Sự Ra Đời Của Binh Đoàn Phú Quý


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Thân Kỳ kinh hãi tới nỗi nhảy dựng lên, chính là Thiển Thuỷ Thanh đang đứng
phía sau bọn chúng.


  • Tướng quân...


  • Không cần khẩn trương, vừa rồi các ngươi nói với nhau những gì, ta hoàn
    toàn không nghe thấy!


Thiển Thuỷ Thanh cười nói.

Vậy có nghĩa là đã nghe thấy hết...Thân Kỳ thở dài, câu nói của Thiển Thuỷ
Thanh hắn hoàn toàn hiểu được.

Thiển Thuỷ Thanh vẫy vẫy tay gọi hắn:


  • Thân Kỳ, ngươi lại gần đây!

Thân Kỳ chậm rãi bước tới, khoảng cách của hai người chỉ có vài bước, nhưng
Thân Kỳ lại đi lâu tới gần một thế kỷ, cho đến khi Thiển Thuỷ Thanh không còn
kiên nhẫn nữa phải cau mày.

Thiển Thuỷ Thanh nhìn Thân Kỳ chăm chú, giọng lạnh lùng:


  • Có phải các ngươi đang nghĩ rằng hiện tại các ngươi quá cực khổ hay không?

Thân Kỳ cúi đầu không dám nói lời nào.

Thiển Thuỷ Thanh hừ lạnh một tiếng:


  • Không nói gì chính là mặc nhận, vậy ta hỏi các ngươi một câu nữa, tại Hữu
    Tự Doanh này, các ngươi đã làm gì để cống hiến chưa?

Thân Kỳ ngẩn ngơ, nhìn Thiển Thuỷ Thanh tỏ ra không hiểu.


  • Lao động, hiện tại các ngươi không phải làm, đánh giặc, cũng không cần các
    ngươi phải đánh. Thậm chí ngay cả chuyện hạ trại lập doanh cơ bản, canh gác
    tuần tra, nhóm lửa nấu cơm các ngươi cũng không phải làm. Ngươi nhìn xem tất
    cả các huynh đệ trong doanh, có ai được thoải mái như các ngươi hay không?

Thân Kỳ nghẹn lời không đáp được.

Thiển Thuỷ Thanh cười lạnh lẽo:


  • Người ta sống trên đời, muốn đứng vững giữa ngàn vạn người, vậy cần phải có
    sở trường gì đó giỏi hơn người khác, vậy mới có thể sống được thoải mái hơn
    người khác. Có những người có sức lực mạnh khoẻ, có những người có đầu óc lanh
    lợi, có những người cái gì cũng không có, duy chỉ có một người cha tốt, có thể
    cung cấp tất cả cho bọn chúng.

-...Thế gian này vốn công bằng, lại cũng không công bằng. Công bằng chính là, con người có thể phát huy sở trường của bản thân mình, không công bằng chính là, sở trường của từng người khác hẳn nhau. Thân Kỳ, ngươi nói cho ta nghe thử, ngươi và đệ đệ của ngươi ngoài chuyện có một vị phụ thân đại nhân làm quan tứ phẩm ra, tại Hữu Tự Doanh này các ngươi còn có sở trường gì khác có thể khiến cho ta chú ý?

Thân Kỳ không đáp được lời nào.

Hắn ham đọc sách, thích giao du, hiểu biết lễ nghĩa, người người yêu mến.
Nhưng trong Hữu Tự Doanh này, những điểm đó hoàn toàn vô dụng.

Hắn không làm được việc nặng, tay giở không lên, vai gánh không nổi, chuyện ra
sa trường đánh giặc càng không cần phải nói, chỉ sợ chưa ra tới chiến trường
đã chết vì khiếp sợ.

Hắn suy nghĩ một hồi lâu, rốt cục lắp bắp nói:


  • Ta...ta có thể đọc sách viết chữ, có thể làm những chuyện về văn thư, ta có
    thể làm tham mưu cho ngươi, ta có thể vì ngươi mà bày mưu tính kế!

Nói xong lời cuối cùng, hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn, rốt cục hắn đã có thể
tìm được chỗ đứng của mình.

Thiển Thuỷ Thanh cười hăng hắc:


  • Bày mưu tính kế ư?

Hắn cẩn thận quan sát Thân Kỳ.


  • Ngươi có biết cách xem bản đồ không? Ngươi biết tác chiến không? Ngươi biết
    bày binh bố trận như thế nào không? Ngươi biết bao nhiêu về tình hình của Đế
    quốc Chỉ Thuỷ? Ngươi có biết nguyên tắc phân phối quân nhu như thế nào không?

Thân Kỳ nghẹn lời nhìn Thiển Thuỷ Thanh trân trối, khẽ lắc lắc đầu.


  • Cái gì ngươi cũng không biết, vậy làm sao ngươi bày mưu tính kế cho ta?

Thiển Thuỷ Thanh cười lạnh:


  • Hiện tại ngay cả vận mệnh của mình ngươi cũng không thay đổi được, chẳng lẽ
    còn vọng tưởng thay đổi vận mệnh toàn bộ Hữu Tự Doanh sao? Nếu như ngươi thông
    minh một chút, trước hết hãy nghĩ cách cải thiện cuộc sống hiện tại của chính
    bản thân mình!

Dứt lời, Thiển Thuỷ Thanh xoay người rời khỏi.


  • Tướng quân, xin chờ một chút...

Thân Kỳ bỗng nhiên hét lớn:


  • Ta còn lời này muốn nói!

Giây phút ấy, trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng cuồng vọng mà can
đảm.

Hắn không biết sau khi Thiển Thuỷ Thanh nghe xong ý tưởng này sẽ có phản ứng
gì, nhưng hắn biết hắn phải làm hết mọi cách để có thể thay đổi vận mệnh của
mình.

Vì muốn thoát khỏi vận mệnh đầy ác mộng hiện tại, hắn đành phải liều lĩnh.


  • Tướng quân, ta biết Tướng quân đối xử như vậy cũng là vì suy nghĩ cho binh
    sĩ toàn Doanh. Từ xưa đến nay, tất cả kẻ tòng quân nhập ngũ phần nhiều đều là
    dân chúng có gia cảnh bần hàn cực khổ, nhưng số con cháu Thân gia chúng ta
    cũng không nhiều tiền tài, chỉ có phụ thân của ta còn khấm khá một chút, có
    thể cung ứng giúp đỡ. Nhưng cho dù mỗi người trong tộc đều giàu có, mà Hữu Tự
    Doanh lại có tới bốn ngàn binh sĩ, mỗi người phải lo gánh nặng thức ăn cho cả
    trăm người, như vậy không thể nào kham nổi. Thân Kỳ đã có một kế có thể làm
    cho sau này mỗi binh sĩ Hữu Tự Doanh ngày nào cũng được ăn ngon. Nếu như Tướng
    quân thích kế sách này, mong rằng Tướng quân sẽ đối xử với đám con cháu Thân
    gia chúng ta tử tế hơn một chút, nếu như Tướng quân không thích, vậy cũng xin
    tha cho tiểu nhân nói thẳng.

Thiển Thuỷ Thanh lấy làm lạ nhìn hắn:


  • Ngươi cứ nói, ta không trách tội.

Thân Kỳ hưng phấn nói:


  • Chắc Tướng quân cũng biết phàm là con nhà quý tộc đều giao thiệp với những
    người có thân phận ngang với mình.


  • Vậy thì sao?


  • Lúc trước ở thành Thanh Dã, Tướng quân dùng một đạo mệnh lệnh bắt toàn bộ
    hai huynh đệ chúng ta và bốn mươi một người trong tộc vào quân ngũ. Mặc dù phụ
    thân của ta là quan hàm tứ phẩm, rốt cục vẫn không dám cãi quân lệnh, tuy
    Tướng quân chỉ là võ tướng lục phẩm, nhưng lúc ấy lại oai phong không ai sánh
    bằng. Tuy nhiên dù gia phụ có dư dả chút bạc, rốt cục cũng không thể dùng lực
    của một người mà nuôi cả một Doanh, cho dù mỗi người trong đám con cháu Thân
    gia chúng ta đóng góp lại, với sức một người nuôi trăm người, cũng khó có thể
    duy trì.


-...Nhưng từ thành Thanh Dã đi về hướng Đông, trên đường ít nhất đi ngang qua mười mấy cái thành lớn, trấn nhỏ, thôn xóm thì vô số kể. Các thành Phong Thương, Lâm Châu, Bân Châu, Hoa Thanh đều nằm trên đường mà Tướng quân phải đi qua, trong những thành đó có rất nhiều nhà quý tộc giàu có, vọng tộc danh gia. Ta cùng đệ đệ từng ra ngoài du ngoạn nhiều lần, trên đường đi được rất nhiều nhà phú hào chào đón, nhà nào nhà nấy giàu nứt đố đổ vách. Đám thương gia phú hào này phần lớn đều có con cháu ở nhà nhàn rỗi, bọn chúng không có việc làm đàng hoàng, chơi bời lêu lổng, rất thích hợp trưng binh sung vào quân ngũ. Chính vì như thế, ắt những thương gia giàu có ấy sẵn sàng bỏ tiền của ra để lo lắng cho con cháu mình được yên lành.

-...Ta và đệ đệ có thể ra mặt nói chuyện với đám con cháu nhà giàu ấy, nói rằng Tướng quân Thiển Thuỷ Thanh của Hữu Tự Doanh vô cùng rộng rãi khoáng đạt, nhưng phàm là ra sức tất phải có thu hoạch. Chỉ cần bọn chúng chịu xuất tiền ra, Thiển Tướng quân sẽ bảo đảm an toàn cho con cháu bọn chúng. Nhờ vào chuyện ấy, Hữu Tự Doanh sẽ dồi dào tiền bạc, chừng đó muốn tiền có tiền, muốn lương có lương!

Thân Kỳ nói một hơi, Thiển Thuỷ Thanh nghe xong suýt nữa cằm rơi xuống đất.

Lời nói của Thân Kỳ, nói trắng ra là sẽ tìm những tên con cháu thế gia như hắn
tham gia vào quân ngũ!

Người lâm vào trong hiểm cảnh, thường thì chuyện thích làm nhất không phải là
cố gắng sao cho mình thoát khỏi hiểm cảnh ấy, mà là kéo thêm người khác vào
trong hiểm cảnh như mình.

Mọi người cùng gặp vận rủi, nhưng bản thân mình lại có thể tránh khỏi vận rủi
ấy.

Thân Kỳ quả thật thông minh, phải nói là hắn thông minh quá sức. Lần này hắn
đưa ra một đề nghị làm cho người ta phải động lòng.

Bốn mươi ba tên con cháu Thân gia có thể làm cho cả thành Thanh Dã trở thành
căn cứ hậu cần cho Hữu Tự Doanh của hắn. Như vậy bốn mươi ba cái Lâm gia, Hoắc
gia, có gì là không được?

Tiền tài của một thành Thanh Dã đương nhiên làm cho người khác phải mê mẩn,
vậy thêm vào thành Phong Thương, thành Lâm Châu, cũng không có gì là không
thể.

Bốn mươi ba tên thiếu gia phải nuôi dưỡng cho bốn ngàn binh sĩ, cái giá phải
trả là quá lớn. Mỗi phần tiền của từng đứa bọn chúng mang đến phải mang ra
chia thành một trăm phần, mỗi tên binh sĩ chỉ có thể hưởng dụng được một phần
trăm ấy mà thôi.

Nhưng nếu có bốn trăm ba mươi tên thiếu gia trong quân thì sao? Không phải là
mỗi người chỉ cần nuôi mười binh sĩ thôi sao?

Nếu như có bốn ngàn tên, vậy chỉ là một nuôi một!

Đám thiếu gia kia tên nào tên nấy nhà giàu vô kể, một nuôi một trăm có lẽ là
kiệt lực, nhưng một nuôi mười thì không thành vấn đề gì.

Kết quả là Thân Kỳ đã nghĩ ra một biện pháp hại người lợi mình.

Bọn chúng là con cháu quý tộc, lui tới với rất nhiều con cháu của bọn quan gia
phú hào, người nào giàu nhất, người nào quyền cao chức trọng nhất, người nào ở
gần người nào ở xa, đến nhà người này phải đi đường nào, bọn chúng hiểu rõ
ràng hơn ai hết.

Thiển Thuỷ Thanh thích chủ ý này.

Mà xem biểu hiện của Thân Sở Tài, phương pháp này quả thật vô cùng thực dụng.

Dù sao, làm một lần cũng là làm, làm mười lăm lần cũng là làm, làm một kẻ ác
chưa chắc đã có hậu quả xấu, ngược lại còn có thể có thu hoạch lớn. Thiển Thuỷ
Thanh hắn đã đắc tội với Nam Vô Thương, đắc tội với Lý Quy, đắc tội với thành
chủ thành Thanh Dã, đắc tội với Thừa tướng của Đế quốc, đắc tội thêm vài người
nữa thì đã sao? Trưởng thành sau mỗi lần kết thù như vậy, cũng lĩnh hội được
khá nhiều điều hay!

Chuyện khác nhau duy nhất chính là, trước kia là hắn vì bị động mà đắc tội với
người, giờ đây hắn chủ động đi tìm người ta gây phiền phức.

Con đường từ thành Thanh Dã tới Tam Trùng Thiên, nếu cố ý mà đi, cũng có thể
đi qua ít nhất mười mấy toà thành thị, như vậy thì...

Mắt Thiển Thuỷ Thanh dần dần rực sáng.

Đối với Thân Kỳ mà nói, hắn đưa ra chủ ý này đơn giản chỉ là vì muốn cho hai
huynh đệ hắn được sống thoải mái một chút mà thôi.

Nhưng hắn có nằm mơ cũng không ngờ rằng, chủ ý này của hắn đã làm cải biến vận
mệnh của không biết bao nhiêu người. Sự ảnh hưởng của chuyện này vô cùng to
lớn, lan rộng khắp nơi, thậm chí ảnh hưởng tới vận mệnh quân sự của toàn đại
lục, chân chính tạo nên một cánh quân có lực lượng hết sức hùng mạnh.

Lần này quả thật là một viên đá ném xuống mặt nước làm khơi lên ngàn gợn sóng.

Đời sau mỗi khi đánh giá về Thiển Thuỷ Thanh, thường nói rằng: "Kỳ tài ngút
trời, thế gian hiếm thấy, cả nước khó địch, trên đời căm phẫn"

Hai câu trước coi như là lời khen, hai câu sau hàm ý chê trách. Trong đó câu
'trên đời căm phẫn' là xuất hiện sau khi hắn có một loạt chiến công oanh liệt
vĩ đại như diệt đế quốc Kinh Hồng, phá tan Công quốc Thánh Uy Nhĩ, tập kích đế
quốc Mạch Gia. Còn lời bình 'cả nước khó địch' chính là chỉ vào lúc này, trên
đường Thiển Thuỷ Thanh từ thành Thanh Dã trở lại Bắc Môn quan.

Trên con đường tới Bắc Môn quan, hắn gần như chọc giận tất cả quý tộc quyền
thế có thể chọc giận của Đế quốc Thiên Phong, đồng thời cũng hình thành căn cơ
cho sự thống trị có một không hai của Hữu Tự Doanh.

Vào một buổi sáng sương rơi lành lạnh, mưa bay lất phất, một tên con cháu quý
tộc vừa bước chân ra đời run như cầy sấy đưa ra với Tướng quân của hắn một kế
hoạch vừa hoang đường vừa lớn mật. Rốt cục vị Tướng quân cũng lớn mật đến mức
người người sợ hãi không chút do dự mà tiếp nhận.

Lúc này Thiển Thuỷ Thanh không phải là kẻ bị hại một cách thụ động như lúc bị
Thân Sở Tài đốt thư sỉ nhục nữa, mà hắn là kẻ chủ động hại người.

Hôm đó, Hữu Tự Doanh triệu tập một hội nghị bí mật.

Không ai biết nội dung hội nghị là gì, nhưng sau khi hội nghị kết thúc, Thân
Kỳ đại biểu cho gia tộc, chính thức gia nhập vào bộ máy lãnh đạo của Hữu Tự
Doanh.

Kể từ lúc đó, hướng phát triển của Hữu Tự Doanh đã thay đổi, nội dung công tác
của bọn họ cũng hoàn toàn thay đổi.

Thân Kỳ xuất thân thế gia giống hệt như một thiết bị tinh vi, vẽ ra trên bản
đồ một 'con đường phú quý' tiêu chuẩn, dọc theo con đường đó chính là các nhà
phú hào thương gia giàu có. Nhà nào mà Thân Kỳ không quen biết, vẫn còn có
Thân Đồng và bốn mươi mốt tên con cháu của Thân gia, những mối quan hệ của bọn
chúng với những nhà phú hào thương gia kia dày đặc như một mạng nhện khổng lồ,
gần như không ai có thể tránh khỏi bọn chúng lục tìm trong trí nhớ. Mộc Huyết,
Lôi Hoả, Phương Hổ, Vô Song mỗi người đều mang theo binh lực một Sáo xuất kích
ra tứ phía, cứ theo bản đồ mà phân bố binh lực. Khi cần thiết, thậm chí Thiển
Thuỷ Thanh đích thân suất lĩnh Hữu Tự Doanh xuất kích, dùng nụ cười mỉm đặc
biệt của hắn để hoàn thành hành động trưng binh phô trương nhất từ trước tới
nay.

Hữu Tự Doanh giống như một con sói trên thảo nguyên, há chiếc mồm to như chậu
máu đối với tất cả các Thành chủ đại nhân của các thành nằm trên 'con đường
phú quý'.

Lần này bọn họ không chỉ chọn con cháu của nhân vật lớn mà xuống tay, cũng
không giăng một mẻ lưới bắt hết cả nhà.

Chỉ cần đối phương là người có tiền, bọn họ đều xuống tay ra lệnh trưng đám
con cháu quan trọng của đối phương vào quân ngũ. Đầu tiên là lễ phép khách sáo
mời ngài uống trà, sau đó nói cho ngài biết quốc gia đang lúc nguy nan, cần
nam nhi đội trời đạp đất đứng ra bảo vệ quốc gia. Sau khi nói một thôi một hồi
với bầu máu nóng sôi trào, cũng có thể thuyết phục được một ít thiếu niên có
chí khí hào hùng chủ động tòng quân, còn đại đa số không tự nguyện thì...Thật
là xin lỗi, quốc gia thương lượng với ngài chính là khách khí, nếu ngài không
tự nguyện, vậy quốc gia chỉ còn cách dùng vũ lực mà thôi...

Ngài có thể lựa chọn một trong hai đường: Dùng vũ lực đối phó quân Đế quốc
Thiên Phong, hay dùng vũ lực đối phó quân Đế quốc Chỉ Thuỷ.

Người thông minh luôn luôn biết lựa chọn.

Thành chủ thành Lâm Châu Lữ Trường Tín, lệnh trưng binh đưa đến nhà trong khi
đang ngủ, bản thân hắn còn chưa kịp tỉnh giấc, đứa con bảo bối duy nhất đã bị
Hữu Tự Doanh chiêu mộ, trở thành một tên binh sĩ chính thức.

Quan thủ vệ Phú Châu Tư Phong, vừa mới đi thị sát doanh trở về, phát hiện ra
đệ đệ và con trai của mình mất tích cùng một lúc, chỉ có một phong thư lẳng
lặng lưu lại trên án mà thôi.

Ty trưởng Ty vận chuyển lương thảo của thành Phong Thương Tạ Thiên Bảo, lúc
phát hiện ra đứa con mình đã bị trưng binh, còn phát hiện ra mình bị mất một
xe lương thực cùng mấy bình Nữ Nhi Hồng thượng hạng mà mình cất giữ đã nhiều
năm.

Đại hào Hoa Thanh Giang Thánh Thông, thủ lãnh đoàn ngựa thồ trên thảo nguyên
Lý Thiên Hổ, Hội chủ thương hội Kiến Hưng Chiêu Nguyệt Minh, Hội trưởng liên
minh mười ba Diêm (muối) gia ở Lĩnh Nam, các trưởng thôn, trưởng trấn, địa chủ
đại hào ở dọc đường, bất kể nổi tiếng đến đâu, bất kẻ thân phận cao đến mức
nào, cả bọn đều gặp phải vận mệnh giống nhau.

Chuyện này giống như một vụ bắt cóc khổng lồ, lại giống như một vụ lừa bịp
tống tiền với quy mô lớn xưa nay chưa từng có. Mượn danh nghĩa quốc gia đang
lúc chiến tranh, lấy giả làm thật, Thiển Thuỷ Thanh vươn bàn tay quỷ dữ của
hắn về phía tất cả bọn quý tộc quan lại, thương gia phú hào dọc đường không
chút nào kiêng nể.

Từng đám thiếu gia con cháu phú hào bị buộc gia nhập vào quân ngũ là từng tấm
ngân phiếu nhét vào tay Thiển Thuỷ Thanh, từng xe vật tư nối gót đưa tới. Tài
vật của hắn ngày càng gia tăng, uy danh của hắn cũng ngày càng lớn mạnh (Sau
một thời gian, hễ Thiển Thuỷ Thanh đến chỗ nào, bọn phú hào quan lại nơi đó
đua nhau chạy trốn, dời nhà đi xứ khác, năng lực làm cho người khác nghe tiếng
gió mà bỏ chạy của Thiển Thuỷ Thanh, quả thật làm cho người khác than thở
không thôi...)

Đó đều là chuyện sau này, còn ngay lúc ấy, vì để đề phòng trong số bọn quan
lại phú hào có người bất chấp tất cả mà đệ đơn kiện tới triều đình, đồng thời
cũng lo lắng tình thế ngày càng mở rộng, ắt sẽ có một ngày bị tiết lộ ra
ngoài, nên ngoài việc dùng tính mạng đám con cháu mà uy hiếp, Thiển Thuỷ Thanh
còn đi một nước cờ chuẩn bị đối phó.

Hoặc là Thiển Thuỷ Thanh không làm, đã làm thì phải làm tới cùng, hắn liền tự
tay viết một phong thư gởi lên Hoàng đế Thương Dã Vọng. Nội dung thư như sau:

"Từ sau trận đại thắng hai quan Nam Bắc, Thuỷ Thanh đi dọc theo đường từ thành
Thanh Dã đến thành Cô Tinh, dân chúng đổ xô ra đường hoan nghênh, thương nhân
đốt hương tiếp đón, nâng cao quân uy, đề cao quốc thế. Phú thương quan lại
khắp nơi nghĩ thương cho quốc gia vừa đại thắng, đánh trận thiếu binh, vì muốn
biểu lộ lòng yêu nước nhiệt thành cho nên đã đôn đốc con cháu tòng quân nhập
ngũ. Các vị đó lấy chuyện nước làm trọng, cống hiến con yêu cháu quý biểu lộ
lòng trung với Đế quốc, càng làm cho Thuỷ Thanh cảm thấy vô cùng sợ hãi. Đây
là công của Hoàng đế bệ hạ anh minh soi sáng, nhờ vậy Thuỷ Thanh mới được
hưởng phần lợi ích. Nay Thuỷ Thanh viết thư này với muôn vàn cảm xúc, đặc biệt
tâu lên cho Hoàng đế bệ hạ được rõ, để ban ân phủ dụ các quan.

Tái bút: Từ khi con cháu các vị quan lại phú thương nhập ngũ tới nay, thương
nhân uỷ lạo quân đội mỗi ngày một nhiều, Hữu Tự Doanh thu tiền vô số. Thuỷ
Thanh cảm thấy trong dạ không yên, đây là cái lợi của Đế quốc mà chảy vào túi
riêng của Thuỷ Thanh, không thể nào tha thứ được! Vì vậy Thuỷ Thanh đặc biệt
hạ lệnh cho mười hai tên thân binh dưới quyền, vận chuyển mười vạn lượng bạc,
một vạn lượng vàng tới thành Thương Thiên, đây là số tiền thu được, chuyển
giao cho quốc khố, không dám tự ý bỏ vào túi riêng."

Một chiêu tuyệt diệu, lập tức sinh ra hiệu quả ngoài tưởng tượng.

Đế quốc Thiên Phong chinh chiến bao năm, quốc khố đã sớm hao tổn, mặc dù dân
chúng có tiền, nhưng phần lớn nằm trong tay đám thương nhân phú hào. Những
người này đều là trụ cột của Đế quốc, tự nhiên là không dễ dàng đụng tới, nếu
muốn bóc lột, cho tới bây giờ cũng chỉ có thể bóc lột đám dân cùng khổ đã
nghèo lại càng nghèo.

Trên thực tế, cho dù là vị Hoàng đế ngu ngốc nhất của một quốc gia cũng hiểu
được, bóc lột phú thương tốt hơn nhiều so với bóc lột dân chúng.

Nếu như có thể, phải tăng thêm thuế mà trên đầu bọn này mới phải, chuyện đáng
tiếc là bọn họ không làm được.

Bởi bá quan văn võ dưới tay Hoàng đế, thông thường cũng là một phần tử

Đáng bị bóc lột nhất!

Thế nhưng hiện tại, có một Thiển Thuỷ Thanh.

Hắn làm được chuyện mà Hoàng đế không làm được.

Hơn nữa hắn rất thông minh, cũng vô cùng hào phóng xuất ra một số tiền khá lớn
giao cho Hoàng đế, vì Hoàng đế mà lấp đầy quốc khố, lại còn đề nghị hạ chỉ
khích lệ động viên tất cả quan lại và phú thương có con cháu nhập ngũ, để trám
miệng bọn chúng lại.

Sự hấp dẫn của tiền tài quả thật vô biên, cho dù là Hoàng đế cũng có thể mua
được.

Thương Dã Vọng vô cùng khoái chí, lập tức hạ chỉ ngợi khen tất cả quan lại phú
thương có con cháu tòng quân, người thứ nhất được khen, chính là Thân Sở Tài.

Nghe đồn rằng lúc Thân Sở Tài vừa nhìn thấy bốn chữ to 'Công dân gương mẫu' do
Hoàng đế ban thưởng, hắn cao hứng đến nỗi nước mắt tuôn trào.

Đồng thời, Hoàng đế Thương Dã Vọng còn hạ một đạo chỉ đặc biệt, cho Thiển Thuỷ
Thanh một danh ngạch trưng binh trong thời gian chiến tranh tăng thêm một ngàn
binh sĩ cho Hữu Tự Doanh...

Danh ngạch trưng binh tăng thêm này dùng để làm gì, không cần nói cũng biết...

Thiển Thuỷ Thanh lại càng không kiêng nể gì cả.

Hiên giờ trên có Hoàng đế chở che, dưới có con cháu bọn quan lại phú thương,
hắn còn sợ nỗi gì?

Đội quân thiếu gia ban đầu ít ỏi có bốn mươi ba người, càng đi tới càng khuếch
trương lên như quả cầu tuyết lăn từ trên núi xuống, chỉ trong nháy mắt, đã
thật sự khuếch trương lên tới quy mô một ngàn người! (Đó là không tính đám tuỳ
tùng thân tín và đội vận chuyển vật tư đi theo bọn chúng!)

Cánh quân thiếu gia một ngàn người này, gần như toàn bộ là con cháu nhà giàu
tạo thành, có con của phú thương, có con nhà quý tộc, có con đám quan lại chức
trọng quyền cao, cũng có con nhà danh môn vọng tộc.

Cánh quân này tập trung gần như tất cả con cháu nhà giàu, có học hay vô học,
tất cả đều ở cùng một chỗ.

Thiển Thuỷ Thanh quản lý bọn chúng cũng rất là dễ dãi, chỉ cần ngươi không
chạy trốn, yêu cầu cái gì cũng được.

Muốn ăn ngon chứ gì? Không thành vấn đề, đưa tiền bạc lương thực của ngươi cho
lão tử, không tiền à, vậy cứ ăn giống như mọi người thôi! Muốn không làm việc
nặng nhọc, khỏi cần ra chiến trường sao? Chuyện này cũng không thành vấn đề
gì, chỉ cần đưa tiền ra là xong hết!

Tuy rằng quy củ của Hữu Tự Doanh rất nhiều, nhưng đối với đám con cháu nhà
giàu kia lại nới lỏng nhiều mặt.

Hiện tại Hữu Tự Doanh có tất cả bốn ngàn người, cánh quân thiếu gia cũng có
một ngàn người. Chiếu theo quy củ của Thiển Thuỷ Thanh, mỗi khi họ hàng cha mẹ
của đám thiếu gia này đưa tiền tài vật dụng tới đều chia làm năm phần, bọn
chúng được hưởng một phần. Đám thiếu gia này không tự tay làm ra tiền, tiền
đưa tới toàn là tiền của cha mẹ chúng nên không hề cảm thấy tiếc rẻ. Lại thấy
ở trong Hữu Tự Doanh có thể có ăn có uống, không phải chịu khổ chút nào, lại
không phải nghe những lời lải nhải dạy dỗ của mẹ cha, một số tên bắt đầu cảm
thấy vui vẻ đến mức quên trời quên đất.

Đám lão binh cùng tân binh của Hữu Tự Doanh nhờ hưởng phúc của đám thiếu gia
kia, ngày nào cũng được uống rượu ăn thịt, tên nào tên nấy bắt đầu có da có
thịt hẳn ra. Bởi vậy tuy rằng bọn chúng và bọn thiếu gia khinh thường lẫn
nhau, nhưng lại không thể rời xa nhau.

Hành quân đánh giặc, nhóm lửa nấu cơm, bọn thiếu gia bỏ tiền ra, bọn binh sĩ
thì bỏ sức lao động, có thể nói là hợp tác với nhau vô cùng khắng khít.

Hữu Tự Doanh có tiền, bọn binh sĩ cũng có tiền, tình hình tài chính của Đế
quốc cũng nhờ vào đó mà có chuyển biến trên diện rộng. Ngay cả Hoàng đế Thương
Dã Vọng cũng hận đội vận chuyển của Thiển Thuỷ Thanh không thể đi ngược lại
một vòng, quét qua đám quan lại quý tộc ở bên kia Đế quốc, sau đó hãy quay về
Bắc Môn quan!

Không ai biết dọc theo đường đi, Thiển Thuỷ Thanh cùng Hữu Tự Doanh của hắn
rốt cục vơ vét được bao nhiêu tiền của cánh quân thiếu gia này. Sau này Quân
Suất Long Nha Quân Phương Hổ nhớ lại, lúc đó Thiển Thuỷ Thanh có tiền nhiều
đến mức không có chỗ dùng, hận không thể lấy ngân phiếu sử dụng trong việc đi
đại tiện, còn tiền giao cho Hoàng đế, thật sự chỉ là một phần nho nhỏ không
đáng kể mà thôi...

Đội ngũ của Hữu Tự Doanh không ngừng mở rộng.

Rất nhiều đoàn xe cung cấp xếp thành một đoàn dài như một con rồng phía sau
đội vận chuyển, đó là đoàn xe vận chuyển đồ dùng chuyên phục vụ cho cánh quân
thiếu gia.

Vì vậy trên chốn thảo nguyên hẻo lánh mênh mông này, chỉ cần bạn muốn, bạn có
thể tắm bằng nước nóng bất cứ lúc nào, chỉ cần bạn muốn, bạn có thể ngồi xích
đu ngắm cảnh mặt trời lặn. Chỉ cần bạn muốn, bạn còn có thể chơi đá dế, nuôi
chim cảnh, cuối cùng bạn còn có thể bày trước mặt mình một chiếc bàn nhỏ, trên
đó có đủ loại thức ăn ngon tìm tòi từ những thành trấn gần đó mang về...

Cuộc sống như vậy đối với rất nhiều binh sĩ mà nói, có lẽ là chuyện mà cả đời
này bọn họ không dám mơ tưởng đến. Thế nhưng hiện tại, bọn họ quả thật không
khác gì đám thiếu gia.

Nhưng thay đổi này chỉ là trong sinh hoạt mà thôi.

Ngay cả Thiển Thuỷ Thanh cũng không ngờ được, cánh quân thiếu gia từ sau khi
đi theo hắn làm kiếp sống của kẻ tuỳ tùng đã phát huy ra tác dụng lớn đến như
vậy.

Bọn chúng đến từ tầng lớp cao trong xã hội, bọn chúng có được cơ sở là các thế
gia hùng mạnh, vốn trời sinh có đầu óc nhạy bén về chính trị. Bọn chúng có
tiền, bọn chúng có quyền, bọn chúng có mạng lưới giao thiệp rộng rãi, mạng
lưới này có tai mắt bao trùm khắp nơi nơi, gần như lan toả đến mọi ngõ ngách
trong Đế quốc. Ảnh hưởng của bọn chúng rất quan trọng, không gì sánh kịp,
trong tương lai chính vô số người như bọn chúng trở thành trụ cột cho một Đế
quốc hùng mạnh...

Hôm nay bọn chúng còn bị người khác coi là rác rưởi trong quân, điển hình cho
đám người cặn bã, bị cho là sâu mọt ăn mòn ý chí quân nhân.

Sau này, khi đã trải qua những trận chiến đầy máu lửa, bọn chúng giống như một
cây non trưởng thành khoẻ mạnh, cho đến khi thành một gốc đại thụ chọc trời.

Tất cả những thù hận từng để trong lòng, cuối cùng cũng biến thành tình yêu
mến.

Bọn chúng sẽ trở thành lợi thế chính trị quan trọng nhất của Thiển Thuỷ Thanh
trong tương lai, trở thành một cánh quân hết sức đặc biệt dưới tay Thiển Thuỷ
Thanh, trở thành cột trụ quan trọng nhất trong Đế quốc.

Cánh quân ấy, sau này được gọi là binh đoàn Phú Quý!


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #66