Chiêu Dụ


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Sâu trong thảo nguyên.

Cỡi Phi Tuyết, Thiển Thuỷ Thanh thảnh thơi phi trên thảo nguyên, ngắm nhìn
thảo nguyên mênh mông bát ngát. Dõi mắt nhìn về phía xa xa, cảm nhận trời xanh
mây trắng mang đến cảm giác thoáng đãng, Thiển Thuỷ Thanh cảm thấy vô cùng
thích chí.

Ở thế giới trước kia của hắn, chính là một thế giới đầy sắt thép và bùn đất,
bầu trời cuồn cuộn từng cột khói đen, mây đen lúc nào cũng nhiều hơn mây
trắng, trong lòng lúc nào cũng có cảm giác nặng nề.

Nhưng ở nơi đây, được hít thở không khí hết sức trong lành, uống không cần sợ
nước bị ô nhiễm, các loại thức ăn vẫn còn nguyên thuỷ không qua tẩm ướp chế
biến, tất cả đều mang đến cảm giác an toàn, không cần lo lắng hậu quả. Mọi
người rất khó mắc bệnh, thân thể luôn luôn khoẻ mạnh cường tráng, tâm tình
cũng theo đó mà cảm thấy thoải mái thư giãn.

Trước khi tới thế giới này, Thiển Thuỷ Thanh đã từng hoài nghi, những người
một năm chỉ ăn được thịt vài lần, làm thế nào có thể có đủ dinh dưỡng mà khoẻ
mạnh cường tráng?

Nhưng sau khi đi tới thế giới này hắn mới hiểu được, thế giới trước kia của
mình tuy được rất nhiều, nhưng cái mất mát lại càng nhiều hơn.

Thế giới tự nhiên trong lành này, bản thân nó chính là một nguồn bổ sung dinh
dưỡng rất lớn, âm thầm lặng lẽ bồi bổ cho sinh vật.

Lúc này hắn đang tham lam há to miệng hít thở, dường như sợ rằng lát nữa mình
không còn được hưởng thụ mùi vị không khí tuyệt vời kia.

Phía sau Thiển Thuỷ Thanh, Thác Bạt Khai Sơn lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.

Hắn đang do dự, do dự không biết có nên tìm cơ hội bổ vào đầu Thiển Thuỷ Thanh
một cái, sau đó thừa cơ trốn về Đế quốc Chỉ Thuỷ.

Nhưng sau một hồi lâu, rốt cục hắn cất tiếng hỏi với giọng nặng nề:


  • Vì sao ngươi cố ý dẫn ta đi theo?

Thiển Thuỷ Thanh nở nụ cười, phía sau hắn, Thác Bạt Khai Sơn chỉ có thể nghe
được giọng hắn vô cùng vui vẻ, lại không thấy được vẻ trêu chọc trên gương mặt
hắn. Thiển Thuỷ Thanh nói:


  • Ta tưởng ngươi sẽ không thèm hỏi...

Thác Bạt Khai Sơn hừ lạnh.


  • Ngươi còn đang do dự hay sao?

Thiển Thuỷ Thanh hỏi hắn:


  • Một mặt, ngươi muốn giết ta để báo thù cho người của Đế quốc Chỉ Thuỷ, mặt
    khác, ngươi lại muốn làm một nam nhân đường đường chính chính, không phụ sự
    tin tưởng của người khác đối với ngươi. Giữa đại nghĩa quốc gia và lương tâm
    của cá nhân mình, ngươi đang do dự, không dứt khoát chọn được bên nào, có phải
    vậy không?


  • Nếu ngươi đã biết như vậy, sao còn dám mang ta đi?


  • Phì!


Thiển Thuỷ Thanh bật lên một tiếng khinh thường:


  • Nếu ta sợ ngươi, vậy đâu mang ngươi theo làm gì!

Thác Bạt Khai Sơn bực bội hừ một tiếng, con ngựa mà hắn cỡi lập tức quỵ chân
trước xuống.

Vốn bề ngoài hắn cao to, thân hình quá mức nặng nề, ngựa thường không chở hắn
nổi. Vất vả lắm mới chọn ra được một con ngựa cao to chở Thác Bạt Khai Sơn,
nhưng nó cũng phải cố gắng hết sức mình.

Phi Tuyết phát ra tiếng phì phì trong mũi đầy khinh miệt, hiển nhiên nó đang
tỏ thái độ khinh thường đồng bọn.

Thiển Thuỷ Thanh thở dài:


  • Thật ra, tâm tình của ngươi ta hoàn toàn có thể hiểu được. Ta không muốn
    nói điều gì vô nghĩa, tuy nhiên ta muốn nói với ngươi rằng, tuy ta coi trọng
    ngươi, nhưng cũng không rộng rãi đến mức giao mạng ta vào tay ngươi. Nếu muốn
    đánh nhau, tuy rằng ngươi có sức lực cái thế vô song, nhưng chưa chắc ta đã
    thua cho ngươi. Cho dù là đánh không lại, có Phi Tuyết ở đây, ta không biết bỏ
    chạy sao? Ngươi nên biết rằng Thiên Tông Thần Mã có năng lực biết trước nguy
    hiểm, ta có thể nói cho ngươi biết đó không phải chỉ là lời đồn đãi. Cho nên
    nếu ngươi thật sự nảy sinh ý muốn giết ta, chắc chắn là Phi Tuyết sẽ biết
    ngay.

Nói đến đây, hắn đưa tay âu yếm vuốt ve bờm Phi Tuyết:


  • Cho nên, ngươi không giết được ta, nếu đã như vậy, chi bằng ngươi bỏ ý định
    ấy đi cho tâm trí nhẹ nhàng, đi theo ta một cách thoải mái, đỡ cho trên đường
    mang phiền não, phiền người hại mình.

Thác Bạt Khai Sơn thở ra một hơi thật dài, hắn cũng không biết những lời Thiển
Thuỷ Thanh nói về năng lực tiên đoán nguy hiểm của Phi Tuyết là thật hay giả,
nhưng hắn vẫn muốn tin đó là sự thật, ít nhất bản thân hắn cũng sẽ không còn
buồn phiền vì do dự nữa.

Thời gian gần đây đi theo Thiển Thuỷ Thanh qua rất nhiều nơi, hắn đã thấy được
sự hùng mạnh của Đế quốc Thiên Phong, cũng gặp một vị Tướng quân làm cho hắn
mở rộng tầm mắt.

Thiển Thuỷ Thanh, Bão Phi Tuyết và Phạm Tiến Trung khác nhau rất xa.

Thiển Thuỷ Thanh không giống như Bão Phi Tuyết, tuổi trẻ mà tràn đầy khát
vọng, dã tâm bừng bừng, ngạo nghễ thiên hạ. Phạm Tiến Trung lại trung thành vì
nước, không oán không hối, thấy chết không sờn.

Thiển Thuỷ Thanh...hắn giả dối như cáo, lòng độc như sói, tham lam như sài
lang, hung tàn như hổ báo. Hắn làm việc không câu nệ tiểu tiết, khinh thường
bọn quý tộc trong thiên hạ, hình thành phong cách riêng của mình, đi con đường
riêng của mình, can đảm ngút trời, thận trọng từng chân tơ kẽ tóc, tâm tư xoay
chuyển liên hồi, âm mưu quỷ kế liên miên không dứt, làm cho người khác không
thể nhìn thấu.

Ít nhất hiện tại, hắn vẫn đoán không ra vì sao Thiển Thuỷ Thanh không chọn
người khác, lại cố tình mang theo mình xâm nhập vào trong vùng thảo nguyên
hoang vắng mênh mông này.

Cho nên hắn muốn xem thử về sau rốt cục Thiển Thuỷ Thanh còn có thể làm ra
được chuyện gì. Bởi vì đi theo Thiển Thuỷ Thanh, luôn luôn có thể quan sát
được rất nhiều chuyện làm cho hắn có thể mở rộng tầm mắt.

Sâu tận đáy lòng, Thác Bạt Khai Sơn vẫn không nghĩ đến chuyện giết Thiển Thuỷ
Thanh, đây chính là tình cảm anh hùng mến anh hùng.

Cho nên hắn chỉ còn cách tin tưởng lời của Thiển Thuỷ Thanh.

Hắn trầm mặc hồi lâu mới nói:


  • Ngươi muốn chiêu mộ Hùng tộc, mục đích là đánh chiếm thành Kinh Viễn. Lực
    chiến đấu của chiến sĩ Hùng tộc ta biết rõ, nhưng nếu chỉ bằng vào bọn họ mà
    muốn đánh chiếm thành Kinh Viễn thì không khỏi quá viễn vông. Tuy nhên điều
    quan trọng nhất là, vì nguyên nhân gì mà ngươi mang ta đi theo? Ngươi không sợ
    ta phá hỏng chuyện của ngươi sao?

Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi nói:


  • Chiến sĩ Hùng tộc vốn tôn trọng tinh thần thượng võ, đối với bọn họ mà nói,
    một hán tử chân chính hẳn là một dũng sĩ sức địch vạn người. Người muốn chiêu
    mộ bọn họ ngoài chuyện phải thật sự có thành ý ra, còn phải giống như một
    chiến sĩ Hùng tộc vậy, có được sức mạnh đáng để kiêu ngạo như bọn họ. Thật
    đáng tiếc ta không phải là mẫu người cơ bắp, thậm chí toàn Hữu Tự Doanh cũng
    không có lấy một người...Tiểu tử Lôi Hoả cũng miễn cưỡng có thể xem là một đi,
    tuy nhiên nếu so sánh với chiến sĩ Hùng tộc thì vẫn còn kém một chút. Ta và
    Lôi Hoả đã giao thủ với chiến sĩ Hùng tộc, hai người chúng ta hợp lực mới miễn
    cưỡng giết chết được một tên. Lực chiến đấu của chiến sĩ Hùng tộc thật sự là
    làm cho người ta phải ngạc nhiên thán phục.

Hắn nhìn Thác Bạt Khai Sơn, sau đó cười nói:


  • Tuy nhiên có ngươi thì lại khác!

Ánh mắt Thác Bạt Khai Sơn co rút lại:


  • Ngươi muốn lợi dụng ta để chiêu mộ bọn họ sao?


  • Đúng vậy!


Thiển Thuỷ Thanh không hề phủ nhận chuyện này.


  • Ta sẽ không giúp ngươi, ta rất cảm tạ thịnh tình ngươi đối xử với ta trong
    khoảng thời gian vừa qua, nhưng ngươi muốn bằng vào đó mà bảo ta bán mạng cho
    ngươi, chuyện đó còn lâu!

Thác Bạt Khai Sơn ngạo nghễ đáp.

Thiển Thuỷ Thanh lắc lắc đầu:


  • Ta không nói rằng ngươi phải giúp ta, nhưng ta biết, thân là một dũng sĩ,
    luôn có tâm lý không tránh khỏi thấy cái mình thích là ham muốn. Nhân vật
    giống như ngươi, ta không hề hoài nghi rằng bọn họ sẽ không chịu giao thủ cùng
    ngươi. Mà loại người như ngươi...bắt ngươi thua e rằng còn khổ sở hơn là giết
    chết ngươi!

Dứt lời, Thiển Thuỷ Thanh cười rộ lên điên cuồng:


  • Thác Bạt Khai Sơn, ngươi vẫn chưa hiểu sao? Bắt đầu từ ngày mà ngươi vào
    Hữu Tự Doanh của ta, ngươi đã trở thành mãnh tướng số một dưới trướng của ta.
    Sở dĩ hiện tại ngươi còn trung thành và tận tâm đối với Đế quốc Chỉ Thuỷ,
    chẳng qua vì đó là nơi sinh ra và nuôi ngươi lớn lên. Nhưng nếu như có một
    ngày, ngươi phát hiện ra quốc gia của ngươi phản bội ngươi, lòng trung thành
    của ngươi không còn nơi gởi gắm, lúc ấy ngươi sẽ biết lựa chọn. Cho nên, không
    cần dài dòng dây dưa với ta ở nơi này nữa, nếu ngươi có bản lĩnh hãy đuổi kịp
    ta, cùng nhau đi với ta đánh bại đám người man rợ trên thảo nguyên này. Cho dù
    ngươi không phải là binh sĩ của ta đi nữa, ngươi nên lấy ý chí chiến đấu của
    một quân nhân ra, cho dù là giương uy giùm cho nước khác!

Thiển Thuỷ Thanh nói một hơi làm cho Thác Bạt Khai Sơn phải trợn mắt há mồm,
không còn cách nào phản bác.

Mà bản thân Thiển Thuỷ Thanh cũng đã giục ngựa ra roi chạy như điên vào sâu
trong thảo nguyên.

Lúc ánh tà dương dần dần mờ nhạt, rốt cục hai kỵ sĩ giục ngựa chạy chậm lại.

Thiển Thuỷ Thanh quay đầu lại kêu to:


  • Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.

Thác Bạt Khai Sơn đáp với giọng ồm ồm:


  • Ta không mệt.

Thiển Thuỷ Thanh liếc mắt với vẻ xem thường:


  • Tuy ngươi không mệt, nhưng ngươi nặng tới ba trăm cân, hơn nữa còn số vàng
    bạc châu báu trên lưng ngựa, ngựa của ngươi đã mệt mỏi không chịu nổi. Chạy
    qua một quãng đường dài như vậy, nó chưa ngã lăn ra đã là may lắm!

Thác Bạt Khai Sơn nhìn con ngựa của mình, hiện tại nó đã mệt đến sùi bọt mép.

Hắn nhảy xuống ngựa, vác bổng con ngựa lên vai mình:


  • Bây giờ có thể đi tiếp được rồi!

Thiển Thuỷ Thanh ra vẻ bất lực vỗ vỗ trán:


  • Ngươi vác ngựa lên như vậy, nó cũng không cảm thấy thoải mái cho lắm!

Từ trước tới nay đều là người cỡi ngựa, nhưng tên Thác Bạt Khai Sơn này làm ra
chuyện ngược đời, ngựa cỡi người.

Thác Bạt Khai Sơn ném ngựa sang một bên, còn hắn nằm xuống đất. Con ngựa đáng
thương loạng choạng đi vài bước, thiếu chút nữa ngã sóng xoài ra đất. Đối với
Thác Bạt Khai Sơn mà nói, đánh không lại người Đế quốc Thiên Phong, vậy có thể
dạy dỗ ngựa của họ một chút cũng tốt!

Thiển Thuỷ Thanh cũng nhảy xuống, tháo yên cương trên lưng nó xuống, sau đó
phát vào mông nó một cái thật mạnh, để cho nó tuỳ ý chạy chơi, lúc này mới nói
với vẻ bất đắc dĩ:


  • Phi Tuyết quả thật vô cùng xấc xược, nó ghét nhất là bị gắn yên đóng móng,
    lúc đóng móng nó ta đã phải mất ba ngày dụ dỗ, nó mới chịu để cho người ta
    đóng. Còn yên ngựa thì, lúc cỡi nó không sao, nhưng lúc không cỡi nhất định
    phải tháo ra. Bình thường không thể nào cột nó lại, chỉ có thể cởi bỏ dây
    cương cho nó chạy chơi tuỳ ý, khi nào nó thích thì trở về, ta không bắt nó làm
    theo ý ta được!

Vẻ mặt Thác Bạt Khai Sơn hơi kỳ quái, hắn do dự một hồi mới nói:


  • Ngươi là vị Tướng quân yêu mến binh sĩ của mình nhất mà ta đã từng gặp,
    nhưng ta không ngờ rằng, đến một con ngựa ngươi cũng yêu quý nó như vậy!

Thiển Thuỷ Thanh cao giọng trả lời:


  • Vạn vật trời sinh ra đều có linh tính, chúng nó nhờ vào linh khí của trời
    đất mà sinh ra, hưởng ân huệ của trời đất, có bao nhiêu dã tính cũng có bấy
    nhiêu linh tính. Nếu ta ép buộc giam giữ nó, đừng nói nó không chịu, chỉ muốn
    chạy trốn, cho dù nó miễn cưỡng thuận theo, cũng, sẽ vì sự trói buộc ấy mà dần
    đánh mất đi linh tính vốn có của chính nó. Ta không muốn làm như vậy, cho nên
    ta tuyệt đối không muốn trói buộc nó.

Nhìn Thác Bạt Khai Sơn, Thiển Thuỷ Thanh nói đầy thâm ý:


  • Ngựa là như vậy, người cũng là như vậy!

Thác Bạt Khai Sơn trầm ngâm một hồi, rốt cục nói:


  • Phi Tuyết là ngựa của ngươi, Hữu Tự Doanh cũng vậy, có lẽ không lâu sau,
    chiến sĩ Hùng tộc cũng trở thành tuấn mã của ngươi. Còn ngươi lại là...ngựa
    của Hoàng đế, đây là nguyên nhân mà Hoàng đế dung túng cho ngươi phải không?
    Chỉ cần ngươi chạy thật nhanh, chuyện gì cũng có thể dễ dàng tha thứ...

Mặc dù Thác Bạt Khai Sơn thô lỗ hung hăng nhưng ai dám nói rằng, một hán tử
như hắn hoàn toàn không có chút thông minh nào?

Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười:


  • Không bao lâu nữa, ngươi cũng sẽ trở thành ngựa của ta.

Lúc này, chuyện lạ là Thác Bạt Khai Sơn không phản bác lời nói của Thiển Thuỷ
Thanh.

Có lẽ trong lòng hắn đã có sự dao động, chim khôn chọn cành mà đậu, Thiển Thuỷ
Thanh vì muốn cho binh sĩ của hắn có thể sử dụng trang bị tốt nhất, ăn thức ăn
ngon nhất mà không tiếc đắc tội với bọn quý tộc quan lại trong thiên hạ, có
thể phò tá một vị Tướng quân như vậy chưa chắc đã là không có phúc.

Thế nhưng...dù sao hắn cũng là đại tướng lập nhiều chiến công của Đế quốc Chỉ
Thuỷ, đường đường là đệ nhất dũng sĩ trong Chỉ Thuỷ Thất Dũng Sĩ, Thác Bạt
Khai Sơn hắn đại biểu cho tôn nghiêm và kiêu ngạo của một quốc gia.

Suy nghĩ hồi lâu, Thác Bạt Khai Sơn mới nói:


  • Năm ta lên bảy tuổi, cha mẹ mất đi một lượt, nhà kế bên nhận ta về nuôi.
    Lúc ấy tuy rằng ta chỉ mới bảy tuổi, nhưng bề ngoài cao lớn như một đứa trẻ
    mười một, mười hai tuổi, sức ăn của ta bằng với một người lớn.

Đột nhiên Thác Bạt Khai Sơn kể chuyện cũ của mình, Thiển Thuỷ Thanh không hiểu
vì nguyên nhân gì, chỉ lẳng lặng ngồi nghe.

-...Nghĩa phụ nghĩa mẫu nuôi ta không dễ dàng chút nào, lúc bọn họ mang ta về nuôi cũng đã gần năm mươi tuổi. Thời gian trôi qua, ta càng ngày càng lớn, ăn uống càng ngày càng khoẻ, bọn họ lại càng ngày càng trở nên già đi...Dần dần không còn nuôi ta nổi nữa...

Giọng Thác Bạt Khai Sơn trầm trầm:

-...Mấy năm chinh chiến liên miên, thực lực của Đế quốc Chỉ Thuỷ đã trở nên điêu đứng, vì để chống lại Đế quốc Thiên Phong, Quốc chủ lại tăng thêm thuế má một lần nữa, dân chúng không biết sống nhờ vào đâu. Nghĩa mẫu của ta bị đói mà chết vào năm ta mười tuổi, vì muốn nhường cho ta được ăn no, gần như không ngày nào bà được no, lần nào bà cũng nói với ta: "Con à, ăn nhiều một chút đi, mẹ không đói..."

-...Nhưng kết quả là...bà chết vì đói...

-...Năm ta mười hai tuổi, nghĩa phụ lại lâm bệnh nặng, suýt nữa chết đi, nhờ mọi người trong thôn giúp đỡ mới cứu sống được nghĩa phụ của ta. Tuy nhiên từ đó về sau ông ấy phải nằm liệt giường, không thể đi lại được nữa...

-...Ta thấy mọi người trong thôn đều túng quẫn, trong nhà không còn chút gì để ăn cả, mặc dù ta có sức mạnh hơn người, nhưng vẫn không chống nổi việc hàng ngày quan phủ trưng thu bóc lột. Ta biết bản thân không còn đường nào khác, cho nên chỉ còn đường tham gia vào quân ngũ, thề tìm một con đường sống cho thôn làng của ta...

-...Vào năm đó, ta khổ luyện võ nghệ, mỗi khi ra chiến trường đều liều mạng chiến đấu, dùng tấm thân đẫm máu và hàng trăm tính mạng của người Đế quốc Thiên Phong để đổi lấy danh hiệu Chỉ Thuỷ Thất Dũng Sĩ. Thôn của ta nhờ vậy mà có thể sống một cuộc sống êm đẹp dễ chịu, bọn họ không còn phải chịu đói khổ nữa.

Nói tới đây, Thác Bạt Khai Sơn nhìn Thiển Thuỷ Thanh, nở nụ cười khổ:


  • Ngươi là địch nhân của quốc gia, tuy nhiên sĩ khả sát bất khả nhục, Thiển
    Thuỷ Thanh, ngươi là một người đáng phục, tuy nhiên đáng tiếc là ta không thể
    hàng ngươi! Nếu như ta hàng ngươi, nghĩa phụ của ta, còn có dân chúng trong
    thôn sẽ phải chịu vạ lây, đế quốc Chỉ Thuỷ không dễ thứ tha cho quân phản
    quốc! Nếu như ngươi cảm thấy thông cảm với ta, tốt nhất nên xuống một đao giết
    ta cho xong, như vậy, ta ở nơi chín suối cũng không làm cho quốc gia thất
    vọng, cũng không làm nghĩa phụ đã từng cưu mang hoạn dưỡng ta trong bấy nhiêu
    năm thất vọng, cuối cùng là không làm cho dân chúng trong thôn hổ thẹn vì
    ta...

Nghe Thác Bạt Khai Sơn nói những chuyện này, nhất thời Thiển Thuỷ Thanh cảm
thấy hơi ngạc nhiên sửng sốt.

Tên hán tử kiên cường bất khuất này cũng có nhiều chuyện chua xót trong quá
khứ như vậy sao? Trong lúc nhất thời, Thiển Thuỷ Thanh cảm thấy bùi ngùi cảm
thán.

Hắn ngây người ra một lúc, sau đó mới chậm rãi nói:


  • Ngươi giúp ta lần này, ta sẽ tha cho ngươi, để ngươi trở về Đế quốc Chỉ
    Thuỷ, được không?

Thác Bạt Khai Sơn run rẩy toàn thân:


  • Ngươi nói cái gì?

Thiển Thuỷ Thanh lạnh lùng:


  • Ta không muốn lặp lại lần thứ hai, chỉ cần trong vòng mấy ngày tới, ngươi
    làm đúng theo lời của ta, sau khi chuyện thành, ngươi muốn đi đâu ta cũng sẽ
    không thèm hỏi tới!


  • Được!


Thác Bạt Khai Sơn lớn tiếng đáp:


  • Ta tin tưởng Thiển Thuỷ Thanh ngươi là một hán tử biết giữ lời!

Thiển Thuỷ Thanh khẽ thở dài.

Thác Bạt Khai Sơn, ngươi không biết rằng ngươi đã không còn đường trở về...bởi
vì đường về của ngươi...đã sớm bị ta cắt đứt...

Lần này...thật là xin lỗi ngươi, Thác Bạt Khai Sơn...Nhưng chỉ cần dân chúng
trong thôn ngươi, kể cả nghĩa phụ ngươi còn khoẻ mạnh, chỉ cần ta có thể đánh
hạ thành Kinh Viễn, ta nhất định thay ngươi phụng dưỡng bọn họ cả một đời này!

Nghỉ ngơi một hồi, Thiển Thuỷ Thanh nói:


  • Đi thôi, nghỉ như vậy cũng đủ rồi!

Hắn đưa hai ngón tay vào miệng huýt một cái, để kêu gọi Phi Tuyết trở về.

Cuối chân trời, một tia sáng màu bạc chỉ trong khoảnh khắc đã hiện ra, phi
nhanh như điện chớp về phía Thiển Thuỷ Thanh.

Nhưng chuyện làm cho Thiển Thuỷ Thanh vô cùng kinh ngạc chính là trên lưng Phi
Tuyết còn có một người nữa!

Chính là Dạ Oanh.

Thiển Thuỷ Thanh kinh ngạc đến mức nhảy dựng lên.

Vì sao nàng lại đến đây, lại còn cỡi được trên lưng Phi Tuyết?

Phải biết rằng trừ hắn và Vân Nghê ra, Phi Tuyết không cho ai khác leo lên
lưng nó.

Thấy Thiển Thuỷ Thanh, từ xa Dạ Oanh đã hưng phấn la lên, thanh âm mơ hồ không
rõ, cũng không biết nàng đang muốn nói gì...

Đến trước mặt Thiển Thuỷ Thanh, Dạ Oanh tung mình xuống đất, khom gối hành lễ:


  • Binh sĩ Dạ Oanh tham kiến Tướng quân!


  • Vì sao ngươi lại đến đây?


Thiển Thuỷ Thanh lớn tiếng hỏi?


  • Có phải trong doanh xảy ra chuyện gì hay không?

Mặt Dạ Oanh đỏ bừng:


  • Mọi chuyện trong doanh đều tốt cả, Mộc Vệ Giáo suất lĩnh mọi người chiến
    thắng liên tiếp, bọn thổ phỉ trộm cướp căn bản không phải là đối thủ của chúng
    ta, hơn nữa quả thật các huynh đệ cũng đã được rèn luyện rất nhiều.


  • Vậy ngươi tới đây làm gì?


Dạ Oanh ngẩn người ra trong giây lát, sau đó lớn tiếng kêu lên:


  • Ta là cận vệ của Tướng quân, ngài ra ngoài lại không mang ta theo, có lý
    nào như vậy? Thảo nguyên đường xá xa xôi, phải trải qua không biết bao nhiêu
    phen dầm mưa dãi nắng, không có người quan tâm săn sóc cho ngài sao được?

Thiển Thuỷ Thanh còn muốn nói gì nữa, Dạ Oanh đã lớn tiếng kêu lên:


  • Ta biết ngài đi một mình tới là muốn tỏ lòng thành với Hùng tộc, tuy nhiên
    không lẽ đi nhiều người một chút là không có thành ý sao?


  • Ta mang Khai Sơn theo tự nhiên là có dụng ý, chiến sĩ Hùng tộc trời sinh
    tính tình dã man thô bạo, ngươi đi theo thì làm được gì?


Dạ Oanh hừ lạnh:


  • Ta lớn lên trên thảo nguyên này, hiểu biết về Hùng tộc hơn ngài rất nhiều!
    Ngài có biết đi tìm bọn họ ở đâu là nhanh nhất hay không? Ngài có biết bọn họ
    thích cái gì, cần cái gì không? Ngài có biết phong tục tập quán, sinh hoạt và
    sở thích của bọn họ không?

Thiển Thuỷ Thanh ngẩn ngơ.

Dạ Oanh giơ ngón tay cái ra chỉ chỉ vào người mình:


  • Những chuyện này bản cô nương đều biết, cho nên ngài phải mang ta đi theo,
    nếu ngài không cho ta theo, đến lúc đó cũng đừng hối hận!

Thiển Thuỷ Thanh cảm thấy đau đầu vô kể, hắn không nhịn được hỏi Thác Bạt Khai
Sơn:


  • Có phải là ta quá nuông chiều bọn họ hay không? Ngay cả lệnh của ta cũng
    dám vi phạm, lại còn trách móc ta nữa chứ!

Thác Bạt Khai Sơn gật đầu:


  • Ngươi có thể dùng quân lệnh trừng trị nàng.

Thiển Thuỷ Thanh trừng mắt lên nhìn Dạ Oanh.

Thoạt nhìn Dạ Oanh đã chuẩn bị sẵn sàng chịu phạt, nhưng xem vẻ mặt cô nàng
thì...nhìn thế nào cũng không ra bộ dáng sắp sửa chịu phạt cả...

Trên gương mặt nhỏ nhắn thông minh của nàng, ngoài khí chất kiên cường của một
binh sĩ, lúc này lộ ra vẻ bướng bỉnh của một tiểu cô nương, làm việc tuỳ hứng
bất chấp quân lệnh.

Thế nhưng Thiển Thuỷ Thanh lại bó tay chịu trói...


  • Ngựa của ngươi đâu?

Hắn chỉ còn cách trầm giọng hỏi.

Dạ Oanh thè lưỡi như quỷ nhát:


  • Ta nhìn thấy Phi Tuyết, biết ngay rằng ngài đang ở gần dây, vì muốn nhanh
    chóng được gặp ngài, ta bảo Phi Tuyết chở ta, không ngờ nó đồng ý thật! Đúng
    là chuyện hiếm có, trong Hữu Tự Doanh ngoài Tướng quân ra, ta là người thứ hai
    cỡi được Phi Tuyết! À đúng rồi, ngựa của ta chạy quá chậm, bị bỏ lại đằng sau,
    ủa, hình như nó đang chạy tới thì phải!

Dạ Oanh đưa tay chỉ, xa xa một con ngựa đang chạy như bay tới, Phi Tuyết phát
ra tiếng phì phì trong mũi, ra vẻ trách móc ngựa của Dạ Oanh quá chậm...

Thiển Thuỷ Thanh tức giận nói:


  • Vì sao nó không hất ngươi xuống đất?

Dạ Oanh cười đắc ý:


  • Phi Tuyết thích cho ta cỡi.

Thiển Thuỷ Thanh ngẫm nghĩ một chút, rồi nhìn nhìn Phi Tuyết.

Dạ Oanh tò mò hỏi hắn:


  • Ngài nhìn gì vậy?

Thiển Thuỷ Thanh không trả lời mà giơ tay chỉ Phi Tuyết lớn tiếng mắng:


  • Lần sau còn dám mê nữ sắc, đừng trách ta thiến!

Phi Tuyết vẫy đuôi tỏ vẻ rất khinh thường lời đe doạ của Thiển Thuỷ Thanh.

Nó xoay mông về phía Thiển Thuỷ Thanh.

Dạ Oanh mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Thiển Thuỷ Thanh với vẻ hung dữ, dường như
đang trách hắn ăn nói thô lỗ.

Dù sao đi nữa, nếu Dạ Oanh đã đến đây thì đành phải cho nàng đi theo thôi,
Thiển Thuỷ Thanh bất đắc dĩ nghĩ như vậy.

Thiển Thuỷ Thanh lạnh lùng buông một câu:


  • Trước tiên ngươi hãy nghe cho kỹ: Nếu mang phiền phức tới cho ta, lập tức
    ta sẽ trả ngươi về Dạ gia bảo, sau đó bắt ca ca của ngươi tới Hữu Tự Doanh!
    Tuy nhiên nếu như ngươi quả thật làm tốt...vậy không thưởng không phạt, công
    tội bù trừ!

Dứt lời, hắn giục ngựa chạy trước.

Giây phút ấy, đột nhiên Thiển Thuỷ Thanh cảm thấy mình giống như các vị Tướng
quân trong hội nghị quân sự ở Bắc Môn quan, đối với một binh sĩ chống lệnh
không tuân nhưng rất có năng lực, quả thật không có cách nào đối phó.

Đau đầu quá!

Dạ Oanh đắc ý cười to, nàng biết Thiển Thuỷ Thanh đã ngấm ngầm chấp nhận
chuyện nàng tuỳ tiện đi theo hắn.

Giây phút ấy, cảm giác ngọt ngào tràn ngập trong lòng Dạ Oanh...

Rừng đá là một phong cảnh độc đáo trên thảo nguyên.

Nó đứng sừng sững ở một dải Khắc Lặc Nhĩ phía Đông Bắc thảo nguyên, trên khắp
vùng này đâu đâu cũng thấy những tảng đá hoa cương thật lớn có hình trụ tròn
thẳng đứng. Theo truyền thuyết, đây là nơi lập nghiệp của tộc Mạc Lăng trên
thảo nguyên Phong Nhiêu, bọn họ là dân tộc giỏi về cỡi ngựa nhất, cũng là tiền
thân của người Đại Lương.

Trong quá trình tộc Mạc Lăng phát triển về phía Tây, kéo dài khoảng chừng ba
trăm năm, cuối cùng bọn họ kết hợp với dân cư bên ngoài thảo nguyên tạo thành
một tộc mới, tộc Lương.

Người Đế quốc Thiên Phong thật ra cũng chính là người Lương.

Rừng đá vào năm mươi năm trước đây vẫn còn tồn tại một ít người tộc Mạc Lăng
chân chính, bọn họ vẫn duy trì phong tục tập quán vốn có của tộc Mạc Lăng, vẫn
duy trì tập tục tìm nơi có nước có cỏ mà sống của dân du mục, vẫn duy trì bản
sắc hung hãn mạnh mẽ trước sau như một của họ.

Bọn họ là thành phần chủ yếu tạo thành thổ phỉ trên thảo nguyên.

Đế quốc Thiên Phong có diện tích là một trăm năm mươi vạn cây số vuông, trong
đó có một phần sáu diện tích là thảo nguyên. Thảo nguyên Phong Nhiêu tạo ra kỵ
binh Đế quốc Thiên Phong hùng mạnh bất khả chiến bại, đồng thời cũng vì sự tồn
tại của thảo nguyên Phong Nhiêu, Đế quốc Thiên Phong phải chịu cảnh thổ phỉ
quấy nhiễu liên miên không dứt.

Năm bốn mươi sáu lịch Thiên Phong, Hoàng đế Đế quốc Thiên Phong từng hạ lệnh
điều động mười lăm vạn đại quân kéo ra thảo nguyên Phong Nhiêu, thanh trừ thổ
phỉ trên thảo nguyên. Đại chiến kéo dài vài năm, tiêu diệt được hơn ba vạn thổ
phỉ, kể từ lúc đó, những ngày an nhàn của bọn thổ phỉ trên thảo nguyên xem như
chấm dứt. Thổ phỉ hiện tại chỉ tổ chức rải rác từng nhóm nhỏ, không đủ sinh ra
sức uy hiếp với Đế quốc Thiên Phong, cũng không có quan hệ gì với người của
tộc Mạc Lăng nữa.

Một chủng tộc đời sau tiến hành chém tận giết tuyệt đối với người đời trước,
hiện tại, người của tộc Mạc Lăng tại rừng đá đã bị giết sạch hoàn toàn, chủng
tộc giết họ rồi thế chỗ chính là Hùng tộc.

Chiến sĩ Hùng tộc thật ra cũng là một nhánh con cháu của tộc Mạc Lăng mà thôi,
chỉ là bọn họ cường tráng hơn, cũng lỗ mãng hơn các tiền bối của mình. Bọn họ
vứt bỏ cách sống du mục của tiền nhân, chuyển sang di cư qua lại giữa thảo
nguyên và rừng núi, dựa vào việc săn bắn và cướp bóc mà sinh sống, trở thành
một dân tộc có nền văn hoá độc đáo kết hợp giữa người miền núi và thổ phỉ.

Phải nói rằng người Đế quốc Thiên Phong và Hùng tộc thật ra là hai chi nhánh
có cùng một nguồn gốc tổ tông, một chi nhánh sùng bái sức mạnh đoàn thể, thành
lập ra một Đế quốc hùng mạnh, một chi nhánh sùng bái sức mạnh cá nhân, dũng sĩ
của bọn họ ai ai cũng có thể chất vô địch thiên hạ.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #71