Người đăng: khuynhtanthienha10@
Hiện tại cả Quân bộ đã cãi nhau vì vấn đề sắp xếp Thiển Thuỷ Thanh và Vệ số Ba
của hắn như thế nào đến nỗi muốn lật tung trời đất.
Sau đại chiến chính là luận công ban thưởng, nhưng đối với Thiển Thuỷ Thanh và
Vệ số Ba, nên ban thưởng như thế nào, thật sự là vấn đề mười phần khó giải
quyết.
Thiển Thuỷ Thanh dám vì thù riêng mà giết quan trên, không nghe quân lệnh,
chiếu theo quân quy, tội mà hắn phạm phải đủ chết mười lần.
Nhưng hắn trước chiếm Nam Môn quan, sau công hạ Bắc Môn quan, giết địch vô số,
công lao nổi bật. Theo như lời hứa của Hoàng đế Đế quốc Thiên Phong, hắn phải
được thăng quan ba cấp, nói cách khác một bước lên trời, ít nhất phải làm một
Trấn Đốc, chưa nói đến chuyện sử sách lưu danh làm cho vô số người hâm mộ.
Người xưa vốn ham danh, có thể lưu lại một nét son đỏ chói trong lịch sử chính
là tâm nguyện của biết bao người.
Như bây giờ, sách sử ghi lại một đoạn như vầy:
"Năm một trăm lẻ sáu lịch Thiên Phong, Thiển Thuỷ Thanh dẫn một ngàn binh sĩ
ban đêm tập kích Nam Môn quan, thắng!
Hôm sau chạy sang tập kích Bắc Môn quan, đại thắng!"
Tuy chỉ lưa thưa vài chữ, nhưng đầy vẻ hào hùng.
Tình huống trước mắt hiển nhiên có rất nhiều người không muốn.
Lý Quy không muốn, Nam Vô Thương không muốn, thậm chí ngay cả Hồng Bắc Minh
cũng không bằng lòng.
Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi nói.
Vấn đề là nên phạt như thế nào, nên trừ như thế nào. Hiện giờ cả Đế quốc
đang chăm chú nhìn vào, các Đế quốc xung quanh cũng chăm chú nhìn vào, nếu
phạt quá nặng, thưởng quá ít, chỉ sợ lòng quân bất ổn, mọi người lên án.
Nhưng nếu như thưởng quá trọng hậu, e rằng từ nay về sau khích lệ mọi người
không tuân theo quân quy, một mình tự ý hành động.
Chuyện quan trọng nhất là, bọn quan trên không thích ngươi, bọn chúng không
thích một anh hùng dám giết quan trên, không tuân theo quân lệnh. Huống chi...
Mộc Huyết liếc nhìn Thiển Thuỷ Thanh một cái thật sâu:
Thiển Thuỷ Thanh giật thót trong lòng.
Mộc Huyết nói tiếp:
Thiển Thuỷ Thanh lạnh nhạt đáp:
Mộc Huyết cười hăng hắc:
Những năm gần đây, sở dĩ Nam Trấn Đốc có thể bằng vào lực của một Trấn mà
áp đảo Tam Trùng Thiên, không phải là dựa vào vẻ ngoài, mà là dựa vào tâm cơ
thao lược. Nếu như ngươi xem thường hắn, vậy nhất định ngươi sẽ bị thiệt thòi!
Về sau ta sẽ quan tâm tới việc này, cũng không cần làm gì cả. Bởi vì chỉ
cần làm gì đó, vậy không thể tránh khỏi có sai lầm.
Tóm lại, từ nay về sau ngươi cẩn thận mọi chuyện là được.
Mộc Huyết vỗ vỗ vào vai Thiển Thuỷ Thanh:
-...Từ nay về sau, bất kể ngươi muốn đi đâu, muốn làm gì, xin nhớ còn có các huynh đệ Vệ số Ba vĩnh viễn sẽ ủng hộ ngươi, đi theo ngươi. Tương lai ngươi có lẽ sẽ chỉ huy nhiều binh sĩ hơn, nhưng sẽ không có một Vệ số Ba nào khác nữa! Ta hy vọng ngươi có thể hiểu được, đây là một cánh quân đầu tiên cùng sống chết với ngươi, cũng là một cánh quân đem tất cả hy vọng và vinh quang đặt trên người ngươi. Chúng ta tin tưởng ngươi, tôn trọng ngươi, bất kể phía trước có bao nhiêu gian khổ, có bao nhiêu hiểm trở, chúng ta vẫn tiếp tục đi tới cùng ngươi, cùng vào sống ra chết với ngươi, cùng anh dũng giết địch với ngươi. Chuyện duy nhất mà chúng ta thỉnh cầu...đó là đừng để chúng ta thất vọng!
Khoé mắt có vẻ ươn ướt, Thiển Thuỷ Thanh siết chặt tay Mộc Huyết:
Mộc Huyết cười cười:
Thiển Thuỷ Thanh gật đầu thật mạnh.
Gió nổi lên, những hạt mưa thật lớn từ trên không rơi xuống, làm bốc lên một
màn hơi nước như ảo như thật...
Lúc Thiển Thuỷ Thanh giao dây cương chiến mã cho binh sĩ thủ vệ ngoài phủ, tên
binh sĩ cung kính tiếp nhận.
Trước khi dắt ngựa đi, tên binh sĩ ấy khẽ nói với Thiển Thuỷ Thanh:
Thiển Thuỷ Thanh thấp giọng đáp:
Tên binh sĩ kia nở một nụ cười thân thiện với Thiển Thuỷ Thanh.
Bọn binh sĩ vĩnh viễn kính trọng người có thể dẫn dắt bọn họ thắng trận.
Xuyên qua một hành lang dài, phía trước chính là đại sảnh nghị sự của các vị
Tướng quân.
Trong đại sảnh nghị sự lúc này đã có mặt tất cả các Tướng quân từ cấp Doanh
trở lên. Trong đó có cả Hồng Thiên Khải và Chiến Thiên Cuồng của Thiết Phong
Kỳ, cũng có cả Nam Vô Thương và Lý Quy.
Nếu như ánh mắt hai người trước nhìn Thiển Thuỷ Thanh còn lộ ra vẻ tán thưởng,
hai người sau nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, sâu không thể lường.
Đứng ở giữa sảnh, Thiển Thuỷ Thanh cao giọng nói.
Hồng Bắc Minh ngồi trên cao nhất ở giữa, mỉm cười nhìn Thiển Thuỷ Thanh, sau
đó gật gật đầu:
Sau khi Thiển Thuỷ Thanh ngồi xuống, trước hết Hồng Bắc Minh thăm hỏi với vẻ
thân mật:
Thương thế của ngươi thế nào rồi?
Tạ ơn Đại Tướng quân đã quan tâm, chỉ là chút thương tích ngoài da, không
có chi đáng kể.
Hồng Bắc Minh gật gật đầu:
Thiển Thuỷ Thanh hiểu rõ, đây chính là điều mà lúc nãy tên binh sĩ kia đã nhắc
nhở mình, định tội trước, luận công sau, cho nên không cuống quít, đáp:
Thanh âm Lý Quy âm trầm lạnh lẽo vang lên:
Thiển Thuỷ Thanh cười tươi như hoa nở dưới ánh mặt trời, giọng vô cùng khẳng
định:
Lý Quy chưa kịp nổi nóng, Hồng Bắc Minh đã ngửa mặt lên trời cười ha hả:
Ha ha ha, quả nhiên không hổ là Thiển Thuỷ Thanh can đảm, dám bắt giữ Đại
tiểu thư của Vân gia! Rõ ràng thân phạm vô số tội, không ngờ dám giả như không
biết!
Thuỷ Thanh quả thật không biết, xin Hồng Quân Suất dạy bảo!
Hừ!
Hồng Bắc Minh hừ mũi lạnh lùng:
-...Tội thứ nhất, ngươi đại nghịch bất đạo, bắt giữ Đại tiểu thư của Vân gia, là tội phạm thượng. Tội thứ hai, ngươi giết Hành Trường Thuận vì lòng riêng giữa trận tiền, là tội làm loạn. Tội thứ ba, ngươi giả truyền quân lệnh, lừa gạt binh sĩ thủ thành, tự tiện xuất binh, chính là quân pháp không dung. Tội thứ tư, ngươi dẫn quân tập kích lại chậm chạp vô cùng, suýt nữa làm hỏng thời cơ chiến đấu, hại quân Đế quốc Thiên Phong ta công quan tổn thất nặng nề. Tội thứ năm, ngươi tàn sát tù binh, chỉ trong một đêm, giết hết sáu ngàn tướng sĩ coi giữ Nam Môn quan, ngươi cũng biết thật ra Đế quốc Chỉ Thuỷ cũng thuộc lãnh thổ của Đế quốc Thiên Phong, con dân của Đế quốc Chỉ Thuỷ cũng chính là con dân của Đế quốc Thiên Phong. Ngươi chém tận giết tuyệt như vậy, không phải là đem đến khó khăn trong tương lai, khi Đế quốc Thiên Phong chúng ta thống trị Đế quốc Chỉ Thuỷ hay sao? Năm tội lớn này, đã thừa sức để tru di cửu tộc, bây giờ ngươi còn dám nói chỉ phạm một tội mà thôi sao?
Hồng Bắc Minh hét lớn một tiếng, sấm gió chấn động khắp trong đại sảnh, giống
như một ngọn lửa cuồng bạo hung hăng bừng cháy giữa đất trời.
Những lời trách tội như gió lốc thổi trên ruộng cạn, mặc dù hung hãn mạnh mẽ,
nhưng không làm dấy lên chút bọt nước nào.
Trên mặt Thiển Thuỷ Thanh thoáng một nụ cười lạnh nhạt, mặc cho binh sĩ trói
hai tay hắn tại, chỉ chậm rãi nói một câu:
Lúc ấy, trong lòng Hồng Bắc Minh cũng không khỏi thầm tán thưởng.
Hắn quả thật không có ý giết Thiển Thuỷ Thanh, trên thực tế, rốt cục đánh giá
Thiển Thuỷ Thanh là công lớn hơn tội, chuyện này không ai có thể phủ nhận
được.
Vấn đề là hắn thật sự không muốn Thiển Thuỷ Thanh dương dương đắc ý như vậy mà
nhận thưởng. Cái gọi là kéo ra ngoài chém, chỉ là muốn ra oai phủ đầu hắn mà
thôi, chỉ muốn cho hắn biết rằng đừng tưởng lập được công to thì có thể hoành
hành không kiêng kỵ gì cả. Tuy nhiên bây giờ xem ra, chuyện ra oai phủ đầu này
không được thành công cho lắm.
Nhướng nhướng mày, Hồng Bắc Minh khoát tay, mấy tên binh sĩ kia liền lui
xuống:
Thiển Thuỷ Thanh đáp như chém đinh chặt sắt:
Lý Quy cả giận hừ một tiếng, nhưng rốt cục vẫn lặng im không nói.
Hồng Bắc Minh dứ dứ tay:
Vậy ngươi nói thử xem, bản Tướng quân nói oan cho ngươi chỗ nào?
Chuyện bắt giữ Đại tiểu thư của Vân gia, Nam Trấn Đốc đã sớm xét xử, chẳng
những không định tội mà còn phong thưởng cho ta, bởi vậy có thể thấy được,
việc này ta vô tội!
Hồng Bắc Minh ngẩn người, nhìn Nam Vô Thương.
Nam Vô Thương ôm đầu không nói lời nào, trong lòng tức tối đến mức nghiến chặt
hàm răng, hắn không ngờ Thiển Thuỷ Thanh lại đưa hắn ra để phủ nhận chuyện khi
trước.
Mọi người ai cũng muốn bật cười, nhưng rốt cục không dám.
Được, được, được, việc này coi như ngươi vô tội!
Cái gọi là làm hỏng thời cơ chiến đấu chỉ là chuyện hết sức hoang đường,
không có căn cứ. Nguyên nhân vì Phạm Tiến Trung bất hoà cùng Bão Phi Tuyết,
cho nên không muốn để cho người của thành Kinh Viễn đến chia chác công lao.
Chuyện này thám báo của Đế quốc Thiên Phong ta không tra ra được, khiến cho
tám trăm binh sĩ của ta cuối cùng chỉ có thể cường công Bắc Môn quan. Mặc dù
có chậm trễ một chút, nhưng cuối cùng cũng không ảnh hưởng đến đại sự. Tin tức
không thông làm cho tính toán không chu toàn, không trách ta được, mà phải
trách bộ phận thu thập tình báo!
Hồng Bắc Minh cũng không nói được gì.
Thật ra chuyện Bão Phi Tuyết bất hoà với Phạm Tiến Trung, người Đế quốc Thiên
Phong đều biết. Chỉ là chuyện này chỉ có các tướng lĩnh cao cấp mới được biết,
Thiển Thuỷ Thanh chỉ là một tên tiểu tốt nên không thể biết được.
Ngay cả Hồng Bắc Minh lúc ấy cũng không nghĩ ra Phạm Tiến Trung chính vì
chuyện này mà không muốn cầu viện, dù sao hắn vẫn không biết chuyện vụ án
Lương Sử. Hiện tại Thiển Thuỷ Thanh nói như vậy, Hồng Bắc Minh chỉ có thể giả
như không biết, đem trách nhiệm này đổ lên đầu bộ phận tình báo của Đế quốc mà
thôi, cho nên về tội danh này cũng chỉ có thể xoá bỏ.
Hồng Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười to, gương mặt vô cùng vui vẻ:
Nam Vô Thương hừ một tiếng:
Trong khoảnh khắc, ánh mắt Thiển Thuỷ Thanh đột nhiên bắn ra nỗi cừu hận như
vực sâu biển rộng.
Giọng hắn lạnh như băng, lạnh lùng thốt ra từng chữ:
Đó là vì...hắn...đáng...chết!
Lớn mật!
Rốt cục Lý Quy không còn nhịn được nữa, quát to.
Hồng Bắc Minh vung tay bảo hắn ngồi xuống:
Thiển Thuỷ Thanh ngửa mặt lên trời:
Hồng Bắc Minh ngẩn người, chuyện này hắn vốn không biết.
Hồng Bắc Minh hung hăng trừng mắt nhìn Lý Quy, hắn vội cúi đầu không nói.
-...Trận chiến ở đồn Sa Hà, mặc dù quân địch rất đông, nhưng dũng sĩ Đế quốc Thiên Phong chúng ta vốn quen lấy ít chống nhiều, còn sợ ít sao? Lúc ấy Hành Trường Thuận tự mình suất lĩnh năm trăm tướng sĩ ở phía sau làm đội dự bị, hắn chỉ cần xông lên, ắt tạo thành thế giáp công hai mặt, chắc chắn quân ta đại thắng. Nhưng hắn vì muốn hại chết ta, không cần để ý tới tính mạng của năm trăm tướng sĩ, tội này đáng giết! Tuy rằng Thích thiếu bắt giữ hắn nhưng vẫn kính trọng hắn là quan trên, thuỷ chung không muốn làm hắn bị thương, hắn lại vận đủ nội lực đánh chết Thích thiếu! Hừ, nếu nói về công phu, cho dù mười Hành Trường Thuận cũng không phải là đối thủ của Thích thiếu, Thích thiếu tuân theo quân mệnh, nhưng kết quả thì sao? Chính là chết thảm ngay tại trận! Tuy rằng chúng ta là binh sĩ, nhưng cũng không phải các quan trên muốn giết là giết! Chúng ta có thể chết trên chiến trường, có thể chết trong tay của quân địch, nhưng tuyệt đối không thể chết trong tay của người một nhà, nhất là trong tay một tên quan trên xem mạng người như cỏ rác!
-...Hành Trường Thuận lừa trên gạt dưới, xem mạng người như cỏ rác, chèn ép binh sĩ, không lấy chiến cuộc làm trọng, tổn hại lợi ích quốc gia để mưu lợi cho riêng mình! Người như vậy, nếu không giết hắn thì thiên lý ở đâu? Quân pháp ở đâu? Công đạo ở đâu?
Giờ phút này, Thiển Thuỷ Thanh lớn tiếng nói ra hết ý nghĩ trong lòng mình mà
không nhìn các tướng trong đại sảnh. Có những chuyện hắn để trong lòng lâu
lắm, lại có những lời hắn muốn sớm nói ra.
Thiển Thuỷ Thanh kết luận với giọng cao vút, từng lời từng chữ chấn động cả
không trung. Ba câu hỏi 'ở đâu' của hắn làm cho các tướng phải giật mình kinh
hãi, trong lúc nhất thời, đại sảnh im lặng như tờ.
Trong đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay đơn điệu.
Đó là hành động tán thưởng của Hồng Bắc Minh.
Hắn mỉm cười nói.
Trên thế gian này những người không sợ chết có rất nhiều, nhưng kẻ dám chống
đối cùng thượng quan, dám đứng lên đấu tranh lại cực kỳ hiếm có.
Đây không phải là một xã hội tuân theo pháp luật, đây là một xã hội chỉ cần
các Tướng quân nói một câu, sẽ có vô số kẻ rơi đầu.
Đây là một xã hội mà kẻ nào có được quyền lực, kẻ đó sẽ có cả thiên hạ.
Đây là một xã hội mà quyền lực là lớn hơn hết thảy, binh sĩ sợ quan trên hơn
xa sợ địch nhân.
Đây là một xã hội dùng sợ hãi và uy nghiêm để bảo vệ ích lợi của kẻ
Thống trị.
Các Tướng quân khi thống trị bọn binh sĩ, lúc nào cũng có một câu nói kinh
điển: "Nếu muốn làm cho bọn binh sĩ không sợ chết, vậy phải làm cho chúng sợ
bạn hơn là sợ chết!"
Cho nên cũng khó trách Hồng Bắc Minh thốt ra những lời đánh giá như vậy.
Bởi vì Thiển Thuỷ Thanh không sợ chết, cũng không sợ quan trên của mình.
Lời của ngươi, đã nói xong chưa?
Đã nói xong!
Tốt lắm!
Hồng Bắc Minh gật gật đầu:
Nam Vô Thương cười khổ:
Không thưởng không phạt, công tội ngang nhau!
Lý Tướng quân thì sao?
Giọng Lý Quy âm trầm lạnh lẽo:
Chưởng Kỳ Quỷ Phong Kỳ Kinh Phong Triển hơi cau mày, giọng có vẻ không cam
lòng:
Trận chiến tấn công Bắc Môn quan, Quỷ Phong Kỳ bị hao tổn nặng nề nhất, trong
lòng Kinh Phong Triển có hơi oán hận Thiển Thuỷ Thanh, hắn có thể nói phần
thưởng ngàn lượng vàng quả thật không dễ.
Liêm Thiệu Nhất nói:
Kế Hiển Tông nói:
Hồng Thiên Khải nói:
Chiến Thiên Cuồng nói:
Đặc biệt Hồng Thiên Khải và Chiến Thiên Cuồng chỉ nói công lớn hơn tội, nhưng
không nói nên phong thưởng như thế nào. Có lẽ trong ý thức của bọn họ đều cho
rằng công của Thiển Thuỷ Thanh, nên được thăng lên ít nhất là chức Chưởng Kỳ.
Nhưng bởi vì Thiển Thuỷ Thanh từng là thuộc hạ của mình, trong tiềm thức khó
lòng chấp nhận binh sĩ của mình lại vượt qua mình, bởi vậy trong lòng mâu
thuẫn, không biết nên nói như thế nào.
Các Tướng quân còn lại cũng nói ra cách nhìn của mình, trong lúc nhất thời có
đủ các cách nhìn, làm cho ai nấy xôn xao. So ra, chỉ có Trấn Đốc Đại Phong
Trấn Liêm Thiệu Nhất ở ngoài Long Nha Quân là đưa ra phần thưởng to nhất.
Chuyện này chắc có lẽ liên quan đến việc hắn không phải là phần tử của Long
Nha Quân.
Hồng Bắc Minh bật cười ha hả:
Hồng Bắc Minh vừa nhắc tới danh hiệu của Tổng Suất, tất cả những lời tranh
luận trong nhất thời đều bay biến đi đâu mất.
Hồng Bắc Minh từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến bên cạnh Thiển Thuỷ Thanh nhìn hắn
một lúc khá lâu, trong mắt lộ ra một vẻ kỳ quái:
Bạo Phong Vương Liệt Cuồng Diễm, nhân vật mang màu sắc truyền kỳ đệ nhất ở Đế
quốc Thiên Phong.
Nói đến cái tên này chính là nói đến vô số hào quang và vinh dự.
Ông ta là người đầu tiên ở Đế quốc Thiên Phong với thân phận bình dân mà nhận
chức Tổng Suất của Quân đoàn Bạo Phong.
Ông ta cũng là người đầu tiên lập ra thanh danh Đế quốc Thiên Phong bất bại.
Đồng thời ông ta cũng là một người tính tình cuồng bạo như lửa đốt, võ công
cao cường cái thế.
Từng có lời đồn rằng, cuộc đời của Liệt Cuồng Diễm giết người vô số kể, anh
dũng cái thế, ông ta đi đến nơi nào, nhất định nơi đó máu chảy thành sông.
Ông ta chỉ huy Quân đoàn Bạo Phong liên tục chiến đấu ở các chiến trường các
Đế quốc xung quanh Đế quốc Thiên Phong, đánh bại quân Đế quốc Chỉ Thuỷ trên
thảo nguyên Phong Nhiêu, đánh lui Liên hợp Công quốc Thánh Uy Nhĩ ở hành lang
Thánh Khiết, tự tay chém chết đại tướng Tu Di Hoành của đế quốc Kinh Hồng ở
Hàn Phong quan, cuộc đời ông ta đã trải trăm trận, chưa hề thất bại lần nào...
Chiến tích của ông ta có thể nói là nhiều không đếm xuể.
Vô số binh sĩ sùng bái ông ta như thần tượng, tôn vinh ông ta là Đệ nhất nhân
của Đế quốc Thiên Phong.
Người như vậy hiện giờ đã tới Bắc Môn quan, đang chờ gặp Thiển Thuỷ Thanh.
Cho dù là kẻ có gan lớn như Thiển Thuỷ Thanh, nghĩ đến bản thân mình sắp sửa
gặp được con người có danh vọng như mặt trời giữa ban trưa, được tôn xưng là
cây cột cái của Đế quốc Thiên Phong, Liệt Cuồng Diễm, trong lòng cũng không
khỏi thắc thỏm không yên.
Đây chính là thần tượng trong lòng các binh sĩ Đế quốc Thiên Phong.
Ở phía sau đại sảnh hội nghị có một biệt viện nhỏ, yên tịnh tao nhã, chính là
chỗ ở của Liệt Cuồng Diễm.
Đưa Thiển Thuỷ Thanh đến trước biệt viện, Hồng Bắc Minh chợt dừng bước:
Đường đường là Quân Suất của Long Nha Quân, không có lệnh triệu tập cũng không
dám đi gặp Liệt Cuồng Diễm, uy danh của ông ta lớn đến mức nào, có thể tưởng
tượng ra được.
Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười, ung dung bước về phía trước.
Khoảng sân trước viện không dài, chỉ đi vài bước đã đến cửa viện.
Cửa nhỏ bằng trúc, vài giọt mưa đang nhỏ xuống mái tranh nghe tí tách, mang
đến cho ngôi biệt viện chút ý thơ...
Thiển Thuỷ Thanh cảm thấy ngạc nhiên, không hiểu vì sao Liệt Cuồng Diễm lại ở
một nơi như vậy, nhưng hắn chưa kịp mở miệng nói gì, một giọng nói nặng bằng
non Thái đã vọng ra:
Giọng nói kia khiến cho toàn thân Thiển Thuỷ Thanh run lên dữ dội.
Là ông ta sao?