Người đăng: khuynhtanthienha10@
Tên tiểu tốt kia vừa nói xong, liền cởi túi đeo sau lưng ra.
Một đống thư bị hắn trút xuống đất.
Biết, về sau đừng để chuyện này xảy ra nữa!
Tên tiểu tốt kia vừa dứt lời, một vật dễ cháy từ trong tay hắn bay ra.
Đống thư ngổn ngang trên mặt đất chỉ trong khoảnh khắc đã cháy lên một ngọn
lửa vừa đỏ vừa xanh, nháy mắt đã bốc cao rừng rực, cắn nuốt hết thảy số thư.
Uổng phí công lao Thiển Thuỷ Thanh mấy ngày đêm ròng rã, cực khổ nặn ra từng
câu từng chữ để viết số thư này, bây giờ chỉ còn là một đám tro bụi mà thôi,
tất cả hy vọng và tình cảm cũng theo gió mà bay đi mất...
Phương Báo không nhịn được rống lên giận dữ.
Những thư này đều là do Thiển Thuỷ Thanh viết để báo tin cho người thân của
các binh sĩ tử trận, không ngờ bị Thân Sở Tài dùng một lý do vớ vẩn thiêu huỷ
như vậy!
Phương Báo thét to, tay rút chiến đao ra, cả đám Cẩu Tử cũng giận dữ gào thét.
Thiển Thuỷ Thanh đưa tay ra ngăn bọn họ:
Dù sao những lời của Thiển Thuỷ Thanh cũng có trọng lượng, mọi người lập tức
dừng tay, đứng yên nhìn số thư hoá thành tro tàn trong đám lửa, nỗi đau trong
lòng đến mức nào, có thể tưởng tượng được.
Tên tiểu tốt kia hừ hai tiếng đắc ý, hiển nhiên hài lòng với thái độ của bọn
họ, lại nói:
Dứt lời, tên tiểu tốt kia bèn tung mình lên ngựa chạy đi nhanh như chớp, xa xa
còn vọng lại tiếng cười ngang ngược.
Đứng ở cửa thang lầu, ánh mắt nhìn chằm chặp vào đống thư bị đốt kia, vẻ mặt
Thiển Thuỷ Thanh lặng trầm như nước, không ai biết hắn đang suy nghĩ những gì.
Phương Báo loạng choạng đi xuống thang lầu, một tay sờ soạng trong đám tro
tàn, muốn tìm một phần thư còn nguyên vẹn, nhưng sao thể được?
Toàn thân hắn đang run bần bật vì giận dữ và đau khổ.
Thiển Thuỷ Thanh lạnh lùng nói.
Phương Báo quay đầu lại kêu to:
Thiển Thuỷ Thanh đột nhiên phì cười:
Phương Báo lạnh lùng nhìn Thiển Thuỷ Thanh rồi đứng lên:
Cẩu Tử nóng nảy đẩy Phương Báo một cái:
Báo ca ngươi nói gì vậy, ngươi điên rồi sao? Trên đời này còn ai quan tâm
chúng ta hơn Thiển thiếu? Hắn sợ ai chứ?
Vậy vì sao hắn lại ngăn cản chúng ta? Nếu hắn không ngăn cản, ta đã cho tên
kia một đao rồi!
Phương Báo rống to.
Thiển Thuỷ Thanh thở dài lắc đầu:
Giết hắn là xong hay sao, những chuyện sau đó phải giải quyết ra sao đây?
Hắn chỉ là một tên tiểu tốt phụng mệnh mà đến, dù ngươi giết một trăm tên thì
có tác dụng gì?
Vậy giết Thân Sở Tài!
Thiển Thuỷ Thanh không có phản ứng gì.
Đại khái cảm thấy được mình nói chuyện có phần quá đáng, rốt cục Phương Báo
cũng thôi không nói nữa.
Đúng vậy, Thân Sở Tài làm nhục bọn họ, lại ngang ngược chọc tức bọn họ, nhưng
làm gì được hắn đây?
Bất quá chỉ là đốt mấy phong thư thôi mà!
Số thư đó là tình cảm của toàn thể tướng sĩ Vệ số Ba với các tướng sĩ đã hy
sinh, nhưng có là gì với Thân Sở Tài? Hắn chỉ đốt mấy phong thư, vậy cũng phạm
vào tội chết hay sao? Chuyện này nếu nói về lý thì không thể được!
Nhưng có thật là chỉ mấy phong thư không?
Có thật là chỉ cần viết lại là có thể giải quyết vấn đề không?
Chỉ có bản thân Thiển Thuỷ Thanh mới biết, mỗi đêm khi hắn chong đèn viết thư,
cảm giác lúc ấy như thế nào! Cái mà hắn gặp phải khi ấy chính là cảm giác bất
đắc dĩ và tự trách.
Thế nhưng hiện tại, Thân đại nhân vĩ đại của chúng ta thiêu huỷ tất cả thư của
các huynh đệ đã hy sinh ngay trước mặt hắn!
Mối thù này, đã kết!
Tất cả mọi người ngồi lại ăn uống, ai nấy lặng lẽ không nói lời nào.
Thiển Thuỷ Thanh tự rót tự uống, dường như đang suy nghĩ chuyện gì, lại như
đang thưởng thức mùi thơm của rượu, cho đến khi Phương Báo đột ngột nói một
câu:
Cặp mắt lim dim của Thiển Thuỷ Thanh khẽ mở ra:
Là có ý định từ trước, hay chỉ mới đây thôi?
Đã có từ trước, chỉ là chưa có cách nào giác ngộ.
Có từ trước rồi sao...
Thiển Thuỷ Thanh khẽ cúi đầu.
Phương Báo bật cười lạnh lẽo, hắn đưa tay cánh tay áo trống rỗng của mình:
Sau khi mất đi cánh tay này, ta bắt đầu do dự, bản thân mình có nên xuất
ngũ hay không? Không còn cánh tay này nữa, ta vô cùng khó chịu, nhưng ta biết
rằng, chúng ta đều là nam nhân, có những giọt lệ phải nuốt ngược vào lòng. Ta
không muốn mọi người cực khổ vì ta, cho nên mỗi ngày đều cười ha hả, chỉ nói
rằng có thể giữ được mạng này đã là may mắn. Nhưng ta tự biết bản thân ta thực
ra đã là một phế nhân, tuy nhiên ta cũng không nản chí, ta không làm được kỵ
binh nữa, cũng có thể làm chuyện khác: Làm hoả đầu quân, lo hậu cần quân nhu,
gì cũng được! Ta biết Thiển huynh đệ ngươi sẽ không bỏ mặc ta, mà ta cũng
quyến luyến mọi người, cho nên thuỷ chung ta vẫn chưa quyết định được rốt cục
có nên xuất ngũ hay không!
Như vậy bây giờ cái gì làm cho ngươi hạ quyết tâm?
Thiển Thuỷ Thanh hỏi.
Phương Báo cười khổ.
Phương Báo khẽ cúi đầu:
Hắn nói tới đây, tâm tình dần dần trở nên kích động, giọng nói cũng dần dần
lớn hẳn lên. Cả bọn binh sĩ đều yên lặng nhìn hắn không nói gì.
Hắn đưa cánh tay phải của mình ra:
Thiển huynh đệ, chúng ta tin tưởng ngươi, chúng ta đi theo ngươi vào sinh
ra tử, ngươi dẫn dắt chúng ta thắng trận. Nhưng có những chuyện cho dù ngươi
là anh hùng cái thế cũng không thể nào giải quyết, ngươi nói thử xem chúng ta
liều mạng như vậy là vì cái gì? Có phải là vì chút tiền thưởng không? Không!
Là vì vinh dự cơ bản nhất của chúng ta, là vì sự tôn trọng mà chúng ta xứng
đáng được nhận! Nhưng ngươi thấy tên rùa đen Thân Sở Tài kia, hắn có chút nào
là tôn trọng chúng ta hay không? Chúng ta là công thần lớn nhất trong trận
đánh chiếm Tam Trùng Thiên, nhưng trong mắt hắn, chúng ta chỉ là một đám thất
phu lỗ mãng đui mù! Chỉ là một tên nho sinh nghèo kiết xác cũng dám cười chê
lão tử ăn uống khó coi! Con bà hắn tưởng rằng lão tử nghe không hiểu những lời
của hắn có ý gì sao?
Nhưng những chuyện này ta đều nhịn được!
Phương Báo đã muốn khóc, nhưng cố nén không để nước mắt tuôn trào:
Nói đến đây, hắn đã không thể nhịn được nữa, liền gào khóc thật to.
Tất cả binh sĩ lặng lẽ đứng lên, trên mặt lộ vẻ căm phẫn hết sức rõ ràng.
Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi thở ra một hơi dài.
Hắn không nói lời nào, chỉ đang lẳng lặng ngắm trời mây sông núi xa xa, một
lúc sau mới trầm giọng nói:
Không ai ngồi xuống, đây là lần đầu tiên mệnh lệnh của Thiển Thuỷ Thanh mất đi
hiệu lực.
Sắc mặt Thiển Thuỷ Thanh lộ vẻ khó coi:
Tất cả các binh sĩ dạ ran, đứng nghiêm, sau đó cùng ngồi xuống.
-...Trước tiên ta cần các ngươi tin tưởng ta, trước kia đã từng tin tưởng ta như thế nào, hiện tại hãy tiếp tục tin tưởng ta như thế ấy! Ta đã hứa hẹn chuyện gì, nhất định sẽ làm cho các ngươi bằng được, đám cẩu quan và nho sinh nghèo kia khinh thường chúng ta chứ gì? Ta sẽ có cách làm cho bọn chúng hiểu rằng chúng đã sai lầm như thế nào, ta sẽ làm cho bọn chúng biết cách tôn trọng những binh sĩ liều mạng chiến đấu trên chiến trường!
-...Đại chiến tại hai quan Nam Bắc, chúng ta trở thành những binh sĩ dũng cảm nhất, trở thành tấm gương cho tất cả quân nhân của Đế quốc Thiên Phong. Có những người xem chúng ta là dũng sĩ, đồng thời lại có những người cho chúng ta là những kẻ thô lỗ, dã man, không biết lễ nghĩa, tàn nhẫn hiếu sát...Bọn chúng xem chúng ta như những con chốt thí có thể hy sinh bất cứ lúc nào, căn bản là không quan tâm đến vận mệnh của chúng ta, như vậy chúng ta phải làm sao? Chúng ta phải làm sao bây giờ?
Thiển Thuỷ Thanh cười hăng hắc đầy lạnh lùng:
Nói đến đây Thiển Thuỷ Thanh cười lạnh lẽo:
Mắt Cẩu Tử sáng rực lên:
Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi nói:
Kẻ thiếu nợ ta, ta sẽ đòi lại gấp trăm lần, Thân Sở Tài sẽ phải trả giá cho
hành vi ngu xuẩn của hắn. Muốn báo thù làm nhục các tướng sĩ tử trận của Vệ số
Ba chúng ta, mọi người phải nghe theo sự sắp xếp của ta!
Dạ!
Mọi người cùng rống to.
Lúc này Thiển Thuỷ Thanh mới thấp giọng nói ra kế hoạch của hắn.
Đó là một kế hoạch mà sự kỳ quái của nó làm cho mọi người phải giật mình kinh
hãi.
Mắt mọi người sáng rực lên, bọn họ bắt đầu cố gắng tưởng tượng ra dáng vẻ khốn
đốn của Thân Sở Tài. Khoái cảm được trả thù tuy chưa tiến hành, nhưng cũng đã
tràn ngập khắp thân thể họ.
Thiển Thuỷ Thanh nhìn sang Phương Báo:
Phương Báo ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
Thiển Thuỷ Thanh nửa như cố ý nửa như vô tình hỏi:
Ngoài dự liệu của mọi người, Phương Báo trả lời:
Ta vẫn quyết định xuất ngũ!
Ngươi nói cái gì?
Thiển Thuỷ Thanh rống to, lao tới nắm lấy cổ áo Phương Báo.
Phương Báo khẽ thở dài, nói:
Thiển Thuỷ Thanh ngẩn ra.
Phương Báo khẽ hừ:
-...Thiển huynh đệ, ta thật sự không muốn tiếp tục bán mạng cho bọn khốn này nữa! Ta đã mất một cánh tay, ta cũng đã trả một cái giá không nhỏ, đủ rồi, bây giờ ta muốn về nhà...
-...Năm năm rồi...lúc trước bốn huynh đệ chúng ta nhập ngũ, Đại ca và Tứ đệ đã tử trận, giờ đây chỉ còn lại ta và Nhị ca. Mẫu thân lúc trước nuôi dạy bốn chúng ta không dễ dàng gì, hiện tại cũng là lúc chúng ta nên trở về báo hiếu cho mẫu thân rồi! Nhị ca và ta đã bàn với nhau, kết thúc như ta vậy thật ra không còn gì tốt hơn...Bốn huynh đệ nhà ta, hai tử trận, một bị thương, kẻ duy nhất có quan chức, được thưởng huân chương, tấn công hai quan Nam Bắc được trọng thưởng vô số, sau này trở lại quê nhà coi như đã làm rạng rỡ tổ tông. Nhị ca nói rằng không biết sau này hắn còn có ngày về được hay không, cho nên trách nhiệm báo hiếu giao cho ta. Không thể để...cả bốn huynh đệ đều tử trận sa trường...
-...Cho nên, rốt cục ta phải về nhà. Ta...cũng muốn gặp mẫu thân!
Phương Báo cười nói, trong mắt hắn long lanh lệ nóng.
Thiển Thuỷ Thanh cười khổ lắc lắc đầu:
Quả nhiên ngươi đã hạ quyết tâm, vậy thì tốt lắm, ta cho phép ngươi xuất
ngũ! Chờ xong chuyện này rồi, lão tử sẽ làm cho thật rình rang, cho người gõ
trống khua chiêng đưa ngươi trở về, cho tất cả mọi người trong thôn ngươi
biết, ngươi là một đại anh hùng,
Được, ta cũng không cảm tạ đâu, huynh đệ chúng ta liều mạng nhiều năm như
vậy, tự hỏi lòng mình cũng không thẹn với vinh dự ấy. Tuy nhiên trước mắt,
chúng ta phải trừng trị con rùa đen Thân Sở Tài kia mới được!
Lúc Phương Báo nói những lời này, toàn thân toát ra sát khí nồng đậm:
Thân Sở Tài, tất cả nỗi nhục mà ngươi gây ra cho huynh đệ chúng ta, cuối
cùng sẽ xảy ra trên người ngươi, không thiếu một chút nào!
Chuyện đó đương nhiên!
Thiển Thuỷ Thanh siết chặt nắm đấm, hung hăng nói.
Phương Báo đắc ý bật cười hăng hắc.
Giây phút ấy, Thiển Thuỷ Thanh cảm thấy lòng mình như mất mát một cái gì...
Chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, hắn đã trải qua không biết bao nhiêu cuộc
sinh ly tử biệt. Hôm nay Phương Báo ra đi cũng chỉ là một cuộc sinh ly, một
canh giờ trước, hắn vừa chia tay cùng Vân Nghê, cũng là một cuộc sinh ly...
Ông trời quả thật khéo trêu người, đập cho người ta một gậy, sau đó lại ném
cho viên kẹo. Vân Nghê đi rồi, Phi Tuyết trở lại, Phi Tuyết vừa trở lại,
Phương Báo lại phải đi. Như vậy sau đó nữa, hắn sẽ được hay là mất đây...?
Hắn nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ.
Người đến rồi đi, người tụ rồi tan, vui mừng tan hợp, hàng trăm cảm giác khác
nhau nổi lên trong lòng, trong lúc nhất thời Thiển Thuỷ Thanh bị những tình
cảm này tấn công mạnh mẽ như một cơn đại hồng thuỷ phá vỡ con đê, hắn cảm thấy
toàn thân như đang trôi nổi bồng bềnh, nỗi niềm thương cảm dâng lên cực điểm,
nhưng không biết thân ở nơi nào...