Người đăng: khuynhtanthienha10@
Hôm nay Thiển Thuỷ Thanh đang ở trong doanh trướng của mình xem bản đồ, nghiên
cứu tin tức tình báo của tiền phương.
Có tin tức truyền đến rằng, cuộc chiến của đại quân Đế quốc Thiên Phong tấn
công thành Kinh Viễn đã bắt đầu, hai bên giao chiến đã nhiều ngày, tổn thất
nặng nề. Quả nhiên Bão Phi Tuyết từ thành Đại Lương vội vàng trở về, còn mang
theo hơn một vạn quân tiếp viện, làm cho binh lực của quân thủ thành Kinh Viễn
lên tới gần năm vạn người, gần như bằng với binh lực của phe công thành.
Bão Phi Tuyết đích thân ra tiền tuyến chỉ huy chiến đấu, nhờ vậy sĩ khí của
quân đội không sút giảm chút nào, cho đến nay quân Đế quốc Thiên Phong vẫn
chưa chiếm được một chút ưu thế nào cả.
Hơn nữa thành Kinh Viễn không phải là Bắc Môn quan, bản thân nó là một thành
thị lớn, có số dân chúng bên trong là mười lăm vạn người.
Đám dân chúng trong thành cũng bị điều động vào trận chiến thủ thành này, liều
chết chống lại quân Đế quốc Thiên Phong.
Thiển Thuỷ Thanh không biết số dân chúng ấy có phải là tự nguyện tham gia thủ
thành hay không, nhưng hắn biết rằng thành Kinh Viễn có dân chúng làm cơ sở,
đương nhiên lại càng khó đánh hơn Bắc Môn quan.
Đế quốc Chỉ Thuỷ đã tới gần bờ vực của diệt vong mất nước, tuy bọn họ không có
biên giới kéo dài ngàn dặm, nhưng cũng không có dũng sĩ thiện chiến. Chinh
chiến liên tục kéo dài trong nhiều năm đã sớm làm cho quốc lực của Đế quốc Chỉ
Thuỷ trở nên điêu đứng, hiện tại trận đánh thành Kinh Viễn này chính là chất
xúc tác đẩy nhanh sự sụp đổ của bọn họ mà thôi.
Tuy nhiên nếu như muốn đánh chiếm được thành Kinh Viễn, Đế quốc Thiên Phong
vẫn cần phải trả một cái giá không nhỏ chút nào.
Lúc này đây thành Kinh Viễn sẽ không cho bất cứ kẻ nào cơ hội tập kích bất
ngờ.
Trong lúc Thiển Thuỷ Thanh còn đang suy nghĩ xem làm thế nào đánh chiếm được
thành Kinh Viễn, Cẩu Tử từ ngoài bước vào bẩm báo:
Cái gọi là đội dự bị số Ba, chính là cái tên mà Thiển Thuỷ Thanh đặt cho cánh
quân thiếu gia kia, cũng chính là đội dự bị xếp hàng thứ ba. Nói trắng ra trừ
phi Hữu Tự Doanh gặp phải hoạ diệt Doanh, nếu không thì đội dự bị số Ba này
không có cơ hội ra chiến trường.
Thiển Thuỷ Thanh tiện tay nâng chung trà lên hớp một ngụm, loại trà Long Tuyền
thượng hạng này cũng là nhờ phúc của đám thiếu gia kia, Thiển Thuỷ Thanh hắn
mới có cơ hội uống:
Sắc mặt Cẩu Tử hơi có vẻ khó coi:
Thiển Thuỷ Thanh nhướng mày:
Cẩu Tử lấy hết can đảm la to:
Phụt!
Hớp trà còn trong miệng Thiển Thuỷ Thanh đã chuyển vị trí qua mặt Cẩu Tử.
Lôi Hoả quả thật đang phát hoả.
Sáng sớm hôm nay hắn mang theo người ra bên ngoài, chỉ mang về được mười mấy
tên thiếu gia. Hiện tại Hữu Tự Doanh tiếng xấu đồn xa, tất cả bọn nhà giàu
nghe đến tin tức bọn họ lập tức nhanh chân chạy trốn, hắn vất vả cả ngày chỉ
bắt được mười mấy tên chậm chân mà thôi.
Lôi Hoả tuyệt đối không thể nào ngờ được, không ngờ trong số mười mấy tên
thiếu gia ấy lại lọt vào một nữ nhân.
Hiện tại cô nương này đang đứng trước mặt hắn, vẻ mặt giận dữ, miệng lớn tiếng
kêu la:
Lôi Hoả đang toát mồ hôi hột.
Lúc Thiển Thuỷ Thanh tới, tiểu cô nương kia vẫn còn kêu la không ngớt.
Thiển Thuỷ Thanh vui vẻ hỏi Lôi Hoả:
Lôi Hoả đáp với giọng buồn bực:
Tiểu cô nương này là con gái Bảo chủ Dạ gia bảo Dạ Thương Lan ở Lâm Thành,
tên là Dạ Oanh, nàng còn một người anh tên là Dạ Không, vốn là anh em sinh
đôi. Lúc chúng ta đi tới Dạ gia bảo, tiểu nha đầu này ăn mặc giống hệt nam
nhân, hỏi ai là Dạ Không, nàng nói chính là nàng, sau đó...
Sau đó các huynh đệ liền bắt nàng về đây phải không?
Ánh mắt Thiển Thuỷ Thanh không giấu được nét cười.
Lôi Hoả bất đắc dĩ gật đầu:
Dạ Thương Lan là đại hào nổi danh trong võ lâm, nhắc tới tuyệt chiêu Phong Vũ
Đao của hắn người người đều biết, đương nhiên con gái của hắn cũng có tài thật
sự.
Thiển Thuỷ Thanh hỏi:
Lôi Hoả than thở:
Giọng nói của Lôi Hoả mang theo nỗi buồn vô hạn.
Theo trực giác, Thiển Thuỷ Thanh cảm thấy Lôi Hoả chưa chắc đã muốn đuổi tiểu
cô nương kia trở về.
Lúc này hắn cẩn thận quan sát tiểu cô nương tên là Dạ Oanh kia, dưới ánh trăng
trong trẻo, mái tóc tiểu cô nương xoã xuống rối tung, gương mặt nổi bật lên
một vẻ cương quyết không lùi.
Tuy tuổi nàng còn nhỏ, nhưng xem ra cũng là một mỹ nhân.
Thiển Thuỷ Thanh hỏi nàng:
Dạ Oanh nghiến răng đáp:
Đám tướng sĩ bên cạnh bật cười ha hả thật to, vô cùng phóng túng, trong giọng
cười lộ ra vẻ khinh miệt.
Một tên binh sĩ cất tiếng kêu to:
Tiếng cười càng vang to, lộ vẻ kiêu ngạo hơn khi trước.
Thiển Thuỷ Thanh giơ tay trái lên cao, tiếng cười lập tức ngưng bặt. Hữu Tự
Doanh quân quy như núi, không ai dám nghịch ý Thiển Thuỷ Thanh.
Lúc này Thiển Thuỷ Thanh trầm giọng nói:
Trong mắt Dạ Oanh toát ra lửa giận bừng bừng:
Thiển Thuỷ Thanh hơi sững sờ:
Mặt Dạ Oanh hơi ửng đỏ nhưng không nói lời nào, hiển nhiên nhìn nhận lời Thiển
Thuỷ Thanh là đúng.
Thiển Thuỷ Thanh thấy vẻ ngoài của Dạ Oanh càng lúc càng trở nên mê hoặc.
Rốt cục là nguyên nhân gì khiến cho một nữ nhân liều lĩnh đến tòng quân? Vì
muốn đấu tranh cho nữ quyền sao? Đừng nói giỡn, Thiển Thuỷ Thanh tuyệt đối
không tin lý do này!
Tuy nhiên hắn vẫn gật gật đầu:
Xung quanh lại nổi lên tràng cười ha hả.
Ai biết được trước khi bọn họ bắt người, có nhận ra nàng là nữ nhân hay không?
Rất có khả năng bọn Lôi Hoả đã nhận ra, nhưng vẫn giả vờ như không biết!
Thiển Thuỷ Thanh cười nói:
Được rồi, ngươi đã khao khát nhập ngũ như vậy, ta đáp ứng với ngươi một lần
cũng chẳng đáng gì!
Thiển thiếu!
Lôi Hoả kêu to.
Thiển Thuỷ Thanh đưa cao tay cắt lời hắn:
Lúc ấy không ai ngờ được, Dạ Oanh đột nhiên lắc đầu:
Nàng đưa tay chỉ thẳng vào mặt Lôi Hoả, hét to:
Ngóc tay trắng như bạch ngọc chỉ ngay vào chóp mũi Lôi Hoả hơi run rẩy, lập
tức Lôi Hoả cảm thấy xúc động khó tả bằng lời.
Không ngờ nữ nhân này gọi hắn là đại ngốc!
Mấy tên binh sĩ thủ hạ của Lôi Hoả chung quanh cố nén cho khỏi bật cười, nhìn
bề ngoài bọn chúng vô cùng mất tự nhiên, có vẻ rất là vất vả.
Thiển Thuỷ Thanh bật cười ha hả.
Hắn xoay người đi vào trong doanh, vừa đi vừa nói:
Hắn lại nói tiếp:
Ánh mắt Dạ Oanh lập tức sáng ngời, tràn đầy hưng phấn.
Một phút sau, Dạ Oanh đã xuất hiện trước mặt Thiển Thuỷ Thanh.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người đang nhìn mình chăm chú, nàng cầm một vò
rượu giơ lên uống ừng ực.
Ném vò rượu sang một góc doanh khiến cho nó vỡ tan tành, nàng nói với giọng
tràn đầy hào khí:
Binh sĩ Dạ Oanh, báo danh với Thiển Tướng quân!
Ngồi đi!
Thiển Thuỷ Thanh hờ hững nói:
Mặt Dạ Oanh trong nháy mắt đỏ bừng.
Thiển Thuỷ Thanh nhìn nàng, nói với giọng đầy thâm ý, sau đó ực hết một chung
rượu lớn.
Lúc trăng đã lên cao, hai nhóm người của Phương Hổ và Mộc Huyết cũng đã trở
lại.
Xa xa, Phương Hổ thấy Thiển Thuỷ Thanh liền đứng nghiêm ngoài mảnh đất trống
trước cửa doanh trình báo:
Đang nói bỗng ngưng bặt, Phương Hổ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào phía sau Thiển
Thuỷ Thanh.
Dạ Oanh thân mặc quân trang, đang uy phong lẫm lẫm đứng ở phía sau Thiển Thuỷ
Thanh. Trời sinh nàng có một gương mặt xinh đẹp quyến rũ, cho dù là kẻ ngốc
cũng có thể nhìn ra đó là một mỹ nhân.
Giờ phút này Phương Hổ vừa thấy Dạ Oanh, hồn vía đã bay đi đâu mất.
Phương Hổ lắp bắp hỏi, không ít binh sĩ xông lên.
Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười nói.
Mặt Phương Hổ lập tức sa sầm:
Dạ Oanh bước tới một bước:
Phương Hổ hừ lạnh:
Giường làm chuyện ấy, vậy còn có thể giết được, nếu không chỉ sợ chưa ra tới
chiến trường, ngươi đã bị sát khí ngập trời làm cho sợ hãi mà chết!
Lại một tên binh sĩ bên cạnh cười hăng hắc:
Đám binh sĩ cất tiếng cười như điên như cuồng.
Nỗi nhục nhã như mũi tên sắc nhọn hung hăng cắm ngập vào tim Dạ Oanh.
Thiển Thuỷ Thanh lại chẳng quan tâm, hắn chắp hai tay sau lưng ngẩng đầu nhìn
bầu trời đầy sao, không thèm để ý đến những lời vừa rồi của thuộc hạ mình.
Dạ Oanh hét to.
Ánh mắt Thiển Thuỷ Thanh rốt cục cũng thu về từ khoảng không bao la vô tận,
quay sang nhìn Dạ Oanh, hắn nở nụ cười khẽ, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng:
Dạ Oanh sững sờ kinh ngạc.
Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi xoay người nhìn thẳng Dạ Oanh, giọng hắn như gió
thổi ngang qua núi băng, toát ra khí lạnh vô kể:
-...Một binh sĩ giỏi vĩnh viễn không bao giờ dùng vũ lực để khoe tài, cô lập chính bản thân mình với những người khác, bởi vì làm như vậy chính là tìm chết! Ngươi thân là nữ nhân, không hợp với nam nhân là chuyện rất bình thường, Thiển Thuỷ Thanh ta có thể hài lòng về ngươi, cho ngươi tham gia vào quân ngũ, nhưng không có nghĩa là thủ hạ của ta cũng phải hài lòng về ngươi, tin tưởng ngươi. Nếu như bọn họ đã không tin tưởng ngươi, chắc chắn không thể nào kề vai sát cánh chiến đấu với ngươi...Bởi vì không ai muốn giao lưng của mình cho một người mà mình không tin tưởng!
Thiển Thuỷ Thanh nhìn Dạ Oanh chằm chằm:
Dạ Oanh, làm nhục chính là một cách thể hiện sự không tin tưởng với ngươi
mà thôi. Nếu như ngươi vì những lời nói đó mà cảm thấy đau lòng, mất đi ý chí
chiến đấu, thậm chí chỉ biết đi tìm cấp trên khóc lóc kể lể, vậy ngươi không
có tư cách gì tham gia vào quân ngũ! Nhớ kỹ, binh sĩ vĩnh viễn chỉ bội phục kẻ
mạnh mà thôi, cho nên nếu ta là ngươi, sau khi bị đối phương dùng lời lẽ làm
nhục, cách đối phó tốt nhất là dùng quyền đánh lại. Phải làm cho bọn họ hiểu
được, nữ nhân cũng có thể rất là đáng sợ, chỉ cần ngươi có thể đánh thắng bọn
họ, bọn họ tự nhiên sẽ tin tưởng ngươi, chấp nhận ngươi!
A!
Thiển Thuỷ Thanh vừa dứt lời, một tiếng thét dài như phượng gáy vang cuối chân
trời, một luồng khí kình mạnh mẽ như dời non lấp biển đột ngột đánh về phía
Phương Hổ.
Một quyền hung hãn ấy đã đánh trúng vào bụng Phương Hổ, sau đó lại là một
cước, đá hắn bay thẳng lên không.
Phương Hổ kêu thảm từ trên không trung rớt xuống, Dạ Oanh đã thu quyền về,
lạnh lùng hỏi:
Cả bọn binh sĩ nhìn Dạ Oanh với ánh mắt ngây dại.
Tiểu cô nương này nhìn qua thanh tú yếu ớt, không ngờ lúc ra tay vừa nhanh vừa
độc, hơn nữa phản ứng của nàng cũng vô cùng mau lẹ, Thiển Thuỷ Thanh vừa dứt
lời, nàng đã lập tức làm theo.
Phương Hổ rên rỉ đứng dậy, miệng hộc ra một ngụm máu tươi, hắn nheo mắt nhìn
Dạ Oanh:
Dạ Oanh hừ lạnh:
Vài tên binh sĩ cười hăng hắc, Phương Hổ đưa tay vỗ vỗ trán:
Hắn nghênh ngang đi đến bên cạnh Dạ Oanh, bật cười rộ lên với vẻ tinh quái:
Những lời của Phương Hổ làm cho Dạ Oanh cảm thấy nhục nhã ê chề, vì vậy mà lửa
giận trong lòng nàng càng thêm rực cháy.
Ngọn lửa ấy lúc này phun ra theo ánh mắt Dạ Oanh:
Phương Hổ cười như điên cuồng:
Sau đó, hắn quay đầu lại gào to:
Các huynh đệ, còn chờ gì nữa? Cho nữ nhân này thấy vốn quý của nam nhân
chúng ta đi!
Rống!
Tất cả binh sĩ đồng thanh gầm lên.
Bọn họ cùng làm một động tác, cởi hết quần áo toàn thân mình ra, cứ loã lồ như
vậy trắng trợn đứng trước mặt Dạ Oanh.
Một đám đùi trắng nõn nhung nhúc thịt bày ra dưới ánh trăng làm cho người ta
phải váng đầu hoa mắt, một đám lão Nhị hiên ngang ngẩng cao đầu, mang theo
tiếng gào thét từ sâu thẳm tận đáy lòng. Bọn họ cùng cười to, đập mạnh hai tay
vào nhau, ngẩng đầu ưỡn ngực, đường hoàng bày ra bầu máu nóng đầy bản sắc nam
nhi cùng với sự điên cuồng không biết kiêng nể gì cả trên thế gian này.
Dạ Oanh hét to, lấy hai tay che mặt lại.
Ngay lập tức, một quyền vô cùng mạnh mẽ của Phương Hổ hung hăng như cơn sóng
dữ xô bờ, đánh Dạ Oanh bay về phía sau.
Thân hình Dạ Oanh bay giữa trời đêm rồi rơi xuống đất, nàng còn nghe thấy
thanh âm rống giận của Phương Hổ vang lên, trong nháy mắt trở thành lạnh lùng
tàn khốc:
Cơn đau giày vò trong giấc mộng chập chờn, trước mắt nàng là một mảng vô cùng
đen tối.
Linh hồn phiêu lãng cuối cùng cũng quay trở lại, một bàn tay rất to đột ngột
xuất hiện, xé rách mảng không gian tối đen kia, giúp đỡ nàng thoát ra khỏi địa
ngục tối đen u ám.
Dạ Oanh rên rỉ, từ trong mê man tỉnh lại.
Nàng đang nằm trên mảnh đất trống trải hoang vu, không ngờ sau khi té xuống,
nàng vẫn nằm nguyên chỗ cũ, chẳng ai đến quan tâm ngó ngàng gì cả.
Trước cửa doanh, các binh sĩ vẫn ung dung nói cười lớn tiếng, ngay cả nhìn
cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng lấy một lần.
Gương mặt cười cợt của Thiển Thuỷ Thanh đột nhiên hiện lên trước mắt nàng.
Nàng nói, trong lòng vô cùng buồn bã.
Chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên.
Ngươi sớm biết sẽ có kết quả này sao?
Thiển Thuỷ Thanh cười cười:
-...Những chuyện này là những chuyện mà binh sĩ Đế quốc Thiên Phong phải đối mặt hàng ngày, mà ngươi gần như không thể làm được chuyện nào cả!
Dạ Oanh cắn chặt môi, không thể nói được một lời.
Thiển Thuỷ Thanh nhìn Dạ Oanh:
-...Cho nên bất kể như thế nào, ngươi cũng không thích hợp làm một binh sĩ, đương nhiên, ta cũng không chủ động yêu cầu ngươi rời khỏi, nhưng nếu ngươi muốn đi, ta cũng không giữ!
Thiển Thuỷ Thanh nói như vậy, dứt lời, hắn mỉm cười.
Dạ Oanh nhìn Thiển Thuỷ Thanh, nụ cười của đối phương thật nhẹ nhàng, thật
thoải mái.
Nàng cố gắng đứng lên, Thiển Thuỷ Thanh đưa tay ra đỡ lại bị nàng gạt phắt:
Nước mắt đã tuôn như suối trên gương mặt yêu kiều, tiểu cô nương đã bắt đầu
nức nở. Nàng tức giận tháo khôi giáp ra ném xuống đất, sau đó đi về phía xa
xa.
Thiển Thuỷ Thanh nghĩ rằng nàng muốn rời khỏi, nhưng thật ra nàng chỉ chạy tới
bờ một con sông nhỏ gần đó, soi bóng mình dưới dòng sông.
Trên gương mặt nõn nà của Dạ Oanh lúc này loang lổ từng vệt nước mắt, vẻ ngoài
như cánh hoa sau cơn bão táp khiến cho bất cứ ai trông thấy nàng cũng phải
động lòng thương xót...
Dưới nước hiện thêm một bóng người.
Thiển Thuỷ Thanh đã đứng sau lưng nàng.
Dạ Oanh nghẹn ngào nức nở:
Ta tưởng ngươi là một anh hùng, sẽ không khinh thường nữ nhân...
Ta không khinh thường bất cứ kẻ nào, đúng vậy, ta chỉ cần nói một câu, bọn
họ sẽ lập tức dừng tay, cũng sẽ tuyệt đối không làm ra chuyện quá đáng như
vậy. Nhưng ta muốn ngươi hiểu được chuyện này, có những chuyện sớm muộn gì
ngươi cũng phải đối mặt với nó, có muốn trốn tránh cũng không được! Ta có thể
giúp được ngươi một lần, nhưng không thể giúp được ngươi suốt đời, ngươi đã
muốn làm binh sĩ, vậy ngươi phải chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất.
Dạ Oanh thở hắt ra một hơi thật dài:
Thiển Thuỷ Thanh tỏ vẻ do dự:
Câu trả lời này làm cho Dạ Oanh hơi sửng sốt.
Ngồi trên bãi cỏ ven sông, Dạ Oanh ngẩn ngơ nhìn về phía xa xa, suy nghĩ một
hồi lâu mới nói:
Thiển Thuỷ Thanh nghe vậy sững sờ, sao có thể như vậy được? Bảo chủ Dạ gia bảo
Dạ Thương Lan bắt con gái mình tham gia quân ngũ sao? Chuyện này quả thật rất
khó tin!
Dạ Oanh chậm rãi nói:
Thiển Thuỷ Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ:
Trên gương mặt xinh đẹp nhu mì của Dạ Oanh lộ ra một vẻ không cam lòng, nàng
nói tiếp với giọng bất đắc dĩ:
Thiển Thuỷ Thanh tức giận hừ một tiếng:
Dạ Oanh nhìn hắn:
Thiển Thuỷ Thanh lập tức hiểu ra.
Hắn giận quá hoá cười:
Dạ Thương Lan quả nhiên có tâm kế vô cùng sâu rộng, đưa con gái của mình vào
đây chẳng những có thể tránh cho con trai không bị bắt vào quân ngũ, còn có cơ
hội để lấy lòng Thiển Thuỷ Thanh.
Hiện tại Thiển Thuỷ Thanh danh vọng cao ngất, thế lực bao trùm, tương lai sẽ
thăng quan tiến chức vô cùng nhanh chóng, tự nhiên lúc ấy không thể thiếu phần
ích lợi của Dạ Thương Lan. Cho dù sau này Thiển Thuỷ Thanh gây thù kết oán với
thiên hạ, rơi vào tình cảnh khó khăn, Dạ Thương Lan hắn cũng chỉ là một 'nạn
nhân' có con gái bị bắt đi mà thôi, không thể nào hứng chịu khó khăn như Thiển
Thuỷ Thanh. Vụ đổi chác này bất kể ra sao, Dạ Thương Lan cũng không bị thiệt
thòi.
Đương nhiên trong mắt hắn, Dạ Oanh chỉ là con chốt thí không đáng một đồng.
Trong thế giới này, gần như không có chỗ cho nữ nhân lên tiếng.
Mặt Dạ Oanh hơi ửng đỏ, nàng cất cao giọng nói:
-...Phụ thân để cho ta tới đây hiến thân cầu vinh, ta lại muốn đường đường chính chính làm một binh sĩ!
-...Chỉ cần ta đủ mạnh, ta sẽ không cần phải phụ thuộc vào nam nhân. Phụ thân đã bắt ta đến đây, coi như ta đã trả xong ân tình cho ông ấy, về sau cũng không còn thiếu nợ ông ấy nữa! Ta đến đây sẽ cố gắng làm một hảo binh, ra sa trường giết địch, chứ không muốn làm một tên thiếu gia binh, tiếp tục sống nhờ vào cha mẹ. Nếu ông trời thương ta, giúp ta lập được chiến công, ta cũng có thể làm cho tổ tông nở mày nở mặt, hơn nữa sau này cũng không cần buồn phiền vì chuyện cãi lệnh mẹ cha. Ta có thể tìm nam nhân mà ta thích, muốn yêu thì yêu, muốn hận thì hận, vậy có gì là không tốt?
-...Ta biết bất cứ nam nhân nào nghe ta nói như vậy đều khinh thường ta, phỉ nhổ ta, nhưng vậy thì đã sao? Nữ nhân chúng ta từ khi sinh ra cũng đã bị thiên hạ chối bỏ, một khi đã như vậy, ta cần gì phải quan tâm ánh mắt của bọn người thế tục? Mặc cho bọn họ nhìn nhận đánh giá như thế nào, ta chỉ làm theo ý muốn của ta, ta không chỉ muốn làm binh sĩ, ta còn muốn làm Tướng quân, giống như ngươi vậy, làm một Tướng quân uy phong lẫm lẫm! Làm vị nữ Tướng quân đầu tiên của Đế quốc Thiên Phong!
-...Trời bỏ mặc ta, ta tuyệt đối không bỏ mặc bản thân mình!
Nàng gào thật to, trút ra hết áp lực và khát vọng đè nặng trong lòng.
Dạ Oanh nói một hơi, thật sự đã làm Thiển Thuỷ Thanh phải động lòng.
Hắn nhìn Dạ Oanh, sâu trong đáy mắt nàng toát ra ý chí chiến đấu tuyệt không
khuất phục, không cam lòng, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vận mệnh của mình.
Trong đôi mắt trong như đầm nước kia, dường như hắn thấy được hình bóng Vân
Nghê đang nhảy múa trên thảo nguyên ngày trước...
Các nàng đều là nữ nhân có nội tâm kiên cường, vĩnh viễn không chịu cúi đầu
khuất phục trước vận mệnh khó khăn.
Không, thậm chí Dạ Oanh còn mạnh mẽ hơn cả Vân Nghê!
Đây là nữ nhân đầu tiên mà hắn gặp có tư tưởng như vậy từ sau khi hắn tới thế
giới này.
Cho dù Vân Nghê là một nữ nhân tính tình cương liệt, lại thương yêu hắn đến
như vậy, nhưng nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ra mặt chống lại tư
tưởng trọng nam khinh nữ, chống lại cuộc hôn nhân mà gia tộc đã sắp xếp sẵn
cho nàng. Thế nhưng hiện tại lại có một nữ nhân nói cho hắn, nàng bằng lòng từ
bỏ tất cả, chỉ theo đuổi quyền lợi của bản thân mình.
Hắn là người từng trải, hắn biết chuyện đó không dễ chút nào.
Mà hắn chính là người duy nhất có thể hiểu được quyền lợi và ý nghĩa của
chuyện này, dù sao về mặt tư tưởng, hắn đi trước thời đại này rất xa.
Thiển Thuỷ Thanh nhìn vào mắt Dạ Oanh, có vẻ vui. Hắn chậm rãi nói:
Nghe thấy câu 'nữ nhân có quyền lựa chọn tình yêu', toàn thân Dạ Oanh run lên
nhè nhẹ.
Nàng thật không ngờ Thiển Thuỷ Thanh lại ủng hộ nàng. Trong thế giới mà nam
nhân là trên hết, không ngờ lại có một người xác nhận rằng nàng đúng!
Giây phút ấy, mắt nàng đã rưng rưng lệ.
Thiển Thuỷ Thanh thoáng động trong lòng.
Hắn nói với giọng rất chân thành:
Dạ Oanh nghiêm mặt:
Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười:
Hắn nhìn Dạ Oanh:
Hắn nhẹ giọng nói tiếp:
(*Kháng: Phương Bắc khí hậu giá rét, phải xây bục ở trên, trong bục có đốt lửa
cho ấm mà ngủ gọi là kháng.)
Mắt Dạ Oanh lập tức sáng ngời:
Thiển Thuỷ Thanh cười ha hả, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng:
Dạ Oanh cung kính thi lễ với Thiển Thuỷ Thanh.
Lúc Dạ Oanh theo Thiển Thuỷ Thanh trở lại trước doanh, ánh mắt của Phương Hổ
nhìn nàng có vài phần ngạc nhiên pha lẫn vài phần kính phục.
Một nữ nhân sau khi trải qua thất bại như vậy vẫn có thể kiên trì đứng vững
không sụp đổ, đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Thiển Thuỷ Thanh lạnh nhạt nói:
Từ bây giờ trở đi, Dạ Oanh sẽ chính thức trở thành một thành viên của Hữu
Tự Doanh chúng ta. Tất cả các binh sĩ chú ý, quản lý chặt chẽ vật trong quần
các ngươi, vật của ai mà xuất hiện trong trường hợp không nên xuất hiện, vậy
ta sẽ cắt, để các ngươi không phải dùng đến nó trong quãng đời còn lại.
Dạ!
Tất cả đám binh sĩ đáp lớn. Lúc Thiển Thuỷ Thanh còn chưa hạ lệnh, bọn họ có
thể không kiêng nể, nhưng chỉ cần Thiển Thuỷ Thanh hạ lệnh, bọn họ cũng sẽ
tuân theo không hề do dự, huống chi Dạ Oanh cũng đã chứng tỏ tư cách đáng được
mọi người tôn trọng.
Một tiếng kêu rõ to vang lên, đến từ đội ngũ vốn yên lặng từ lâu.
Thiển Thuỷ Thanh nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy trong đội dự bị số Ba có
một thiếu niên bề ngoài anh tuấn hiên ngang đang đứng phía trước đội ngũ.
Hắn đứng tách rời ra khỏi đội dự bị số Ba, đang nhìn Thiển Thuỷ Thanh chăm
chú.
Thiển Thuỷ Thanh nheo mắt hỏi:
Có chuyện gì sao?
Ta cũng muốn tham gia quân ngũ!
Thiếu niên kia kêu to.
Thiển Thuỷ Thanh bật cười:
Thiếu niên mặt đỏ bừng lên vô cùng kích động:
Hắn đưa tay chỉ Dạ Oanh.
Thiển Thuỷ Thanh hơi sửng sốt.
Hắn quay nhìn Dạ Oanh phía sau, nàng vẫn thản nhiên như thường, giọng ung
dung:
Ta không biết hắn.
Ngươi tên là gì?
Thiển Thuỷ Thanh hỏi tên thiếu niên.
Mộc Huyết lập tức bước lên nói:
Thiển Thuỷ Thanh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Hắn lại nhìn Lâm Dược, trầm giọng nói:
Lâm Dược lớn tiếng kêu:
Vậy!
Hắn nhìn Dạ Oanh, lại hét to:
Giây phút ấy, máu trông người hắn đã sôi trào tới đỉnh.
Những lời của Dạ Oanh đã làm cho hắn vô cùng đau đớn!