Người đăng: khuynhtanthienha10@
Sau mấy ngày đường vất vả, thành Thanh Dã đã hiện ra ở xa xa trước mắt.
Tuy rằng Thiển Thuỷ Thanh vừa mới rời khỏi thành Thanh Dã khoảng chừng ba
tháng, nhưng lần này trở lại dường như đã trải qua mấy thế kỷ. Trong lòng cảm
thấy thê lương hơn trước, lại có một chút vướng bận, tự nhiên cảm thấy tình
cảm của mình với thành Thanh Dã nhiều hơn khi trước.
Các chiến sĩ nhìn thấy cửa thành ở xa xa, cất tiếng hoan hô mừng vui phấn
khích.
Mỗi lần trở về, thông thường chỉ có một chuyện là có ý nghĩa: Mọi người sẽ có
vài ngày để nghỉ ngơi vui chơi, tận hưởng những thú vui của đời người, cho đến
khi lệnh triệu tập vang lên.
Lần trước ở đây, Mộc Huyết chính là đầu lĩnh, còn Thiển Thuỷ Thanh chỉ là một
tên tân binh.
Thời gian trôi qua chưa đến trăm ngày, đầu lĩnh của cánh quân này đã là Thiển
Thuỷ Thanh, Mộc Huyết lại trở thành cấp dưới, bởi vậy trong lòng Mộc Huyết
cũng cảm thấy bùi ngùi không ít...
Chiến trường vĩnh viễn là nơi mà kẻ có năng lực thăng tiến nhanh nhất.
Khẽ khoát khoát tay, Thiển Thuỷ Thanh nói:
Mộc Huyết gật gật đầu.
Lần trước nhiệm vụ chọn lựa tân binh là hắn giao cho Thích Thiên Hữu, kết quả
hắn dẫn theo Thiển Thuỷ Thanh tới. Không ngờ lần này, Thiển Thuỷ Thanh lại bảo
Mộc Huyết hắn đi chọn tân binh, thế sự thay đổi như chong chóng, thật là làm
cho người ta không khỏi lắc đầu cảm khái.
Thiển Thuỷ Thanh nói:
Lần này ngươi đừng bắt chước bất ngờ tập kích doanh huấn luyện như Thích
đại ca lần trước, có lẽ doanh huấn luyện cũng đã có chuẩn bị đề phòng!
Không cần tập kích bất ngờ ta cũng có thể tìm được vài tên hảo binh, nói
không chừng còn có thể tìm ra vài tên Thiển Thuỷ Thanh nữa đó!
Mộc Huyết cười đáp.
Thiển Thuỷ Thanh bật cười ha hả:
Ngẫm nghĩ một chút, Thiển Thuỷ Thanh lại nói:
Đúng rồi, ngươi có biết Hữu Tự Doanh cần bổ sung bao nhiêu tân binh hay
chưa?
Không phải hai ngàn sao?
Sai rồi!
Thiển Thuỷ Thanh đưa ra ba ngón tay:
Ba ngàn? Mộc Huyết sững sờ.
Binh lực thông thường của một Doanh chính là do ba Vệ hợp lại, hiện tại Hữu Tự
Doanh của Thiển Thuỷ Thanh đã có một ngàn binh sĩ, nếu như chiêu mộ thêm ba
ngàn tân binh nữa, vậy dư ra một ngàn phải tính sao đây? Chưa được Quân bộ cho
phép mà tự tiện khuếch trương binh sĩ, đó chính là trọng tội. Mặc dù hiện tại
Nam Vô Thương còn ở Bắc Môn quan, nhưng e rằng hồn của hắn đã bay tới thành
Thanh Dã, tìm cách gây phiền phức cho Thiển Thuỷ Thanh. Tội danh tự tiện chiêu
mộ thêm binh sĩ này, thừa sức để Nam Vô Thương hạ lệnh chém đầu Thiển Thuỷ
Thanh ngay lập tức.
Thiển Thuỷ Thanh khẳng định:
Mộc Huyết ngẩn người:
Thiển Thuỷ Thanh đáp với vẻ vô cùng nghiêm túc:
Mộc Huyết ngây người ra một hồi lâu, rốt cục bật cười ha hả:
Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi cười nói:
Đoàn người vào thành Thanh Dã, hoàn thành thủ tục giao nhận xong xuôi, mọi
người lập tức chia ra. Mộc Huyết mang theo một Sáo đến doanh tân binh, bọn
Phương Hổ và Lôi Hoả mang theo số còn lại vào thành nghỉ ngơi. Ai có người nhà
thì về thăm, không có người thân thì ở lại chung với đoàn, cùng tới gần quân
doanh hạ trại nghỉ ngơi, sau đó cùng nhau làm việc. Quân nhân chính là quân
nhân, làm chuyện gì cũng có tổ chức kỷ luật, bởi vậy uống rượu là mấy trăm
người cùng đi, thậm chí đi kỹ viện cũng kéo cả bọn. Lần này đánh chiếm hai
quan Nam Bắc, các binh sĩ của Vệ số Ba được ban thưởng khá nhiều, ít nhất
trong quãng thời gian ở lại thành Thanh Dã này, mỗi binh sĩ cũng có thể làm
một đại gia hào phóng.
Khi Phương Hổ thét to: "Ai muốn đi tìm nữ nhân thì báo danh cho ta! ", cả bọn
ào ào chen chúc vây lấy hắn. Cũng chỉ có vào lúc này, đám hán tử sắt máu lúc
chiến chinh mới biểu hiện ra mình chẳng khác những người bình thường. Mà nhu
cầu về dục vọng của bọn họ đã đè nén rất lâu, rốt cục vào lúc này cũng có thể
giải toả.
Thiển Thuỷ Thanh không rảnh rỗi tham gia với mọi người.
Những lời dặn dò của Thiển Thuỷ Thanh vừa kết thúc, tất cả binh sĩ đều cất
tiếng reo hò phấn khích, trong nháy mắt một ngàn tên binh sĩ đã giải tán, chỉ
còn vài người đi theo bên cạnh Thiển Thuỷ Thanh.
Thiển Thuỷ Thanh cười mắng.
Phương Báo cũng cười nói. Thương thế của hắn vẫn chưa lành hẳn, Thiển Thuỷ
Thanh không cho hắn uống rượu, cũng không cho đi tìm nữ nhân, chỉ đành đem hắn
theo bên cạnh mình.
Thiển Thuỷ Thanh hỏi hắn.
Phương Báo bĩu môi:
Cẩu Tử bên cạnh kêu lên với giọng eo éo:
Phương đầu lĩnh, hay là để tiểu nhân dùng tay giúp ngài giải quyết tạm thời
vậy?
Giải quyết con bà ngươi!
Phương Báo tung chân đá Cẩu Tử, các binh sĩ còn ở lại bật cười ha hả.
Trước mặt Thiển Thuỷ Thanh, xe ngựa của Vân Nghê cũng chậm rãi rời khỏi, nàng
phải đến ngủ lại ở biệt viện. Sau khi tới thành Thanh Dã, nhiệm vụ hộ tống của
Thiển Thuỷ Thanh đã chấm dứt, tất cả cũng tự nhiên chấm dứt theo...
Không có lưu luyến trước lúc chia tay, cũng không có những lời dặn dò ân cần
tha thiết, hai người chia tay tự nhiên như nước chảy thành sông, giống như
sáng sớm ra khỏi nhà tạm biệt vợ con, buổi tối sau khi đi làm tự nhiên lại trở
về. Duy chỉ có hai người biết rõ, từ lúc bọn họ bước chân vào thành Thanh Dã,
bọn họ sẽ không còn quãng thời gian hạnh phúc bên nhau như khi trên đại thảo
nguyên.
Thiển Thuỷ Thanh làm như không thấy xe ngựa của Vân Nghê đang rời khỏi, vẫn
trò chuyện cùng các huynh đệ hết sức vui vẻ, thản nhiên nói:
Giọng hắn thản nhiên nhưng hồn đang bay bổng theo xe ngựa Vân Nghê, càng lúc
càng xa...
Khi Thiển Thuỷ Thanh dẫn người chạy tới phủ Thành chủ, hai tên binh sĩ thủ vệ
chặn lại trước cửa.
Ngồi trên lưng ngựa, Thiển Thuỷ Thanh cao giọng nói.
Hai tên thủ vệ đưa mắt nhìn nhau, cùng trả lời:
Người vừa hỏi là một vị Tướng quân đội khôi mặc giáp, bọn chúng không dám tỏ
ra vô lễ.
Vậy hắn ở đâu?
Trên lầu Tuý Hoa phố Niểu Hoa phía Đông thành, Thân thành chủ đang tiếp
khách ở đó!
Thiển Thuỷ Thanh lập tức giật cương quay đầu ngựa chạy về phía lầu Tuý Hoa.
Dọc đường đi, Phương Báo hỏi Thiển Thuỷ Thanh với vẻ thắc mắc:
Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười:
Phương Báo chép miệng tỏ vẻ hâm mộ:
Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi nói:
Mấy tên binh sĩ đồng loạt cười ha hả.
Lầu Tuý Hoa nằm trên phố Niểu Hoa.
"Niểu Hoa nhai, Yên Liễu hạng, thiên nhai nữ tử khấp hồng thường, vãng lai
hành nhân túy đoạn tràng. Phù sinh kỷ độ yên chi lệ, ca vũ thăng bình chiếu tà
dương."
Vào năm chín mươi hai lịch Thiên Phong, nhà thơ Chiêm Thanh Y sau một lần ghé
chơi đã hạ bút đề thơ, tuy chỉ có lưa thưa vài chữ nhưng đã tả hết nỗi niềm
khổ đau chua xót của nữ nhân ở nơi này.
Thiển Thuỷ Thanh cũng đã từng nghe qua bài thơ này, nhưng đó là chuyện trước
khi hắn tham gia vào quân ngũ, chính hắn cũng chưa tới được một lần.
Vừa đến lầu Tuý Hoa, lập tức có người ra tiếp đón, nghe Thiển Thuỷ Thanh nói
đến tìm Thân Thành chủ, vội cung kính trả lời:
Quân gia, Thân đại nhân đang tiếp khách tại gác Thính Nhã, tiểu nhân đi
thông báo ngay lập tức!
Không cần, chúng ta tự đi là được, Phương Báo, ngươi theo ta vào, những
người khác chờ ở ngoài!
Tên người làm kia muốn nói rằng không được, nhưng thấy mấy người theo sau
Thiển Thuỷ Thanh ai nấy đeo đao mặc giáp, xem bề ngoài đằng đằng sát khí, nhìn
qua biết ngay là những người từng lăn lộn sa trường, lập tức rùng mình, rốt
cục không dám ngăn cản.
Theo cầu thang lượn bằng gỗ chạm trổ đi lên trên, ba chữ 'gác Thính Nhã' hiện
ra rõ ràng trước mắt.
Thiển Thuỷ Thanh vừa muốn gõ cửa, chợt một tràng tiếng nhạc vang lên.
Khúc nhạc vừa vang lên nghe như âm thanh trên cõi tiên vọng xuống, một lời
không diễn tả được hết nét phong nhã của nó. Tiếng đàn uyển chuyển du dương,
như những lời thủ thỉ của tình nhân, làm cho người nghe cảm thấy trong lòng
nao nao khó tả...
Nhưng khúc nhạc êm đềm vừa mới làm cho người nghe say đắm, bỗng chốc trở nên
cao vút trào dâng, tiếng tưng tưng vang lên giòn tan mà trong trẻo, tràn ngập
sát khí vô cùng dữ tợn. Nhưng những âm thanh mạnh mẽ ấy cũng không kéo dài,
rất nhanh khúc nhạc đã trở nên trầm thấp, lần này réo rắt giống như cao sơn
lưu thuỷ, tự nhiên khoan thai, dường như nhạc khúc trên trời, người gảy khúc
nhạc này quả thật đã làm cho người nghe rung động tận đáy lòng.
Khúc nhạc biến chuyển, lòng người cũng chuyển theo, chỉ là một khúc nhạc,
nhưng trong khoảnh khắc đưa tâm hồn người ta lên tới đỉnh non cao, nháy mắt
lại đưa xuống đáy vực sâu. Trong lúc nhất thời, Thiển Thuỷ Thanh quên cả tiến
về phía trước, ngay cả cánh tay giơ ra định gõ cửa cũng ngừng lại giữa không
trung, cho đến khi khúc nhạc chấm dứt mới bừng tỉnh lại.
Bên trong gác Thính Nhã vang lên một tràng cười:
Người vừa nói có lẽ là Thành chủ thành Thanh Dã Thân Sở Tài.
Trong gác lại vọng ra một giọng nữ mười phần thanh nhã:
Lúc này lại có giọng của một thanh niên trẻ tuổi vang lên:
Giọng nữ kia thở dài sâu kín:
Giọng nữ nhân này dùng những lời đơn giản mượn chuyện xưa nói nay, khúc nhạc
Vô Song Tướng Quân Lệnh tác giả hận nhất là hai chữ Vô Song, người sau lại lấy
làm tên khúc nhạc.
Hiển nhiên nàng đang mỉa mai người nghe không hiểu âm luật, chỉ biết trầm trồ
khen ngợi một cách bừa bãi mà hoàn toàn không biết nỗi lòng của người sáng
tác.
Trong lúc nhất thời gác Thính Nhã trở nên yên tĩnh.
Đột nhiên một giọng nói vang lên sau đó:
Thì ra có người đã biết bọn Thiển Thuỷ Thanh đang đứng ngoài cửa.
Cửa mở.
Đập vào mắt Thiển Thuỷ Thanh trước tiên chính là một cô nương gảy đàn có dung
mạo tuyệt trần.
Cô nương này có đôi mắt trong như hai đầm nước, toát ra ánh sáng chớp ngời,
búi tóc được cài một chiếc trâm hình chim phượng làm bằng ngọc bích, toát ra
tư thái rung động lòng người.
Nàng mặc một bộ xiêm y dệt bằng tơ Thải Hồng nổi tiếng kinh thành, trong tay
là một chiếc Phượng Vĩ cầm dùng gỗ cây ngô đồng trăm năm chế thành, bề ngoài
quý phái, thần thái ung dung, trong lúc giơ tay nhấc chân toát ra khí phái của
thế gia quyền quý.
Trong bàn còn vài người nữa, mà người ngồi ở chủ vị quả đúng là Thành chủ
thành Thanh Dã Thân Sở Tài.
Thân Sở Tài năm nay chừng hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua tràn trề sinh lực, chỉ
có điều hơi mập một chút, bộ dáng ung dung nhàn nhã.
Thiển Thuỷ Thanh đáp.
Những người trong bàn gần đây đều nghe trong Đế quốc truyền đi cái tên Thiển
Thuỷ Thanh không ngớt, nhất thời nhìn hắn tỏ ra kinh ngạc. Vốn ai nấy đều
tưởng rằng một Tướng quân trong một ngày một đêm đánh hạ hai quan Nam Bắc, lại
huyết tẩy Nam Môn quan, thế nào cũng là một tên tráng hán cao lớn khoẻ mạnh,
bề ngoài hung dữ như một tên hung thần ác sát, không ngờ chỉ là một thư sinh
có bề ngoài hào hoa phong nhã như vậy.
Cô nương đánh đàn cũng nhìn Thiển Thuỷ Thanh không chớp mắt, đôi mắt trong veo
lộ vẻ tò mò, hiển nhiên không ngờ rằng một người như vậy lại có thể tương xứng
với danh hiệu Thiên Phong Chi Hồ tiếng tăm lừng lẫy!
Lời đồn rằng, Thiển Thuỷ Thanh có công lao và tội ngang nhau, là một hán tử
đội trời đạp đất, khí thế hào hùng, can đảm sáng suốt.
Lòng nàng thoáng động, lập tức uyển chuyển đứng lên, hai tay chắp lại thi lễ,
dịu dàng nói:
Thiển Thuỷ Thanh sững sờ:
Mặt Nhạc Thanh Âm hơi ửng đỏ:
Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười:
-...Xưa có mười tám vị tài tử ở thành Thương Thiên, uống rượu đàn ca trên sông Hoài vào đêm trăng tròn. Trong lúc mọi người cao hứng bèn giao hẹn với nhau lấy vầng trăng trên trời và sông Hoài dưới chân làm đề, một lần tửu lệnh là mỗi người phải ngâm một bài thơ phú, tranh cao thấp với nhau. Người xưa có câu văn vô đệ nhất, cả mười tám vị tài tử kia đều làm được thơ phú theo tửu lệnh, nhưng tranh luận với nhau không phân cao thấp. Trong lúc còn đang tranh chấp, một giọng ngâm dễ nghe từ một con thuyền nhỏ trên sông Hoài truyền tới. Giọng ngâm thánh thót mê người, âm luật độc đáo, ca từ mới mẻ, mười tám vị tài tử vốn tài hoa hơn người kia đồng thời mê mẩn vì âm luật, động lòng vì ca từ, lập tức vô cùng bái phục nhận thua. Sau đó bất kể mười tám người kia nói như thế nào, cô nương gảy hồ cầm trên thuyền nhỏ cũng không chịu ra gặp mặt. Ngược lại, nàng còn ra mười tám chữ khó về âm luật, cũng chính là mười tám câu đố, nàng lại nói rằng, chỉ cần có thể đáp được một câu trong đó, mọi người sẽ được lên thuyền. Đám tài tử tự cao tự đại kia hoàn toàn không giải được câu nào trong số mười tám câu đố ấy, cuối cùng cả bọn đành phất tay áo bỏ đi. Sau này mới biết, thì ra cô nương gảy hồ cầm ra câu đố kia chính là tiểu thư Nhạc Thanh Âm của phường Hồng Bài trên sông Hoài. Sau chuyện này, tiểu thư Thanh Âm liền dương danh thiên hạ.
Nhạc Thanh Âm nghe đối phương kể lại việc đắc ý nhất trong đời mình, trong
lòng không khỏi sinh ra hảo cảm với Thiển Thuỷ Thanh, bèn nói:
Mọi người thấy Thiển Thuỷ Thanh thân là võ tướng nhưng kiến thức lại uyên bác
như vậy, cũng lập tức sinh ra hảo cảm với hắn.
Thật ra việc này là Thiển Thuỷ Thanh nghe Vân Nghê kể lại.
Lúc ở trên thảo nguyên, Vân Nghê nhẹ giọng ca một khúc Lục Thuỷ Dao nổi tiếng
bên bờ sông Ác Lãng, Thiển Thuỷ Thanh còn nhớ lúc ấy mình đã khen nàng rằng:
"Khúc này chỉ có trên tiên giới, thế gian dễ được mấy ai nghe! ". Kết quả là
Vân Nghê trợn mắt nhìn hắn với vẻ xem thường, nói rằng nếu giọng ca của nàng
là tiên âm, vậy tiếng đàn của Nhạc Thanh Âm không thể nào dùng lời mà diễn tả!
Nhân cơ hội đó, Thiển Thuỷ Thanh mới nghe được câu chuyện 'Thập bát diệu luật
nan tương đối, thiên hô vạn hoán thủy xuất lai' này.
Hắn vừa kể xong câu chuyện, trong bàn lập tức có người bật cười ha hả:
Người vừa lên tiếng là nho sinh trung niên ngồi bên cạnh Thân Sở Tài.
Thiển Thuỷ Thanh không khách khí bèn kéo Phương Báo cùng ngồi xuống.
Nho sinh trung niên nhìn Thiển Thuỷ Thanh hỏi:
Thiển Thuỷ Thanh thành thật lắc đầu:
Thanh niên trẻ tuổi bên cạnh Thân Sở Tài lại bật cười hăng hắc:
Lúc thanh niên kia nói những lời này, ánh mắt của hắn liếc xéo qua nho sinh
trung niên, tuy rằng không nói cụ thể, nhưng ánh mắt cũng đã thể hiện quá rõ
ràng.
Nho sinh trung niên kia cười ha hả vô cùng đắc ý, đứng lên ưỡn ngực ngạo nghễ
nói:
Rõ ràng người đáp được một trong mười tám câu đố kia chính là hắn.
Thiển Thuỷ Thanh hơi kinh ngạc, tên Mẫn Giang Xuyên này hắn đã từng nghe qua.
Tên này nhiều năm trước có làm một bài Thiên Quân Đông Chinh phú, nhất thời
truyền ra, được coi là văn nhân nổi danh của Đế quốc Thiên Phong. Sau hắn dấn
thân vào con đường thi cử làm quan, nhưng mãi không thi đậu, uổng phí một thời
tuổi trẻ. Cuối cùng ngày ngày la cà ở chốn hoa nguyệt, dùng những bài từ phú
mang đầy dâm ý lấy lòng các nữ nhân ở thanh lâu, đến nỗi phải mang tiếng xấu.
Tuy rằng thiên hạ có câu 'tài tử giai nhân', nhưng đúng ra tốt xấu gì Mẫn
Giang Xuyên cũng nên xem lại chính mình, rõ ràng là một đống tuổi trên đầu,
nhưng hắn vẫn ra vẻ ta đây phong nhã, tự cho mình là thanh niên anh tài tuấn
tú!
Mười tám câu đố trước kia, bất quá Mẫn Giang Xuyên chỉ đáp được một câu, bèn
dương dương đắc ý, chỉ sợ thiên hạ không ai biết. Thật ra văn chương của hắn
chưa chắc đã bằng ai, trước mắt thấy rõ là hắn đã thất bại trong sự nghiệp.
Nhất là lúc ấy hắn đã đoán được lời giải, nhưng lại làm như không biết, sau
này mới quay lại đáp, chính là vì cái gì? Không phải chỉ vì hắn ích kỷ, chỉ
muốn một mình gặp được Nhạc Thanh Âm hay
Sao?
Lúc ấy hắn còn chưa thấy mặt mũi Nhạc Thanh Âm ra sao, đã hạ quyết tâm chỉ đi
gặp một mình, có thể thấy được tính hẹp hòi nhỏ mọn của hắn. Hắn dám lấy thân
phận dân đen mà mời Thiển Thuỷ Thanh cùng ngồi, càng tỏ ra tư cách làm người
cuồng vọng. Đối với một kẻ cuồng vọng kiêu ngạo như vậy, Thiển Thuỷ Thanh
không hề có cảm tình, chính vì vậy, hắn không thèm nói 'Ngưỡng mộ đã lâu' để
đáp lại câu tự giới thiệu. Mẫn Giang Xuyên đứng ngạo nghễ hồi lâu, chờ hoài
không nghe câu đáp như mình mong muốn, chỉ đành bực bội ngồi xuống.
Lúc này Nhạc Thanh Âm tay khẽ gảy nhẹ vào một dây đàn, một tiếng 'tranh' ngân
vang hồi lâu không dứt, nàng lại khẽ hỏi:
Giọng nàng ngọt ngào êm dịu, làm Thiển Thuỷ Thanh vừa nghe thấy phải sững sờ,
do dự một lúc mới đáp nên lời:
Nhạc Thanh Âm sững sờ, nàng không ngờ được hán tử lạnh lùng sắt máu giết người
vô số trong lời đồn, lại có mặt trái dạt dào tình cảm như vậy, tự tay viết hơn
ba trăm phong thư cho thân nhân của binh sĩ đã hy sinh của Vệ mình.
Chuyện này là lần đầu tiên xảy ra trên Đế quốc Thiên Phong!
Giọng Nhạc Thanh Âm không khỏi lộ vẻ khâm phục:
Lúc này Thiển Thuỷ Thanh mới lấy hơn ba trăm phong thư ra giao cho Thân Sở
Tài:
Sau khi Thân Sở Tài thu nhận hơn ba trăm phong thư, Thiển Thuỷ Thanh lại nói:
Vừa rồi chỉ là việc riêng, lần này ta tìm Thân đại nhân còn có chuyện công.
Mời Tướng quân cứ nói!
Liệt Tổng Suất ra lệnh cho ta trở về thu gom lương thảo và quân nhu, nhưng
quân đội cũng không chỉ cần bao nhiêu đó mà thôi. Trước đó vài ngày trong dịp
đại thắng hai quan, trong quân đã vét hết ngân quỹ phát thưởng cho binh sĩ,
vài ngày nữa lại tới cuối tháng, không còn ngân quỹ phát lương, vì vậy lần này
ta tới đây là muốn xin đại nhân giúp cho một ít!
Thân Sở Tài vừa nghe Thiển Thuỷ Thanh ngỏ ý hỏi tiền, lập tức sa sầm nét mặt.
Thiển Thuỷ Thanh lặng lẽ ngồi đối diện Thân Sở Tài mặt hơi mỉm cười.
Hắn đang lắng nghe.
Bên tai là những lời kể khổ lằng nhằng của Thân Sở Tài.
Hắn đang kể ra những chỗ khó xử, bất đắc dĩ của mình với Thiển Thuỷ Thanh.
Cai quản một thành luôn luôn có những phiền phức không thể nào kể xiết, mà
những chuyện phiền phức này, nếu không có chút tiền thì không thể nào giải
quyết. Bọn dân xảo trá không chịu nộp thuế theo đúng luật, quan lại địa phương
muốn kiếm lời trong đó, năm ngoái mưa to một trận, nước dâng trên kênh Thông
Thuỷ làm cho phòng đổ nhà xiêu, hắn là Thành chủ phải lo việc cứu tế dân
chúng, xuất ra một món tiền rất lớn để trợ cấp mọi người. Cũng năm ngoái giặc
cướp làm loạn, cũng là hắn tổ chức đội hộ dân chống cự, xua đuổi giặc cướp,
đem lại cuộc sống yên lành cho bá tánh. Đế quốc có chiến tranh, tuy rằng các
loại nguyên liệu vật tư, quân nhu khí giới được cấp trên phát xuống cho hắn
giữ tạm, không cần hắn phải bỏ tiền ra, nhưng tất cả những công tác bảo quản,
trông coi, phòng cháy, chống trộm thì hắn phải tự lo, việc này cũng tốn hao
một số tiền kha khá.
Thân Sở Tài hắn là quan chức của Đế quốc, tận trung với chức trách, một lòng
lo lắng cho dân, chuyện gì cũng nghĩ tới dân trước hết, cho nên kho bạc của
thành Thanh Dã thật ra đã gần như rỗng tuếch, không có tới nửa phân bạc.
Giọng hắn kể lể vô cùng ai oán, dáng vẻ chân thành, chỉ thiếu chút nữa là rơi
nước mắt. Nếu người không biết nhìn thấy, chắc chắn sẽ tưởng rằng tên này là
một vị quan thanh liêm hiếm có trên đời đang gặp phải khó khăn không nhỏ.
Nhưng Thiển Thuỷ Thanh nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười trong lòng.
Mấy chữ 'kho bạc rỗng tuếch', một vị quan bình thường không khi nào dám khinh
suất nói ra ngoài miệng. Kho bạc vốn là chỗ quan trọng của Đế quốc, là trung
tâm dự trữ tiền bạc, nếu thật sự kho bạc của một thành trở nên trống rỗng, vậy
không cần biết hắn dùng vào việc gì, cứu tế dân chúng đói khổ, hay lén lút bỏ
vào túi riêng, Đế quốc sẽ trách phạt tội thiếu trách nhiệm của hắn trước đã!
Cho nên những người có kho bạc trống rỗng thật sự, không bao giờ dám nói rằng
kho bạc của mình trống rỗng, cho dù là dùng cát cũng phải đổ vào cho đầy kho
bạc!
Thân Sở Tài nói như vậy hiển nhiên chỉ là mượn cớ từ chối mà thôi.
Thân Sở Tài nói với vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Thân Sở Tài lại lắc đầu quầy quậy.
Chuyện này không thể được, Thiển Tướng quân, ngươi không cần nói nữa!
Thân đại nhân, rốt cục vì sao lại không có khả năng?
Thân Sở Tài lạnh lùng liếc nhìn Thiển Thuỷ Thanh một cái, trong lòng thầm nhủ,
ngươi thì biết gì chứ?
Những năm gần đây Đế quốc Thiên Phong xảy ra chiến sự, các địa phương ngoài
các khoản tiền bình thường phải nộp ra, còn phải giao tân binh, nộp thêm quân
lương cho Đế quốc sử dụng, thế nhưng thành Thanh Dã này gần như là không nộp.
Chuyện này có liên quan đến vị trí địa lý độc đáo của thành Thanh Dã.
Thành Thanh Dã nằm giữa thành Thương Thiên và thành Cô Tinh, đồng thời cũng
nằm cạnh thảo nguyên Phong Nhiêu. Nằm ở vị trí này, thành Thanh Dã không thể
nào tránh khỏi hai nhiệm vụ chủ yếu, chính là phụ trách chuyển vận hậu cần
quân nhu lương thảo, cùng với phòng ngừa giặc cướp tập kích quấy rối.
Vì vậy, Thân Sở Tài đã từng trình thư lên Hoàng đế, kêu rằng thành Thanh Dã
gánh vác trách nhiệm quá nặng nề, thỉnh cầu được miễn giảm thuế má.
Cân nhắc đến tác dụng đặc biệt và trọng trách mà thành Thanh Dã phải gánh vác,
Hoàng đế Thương Dã Vọng quả thật đã đồng ý giảm thuế một lần.
Vài năm gần đây, Đế quốc mưa thuận gió hoà, thu hoạch lương thực khấm khá, mặc
dù Đế quốc đang trong thời kỳ chinh chiến, nhưng dân chúng lại có cuộc sống an
khang, kho bạc các nơi cũng đầy ắp. Duy chỉ có Thân Sở
Tài gần như năm nào cũng báo lên Hoàng đế rằng, thành Thanh Dã gánh vách trách
nhiệm quá nặng nề, lại thêm giặc cướp hung hăng ngang ngược quấy phá, dân
chúng vô cùng khổ sở, nên kho bạc ngày càng cạn kiệt.
Ý mà Thân Sở Tài muốn nói với Thiển Thuỷ Thanh chính là hắn biết rõ chuyện
công cần thiết, nhưng hắn lại quá khổ sở, hàng năm thành Thanh Dã cống hiến
cho đại quân Đế quốc Thiên Phong và lo việc trị an ở địa phương, chuyện đó là
lẽ đương nhiên. Nhưng chuyện quan trọng nhất là tiền nộp lên trên càng ít thì
hắn lại càng cực khổ nhiều hơn!
Nhưng bây giờ quân Đế quốc Thiên Phong lại tìm đến hắn vay mượn.
Nếu như hắn cho mượn, chẳng phải là tự vả vào miệng mình sao?
Cho nên giờ phút này Thân Sở Tài mới nói bằng giọng mũi vô cùng lạnh lẽo:
Phương Báo lập tức nổi giận:
Thân Sở Tài trợn mắt tỏ vẻ khinh thường:
Trước đây không có, không có nghĩa là sau này không có!
Ngươi...
Phương Báo đứng bật dậy.
Thiển Thuỷ Thanh đưa tay kéo Phương Báo lại:
Liếc nhìn Thân Sở Tài một cái thật sâu, Thiển Thuỷ Thanh nói:
Thân Sở Tài ngẩn người:
Chuyện vay tiền không thành dường như không hề ảnh hưởng tới Thiển Thuỷ Thanh,
ngược lại hắn nhân cơ hội này bắt đầu ăn uống. Tư thế của hắn khi ăn cũng coi
như nhã nhặn, nhưng tư thế của Phương Báo thì quả thật không dám ngỏ lời
khen...Tuy Phương Báo chỉ còn một tay, nhưng tốc độ gắp thức ăn lại không chậm
chút nào, đũa múa như bay, chỉ trong nháy mắt đã dọn dẹp hơn phân nửa đồ ăn
thức uống trên bàn.
Chuyện này làm cho tất cả mọi người ngồi trong bàn phải cau mày, Mẫn Giang
Xuyên càng thấy Phương Báo quả là kẻ không đọc qua sách vở. Hắn thấy có lẽ nên
lên tiếng nhắc nhở đối phương, cho chúng biết đây là chỗ nào, mỗi một miếng
thức ăn mà chúng cho vào miệng là cái gì...
Có lẽ nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Thiển Thuỷ Thanh vỗ vỗ vào vai Phương
Báo nhắc nhở hắn.
Các nhân vật tai to mặt lớn ngồi cùng bàn đồng thanh phát ra tiếng cười khinh
miệt.
Thiển Thuỷ Thanh thành thật giải thích với mọi người:
Tiếng cười khinh miệt ngưng bặt.
Chỉ vài lời đơn giản, nhưng đã nói hết cuộc sống gian khổ nơi tiền tuyến.
Bọn họ liều mạng trên chiến trường, đổi lấy sự yên bình ở hậu phương, kẻ nào
dám khinh bỉ bọn họ, coi thường bọn họ?
Nhạc Thanh Âm nhẹ giọng hỏi:
Vì sao Tướng quân lại không có thói quen như vậy?
Ta chỉ mới nhập ngũ khoảng chừng trăm ngày, đánh trận cũng không nhiều, cho
nên có rất nhiều thói quen vốn có của quân nhân vẫn chưa quen thuộc.
Nhạc Thanh Âm cười thành tiếng:
Lúc nàng nói những lời này, mắt liếc xéo qua Thân Sở Tài, hiển nhiên muốn khéo
léo nhắc nhở hắn, tên Tướng quân trước mặt này tạm thời chỉ là một Doanh Chủ
nho nhỏ, nhưng ai mà biết được thành tựu sau này của hắn đến mức nào, bây giờ
đắc tội với hắn không được khôn ngoan cho lắm...
Hiển nhiên Thiển Thuỷ Thanh cũng hiểu được ý tứ trong câu nói của Nhạc Thanh
Âm, chỉ cười cười:
Thân Sở Tài hừ một tiếng bực bội, làm như không nghe thấy.
Vài lời đẩy đưa qua lại, không khí trong bàn chợt trở nên mất tự nhiên, Mẫn
Giang Xuyên bật cười ha hả:
Thiển Thuỷ Thanh dùng đũa gắp một miếng ăn thử, sau đó gật đầu khen ngợi:
Mẫn Giang Xuyên cười ha hả:
Lúc hắn nói những lời này có vẻ gật gù đắc ý, thầm nghĩ có lẽ bây giờ các
ngươi đã hiểu món ăn lúc nãy các ngươi ăn ngấu nghiến là món gì rồi! Món ăn
ngon phải ăn từng chút mới có thể thưởng thức hết hương vị của nó, đằng này
các ngươi lại nuốt như lang như hổ! Đương nhiên những lời này hắn không thể
nói ra ngoài miệng, nhưng dù chỉ nghĩ trong lòng thì nó cũng đã hiện rõ ra
ngoài mặt.
Quả thật Thiển Thuỷ Thanh sững sờ kinh ngạc.
Cá Tứ Tai Xà ở sông Nguyệt Nha vốn là báu vật hiếm có rất khó bắt được, vì
trời sinh tính của chúng vô cùng láu lỉnh. Phần tới thời gian chúng chỉ sống
quanh quẩn ở những chỗ nước sâu, di chuyển không ngừng, gần như không hề trồi
lên mặt nước. Chỉ có hàng năm vào mùa mưa đầu Xuân, bởi vì dưỡng khí xuống quá
thấp nên chúng mới ngoi lên từng đàn trên mặt nước để thở, cũng chỉ có đúng
vào thời điểm này, ngư dân mới có thể bắt được chúng.
Nhưng dù là như vậy, số lượng thu hoạch được cũng vô cùng ít ỏi.
Vậy mà Mẫn Giang Xuyên còn nói phải chọn những con đúng một năm tuổi mới dùng
được!
Quá trình chế biến phức tạp rườm rà không nói, còn phải dùng cái gì tuyết trên
đỉnh núi Tiếp Thiên cùng hương liệu của hành lang Thánh Khiết. Toàn là những
thứ nguyên liệu hạng nhất, công đoạn chế biến phức tạp như vậy quả thật làm
cho người ta phải chắc lưỡi. Hiện tại hành lang Thánh Khiết đã bị Công quốc
Thánh Uy Nhĩ phong toả, còn người của đế quốc Kinh Hồng vốn đã bất hoà với Đế
quốc Thiên Phong nhiều năm. Những nguyên liệu này không dễ tìm chút nào, bình
thường muốn ăn, gần như tuyệt không thể được.
Lúc này Mẫn Giang Xuyên có vẻ còn chưa tận hứng, bèn tiếp tục giới thiệu vài
món ăn khác:
Các loại thức ăn quý lạ từ miệng Mẫn Giang Xuyên thốt ra, món nào cũng có cái
tên dễ nghe, cách thức chế biến cầu kỳ độc đáo, món nào món nấy làm cho người
ta chỉ mới nghe qua đã thấy thèm, làm cho người ta không khỏi cảm thấy kinh
ngạc, cảm thấy lạ kỳ, lại càng cảm khái.
Không ai để ý rằng, trong khi nghe Mẫn Giang Xuyên giới thiệu một loạt các món
ăn trên bàn, động tác của Phương Báo dần dần chậm lại, còn vẻ mặt Thiển Thuỷ
Thanh dần dần trở nên nghiêm trọng, cuối cùng trở nên hết sức khó coi.
Mẫn Giang Xuyên lấy làm kỳ, hỏi:
Sắc mặt của Thân Sở Tài ngồi bên cạnh hắn dường như muốn sắp sửa giết người,
trong lòng thầm mắng tên này là xuẩn ngốc.
Phương Báo ặc một tiếng:
Thiển Thuỷ Thanh cũng trầm giọng hừ lạnh:
Vốn Mẫn Giang Xuyên đang đắc ý về tài ăn nói thao thao bất tuyệt của mình qua
những lời giới thiệu, giờ phút này lại bị Thiển Thuỷ Thanh nói như vậy, vô
cùng xấu hổ. Hắn quay đầu lại nhìn Thân Sở Tài, thấy đối phương đã nổi giận
đến mức không thèm nhìn hắn dù chỉ bằng nửa mắt.
Không khí trở nên vô cùng ngột ngạt, khẩn trương.
Tiếng đàn rung động lòng người đột ngột vang lên đúng lúc này, tiếng nhạc du
dương dễ nghe như thác đổ lưng trời, rửa sạch lòng người, thu hút sự chú ý của
tất cả.
Khúc nhạc vừa chấm dứt, lúc này mọi người mới bừng tỉnh lại, chợt hiểu ra đây
là khúc nhạc do Nhạc Thanh Âm đàn tấu, dùng tiếng nhạc êm dịu dễ nghe để phá
tan bầu không khí ngột ngạt vừa rồi.
Thiển Thuỷ Thanh hơi biến sắc:
Nhạc Thanh Âm trả lời:
Đây là khúc Băng Tâm tụng.
Băng Tâm tụng...Tên hay quá!
Thiển Thuỷ Thanh cúi đầu trầm ngâm, đột nhiên cười lạnh lẽo:
Hắn vừa dứt lời, tất cả những người ngồi trong bàn tức thì biến sắc.
Trong tình cảnh này, Thiển Thuỷ Thanh bảo Nhạc Thanh Âm hát quân ca, hiển
nhiên hắn có dụng ý gì khác.
Thấy mọi người đều biến sắc không nói gì, Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười nói tiếp:
Thiển Thuỷ Thanh lại nhìn một vòng tất cả mọi người, nói với giọng thâm sâu:
Hắn nói dứt lời liền dẫn theo Phương Báo phất tay áo rời khỏi, để lại sau lưng
một bàn tiệc, ai nấy trợn mắt nhìn nhau không nói được lời nào.
Thân Sở Tài căm tức vỗ bàn đánh rầm, mắng ầm cả lên:
Mẫn Giang Xuyên tức tối hừ một tiếng:
Dưới lầu vang lên một tràng tiếng động ầm ầm, đó là tiếng mà Thiển Thuỷ Thanh
trước khi ra khỏi lầu Tuý Hoa đá ngã một cái bàn. Lại một tiếng ngựa hí sắc
bén vang lên, Thiển Thuỷ Thanh đã dẫn theo người của hắn rời khỏi. Thân Sở Tài
hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
Quả nhiên vô cùng ngang ngược kiêu ngạo, hừ, để ta xem Thiển Thuỷ Thanh
ngươi có thể đắc ý được đến khi nào!
Đại nhân, Thiển Thuỷ Thanh bất quá chỉ là một võ quan lục phẩm, không ngờ
hắn dám đối xử với ngài như vậy, có nên...
Một tên áo đen đứng sau lưng Thân Sở Tài khom người hỏi.
Ánh mắt Thân Sở Tài thoáng qua vẻ âm độc vô cùng:
Ra khỏi lầu Tuý Hoa dường như đi khỏi một khoảng không gian làm cho người ta
cảm thấy ngạt thở, Thiển Thuỷ Thanh và Phương Báo cùng ngửa mặt lên trời hít
thở thật sâu.
Bọn Cẩu Tử tiến lại hỏi thăm sự tình thế nào, Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười:
Hiện tại các binh sĩ thuộc hạ của hắn đều có một tình cảm tôn sùng gần như là
mù quáng đối với hắn. Nếu Thiển Thuỷ Thanh đã nói hắn có thể xử lý tốt, vậy tự
nhiên là không có vấn đề gì.
Cẩu Tử vỗ bụng kêu đói, mấy tên binh sĩ khác cũng vậy, Thiển Thuỷ Thanh nhìn
sang Phương Báo:
Phương Báo hừ lạnh:
Thiển Thuỷ Thanh bật cười ha hả:
Cả bọn đều mừng rỡ.
Ra khỏi phố Niểu Hoa, gần cửa Đông của thành Thanh Dã có một tửu lâu gọi là
lầu Đông Phong.
Trước khi Thiển Thuỷ Thanh nhập ngũ đã từng ăn ở chỗ này, ký ức đối với món
chân giò kho của hắn vẫn còn mới mẻ, theo như hắn đã từng diễn tả thì: "Đó quả
là một món ăn ngon, béo mà không ngán, ăn rất vừa miệng, chuyện quan trọng
nhất chính là chỉ cần ăn vào hai cái chân giò, tuyệt đối no bụng"
Mọi người cùng nhau chậm rãi đi về phía lầu Đông Phong.
Trên đường, Phương Báo đem chuyện mà mình và Thiển Thuỷ Thanh gặp phải trên
lầu Tuý Hoa kể lại, bọn Cẩu Tử nghe xong ai nấy ngập tràn lửa giận. Một tên
binh sĩ mắng ầm lên:
Phương Báo hừ hừ:
Tên binh sĩ kia lập tức nghẹn lời.
Mọi người lên lầu Đông Phong, kiếm đại một chỗ ngồi xuống, kêu một vò rượu,
vài món ăn, hai bát giò thật lớn, món ăn vừa dọn ra lập tức ăn như lang như
hổ. Cả bọn vừa ăn uống ngấu nghiến vừa mắng Thân Sở Tài là tên khốn kiếp đáng
chết.
Nơi đây là thành Thanh Dã, là địa bàn của Thân Sở Tài, vài thực khách vừa bước
vào lầu Đông Phong đã nghe có mấy quân nhân đang ngồi mắng chửi Thành chủ, ai
nấy thất kinh hồn vía, không còn lòng dạ nào ăn uống nữa, đều quay đầu bỏ
chạy.
Lập tức lầu Đông Phong trở nên ế ẩm hơn thường lệ, chủ lầu mang thức ăn lên
với vẻ mặt vô cùng đau khổ, nhưng không hề dám thốt lên nửa câu oán trách.
Lúc cả bọn còn đang mắng chửi vô cùng cao hứng, một con khoái mã đột nhiên
chạy vội đến, kỵ sĩ đứng dưới lầu lớn tiếng kêu lên:
Thiển Thuỷ Thanh bước ra xem thử, thấy là một tên tiểu tốt, bèn cười hỏi:
Tên tiểu tốt kia ngạo nghễ đáp: