Người đăng: khuynhtanthienha10@
Nếu như Hữu Tự Doanh chỉ dùng thổ phỉ cường hào để luyện binh, vậy có nghĩa là
bản thân Hữu Tự Doanh có rất nhiều tân binh, nếu không, bọn họ không cần luyện
binh theo cách như vậy.
Nói cách khác, thực lực của Hữu Tự Doanh cũng không mạnh như biểu hiện bề
ngoài của họ, chỉ là bọn họ có kỷ luật nghiêm minh, hành động phối hợp, có chỉ
huy tài giỏi mà thôi. Nếu gặp phải trận đánh thật sự ác liệt, hiện tại Hữu Tự
Doanh chắc chắn không thể nào chịu nổi.
Người bịt mặt nói tiếp:
-...Đám quý tộc cường hào có con cháu trong tay Thiển Thuỷ Thanh, tự nhiên phải nghe theo lệnh của Thiển Thuỷ Thanh mà làm. Nhưng nếu như con cháu bọn chúng đã chết đi, chỉ sợ sẽ lập tức tìm Thiển Thuỷ Thanh trả thù, đến lúc đó, còn ai nghĩ đến chuyện đi tìm các ngươi gây phiền phức nữa?
-...Cho nên, Hữu Tự Doanh muốn đánh những trận ác liệt, nhưng bọn chúng lại không chịu nổi. Nơi đây không phải là tiền tuyến, chiến sự nơi tiền tuyến, chỉ cần dốc hết sức mình, cho dù toàn Doanh tử trận, Tướng quân bỏ mạng cũng không có chuyện gì. Nhưng ở nơi đây, trên thảo nguyên ở miền Đông Đế quốc, Thiển Thuỷ Thanh tự ý làm bậy, một khi thất bại, nhất định hắn chỉ còn lại hai bàn tay trắng!
Một Tướng quân có cặp mắt tinh tường luôn luôn có thể nhìn xuyên qua bề ngoài
của sự việc, nhìn thấu bản chất bên trong của nó. Còn một Tướng quân bất tài
vô dụng, vĩnh viễn sẽ bị bề ngoài hùng mạnh của đối thủ doạ cho khiếp vía.
Nếu đám thổ phỉ trốn thoát khỏi Hữu Tự Doanh truy đuổi, qua được hôm nay không
qua được ngày mai. Nếu lúc nào cũng để cho bọn chúng phải nơm nớp lo lắng đến
tương lai, không bằng kêu bọn chúng tìm dây thừng thắt cổ còn sảng khoái hơn.
Nhưng dù sao bọn thổ phỉ cũng không đến nỗi ngu ngốc.
Sau khi được người bịt mặt thức tỉnh, đám đầu lĩnh thổ phỉ rốt cục hiểu ra
được, thì ra Hữu Tự Doanh đang càn quét trên thảo nguyên thật ra cũng không
đáng sợ như bọn chúng đã tưởng tượng. Hoàn toàn ngược lại, kẻ thật sự sợ chết
nên là Hữu Tự Doanh mới đúng!
Liễu Bưu đắc ý nhìn mọi người cười to:
Tất cả mọi người đều phấn khởi đứng lên, đồng thanh hô to không có vấn đề gì.
Duy chỉ có tên Thiết Thiên Hào ra vẻ ngông cuồng, lạnh lùng nói:
Ta còn có một câu hỏi.
Mời nói.
Làm như thế nào mới có thể đánh thắng được Hữu Tự Doanh? Do ai thống nhất
chỉ huy mọi người? Cho dù Hữu Tự Doanh có nhiều tân binh, đám quân ô hợp của
chúng ta cũng không dễ dàng đối phó! Còn ngươi...rốt cục ngươi là ai, chúng ta
dựa vào cái gì có thể tin được ngươi? Ngươi giúp chúng ta như vậy, rốt cục là
vì mục đích gì?
Người bịt mặt trả lời như chém đinh chặt sắt:
Trong giọng bình thản ung dung của hắn mang theo vẻ kiên quyết chân thật đáng
tin. Giây phút này, người bịt mặt giống như một Tướng quân đang chinh chiến sa
trường, toát ra khí thế kinh người.
Người bịt mặt lại lớn tiếng nói:
Bởi vì tuyến đường của bốn cánh quân không giống nhau, cho nên cánh quân của
Mộc Huyết không dễ dàng cướp đoạt tiền tài của đám cường hào quý tộc như ba
cánh quân kia. Cánh quân của Mộc Huyết toàn giết thổ phỉ, của cải đoạt được
phần lớn là vũ khí và ngựa.
Cánh quân của bọn Phương Hổ, Lôi Hoả không đoạt được nhiều vũ khí và ngựa,
nhưng tiền tài thì vô số kể. Hữu Tự Doanh không phải huấn luyện ra một đám
binh sĩ dũng mãnh thiện chiến trước tiên, mà là luyện ra một bọn tội phạm có
tổ chức có kỷ luật, đốt giết đánh cướp, chuyện gì cũng dám làm.
Theo lời của Thiển Thuỷ Thanh thì: "Luyện ra trộm cướp còn dễ dàng hơn luyện
quân nhân nhiều!"
Lời này quả thật là chí lý.
Bọn binh sĩ xung phong liều mạng càng ngày càng dũng cảm hơn, chuyện chấp hành
mệnh lệnh của cấp trên cũng dốc hết sức mình mà làm. Cũng dưới tình huống như
vậy, bọn quan quân chỉ huy mới dám dùng quân pháp nghiêm khắc mà đôn đốc bọn
chúng.
Cho một viên kẹo, xong quất một roi, chính là phép tắc độc nhất vô nhị để cai
quản binh sĩ. Lực chiến đấu của Hữu Tự Doanh cứ như vậy mà tăng lên với tốc độ
rất nhanh.
Lúc này, ba cánh quân của bọn Phương Hổ đang tiến rất nhanh trên tuyến đường
của bọn họ, tuy nhiên không cánh quân nào chạy nhanh, chạy xa bằng cánh quân
của Mộc Huyết. Hiện tại toàn bộ binh sĩ của Mộc Huyết gần như đều là kỵ binh,
các binh sĩ đoạt được ngựa liền thăng cấp từ bộ binh thành kỵ binh, vô cùng
tiện lợi, làm cho mọi người cảm thấy hưng phấn lạ thường. Ngay cả hai trăm
thiếu gia binh đi theo Mộc Huyết, hiện tại ai nấy đều đã có thể cỡi ngựa tham
gia chiến đấu, hò hét oai phong.
Hoàn cảnh thay đổi con người, trong hoàn cảnh máu nóng trào dâng, bọn thiếu
gia binh còn không thể tự nhận thấy rằng chính mình đang lột xác trưởng thành
rất nhanh.
Trên thảo nguyên Phong Nhiêu, gió hiu hiu thổi, mang đến cảm giác mát mẻ sảng
khoái, hạ nhiệt cho các binh sĩ đang ôm trong lòng một bầu máu nóng sục sôi.
Lại là một trận chiến không cần lo lắng nghĩ suy, lấy binh lực hơn ngàn truy
giết mấy chục tên thổ phỉ, Hữu Tự Doanh thắng trận quả thật vô cùng thoải mái.
Mộc Huyết ngồi trên lưng ngựa, nhìn từng thi thể ngã xuống trước mặt mình,
trong lòng ngập tràn cảm khái.
Cách luyện binh của Thiển Thuỷ Thanh đi theo một đường lối riêng biệt nhưng vô
cùng hiệu quả. Các tân binh chứng kiến chết chóc quá nhiều, đã nhanh chóng
trưởng thành trong chiến đấu. Có lẽ bọn họ còn chưa được xem như lão binh lăn
lộn sa trường, nhưng sự tiến bộ của bọn họ rõ ràng là rất lớn. Bọn họ đã có
thể tuân theo hiệu lệnh trong khi chiến đấu, không mù quáng xung phong, tập
được thói quen giữ vững đội hình chiến đấu.
Chuyện quan trọng nhất chính là một đám quan quân cơ sở trong đám tân binh
cũng đã nhanh chóng trưởng thành. Trong tương lai bọn họ sẽ là lực lượng nòng
cốt trung kiên của Hữu Tự Doanh.
Có lẽ cũng không chỉ là Hữu Tự Doanh.
Đây là lần đầu tiên Mộc Huyết có đủ can đảm để nghĩ tới tương lai xa hơn...
Nhiều lần hắn đã rất muốn, nhưng lại không dám thả sức tưởng tượng đến vinh
quang trong tương lai. Thế nhưng hiện tại, chuyện ấy dường như không còn xa
vời lắm...
Tất cả tội danh và nỗi tức giận của các quan trên, Thiển Thuỷ Thanh một mình
gánh chịu.
Vinh quang và sự trưởng thành đạt được, lại do toàn thể binh sĩ dưới trướng
của hắn thừa hưởng.
Hắn không giống với tất cả các vị Tướng quân khác.
Một tên binh sĩ chạy tới ôm quyền bẩm báo:
Mộc Vệ Giáo, đã thu dọn chiến trường xong xuôi, thu được ba ngươi sáu thớt
ngựa không bị thương, trong đó có hai mươi tám con chỉ cần huấn luyện thêm một
chút là có thể trở thành chiến mã, lại được thêm bốn mươi tám món vũ khí.
Giữ ngựa tốt lại đổi lấy ngựa thường bán cho đám thương nhân ở địa phương,
để đám thiếu gia binh xử lý việc này, vũ khí cũng y như vậy!
Dạ, đúng rồi Mộc Vệ Giáo, chúng ta còn tìm được giữa đống xác chết một cái
áo giáp bằng da Kim Linh Ngưu*.
(*linh ngưu: Động vật có vú, giống như trâu, có sừng màu đen, sống trên núi,
ăn thực vật như cây cỏ, măng...)
Mộc Huyết nhướng nhướng mày.
Giáp da Kim Linh Ngưu đại khái được xem là trang bị tốt nhất cho kỵ binh trên
toàn đại lục, cho dù là Quân đoàn Bạo Phong được xưng chủ lực trong chủ lực,
cũng chỉ có các Tướng quân mới có tư cách mặc. Đại đa số kỵ binh đều mặc giáp
da có chất lượng khá một chút mà thôi.
Sau khi Hữu Tự Doanh có tiền rồi, Thiển Thuỷ Thanh chi ra một số tiền khá lớn
để sắm sửa trang bị tốt nhất cho mỗi một tên binh sĩ. Nhưng loại giáp da Kim
Linh Ngưu này, hắn vẫn không thể nào sắm cho mỗi người một cái.
Thậm chí ngay cả Thiển Thuỷ Thanh còn không có.
Không thể ngờ được trong đám thổ phỉ lại có tên mặc thứ này, thường thì bọn
thổ phỉ ngay cả giáp da còn chưa chắc đã sắm nổi. Phỏng chừng kẻ mặc giáp này
có lẽ là đầu lĩnh của bọn thổ phỉ...
Mộc Huyết nói.
Đó là một cái giáp da nhìn qua rất tầm thường, có màu đen như mực, chỉ trên
những mép da mới lộ ra từng điểm có ánh vàng. Bề ngoài của nó có vẻ giống như
đồ dùng mặc đi dạo mát, trên chiến trường, đi dạo mát chẳng khác nào đi tìm
chết.
Mộc Huyết lấy tay cân nhắc thử thì thấy áo này rất nhẹ, hắn lại thử dùng
trường mâu trong tay đâm thật mạnh vào giáp da kia vài cái, chỉ thấy trên mặt
nó hiện ra vài vết xước trắng rất mờ.
Chuyện ấy làm cho Mộc Huyết hơi kinh ngạc, cho dù là giáp da Kim Linh Ngưu,
cũng không có được lực phòng ngự mạnh mẽ như vậy. Hắn bèn quan sát thật kỹ,
mới phát hiện ra mặt ngoài của áo giáp này còn có một lớp sợi tơ thật nhỏ
nhưng kết dày đặc, mịn màng mà chắc chắn, kết hợp với lớp da thành một thể rất
hoàn hảo. Mộc Huyết thử bứt một sợi tơ nhỏ, quả thật không hề đứt.
Lúc này Mộc Huyết mới hiểu được, thì ra chiếc áo giáp này chắc chắn hơn áo
giáp da Kim Linh Ngưu thường, chính là nhờ vào những sợi tơ nhỏ nhưng chắc
chắn kia.
'Không biết là loại tơ gì mà cứng chắc đến như vậy, càng hiếm có hơn nữa là
trọng lượng của nó rất nhẹ. Xem ra áo này không phải những tay thợ bình thường
có thể làm được, có lẽ là do bọn thổ phỉ cướp ở đâu đó, lúc này mới bị chúng
ta cướp lại.'
Mộc Huyết tự nhủ, lại ngẫm nghĩ một lúc, sau đó mới hỏi tên binh sĩ kia:
Kẻ mặc giáp này chết như thế nào vậy?
Bị một mũi tên bắn trúng từ phía sau, xuyên qua gáy.
Mộc Huyết bật cười, ngay cả áo giáp chắc chắn nhất trong thiên hạ cũng không
thể ngăn được tên bắn vào sau gáy:
Tiễn pháp rất khá, không ngờ có thể bắn xuyên gáy như vậy...sức lực cũng
không nhỏ chút nào. Mà ai bắn?
Hắn là Tô Vân.
Tô Vân, tên này dường như nghe hơi quen thuộc, nhất thời Mộc Huyết không nhớ
ra, chỉ thuận miệng hỏi:
Hiện tại hắn đang giữ chức gì vậy?
Là Khúc trưởng.
Có chức Sáo quan nào trống hay không?
Tên binh sĩ kia lộ vẻ khó xử:
Mộc Vệ Giáo, mấy trận gần đây, các huynh đệ gần như không ai chết hay bị
thương.
Vậy bảo hắn chậm chút đi, trước mắt thưởng cho năm mươi lượng vàng.
Dạ, Mộc Vệ Giáo!
Tên binh sĩ ấy lớn tiếng đáp.
Sau khi Hữu Tự Doanh có tiền, tiền thưởng cho binh sĩ cũng trở nên hào phóng
hẳn lên. Tuy nhiên Mộc Huyết vẫn giữ quy củ như ngày trước: Nhiều nhất chỉ cho
phép mang một nửa về nhà, số tiền còn lại phải dùng hết trước khi ra chiến
trường lần sau.
Thứ nhất là câu mà Mộc Huyết thường hay nói: Binh sĩ có thể chết, nhưng đừng
để chết trong tiếc nuối.
Thứ hai, quy củ này cũng có thể thúc đẩy mọi người giết địch ở một mức độ nào
đó. Nếu mỗi người đều có thể cất giấu tiền bạc dễ dàng, chờ sau khi xuất ngũ
an toàn trở về nhà làm phú ông, vậy Thiển Thuỷ Thanh và Hữu Tự Doanh cũng đừng
mong tồn tại.
Càng là hảo binh, càng không thể để cho hắn có tiền quá dễ.
Người ta khi có tiền nhiều, luôn rất dễ dàng trở nên sợ chết.
Mộc Huyết nhìn áo giáp trên tay cười nói.
Một tên binh sĩ cười:
Mộc Huyết gõ vào đầu tên binh sĩ kia một cái:
Tên binh sĩ kia cười hăng hắc.
Tuy nhiên Mộc Huyết vẫn mặc giáp vào.
Theo bản năng, đột nhiên hắn có cảm giác vô cùng mâu thuẫn...Chiếc áo giáp tốt
như vậy, rốt cục mình hy vọng là nó sẽ phát huy tác dụng hay sao? Hay là hy
vọng vĩnh viễn nó chỉ là để trang trí mà thôi...?
Gió mạnh gào thét trên thảo nguyên, thổi cho cây cỏ trở nên ảm đạm, mang theo
ý Thu lành lạnh.
Phía trước mặt chính là Táng Phong pha.
Mộc Huyết cỡi một con ngựa cao to dẫn đầu đội ngũ, bên cạnh hắn là Lâm Dược.
Trong khoảng thời gian gần đây, Lâm Dược thao luyện khắc khổ nhất trong đám
thiếu gia binh. Tính ngông cuồng cố hữu của đám con cháu thiếu gia ăn chơi
trác táng sau khi trải qua nhiều trận giết chóc đã biến mất không thấy tăm
hơi, thay vào đó là một tính khí lão luyện sát phạt quyết đoán vô cùng sung
mãn.
Hắn đang dần trở nên một nam tử hán thành thục lão luyện.
Mộc Huyết hỏi hắn.
Lâm Dược cung kính đáp:
Mộc Huyết uể oải khoát tay:
Lâm Dược ngẫm nghĩ, muốn nói lại thôi.
Mộc Huyết liếc nhìn hắn, hỏi:
Có gì muốn nói thì cứ nói.
Dạ!
Lâm Dược ôm quyền:
Mộc Huyết nhìn hắn với vẻ giễu cợt:
Thế nào, mới đây mà đã muốn xung phong đi đầu hay sao? Ta muốn nhắc nhở
ngươi, binh sĩ xung phong lên đầu tiên cũng là binh sĩ dễ chết nhất! Binh sĩ
xung phong trước tiên không cần phải có võ công cao cường, nhưng bắt buộc phải
có dũng khí quyết không lùi bước trước rừng đao mũi kiếm. Ngươi cảm thấy hiện
tại ngươi có được tư cách này chưa?
Ta có thể làm được!
Nghe thấy giọng nói kiên quyết như chém đinh chặt sắt vang vọng bên tai mình,
Mộc Huyết chỉ thở dài.
Hắn thấy lòng mình cảm khái, Đế quốc Thiên Phong cho tới bây giờ cũng không
thiếu dũng sĩ, cho dù là xuất thân từ thế gia quý tộc, cũng có dũng khí khẳng
khái hy sinh...
Hắn chỉ thản nhiên đáp:
Để xem tình huống cụ thể, nếu điều kiện cho phép, ta sẽ cho ngươi xung
phong.
Đa tạ Mộc Vệ Giáo!
Lâm Dược mừng rỡ.
Ánh tà dương dần xuống thấp, bóng của các binh sĩ Hữu Tự Doanh đang chạy trên
thảo nguyên cũng ngã dài ra...
Gió thổi xua tan tịch mịch trên thảo nguyên, mang theo mùi máu tanh phảng
phất.
Ở đường chân trời trước mặt, rất nhiều binh mã đột ngột xuất hiện, hình dáng
vô cùng hung ác, trường mâu phản chiếu ánh mặt trời vô cùng chói mắt, còn có
chiến đao cán dài, đại phủ, cự sóc (giáo dài), các loại vũ khí phản chiếu ra
ánh sáng lạnh lùng.
Trong tiếng la như gió thét mưa gào, hàng trăm vó ngựa phi những bước chạy đầy
giận dữ, làm xuất ra những bóng mờ lan tràn ra khắp thảo nguyên. Thoạt nhìn
dường như là một đám kỵ binh ô hợp, thực ra là một cánh quân rất mạnh, trong
ánh mắt bọn địch toát ra sát khí lạnh lùng như băng giá.
Địch nhân có bề ngoài muôn hình vạn trạng, có tên mặc cả bộ khôi giáp, có tên
chỉ mặc áo quần rách rưới bằng vải thường, có tên đội đầu khôi hình sừng trâu,
lại có tên chỉ đội nửa cái nón vỡ. Đại đa số kỵ binh nhìn qua giống như một
đám tàn binh ô hợp, nhưng khí thế lại dâng cao như mãnh hổ hạ sơn, vũ khí
giương giương, phát ra những tiếng kêu gào thắng lợi.
Lâm Dược kêu to, thanh âm của hắn hơi run rẩy vì hưng phấn:
Bọn thổ phỉ xuất hiện trước mặt càng ngày càng nhiều, từng đám từng đám xuất
hiện trên thảo nguyên, trái tim Mộc Huyết cũng theo đó mà dần dần chìm
xuống...
Đám thổ phỉ này nhiều gấp mấy lần những đám thổ phỉ mà hắn đã từng gặp.
Thanh âm Mộc Huyết vang lên cao vút:
Trước mắt hiện ra một con lốc mênh mông, rốt cục các binh sĩ của Hữu Tự Doanh
cũng nghênh đón lần khiêu chiến quan trọng đầu tiên trong đời họ.
Ánh sáng sặc sỡ phản chiếu sáng loà cả một góc trời.
Một điểm sáng nhỏ trong lòng bàn tay phản chiếu ánh nắng rực rỡ, chiếu sáng
hình một con chim ưng giang rộng đôi cánh bay lên.
Một vết máu sặc sỡ loang trên thân ưng, giống như hình một chiếc đuôi cá, vang
lên khúc nhạc đượm màu máu đỏ.
Đó là một chiếc huân chương chim ưng tung cánh trên đó có một vết máu do đao
chém nằm trong tay Liệt Cuồng Diễm, gợi nhớ đến những tháng ngày chinh chiến
trên lưng ngựa khi xưa. Hồi ức ấy như một bức ảnh cũ chụp cảnh hoàng hôn, tuy
đã cũ kỹ nhưng vẫn rất rõ ràng.
Ông ta ngồi một mình bên dòng suối, ngắm nghía chiếc Huyết Văn Ưng Chương duy
nhất trong toàn Đế quốc Thiên Phong, chiếc huân chương cao nhất trong tất cả.
Đây là bằng chứng rõ ràng nhất chứng minh rằng ông ta là một dũng sĩ tài ba,
nó cũng mang cho ông ta sự an ủi lớn nhất trong đời.
Bên tai Liệt Cuồng Diễm như văng vẳng tiếng kêu la thảm thiết, không biết là
do hồi ức mà ra, hay tiếng chém giết không biết từ phương nào theo gió vang
đến bên tai?
Nhất thời ông ta cảm thấy mơ màng...
Trên thảo nguyên, ngựa phi như cầu vồng, nhanh như điện chớp.
Những tiếng roi ngựa vun vút xé gió vang lên, mã đao trong tay bọn thổ phỉ
chiếu sáng loáng, điên cuồng xông tới, nhắm về phía địch nhân đã từng làm bọn
chúng nghe tên là sợ mất mật trước kia.
Thổ phỉ trên thảo nguyên là một tổ chức đặc thù dựa vào việc cướp bóc mà sống.
Bọn chúng được tạo thành bởi nhiều thành phần phức tạp, có dân bộ lạc bản địa
trên thảo nguyên, cũng có bọn cường hào bị thất thế sa cơ của Đế quốc, cùng
nhau kéo bè kết đảng, dần dần phát triển lớn mạnh thành thổ phỉ.
Bọn chúng không phải là quân nhân, không có kỷ luật nghiêm minh, nhưng bọn
chúng khát máu hơn, tàn bạo hơn, vô nhân tính hơn quân nhân rất nhiều.
Quân nhân giết chóc là vì lệnh trên không thể không theo. Thổ phỉ giết chóc là
vì mỗi lần ngửi thấy mùi máu tươi, bọn chúng lại cảm thấy máu nóng trong người
mình sôi lên, vô cùng hưng phấn, mang đến cảm giác kích thích cho bọn chúng.
Mỗi một tên thổ phỉ đều là hảo thủ trong việc cỡi ngựa, là kỵ binh trời sinh.
Mặc dù bọn chúng không hiểu được cách vận dụng đội hình, tổ chức xung phong
theo tính đồng đội, nhưng nói về chiến đấu đơn độc, bọn chúng không hề thua
kém quân nhân.
Trong một trận vận động chiến* ở phạm vi nhỏ, một đám thổ phỉ có được chiến ý
mạnh mẽ cũng không hề kém cỏi so với một cánh quân Đế quốc. Dưới một số tình
huống, thậm chí bọn chúng còn mạnh hơn đối thủ.
(*vận động chiến (mobile warfare): Một phương thức chiến đấu của quân đội, lợi
dụng không gian chiến đấu lớn hơn để đổi lấy (tranh thủ) thời gian di chuyển
binh lực bao vây đối phương, sau đó dùng ưu thế về binh lực để tốc chiến tốc
thắng.)
Với một trận chiến có quy mô trên ngàn người, nói chung là vào quy mô trung
bình, bọn thổ phỉ kia chưa chắc đã chiếm ưu thế so với Hữu Tự Doanh.
Nhưng nếu như bọn chúng được người điều động tổ chức, đồng thời tiến hành chỉ
huy một cách hợp lý, mọi chuyện sẽ trở nên hoàn toàn khác.
Khi Mộc Huyết thét bảo binh sĩ của mình tổ chức phòng ngự, hắn đã đánh giá
cánh quân của mình đang gặp phải khó khăn lớn nhất từ trước tới nay. Nhưng
chuyện hắn không ngờ chính là, khốn cảnh thật sự mà hắn đang gặp phải trước
mắt vẫn còn hơn xa sự tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Cả bốn ngàn tên thổ phỉ từ các hướng ào ào xông tới, muốn bao vây Hữu Tự
Doanh. Bọn chúng xuất hiện cùng một lúc tại nhiều hướng khác nhau, đầy khắp cả
đất trời, hình thành một cảnh tượng mênh mông bát ngát.
Giọng đầy kinh hoảng của Lâm Dược vang lên:
Nhìn thiết kỵ của bọn thổ phỉ đông nghìn nghịt chung quanh, Mộc Huyết hừ một
tiếng với vẻ tức tối:
Ta biết, bọn chúng có chuẩn bị mà đến, xem ra bọn chúng đã chờ sẵn chúng ta
từ sớm!
Là người của đảng Ngũ Lưu và thôn Lão Nha!
Một tên binh sĩ cao giọng hô to.
Đảng Ngũ Lưu là đảng cướp lớn nhất trên thảo nguyên, thôn Lão Nha là một lực
lượng thổ phỉ hùng mạnh khác độc lập với đảng Ngũ Lưu.
Có tên binh sĩ tức giận gào lên, giọng hắn mang vẻ châm biếm của đám quan
quân, chỉ cho phép mình giết địch, không để địch trả đòn.
Ánh mắt Mộc Huyết co rút lại, chuyện này tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên:
Hắn liền quay đầu lại hét lớn:
Lâm Dược, mang theo người của ngươi tiến vào giữa đội hình quân ta, không
được tham chiến! Mọi người vừa phá vây vừa chú ý bảo vệ cho đội dự bị số Ba!
Không thể để cho bọn họ chết được!
Vì sao vậy?
Lâm Dược rống to đầy giận dữ:
Mộc Vệ Giáo, chúng ta đã là quân nhân, không còn là thiếu gia nữa!
Ngươi câm con bà nó lại cho ta! Trước khi chúng ta chết hết, các ngươi
không thể chết! Nếu còn nói nữa là chống lại quân quy!
Mộc Huyết hét to.
Lâm Dược siết chặt cán trường mâu trong tay, nhưng không nói thêm lời nào nữa.
Tình huống như vậy, bản thân mình vẫn không có cơ hội xông lên tuyến đầu,
không có chút tác dụng gì khiến Mộc Huyết đồng ý cho mình xông lên hay sao?
Mộc Huyết cũng không còn cách nào khác, khi hắn hạ mệnh lệnh này, hắn cũng đã
biết trước rằng trận này mình thua nhiều thắng ít.
Bốn ngàn tên thổ phỉ, không phải bằng vào một ngàn người hiện tại của hắn mà
có khả năng dễ dàng đối phó. Bọn thổ phỉ vốn giỏi về đánh trên lưng ngựa,
chiến lực của bọn chúng không hề kém bọn lão binh của Hữu Tự Doanh.
Nhưng ngay sau đó, một tiếng thét sắc nhọn xé rách không trung vang lên, đội
hình bọn thổ phỉ lập tức xuất hiện biến hoá, chỉ trong khoảnh khắc đã làm cho
cánh quân Mộc Huyết lâm vào cảnh tuyệt vọng.
Kỵ binh là binh chủng lợi về tấn công mà bất lợi về phòng thủ. Tốc độ và lực
xung phong hùng mạnh là sở trường của bọn họ để rong ruổi chốn sa trường.
Mà đối với bọn thổ phỉ, chuyện thiếu thốn trang bị thống nhất cũng làm cho bọn
chúng không giỏi về đánh những trận cứng chọi cứng, ngược lại tốc độ và kỹ xảo
chiến đấu đơn độc mới là ưu điểm làm cho bọn chúng tự hào.
Đối với Mộc Huyết mà nói, đối mặt với địch nhân như vậy, hắn cũng không hề sợ
hãi. Bằng vào phương thức chiến đấu phân tán đơn độc của bọn thổ phỉ như vậy,
cho dù nhân số của bọn chúng có đông hơn, cũng rất khó phát huy ra hiệu quả và
uy lực như phương thức chiến đấu tập trung.
Bộ binh thì khác, bộ binh chiến đấu cần mỗi một tên binh sĩ phải phối hợp chặt
chẽ, mỗi một lần ra đòn chiến đấu như vậy đều theo một nhịp độ cố định, mối
liên hệ giữa các binh sĩ với nhau rất là chặt chẽ. Nếu là trọng trang bộ binh,
mối liên kết của bọn họ chặt chẽ đến mức gió thổi qua không lọt, với binh lực
hàng ngàn trọng trang bộ binh, có thể tạo thành một bức tường thép dài trên
chiến trường, cho dù là địch có thiên quân vạn mã cũng khó mà lay chuyển.
Thế nhưng kỵ binh thì nhất định là phân tán. Cho dù là đội hình của trọng giáp
thiết kỵ với tốc độ chậm nhất, tập trung nhất cũng không có khả năng làm cho
hai tên kỵ binh trong đội hình ấy chặt chẽ tới mức vai kề vai được. Chỗ nào
cần tốc độ, chỗ ấy phải có không gian, một cánh quân một ngàn kỵ binh cần có
không gian hoạt động nhiều hơn một cánh quân một ngàn bộ binh gấp bốn, năm
lần.
Với phương thức chiến đấu cần có không gian và chiến mã này, kỵ binh dù có
năng lực tấn công hùng mạnh nhưng không thể trở thành một bức tường phòng ngự
tốt nhất. Khe hở giữa hai chiến mã, chính là khe hở tốt nhất để cho kỵ binh
đối phương xuyên qua chạy thoát.
Cho nên dù phải đối mặt với vòng vây của bốn ngàn tên thổ phỉ, Mộc Huyết vẫn
tự tin có thể dựa vào năng lực tấn công hùng mạnh của binh sĩ bên mình nhanh
chóng mở ra một con đường máu phá vây ra ngoài.
Hắn không sợ bị bao vây, chỉ là có chút không cam lòng mà thôi.
Thế nhưng sau một tiếng thét dài khi nãy, tất cả đều thay đổi.
Bọn thổ phỉ ào ào xông đến nhưng không vội vã tấn công. Bọn chúng xông đến
cách cánh quân của Hữu Tự Doanh chừng một trăm năm mươi thước đột nhiên nhanh
chóng chuyển hướng, lấy một ngàn quân của Mộc Huyết làm trung tâm, giục ngựa
chạy vòng quanh như điên, vẽ ra trên mặt cỏ bằng phẳng của thảo nguyên một cái
vòng tròn thật lớn.
Vòng tròn này có đường kính dài đến hơn hai trăm thước, ba ngàn tên thổ phỉ ở
ngoài cùng chia thành hai đội, chuyển động theo hình vòng cung theo hai chiều
ngược nhau thuận kim đồng hồ và ngược kim đồng hồ với tốc độ rất nhanh, bao
vây chặt chẽ cánh quân của Mộc Huyết vào giữa. Chỉ trong khoảnh khắc, bọn thổ
phỉ đã hình thành một vòng vây với trạng thái đặc thù, một phương thức bao vây
mà bất cứ lúc nào cũng duy trì được sự di chuyển với tốc độ cao và lực tấn
công hùng mạnh.
Còn lại một ngàn tên thổ phỉ ở vòng trong hiển nhiên là quân tiên phong tấn
công quân của Mộc Huyết.
Hai vòng bao vây bên ngoài hành động theo biến chuyển của cánh quân Mộc Huyết,
bên sườn của bọn chúng là mặt chính của Mộc Huyết, ngược lại, bên sườn của Mộc
Huyết cũng là bên cánh của bọn chúng.
Một khi Mộc Huyết có ý định liều chết phá vòng vây ra ngoài, cái mà hắn và
binh sĩ của hắn phải đối mặt không phải là đòn tấn công ngay mặt như cơn hồng
thuỷ, mà là hai lưỡi dao sắc bén giáp công thọc sâu vào hai bên sườn trái
phải.
Hai đội kỵ binh chạy vòng quanh bên ngoài giống như hai bánh xe răng cưa quay
với tốc độ cao, có thể hung hăng cắt đứt tất cả ý định vượt qua bọn chúng.
Chuyện này có nghĩa là nếu Mộc Huyết muốn đột phá vòng vây, nhất định phải
hứng chịu nguy cơ cánh quân của mình bị chia cách ra thành từng mảnh nhỏ, đồng
thời hứng chịu sự tấn công từ hai bên sườn của mình, ắt phải chịu thương tổn
rất nặng nề.
Rồi sau đó, một ngàn tên thổ phỉ ở trong cùng có thể thuận lợi phát triển ưu
thế chiến đấu ở phạm vi nhỏ hùng mạnh của chúng, nghiền nát toàn bộ một ngàn
quân Mộc Huyết.
Phương thức lấy kỵ binh bao vây kỵ binh hết sức đặc thù này, trước đây Mộc
Huyết chưa từng gặp qua, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt nhìn qua đã nhìn ra được
sự lợi hại đáng sợ của nó.
Nếu như Mộc Huyết muốn xông ra, nhất định kết cục là bị tiêu diệt toàn quân.
Nhưng nếu không xông ra...
Cánh quân của hắn cũng chỉ có thể chờ chết mà thôi.
Những mũi tên xé rách không trung bay tới, rít lên lệnh triệu tập của Tử thần.
Khác với phương thức bắn bao trùm trên diện rộng của quân đội, kỵ binh bắn
cung của bọn thổ phỉ chỉ biết bắn tỉa mà thôi. Tuy bọn chúng không giỏi sử
dụng phương thức bắn bao trùm, nhưng tài bắn tỉa của bọn chúng vô cùng chính
xác. Những mũi tên do bọn chúng bắn ra bay về phía đội quân của Mộc Huyết rải
rác và tán loạn, khi thì tới một đám như mưa, khi thì chỉ có lẻ tẻ vài mũi.
Cũng mà là bọn thổ phỉ có rất ít cung tên, cho nên thương vong do chúng gây ra
cũng chỉ là có hạn.
Nhưng cánh quân kỵ binh của Mộc Huyết không có thuẫn để che chắn, chỉ có thể
nhờ vào vũ khí trong tay để đỡ gạt và né tránh, lại bị trói buộc trong khoảng
không gian chật hẹp như vậy, tên do đối phương bắn ra cũng không cần độ chính
xác.
Thỉnh thoảng có tiếng rên la thảm thiết làm cho Mộc Huyết đau nhói trong lòng,
lần lượt từng binh sĩ theo những tiếng kêu la như vậy mà ngã xuống...
Máu tươi tung toé, chiến mã thét dài, một ngàn binh sĩ của Mộc Huyết đã lâm
vào tình thế vô cùng nguy cấp.
Có thể chừng một khắc sau, bọn họ sẽ chỉ còn là một đống thịt vụn dưới gót sắt
của quân địch...
Giây phút ấy, lòng Mộc Huyết cảm thấy hết sức thê lương.
Tiếng gầm đầy bi tráng của Mộc Huyết vang lên giữa những tiếng kêu la của
những huynh đệ bị trúng tên của địch.
Hắn đã quyết định mạo hiểm bất chấp nguy cơ bị địch nhân chia cắt thành từng
mảnh nhỏ, mạnh mẽ xông phá vòng vây.
Tình hình như thế này, chạy thoát người nào hay người đó...
Khúc trưởng An Hải là một tên lão binh đã có kinh nghiệm chiến đấu ba năm, hắn
là một trong những lão binh của Vệ số Ba còn ở lại mà không theo Vệ số Ba vận
chuyển quân lương về Bắc Môn quan. An Hải đã từng đi theo Thiển Thuỷ Thanh qua
trận đại chiến hai quan Nam Bắc và trận chiến đồn Sa Hà.
Lúc nhận được mệnh lệnh của Mộc Huyết, hắn không thốt nửa lời, mang theo năm
mươi huynh đệ trong Khúc của mình xông tới bắt đầu mạnh mẽ phá vây.
Các tân binh đã trải qua những trận đánh liên tiếp, đã không còn nỗi sợ hãi
cái chết như trước. Bọn họ biết rõ, từ giây phút mà họ bước vào con đường
chiến tranh, bọn họ cũng đã chết một nửa người.
Năm mươi tên thiết kỵ gào thét ra lửa giận ngút trời, xông thẳng về phía đội
kỵ binh của địch đang chạy vòng ròn trước mặt.
Bọn họ dùng trường mâu trong tay đâm thủng thân thể của địch nhân, đồng thời
cũng bị mã đao trong tay bọn thổ phỉ chém lên thân mình, tạo thành những vết
thương sâu hoắm.
Sự tấn công của đám thổ phỉ tuyệt đối không dừng lại, thường bọn chúng chém
xuống một đao, chiến mã đã chạy về phía trước qua nửa thân người. Bọn chúng
vẫn tiếp tục chạy vòng quanh không ngừng, sau khi chạy đủ một vòng liền ngừng
lại ngay mặt trước chém xuống một đao, trước sau vẫn giữ vững tốc độ cao tiếp
tục di chuyển.
Chém không bằng đâm, bọn thổ phỉ vốn thiếu thốn binh khí dài, rất khó chém
chết các binh sĩ của Mộc Huyết chỉ với một đao, nhưng đồng bọn của chúng từ
phía sau lại lướt tới chém theo một đao nữa, hết đao này đến đao khác. Chiến
giáp vỡ vụn, máu thịt tung bay, tiếng kêu la thảm thiết vang vọng đến tận chân
trời.
Trong nháy mắt, vòng bánh xe xoay tròn của hai đội kỵ binh thổ phỉ đã giết
sạch năm mươi tên binh sĩ của Mộc Huyết. Mỗi người bọn họ trước khi chết đều
trúng ít nhất mười mấy đao, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt.
Một tay An Hải bị chém đứt, máu tươi chảy ồ ồ như suối, nhưng trước khi hắn
chết vì mất máu, đã ngã xuống dưới vó ngựa của địch nhân, bị giẫm nát thân thể
mà chết.
Mộc Huyết quát lên như điên cuồng, trong mắt rỉ ra từng sợi máu đỏ như tơ.
Trên người hắn đã bị trúng ít nhất năm mũi tên, nếu không nhờ chiếc áo giáp da
Kim Linh Ngưu đang mặc trên người, e rằng đã ngã xuống từ sớm.
Bên cạnh Mộc Huyết vang lên một giọng kinh hãi, chính là Lâm Dược.
Mộc Huyết không để ý tới.
Hắn ra sức đâm mạnh một thương vào ngực một tên thổ phỉ, vít hắn lơ lửng trên
không, sau đó hất văng ra xa, lúc này mới quay đầu lại hét to:
Lên tiếp một trăm người nữa, nhất định phải mở bằng được một con đường máu
cho mọi người!
Làm vậy không được đâu, Mộc Vệ Giáo!
Bên tai hắn đột ngột vang lên tiếng phản đối.
Mộc Huyết sững sờ, gạt bay một mũi tên, sau đó quay đầu nhìn lại, hét lên giận
dữ:
Tên tân binh Tô Vân từng bị Thiển Thuỷ Thanh lớn tiếng dạy bảo qua cao giọng
đáp lại:
Mộc Vệ Giáo, địch nhân dùng chiến thuật vòng bánh xe kỵ binh, chính là
chuyên môn đối phó với kỵ binh, chỉ có đội trọng trang bộ binh sử dụng trường
mâu mới có thể phá được!
Thế nhưng chúng ta không có bộ binh!
Mộc Huyết kêu to.
Trong mắt Tô Vân toát ra chiến ý ngập trời:
Mộc Huyết ngẩn ngơ nhìn Tô Vân đầy kinh ngạc:
Nhưng hiện tại các ngươi đang mặc giáp da, không có trọng giáp để chịu
đựng!
Không có áo giáp nhưng chúng ta còn có ngựa, vũ khí của rất nhiều huynh đệ
là giáo dài của bộ binh, loại giáo này chiến đấu trên lưng ngựa vô cùng bất
tiện, nhưng nếu đánh trên mặt đất, có thể giúp mọi người mở ra một con đường
máu để chạy thoát!
Giọng của Tô Vân lộ vẻ quyết tử, thà chết không lùi:
Mộc Huyết hít sâu một hơi thật dài:
Tô Vân nở một nụ cười khổ:
Hắn nhìn Mộc Huyết, giọng chân thành:
Mộc Huyết thở dài:
Trên chiến trường không có nhiều thời gian để bộc lộ cảm tình, ngay sau đó,
lập tức Mộc Huyết ngửa mặt lên trời gầm lớn:
Lấy ngựa làm thuẫn, lấy thân mình làm giáp, hai trăm binh sĩ trong giờ phút
này phải dùng tính mạng của bọn họ mở ra một con đường máu cho mọi người.
Con đường máu này nhất định sẽ không tồn tại được bao lâu, nhưng chỉ cần đủ
thời gian để các binh sĩ còn lại rút lui cũng đã đủ rồi.
Tô Vân là người thứ nhất xông lên, theo sau hắn là hai trăm tên binh sĩ dũng
mãnh ngoan cường. Bọn họ biết rằng lần này ra đi, có thể không còn cơ hội sống
sót, nhưng quân lệnh như núi, nếu đã cần đến bọn họ hy sinh, vậy bọn họ không
có quyền phản đối.
Hai trăm kỵ binh vừa gạt đỡ tên vừa chống lại kỵ binh thổ phỉ đột kích, nhanh
chóng tiến về phía vòng bánh xe kỵ binh của địch. Lúc vừa sắp sửa giáp mặt,
bọn họ đồng loạt nhảy xuống ngựa, xua ngựa lên phía trước.
Hai trăm con chiến mã đã làm ngưng trệ sự công kích thay phiên của hai vòng
bánh xe kỵ binh vô cùng hiệu quả. Giữa tiếng chiến mã gào thét, hai trăm binh
sĩ chia làm hai đội đồng thời tấn công kỵ binh của địch. Tất cả sóng vai mà
đứng, giáo trong tay đồng loạt lấy một góc bốn mươi lăm độ, tấn công vào hai
sườn trái phải của địch.
Hai sườn trái phải liên tục luân chuyển kỵ binh, ngay sau đó tấn công vào phía
trên rừng thương mà đội trọng trang bộ binh tạo thành. Binh sĩ Hữu Tự Doanh bị
lực chạy rất nhanh của chiến mã húc vào làm cho máu tươi phun vọt, nhưng bọn
họ vẫn thà chết không lùi, còn đợt tấn công bằng vòng bánh xe của bọn thổ phỉ
lúc này đã gặp trở ngại rất lớn.
Trước rừng thương dày đặc của đối phương, bọn chúng không có cách nào tiến lên
nửa bước.
Một khe hở mỏng manh, đang được các binh sĩ dùng tính mạng của chính mình dần
dần xé ra rồi mở rộng.
Ở một chỗ cách chiến trường chừng ba trăm thước, có mấy kỵ sĩ đang lạnh lùng
quan sát trận chiến thảm thiết trước mặt chúng.
Ánh mắt người bịt mặt tỏ ra kinh ngạc:
Liễu Bưu bên cạnh cung kính nói:
Người bịt mặt cười lạnh lẽo:
Người bịt mặt cúi đầu ngẫm nghĩ, sau đó cao giọng nói:
Phong Nương Tử là thủ lĩnh nữ duy nhất trong đảng Ngũ Lưu.
Nữ nhân này nổi danh hung hãn trên thảo nguyên, nhan sắc không tầm thường,
thân mặc hồng y. Thuộc hạ của nàng đến giờ vẫn chưa gia nhập vào vòng chiến,
chính là người bịt mặt cố ý lưu lại dự phòng, đề phòng xuất hiện tình huống
như bây giờ.
Năm trăm tên thổ phỉ, tuy nhân số không nhiều, nhưng chiến lực vô cùng dũng
mãnh.
Lúc này Phong Nương Tử ngạo nghễ hỏi:
Muốn ta làm thế nào?
Đơn giản thôi, Hữu Tự Doanh chắc chắn sẽ xông ra theo lỗ hổng kia, một khi
chúng xông ra được khỏi vòng vây, chúng chỉ cần để lại một ít binh lực kềm chế
chúng ta, sau đó có thể ung dung cao bay xa chạy. Cho nên, ta muốn ngươi bằng
bất cứ giá nào cũng phải ngăn chặn ngay lỗ hổng kia, nhất định phải giết sạch
toàn bộ hai trăm tên binh sĩ của Hữu Tự Doanh lúc chúng xông ra. Đương nhiên,
ngươi cũng không chỉ phải đối mặt với hai trăm binh sĩ mà thôi, bởi vì...
Người bịt mặt không nói thêm lời nào nữa, bởi vì nơi bụi đất tung bay phía
trước, Mộc Huyết đã dẫn theo binh sĩ của hắn, bắt đầu tấn công mãnh liệt vào
chỗ lỗ hổng kia.
Hắn cần phải thông qua lỗ hổng này trong thời gian ngắn nhất.
Ánh mắt Phong Nương Tử thoáng hiện vẻ hung ác: