Sa Bàn Mô Phỏng


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Mỗi ngày Thiển Thuỷ Thanh đều ngồi nghiên cứu trên sa bàn này, cũng không biết
đã mất bao nhiêu thời gian, trong đầu chỉ lẩn quẩn một câu hỏi duy nhất: Làm
thế nào để đánh hạ thành Kinh Viễn?

Chuyện đáng tiếc chính là, thành Kinh Viễn không phải là Nam Môn quan, Bão Phi
Tuyết cũng không phải là Kinh Trung Thủ, nên cho đến bây giờ, Thiển Thuỷ Thanh
cũng chưa nghĩ ra được phương pháp công thành nào hoàn hảo cả.

Theo như vị trí hai người đang đứng, hiển nhiên là Mộc Huyết công, Dạ Oanh
thủ. Tuy nhiên nhìn theo sự phân bố của cờ xí, Mộc Huyết giữ cờ đỏ, binh lực
trong tay chỉ có hai vạn, nhưng đã đưa được hai Doanh lên tới đầu thành. Trong
lúc nhất thời trên đầu thành Kinh Viễn, cờ hai màu xanh đỏ tung bay lẫn lộn,
binh lực trong tay Dạ Oanh bằng với Mộc Huyết, nhưng không cách nào ngăn cản
được bước tiến công thành của hắn.

Lúc này Dạ Oanh nói với giọng không phục chút nào:


  • Tướng quân, xin ngài nói vài câu công bằng, có phải Mộc Vệ Giáo cố ý xem
    thường ta không hiểu biết gì về quân sự hay không? Rõ ràng trên tường thành
    của ta đã điều đến năm trăm binh sĩ, nhưng vẫn không thể ngăn cản được phân
    đội sáu trăm binh sĩ của hắn bất ngờ cường công? Binh thư có câu, phép thủ
    thành, trừ phi bên công có binh lực gấp ba lần bên thủ, nếu không không thể
    nào công được dễ dàng. Binh lực của Mộc Vệ Giáo cũng không nhiều hơn ta bao
    nhiêu, vì sao hắn cho rằng sáu trăm người của hắn có thể đánh thắng năm trăm
    người của ta?

Thiển Thuỷ Thanh bật cười ha hả:


  • Sao hả, ngươi cũng thường xuyên xem binh thư hay sao?

Dạ Oanh chu cao đôi môi nhỏ nhắn, trong bộ dáng hết sức đáng yêu:


  • Muốn làm Tướng quân đương nhiên là phải chuẩn bị từ sớm.

Thiển Thuỷ Thanh và Mộc Huyết liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu cười.

Thiển Thuỷ Thanh cười nói:


  • Phép dùng binh thiên biến vạn hoá, dưới tình huống hai phe có binh lực
    ngang nhau, quả thật là bên thủ thành chiếm ưu thế rất lớn, nhưng cách thức
    chỉ huy càng quan trọng hơn nhiều so với ưu thế về địa lợi. Nếu chỉ đơn thuần
    dựa vào địa thế để đối phó với địch nhân, vậy chính là tự tìm đường chết, phải
    làm sao điều phối binh lực, phối hợp địa hình đánh lén địch nhân mới là điều
    quan trọng nhất! Nếu Mộc thiếu đã nói hắn sáu trăm quân của hắn có thể thắng
    được năm trăm quân của ngươi, vậy nhất định là có lý do, ta không rõ tình hình
    xảy ra trước đó, Mộc thiếu, ngươi giải thích đi!

Mộc Huyết mỉm cười:


  • Là vì sau khi Dạ Oanh thấy quân ta lên được đầu thành rồi, lúc ấy nàng mới
    điều quân tới chống đỡ. Ngươi xem quân ta đã lên được đầu thành, sao thể dễ
    dàng bị cánh quân nho nhỏ của nàng hất xuống kia chứ? Sa bàn mô phỏng của
    chúng ta chỉ có thể lấy cờ xí biểu thị cho binh lực chiến lực, nhưng còn tốc
    độ hành quân, tầm quan sát, chiến lực tăng giảm, sĩ khí mạnh yếu, những điểm
    này trên sa bàn không thể nào thể hiện, mỗi người cần phải tự hiểu trong lòng.
    Theo cách nhìn của Dạ Oanh, cánh quân năm trăm người của nàng vừa điều tới,
    quân ta phải ngoan ngoãn lui xuống dưới thành!

Thiển Thuỷ Thanh ngẩn ra, sau đó bật cười ha hả:


  • Dạ Oanh, phép dùng binh kỵ nhất là để bên mình rơi vào tình thế bị động,
    thấy chiêu nào đỡ chiêu đó, đi sau đối phương. Ngươi dùng binh như vậy, cho dù
    là có hai vạn người đi nữa, cũng không thể nào ngăn được thế tiến công của sáu
    trăm quân Mộc thiếu!

Dứt lời, Thiển Thuỷ Thanh liền chỉ vào sa bàn, giảng giải các yếu quyết công
thành một cách rõ ràng tỉ mỉ cho Dạ Oanh.

Dưới sự hướng dẫn tận tình của Thiển Thuỷ Thanh, sự hiểu biết về chiến tranh
của Dạ Oanh mới dần dần sáng tỏ.

Chiến tranh là một môn học sâu xa ảo diệu.

Một bậc thầy tài giỏi về chiến tranh, ngoài việc phải nắm rõ cách thức hành
quân đánh trận, bày binh bố trận, cổ vũ sĩ khí trong khi chiến đấu ra, còn
phải có sự lĩnh ngộ về những chuyện bên ngoài chiến tranh.

Thí dụ như làm cách nào cai quản cấp dưới, làm cho bọn chúng phục vụ quên
mình; thí dụ như phải giỏi lợi dụng tất cả những điều kiện có lợi cho mình như
thiên thời địa lợi; thí dụ như làm cách nào để có thể tập kích bất ngờ, đánh
cho đối thủ trở tay không kịp.

Chiến tranh là một môn học toàn diện, rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt không làm
người ta chú ý, nhưng đến thời khắc quan trọng có thể quyết định thắng bại của
một trận chiến.

Chiến tranh cũng là một môn học dạy cho con người không từ bất cứ thủ đoạn tồi
tệ nào để đạt được mục tiêu cuối cùng và duy nhất là thắng lợi, kẻ nhân từ mềm
lòng là không có tư cách gặt hái thắng lợi.

Chiến tranh là cuộc chiến so về thực lực, so về tố chất tâm lý, so về năng lực
của quan chỉ huy hai bên, nhưng điều quan trọng nhất chính là...

Chính là so về năng lực khống chế nhịp độ của trận chiến!

Đánh trận cũng như đánh cờ, làm cho đối phương phải đi theo ý mình vẫn hay hơn
nhiều so với chuyện để cho đối phương đi theo ý hắn!

Cho tới bây giờ, có rất nhiều người có một ý nghĩ sai lầm về trận chiến công
thủ thành, đó là họ nghĩ phe thủ thành lúc nào cũng chiếm ưu thế hơn phe công
thành, dù sao bên phe thủ thành vẫn chiếm ưu thế về địa lợi.

Nhưng giống như đã nói qua ở trên, chiến tranh là một môn học toàn diện, điều
kiện quyết định thắng bại của một trận chiến cũng không chỉ có địa thế mà
thôi.

Sĩ khí cao hay thấp, tố chất của binh sĩ, năng lực của quan chỉ huy, những
điểm này so với địa thế cũng có tác dụng quyết định không kém.

Cho dù gạt yếu tố này sang một bên, phe công thành ở vào hoàn cảnh không có ưu
thế về địa hình, cũng còn có một ưu thế khác mà phe thủ thành không thể nào có
được, đó chính là quyền quyết định tấn công.

Khi nào thì tấn công, bắt đầu tấn công từ chỗ nào, tấn công với cường độ mạnh
hay yếu, thời gian tấn công kéo dài trong bao lâu, tất cả những chuyện này đều
là do phe công thành quyết định, phe thủ không có tư cách lên tiếng.

Quyền chủ động này có nghĩa là nhịp độ của cuộc chiến được phe công thành
khống chế trong tay ngay từ đầu.

Bọn họ muốn đánh thế nào thì đánh, đối thủ chỉ có thể theo đó mà chống đỡ,
không có quyền thay đổi.

Không lẽ trong lúc phe công dốc hết toàn lực cường công ngoài tường thành phía
Tây, với mục đích là leo lên để chiếm lĩnh đầu thành, phe thủ lại có thể chạy
tới thủ ở cửa thành sao?

Một người giỏi công thành, tức là có thể bắt đối phương phải điều động binh
lực theo ý của mình qua quá trình tấn công, cuối cùng bắt đối phương phải làm
theo ý mình một cách bị động, vì ứng phó bị động như vậy mà để lộ ra sơ hở
trong phòng thủ, cuối cùng thực hiện chiến lược đột phá tại điểm sơ hở ấy, từ
đó phá tan toàn tuyến phòng thủ của đối phương mà đi đến thắng lợi.

Chỉ cần đạt được mục tiêu, cho dù trong quá trình tấn công chết bao nhiêu
quân, phe công thành vẫn có thể chấp nhận.

Mà một kẻ thủ thành giỏi còn phải biết khám phá biến hoá bất kể đối phương chỉ
huy điều hành như thế nào, tuyệt không để quân mình rơi vào trong bẫy của đối
thủ.

Chỉ có một kẻ chỉ huy thủ thành kém cỏi nhất mới phân bố rải đều tất cả binh
lực ra khắp nơi, tạo cơ hội cho đối phương tập trung tấn công một đòn toàn lực
mà phá.

Bởi vậy thông thường mà nói, Tướng quân thủ thành càng phải am hiểu về việc
tấn công hơn Tướng quân công thành, bởi vì họ phải lĩnh ngộ trong chớp nhoáng
ý đồ của kẻ tấn công, từ đó nhanh chóng phá giải.

Trên đời này có Tướng quân giỏi về tấn công mà không giỏi về phòng thủ, chuyện
này không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng tuyệt đối không có Tướng quân giỏi về
phòng thủ mà không giỏi về tấn công.

Bởi vì nếu không biết tấn công, vậy sẽ không biết cách phòng thủ, nhưng nếu
biết phòng thủ rồi, rất dễ dàng biết cách tấn công.

Cũng vì nguyên nhân ấy, một đại tướng thủ thành tài giỏi như Phạm Tiến Trung,
cho dù là ở Đế quốc Thiên Phong cũng là nhân tài hiếm có. Cũng vì như vậy, hắn
mới có thể tranh phong với Bão Phi Tuyết bên trong Đế quốc Chỉ Thuỷ.


  • Ngươi xem, Mộc thiếu chỉ dùng có ba ngàn nhân mã ở nơi này, ngươi lại điều
    động binh lực gấp bốn lần để nghênh đón quân địch, như vậy khác nhau ở chỗ
    nào? Chẳng lẽ không cần phải thủ hay sao? Ngươi có chú ý tới một góc nhỏ không
    ai để ý kia hay không, ở đó có một cây cờ đỏ nho nhỏ. Chính cây cờ đỏ biểu thị
    cho một ngàn quân ấy, mới là sát chiêu chân chính của Mộc thiếu.

Thiển Thuỷ Thanh chỉ vào sa bàn mà giảng giải thao thao bất tuyệt:


  • Phàm chiến đấu sa trường, địch yếu thì dẫn dụ, địch mạnh thì dùng kế tập
    kích bất ngờ, địch đông thì dùng kế làm cho địch mê hoặc, địch yếu thì lấn
    tới, những biến hoá đầy hiểm trá này hơn xa tất cả tâm cơ mưu lược. Cho nên
    lúc ngươi thấy quân địch đang mạnh, rất có thể là chúng đang yếu, lúc ngươi
    thấy quân địch đang yếu, rất có thể là chúng đang mạnh. Góc nhỏ mà ngươi không
    chú ý đó, có lẽ còn có một cánh quân của địch đang âm thầm mai phục nhắm vào
    chỗ yếu hại của ngươi. Người ta thường nói quân nhân rất quê mùa, lại không
    biết rằng trên thế gian này, phàm những tướng giỏi có tài cầm binh, tuyệt đối
    không phải là những kẻ thất phu thô lỗ. Năm đó Liệt Tổng Suất anh dũng vô
    song, cuối cùng cũng hiểu ra rằng, chính là nhờ vào năng lực chỉ huy trên chốn
    sa trường mới đưa ông ta lên địa vị Tổng Suất, chứ không phải là nhờ vào một
    thân võ công tuyệt thế của ông ta. Cho nên nếu như ngươi muốn làm Tướng quân,
    chỉ học thuộc binh thư thì còn xa mới đủ!

Phía sau, Mộc Huyết đột nhiên chêm vào một câu:


  • Nhớ kỹ, một vị Tướng quân giỏi luôn có thể làm cho địch nhân nhìn thấy
    những gì mà mình muốn cho hắn nhìn thấy. Còn một Tướng quân bất tài, vĩnh viễn
    chỉ biết nhìn thấy cái mà địch nhân muốn cho hắn thấy, còn bản thân hắn lại
    không phát hiện ra chuyện ấy!

Dạ Oanh dạ với vẻ nghiêm túc.

Ngẫm nghĩ một hồi, nàng nói:


  • Là ta đánh giá sai binh lực của Mộc Vệ Giáo, về sau ta sẽ không phạm sai
    lầm như vậy nữa!

Thiển Thuỷ Thanh lắc đầu cười nói:


  • Diễn luyện trên sa bàn mô phỏng, mỗi một bước đi của địch đều lọt vào trong
    mắt ngươi. Nhưng trên chiến trường thật sự rộng lớn hàng ngàn mét, có hàng
    ngàn hàng vạn binh sĩ, khói lửa bao phủ khắp nơi, căn bản là ngươi không có
    khả năng nhìn được rõ ràng từng biến hoá của địch nhân. Cho nên muốn diễn
    luyện một cách nghiêm túc, phải thêm yếu tố không thể nhìn thấy này vào mà
    tính toán. Có rất nhiều lúc sự chênh lệch về tài trí của quan chỉ huy hai bên
    được phân biệt bằng sự đánh giá hành động của đối phương như thế nào. Ngươi
    làm cách nào tìm ra trên chiến trường thiên biến vạn hoá kia một điểm biến hoá
    dù nhỏ nhưng quan trọng nhất, chính là nhân tố quyết định ngươi có phải là một
    vị Tướng quân tài giỏi hay không!

Nói đến đây, Thiển Thuỷ Thanh thở dài đầy vẻ tiếc nuối:


  • Đáng tiếc, Bão Phi Tuyết không phải là ngươi, nếu ta có thể làm cho hắn
    phạm sai lầm trong phỏng đoán cách mà chúng ta bố trí binh lực, như vậy chuyện
    đánh hạ thành Kinh Viễn không còn là một chuyện khó khăn nữa!

Nói đến đây, đột nhiên trong đầu Thiển Thuỷ Thanh thoáng hiện linh quang,
dường như hắn vừa nghĩ ra điều gì đó...

Trong chiến tranh, chuyện nguồn tin không đúng là yếu tố khảo nghiệm quan
trọng nhất đối với bọn quan tướng. Trong lịch sử chiến tranh, có rất nhiều sai
lầm mà đời sau thấy là vô cùng ngu xuẩn, thường là không phải vì quan chỉ huy
bất tài, mà chính vì nguyên nhân thiếu thốn nguồn tin cần thiết.

Chỉ cần một chút biến hoá nho nhỏ cũng đã đủ thay đổi toàn bộ thế cục.

Nếu...mình có thể đưa cho Bão Phi Tuyết một tin tức sai lầm...

Giây phút ấy, ý niệm trong đầu Thiển Thuỷ Thanh xoay chuyển liên tục, hắn đột
nhiên như hiểu ra được chuyện gì...

Thiển Thuỷ Thanh đột ngột hỏi:


  • Mộc thiếu, nếu như ta đưa một cánh quân ba trăm binh sĩ lên đầu thành, nếu
    ngươi là Bão Phi Tuyết, ngươi sẽ phái ra bao nhiêu người chặn đánh, và phỏng
    đoán trong thời gian bao lâu sẽ khống chế lại được chỗ đầu thành vừa bị quân
    ta chiếm?

Mộc Huyết ngẩn người ra, ngẫm nghĩ một chút mới trả lời:


  • Nhiều nhất là năm trăm người, trên đầu thành Kinh Viễn có đường cho ngựa
    chạy, còn có hầm dành cho quân mai phục, binh sĩ phe công trèo lên đầu thành
    chẳng khác nào lâm vào giữa vòng vây trùng điệp, cho nên phái ra nhiều quá sẽ
    không cần thiết, chỉ lãng phí mà thôi.

Thiển Thuỷ Thanh gật đầu hài lòng:


  • Đúng, chính là đạo lý này! Trên thế gian này, những câu trả lời sai luôn có
    rất nhiều, nhưng câu trả lời chính xác lại chỉ có một! Bão Phi Tuyết thân là
    đệ nhất danh tướng của Đế quốc Chỉ Thuỷ, tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm
    thô thiển là dễ dàng lãng phí binh lực. Cho nên...

Thiển Thuỷ Thanh trầm ngâm một chút:


  • Nếu chúng ta có thể làm cho Bão Phi Tuyết sai lầm trong việc phỏng đoán
    binh lực và chiến lực của chúng ta, có lẽ chúng ta có thể giết cho hắn trở tay
    không kịp.

Mộc Huyết vội hỏi:


  • Đánh giá sai lầm là sao?

Thiển Thuỷ Thanh cười hăng hắc:


  • Có một cánh quân ta vẫn muốn có trong tay, nhưng cánh quân này toàn bộ
    người trong thiên hạ cho tới nay cũng chưa có được. Nhưng ta vẫn muốn thử xem
    có thể thu phục được bọn họ hay không, chỉ cần làm được chuyện này, ta tin
    tưởng rằng ta sẽ làm cho Bão Phi Tuyết phải giật mình kinh hãi!

Giây phút ấy, nhìn ánh mắt đầy kiên quyết của Thiển Thuỷ Thanh, lòng Mộc Huyết
khẩn trương, nhưng chỉ chớp mắt đột nhiên tỉnh ngộ, kêu to:


  • Ngươi muốn chiêu mộ bọn chiến sĩ Hùng tộc hay sao?


  • Đúng vậy, chính là chiêu mộ bọn họ!


Thiển Thuỷ Thanh vừa nói vừa đấm một quyền lên sa bàn.


  • Chỉ có sử dụng cánh quân bộ binh cận chiến mạnh nhất trên thế gian này mới
    thích hợp mà thôi, như vậy chuyện đánh hạ thành Kinh Viễn cũng dễ như trở bàn
    tay!

Hắn trầm giọng nói.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #69