Người đăng: khuynhtanthienha10@
Thiển Thuỷ Thanh đi tới bên cạnh Tô Vân, Phương Hổ rút chân về, Thiển Thuỷ
Thanh nhìn Tô Vân nói:
Tô Vân ngẩn người, chậm rãi đứng lên nhìn Thiển Thuỷ Thanh.
Thiển Thuỷ Thanh nói:
Tô Vân lớn tiếng trả lời:
Ta dám!
Ngươi chỉ đánh rắm mà thôi, ta nói ngươi tuyệt đối không dám!
Thiển Thuỷ Thanh thét lớn:
Tô Vân giật mình kinh hãi, đổ mồ hôi lạnh khắp cả người, không thể nói được
lời nào. Con người hắn tuy rằng chất phác thật thà nhưng không hề ngu ngốc,
lúc này Thiển Thuỷ Thanh chỉ điểm như vậy, hắn lập tức hiểu ra mình đã phạm
sai lầm như thế nào...
Thiển Thuỷ Thanh hét to vào tai của hắn, làm cho đầu óc hắn kêu ong ong.
Mộc Huyết lại nói:
Phương Hổ nói:
Lôi Hoả cũng nói:
Thiển Thuỷ Thanh lại nói:
Phương Hổ hừ lạnh nói:
Cuối cùng Thiển Thuỷ Thanh thở dài:
Có một điều mà hắn không nói ra, có một đạo lý mà rốt cục hắn không thể nào
giải thích cho Tô Vân hiểu.
Thiển Thuỷ Thanh hắn có lẽ không phải là một binh sĩ tài giỏi, nhưng hắn tuyệt
đối là một Tướng quân tài giỏi!
Thế giới này lắm khi cũng không công bằng chút nào...
Có những người, trời sinh ra thích hợp cầm quân, có những người lại chỉ thích
hợp làm thuộc hạ cho người khác.
Theo như bản năng của mình, Thiển Thuỷ Thanh thích Tô Vân, bởi vì hắn cũng
giống như mình, có gan chống lại những chuyện bất công.
Binh sĩ có gan chống lại cấp trên, không phải là một hảo binh.
Nhưng một Tướng quân có gan chống lại cấp trên, tuyệt đối là một hảo Tướng
quân.
Nhưng hắn không thể nói ra chuyện này.
Bởi vì bây giờ Tô Vân vẫn chỉ là một binh sĩ.
Hắn tuyệt đối sẽ không đề cao Tô Vân có hào khí có can đảm chống đối cấ trên
gì gì đó, bởi vì làm như vậy chính là dung túng và khích lệ cho các tân binh
còn lại bắt chước làm theo.
Đến lúc này, tất cả đạo lý đều đã nói thông suốt, tất cả tân binh đều im
tiếng, không còn dám phát ra những lời bất mãn.
Thế nhưng Tô Vân, gương mặt hắn đang đỏ bừng bừng, lại vẫn đứng nguyên chỗ cũ
không chịu rời đi.
Thiển Thuỷ Thanh khẽ cau mày:
Tô Vân há mồm thở hồng hộc như kéo bễ, lắc đầu nói:
Hắn khẽ cắn môi, ngẩng đầu nhìn Thiển Thuỷ Thanh:
Bọn Thiển Thuỷ Thanh ngơ ngác:
Tô Vân kêu to:
Nỗi oán giận toát ra theo cánh tay Tô Vân giơ lên chỉ về phía sau cách đó
không xa.
Nơi đó có bốn mươi ba tên tân binh đang ngơ ngác nhìn bọn họ, không biết nên
làm thế nào cho phải.
Đối với Thân Kỳ mà nói, tất cả những sự việc mà hắn gặp phải trong ngày hôm
nay, chính là những nỗi bất hạnh từ lúc hắn vừa sinh ra tới nay cộng lại.
Năm nay hắn mới hai mươi tuổi, là một thiếu niên tràn đầy nhựa sống, ngày hắn
sinh ra, chính là tới thế gian này một cách êm đẹp vững vàng.
Phụ thân thương yêu hắn, mẫu thân chiều chuộng hắn, người trong nhà quan tâm
lo lắng cho hắn, chỉ cần hắn muốn cái gì là được ngay cái đó. Hắn là con trai
cả trong nhà, tương lai sẽ kế thừa gia nghiệp, chính vì hắn có chí phấn đấu,
từ nhỏ đã chăm chỉ học tập, lại biết lễ nghi, nên Thân Sở Tài cưng chiều hắn
như là bảo bối, thường nói rằng cả nhà họ Thân, chỉ có con trai ta là siêu
quần xuất chúng.
Nhưng cho dù hắn có thông minh lễ phép, rốt cục cũng chỉ là con nhà quý tộc mà
thôi. Tuy rằng hắn biết thơ phú, biết tiến thoái, biết cư xử tử tế với kẻ
dưới, tạo lập nên tiếng tốt, biết tôn kính cha mẹ, hiếu thuận với người lớn,
nhưng hắn chưa từng thật sự gặp qua những chuyện hiểm ác trên thế gian này,
cũng không có tâm cơ mưu kế.
Hắn có thể ngâm nga rằng 'hoạ phúc của người ta có thể đến trong sớm tối,
trăng có khi khuyết khi tròn', nhưng hắn không ngờ sẽ có một ngày, vận mệnh
đầy bất ngờ này lại ứng vào người hắn.
Hắn vốn trời sinh con cháu nhà quyền quý, nhưng lúc này gần như tù binh của
đám quân nhân chốn sa trường.
Có trời mà biết trước đây hắn chưa từng đụng tới đao thương một lần nào, ngay
cả khi hắn cầm dao phay lên, lập tức bị cha mẹ la mắng là không có tinh thần
cầu tiến.
Thế nhưng hiện tại, hắn lại phải học cách làm thế nào để giết người.
Thậm chí trước đó, hắn phải cố gắng thích khi với cuộc sống trong quân ngũ.
Hết thảy những chuyện đang diễn ra giống như trong cơn ác mộng...
Sau khi theo đoàn xe lên đường một quãng thời gian, con cháu Thân gia đều đã
mỏi mệt không chịu nổi, ngay cả đứng bọn chúng cũng đứng không vững.
Nhưng một hồi tranh luận giữa tân binh và lão binh kia, còn có những lời dạy
dỗ của cấp trên, bọn chúng vẫn trông thấy, nghe thấy rõ ràng.
Bọn chúng rất kinh ngạc, vì sao trên thế gian này lại có đạo lý tàn khốc như
vậy? Nhưng rất nhanh, nỗi kinh ngạc đã biến mất, nhường chỗ cho sợ hãi, lúc mà
tay Tô Vân chỉ về phía bọn chúng.
Sau đó, Thân Kỳ thấy Thiển Thuỷ Thanh nở nụ cười.
Gió đưa lời nói của Thiển Thuỷ Thanh và Tô Vân tới.
Ngươi nói rất đúng, quả thật chuyện này không công bằng, vậy ta giao cho
ngươi làm chuyện này!
Ý của Tướng quân là ta có thể sắp xếp cho bọn chúng làm việc hay sao?
Đúng, bởi vì ngươi có quyền làm như vậy! Ngươi và các huynh đệ trong doanh
tân binh, nói về tư cách và sự từng trải thì không bằng các lão binh của Vệ số
Ba. Nhưng những tên đó thậm chí còn không bằng các ngươi, tốt xấu gì các ngươi
đã trải qua một thời gian trong doanh huấn luyện, nhưng bọn chúng...ngay cả
đao thương cũng chưa từng chạm vào. Chỉ cần ngươi muốn, ngươi có thể sắp xếp
cho bọn chúng như thế nào tuỳ ý ngươi!
Những lời này rơi vào tay đám con cháu của Thân gia, tên nào tên nấy đều thấy
trái tim mình chìm xuống.
Vì vậy Tô Vân đi tới, mang theo một đám tân binh.
Đến bên cạnh bọn Thân Kỳ, đám Tô Vân nhìn bọn chúng với ánh mắt như bầy hổ đói
phát hiện được mồi ngon.
Một tên tân binh chỉ vào bọn chúng quát to.
Đám con cháu Thân gia run rẩy, nhưng không ai dám cãi lại.
Lời của Thiển Thuỷ Thanh khi nãy đã nói rất rõ ràng minh bạch.
Mệnh lệnh của cấp trên không thể tuỳ tiện vi phạm, dù là sai đi nữa!
Vài tên tân binh giống như đang áp giải tội phạm đưa bọn Thân Kỳ qua, giao
công việc cho bọn chúng, sau đó nhìn bọn chúng bằng ánh mắt khinh miệt, dùng
những câu nói châm chọc khiêu khích để giễu cợt bọn chúng, giống như đám lão
binh đã từng đối xử với đám tân binh.
Đám con cháu quý tộc công tử bột này, trong mắt của bọn Tô Vân chỉ là một đám
có thể lợi dụng và ép bức lao động mà thôi.
Ăn cơm xong, đoàn xe xuất phát.
Từng xe từng xe lương thực tuy rằng dùng trâu ngựa kéo đi, nhưng dù sao cũng
quá nặng, nên đến những đoạn đường khó đi vẫn phải cần sức người phụ đẩy. Đám
con cháu Thân gia bốn mươi ba tên phải phụ trách vận chuyển cho mười xe lương
như vậy, đối với bọn chúng mà nói, đây là một vấn đề khó đến mức vượt xa sức
tưởng tượng của bọn chúng.
Bọn chúng không biết rằng trước khi súc vật ra sức kéo, phải dùng vai đẩy xe
từ phía sau để lấy đà, cũng không biết dùng roi ngựa quất gia súc để hướng dẫn
cho chúng nó đi thẳng. Lại càng không biết một roi đánh xuống nên dùng bao
nhiêu sức lực, để tránh cho gia súc vì đau quá mà nổi giận, đứng trơ ra đó.
Vì vậy bọn chúng làm cho công việc vận chuyển trở thành một đám rối tinh rối
mù.
Mấy chục tên tân binh theo sau đốc thúc giận dữ rống to, bọn chúng không ngờ
trên đời này lại có người vô dụng đến mức như vậy, ngay cả những chuyện cơ bản
nhất cũng không làm được. Thêm vào bốn mươi mấy người, chẳng những không làm
tăng hiệu suất công việc, ngược lại bị bọn chúng làm cho vướng tay vướng chân,
công việc ngày càng rối loạn.
Một tên tân binh kêu to:
Cả đám tân binh đồng thanh cất tiếng quát mắng.
Bọn lão binh ngồi trên lưng ngựa lạnh lùng nhìn những chuyện này, không ai cất
tiếng nói lời nào, dường như những chuyện hiện tại đang xảy ra đều là chuyện
hết sức bình thường. Chính vì bọn chúng không đếm xỉa tới, đám tân binh lại
càng có thêm can đảm mắng chửi đám thiếu gia nhiều hơn, thậm chí là đánh
người.
Quân doanh có lẽ không phải là nơi học tập tốt nhất, nhưng vĩnh viễn là nơi
học tập nhanh nhất.
Các tân binh học được rất nhanh, bọn chúng bắt đầu hiểu được cái gì là nghe
lệnh phải làm, bắt đầu hiểu được rằng sau khi cấp trên ra lệnh, chuyện chúng
phải làm không phải là oán giận, mà là bằng bất cứ giá nào cũng phải hoàn
thành nhiệm vụ.
Còn đám con cháu Thân gia, bọn chúng học cách làm việc từ những lời quát mắng
dạy dỗ cùng những vết roi, ai học càng nhanh thì càng ít bị đánh.
Phương Hổ chạy tới nói với Thiển Thuỷ Thanh.
Thiển Thuỷ Thanh thản nhiên nói.
Phương Hổ nhún vai không biết nói gì hơn.
Phía sau có mấy con khoái mã chạy lên nhanh như điện chớp.
Đầu lĩnh là Thân Nguyên, đầy tớ của Thân gia.
Thân Nguyên cũng được xem như là trưởng bối trong Thân gia, lão đã đi theo
Thân Sở Tài nhiều năm, hết sức trung thành đối với Thân gia.
Lão đã nhìn Thân Kỳ, Thân Đồng lớn lên, hai đứa nhỏ này, đôi khi lão còn
thương mến hơn cả con ruột của mình.
Không ai hiểu rõ ràng hơn lão, cuộc sống của hai đứa nhỏ này từ nhỏ tới lớn
như thế nào, bọn chúng chưa từng nếm qua khổ sở, chưa từng trải qua tình cảnh
như trước mắt...
Mắt thấy hai đứa nhỏ mà lão yêu thương bị đám tân binh đốc thúc làm việc vô
cùng nặng nhọc cực khổ, lại phải chịu đòn roi mắng chửi, trái tim lão như tan
nát.
Vài tên gia nhân Thân Sở Tài phái đi cùng với Thân Nguyên vừa tới, thấy vậy
đồng thanh kêu to. Thân Kỳ thấy Thân Nguyên chạy tới, lập tức nhào vào lòng
lão, khóc lớn:
Thân Nguyên thầm kêu khổ trong lòng.
Lão gia của lão còn chưa làm gì được, lão bằng vào cái gì mà làm?
Lão vỗ về Thân Kỳ:
Một tên lão binh cười lạnh:
Thân Nguyên vội vàng đi đến chỗ bọn tân binh, cúi đầu thật thấp nói với chúng:
Một tên tân binh nhìn thấy tên lão binh lúc nãy sau khi nói mấy lời đã rời
khỏi, trong lòng đã có chủ ý, liền cười hăng hắc:
Thân Nguyên nở nụ cười cầu tài, lấy trong ngực áo ra vài thỏi bạc, giúi vào
tay tên tân binh kia:
Tên tân binh kia nhìn số bạc trong tay, trong lúc nhất thời lấy làm kinh ngạc,
liền quay đầu hỏi ý các huynh đệ của hắn.
Đa số những người tham gia vào quân ngũ đều xuất thân cùng khổ, một thỏi bạc
cũng đủ để nuôi sống cả một gia đình trong nửa tháng trời. Lần này Thân Nguyên
giúi vào tay hắn số bạc ấy quả thật là một khoản lớn, nếu như nói mấy tên tân
binh này không động tâm thì quả là chuyện lạ.
Giây phút này hiển nhiên bọn chúng cũng bị số bạc này làm cho rung động.
Tên tân binh ấy chạy đến chỗ Tô Vân, đưa số bạc ra.
Tô Vân ngẩn ngơ:
Người của Thân gia đưa sao?
Ừ, Tô đại ca, số bạc này, chúng ta có thể nhận hay không?
Tô Vân lắc lắc đầu:
Tô Vân quay đầu nhìn về phía sau, ánh mắt của mấy tên lão binh chỉ thản nhiên
lướt qua mấy thỏi bạc, phát ra tiếng cười lạnh lùng khinh bỉ, sau đó liền quay
đầu đi chỗ khác.
Sau khi trải qua đại thắng hai quan, bọn lão binh không xem chút bạc ít ỏi ấy
ra gì.
Lập tức Tô Vân cảm thấy tự tin:
Ngươi cứ lấy đem phân phát cho mọi người, đừng cho bọn thiếu gia kia làm
việc nữa, dù sao bọn chúng cũng làm không tốt!
Không có vấn đề gì sao?
Không thành vấn đề, không phải Tướng quân có nói qua rồi sao, bốn mươi mấy
người này hắn mặc kệ, chúng ta xử lý như thế nào là chuyện của chúng ta. Nhớ
kỹ, nhất định phải chia cho tất cả huynh đệ trong Sáo!
Được!
Tên tân binh kia đáp lời, sau đó kích động chạy đi.
Thời điểm ấy Tô Vân cũng không ngờ, chuyện do Thiển Thuỷ Thanh dẫn dắt sau này
trở thành đại sự rung động cả nước, bắt đầu từ mấy đĩnh bạc nho nhỏ này mà dần
dần phát triển ra.
Mà chuyện này cho dù là hậu thế cũng cảm thấy khó tin, bất cứ ai cũng khó có
thể tin. Nó là trước nay chưa từng có, về sau cũng sẽ không có,
Dù là sau mấy trăm năm, vẫn không có ai làm được giống như Thiển Thuỷ Thanh đã
làm. Mà bản thân Thiển Thuỷ Thanh, cũng vì vậy mà một lần nữa nổi danh trên
đại lục Quan Lan.
"Ích lợi cũng giống như hương thơm của một đoá hoa nở rộ, bất kể đoá hoa ấy
nằm kín đáo đến đâu, nằm xa xôi ở chỗ nào, hương thơm của nó vẫn có thể lan
toả đến những nơi xa nhất. Đám ong nghe được hương thơm ấy, lập tức lần theo
mùi hương rồi tìm đến chỗ đoá hoa, lúc ấy chúng sẽ mặc tình mà hút nhuỵ".
Trích của nhà thơ Ái Đắc Lan Tư Tạp của Công quốc Thánh Uy Nhĩ.
Tin tức đám tân binh chế ngự một đám tân binh khác để kiếm một món lợi lớn rất
nhanh đã truyền đến tai toàn thể tất cả tân binh.
Mỗi người đều biết chuyện tình là như vầy: Trong số tân binh có một Sáo kia,
nhờ mấy chục tên thiếu gia mà kiếm được một món lợi không nhỏ chút nào.
Bọn chúng còn chưa ra trận đánh giặc nhưng đã phát tài.
Hoa có mật, tất cả ong lập tức muốn đi hút.
Sau khi đám 'ong hút mật' này nhắn nhủ tin tức cho cả bầy ong bằng những cách
đặc biệt như ánh mắt, dùng tay ra hiệu mà không ai để ý, một nụ cười đơn giản,
tất cả bầy ong đã bắt đầu rục rịch.
Rốt cục đám tân binh đã trải qua huấn luyện này vô cùng trật tự, từng Sáo từng
Sáo đi tới chỗ của bọn Thân Kỳ, Thân Đồng, nở nụ cười tha thiết chân thành,
phát ra những mệnh lệnh vô cùng ác nghiệt.
Làm việc, hoặc nộp bạc!
Đáng thương cho Thân Nguyên, căn bản là trên người lão không mang theo đủ tiền
để đút lót cho ba ngàn tên tân binh.
Bốn mươi ba tên người hầu, lập tức đã có ba ngàn ông chủ.
Một tên tân binh đứng trước mặt Thân Nguyên, nở một nụ cười tàn nhẫn:
Thân Nguyên khẩn trương gần như muốn khóc:
Tên tân binh kia cười lạnh lùng:
Thân Nguyên nghiến răng kêu to:
Được, các ngươi phải hứa với ta, đừng ép bọn họ là được, ta sẽ quay về tìm
lão gia lấy bạc!
Thứ lỗi không thể tiễn xa!
Tên tân binh kia nhìn theo bóng Thân Nguyên rời đi, chắp tay lớn tiếng kêu to.
Tất cả tân binh đều bật cười lên như điên cuồng.
Thiển Thuỷ Thanh quan sát cảnh tượng này, trong mắt không giấu nổi ý cười, sau
đó nhẹ giọng nói:
Phương Hổ và Mộc Huyết nghe vậy suýt chút nữa thì rớt ngựa, cùng nhìn Thiển
Thuỷ Thanh trừng trừng. Tên này...cũng thật là độc ác!
Chẳng trách hắn vừa phái người viết biên nhận về cho Thân Sở Tài, cùng lúc lại
dung túng cho đám tân binh ức hiếp bọn Thân Kỳ.
Dường như hắn đã tính sẵn từ trước.
Phương Hổ gãi gãi đầu.
Thiển Thuỷ Thanh cười hăng hắc:
Mộc Huyết và Phương Hổ đồng thời bật cưòi to:
Một đạo mệnh lệnh của Thiển Thuỷ Thanh truyền xuống, rốt cục tất cả tân binh
cũng đã hiểu được Thiển Thuỷ Thanh một phen khổ tâm vì bọn chúng.
Trước kia bọn chúng chưa từng đi theo Thiển Thuỷ Thanh, ngoài việc biết Thiển
Thuỷ Thanh chiến đấu anh dũng, đánh chiếm hai quan Nam Bắc, lại không biết
thái độ đối xử với người khác của hắn.
Thế nhưng hôm nay, chỉ mới lần đầu tiên tiếp xúc, Thiển Thuỷ Thanh đã dạy cho
bọn chúng hai bài học vô cùng sinh động và thiết thực.
Bài học thứ nhất chính là: Mệnh lệnh của cấp trên, bắt buộc phải tuân theo.
Bài học thứ hai chính là: Nếu là binh sĩ của Hữu Tự Doanh, sẽ được đãi ngộ ưu
ái hơn nhiều so với binh sĩ ở những nơi khác.
Bài học thứ nhất là cây gậy, bài học thứ hai là củ cà rốt. Hai bài này hợp
lại, chính là vô địch thiên hạ!