Người đăng: khuynhtanthienha10@
Bắc Môn quan.
Xa xa cuối chân trời, một cánh quân thân khoác khôi giáp đang ào ạt tiến tới
như dòng nước lũ.
Đi đầu là một đội kỵ binh dạt dào chiến ý, dần dần xuất hiện trước mắt mọi
người.
Kỵ sĩ dẫn đầu cỡi một con tuấn mã màu trắng bạc, uy phong lẫm lẫm.
Chính là Thiển Thuỷ Thanh dẫn đầu đội kỵ binh.
Phía sau hắn là ba ngàn dũng sĩ hoá thành một cơn hồng thuỷ đang nện những
bước chân làm cho địch nhân run sợ.
Sự trở về của Thiển Thuỷ Thanh và Hữu Tự Doanh giống như một liều thuốc trợ
tim, tiêm vào người của quân nhân Đế quốc Thiên Phong.
Đối với quân Đế quốc Thiên Phong mà nói, Thiển Thuỷ Thanh chính là một anh
hùng giỏi sáng tạo kỳ tích.
Hắn luôn có thể biến những chuyện không có khả năng thành những chuyện có khả
năng.
Vị anh hùng này khác với tất cả anh hùng từ trước tới nay ở chỗ là, hắn yêu
thương binh sĩ của mình hơn tất cả các vị Tướng quân khác.
Thức ăn của Hữu Tự Doanh có thể nói là thức ăn ngon nhất trong lịch sử chiến
tranh, quân lương của Hữu Tự Doanh gấp mười những nơi khác. Chiến tích của Hữu
Tự Doanh thì...chưa ra chiến trường nhưng đã có uy danh hiển hách.
Trận đại chiến trên Hồng Thổ cương của Hữu Tự Doanh, bọn họ diệt hơn bốn ngàn
tên thổ phỉ, nhưng chỉ tổn thất có hơn ba mươi binh sĩ.
Đây là trận chiến thuộc quy mô trung bình có số thương vong ít nhất mà sử sách
ghi lại, có thể nói đã tiến đến khái niệm không có thương vong.
Đồng thời, Hữu Tự Doanh còn có được trang bị vũ khí và khí giới công thành tốt
nhất trong toàn Quân đoàn.
Binh sĩ của Hữu Tự Doanh nếu không ra chiến trường, cuộc sống của họ còn thoải
mái hơn cả Tướng quân.
Chiến công hiển hách, thương yêu cấp dưới, hai điểm này đã khẳng định địa vị
Thiển Thuỷ Thanh trong quân.
Hào quang của quá khứ và hiện tại của hắn làm cho người khác phải kinh ngạc về
hắn và khâm phục hắn.
Đương nhiên cũng có một số ít tướng lĩnh không phục, tỏ ra bất mãn, nhưng
những chuyện ấy Thiển Thuỷ Thanh đều giải quyết một cách dễ dàng.
Vào đêm của ngày vừa trở về Bắc Môn quan, Thiển Thuỷ Thanh lần lượt bái phỏng
tất cả tướng lĩnh các Trấn, Kỳ, thậm chí là các Doanh của Long Nha Quân.
Gần như mỗi một Tướng quân đều nhận được một món quà ra mắt đặc biệt của Thiển
Thuỷ Thanh, một bao đầy cái gọi là 'đặc sản địa phương', bên trong đầy vàng
bạc châu báu, còn có một tấm ngân phiếu có giá trị rất lớn.
Lúc nên kiêu ngạo thì kiêu ngạo, lúc nên cúi đầu phải cúi đầu. Trở về Bắc Môn
quan rồi, không phải một Hữu Tự Doanh nhỏ bé của mình có thể độc bá thiên hạ,
thái độ làm người khiêm tốn, đôi khi quan trọng hơn bất cứ cái gì.
Cho nên ngoài Nam Vô Thương và Lý Quy ra, gần như không ai không thích Thiển
Thuỷ Thanh. (Mặc dù hai người này cũng nhận được 'đặc sản địa phương' mà Thiển
Thuỷ Thanh mang tới.)
Lúc ấy, Nam Vô Thương đã nghĩ đến chuyện tố cáo Thiển Thuỷ Thanh phạm tội hối
lộ trái với quân pháp, nhưng sau khi thấy phần hối lộ này các Tướng quân đều
có, thậm chí ngay cả Hoàng đế cũng có phần, ai nấy ăn đến đầy bụng mềm môi,
cho nên rốt cục chỉ có thể đè nén sự tức tối trong lòng.
Hắn vẫn chưa ngu ngốc đến mức vì một mình Thiển Thuỷ Thanh mà đắc tội với toàn
quân.
Trong toàn Quân đoàn Bạo Phong, người duy nhất không nhận được 'đặc sản địa
phương' của Thiển Thuỷ Thanh, có lẽ là Liệt Cuồng Diễm.
Thiển Thuỷ Thanh biết rõ đối với Liệt Cuồng Diễm mà nói, không có lễ vật nào
có ý nghĩa bằng thành Kinh Viễn.
Mà trước khi hắn đánh hạ thành Kinh Viễn, hắn còn muốn làm một chuyện...
Ngày thứ hai sau khi Thiển Thuỷ Thanh trở lại Bắc Môn quan.
Trên chiến trường thành Kinh Viễn.
Gió Thu mát mẻ thổi phớt qua hai kỵ sĩ đang giục ngựa trên đường, mang đến một
ngày trời quang mây tạnh.
Thiển Thuỷ Thanh giục ngựa phía trước, Thác Bạt Khai Sơn phi sau lưng hắn.
Thiển Thuỷ Thanh hét lớn trong tiếng gió vù vù:
Thác Bạt Khai Sơn nhìn Thiển Thuỷ Thanh đầy kinh ngạc:
Thiển Thuỷ Thanh cao giọng cười to:
Ta nói với bọn họ rằng, Thác Bạt Khai Sơn đã âm thầm hàng phục ta. Lần này
hắn trở về thành Kinh Viễn là để làm nội ứng cho ta, như vậy chuyện ngươi trở
về thành Kinh Viễn trở thành chuyện đương nhiên.
Nếu ta không âm thầm làm nội ứng cho ngươi, vậy ngươi phải làm sao?
Diệu kế trong thiên hạ không có đạo lý nào mỗi kế đều thành. Thác Bạt Khai
Sơn tính tình gian trá, hắn chỉ giả bộ hàng ta, cuối cùng gạt ta quay về với
địch, trốn về thành Kinh Viễn. Lòng ta tức giận, nhưng chỉ có thể khóc mà
không thể làm gì, ta làm mất đi Đại tướng của địch, chịu đòn nhận tội thì
tránh không khỏi, nhưng chưa chắc sẽ phải mất đầu. Nhiều nhất là Quân bộ chỉ
phạt ta chút bổng lộc, cho ta lập công chuộc tội mà thôi.
Thiển Thuỷ Thanh cười hì hì đáp:
Thác Bạt Khai Sơn ngẩn người ra không biết nên nói như thế nào mới phải.
Thiển Thuỷ Thanh lại nói:
Thác Bạt Khai Sơn thở dài:
Thiển Thuỷ Thanh cười nhẹ:
Một câu nhẹ nhàng như vậy nhưng lại làm cho Thác Bạt Khai Sơn chấn động trong
lòng.
Hắn ngây người ra một lúc lâu, rốt cục thở dài một tiếng, không nói lời nào,
chỉ giục ngựa chạy thẳng về hướng thành Kinh Viễn.
Bất kể Thiển Thuỷ Thanh đối xử với hắn như thế nào, rốt cục hắn cũng không thể
phản lại Đế quốc Chỉ Thuỷ.
Có lẽ kiếp sau, ta sẽ làm thuộc hạ của ngươi! Hắn nghĩ như vậy.
Hắn còn đang thở dài, phía sau lại vang lên tiếng kêu của Thiển Thuỷ Thanh:
Thác Bạt Khai Sơn dừng ngựa lại, quay đầu thấy Thiển Thuỷ Thanh đang giục ngựa
chạy về phía mình.
Thiển Thuỷ Thanh vẻ mặt trịnh trọng lấy ra một chiếc vòng tay bằng sắt nhét
vào trong tay Thác Bạt Khai Sơn:
Thác Bạt Khai Sơn ngơ ngác nhìn chiếc vòng sắt kia, chỉ thấy nó đen nhánh,
không biết là vật gì.
Trong lòng Thác Bạt Khai Sơn vô cùng cảm động.
Hắn nhận lấy chiếc vòng sắt đeo vào tay mình, ôm quyền nói:
Nhìn theo bóng dáng của hắn dần xa, ánh mắt Thiển Thuỷ Thanh lộ ra vẻ không
cam lòng, hắn khẽ thì thào trong miệng:
'Thác Bạt Khai Sơn, chúc ngươi lên đường bình an!'
Đi theo con đường vận binh về phía trước không bao lâu, liền tới thành Kinh
Viễn.
Thác Bạt Khai Sơn một người một ngựa, càng ngày càng tiến gần tới mục tiêu.
Nhìn thấy tường thành cao lớn sừng sững ở xa xa, nhìn thấy đám quân thủ vệ
đứng thành từng toán từng toán, trong lòng Thác Bạt Khai Sơn kích động không
thôi.
Rốt cục đã có thể về nhà.
Từ xa nhìn lại, trên đầu thành Kinh Viễn cờ xí rợp trời, cứ mười bước lại có
một trạm canh, phòng ngự vô cùng nghiêm mật.
Là phòng tuyến cuối cùng của Đế quốc Chỉ Thuỷ, việc bố trí phòng thủ thành
Kinh Viễn dưới sự lãnh đạo của Bão Phi Tuyết có thể nói là võ trang từng tấc
đất.
Dựa vào tường thành cao lớn, quân Đế quốc Chỉ Thuỷ xây dựng những công sự
phòng ngự khổng lồ.
Chỉ riêng ở cửa thành đã xây dựng rất nhiều hệ thống phòng ngự như tường hộ
thành, Ủng thành để bảo vệ tường thành.
Tường hộ thành là một hệ thống phòng ngự hoàn toàn khác với sông hộ thành.
Bên ngoài thành Kinh Viễn cũng không có sông hộ thành, bản thân thành Kinh
Viễn cũng không phải chỉ có một cửa lớn, mà có tới năm cửa.
Lúc xây dựng thành, thành Kinh Viễn không có tác dụng làm một phòng tuyến cuối
cùng.
Nó chỉ là một trung tâm để quân Đế quốc Chỉ Thuỷ chỉ huy tấn công quân Đế quốc
Thiên Phong, ý nghĩa tấn công của nó nặng hơn là phòng ngự.
Sông hộ thành có thể ngăn được quân địch xung phong, nhưng cũng gây ra trở
ngại khi quân mình tấn công. Một khi quân của hai bên đang giằng co, chỉ cần
quân địch thấy trong thành hạ cầu treo xuống là lập tức biết trong thành sắp
sửa xua quân phản kích, do đó sẽ có sự chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng tường hộ thành thì lại khác.
Nó không chỉ có tác dụng bảo vệ cửa thành khỏi sự tấn công của xe công thành,
đồng thời nó còn là một thủ đoạn chiến lược quan trọng để yểm hộ cho việc
chuyển đổi từ thủ sang công và ngược lại.
Tường hộ thành cao lớn hoàn toàn che khuất cửa thành, từ bên ngoài căn bản
không thể nhìn thấy cửa thành mở hay đóng. Vì vậy, một khi quân thủ cần phải
chuyển sang trạng thái tấn công, chỉ cần nấp sau tường hộ thành, quân địch sẽ
rất khó mà phát hiện, chuyện này tạo điều kiện tấn công rất tốt cho phe thủ.
Bản thân tường hộ thành còn có tháp canh, bên trong chứa được trăm quân thủ,
phối hợp phòng thủ với quân thủ vệ trên đầu thành, càng gây khó khăn nhiều hơn
cho phe công thành.
Trận đại chiến vào hai tháng trước, sở dĩ Tang Phi Báo có thể suất lĩnh khinh
kỵ binh xông ra bất ngờ, đốt cháy khí giới công thành của quân Đế quốc Thiên
Phong chính là nhờ vào sự yểm hộ của tường hộ thành. Nếu thành Kinh Viễn dùng
hệ thống sông hộ thành để bảo vệ tường thành, vậy sẽ rất khó khi quân thủ muốn
tấn công.
Chuyện gì cũng có mặt lợi mặt hại của nó, tuy thành Kinh Viễn có được năng lực
tấn công như trên, nhưng nếu chỉ nói đơn thuần về phòng ngự, nó cũng không
mạnh hơn Bắc Môn quan bao nhiêu. Nó lại không phải nằm ở một tuyệt địa hiểm
trở như Nam Môn quan, cũng không có hệ thống phòng ngự cứng như sắt thép ở Hàn
Phong quan, mà là một nơi đặc thù trong thủ có công, trong công có thủ, chuyển
đổi thật nhanh mà thôi.
Với một nơi có hệ thống phòng ngự như vậy, làm thế nào để phát huy hiệu quả
tấn công, chính là một tiêu chuẩn cực kỳ quan trọng để phán đoán năng lực của
Tướng quân chỉ huy quân thủ.
Giờ phút này trên đầu thành Kinh Viễn, mấy trăm cặp mắt vô cùng lãnh khốc đang
nhìn chằm chặp vào Thác Bạt Khai Sơn, hàng ngàn mũi tên sáng ngời nhọn hoắt
cũng đã nhắm ngay vào hắn.
Bọn chúng cẩn thận đề phòng bốn phía đầu thành, phòng ngừa địch nhân có thể
tấn công bất ngờ, đồng thời dõi mắt nhìn theo Thác Bạt Khai Sơn đi đến dưới
tường hộ thành.
Thác Bạt Khai Sơn đứng dưới thành hô to, giọng hắn uy vũ như triều dâng sóng
cả.
Thác Bạt Khai Sơn, cái tên này cũng nổi tiếng như Thiển Thuỷ Thanh trong quân
Đế quốc Thiên Phong vậy.
Chỉ là có lời đồn rằng, Thác Bạt Khai Sơn đã chết ở Bắc Môn quan.
Cũng có người nói rằng, hắn đã trở thành tù binh của Thiển Thuỷ Thanh.
Thậm chí còn có lời đồn rằng Thác Bạt Khai Sơn đã phản quốc đi theo địch, trở
thành một viên dũng tướng dưới trướng Thiển Thuỷ Thanh.
Thế nhưng hiện tại, hắn lại vượt qua vòng bao vây trùng điệp của quân Đế quốc
Thiên Phong một cách thần kỳ, một mình một ngựa đi tới trước thành Kinh Viễn.
Chuyện này...là chuyện gì vậy?
Đám binh sĩ trên đầu thành lấy làm mê hoặc, các tướng lĩnh thủ thành cũng
không hiểu là chuyện gì. Có kẻ nhanh chân liền chạy đi thông báo cho Tướng
quân trực nhật.
Sau một lúc, một tên Tướng quân thân mặc chiến giáp màu trắng như tuyết xuất
hiện trên đầu thành, nhìn Thác Bạt Khai Sơn bằng ánh mắt sâu thăm thẳm như ánh
mắt của sói lang, toát ra vẻ quỷ dị khôn cùng.
Chính là Bích Không Tình.
Nhìn thấy Thác Bạt Khai Sơn đứng dưới thành, ánh mắt lãnh khốc của Bích Không
Tình toát ra sát khí lạnh như băng, giọng hắn nghe như kim châm vào da thịt:
Mặc dù thanh âm của hắn không lớn nhưng lại vang xa, mang theo ý tứ sâu xa lọt
vào tai Thác Bạt Khai Sơn. Thác Bạt Khai Sơn nghe vậy ngẩn người ra rồi hô
lớn:
Bích Không Tình cười lạnh lẽo, một tên tiểu tốt bên cạnh thấp giọng nói với
hắn:
Khẽ gật đầu, Bích Không Tình nói:
Cửa mở.
Hai toán binh sĩ Đế quốc Chỉ Thuỷ từ bên trong sải bước ầm ầm tiến ra, cùng
lúc đó, từng toán từng toán binh sĩ Đế quốc Chỉ Thuỷ cũng xuất hiện trên đầu
thành.
Lực lượng phòng ngự lúc cửa thành mở ra trong phút chốc gia tăng lên gấp mấy
lần. Mấy trăm tên binh sĩ sau khi ra khỏi thành đồng loạt rút vũ khí nhắm vào
Thác Bạt Khai Sơn, đề phòng hắn có cử động khác thường.
Thác Bạt Khai Sơn còn đang nghi hoặc, chỉ nghe giọng Bích Không Tình vang lên
như điên cuồng trên đầu thành:
Tiếng thét của Bích Không Tình làm rung động đầu thành Kinh Viễn, giống như
sét đánh ngang tai, hoàn toàn làm cho Thác Bạt Khai Sơn hôn mê.
Trong mơ hồ, hắn vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.