Bắc Môn Quan


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Trận chiến trên thảo nguyên, Dịch Tinh Hàn bị Thiển Thuỷ Thanh hạn chế, hắn
phải trải qua muôn vàn cực khổ mới có thể trở lại Đế quốc Chỉ Thuỷ, dọc đường
chịu biết bao vất vả người ngoài khó mà hiểu hết.

Biết bao mùi vị trong đó, so với lòng yêu nước thiết tha của hắn thì không
đáng kể gì, duy chỉ một vấn đề cứ vấn vương trong lòng hắn, trước sau không
thể dứt bỏ được.

Chính là những lời mà Thiển Thuỷ Thanh nói với hắn trước lúc rời đi.

Thiển Thuỷ Thanh nói: 'Đại Lương chia ba vì Quân chủ lập quốc Vũ Thương của Đế
quốc Chỉ Thuỷ vì bản thân mình, hại thiên hạ để mưu lợi, cuối cùng làm cho Đế
quốc từng mạnh mẽ một thời phải chia năm xẻ bảy, đến nay vẫn còn chiến loạn
không thôi.'

Đối với người cả đời tiếp thu nền giáo dục trung quân ái quốc như hắn mà nói,
nỗi nhục như vậy so với giết chết hắn còn khó chịu hơn.

Sau khi trở lại thành Kinh Viễn, Dịch Tinh Hàn càng nghĩ càng thấy có vấn đề.
Hắn xuất thân trong nhà nề nếp, đọc sách không ít, cũng có rất nhiều hiểu biết
về lịch sử của Đế quốc Chỉ Thuỷ. Mỗi lần nghĩ đến nỗi hận Thiển Thuỷ Thanh,
hắn không nhịn được ý nghĩ rằng, nếu sự tình xảy ra đúng như Thiển Thuỷ Thanh
đã phân tích, vậy sẽ ra sao?

Ý niệm này cứ mãi quanh quẩn trong đầu hắn, thuỷ chung đuổi mãi không đi, cuối
cùng hắn không còn đè nén được suy nghĩ điên cuồng trong lòng, bèn tìm tòi tất
cả các sách lịch sử, để tìm ra đáp án trong đó.

Với hắn mà nói, cái mà hắn muốn tìm chính là chứng cứ chứng minh Quốc chủ của
hắn không có làm như vậy, nhưng phát hiện cuối cùng lại làm cho hắn giật mình
kinh hãi.

Từ lúc Đại Lương bị hạn hán thiên tai, lương thực cứu đói bị cướp, cho đến lúc
Vũ Thương khởi binh tại Mâu Hải, đối chiếu những sự kiện xảy ra trong từng
thời gian, địa điểm, kết hợp với tình hình sinh sống ở địa phương, gần như có
thể phân tích cho ra một kết quả, tất cả chuyện xảy ra năm đó, quả thật đúng
là do âm mưu của Vũ Thương!

Vũ Thương mượn cơ hội Thảo Nguyên Vương Thương Lê tranh quyền cùng Dương Tuyền
Công bên trong nội bộ của Đại Lương không dứt, ngang nhiên khởi binh, sắp kế
bày mưu, quả thật là tạo phản, cuối cùng khiến cho Đại Lương sụp đổ.

Sau khi Đại Lương xảy ra nội loạn, khắp nơi nổi lên chiến sự không ngớt, trong
đó thế lực mạnh nhất chính là Thảo Nguyên Vương Thương Lê.

Cuối cùng Thương Lê gần như chiếm được một nửa lãnh thổ của Đế quốc Đại Lương,
xây dựng nên Đế quốc Thiên Phong. Còn Vũ Thương và Dương Tuyền Công chiếm được
lãnh thổ Đế quốc Chỉ Thuỷ và đế quốc Kinh Hồng ngày nay, ai nấy đều dựa vào
địa thế hiểm trở của mình mà phòng thủ, thiết lập quan ải để đề phòng Đế quốc
Thiên Phong.

Dịch Tinh Hàn là một người thông minh, nhưng hiển nhiên do còn trẻ không hiểu
biết về chính trị.

Sau khi hắn phát hiện ra vấn đề này, không ngờ hắn không chịu giấu kỹ trong
lòng, mà nhân lúc say rượu đem ra nói với vài bằng hữu trong quân ngũ.

Kết quả tin này tới tai Tổng Thống lĩnh Tam Trùng Thiên Bão Phi Tuyết!

Bão Phi Tuyết kinh hãi đến nỗi suýt chút nữa biến thành Bão Phi Hồn, hậu quả
chuyện này quả thật không phải nhỏ, nếu nghiêm trọng thậm chí có thể huỷ diệt
cả một quốc gia!

Là một Quân chủ lập quốc của một Đế quốc, hình tượng này gần như đã được thần
thánh hoá, một khi hình tượng ấy bị phá vỡ, nghiền nát, bị người giẫm xuống
bùn nhơ, như vậy không nghi ngờ gì sẽ mang đến thương tổn rất nặng nề cho một
quốc gia. Ý chí của dân chúng, tinh thần chiến đấu của các binh sĩ trong quốc
gia vốn đã bị dung nhập tư tưởng ái quốc trung quân sâu nặng, nay nghe được
tin này chắc chắn sẽ bị uy hiếp và dao động rất nặng nề.

Mà hiện tại, một hình tượng quốc gia bị phân tích của lịch sử đánh ngã, lại bị
chứng thật rằng không phải chỉ là lời đồn, chuyện này trong thời buổi khói lửa
chiến tranh khắp chốn, lại bị trọng binh của nước địch uy hiếp, xảy ra từ
trong nội bộ, cuối cùng rất có thể làm đảo điên nghiêng ngửa cả quốc gia.

Nhiều năm qua Đế quốc Thiên Phong nhiều lần tấn công Đế quốc Chỉ Thuỷ, đều
công bố rằng đây là nội chiến của Đế quốc Đại Lương, yêu cầu thống nhất ba
nước một lần nữa, cái gọi là xâm lược như Đế quốc Chỉ Thuỷ vẫn nói, vốn không
tồn tại. Khẩu hiệu vĩnh viễn là: Thu phục Đế quốc Chỉ Thuỷ, hoặc là năm tỉnh
của Đế quốc Đại Lương, mặc dù bọn chúng cũng không tự cho mình là Đại Lương
chính thống.

Nếu không phải các quốc gia xung quanh Đế quốc Thiên Phong sợ một Đế quốc hùng
mạnh sẽ xuất hiện, uy hiếp chính mình, nên liên tiếp xuất binh quấy nhiễu Đế
quốc Thiên Phong, không để bọn họ xuất trọng binh tấn công, e rằng Đế quốc Chỉ
Thuỷ đã sớm bị tiêu diệt không biết bao lần.

Mà hiện tại Dịch Tinh Hàn lại tạo cho đối phương một cơ hội hết sức tuyệt vời
để lợi dụng. Có được tin tức này, đương nhiên Đế quốc Thiên Phong sẽ nắm chính
nghĩa trong tay, người Đế quốc Chỉ Thuỷ không đánh mà tự tan rã. Lúc ấy các
quốc gia xung quanh khó tìm được lý do nhúng tay can thiệp, một loạt hậu quả
chết người như vậy, chắc chắn sẽ xuất hiện vì tin tức ấy.

Kết quả chính là, toàn thành Kinh Viễn bị giới nghiêm, lập tức bắt đầu tảo
thanh tất cả những binh sĩ biết được tin này, tin tức bị phong toả vô cùng
nghiêm ngặt, không được truyền ra ngoài, có kẻ nào dám đặt điều gây chuyện,
lập tức chém không tha. Nói rộng ra chính là một vụ án lớn nhất trong lịch sử
của Đế quốc Chỉ Thuỷ từ trước tới nay, lúc ấy vụ án này được gọi là vụ án
Lương Sử (Lịch sử Đại Lương), đời sau gọi là vụ án Tinh Hàn.

Là tội phạm số một của vụ án Lương Sử, Dịch Tinh Hàn bị áp giải đến Nam Môn
quan giam giữ, dùng cực hình tra tấn, nhất định bắt hắn phải nói ra tất cả
những người mà hắn đã tiết lộ bí mật này.


  • Thì ra là như vậy!

Thiển Thuỷ Thanh thở dài lắc đầu:


  • Nếu đã là như vậy, vì sao lại mang hắn đến Nam Môn quan?

