Người đăng: khuynhtanthienha10@
Nhìn theo tên đại hán râu quai nón dẫn người bịt mặt đi vào, một tên thủ vệ
không nhịn được mắng một câu:
Lúc ấy người bịt mặt cùng với người có bộ mặt như người chết đã đi theo tên
đại hán râu quai nón vào trong viện, câu nói của tên thủ vệ kia rất nhỏ, đúng
ra không nghe thấy mới phải. Không ngờ người có bộ mặt như người chết kia đột
ngột quay đầu lại hừ lạnh một tiếng, mắt liếc nhìn tên thủ vệ kia. Tên thủ vệ
kia chỉ cảm thấy giống như có ma quỷ nhập vào thân, cả người chợt cảm thấy
lạnh ngắt rồi hôn mê tại chỗ.
Hắn không còn tỉnh lại được nữa...
Tên đại hán râu quai nón dẫn hai người kia đi vào đình viện, vòng vo một hồi
lâu, hắn vừa dẫn đường vừa cười nói:
Người bịt mặt cười cười, hắn cất tiếng hỏi làm rung động chiếc khăn bịt mặt:
Người mặt như xác chết đáp với giọng khinh thường:
Người bịt mặt bật cười ha hả:
Người mặt như xác chết lạnh lùng đáp:
Tên đại hán râu quai nón nghe không hiểu đầu đuôi ra sao cả, hắn cũng không
biết người có gương mặt như xác chết này rốt cục là ai.
Trên giang hồ cũng không nghe nói qua người nào như vậy!
Tuy nhiên theo như giọng điệu của đối phương, dường như không coi các cơ quan
được bố trí trong đình viện mình vào đâu cả.
Hắn vừa muốn thử xem công phu của người có gương mặt như xác chết như thế nào,
rốt cục đã đến nơi. Phía sau cánh cửa gỗ, một giọng ồm ồm hô lớn:
Tên đại hán râu quai nón hừ lạnh:
Nhắc tới ba chữ Hữu Tự Doanh, không khí trong phòng lập tức trở nên trầm mặc.
Cánh cửa mở ra, bên trong phòng có sáu người.
Năm nam một nữ.
Hán tử lúc nãy vừa lên tiếng có bề ngoài hào sảng tên là Thiết Thiên Hào, là
thủ lĩnh của một nhóm thổ phỉ trên thảo nguyên.
Liễu Bưu khẽ nghiên người xoay về phía người bịt mặt ở phía sau, cung kính
nói:
Sau đó hắn xoay qua nhìn mấy người kia giới thiệu:
Một tên tráng hán đang gác chân lên ghế, mắt không thèm nhìn lên, hớp một ngụm
rượu rồi nói với giọng bực tức:
Một nam tử trung niên gầy gò, bề ngoài có vẻ tầm thường cũng đứng dậy, hắn để
hàm râu cá chốt trông rất buồn cười, lúc này nhìn chằm chằm người bịt mặt và
người có gương mặt như xác chết kia với ánh mắt âm trầm lạnh lẽo, sau đó mới
cất giọng the thé nói:
Những lời của nam tử trung niên ấy được vài người ủng hộ.
An lão Đại nói rất đúng, chống lại với quan quân là chúng ta chuốc khổ vào
thân, chi bằng tránh khỏi mũi nhọn của đối phương rồi hãy nói.
Đúng vậy đúng vậy!
Liễu Bưu đột nhiên nổi giận:
Các ngươi chỉ biết đánh rắm mà thôi! Hữu Tự Doanh hiện nắm trong tay hơn
một ngàn thiếu gia, cha mẹ bà con của chúng có biết bao nhiêu người là cường
hào sừng sỏ ở vùng này? Chúng ta có thể làm gì qua được tai mắt bọn họ? Nếu
muốn tàng trữ và tiêu thụ của cải cướp được ở thôn Lão Nha, phải dựa vào cái
gì, không phải là bán cho bọn thương nhân hay sao? Nhưng hiện tại tất cả bọn
thương nhân đã trở thành tai mắt cho Hữu Tự Doanh! Con cháu bọn chúng trong
tay Hữu Tự Doanh, Hữu Tự Doanh muốn biết tin tức của ai, bọn chúng sao dám
không nói? Con bà nó, các ngươi tưởng rằng thôn Lão Nha an toàn hay sao? Nói
không chừng một khắc sau, Hữu Tự Doanh sẽ giết đến đây, lúc ấy một con gà con
chó cũng không còn!
Vậy trốn vào núi đi thôi, thiên hạ rộng lớn như vậy, còn sợ không có chỗ
trốn hay sao?
Người vừa nói là Hàn Thành, Nhị đương gia của Liễu Bưu.
Liễu Bưu tức giận mắng to.
Bọn này đều là thổ phỉ, nói về đốt nhà giết người cướp của, lấy mạnh hiếp yếu,
bọn chúng ai nấy đều là hảo thủ. Nhưng nếu đụng phải tay khó chơi hơn, ý tưởng
thứ nhất nảy sinh ra trong đầu bọn chúng chính là chạy trốn.
Liễu Bưu đề xuất chuyện chống lại Hữu Tự Doanh, đại đa số có muốn cũng không
dám.
Đừng nói là đánh không lại, cho dù đánh lại cũng không dám, vì sợ sau này bị
Đế quốc trả thù!
Chỉ trong khoảnh khắc, một đám đầu lĩnh thổ phỉ đã xúm lại tranh luận với
nhau, bỏ mặc hai người lạ một bên, không ai thèm hỏi tới.
Tên này nói chúng ta người đông thế mạnh, chỉ cần liên hợp lại nhất định sẽ
thắng, kẻ kia nói chinh chiến sa trường không phải là chuyện tầm thường, giặc
cướp vĩnh viễn không thể nào thắng nổi quân đội chính quy. Cũng có kẻ kêu gào
đòi liều mạng giết chết Thiển Thuỷ Thanh, những kẻ khác người thì đồng tình,
kẻ thì phản đối, bảo ngươi đi đánh trận đầu cho chúng ta xem thử hiệu quả như
thế nào!
Người bịt mặt kia chỉ đứng xem bọn chúng tranh cãi với nhau, cất tiếng cười
lạnh lẽo, không xen vào, chỉ quay sang nói với người có gương mặt như xác
chết:
Mặc dù giọng của hắn rất nhỏ, nhưng vẫn bị vài tên đầu lĩnh thổ phỉ thính tai
nghe được.
Tên thủ lĩnh tên gọi Thiết Thiên Hào vốn tính tình vô cùng nóng nảy, nghe vậy
lập tức ném chén rượu xuống đất, xoa tay quát:
Tất cả bọn đầu lĩnh thổ phỉ nhìn chằm chằm vào người bịt mặt, có vẻ chỉ cần
hắn nói một lời không hợp ý sẽ lập tức ra tay.
Ngay cả Liễu Bưu cũng cau mày đầy bất mãn, tuy nhiên dù sao hắn cũng là thủ
lĩnh ở nơi này, liền ôm quyền nói với người bịt mặt kia:
Mấy tên đầu lĩnh nhìn người bịt mặt khẽ lầm bầm, ra ý nếu như hắn nói không có
lý, lập tức sẽ xé xác hắn ra làm nhiều mảnh.
Giây phút ấy, người bịt mặt chậm rãi ngửa mặt lên, dường như hoàn toàn không
để ý tới những sự uy hiếp ấy. Hắn nhìn lên nóc phòng một hồi lâu, mới từ từ
nói:
Câu hỏi này rất sâu xa, nhất thời làm cho tất cả ngẩn người ra.
Rốt cục bầu không khí trong phòng đã dịu đi một chút.
Người bịt mặt vẫn bịt mặt như cũ, ngồi ở vị trí chủ toạ hội nghị, sau lưng hắn
là tên có gương mặt như người chết gần như không hề mở miệng kia.
Lúc bọn thổ phỉ cướp của giết người, thường thì cũng thích che mặt lại, nhưng
đối với người trong hội nghị vẫn che mặt ra vẻ cao thâm bí ẩn, bọn chúng vẫn
thấy vô cùng phản cảm.
Không ai thích giao thiệp cùng một người mà mình không biết mặt mũi ra sao,
nhất là dưới tình huống cần quyết định sự kiện trọng đại như lúc này.
Nhưng Liễu Bưu đã bảo đảm cho người bịt mặt, Liễu lão Đại là một cái tên nổi
tiếng trong đám thổ phỉ, mọi người cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận. Tuy nhiên
chủ yếu là, lời người bịt mặt nói ra làm cho ai nấy đều kinh tâm động phách.
Hắn nói:
-...Cho nên Hữu Tự Doanh không sợ các ngươi chống lại, chỉ sợ các ngươi chống lại không đủ mạnh mà thôi, không sợ các ngươi chạy trốn, chỉ sợ các ngươi đầu hàng, bọn chúng không cần tù binh, chỉ cần chiến đấu. Cho nên dù các ngươi có trốn đến chân trời góc biển, Hữu Tự Doanh cũng sẽ tuyệt không bỏ qua cho các ngươi! Sở dĩ Hoàng đế ủng hộ bọn chúng cũng không ngoài một nguyên nhân, Thiển Thuỷ Thanh dùng thành Kinh Viễn để đổi lấy mạng của các ngươi!
Lời này làm cho mọi người cảm thấy lạnh toát trong lòng, sau khi bọn chúng
hiểu được ý nghĩa thật sự phía sau hành động của Hữu Tự Doanh, ai nấy đều cảm
thấy nản lòng.
Hành động giết chóc của Hữu Tự Doanh không ngờ đem bọn thổ phỉ ra làm bia sống
để luyện binh!
Chỉ là...rốt cục người bịt mặt này là ai, vì sao hắn hiểu biết tình hình của
Hữu Tự Doanh, thậm chí cả Hoàng đế như vậy?
Nhưng dù thế nào đi nữa, sau khi bọn đầu lĩnh thổ phỉ nghe được đáp án này,
toàn bộ đều cảm thấy lạnh xương sống.
Một người nói như vậy, khiến cho cả bọn tán thành.
Người bịt mặt thở dài lắc đầu, ngón tay vô ý gõ liên tục trên mặt bàn, tạo nên
tiết tấu hết sức phong phú, hắn chậm rãi nói:
Nam tử trung niên gầy gò liếc nhìn người bịt mặt với vẻ khinh thường:
Không ngờ cái gì?
Không ngờ các ngươi không thể nhìn thấy cơ hội thắng ẩn giấu sau lưng, để
cho một Hữu Tự Doanh chỉ hùng mạnh bề ngoài doạ nạt đến mức như vậy!
Người bịt mặt lắc đầu tỏ vẻ khinh thường.
Những lời nói của người bịt mặt mang theo sự tự tin vô cùng mạnh mẽ, tất cả
đầu lĩnh thổ phỉ nhìn nhau, vẫn là Liễu Bưu ôm quyền đắc ý nói:
Người bịt mặt nói với giọng mang hàm ý sâu xa:
Có người kêu to:
Người bịt mặt gật đầu hài lòng.