Lấy Một Nuôi Trăm


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Ít nhất hiện giờ nếu nói về sĩ khí lòng quân, mỗi một tên binh sĩ của Hữu Tự
Doanh đã xem Thiển Thuỷ Thanh như ông trời, còn bọn chúng là Thiên Lôi, sai
đâu đánh đó.

Đến lúc trời chạng vạng, rốt cục Thân Nguyên đã mang theo rất nhiều bạc quay
trở lại, đồng thời còn có một phong thư do Thân Sở Tài tự tay viết.

Trong thư Thân Sở Tài viết rằng: "Biên nhận tám vạn hai ngàn lượng bạc trắng,
Sở Tài đã nhận được, cảm nhận được tình cảm sâu đậm của Tướng quân, không biết
lấy gì đền đáp, chỉ biết đặc biệt cho gia nhân mang bạc tới uỷ lạo quân đội để
tỏ chút lòng thành, ngàn vạn lần xin Tướng quân chớ có từ chối! Tướng quân vì
nước vì nhà, chinh chiến sa trường, cả đời sống trên lưng chiến mã, Sở Tài cảm
thấy vô cùng bội phục. Còn có chuyện này, hai đứa nhỏ Thân Kỳ, Thân Đồng vốn
quen được nuông chiều từ thuở nhỏ, không biết lễ nghi của cuộc sống trong
quân, hoặc biết mà không đến nơi đến chốn, mong rằng Tướng quân mở lượng bao
dung. Nay đặc biệt phái gia nhân Thân Nguyên, Thân Minh, Thân Nghĩa đi theo
chung với Thân Kỳ, xin Tướng quân chấp thuận, mong rằng chuyện này không gây
trở ngại gì.

Sở Tài khấu đầu."

Lời lẽ trong phong thư có thể nói là hết sức 'chân thành tha thiết', cũng
không kém phần biểu lộ lòng trung. Thiển Thuỷ Thanh nhập ngũ bất quá chỉ mới
hơn trăm ngày, do Thân Sở Tài viết ra lại biến thành 'cả đời sống trên lưng
chiến mã'. Mà rõ ràng Thiển Thuỷ Thanh dung túng tân binh ức hiếp đám thiếu
gia họ Thân đòi nộp bạc, theo lời hắn viết lại biến thành 'bạc dùng uỷ lạo
quân đội, tỏ chút lòng thành'.

Xem ra Thân Sở Tài cũng hiểu được rất rõ ràng, Thiển Thuỷ Thanh viết biên nhận
số bạc trắng kia cho hắn chính là vì muốn chuyển tiền công thành tiền của
riêng hắn. Hơn nữa tên Thiển Thuỷ Thanh này quả thật vô cùng giảo hoạt, chuyện
này hắn bảo đám binh sĩ thuộc hạ của hắn làm, còn hắn thì không ra mặt.

Đối với Thiển Thuỷ Thanh mà nói, lòng trung thành của binh sĩ hiển nhiên phải
quan trọng hơn bạc trắng rất nhiều, sau này không cần biết tính toán sổ sách
như thế nào, số bạc ấy không thể nào tính cho hắn được.

Lần chia của này, bọn lão binh của Vệ số Ba cũng không dự phần vào đó.

Bởi vì bọn họ đã không còn cần phải dùng tiền bạc để chứng minh bản thân mình,
hơn nữa bọn họ cũng không thiếu tiền. Trận thắng hai quan Nam Bắc khiến cho
mỗi binh sĩ của Hữu Tự Doanh được thưởng một món tiền to.

Vì thế lần đầu tiên đám tân binh thấy hài lòng với đám lão binh, bởi vì dù đám
lão binh có chia tiền với đám tân binh cũng sẽ không làm khó đám con cháu Thân
gia.

Buổi tối trong lúc đám tân binh đang nhóm lửa nấu cơm, Thân Kỳ và đệ đệ Thân
Đồng của hắn cùng với đám con cháu Thân gia đang ngồi với nhau cùng một chỗ,
Thân Nguyên lén lút đi tới bên cạnh Thân Kỳ, lấy trong ngực áo ra một cái bọc
nhỏ:


  • Thái thái biết các ngươi thích ăn bánh bột lọc, thế nhưng tình cảnh hiện
    tại vô cùng khó khăn, sau này e rằng các ngươi không còn cơ hội ăn nữa, cho
    nên đích thân làm một ít bảo ta đưa tới.

Thân Kỳ cầm bọc bánh bột lọc, trong lòng cảm thấy chua xót vô cùng, khẽ thì
thào:


  • Thật ra hiện tại ta không muốn ăn bánh bột lọc chút nào, mà là muốn ăn canh
    tổ yến ướp băng do mẫu thân nấu. Đi cả một ngày đường, cổ họng ta đã cháy khô,
    mà nước trong quân này đều có mùi meo mốc, căn bản là không thể uống.

Thân Nguyên nở một nụ cười thần bí:


  • Thiếu gia ngươi cứ yên tâm, lần này lão gia đã chuẩn bị rất là chu đáo,
    ngươi muốn ăn cái gì, muốn uống cái gì, tất cả đều có! Lão gia nói rằng chuyến
    đi ra ngoài lần đầu tiên này đối với thiếu gia ngươi không phải là không có
    lợi, học hỏi thêm chuyện này chuyện kia cũng tốt, mọi chuyện đừng để trong
    lòng. Lão gia sẽ nói chuyện với Tướng quân, trước kia ở nhà ngươi hưởng thụ
    như thế nào, hiện tại cũng hoàn toàn có thể.

Ánh mắt Thân Kỳ lập tức sáng rực lên:


  • Ngươi muốn nói rằng ta có thể uống canh tổ yến ướp băng hay sao?

Thân Nguyên bật cười hăng hắc:


  • Ngươi nhìn về phía sau xem thử!

Cách đó không xa, tên người hầu Thân Nghĩa đã vội vàng đánh một chiếc xe ngựa
tới.

Thân Kỳ, Thân Đồng mừng rỡ chạy qua.

Tên Thân Sở Tài này gần như đem toàn bộ Thân phủ tới cho hai đứa con trai của
hắn. Đồ ăn thức uống, quần áo đẹp, tất cả gần như đầy đủ, cái gì cần dùng đều
có. Trong đó không thiếu những đồ vật do các bậc cha mẹ của đám con cháu Thân
gia gởi tới cho con mình.

Thân Kỳ khoác lên người một chiếc áo giáp nhẹ màu nguyệt bạch mà hắn thích
nhất, lập tức vớ lấy một cái bánh trôi nước có rắc mè lên ăn lấy ăn để, hắn
thật sự đang đói gần chết. Thân Đồng nhảy vọt lên xe ngựa, đột nhiên la to:


  • Tiểu Ngọc! Tiểu Ngọc, vì sao ngươi cũng đến đây vậy?

Có tiếng mèo kêu nho nhỏ vang lên, một con mèo nhỏ có bộ lông trắng như tuyết
nhảy vào lòng Thân Đồng, trông bộ dạng vô cùng thân thiết.

Bốn mươi ba tên thiếu gia họ Thân lập tức xúm xít bu lấy chiếc xe ngựa, ai nấy
đều tìm kiếm xem cha mẹ của mình có gởi món gì đến hay không, trong lúc nhất
thời cảnh tượng trông vô cùng náo nhiệt.

Trong lúc ấy, tất cả binh sĩ đều bị chiếc xe ngựa ấy thu hút sự chú ý.

Đám thiếu gia quý tộc này...quả thật là làm cho người ta không biết phải nói
gì...

Tiếng vó ngựa lọc cọc rất nhỏ vang lên, Thiển Thuỷ Thanh không biết đã đến đây
từ lúc nào.

Miệng nở nụ cười khẽ, Thiển Thuỷ Thanh nhẹ giọng nói:


  • Bảo bọn chúng tập hợp lại!

Vài tên lão binh vọt ra, vó ngựa kêu vang, gào thét như một cơn gió lốc:


  • Tất cả tập hợp! Xem các ngươi kìa, cả bọn thật là hỗn loạn, đang làm gì
    vậy? Trên xe ngựa kia là rác rưởi gì vậy, các ngươi coi đây là chỗ nào? Các
    ngươi muốn làm gì thì làm sao?

Mấy chục tên con cháu Thân gia mới vừa trong trạng thái mừng rỡ phấn khích lại
phải vội vàng chạy lại tập hợp. Trên tay bọn chúng vẫn còn cầm theo món gì đó
mà cha mẹ chúng gởi cho, cả bọn khôi giáp xốc xếch, đội ngũ rối loạn không
ngay hàng thẳng lối, nhìn qua cảm thấy vô cùng chật vật.

Phương Hổ hừ lạnh:


  • Con bà nó, dù là tàn binh thua chạy cũng còn mạnh hơn bọn chúng rất nhiều!

Thân Nguyên sợ hãi chắp tay nói với Thiển Thuỷ Thanh:


  • Thiển Tướng quân, thiếu gia của ta từ nhỏ tới lớn chưa từng rời xa nhà như
    vậy, cũng chưa từng nếm mùi cực khổ như thế này. Trong xe ngựa kia chính là
    những món đồ ăn mà thường ngày bọn chúng rất thích, lần này rời khỏi nhà như
    vậy, sau này e rằng không còn cơ hội được ăn nữa! Lần này lão gia bảo chúng ta
    mang những thứ này tới đây, chính là chuyện cuối cùng có thể làm cho hai vị
    thiếu gia, sau này có muốn chăm sóc hai vị thiếu gia, đường xa cách trở như
    vậy, sợ rằng không còn cơ hội nào nữa! Xin Tướng quân khai ân cho bọn chúng tự
    do một lần cuối cùng!

Nói tới mấy câu cuối, giọng của Thân Nguyên trở nên vô cùng ảm đạm, lão gia
của lão một đời dương dương đắc ý, có bao giờ bị người khác ức hiếp tới mức
này!

Thiển Thuỷ Thanh cười hăng hắc:


  • Ta có nói là không cho bọn chúng ăn hay sao?

Thân Nguyên ngẩn người ra.

Thiển Thuỷ Thanh cười lãnh khốc:


  • Thái độ làm người của Thiển Thuỷ Thanh ta từ trước tới nay đều ngay thẳng
    công bình. Đám thiếu gia của họ Thân muốn ăn ngon mặc đẹp, ta không hề có ý
    kiến. Số thức ăn kia các ngươi có thể giữ lại, thậm chí cả con mèo nhỏ kia,
    cũng có thể giữ lại.

Thiển Thuỷ Thanh vừa nói xong những lời này, đám con cháu Thân gia tỏ ra vô
cùng mừng rỡ, ngay cả Thân Nguyên cũng không ngờ rằng Thiển Thuỷ Thanh đột
nhiên lại trở nên hiểu rõ đại nghĩa đến như vậy!

Trong lúc mọi người còn đang xúc động, Thiển Thuỷ Thanh đột nhiên thay đổi sắc
mặt, cười hăng hắc hết sức lạnh lùng:


  • Thế nhưng Hữu Tự Doanh của ta từ trước tới nay vốn có tinh thần đồng cam
    cộng khổ. Thân là kẻ làm quan tướng phải biết thương yêu binh sĩ như con, đối
    xử bình đẳng, không được phân biệt. Bởi vậy tất cả Tướng quân cũng không ăn
    khác khẩu phần binh sĩ, phàm là Tướng quân ăn món gì, binh sĩ cũng sẽ có món
    đó, chỉ có như vậy mới có thể làm cho tất cả đồng lòng. Cho nên ta sẽ không
    quan tâm đến chuyện các ngươi ăn món gì, nhưng ta rất quan tâm đến chuyện các
    ngươi ăn khác món với binh sĩ của ta, trong quân của ta không hoan nghênh
    những người muốn làm chuyện đặc biệt như vậy!

Ánh mắt Thiển Thuỷ Thanh vô cùng lạnh lẽo:


  • Cho nên ta chỉ có một yêu cầu với các ngươi mà thôi, đó chính là, bất kể
    các ngươi ăn cái gì, binh sĩ ta đều phải có phần!


  • Rống! Tướng quân vạn tuế!


Toàn thể binh sĩ Hữu Tự Doanh lúc này đồng thời phát ra tiếng gào rung trời
chuyển đất.

Tiếng gào thét ấy xé rách cả trời không, rung chuyển đất trời, tuôn ra theo
tiếng gào chính là bầu máu nóng sục sôi và sự sùng bái thật sâu của tất cả
binh sĩ Hữu Tự Doanh đối với Thiển Thuỷ Thanh.

Giây phút ấy, Thân Kỳ, Thân Đồng kinh hãi đến nỗi há miệng thật to, miếng bánh
trôi nước còn đang nhai dở trong miệng rơi luôn xuống đất.

Hiệu ứng con bướm* do việc Tô Vân quyết định lấy bạc, đến giờ phút này đã bắt
đầu chớm hiện.

(*Hiệu ứng con bướm: Do nhà khí tượng học Lorenz của Mỹ khởi xướng ra trong
khi nghiên cứu về thời tiết. Nội dung là: Một con bướm ở châu Á vỗ cánh, có
thể sinh ra lốc xoáy cuồng phong ở châu Mỹ vài tháng sau.

Ý nghĩa: Với một biến hoá rất nhỏ ở điều kiện ban đầu, sau đó không ngừng
phóng đại lên, sẽ tạo thành khác biệt khổng lồ sau này. Có một câu chuyện minh
hoạ rất rõ ý nghĩa này - 'Mất nước chỉ vì một chiếc đinh':

Chỉ vì một chiếc đinh sắt đóng móng ngựa bị lỏng, kết quả móng của chiến mã bị
rớt ra, vì móng chiến mã rớt ra nên chiến mã ngã xuống. Bởi vì chiến mã ngã
xuống cho nên tướng quân trên lưng chiến mã tử trận, bởi vì tướng quân tử trận
nên trận chiến ấy thất bại, bởi vì trận chiến ấy thất bại cho nên quốc gia bị
diệt vong!)

Hữu Tự Doanh giờ đây trở thành địa ngục.

Gió trên thảo nguyên nhè nhẹ thổi, thổi không đi những suy nghĩ hỗn loạn trong
lòng, những nỗi lo buồn, những sự nghi hoặc, cùng với nỗi niềm bất đắc dĩ và
chua xót.

Ba ngày.

Đã ba ngày và hai giờ.

Rời khỏi gia đình ấm áp, dấn thân vào kiếp sống trong quân doanh như địa ngục
đầy lửa đỏ này đã ba ngày, thân hình Thân Kỳ đã không còn giống người bình
thường nữa, vô cùng tiều tuỵ.

Đệ đệ của hắn là Thân Đồng nhỏ hơn hắn hai tuổi, đang ôm con mèo Tiểu Ngọc mà
hắn yêu thương nhất trong lòng, khóc mãi không thôi.

Có lẽ ở Hữu Tự Doanh này, thứ duy nhất không cần phân phối công bằng chính là
thức ăn cho mèo.

Bốn mươi ba tên con cháu của Thân gia, mỗi tên ăn một miếng thịt, nhất định
phải xuất ra bốn ngàn miếng thịt để chia sẻ cho tất cả mọi người.

Thân Nguyên bôn ba ngàn dặm xa xôi mang tới tám con heo thịt, đám con cháu
Thân gia chỉ được hưởng mỗi người một chén nhỏ.

Nếu không muốn phải làm tạp dịch, cứ mỗi tháng lại phải nộp một số bạc cho
toàn thể binh sĩ Hữu Tự Doanh.

Canh tổ yến ướp băng lúc này đừng nói tới, bánh trôi nước rắc mè chỉ có thể ăn
phần cặn mà thôi, bánh bột lọc càng ngày càng vuột khỏi tầm tay, món duy nhất
còn lại trên người là chiếc áo giáp nhẹ màu nguyệt bạch thì không người nào
cảm thấy có hứng thú với nó, cho nên hắn vẫn có thể mặc bên trong khôi giáp
của quân đội...

Dù cho Thân Sở Tài có một gia tài cao như núi, cũng không thể nào chịu nổi
tình cảnh như vầy, gia đình đám con cháu Thân gia cũng không phải ai cũng có
tiền, có thể cung cấp đầy đủ cho mọi người tiêu xài thoải mái. Chỉ vì hai anh
em chúng mà phải thoả mãn thức ăn cho bốn ngàn binh sĩ Hữu Tự Doanh, chuyện
này quả thật Thân Sở Tài không làm nổi, chỉ có thể đưa chút đỉnh thức ăn cho
hai đứa con trai gặm nhấm đỡ thèm mỗi khi lão cảm thấy đau lòng không chịu
nổi.

Kết quả là hai tên công tử bột của Thân gia làm sao không bị gầy đi?

Có lẽ...chuyện tốt duy nhất chính là đệ đệ của mình không hề kén thức ăn. Thân
Kỳ liếc nhìn về Thân Đồng ở phía sau nghĩ vậy.

Tiểu tử này nhỏ hơn hắn hai tuổi, năm nay mới mười tám.


  • Ca ca!

Thân Đồng nước mắt lưng tròng nhìn ca ca hắn.


  • Đệ đệ, chuyện gì vậy?


  • Chúng ta chạy trốn đi thôi!


Thân Đồng khẽ nói.

Thân Kỳ hoảng sợ, vội đưa tay bụm miệng đệ đệ lại:


  • Pháp lệnh của Đế quốc, kẻ nào là đào binh, chém ngay tại chỗ, không kể xuất
    thân, ngươi muốn chết sao?

Thân Đồng khóc oà lên:


  • Nhưng ta không chịu nổi cuộc sống như vậy nữa, ta không chịu nổi nữa rồi!
    Không được ăn chơi sung sướng, cái gì cũng không có, trước kia muốn cái gì đều
    có nô tài làm. Nhưng huynh xem hiện tại, chúng ta đã trở thành nô tài trong
    quân doanh này. Không ai vừa mắt chúng ta, không ai sợ chúng ta, không ai tôn
    trọng chúng ta, bọn chúng đều ức hiếp chúng ta!

Thân Kỳ cũng rất muốn khóc, nhưng chỉ có thể nuốt ngược nước mắt trở vào lòng:


  • Ngươi yên tâm, phụ thân nhất định sẽ cứu chúng ta ra!


  • Thật sao?


  • Thật!


Thân Kỳ thở dài đáp.

Sau lưng bọn chúng đột nhiên vang lên tiếng cười ha hả.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #65