Người đăng: khuynhtanthienha10@
Ngày hôm sau, tại phủ của Trấn Đốc Thiết Huyết Trấn.
Bốp!
Chiếc bàn vỡ nát, không trung bụi gỗ bay mù mịt, trông như những bông hoa
tuyết nhè nhẹ rơi rải rác khắp nơi.
Ánh mắt Nam Vô Thương lúc này tràn đầy sát khí như sương như tuyết, giọng lạnh
như băng làm cho tên quan phụ tá quỳ trên mặt đất cúi gục đầu run lẩy bẩy:
Tên quan phụ tá run rẩy đáp:
Nhiệt độ trong phòng đột nhiên đột nhiên giảm xuống, gương mặt vốn thanh tú
của Nam Vô Thương giờ đây như băng tuyết vùng địa cực, toát ra từng làn khí
lạnh mong manh.
Tên quan phụ tá kia chỉ thấy máu trong người mình gần như đông đặc lại...
Hắn rụt rè nói.
Nội ứng...Nam Vô Thương thầm cười khổ trong lòng:
"Kẻ làm nội ứng này còn là ai nữa, giờ đây không cần hỏi cũng thừa biết. Không
thể nào ngờ được, Nam Vô Thương ta một đời anh minh, rốt cục lại bị thuộc hạ
của mình chiếm đoạt nữ nhân của mình!"
Nam Vô Thương trầm giọng nói:
Việc này ta đã biết, ngươi không cần nói gì nữa...từ giờ trở đi, ngươi
không cần để ý tới việc này!
Tướng quân, không trừ đi nội gian, vậy hậu hoạn không thể nào tưởng tượng,
tuyệt đối không thể coi thường chuyện này!
Tên quan phụ tá nghe vậy ngơ ngác hỏi.
Bảo ngươi không cần để ý thì ngươi cứ việc làm theo!
Nhưng Tướng quân...
Đủ rồi!
Nam Vô Thương đột ngột rống to.
Một luồng gió xoáy mang theo đầy băng tuyết đột ngột xuất hiện trông như một
cơn lốc mang theo một màn sương trắng. Gió lốc vừa nổi lên, ánh đỏ của máu
tươi cũng xuất hiện theo, lúc này mới thấy ánh đao chớp sáng. Chiến đao của
Nam Vô Thương vẽ một vòng tròn hết sức kỳ quái trên không, xoay chung quanh
đầu tên quan phụ tá một vòng rồi thu đao vào vỏ. Thân hình tên quan phụ tá
đang quỳ dưới đất trong nháy mắt ngưng kết thành hai khối băng cứng chắc,
không còn phát ra được thanh âm nào nữa.
Gương mặt kinh ngạc của tên quan phụ tá đã bị băng ngưng kết lại, chiếc đầu
lìa khỏi cổ lăn lông lốc trên mặt đất, làm những mảnh vụn băng văng ra tung
toé, trên chiếc cổ đứt ngang hoàn toàn không thấy máu chảy ra.
Một đao vừa rồi, xem như đã giải toả phần nào cơn tức giận của Nam Vô Thương.
Vài tên binh sĩ lập tức từ ngoài chạy vào dọn dẹp thi thể mang đi.
Không tên nào dám nhiều lời.
Một nam tử mặc áo bào tro từ ngoài tiến vào, tuổi của gã chừng trên dưới bốn
mươi, bề ngoài âm trầm lạnh lẽo, có vẻ không hề sợ hãi Nam Vô Thương.
Nam Vô Thương giận xanh mặt.
Nam tử trung niên mặc áo bào tro mỉm cười đáp:
Gặp chuyện như vậy bất cứ là ai, tâm tình cũng không thể nào tốt được! Ta
đang thắc mắc vì sao hôm nay Thiển Thuỷ Thanh đột nhiên quay về thành Thanh Dã
vận lương điều binh chuẩn bị tái chiến, thì ra là hắn muốn mượn cơ hội tiễn
đưa người! Không ngờ hai người ấy không coi quần hùng thiên hạ ra gì, công
khai thông gian với nhau như vậy!
Câm miệng!
Nam Vô Thương nổi giận rống to.
Tay hắn đã đặt lên chuôi đao...Cho tới bây giờ không ai nói chuyện vô lễ với
Nam Vô Thương như vậy, dù vị Âm tiên sinh này là khách khanh quan trọng mà phụ
thân hắn phái tới trợ giúp cho hắn.
Nam tử trung niên mặc áo bào tro kia cũng không thèm quan tâm:
Hắn không nói tiếp, nhưng bao nhiêu đó cũng đã đủ nhắc nhở cho Nam Vô Thương
biết hậu quả của việc làm càn sẽ như thế nào...
Có huân chương Tử Tâm, trừ phi Thiển Thuỷ Thanh phản quốc, nếu không Nam Vô
Thương cũng không có quyền tự tiện giết chết Thiển Thuỷ Thanh. Cho dù hắn có
thể mượn quân uy mà giết Thiển Thuỷ Thanh một cách ngang ngược, mượn thế của
gia tộc tự bảo vệ mình, hắn cũng không thể nào tránh khỏi lưu lại một vết nhơ
trong sử sách.
Người xưa ham mê danh vọng, gia tộc của hắn có thể vì hắn mà gánh vác trọng
tội dám giết chết đại tướng được thưởng huân chương, nhưng chưa chắc gánh nổi
chuyện sử sách ghi lại chuyện xấu, về chuyện này thì Nam Vô Thương hiểu rất rõ
ràng.
Nam Vô Thương hít thật sâu một hơi, tay rời khỏi chuôi đao:
Âm tiên sinh cười nói:
Nam Vô Thương ngẩn người:
Lời này của tiên sinh là có ý gì?
Nếu như thật sự Vân tiểu thư đã xảy ra chuyện gì đó với Thiển Thuỷ
Thanh...xin hỏi công tử còn chịu cưới Vân tiểu thư hay không?
Nam Vô Thương giật mình ngẩn ra, vấn đề này đã chạm trúng vào nỗi đau của hắn.
Tưởng tượng đến bóng hình xinh đẹp yểu điệu trên lầu Trích Nguyệt, trong lòng
hắn lại cảm thấy nhói đau...
Thật sự hắn rất thích Vân Nghê.
Nhưng nếu quả thật đã xảy ra chuyện như vậy, hắn còn có thể cưới nàng sao?
Đường đường Nhị công tử của Nam gia, Trấn Đốc Thiết Huyết Trấn, lại cưới một
nữ nhân đã qua tay người khác sao? Không, chuyện này không được, nếu như để
cho người khác biết được chuyện này, e rằng khắp thiên hạ sẽ đàm tiếu. Nhưng,
hắn thật sự thích Vân Nghê!
Cảm tình của mình, nên giải quyết ra sao đây?
Suy nghĩ hồi lâu, hắn chậm rãi nói:
Âm tiên sinh gật gật đầu:
Ta hiểu, công tử, xin thứ cho ta nói thẳng, nếu như xảy ra chuyện như vậy,
chuyện thật sự mà hiện tại công tử nên làm không phải là giết chết Thiển Thuỷ
Thanh, mà là lập tức viết một phong thư cho Vân Tổng Suất, nói hết tất cả mọi
chuyện xảy ra ở đây cho ông ta được biết!
Vân Phong Vũ?
Nam Vô Thương ngẩn người ra.
Không sai, chính là Vân Phong Vũ, muốn giết chết Thiển Thuỷ Thanh, không ai
thích hợp bằng Vân Phong Vũ. Tin rằng sau khi Vân Tổng Suất biết được việc của
Vân Nghê sẽ tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, hơn nữa vì thể diện của
Vân gia, việc này ông ta không thể giải quyết một cách ầm ĩ được. Như vậy,
Thiển Thuỷ Thanh ắt phải chết, mà công tử có thể thoát khỏi sự liên can, đúng
là một công đôi việc, sau này nếu như thiên hạ có chê cười, đã có Vân Tổng
Suất gánh vác. Tuy nhiên chuyện quan trọng nhất là công tử phải tỏ ra tin
tưởng, bất kể Vân tiểu thư đã làm bất cứ chuyện gì, công tử cũng không được
rời bỏ nàng, vẫn cưới nàng, như vậy từ nay về sau Vân gia sẽ thiếu Nam gia một
đại ân!
Ngươi bảo ta cưới Vân Nghê sao?
Giọng Nam Vô Thương toát ra từng làn hơi lạnh lẽo.
Âm tiên sinh bật cười ha hả:
-...Lại nói cho dù Vân tiểu thư không còn nguyên vẹn, xử nữ trong thiên hạ bao la, Nam Trấn Đốc ngươi quyền thế vô song, lúc ấy còn sợ thiếu sao? Công tử cưới Vân Nghê, cho dù ra ngoài tìm hoa vấn liễu, cho dù Vân Phong Vũ có biết đi chăng nữa, cũng khó lòng trách cứ công tử được! Hai nhà Nam Vân kết thân vốn là một chuyện môn đăng hộ đối, nếu Vân tiểu thư đã bước chân vào của Nam gia, bình thường công tử cũng không dám bạc đãi nàng. Nhưng hôm nay Vân tiểu thư đã xảy ra chuyện như vậy, chưa bước vào Nam gia đã làm chuyện có lỗi lớn, sau này không phải công tử nói gì nàng cũng phải nghe theo hay sao? Bởi vậy theo ý của ta, chuyện Vân tiểu thư đi lại với Thiển Thuỷ Thanh, đối với công tử lại có thêm nhiều lợi ích không thể nói ra bên ngoài, vì sao công tử vẫn còn tức giận như vậy?
Hắn nói một hồi, lời lẽ vô cùng khéo léo, làm cho Nam Vô Thương nghe đến trợn
mắt há mồm.
Sau khi do dự một hồi, rốt cục Nam Vô Thương bật tiếng khen:
Âm tiên sinh cười nói:
Nam Vô Thương khẽ nghiêng mình:
Âm tiên sinh nói rất đúng, ta sẽ viết một phong thư chuyển cho Vân Phong
Vũ, xin ông ta ra mặt giải quyết chuyện này.
Tốt nhất là viết luôn thư gởi cho lệnh tôn và lệnh huynh, bọn họ đều là
những tay lão luyện trong chốn quan trường, có một số việc xử lý càng vẹn toàn
hơn người khác.
Xin theo lời tiên sinh.
Nam Vô Thương gật đầu.
Nói đến đây, Âm tiên sinh chợt như hữu ý lại vô tình nói:
Nam Vô Thương bật cười ha hả:
Đó là đương nhiên, Vân Lam từ trước tới nay vốn tâm cao khí ngạo, nhưng rất
thương muội muội của hắn. Hiện giờ Vân Nghê có lỗi với ta, nếu Vân Lam còn
nghĩ tới muội muội của hắn, vậy không còn mặt mũi nào mà tranh chức Phó Soái
với ta, ha ha ha!
Như vậy về phần Vân Nghê tiểu thư...
Nam Vô Thương chậm rãi ngửa mặt nhìn trời:
Hắn hạ giọng thì thầm: