Muốn Cứu Cũng Khó


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Lâm Dược nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy gương mặt vốn bình thường trầm ổn
của Mộc Huyết, giờ đây tràn đầy vẻ giận dữ.

Hắn chống đao xuống đất, co gối quỳ xuống:


  • Mộc Vệ Giáo, xin ngài cho phép ta giết nữ nhân này để báo thù cho các huynh
    đệ!

Mộc Huyết thở dài:


  • Nữ nhân này rất quan trọng, không thể giết, có rất nhiều chuyện chúng ta
    còn chưa rõ ràng, cần phải lấy tin tức từ nàng.


  • Nhưng...


  • Không có nhưng gì cả!


Mộc Huyết gầm to:


  • Ai dám động đến một cọng lông chân của nàng, lão tử lập tức làm thịt hắn!
    Tất cả các ngươi phấn khởi tinh thần lên cho ta, cả bọn ủ rũ như vậy để làm
    gì? Hãy nhớ, chúng ta là binh sĩ, là quân nhân của Đế quốc Thiên Phong! Đánh
    giặc nhất định phải có thắng có bại, ai bắt buộc chúng ta chỉ có thể thắng mà
    không thể bại? Trận này thất bại, trận sau chúng ta sẽ khôi phục lại! Chỉ là
    vài tên thổ phỉ đã có thể đánh cho Hữu Tự Doanh chúng ta kinh hồn táng đởm hay
    sao?

Hắn đưa ánh mắt lạnh lùng quét nhìn mọi người:


  • May là Tướng quân không có mặt ở đây, ngài muốn luyện binh, quả nhiên rất
    đúng! Chỉ bằng vào bộ dạng của các ngươi bây giờ, nếu không được trải qua vài
    kinh nghiệm máu xương, sau này ra chiến trường thành Kinh Viễn, sợ rằng còn
    chết nhanh hơn nữa! Nghĩ kỹ mà xem, trận chiến công thành so với trận chiến
    hôm qua còn thảm khốc hơn nhiều, trước khi đánh hạ được thành Kinh Viễn, chúng
    ta vĩnh viễn là kẻ thất bại, chỉ có vào giờ phút chiếm thành, chúng ta mới là
    người thắng. Ngay cả thắng bại của một trận mà các ngươi còn chấp nhất như
    vậy, về sau các ngươi dựa vào cái gì mà đánh nữa? Nếu để cho Tướng quân thấy
    được bộ dạng của các ngươi vào lúc này...ta nghĩ ngài sẽ vô cùng thất vọng!

Cả đám binh sĩ đều cúi đầu không nói.

Đối với tân binh mà nói, vừa mới bước ra chiến trường không lâu đã gặp phải
một trận thảm bại như vậy, khảo nghiệm này quả thật hơi tàn khốc.

Tuy nhiên người nào có thể đi ra từ trong khảo nghiệm tàn khốc này, nhất định
tương lai sẽ trở thành dũng sĩ chân chính.

Mộc Huyết lạnh lùng liếc mắt nhìn qua bộ dạng thảm hại của Phong Nương Tử:


  • Ngươi có lời gì muốn nói?

Phong Nương Tử nhướng đôi mắt trước kia từng đẹp quyến rũ mê hồn, nay sưng húp
đỏ ngầu, lạnh lùng trả lời Mộc Huyết:


  • Muốn giết cứ giết, muốn hỏi từ trong miệng ta một câu nửa chữ, đừng mơ!


  • Được, quả thật rất cứng đầu. Gọi vài huynh đệ đến đây chiêu đãi nàng cho
    chu đáo, khi nào nàng chịu mở miệng mới thôi!


Trở lại ngồi phía trước đội ngũ, Mộc Huyết ngồi lặng lẽ, bên tai vang lên
những trận đòn hiểm ác cùng với tiếng rên rỉ bất khuất của Phong Nương Tử.

Các binh sĩ điên cuồng trút hết lửa giận trong lòng, đem hết tất cả khổ đau
trút lên người Phong Nương Tử. Nhưng nàng vẫn cương quyết không chịu mở miệng,
ngay cả một câu xin tha cũng không hề hé răng nói nửa lời.

Máu tươi trên thân thể nàng bắn tung ra, khắp nơi trên thân thể nàng đều đã bị
đòn roi giày xéo, các binh sĩ Hữu Tự Doanh không vì nàng là một nữ nhân mà có
chút lưu tình.

Mắt thấy Phong Nương Tử bị đánh đập đến hấp hối, nhưng vẫn quật cường như
trước, Mộc Huyết cảm thấy do dự.

Bất kể thế nào đi nữa cũng không thể để cho nàng chết được.


  • Dừng tay!

Hắn kêu to.

Hắn bước nhanh đến bên cạnh Phong Nương Tử:


  • Thật là cứng đầu, ngươi không sợ ta cho mấy trăm binh sĩ tới cưỡng gian
    ngươi hay sao?

Ánh mắt Phong Nương Tử lộ ra vẻ khinh thường:


  • Bọn nam nhân các ngươi chỉ biết dùng cách này để uy hiếp nữ nhân sao? Tới
    đây, gọi bọn chúng tới đây, làm cho lão nương ta thích thú một phen xem nào!
    Hay là...ngươi lên trước đi, sao hả?

Máu tươi trong miệng nàng lại trào ra, ánh mắt ngùn ngụt lửa hận thù, nàng kêu
to:


  • Tới đây, tới đây, ngươi cứ tới chơi đùa với lão nương một phen xem nào, lão
    nương coi như là bị chó cắn mà thôi! Ngay cả chết ta còn không sợ, còn sợ mấy
    tên binh sĩ gà mờ như các ngươi sao?

Tiếng kêu gào hung hãn làm cho Mộc Huyết cảm thấy đầu óc mình vô cùng căng
thẳng.

Hắn siết chặt nắm tay, cố gắng mạnh mẽ trấn tĩnh tinh thần:


  • Được, coi như ngươi cũng có khí phách, coi ngươi chịu đựng được tới khi
    nào!

-...Người đâu, từ giờ trở đi, chỉ cho nữ nhân này uống nước, không cho ăn cơm. Nếu nàng vẫn ngoan cố không khai, vậy cứ cho nàng chết đói. Trước khi nàng chết, nếu vẫn chưa đổi ý, các ngươi muốn chơi đùa với nàng như thế nào tuỳ ý!

Phong Nương Tử cười ha hả như điên, hệt như một kẻ bệnh tâm thần, làm cho từng
binh sĩ cảm thấy run rẩy trong lòng.

Một tên binh sĩ hỏi Mộc Huyết:


  • Mộc Vệ Giáo, sắp tới chúng ta nên làm gì đây?

Mộc Huyết thở dài:


  • Đi tìm Tướng quân, chúng ta đi về hướng Bắc.

Trong lúc này, Thiển Thuỷ Thanh chính là hy vọng duy nhất của bọn họ.

Hướng Bắc, hướng Bắc, thẳng về hướng Bắc!

Tìm Tướng quân, tìm linh hồn của Hữu Tự Doanh!

Đây đã trở thành lời kêu gọi cuối cùng trong lòng mỗi binh sĩ Hữu Tự Doanh.

Lúc nhìn thấy ánh bình minh lần thứ tư sau cuộc chiến, nơi cuối chân trời, rốt
cục một cánh quân mênh mông như biển đã hiện ra trước mắt cánh quân Mộc Huyết.

Đó là cánh quân của Hùng tộc, trên cờ xí của bọn họ có thêu một chữ Thiển thật
to.

Tiếng hoan hô thắng lợi vang vọng trên thảo nguyên thật lâu không dứt.

Một con tuấn mã trắng như tuyết mang theo một vị Tướng quân tuổi trẻ, tràn đầy
vẻ thu hút, trong quân ngũ trổ hết tài năng, như ánh chớp xẹt qua cuối chân
trời, thăng hoa chiến hồn anh hùng bất khuất...

Đúng là Thiển Thuỷ Thanh.


  • Thiển thiếu!

Đôi mắt Mộc Huyết giờ đây đã lệ nóng đoanh tròng, hắn không còn khống chế được
tình cảm của mình nữa, tung mình xuống ngựa quỳ sát đất, gào khóc lớn lên.

Trong đại trướng, Thiển Thuỷ Thanh vẫn trấn tĩnh như thường.

Những lời khóc lóc kể lể của Mộc Huyết làm cho Thiển Thuỷ Thanh rung động
trong lòng, nhưng hắn không hề hoảng loạn.

Thân ở địa vị cao, mỗi lời ăn tiếng nói đều là gương mẫu, không thể có chút gì
bối rối sai lầm. Tuy trong lòng Thiển Thuỷ Thanh đang đau như cắt, nhưng sắc
mặt hắn như phủ một màn sương, miệng vẫn thản nhiên nói:


  • Vất vả cho ngươi!


  • Tướng quân!


Mộc Huyết kêu to, đây là lần đầu tiên hắn gọi Thiển Thuỷ Thanh bằng chức quan
chính thức:


  • Mộc Huyết ta cầm quân bất tài vô lực, làm cho Hữu Tự Doanh phải hao binh
    tổn tướng, xin Tướng quân trách phạt!

Thiển Thuỷ Thanh thở dài:


  • Ngươi nói rất đúng, ta phải trách phạt ngươi!

Hắn đi đến bên cạnh Mộc Huyết, quan sát vết thương của hắn.

Thật ra thương thế của Mộc Huyết không phải là quá nặng, chỉ là trên đùi trúng
một mũi tên, mũi bị Phong Nương Tử dùng đầu đập vỡ. Vết thương chân chính của
hắn là vết thương lòng, cộng thêm bôn ba cực khổ mấy ngày liền đã tiêu hao của
hắn rất nhiều thể lực.

Chuyện này làm cho Thiển Thuỷ Thanh yên tâm rất nhiều, hắn gật gật đầu rồi đột
nhiên cao giọng nói:


  • Mộc Huyết cầm quân không đúng cách, làm cho quân ta bị bọn giặc cỏ đánh
    bại, chứng tỏ năng lực kém. Người đâu, lập tức mang hắn ra ngoài, phạt tám
    mươi quân côn, giáng chức Vệ Giáo, tiếp nhận chức Lữ Úy!


  • Tướng quân!


Mệnh lệnh này làm cho tất cả mọi người chấn động, một đám quan quân trong đại
trướng đồng loạt quỳ xuống:


  • Mặc dù trận chiến ấy bại, nhưng nếu không có Mộc Vệ Giáo, chúng ta còn thê
    thảm hơn nhiều!

Mộc Huyết rống to:


  • Các ngươi câm miệng! Bại chính là bại, cần phải có người đứng ra gánh vác
    trách nhiệm, ta không gánh vác thì ai gánh vác đây?

Thiển Thuỷ Thanh nhẹ nhàng liếc nhìn mọi người, mỉm cười:


  • Sự vô tình của chiến tranh không chỉ có trên chiến trường mà thôi...Sau này
    các ngươi sẽ hiểu, còn bây giờ...Bôn ba mấy ngày nay, ai nấy đều vất vả, tất
    cả mọi người trở về nghỉ ngơi dưỡng thương cho thật khoẻ đi thôi!

Lâm Dược kích động kêu to:


  • Nhưng hiện tại Mộc Vệ Giáo không chịu nổi tám mươi quân côn!


  • Đánh trước bốn mươi quân côn, số còn lại để sau sẽ đánh!


Thiển Thuỷ Thanh thản nhiên nói:


  • Tất cả lui xuống hết đi!

Thiển Thuỷ Thanh đã nói như vậy, tất cả mọi người không dám không nghe.

Mộc Huyết bị mấy tên binh sĩ dưới trướng của hắn dẫn ra ngoài, lát sau, tiếng
côn đánh đen đét đã vọng tới.

Trong lòng Thiển Thuỷ Thanh, mỗi thanh âm côn quất xuống như vậy là tim hắn
nhảy thót lên một cái.

Một đôi tay mềm mại dịu dàng đặt trên vai hắn, là Dạ Oanh:


  • Nhất định phải làm vậy sao?

Thiển Thuỷ Thanh thản nhiên nói:


  • Nhất định phải làm vậy! Hữu Tự Doanh vừa bại, sĩ khí đang suy giảm, nếu
    không lấy quân pháp để thức tỉnh bọn họ, e rằng bọn họ sẽ không còn dũng khí
    và lòng tin. Đem tất cả sai lầm đổ lên đầu Mộc thiếu, tuy rằng không được công
    bằng cho lắm, nhưng lúc ấy kẻ lãnh đạo mọi người chính là hắn, không phải ta.
    Ta làm như vậy để tạo cho mọi người một sự ngộ nhận, chỉ cần có mặt ta, Hữu Tự
    Doanh sẽ trăm trận trăn thắng! Mộc thiếu...dù sao hắn cũng hiểu được điểm ấy,
    nên mới chủ động chịu phạt!

Dạ Oanh cũng thở dài bất đắc dĩ, thế sự vốn vô tình, càng là Tướng quân tài
giỏi, có khi cần phải làm ra những chuyện mà mình không hề muốn...


  • Ngươi cảm thấy...có thể vãn hồi được bao nhiêu sĩ khí?

Đối với vấn đề này, Thiển Thuỷ Thanh chỉ có thể lắc đầu cười khổ:


  • Có mức độ nào đó mà thôi, nếu chỉ làm qua loa một chuyện mà có thể làm cho
    binh sĩ đang nản lòng lập tức tăng cao sĩ khí, hay có một vị Tướng quân tài
    giỏi có thể làm cho bọn họ tràn đầy tin tưởng, vậy vị Tướng quân ấy quá lý
    tưởng rồi. Dù sao bọn họ cũng không phải là Vệ số Ba.

Đúng vậy, dù sao bọn họ cũng không phải là Vệ số Ba lão luyện sa trường, chỉ
là một đám tân binh mới bước ra sa trường mà thôi. Trận chiến Táng Phong pha
thảm thiết vô cùng, e rằng trong lòng rất nhiều binh sĩ đã bị một nỗi ám ảnh
không thể nào xua tan được...

Thiển Thuỷ Thanh lại ung dung nói:


  • Biện pháp có thể chân chính làm cho bọn họ khôi phục lại lòng tin, chính
    là, vấp ngã ở nơi nào thì phải đứng lên ở đó!

Nói đến đây, trong mắt hắn toát ra một tia sáng lạnh lẽo sắc bén.

Bọn thổ phỉ trên thảo nguyên kia, chúng ta sẽ tiêu diệt các ngươi không còn
một mống!

Vết thương do quân côn gây ra cho Mộc Huyết quả thật là không nặng.

Binh sĩ đánh Mộc Huyết đều là binh sĩ của hắn, không ai nỡ đánh nặng tay, tuy
rằng mông hắn cảm thấy rất đau, nhưng không thấy vết thương gì đáng kể. Thực
ra nếu đám binh sĩ kia đánh mạnh, Thiển Thuỷ Thanh chưa chắc đã bỏ qua cho bọn
chúng.

Ngồi bên cạnh giường Mộc Huyết, Thiển Thuỷ Thanh bưng cho hắn một chén cháo:


  • Ăn đi, là Dạ Oanh tự tay nấu cho ngươi đó!

Mộc Huyết chỉ lắc đầu.

Thiển Thuỷ Thanh bèn nói:


  • Dạ Oanh, ngươi ép hắn đi!

Dạ Oanh không chút khách khí lập tức ngồi xuống, một tay đỡ Mộc Huyết nằm trên
đùi mình, đang muốn bưng chén cháo lên ép buộc hắn, Mộc Huyết sợ hãi tới mức
kêu to:


  • Thôi đi, thôi đi, ta tự ăn là được!

Dạ Oanh cười đắc ý, liếc nhìn Thiển Thuỷ Thanh với vẻ khinh thường.

Thấy Mộc Huyết ăn xong chén cháo trắng kia, lúc này Thiển Thuỷ Thanh mới nhẹ
nhàng nói:


  • Lần này hành động của bọn thổ phỉ hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của chúng
    ta, vừa có tổ chức, có kỷ luật, lại hành động nhất trí cùng nhau. Hiện tại
    chuyện mà ta lo lắng nhất chính là bọn Phương Hổ và Lôi Hoả bên kia, mục tiêu
    hành động chủ yếu của bọn Phương Hổ không phải là bọn thổ phỉ, mà là một ít
    bọn cường hào ác bá. Bọn Phương Hổ không có xung đột quá nhiều với bọn thổ
    phỉ, nhiều nhất chỉ là thuận đường thì đánh mà thôi. Hiện tại câu hỏi đặt ra
    là, bọn thổ phỉ đã đắc tội với Hữu Tự Doanh chúng ta, vậy chúng có thể xuống
    tay tấn công bọn Phương Hổ hay không?

Vấn đề này lập tức làm cho Mộc Huyết ngơ ngẩn.


  • Còn nữa, rốt cục vì sao bọn thổ phỉ liên kết lại? Rốt cục bọn chúng dùng
    chiến thuật cụ thể gì làm cho các ngươi không thể xông ra, chuyện này có vẻ ly
    kỳ cổ quái. Trước đây chúng ta chưa từng thấy qua tình huống như vậy.

Mộc Huyết lập tức trả lời:


  • Ta cũng cảm thấy rất kỳ quái, dường như bọn chúng lập tức tụ hợp lại thành
    một cánh quân chính quy vậy, chiến đấu nghiêm mật có thứ tự, tiến thối khéo
    léo, chiến thuật phối hợp tuyệt diệu. Nếu không phải là như vậy, chúng ta đã
    không thể thảm đến mức này, bất quá may mắn là cuối cùng bọn chúng lại xuất
    hiện tình huống không tuân theo hiệu lệnh. Hỗn chiến yêu cầu kỷ luật rất cao,
    bọn thổ phỉ không có năng lực chấp hành mệnh lệnh, cho nên chúng ta mới có cơ
    hội đột phá vòng vây.

Thiển Thuỷ Thanh đập một quyền vào lòng bàn tay của mình:


  • Đây là chỗ xuất hiện vấn đề. Nếu nói trong bọn thổ phỉ có kẻ có năng lực
    lãnh đạo, vậy đội ngũ bọn thổ phỉ tuyệt đối không xuất hiện vấn đề không chấp
    hành mệnh lệnh như vậy. Mộc thiếu, nếu ta nói cho ngươi biết, hiện tại nếu cho
    ta lãnh đạo một toán thổ phỉ chừng tám trăm tên, ta chỉ cần một khoảng thời
    gian là ba tháng có thể đánh bại tất cả đám thổ phỉ khác, thống nhất hơn phân
    nửa thảo nguyên, làm cho bọn chúng phải tuân phục lệnh ta, ngươi có tin hay
    không?


  • Ta tin.


  • Cho nên, nếu trong bọn thổ phỉ có người giỏi về đánh trận như vậy, vậy thảo
    nguyên Phong Nhiêu đã xuất hiện một tổ chức thổ phỉ hùng mạnh mà thống nhất,
    chứ tuyệt không rải rác mà hỗn loạn như bây giờ.


Mộc Huyết ngẩn người, bất ngờ hỏi lại:


  • Ngươi muốn nói là, trong bọn thổ phỉ xuất hiện một người vốn không thuộc
    bọn chúng hay sao?

Thiển Thuỷ Thanh trầm giọng nói:


  • Vừa rồi ta đã hỏi qua vài binh sĩ trong Vệ, mặc dù hiểu biết không tường
    tận lắm, nhưng cũng kể lại được đại khái.

-...Chiến thuật kỵ binh mà ngươi gặp phải trong trận chiến Táng Phong pha rất là đúng cách. Nó phát huy đầy đủ năng lực chiến đấu với tốc độ cao của kỵ binh, tránh được hiện tượng phòng ngự yếu kém, nhưng chiến thuật này cần phải được huấn luyện lâu dài và có người tổ chức lãnh đạo mới có thể làm được. Cũng chính là vì nguyên nhân này, bọn thổ phỉ do không được huấn luyện đầy đủ cho nên mới không chấp hành nghiêm chỉnh. Bởi vậy có thể thấy được, người dạy bọn chúng phương pháp chiến đấu này chỉ mới gia nhập vào bọn thổ phỉ với thời gian không lâu. Sở dĩ bọn chúng có thể duy trì được chiến thuật như vậy, chủ yếu nhờ vào kỹ xảo cỡi ngựa tài giỏi vốn có của bọn chúng, chứ không phải nhờ vào tổ chức và kỷ luật.

-...Ngoài ra, bọn thổ phỉ chọn phương thức chiến đấu như vậy rõ ràng là muốn tiêu diệt toàn quân của chúng ta.

Nói đến đây, Thiển Thuỷ Thanh hừ một tiếng lạnh lùng:


  • Đám thổ phỉ này từ trước tới nay đều là ỷ mạnh hiếp yếu, bọn chúng dám liên
    kết lại để đánh với chúng ta trận vừa rồi đã là ngoài sức tưởng tượng của
    người khác. Không ngờ bây giờ còn dám âm mưu tiêu diệt toàn quân của chúng ta,
    phần gan dạ này quyết không phải bọn thổ phỉ có được. Ngay cả Phi Tuyết Vệ lúc
    trước tấn công đội hộ lương của chúng ta, cũng chưa dám vọng tưởng sẽ tiêu
    diệt được toàn quân ta, bọn thổ phỉ này dựa vào cái gì mà có được lá gan lớn
    đến như vậy, có lòng tin lớn đến như vậy?

Mộc Huyết gật đầu liên tục, lúc này đã quên hẳn mông mình còn đang đau nhức:


  • Ngươi nói rất đúng, vậy ý của ngươi là...


  • Phía sau bọn chúng nhất định là có người xúi giục giật dây khiến cho bọn
    chúng chống lại chúng ta!


Dạ Oanh cũng lên tiếng.

Thiển Thuỷ Thanh hừ lạnh:


  • Đúng vậy, nhất định là như vậy! Vấn đề duy nhất chính là...Rốt cục là ai
    làm như vậy?

Vấn đề này làm cho Mộc Huyết và Dạ Oanh nhìn nhau ngơ ngác.


  • Hữu Tự Doanh đắc tội với quá nhiều người, rất nhiều người có lý do để diệt
    Hữu Tự Doanh, vấn đề là có dám làm hay không mà thôi.


  • Không có khả năng là bọn cường hào quý tộc.


Dạ Oanh loại ra khả năng thứ nhất:


  • Nếu như bọn chúng muốn tiêu diệt Hữu Tự Doanh, trước hết phải cứu được con
    cháu của chúng ra cái đã, không có lý do gì làm vậy để rồi trả giá bằng tính
    mạng của con cháu chính mình. Huống chi Hữu Tự Doanh chỉ cần bọn chúng bỏ ra
    chút tiền, cũng không làm khó bọn công tử thiếu gia kia, trong lòng bọn chúng
    cũng hiểu rõ chuyện này, không có đạo lý gì mà làm chuyện ngu xuẩn như vậy!


  • Chẳng lẽ là...


Mộc Huyết nhìn thoáng qua Dạ Oanh, sau đó nhìn Thiển Thuỷ Thanh với ánh mắt dò
hỏi.

Thiển Thuỷ Thanh biết hắn muốn ám chỉ ai, lại lắc đầu nói:


  • Ta nghĩ không phải là Nam Trấn Đốc, chúng ta cũng sắp về tới Bắc Môn quan,
    nếu Nam Trấn Đốc muốn giết ta, không có lý nào gấp trong nhất thời nửa khắc.
    Lúc này đã diễn ra đại chiến thành Kinh Viễn, e rằng hắn cũng không điều được
    người có năng lực chỉ huy chốn sa trường tới giết ta.

Dạ Oanh kinh ngạc:


  • Nam Trấn Đốc? Là Thiết Huyết Trấn Đốc Nam Vô Thương sao? Vì sao hắn lại
    muốn giết ngươi?

Thiển Thuỷ Thanh cảm thấy ngượng ngùng nhìn Mộc Huyết, Mộc Huyết nói với vẻ
bất đắc dĩ:


  • Đại tiểu thư của Vân gia trong trận chiến hộ lương ở điếm Trú Mã đã đem
    lòng yêu mến Tướng quân chúng ta.

Chyện này ở Hữu Tự Doanh cũng không phải là bí mật gì lớn lao cho lắm, nên Mộc
Huyết cũng không ngại nói rõ cho Dạ Oanh hiểu.

Không ai ngờ rằng sau khi Dạ Oanh nghe xong chuyện này, trong lúc nhất thời vẻ
mặt nàng hơi kỳ lạ. Nàng sững sờ một lúc, sau đó mới a một tiếng, lẩm bẩm:


  • Thì ra là như vậy, anh hùng mỹ nhân, do trời tác hợp, vốn phải như vậy.

Thiển Thuỷ Thanh ngó Mộc Huyết, ánh mắt Mộc Huyết mang vẻ trêu chọc.

Lắc lắc đầu ra vẻ xấu hổ, Thiển Thuỷ Thanh nói:


  • Nếu muốn biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, e rằng phải hỏi Phong Nương Tử
    mà thôi.

Hắn nhìn sang Dạ Oanh, Dạ Oanh nhăn nhó ra vẻ miễn cưỡng:


  • Để ta mang nàng tới đây.

Mái tóc dài lúc này rối tung rối bù, mặt đầy vết máu mang theo vẻ bất khuất
giận dữ không cam lòng, nhưng Phong Nương Tử vẫn sôi trào ý chí

Chiến đấu kinh người.

Phong Nương Tử, nữ tù binh tiếng tăm lừng lẫy trên thảo nguyên, cho dù là đao
bén kề cổ cũng tuyệt đối không cúi đầu khuất phục. Nàng quỳ trên mặt đất, cứ
như vậy nhìn Thiển Thuỷ Thanh chằm chằm, giống như đang hận không thể ăn tươi
nuốt sống hắn ngay lập tức.


  • "Thảo nguyên Ngũ Lưu chúng, Ám Lưu Thiết Thiên Hào, Nhận Lưu Lý Dung Xuyên,
    Sơn Lưu An Trường Thọ, Danh Lưu Tiêu Công Dương, Nguyệt Lưu Phong Nương Tử",
    năm tên đầu lĩnh thổ phỉ hung hãn nổi danh trên thảo nguyên hiện tại, dân
    chúng nghe tên sợ đến vỡ mật, không thể ngờ được hôm nay lại có cơ hội gặp
    Phong Nương Tử dung nhan tuyệt đẹp, quả là phúc ba đời của Thiển Thuỷ Thanh!

Một tràng cười giòn tan vang lên, giọng Thiển Thuỷ Thanh vọng đến.

Sắc mặt Phong Nương Tử bừng đỏ lên như biển lửa:


  • Ngươi là Thiển Thuỷ Thanh sao?

Thiển Thuỷ Thanh cười ha hả:


  • Tên của ta cả thiên hạ đều ghét bỏ, có lẽ không ai thèm giả mạo làm chi...

Phong Nương Tử cười lạnh:


  • Không ngờ rằng Thiển Thuỷ Thanh nhuộm máu Nam Môn quan lại là một chàng
    trai tuấn tú như vậy...


  • Ta cũng không ngờ Phong Nương Tử nổi danh trên thảo nguyên còn trẻ tuổi,
    lại xinh đẹp như vậy. Nếu như ta nhớ không lầm, chữ Phong trong Phong Nương Tử
    có nghĩa là điên phải không? *


(*Chữ Phong (风) trong tên Phong Nương Tử có nghĩa là gió, Thiển Thuỷ Thanh
muốn trêu ghẹo nên mới đổi là chữ Phong (疯) có nghĩa là điên khùng, hai chữ
này phát âm giống nhau nhưng khác chữ, khác nghĩa.)

Phong Nương Tử ngửa mặt lên trời cười ha hả, không thèm để ý đến lời nói của
Thiển Thuỷ Thanh.

Thiển Thuỷ Thanh nhìn Mộc Huyết, Mộc Huyết lắc đầu cười khổ:


  • Nữ nhân này rất là kín miệng, trên đường ta đã tra khảo nàng, không cho ăn
    cơm, chỉ cho uống nước, nhưng nàng vẫn kiên quyết không nói.

Thiển Thuỷ Thanh lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối:


  • Mộc thiếu, không phải ai cũng sợ chết, cũng không phải dùng nhục hình tra
    khảo đối với bất cứ ai đều có tác dụng. Phong Nương Tử...Mộc thiếu ngươi không
    biết năm xưa nàng đã bị giam trong đại lao ba năm hay sao? Mùi vị tù ngục trăm
    loại khổ hình, muôn vàn kiểu tra tấn, căn bản là những chuyện mà đám quân nhân
    chúng ta không thể nào nghĩ tới, cũng không thể nào làm được...Vậy mà nàng vẫn
    chịu đựng được qua ba năm còn sống sót, thật là một chuyện không dễ chút nào,
    một chút thủ đoạn sơ sài của chúng ta dưới mắt nàng e rằng chỉ là trò cười mà
    thôi.

Mộc Huyết ngẩn ngơ, không ngờ Phong Nương Tử từng trải qua cảnh ngộ như vậy,
ngay cả Phong Nương Tử cũng giật mình nhìn Thiển Thuỷ Thanh:


  • Vì sao ngươi biết được chuyện của ta?

Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi đáp:


  • Không hiểu biết về địch sao thể đánh địch? Nếu như ta đã quyết định ra tay
    với bọn thổ phỉ trên thảo nguyên, đương nhiên trước đó phải thu thập một ít
    tin tức về bọn chúng, tuy rằng hơi qua loa một chút. Đừng quên rằng con trai
    của thủ lĩnh đoàn ngựa thồ lớn nhất trên thảo nguyên đang ở trong cánh quân
    thiếu gia của ta, người khác không biết về các ngươi thật, nhưng hắn sao lại
    không biết?

Phong Nương Tử tỏ vẻ ngạc nhiên, quả thật nàng không ngờ Thiển Thuỷ Thanh làm
việc chu đáo cẩn thận như vậy.


  • Theo ta được biết về bọn thổ phỉ trên thảo nguyên, xưa nay bọn chúng đều
    kiêng kỵ lẫn nhau, đề phòng lẫn nhau. Bởi vậy chuyện ta ra lệnh cho kỵ binh
    của Mộc thiếu bất ngờ tập kích, tiêu diệt từng phần của chúng tuyệt đối không
    có vấn đề gì. Nhưng ta thật không ngờ còn có thể xuất hiện một bất ngờ ngoài
    dự liệu.

Thiển Thuỷ Thanh nhìn Phong Nương Tử, ánh mắt của hắn lộ vẻ khác thường.

Chuyện ngoài dự liệu nếu nói về xác suất thì thuộc về nhân tố đương nhiên tồn
tại, lại không thể nào khống chế.

Không một Tướng quân nào thích chuyện ngoài dự liệu, nhưng nó vẫn cứ tồn tại.
Mà chuyện ngoài ý muốn xảy ra ở một phần cục diện, thường hay ảnh hưởng đến
toàn thể cục diện.


  • Phong Nương Tử, nói cho ta biết, rốt cục là ai giúp các ngươi đối phó ta?

Thiển Thuỷ Thanh lạnh lùng hỏi.

Phong Nương Tử cười lạnh lẽo:


  • Vì sao ngươi không dùng nhục hình mạnh tay một chút, thử xem ta có nói
    không?

Thiển Thuỷ Thanh bật cười ha hả:


  • Nói về cách thức tra tấn, đánh vào tâm lý mới là thượng sách, chuyện dùng
    nhục hình trên thân thể, từ trước tới nay ta đều coi thường. Tuy rằng tra tấn
    có thể tiết kiệm được thời gian và sức lực, nhưng rất nhiều lúc chưa chắc đã
    có thể tìm được câu trả lời mà mình mong muốn. Nếu như có thể, ta luôn luôn
    nghĩ cách làm cho đối phương tự mình thú nhận vẫn hơn.

Phong Nương Tử hơi sững sờ, Thiển Thuỷ Thanh đã nói tiếp:


  • Sau khi ta nghe Mộc thiếu kể lại hắn đột phá vòng vây như thế nào, lúc ấy
    trong lòng ta có một ý nghĩ, đó chính là...Rốt cục là vì nguyên nhân gì có thể
    làm cho một bọn thổ phỉ căn bản là không sợ chết trở nên bị động, trở nên tiêu
    cực, trở nên nao núng đến mức phải thối lui như vậy trong trận chiến Táng
    Phong pha?

Thiển Thuỷ Thanh bỗng nhiên đứng lên đi tới bên cạnh Phong Nương Tử, nhìn nàng
chằm chằm:


  • Ngươi không sợ chết, nhưng ngươi lo lắng cho các huynh đệ của ngươi, có
    đúng hay không? Cũng giống như quân nhân chúng ta, cũng có sự tình nguyện trả
    giá sinh mạng của mình để bảo vệ một cái gì đó, có đúng hay không? Mà
    ngươi...cũng không tin bọn đồng minh của ngươi nữa, có đúng hay không?

Phong Nương Tử kinh hãi nhìn Thiển Thuỷ Thanh.

Tâm tư của người này xoay chuyển liên hồi, không ngờ lại độc đến mức này sao?

Thiển Thuỷ Thanh nhìn nàng tỏ vẻ tiếc nuối.

Có cùng tình cảm, có cùng cách nghĩ, đương nhiên hắn có thể nhìn thấu được suy
nghĩ của Phong Nương Tử, chuyện khác nhau duy nhất giữa hắn và nàng chính là:
Một người là quân nhân, một người là thổ phỉ.

Sau đó, hắn nói với giọng đầy tiếc nuối:


  • Ta rất lo lắng, ta lo lắng cho những người mà ngươi muốn bảo vệ đã không
    còn sống sót, ta lo rằng đảng Ngũ Lưu đã biến thành đảng Tứ Lưu! Ta lo rằng từ
    đây về sau, ngươi không thể nào gặp lại thân nhân và huynh đệ của ngươi
    nữa...Thổ phỉ chính là thổ phỉ, là bọn không biết tới đạo nghĩa hay tình
    người.

Những lời này đã đánh trúng vào chỗ yếu hại của Phong Nương Tử, làm cho nàng
suy sụp đến mức ngã sấp xuống đất.

Nàng ngơ ngác nhìn lên không trung, nơi đó những huynh đệ cùng với hết thảy
những cái mà nàng từng có, e rằng giờ đây đã tan thành mây khói...

Tiễn Phong Nương Tử đi rồi, Thiển Thuỷ Thanh cũng đắm chìm vào trong trạng
thái trầm tư suy nghĩ.

Ngay cả Phong Nương Tử cũng không biết người thần bí kia là ai hay sao?

Thoạt nhìn thì đối thủ nấp trong bóng tối của mình quả thật có vẻ ly kỳ quái
lạ...

Sau khi trầm tư một hồi lâu, Thiển Thuỷ Thanh nói với Mộc Huyết, giọng hắn vô
cùng nghiêm túc:


  • Không cần biết con người âm thầm giúp bọn chúng là ai, nếu hắn đã vì ta mà
    tới, hắn đã muốn bắt ta, vậy hắn sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho ba lộ quân kia!

Mộc Huyết trầm giọng nói:


  • Chúng ta lập tức chạy đi cứu bọn họ, có lẽ còn kịp.

Thiển Thuỷ Thanh cảm thấy đau đầu nhức óc:


  • Vấn đề chính là ở đó.

Hắn nhìn Mộc Huyết gằn từng tiếng một:


  • Phong Nương Tử không biết, chúng ta cũng không biết, mục tiêu kế tiếp mà
    bọn chúng muốn ra tay, rốt cục là cánh quân ở lộ nào?

Giây phút ấy, Mộc Huyết cảm thấy mình như vừa lọt vào một hố băng sâu thăm
thẳm.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #77