Người đăng: khuynhtanthienha10@
Lúc chiến sự chấm dứt, trên mặt đất thây phơi la liệt.
Có thi thể chiến sĩ Hùng tộc, cũng có thi thể chiến hữu của mình…
Gần như mỗi tên chiến sĩ Hùng tộc ngã xuống, trên người đều đầy vết đao
thương.
Khắp nơi có thể thấy thi thể nát nhừ, giống như những đống thịt hỗn loạn không
còn dấu vết của sự sống.
Trên cánh đồng bát ngát cắm đầy tên, thân tên đen sì, đuôi bằng lông chim
trắng toát phất phơ theo gió…
Mộc Huyết nhìn cảnh tượng chung quanh mặt không đổi sắc, ung dung hạ lệnh.
Có những việc thấy nhiều thành quen, chỉ có cảm giác tê tái mới có thể làm cho
trong lòng thanh tĩnh, trong lòng thanh tĩnh mới có thể giữ cho mình được sinh
tồn sau một trường huyết chiến.
Một ít tân binh đang nôn oẹ, sắc mặt trắng bệch.
Vài tên lão binh tới vỗ lưng an ủi bọn chúng:
Phần lớn tân binh đi theo lão binh thu dọn chiến trường.
Bọn chúng đi theo bọn lão binh học tập cách làm thế nào cẩn thận lục tìm thi
thể, làm thế nào rút đao bổ vào thi thể địch nhân mà không hề biến sắc, bổ
địch nhân một đao, cũng bổ xuống chiến hữu một đao, giúp họ giải thoát.
Bọn lão binh giải thích như vậy.
Thiển Thuỷ Thanh lặng lẽ quan sát tất cả, hắn thầm nghĩ, thậm chí ngay cả bản
thân mình không thể xem như người bị thương.
Bản thân mình không bị gãy xương sườn, tuy cổ tay vẫn còn đau như trước nhưng
người vẫn còn nguyên vẹn, đây quả thật chính là kỳ tích.
Trên chiến trường cho tới bây giờ cũng xảy ra không ít kỳ tích.
Lôi Hoả đi tới hỏi hắn:
Ngươi giết được mấy tên?
Tính cả tên thám báo kia tổng cộng được ba tên, ngươi thì sao?
Mỗ cũng ba tên, ngươi khá lắm!
Lôi Hoả cười ha hả.
Thiển Thuỷ Thanh bĩu môi.
Lôi Hoả khoe đôi môi dày cộp, cánh tay trái của hắn treo lên, là bị búa của
một tên chiến sĩ Hùng tộc ném trúng trước khi chết. Theo như cách nói của lão
binh, hắn vẫn không được coi là bị thương.
Thiển Thuỷ Thanh hạ giọng nói, mắt nhìn cách đó không xa.
Bên đó Thích Thiên Hữu đang đứng sừng sững trong gió, trông thật cô đơn…
Hắn đang nhìn bầu trời mênh mông màu máu, trong mắt mông lung không biết đang
suy nghĩ chuyện gì.
Mộc Huyết giục ngựa chạy tới, cao giọng hỏi:
Thống kê thương vong sao rồi?
Bị thương bốn mươi hai người, đều là vết thương nhẹ. Chết ba trăm tám mươi
lăm người, trong đó có hai mươi ba lão binh, còn lại đều là tân binh. Đối
phương tử vong một trăm bảy mươi tám người… Bọn chúng tới đây chỉ có trên dưới
năm trăm, chúng ta có bốn ngàn người.
Người trả lời là Thích Thiên Hữu.
Phương Hổ giận dữ nhìn về phía xa xa.
Đó là đoàn xe của năm trăm người đi cùng hộ tống ba chiếc xe ngựa, trước khi
cuộc chiến bắt đầu tuy rằng bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng thuỷ chung
không hề tham gia chiến đấu.
Mộc Huyết hừ một tiếng bực bội, sau đó quát to:
Nhanh chóng thu dọn, thi thể các tướng sĩ tử trận bên ta thì chôn ngay tại
chỗ. Nghỉ ngơi một giờ rồi tiếp tục lên đường, cả vùng này không hề có thôn
trấn hay khách điếm, lại rất dễ bị đánh lén, mọi người nhanh nhanh tay một
chút!
Dạ!
Đám binh sĩ đáp rân.
Phương Hổ hung hăng liếc sang đoàn xe bên kia, phun một bãi nước bọt, sau đó
mở miệng mắng:
Phương Báo bên này tươi cười hớn hở ôm choàng lấy Thiển Thuỷ Thanh:
Nghe nói ngươi được Thích thiếu cứu một lần phải không? Ha ha, chúc mừng
ngươi gia nhập nhóm nợ mạng!
Nhóm nợ mạng?
Thiển Thuỷ Thanh ngơ ngác, không hiểu Phương Báo nói vậy là có ý gì.
Phương Báo đắc ý giải thích:
Kế đó, hắn đổi giọng thần bí nói với Thiển Thuỷ Thanh:
Thiển Thuỷ Thanh chấn động trong lòng, đưa mắt nhìn về phía Thích Thiên Hữu.
Lúc này Thích Thiên Hữu đã đi tới:
Nói xong hắn nghênh ngang bỏ đi. Phương Báo nhìn theo bóng Thích Thiên Hữu làm
mặt quỷ, xong bật cười ha hả.
Ngày hôm đó, Thiển Thuỷ Thanh ghi vào trong nhật ký như sau:
“Hôm nay là lần đầu tiên ta tham gia chiến đấu chính thức. Chiến đấu thật là
thảm thiết, tổng cộng ta giết được ba tên chiến sĩ Hùng tộc, cũng đã được Lôi
Hoả và Thích thiếu mỗi người cứu một lần. Nếu nói trên chiến trường còn có gì
đáng cho chúng ta cảm động, chính là tình huynh đệ hoạn nạn có nhau, cùng
chung sống chết này! Ta không biết các tướng quân nghĩ như thế nào, nhưng tại
nơi mà năm nào cũng có những trận chiến xáp lá cà dùng máu thịt để phân thắng
bại này, nhiệt huyết và trung dũng đã trở thành tiêu chuẩn để đánh giá con
người. Ta bắt đầu hiểu được thế giới này, có lẽ một ngày nào đó, ta sẽ trở
thành thích thiếu, có lẽ có một ngày… ta sẽ giỏi hơn hắn! Nhưng hắn đã trở
thành đại ca trong mắt ta, trong lòng ta… Vĩnh viễn về sau.”
o0o
Đoàn xe tiếp tục lên đường.
Sự trầm mặc đã thay thế những tiếng ồn ào huyên náo.
Bóng ma chết chóc luôn luôn bao phủ trên đầu các tân binh, đuổi mãi không đi.
Bọn chúng phát hiện, thì ra không phải dễ làm anh hùng. Máu tươi bắn ra tung
toé, những tiếng kêu gào thảm thiết trước khi chết, thị giác và thính giác bị
kích thích cùng một lúc một lần nữa hiện ra trong tâm tưởng của chúng. Giống
như những thước phim kinh điển trong điện ảnh, vĩnh viễn khắc sâu trong trí
nhớ làm cho người ta không thể nào quên.
Tất cả chuyện xảy ra hôm nay đã khắc thật sâu vào tâm khảm của mỗi tân binh,
trở thành một phần của linh hồn bọn chúng.
Có vài tên vì vậy mà sụp đổ, cũng có những tên nhờ đó mà trưởng thành.
Thần kinh tê dại bắt đầu trưởng thành khoẻ mạnh hơn, cho đến lúc bản thân mình
ngã xuống mới thôi. Sau này bọn chúng sẽ trưởng thành, trở nên những tên binh
sĩ lão luyện đáng sợ.
Lúc ấy không còn xa nữa…
Trên đường đi không thấy bọn chiến sĩ Hùng tộc xuất hiện nữa, sự căng thẳng
của mọi người cũng dần dần buông lỏng.
Qua khỏi gò Phong Xa, trước mặt chính là điếm Trú Mã, đi tiếp về phía trước sẽ
vượt qua biên giới của Đế quốc Thiên Phong, tiến vào lãnh thổ của Đế quốc Chỉ
Thuỷ. Đương nhiên Đế quốc Thiên Phong đã mang lãnh thổ trên thực tế do chính
mình khống chế để quản lý trên danh nghĩa.
Địa hình xung quanh điếm Trú Mã vô cùng trống trải, không bị hạn chế tầm nhìn.
Quét mắt nhìn một vòng, chỉ thấy cỏ xanh đến tận chân trời, làm cho lòng người
cảm thấy thanh thản thoải mái.
Phương Hổ đi đầu tiên, đưa tay vẫy vẫy Thiển Thuỷ Thanh, Thiển Thuỷ Thanh lập
tức giục ngựa chạy tới, Phương Hổ nói:
Lúc này Thích Thiên Hữu đang ngồi trên lưng ngựa, nhìn thấy Thiển Thuỷ Thanh
cỡi chiến mã mới đổi chạy tới, mỉm cười nói với hắn:
Ta tìm ngươi là có chuyện muốn hỏi ngươi.
Chuyện gì vậy?
Sáng hôm qua khi chiến đấu, ta thấy ngươi có một thanh chuỷ thủ dường như
rất sắc bén, có thể cho ta mượn xem thử không?
Thiển Thuỷ Thanh lấy thanh chuỷ thủ trong lồng ngực ra.
Dưới ánh mặt trời, thanh chuỷ thủ loé ra ánh sáng sắc bén lạnh lẽo, Thích
Thiên Hữu nheo mắt lại, cầm chuỷ thủ trong tay ngắm nghía cẩn thận một hồi,
sau đó mới hỏi:
Làm sao sản xuất ra được vũ khí như vầy? Ta chưa từng thấy qua, nó được làm
bằng chất liệu gì vậy? Không phải đồng không phải sắt nhưng vô cùng cứng rắn,
tạo hình cũng rất tốt, khi cầm vô cùng thoải mái.
Tên nó là Hổ Nha… về chất liệu tạo ra… chỉ là sắt có pha thêm một chút gì
đó vào mà thôi. Ta cũng không biết cụ thể nó là cái gì, khi xưa lúc cha ta còn
trẻ vô tình cứu được một lão nhân, thanh Hổ Nha này là do vị lão nhân ấy tặng,
sau đó cha ta truyền lại cho ta.
Thiển Thuỷ Thanh chỉ có thể thuận miệng nói bừa.
Có một số việc vĩnh viễn không có cách nào giải thích. Chẳng lẽ nói với hắn
rằng đây là thanh đao quân dụng do thế giới khác dùng kỹ thuật tiên tiến nhất
chế tạo ra hay sao? Quên đi, tốt nhất cứ đổ chuyện này cho một bậc thế ngoại
cao nhân là xong.
Nghe vậy, Thích Thiên Hữu thở ra thật dài:
Thế gian rộng rãi bao la, kỳ nhân dị sĩ đâu đâu cũng có, vị lão nhân kia
nhất định là vị đại sư luyện khí xuất sắc nhất trên đời. Đáng tiếc, phải chi
trong quân chúng ta cũng có chú tạo sư (thợ rèn) như vậy thì tốt quá.
Xem ra Thích thiếu rất thích thanh đao này, hay là ta tặng nó cho ngươi đó!
Thiển Thuỷ Thanh tuỳ ý nói.
Thích Thiên Hữu nhìn hắn tỏ vẻ kỳ quái:
Thiển Thuỷ Thanh nghe vậy giật mình kinh hãi, chuyện này quả thật hắn chưa bao
giờ nghĩ tới. Từ thế giới trước kia tới đây hắn vốn không mang theo gì nhiều,
thanh Hổ Nha này là một trong số đó, cũng là một thứ có giá trị thực dụng
nhất. Trong thế giới tôn sùng võ lực này, không ngờ có thể mang thần binh lợi
khí đi bán như vậy, quả thật là hắn không ngờ tới.
Hắn vội hỏi.
Thiển Thuỷ Thanh ngơ ngác nghe Thích Thiên Hữu nói một hồi, không ngờ chỉ một
thanh Hổ Nha lại có thể làm cho hắn tỏ ra cảm khái như vậy. Tuy nhiên Thiển
Thuỷ Thanh vẫn cười cười:
Thích Thiên Hữu vẫn lắc đầu:
Thiển Thuỷ Thanh khẽ run trong lòng.
Thích Thiên Hữu mỉm cười:
Ta muốn nói cho ngươi nghe, ngươi muốn nghe không?
Bí mật gì vậy?
Ta… sắp chết!
Thích Thiên Hữu chậm rãi nói:
Dường như có một luồng sét đánh thật mạnh vào người Thiển Thuỷ Thanh, toàn
thân hắn run lên, kêu to:
Thích Thiên Hữu bị tiếng gọi ‘đại ca’ của Thiển Thuỷ Thanh làm cho ngây ngẩn
cả người, hắn nhìn Thiển Thuỷ Thanh một hồi, sau đó nở nụ cười:
Mặt Thiển Thuỷ Thanh ửng đỏ.
Thích Thiên Hữu vỗ vỗ bả vai Thiển Thuỷ Thanh nói:
Năm nay ta hai mươi lăm tuổi, đệ mới hai mươi ba, ta lại là lão binh, làm
đại ca của đệ cũng không phải là quá phận. Còn có ba mươi chín ngày nữa, chính
là sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của ta, cũng chính là ngày chết của ta. Tới
ngày đó đệ nhớ thắp cho ta nén nhang, cũng không uổng công ta thu nhận đệ làm
đệ đệ.
Vì sao huynh lại xác định ngày đó huynh sẽ chết?
Bởi vì những lời này là một vị trí giả chân chính nói cho ta biết, cả đời
này ông ta từng tiên đoán qua rất nhiều chuyện, chưa sai chuyện nào!
Thích Thiên Hữu thành thật trả lời hắn.
Lúc nói câu này vẻ mặt của hắn tiêu sái ung dung, dường như không phải hắn
đang nói về cái chết của chính mình, mà là của một người xa lạ nào khác. Cảm
giác cười xem gió thổi mây bay, sống chết mang mang, lạt mùi sinh tử, không
vui cũng chẳng buồn chính là như vậy sao?
Hắn cũng không nói vị đại sư nói ra lời tiên đoán đó là ai, lúc này trước mặt
Thiển Thuỷ Thanh trời đất quay cuồng.
Đột nhiên Thiển Thuỷ Thanh phát hiện ra, sự hiểu biết của mình về thế giới này
vẫn như cũ, là quá ít. Chuyện duy nhất hắn hiểu được chính là vòng quay của
luân hồi sinh tử vẫn quay đều, cuối cùng không một người nào có thể thoát
khỏi….
Hoặc là chính bản thân mình chính là một người duy nhất từng thật sự chết qua
một lần, rồi lại đi sang thế giới khác được một sinh mạng mới. Nhưng rồi hắn
lại lần nữa dấn thân vào lò luyện, để cảm nhận cảm giác sinh ly tử biệt… Có lẽ
đến một ngày nào đó hắn cũng sẽ thật sự chết đi, không còn cơ hội sống lại
nữa, nhưng đến lúc đó…
Rốt cuộc sống là như thế nào, chết là như thế nào, hắn đã không còn phân biệt
được rõ ràng…
Trong lúc Thiển Thuỷ Thanh còn đang buồn bã, tiếng gào thét bén nhọn lại vang
lên lần nữa…
Tiếng kêu gào kéo dài điên cuồng pha lẫn nét thê lương…
Tiếng gào thảm thiết thê lương ấy một lần nữa phá vỡ trời không, làm kinh động
tất cả mọi người.