quả thật không còn tin vào tai mình nữa:
Ngươi nói rằng Thiển Thủy Thanh cho phép ngươi đầu hàng sao?
Đúng vậy, hơn nữa không phải chỉ có mình ta, mà là toàn Hữu Tự Doanh, từ
các tướng lĩnh cho đến các binh sĩ dưới trướng Tướng quân. Đương nhiên, Cẩu Tử
ta thà chết cũng không hàng, cho nên ý tốt của Tướng quân, ta chỉ đành tâm
lĩnh!
Cẩu Tử cười hăng hắc:
Thác Bạt Khai Sơn lạnh lùng nói
Cẩu Tử chỉ cười:
Thác Bạt Khai Sơn trở nên trầm tư.
Cẩu Tử còn những lời gì chưa nói? Theo ý của hắn, chẳng lẽ Thiển Thủy Thanh có
cách giúp cho hắn thoát khỏi lao ngục này sao?
Trong lúc nhất thời, Thác Bạt Khai Sơn nghi hoặc không biết nên làm thế nào
cho phải.
Đêm thê lương, mang theo chút bi thương.
Thiển Thủy Thanh đứng một mình trên mảnh đất hoang trống trải, nhìn dãy quân
doanh kéo dài.
Không biết tình hình Cẩu Tử hiện tại như thế nào...
Hắn đã tới được bên trong lao ngục, gặp được Thác Bạt Khai Sơn hay chưa?
Hay là trên đường bị bắt, đã bị địch nhân chém một đao giết chết?
Hai mươi binh sĩ Hữu Tự Doanh vì chuyện của Thác Bạt Khai Sơn mà đóng giả tù
binh, e rằng không còn tới một nửa có thể vào đến lao ngục an toàn. Mà những
người này đều là binh sĩ dũng cảm nhất, trung thành nhất của Hữu Tự Doanh.
Cẩu Tử trẻ tuổi nhất trong số những người này, nhưng hắn lanh lợi, thông minh,
mưu trí trung thành.
Thiển Thủy Thanh chỉ mong cho hắn đừng xảy ra chuyện gì...
Phía sau lưng hắn, Dạ Oanh cũng tỏ vẻ nôn nóng giống hệt như hắn.
Hiện tại, mỗi đêm khi hắn đi ra ngoài dạo để suy nghĩ về công việc, Dạ Oanh
đều theo sát bên người hắn, thấy hắn nhăn mặt cau mày, nhìn những bước đi trăn
trở của hắn, nghe hắn thở dài, lại thấy hắn nhìn trăng lặng lẽ không nói câu
nào...
Có rất nhiều lúc Thiển Thủy Thanh cũng thảo luận chiến sự với nàng, tuy rằng
Dạ Oanh ít khi ra sa trường, nhưng nàng đã đọc qua không ít binh thư, tính
tình lanh lợi, thường thì cũng giúp cho Thiển Thủy Thanh cởi mở những gút mắc
trong lòng.
Có rất nhiều lúc, Thiển Thủy Thanh kể ra kế hoạch chiến lược của mình, nhờ Dạ
Oanh giúp đỡ tìm kiếm những chỗ sai sót trong đó.
Nghe từng kế hoạch mà nàng không thể nào tưởng tượng, Dạ Oanh thường hay không
nhịn được tự hỏi lòng mình, không biết làm cách nào mà Thiển Thủy Thanh làm
được như vậy? Vì sao trong đầu hắn luôn luôn nảy ra rất nhiều kỳ mưu diệu kế
khác nhau, hắn tha thiết cầu chiến thắng như vậy, là do nguồn sức mạnh nào
thúc đẩy?
Lúc nay Thiển Thủy Thanh thuận miệng nói:
Dạ Oanh thành thật đáp:
Kỳ mưu diệu kế trong thiên hạ luôn luôn có điểm phiêu lưu trong đó. Nếu
Thác Bạt Khai Sơn không trải qua kiếp nạn này, e rằng không thể nào đi theo
ngài một cách trung thành thật sự. Ta chỉ cảm thấy rằng, ngài bảo bọn Cẩu Tử
lột trần chân tướng quá sớm, sẽ không có lợi cho sự phát triển của việc này.
Đúng ra nên đợi sau khi mọi việc xong xuôi hãy nói rõ cho hắn biết!
Nếu là như vậy, coi như ta chỉ lợi dụng hắn mà thôi, mặc dù con người Thác
Bạt Khai Sơn lỗ mãng nhưng chưa tới nỗi ngốc, hắn ghét nhất là loại người dùng
âm mưu quỷ kế để lừa gạt hắn, ta đối đãi với hắn chân thành, ngược lại có thể
làm cho hắn cảm động. Nếu không đến lúc tự mình hắn đoán ra chân tướng, ắt sẽ
tự động huỷ bỏ tất cả những lời hứa hẹn. Đương nhiên đây cũng vì hắn là Thác
Bạt Khai Sơn, không phải là ai khác, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn ta
sẽ thử lợi dụng trước, sau đó mới giết chết để trừ hậu hoạn.
Thiển Thủy Thanh nói hết sức nhẹ nhàng, thấy Dạ Oanh tròn xoe mắt, hắn cười
khổ nói:
Dạ Oanh thè lưỡi cúi đầu, đôi mắt chuyển động không ngớt, không biết nàng đang
suy nghĩ những gì.
Một lúc lâu sau, nàng mới thấp giọng nói:
Thiển Thủy Thanh nghe vậy sững sờ, rốt cục trên mặt nở một nụ cười mừng rỡ.
Phi Tuyết, rốt cục ngươi vẫn không bỏ ta mà đi sao...
Trong phòng giam, sau khi trải qua một thời gian dài suy ngẫm trong đau khổ,
Thác Bạt Khai Sơn trở nên lặng lẽ, bình tĩnh lại, rốt cục hắn cũng đã thấy
được cục diện trước mắt một cách rõ ràng.
Tình thế đã như vậy, không còn con đường sống nào để cho Thác Bạt Khai Sơn hắn
lựa chọn nữa rồi.
Hắn nói với Cẩu Tử:
Cẩu Tử cười hăng hắc:
Đã đưa cho ta từ trước? Mình có nhận vật gì của Thiển Thủy Thanh hay sao?
Không đúng!
Giây phút ấy, Thác Bạt Khai Sơn lộ ra vẻ kinh ngạc, tâm tư xoay chuyển một
hồi, hắn đưa tay lên nhìn chiếc vòng sắt đang đeo trên cổ tay.
"Nó được làm bằng sắt ròng, nhưng trọng lượng cũng rất nhẹ?"
Đúng là có quỷ, thì ra Thiển Thủy Thanh đã sớm ngầm ám chỉ cho hắn, chẳng
trách nào vòng tay này vô cùng vừa vặn với cổ tay to đùng của hắn.
Hắn không còn do dự nữa, vội cởi vòng tay ra, hung hăng ném xuống đất thật
mạnh.
Vòng tay vừa gãy, bên trong quả nhiên là rỗng, tuy rằng không gian bên trong
rất nhỏ, nhưng vẫn có thể chứa được vài món đồ.
Một tờ giấy được se nhỏ như cọng tăm, cùng vài quả cầu bằng kim loại nhỏ màu
bạc.
Đến lúc mở ra mới phát hiện, thì ra những quả cầu kim loại kia là do những
chiếc lưỡi cưa bằng bạc rất mỏng, hẹp dài quấn lại mà thành. Tuy rằng loại
lưỡi cưa này rất sắc bén, nhưng cũng rất dễ bị mài mòn, cho nên trong vòng tay
gần như nhồi đầy những quả cầu bằng lưỡi cưa như vậy.
Thác Bạt Khai Sơn vội mở tờ giấy ra xem, trên đó có viết:
"Lưỡi cưa bạc có thể cưa chấn song, cũng có thể giết người. Cưa nửa song gỗ,
sau đó dùng quyền đánh gãy, ắt tất cả mọi người đều có thể thoát khỏi nhà lao.
Tất cả mọi việc bên trong thành đều do Tướng quân quyết định, trưa ngày mười
hai động thủ, làm cho quân địch hỗn loạn, đốt lửa khắp thành. Mục tiêu tấn
công là cửa Định Vũ, bên ta chiếm cửa, các người tiếp ứng. Xem xong thư này
huỷ ngay lập tức!"
Tờ giấy không lớn lắm, Thiển Thủy Thanh dùng từ hết sức ngắn gọn, tuy nhiên
Thác Bạt Khai Sơn chỉ cần xem qua đã hiểu.
Thác Bạt Khai Sơn vò nát tờ giấy sau đó nuốt luôn xuống bụng.
Nhìn nhìn Cẩu Tử, Thác Bạt Khai Sơn đưa cho hắn một lưỡi cưa bạc, nói từng
tiếng một:
Ánh mắt Cẩu Tử chợt sáng ngời:
Tiếng tù và khẩn cấp vang lên dù chỉ mới là sáng sớm, mười mấy bóng người từ
các doanh trướng nhanh chóng túa ra, chạy nhanh về phía đại trướng của Tổng
Suất.
Trong đại sảnh hội nghị, Liệt Cuồng Diễm ngồi trên cao nhất, sắc mặt ông ta âm
trầm như nước, hai bên theo thứ tự là các Đại tướng Hồng Bắc Minh, Vũ Tàn
Dương, Kiếp Ngạo, Nam Vô Thương, Liêm Thiệu Nhất, Kế Hiển Tông.
Hồi tù và ban nãy vừa vang lên, tất cả các Tướng quân từ cấp Doanh Chủ trở lên
đều phải đuổi tới đại trướng của Tổng Suất trong vòng một khắc. Lúc Thiển Thủy
Thanh tới nơi, trong sảnh hội nghị đã ngồi đầy các tướng trong Quân đoàn Bạo
Phong. Phóng mắt nhìn một vòng đều là tinh anh trên chốn sa trường của Đế
quốc, Thiển Thủy Thanh chỉ là một Tướng quân Tướng quân Du Kích, chức vụ và
quân hàm thấp nhất, chì là miễn cưỡng vừa đủ tư cách tham gia hội nghị quân sự
mà thôi.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, Liệt Cuồng Diễm chậm rãi đứng lên. Ông ta vừa
đứng dậy, một luồng khí thế mênh mông lập tức quét khắp toàn trường, tất cả
mọi người đều vội vàng đứng dậy theo.
Liệt Cuồng Diễm khoát tay cho phép tất cả ngồi:
-...Hôm qua ta vừa nhận được lệnh khen thưởng của Hoàng đế bệ hạ do khoái mã đưa tới từ thành Thương Thiên, để ta đọc cho mọi người nghe.
Nghe vậy, các tướng nhất thời quỳ rạp xuống, Liệt Cuồng Diễm cau mày:
Mọi người lục tục trở lại chỗ ngồi.
Nói xong, Liệt Cuồng Diễm nhìn Thiển Thủy Thanh:
Thiển Thủy Thanh đứng bật dậy.
Liệt Cuồng Diễm nói tiếp:
Thiển Thủy Thanh khẽ nhếch môi lộ ra một nụ cười chế giễu, đương nhiên hắn
hiểu rõ những lời này là có ý gì, Thương Dã Vọng đang muốn nhắc khéo về lời
hứa của mình dạo trước.
Tiếng là lệnh khen thưởng, thật ra là thúc giục sớm hạ thành.
Nghe xong lệnh khen thưởng này, các tướng không ai tỏ ra vui mừng cả.
Nơi thành Thương Thiên, dục vọng của Hoàng đế nhân đại thắng hai quan mà tăng
vọt, lòng kiên nhẫn đã bay biến đi đâu mất. Mà thành Kinh Viễn đang bị Bão Phi
Tuyết trấn giữ kiên cường như tường đồng vách sắt.
Trạng thái phòng ngự linh hoạt sắc bén của hắn mang đến cho các tướng áp lực
tâm lý nặng nề.
Liệt Cuồng Diễm thản nhiên hỏi.
Nam Vô Thương ôm quyền thi lễ với Liệt Cuồng Diễm:
Vô Thương có mấy câu muốn nói.
Cứ nói!
Ánh mắt Nam Vô Thương quét khắp toàn trường, khi tới chỗ Thiển Thủy Thanh thì
dừng hơi lâu một chút, sau đó mới chịu rời đi:
Liêm Thiệu Nhất lớn tiếng đáp:
Nam Vô Thương cười lạnh lẽo:
-...Cho nên ý của bệ hạ tuy là đốc thúc quân ta sớm ngày hạ thành, nhưng tướng ở bên ngoài có đôi khi cũng không cần phải tuân theo lệnh vua, tất cả chuyện điều động công phòng, phải căn cứ vào tình hình thực tế trên chiến trường mà quyết định. Bão Phi Tuyết không phải là một đối thủ dễ dàng đối phó, ta thấy rằng chúng ta cần phải trụ vững trước áp lực, tiếp tục tiến hành chiến thuật tấn công chậm rãi, để làm tiêu hao tinh thần và thể lực của địch nhân.
Công bằng mà nói, tuy rằng Nam Vô Thương tính tình âm hiểm, nhưng quả thật
cũng có chân tài thực học. Những lời hắn nói ra cũng rất có đạo lý, lại phù
hợp với tình hình thực tế trước mắt, làm cho mọi người không thể cân nhắc thật
cẩn thận.
Rốt cục là nên làm theo lời kêu gọi của bệ hạ, lập tức xuất động toàn quân
cường công, hay là vẫn tiếp tục chiến thuật ban đầu, đứng vững đánh chắc,
chuyện này làm cho mọi người phải phí tâm cân nhắc.
Trong lúc ấy, Thiển Thủy Thanh cảm thấy có vẻ kỳ lạ. Đề nghị của Nam Vô Thương
rốt cục là vì thương cho tính mạng của binh sĩ, tình nguyện kéo dài thời gian
để giảm thiểu thương vong, hay là vì thù hận với mình, biết mình đã hứa với
Hoàng đế, cho nên mới cố ý dùng phương pháp kéo dài thời gian này để mượn tay
Hoàng đế trừng trị mình?
Có lẽ cả hai đều có, Thiển Thủy Thanh nghĩ vậy.
Trận chiến ở cửa Cảnh Thâm thật sự là một nỗi ám ảnh rất lớn trong lòng mọi
người, biểu hiện của Bão Phi Tuyết âm độc tàn nhẫn, làm cho rất nhiều Tướng
quân không thể nào quên.
Không ai dám nói trước, về sau Bão Phi Tuyết còn có chiêu nào lợi hại nữa hay
không.
Mà chiêu lần sau của Bão Phi Tuyết, nếu như không phá giải được, vậy con số tử
vong chưa chắc đã là chín ngàn binh sĩ, có thể là chín vạn...
Thiển Thủy Thanh nghĩ vậy, trước mắt bỗng nhiên bừng sáng, dường như hắn đã mơ
hồ nắm bắt được mấu chốt của vấn đề.
Trong hội nghị quân sự, ai nấy xôn xao, mỗi người đều bày tỏ quan điểm riêng
của mình. Nhưng hiển nhiên là quan điểm của Nam Vô Thương đã ăn sâu vào lòng
người.
Thương Dã Vọng có thể được xem là một đấng minh quân trên nguyên tắc, lúc ông
ta còn nắm Quân đoàn Bạo Phong, đã từng biểu lộ ra tài quân sự vô cùng trác
tuyệt, nhờ vậy về sau mới được các Tướng quân tôn xưng là Dã Vương, chứ không
gọi là Hoàng đế. Nhưng nguyên nhân chính là vì minh quân, cho nên các Tướng
quân mới sợ làm việc không được tốt, chứ không sợ xúc phạm đến minh quân.
Lệnh khen thưởng của Thương Dã Vọng có thể xem là lệnh thúc giục mọi người mau
chóng phát động cường công, cũng có thể xem nó đơn giản như một sự thúc giục
bình thường.
Nếu các tướng trong Quân bộ cho rằng không nên cường công, sẽ tự động thay đổi
tính chất của tờ lệnh khen thưởng này.
Dù sao đây không phải là một chiếu thư rõ ràng, cũng nói rõ rằng mặc dù Thương
Dã Vọng nôn nóng muốn hạ thành, nhưng vẫn giao cho mọi người quyền quyết định
và phương pháp làm thế nào để hạ thành.
Bởi vậy, sự thảo luận của mọi người trong hội nghị dần dần có khuynh hướng
nghiêng về phía quan điểm của Nam Vô Thương cũng không có gì đáng ngạc nhiên.