Một tên quan quân bị bắt trả lời với giọng siểm nịnh:


  • Nơi đây là thành quan hiểm yếu, dễ thủ khó công, mười năm qua người Đế quốc
    Thiên Phong không dám tấn công lấy một lần. Tổng Thống lĩnh Bão Phi Tuyết vội
    vã về nước báo lại việc này, không dám mạo hiểm để hắn ở lại thành Kinh Viễn
    sợ làm dao động lòng quân, chỉ có thể đưa hắn tới Nam Môn quan. Nhưng thật
    không ngờ, hắn vừa mới đến đây, các ngươi đã đánh tới, Nam Môn quan là hiểm
    địa trong thiên hạ, ngay cả Hàn Phong quan được xưng là Thiên hạ đệ nhất hùng
    quan cũng chưa chắc đã khó đánh chiếm hơn nó, không thể tưởng tượng được đại
    nhân ngài chỉ dùng một ngàn binh sĩ đã đánh chiếm được nó!


  • Nếu chuyện này được cấp trên đề phòng nghiêm ngặt không cho tiết lộ, vậy
    làm sao ngươi biết được?


  • Bẩm đại nhân, thật ra chuyện này người trong Tam Trùng Thiên biết rất
    nhiều, tuy rằng Tổng Thống lĩnh quản chế nghiêm ngặt, nhưng một khi lời đồn đã
    truyền ra, thần tiên cũng khó mà ngăn được! Chỉ cần mọi người đừng nói ra
    ngoài miệng, Tổng Thống lĩnh cũng không thể nào chém tận giết tuyệt tất cả các
    tướng sĩ. Bởi vì tốc độ truyền đi của lời đồn quá nhanh, Tổng Thống lĩnh hoài
    nghi phía sau có người âm thầm gây nên sóng gió, cho nên mới không giết chết
    tên tiểu tử này, quyết lòng tìm cho ra tên nào đúng phía sau làm chủ mưu. Tuy
    nhiên theo ta nghĩ, lần này Tổng Thống lĩnh sai hết mười phần, rất hiển nhiên,
    với tính tình và xương cốt cứng rắn của tên tiểu tử này, chắc chắn không có ai
    đứng sau giật dây chủ mưu gì cả!


Thiển Thuỷ Thanh bật cười ha hả:


  • Ngươi đảm nhiệm chức vụ gì trong quân của Đế quốc Chỉ Thuỷ?


  • Tiểu nhân chỉ là một Khúc trưởng.


Thiển Thuỷ Thanh gật gật đầu:


  • Ngay cả một tên Khúc trưởng cũng có thể nhìn ra chuyện này, vì sao Bão Phi
    Tuyết không thể nhìn ra chứ? Cái này mới đáng buồn cười, e rằng hắn muốn mượn
    cơ hội này để thanh trừ người nào đó chăng?

Tên quan quân kia trong lòng kinh hãi, lúc này mới hiểu ra rằng Bão Phi Tuyết
quả thật mượn vụ án Lương Sử để thanh trừ kẻ nào đó đối lập với hắn trong
quân. Trong lòng hắn lại cảm thấy xấu hổ, càng nghĩ càng thêm bội phục những
suy luận nhạy bén sâu sắc về chính trị của Thiển Thuỷ Thanh.

Nhất là ánh mắt khiếp sợ pha lẫn khâm phục của Dịch Tinh Hàn, đã chứng minh
rất rõ ràng sự suy đoán của Thiển Thuỷ Thanh là chính xác.

Cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, chợt như nhớ ra chuyện gì, Thiển Thuỷ Thanh liền
cất tiếng hỏi:


  • Ngươi vừa nói rằng Bão Phi Tuyết đi thành Kinh Viễn, đế đô của Đế quốc Chỉ
    Thuỷ phải không? Như vậy hiện nay hắn không có ở thành Kinh Viễn phải không?

Tên Khúc trưởng kia cung kính đáp:


  • Đúng vậy!

Dịch Tinh Hàn nghe vậy giật mình kinh hãi, cảm thấy lạnh toát trong lòng, đoán
được suy nghĩ của Thiển Thuỷ Thanh, lập tức nở nụ cười lạnh lẽo:


  • Nếu như ngươi nghĩ rằng Bão Phi Tuyết không có ở thành Kinh Viễn, ngươi có
    thể nhân cơ hội này đánh chiếm, vậy ngươi đã hoàn toàn sai lầm. Binh lực quân
    phòng thủ của Tam Trùng Thiên đóng ở đó một nửa, tiến có thể trợ giúp Nam Bắc
    Môn quan, lui có thể rút vào thành phòng thủ, làm cho quân địch nửa bước cũng
    khó tiến lên. Phó Thống lĩnh của thành Kinh Viễn là Thương Hữu Long, tài hoa
    về mưu lược quân sự của người này không thua gì Bão Phi Tuyết, ở trong quân
    cũng rất được lòng người. Cho dù hôm nay ngươi đánh chiếm được Nam Môn quan,
    cũng không có nghĩa là ngươi có thể đi vào Đế quốc Chỉ Thuỷ. Hơn nữa sự hiểm
    trở của Nam Môn quan, chỉ là hiểm trở đối với người của Đế quốc Thiên Phong mà
    thôi. Chỉ cần thành Kinh Viễn nghe được tin tức Nam Môn quan bị đánh chiếm, ắt
    sẽ phái trọng binh tới đoạt lại, đến lúc đó nơi này không có chỗ nào hiểm trở
    có thể thủ được, e rằng chiến công rực rỡ chiếm Nam Môn quan chỉ còn là cái vỏ
    rỗng tuếch mà thôi!

Thiển Thuỷ Thanh cười đầy vẻ thần bí:


  • Quả là tên khốn đến chết vẫn còn trung. Tuy nhiên...ai nói ta muốn đánh
    thành Kinh Viễn?

Ánh mắt toát ra vẻ giảo hoạt, giọng Thiển Thuỷ Thanh âm u vô kể:


  • Ta sẽ không tấn công thành Kinh Viễn, nhưng ta lại cảm thấy có hứng thú với
    một thành quan khác! Bão Phi Tuyết không có ở thành Kinh Viễn chỉ làm tăng
    thêm lòng tin của ta đối với kế hoạch này mà thôi!

Đột ngột quay đầu lại, Thiển Thuỷ Thanh quát to:


  • Lập tức triệu tập tất cả sĩ quan, có quân vụ khẩn cấp!

Trong chiến tranh có một câu như vầy:

'Kỳ tích, vĩnh viễn là do người điên làm nên!'

Mà những suy nghĩ điên cuồng của những người điên đều làm cho người ta không
thể tưởng tượng được, lại làm cho người ta khó có thể tin.

Bọn họ không theo bất cứ quy tắc nào cả, tầm nhìn độc đáo, tư tưởng kỳ quái,
luôn luôn vượt ra ngoài khuôn phép thông thường, thả sức giang rộng đôi cánh
tưởng tượng.

Còn lại, chính là hành động.

Kẻ thành công, sẽ trở thành danh tướng một đời.

Kẻ thất bại thì trở thành tên xuẩn ngốc.

Lúc Thiển Thuỷ Thanh triệu tập tất cả quan quân dự hội nghị khẩn cấp, đưa ra ý
tưởng mà hắn vừa manh nha trong đầu, tất cả mọi người đều bị doạ cho trở nên
mê hoặc.


  • Thiển...Thiển Thuỷ Thanh, ngươi nói cái gì?

Mộc Huyết quả thật không còn tin vào tai mình nữa.

Ánh mắt Thiển Thuỷ Thanh vẫn tỏ ra trấn tĩnh, vững vàng như núi:


  • Ta nói ta muốn tấn công Bắc Môn quan!

Tất cả mọi người đều cảm thấy đầu óc trở nên lùng bùng.


  • Thiển Vệ Giáo, ngươi có điên không vậy? Chúng ta chiếm được Nam Môn quan,
    công lao đã rất lớn rồi, lúc này cho dù thế nào đi nữa, mọi người đều không
    chết được, Quân bộ còn phải phong quan tấn tước cho chúng ta. Hiện tại ngươi
    không lập tức báo cáo cho Hồng Quân Suất, bảo bọn họ phái binh tới trấn thủ
    Nam Môn quan, ngược lại muốn chúng ta đi tấn công Bắc Môn quan? Vậy sao ngươi
    không bảo mọi người cắt cổ tự tử đồng loạt cho thoải mái hơn chứ?

Một tên Sáo quan hét lớn.


  • Sao hả? Sợ à? Không dám sao?


  • Không phải chúng ta không dám, mà việc này tuyệt không có khả năng! Bắc Môn
    quan không phải là Nam Môn quan, nơi đó có ba vạn quân coi giữ, chúng ta đây
    chỉ có tám trăm người, không đủ cho người ta nhét kẽ răng! Thiển huynh đệ,
    ngươi tỉnh táo lại giùm chút, đánh chiếm được Nam Môn quan đã là may mắn lớn
    bằng trời, nếu còn muốn đi đánh Bắc Môn quan, ắt mọi người đều chết không có
    chỗ chôn!


Phương Hổ vội vàng nói.

Ta đã dám kêu mọi người đi công thành, tự nhiên là có phần nắm chắc thành
công!

Thiển Thuỷ Thanh mở bản đồ trên bàn ra:


  • Các ngươi xem đây, Nam Môn quan, Bắc Môn quan vả thành Kinh Viễn phân bố
    thành hình tam giác, giữa ba toà thành quan này lại có các đường thông với
    nhau bằng cửa sau dùng cho việc vận binh, dễ dàng tiếp ứng lẫn nhau. Vì đề
    phòng một trong ba toà thành quan này bị đánh chiếm, cho nên ba cửa chính của
    ba toà thành quan này đều bố trí trọng binh trấn thủ, nhưng mặt sau chỉ là một
    dãy tường thấp, không có chướng ngại hiểm trở, có thể lui tới tự nhiên. Như
    vậy một khi thành quan thất thủ, quân Đế quốc Chỉ Thuỷ cũng nắm chắc khả năng
    đoạt lại rất lớn. Bởi vì hôm qua Vô Song sai lầm, khiến cho kế hoả công không
    thể tiến hành, nhưng đã mang đến một ích lợi cho mọi người, chính là nhờ vậy,
    Bắc Môn quan và thành Kinh Viễn cho tới bây giờ vẫn không biết tất cả những
    chuyện đã xảy ra ở Nam Môn quan. Chỉ cần chúng ta mặc quân phục của Đế quốc
    Chỉ Thuỷ, đi theo con đường vận binh phía sau quan thẳng về hướng Bắc, chỉ cần
    nửa ngày cỡi ngựa là có thể chạy tới cửa Đông của Bắc Môn quan. Nơi đó phòng
    thủ yếu ớt, chúng ta hoàn toàn có hy vọng thừa cơ đối phương chưa kịp chuẩn
    bị, đánh thẳng vào thành.

Mọi người bị những lời vừa phân tích của Thiển Thuỷ Thanh làm cho rung động,
tuy nhiên Mộc Huyết lập tức lắc đầu:


  • Ngươi nói rất đúng, muốn vào Bắc Môn quan còn dễ dàng hơn chúng ta trèo lên
    Lạc Ưng nhai rất nhiều, nhưng Bắc Môn quan có ba vạn quân coi giữ, cho dù
    chúng ta vào thành được thì có thể làm gì? Nơi đó cũng không phải là Nam Môn
    quan, quân ta đã từng tấn công nơi đó rất nhiều lần, binh sĩ ở Bắc Môn quan,
    bất kể là sĩ khí, kinh nghiệm, trình độ chỉ huy hay ý chí chiến đấu đều mạnh
    hơn quân coi giữ Nam Môn quan rất nhiều. Đừng nói tố chất của bọn chúng không
    hề kém cỏi, cho dù là ba vạn con heo đi nữa, chỉ bằng vào tám trăm người chúng
    ta muốn giải quyết xong, e rằng chưa giết hết thì đã chết vì mệt mỏi! Hơn nữa
    bây giờ đang là ban ngày, Bắc Môn quan cũng không thiếu nguồn nước, chúng ta
    muốn ẩn giấu hành tung, phóng hoả đốt thành cũng là chuyện không có khả năng!

Thiển Thuỷ Thanh bật cười hăng hắc:


  • Bằng vào tám trăm người chúng ta đương nhiên là không đủ, tuy nhiên nếu đại
    quân của ba Trấn ở thành Cô Tinh cùng tiến, từ hai mặt Hổ Đầu lĩnh và Bắc Môn
    quan phát động tấn công mãnh liệt Bắc Môn quan, vậy các ngươi có nhận thấy
    rằng, phía sau đột nhiên có một thanh đao thép cắm vào trái tim đối thủ, tấn
    công vào đầu não, bắt kẻ chỉ huy, vậy hy vọng chúng ta chiếm được Bắc Môn quan
    có lớn hay không?

Mọi người nghe vậy lập tức kinh hãi trong lòng.

Những lời này có ý nghĩa rằng, chiến dịch tấn công Tam Trùng Thiên bắt đầu từ
hôm nay, vì ý tưởng điên cuồng của Thiển Thuỷ Thanh mà bắt đầu phát động.

Nó còn có ý nghĩa rằng Thiển Thuỷ Thanh lấy thân phận là một Vệ Giáo, cầm cờ
chỉ huy điều động sáu vạn đại quân!

Nó còn có ý nghĩa rằng nếu như chuyện này thành công, vậy lịch sử của thiên hạ
sẽ lật sang trang mới hết sức huy hoàng: Chỉ trong một ngày một đêm, bằng vào
một ngàn người hoàn toàn đánh chiếm được hai toà thành quan trong Tam Trùng
Thiên đã nhiều năm ngăn cản người của Đế quốc Thiên Phong!

Nó còn một ý nghĩa nữa, chính là muốn đả thông đường sang Đế quốc Chỉ Thuỷ,
khó khăn chỉ còn mỏng manh như tờ giấy!

Một sự im lặng chết chóc bao trùm.

Mộc Huyết hít sâu một hơi khí lạnh:


  • Theo như kế hoạch của ngươi, một khi chúng ta xông vào Bắc Môn quan từ cửa
    sau, mà mặt trước đại quân ba Trấn chưa kịp thời đuổi tới, e rằng mọi người sẽ
    chết không có chỗ chôn!


  • Nếu như quân trấn thủ Bắc Môn quan không để ý đến đại quân ba Trấn ở mặt
    trước, ưu tiên việc dẹp yên mặt sau, cho dù có chiếm được Bắc Môn quan, lúc ấy
    có lẽ chúng ta đều chết sạch!


  • Còn một khả năng, chính là Quân bộ không thèm để ý đến đề xuất của chúng
    ta, đến lúc mọi người kéo vào Bắc Môn quan, Quân bộ lại không phái ra một tên
    binh sĩ nào! Lúc ấy không chỉ tất cả mọi người đều xong đời, ngay cả Nam Môn
    quan vất vả lắm mới chiếm được e rằng cũng lọt vào tay quân địch một lần nữa!


  • Thiển huynh đệ, kế hoạch này quá mạo hiểm, cần phải cân nhắc thật là cẩn
    thận!


  • Mọi người đã trải qua một đêm không ngủ, khổ chiến không ngừng, thể lực đã
    giảm sút, cũng không nên đánh tiếp!


Mọi người nhao nhao cả lên, ta một câu ngươi một câu, ai nấy đưa ra ý kiến của
riêng mình, đối với chuyện tấn công Bắc Môn quan đều cảm thấy không khả quan
chút nào cả.

Thành quả càng lớn, phiêu lưu mạo hiểm càng lớn.

Bọn quan quân của Vệ số Ba đồng thời nổi lên lòng thoả mãn với thắng lợi hiện
tại, thật sự không muốn mạo hiểm phiêu lưu thêm nữa.

Thiển Thuỷ Thanh nói:


  • Đầu tiên ta hy vọng mọi người hiểu được một chuyện, tuy rằng chúng ta đã
    chiếm được Nam Môn quan, nhưng như vậy không có nghĩa là sự hiểm yếu của Tam
    Trùng Thiên sẽ không còn tồn tại nữa. Bắc Môn quan và thành Kinh Viễn luỹ cao
    hào sâu, thành dày tường cao lại có trọng binh trấn thủ, nếu muốn đột phá vẫn
    khó khăn trùng trùng như trước. Thế nhưng hiện tại chúng ta đang có một cơ
    hội, chính là Bão Phi Tuyết không có ở thành Kinh Viễn, hai thành quan ấy đến
    bây giờ vẫn chưa biết được chuyện Nam Môn quan đã lọt vào tay chúng ta. Nếu
    không nắm chắc thời cơ thừa dịp này mà tiếp tục tấn công, trước đoạt Bắc Môn
    quan, sau đó kéo hết đại quân mạnh mẽ tấn công thành Kinh Viễn, chỉ sợ cơ hội
    trôi qua sẽ không bao giờ trở lại! Cho nên cơ hội ngàn năm một thuở này, ta
    tuyệt đối không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy!

Một nụ cười lạnh nhạt nở trên môi Thiển Thuỷ Thanh:


  • Về những vấn đề mà chúng ta có thể gặp phải, ta đã có suy tính tới. Chuyện
    Quân bộ, mọi người không cần lo lắng, ta tự có cách làm cho bọn họ nhất định
    xuất binh. Còn chuyện quân trấn thủ Bắc Môn quan không để ý tới mối uy hiếp
    của đại quân ba Trấn mà lo diệt cánh quân của chúng ta trước, chuyện này cũng
    không phải là vấn đề gì to tát. Chúng ta có thể đợi sau khi đại quân phát động
    tấn công mặt trước rồi hãy hành động, trong khoảng thời gian chờ đợi này, mọi
    người có thể tranh thủ nghỉ ngơi. Thời gian chúng ta được nghỉ ngơi khoảng
    chừng ít nhất là hai canh giờ, bởi vì đây là thời gian ngắn nhất mà thành Cô
    Tinh cần có để điều quân chạy tới. Chỉ cần mặt trước bắt đầu nổ ra chiến sự,
    Vệ chúng ta sẽ lấy thân phận là quân cứu viện của Nam Môn quan trà trộn vào,
    nếu có thể đánh vào trung tâm, bắt sống được chỉ huy của địch, tự nhiên là
    không còn gì tốt bằng. Nếu không, chúng ta cũng có thể chia ra tấn công quấy
    rối, tạo sự hỗn loạn, truyền lời đồn, làm dao động lòng quân và sĩ khí của bọn
    chúng.

Thiển Thuỷ Thanh phân tích kế hoạch chu đáo tỉ mỉ như vậy, rốt cục đã làm cho
mọi người bắt đầu động tâm. Phải thừa nhận rằng, trên cơ bản Thiển Thuỷ Thanh
đã tính toán đến tất cả các tình huống một cách rõ ràng chu đáo, tuy có nguy
hiểm, nhưng xác thực là vẫn có cơ hội thành công.

Nhìn mọi người chung quanh một vòng, ánh mắt Thiển Thuỷ Thanh như ngọn lửa
đang rừng rực cháy:


  • Hiện tại, thời cơ vì Đế quốc dựng nên cơ nghiệp ngàn thu đã ở ngay trước
    mắt! Thành, ắt từ đây về sau mọi người cùng hưởng công danh phú quý, ai nấy
    đều có phần thưởng trọng hậu. Bại, bất quá chỉ là chết mà thôi! Tất cả mọi
    người đều lăn lộn sa trường đã nhiều năm, nếu như nói chết, cũng không biết đã
    chết bao nhiêu lần rồi, chỉ là hôm nay không chết, sau này cũng có thể sẽ
    chết! Nhưng lần này chỉ cần sống sót, chẳng những Vệ số Ba từ đây về sau có
    thể diễu võ giương oai trước mặt các Vệ khác, chuyện quan trọng hơn nữa chính
    là, Vệ số Ba Hổ Báo Doanh chúng ta từ nay về sau cũng sẽ là Thiết Vệ số một
    của Đế quốc Thiên Phong, lúc ấy chúng ta không cần phải nhìn xem thái độ của
    bất cứ kẻ nào mà làm việc nữa! Nếu như nói tấn công Nam Môn quan là vì được
    miễn hành vi phạm tội, như vậy tấn công Bắc Môn quan chính là vì tranh thủ
    đoạt lấy vinh quang và phần thưởng mà chúng ta đáng có!

-...Ta không muốn ép buộc mọi người, nhưng dưới tình hình như hiện tại, chẳng lẽ mọi người còn sợ chết hay sao? Ai bằng lòng theo ta thì lên tiếng!

Thiển Thuỷ Thanh quát to.

Nói một hồi, rốt cục Thiển Thuỷ Thanh đã cổ vũ được ý chí chiến đấu của mọi
người.


  • Sợ cái rắm!

Phương Hổ rống to:


  • Nam tử đại trượng phu không sợ sinh tử, phú quý cần phải mạo hiểm mới có
    thể đạt được, chỉ cần có thể chiếm được Bắc Môn quan, tất cả mọi người ở đây
    ai nấy đều được thăng quan phát tài. Nếu Thiển thiếu ngươi nắm chắc như vậy,
    lão tử đi liều mạng với ngươi!

Giọng của Lôi Hoả ồm ồm giận dữ:


  • Chúng ta có thể sống được tới hôm nay đều nhờ Thiển huynh đệ, Thiển huynh
    đệ đi tới đâu, mỗ cũng theo tới đó!

Phương Báo trầm giọng:


  • Đúng vậy, công lao hôm nay cũng là nhờ Thiển huynh đệ giúp mọi người lập
    nên. Nếu hắn muốn nổi điên, ta cũng nổi điên theo hắn!

Vô Song cúi đầu nhìn những vết thương do roi quất trên thân thể, lẩm

Bẩm:


  • Ta thiếu mọi người, nhất định phải trả cho mọi người!

Thiển Thuỷ Thanh nhìn sang Mộc Huyết, Mộc Huyết bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.

Đột nhiên hắn hiểu ra vì sao càng nhát gan thì càng bị thụt lùi, ngược lại
Thiển Thuỷ Thanh có biểu hiện điên cuồng ngay dưới quyền uy của quan trên lại
ngày càng thăng tiến.

Bởi vì hắn tàn nhẫn hơn mình, bởi vì hắn can đảm hơn mình, bởi vì hắn điên
cuồng hơn mình rất nhiều!

Thanh niên có bề ngoài thanh tú dịu dàng, không ngờ trong lòng hắn là một trái
tim điên cuồng đầy lửa nóng!

Người như vậy chỉ cần còn sống, nếu không làm nên nghiệp lớn ắt cũng trở thành
mối hoạ lớn.

Thở dài một tiếng, Mộc Huyết nói:


  • Các ngươi đều đi, ta còn con đường nào khác hay sao?

Không nói thêm lời nào, tất cả mọi người trở về điều động binh sĩ, làm công
tác chuẩn bị tấn công Bắc Môn quan.

Thiển Thuỷ Thanh giữ Vô Song lại:


  • Vô Song, trên người ngươi vẫn còn thương tích, lần này ngươi không cần phải
    đi.

Vô Song tỏ ra nóng nảy:


  • Vì sao không cho ta đi? Ta còn có thể chiến đấu được, Hổ Tử quất roi rất
    nhẹ, thương tích này chỉ là bề ngoài mà thôi. Thiển Vệ Giáo, có phải ngươi
    không tin ta hay không?


  • Không, là ta có một nhiệm vụ quan trọng khác giao cho ngươi!


Đưa một phong thư cho Vô Song với vẻ trịnh trọng, Thiển Thuỷ Thanh nghiêm
trang dặn dò:


  • Ngươi phải lập tức chạy tới thành Cô Tinh, đem tin tức Nam Môn quan đã lọt
    vào tay chúng ta thông báo cho Quân bộ, bảo bọn họ lập tức phái người đến đây
    tiếp quản Nam Môn quan. Tuy nhiên chuyện quan trọng nhất chính là, ngươi nhất
    định phải nói với bọn họ, chúng ta sẽ phát động tấn công bất ngờ trước khi hai
    thành quan kia biết được tin tức, nếu không sẽ lỡ mất thời cơ chiến đấu.


  • Nếu như bọn họ không tin ta thì sao?


  • Đây chính là nguyên nhân vì sao ta muốn ngươi đi. Trên người ngươi vẫn còn
    thương tích, chỉ cần ngươi đem tất cả chuyện đã xảy ra kể lại, bọn họ nhất
    định sẽ hiểu rõ. Tuy nhiên để đề phòng vạn nhất, trước khi ngươi tới Quân bộ,
    ta muốn ngươi đem phong thư này tới tay một người.


  • Người nào?


  • Trong quán rượu mà chúng ta thường hay uống, chính là đại nương chủ quán có
    bề ngoài cũng khá. Đem phong thư này giao cho nàng, sau đó chỉ cần nói vô cùng
    khẩn cấp là được!


  • Ừm!


Vô Song có vẻ hơi buồn bực.

Sắc mặt Thiển Thuỷ Thanh lập tức trầm xuống:


  • Chuyện này quan hệ trọng đại, ngươi nhất định phải làm được, sau đó không
    được nói lại với bất cứ kẻ nào, có hiểu không?


  • Dạ!


Vô Song cung kính hành lễ theo nghi thức quân đội, sau đó xoay người chạy ra
ngoài.

Nhìn bóng dáng Vô Song dần xa, Thiển Thuỷ Thanh thở dài lẩm bẩm:


  • Vô Song, ngươi đúng là vẫn không thích hợp với thế giới giết chóc này.
    Ngươi không biết rằng sở dĩ ta chọn ngươi đi, là bởi vì trước khi chúng ta rời
    khỏi nơi đây còn có một việc phải làm, cũng không thể không làm! Nếu như ngươi
    chứng kiến, nhất định sẽ không đồng ý!


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #43