Nam Môn Quan Đại Thắng


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Vừa mới đây thôi, Nam Môn quan hùng cứ trên sơn mạch núi Đoạn Long còn là một
cửa ải vĩnh viễn không thể vượt qua trong lòng quân nhân của Đế quốc Thiên
Phong hùng mạnh.

Nhưng hôm nay, đã có người đánh tan cửa quan mà trong mười năm nay, người Đế
quốc Thiên Phong không dám tấn công một lần nào.

Một trận giết chóc cũng là một trường danh lợi.

Nam Môn quan bị chiếm, Thiển Thuỷ Thanh một trận thành công!

Lúc này đứng trên đầu tường Nam Môn quan nhìn ra ngoài xa, chính là một dãy
Bàn Sơn kéo dài liên miên bất tuyệt.

Phía dưới chân núi chính là thành Cô Tinh, nơi Đế quốc Thiên Phong đã từng đối
chọi với Đế quốc Chỉ Thuỷ trong vòng mười năm nay.

Giây phút này có lẽ Hồng Bắc Minh đã nghe Lý Quy báo cáo, có lẽ đang nổi giận
tới mức lỗ tai bốc khói?

Không biết khi hắn nghe tin Nam Môn quan đã rơi vào tay quân của Đế quốc Thiên
Phong, vẻ mặt của hắn sẽ như thế nào?

Không biết khi Lý Quy nghe tin này, vẻ mặt của hắn sẽ như thế nào?

Nghĩ đến đây, Thiển Thuỷ Thanh cảm thấy vui vẻ nở nụ cười.

Hai tay Thiển Thuỷ Thanh đặt trên bờ tường dày nặng của Nam Môn quan, nhẹ
nhàng vuốt ve khối đá thật to, cảm nhận sự thô ráp của nó, lý tưởng hào hùng
trong lòng hắn cũng bốc cao.

Tam Trùng Thiên!

Lúc này mới đánh hạ được một mà thôi!

Thanh âm ồm ồm của Phương Hổ vang lên sau lưng:


  • Thiển Vệ Giáo, Vô Song tới!

Xuất phát từ lòng kính trọng đối với Thiển Thuỷ Thanh, Phương Hổ không còn gọi
hắn là Thiển huynh đệ nữa.

Phía sau, hình bóng gầy nhỏ của Vô Song có vẻ cô đơn hiu quạnh trong gió núi,
sắc mặt của hắn tái nhợt, không còn chút máu.

Thiển Thuỷ Thanh vẫy vẫy tay với hắn:


  • Tới đây!

Vô Song khẽ khàng cất bước.

Thiển Thuỷ Thanh cau mày:


  • Đi nhanh chút, ngươi làm sao vậy? Giống hệt nữ nhân, không khác chút nào!

Phương Hổ cười hăng hắc:


  • Tiểu tử này biết hắn có lỗi với ngươi, không còn mặt mũi gặp ngươi, hắn nói
    hắn phải tự sát tạ tội!


  • Phì!


Thiển Thuỷ Thanh bật một tiếng kêu vui vẻ:


  • Tự sát tạ tội? Vậy sao ngươi chưa chết?

Mặt Vô Song ửng đỏ:


  • Chuyện chưa làm xong, không thể chết được!


  • Ủa?


Thiển Thuỷ Thanh nhướng mày:


  • Chuyện gì?

Bấy giờ Vô Song mới kể.

Lúc Triệu Nhị Bảo phát ra tiếng kêu la cảnh báo, Vô Song đã biết mình phạm sai
lầm lớn, hắn sai vì không ngờ tới một người gần chết lại có được nỗ lực lớn
lao như vậy.

Mặc dù hắn lập tức nhanh chóng giết Triệu Nhị Bảo, nhưng vẫn không thể ngăn
được tiếng cảnh báo vang lên.

Tuy nhiên trong lúc ấy, ngược lại trong đầu Vô Song vô cùng thanh tĩnh.

Lúc tiếng hò hét chém giết vang lên rung trời chuyển đất phía quân doanh của
địch, hắn lập tức hiểu ra ngay Thiển Thuỷ Thanh đã mang quân chém giết, vậy
chính mình cũng phải làm một cái gì đó để chuộc lại lỗi lầm.

Ba tháp chuông cảnh báo của Nam Môn quan chỉ dùng để cảnh báo cho binh sĩ bên
trong Nam Môn quan mà thôi, ngoài ba tháp chuông này ra, vẫn còn một đài Phong
Hoả dùng để đưa tin cho bên ngoài. Vô Song hiểu rõ rằng, tiếng chuông cảnh báo
vừa vang lên, lập tức sẽ có binh sĩ đi lên đài Phong Hoả châm lửa, cho nên lập
tức chạy về phía đài Phong Hoả. Sau khi liên tiếp bắn chết ba tên binh sĩ, rốt
cục Vô Song đã ngăn cản không cho chúng đốt lửa cầu cứu.

Ngoài ra quân thủ trên đầu tường Nam Môn quan cũng có khoảng chừng hơn ba trăm
người, lúc tiếng chuông cảnh báo vang lên cũng phái ra trăm người quay về cứu
viện.

Bọn chúng không dám rút lui toàn bộ khỏi đầu tường, vì sợ sẽ có địch nhân bên
ngoài quan lẻn tập kích vào.

Nhưng dù là như vậy, nếu quân Đế quốc Thiên Phong bị hơn một trăm tên địch
đánh lén sau lưng, ắt sẽ rơi vào thế bị động vô cùng.

Bởi vậy Vô Song một mình một cung, anh dũng chặn bước quân thủ vệ từ đầu tường
quay về cứu viện.

Hắn trốn từ một nơi bí mật quanh đó, không ngừng lắp tên bắn lén quân địch,
hơn một trăm tên binh sĩ quay về cứu viện không ngờ bị một mình Vô Song bám
lấy bắn cung tiêu diệt dần dần. Rốt cục khi bon chúng quay về tới gần quân
doanh, số còn lại không được bao nhiêu, bị đối phương dễ dàng giải quyết.

Thiển Thuỷ Thanh nghe Vô Song kể lại ngây ngẩn một hồi, sau đó bật cười ha hả:


  • Chả trách ta phái Phương Báo chặn phía sau đề phòng, không ngờ chỉ gặp được
    có vài tên địch chạy về cứu viện, hơn nữa tới rất chậm, thì ra nhờ vào chuyện
    tốt ngươi làm. Bất quá chuyện đài Phong Hoả đúng là ta không nghĩ tới, ôi, vẫn
    còn sơ suất! Hiện giờ Bắc Môn quan gần Nam Môn quan nhất, hai nơi cách nhau
    chừng hai mươi dặm, khoái mã chỉ cần nửa ngày là có thể chạy tới. Nếu như đài
    Phong Hoả không kịp báo tin...xem ra bọn chúng vẫn chưa biết Nam Môn quan đã
    bị quân ta chiếm lấy!

Thiển Thuỷ Thanh suy nghĩ một hồi, đôi mày dính lại thành một đường thẳng tắp,
lại nhìn Vô Song đang đúng trước mặt mình, cười nói:


  • Lấy công chuộc tội sao? Ngươi làm rất tốt!

Vô Song lập tức quỳ xuống:


  • Công không bù tội, xin Thiển Vệ Giáo trách phạt!


  • Nếu như ta nói công của ngươi lớn hơn tội thì sao?


Vô Song ngẩn người:


  • Chuyện này không có khả năng, nếu như ta giết Triệu Nhị Bảo sớm một chút,
    Vệ chúng ta căn bản không phải chết nhiều người như vậy, gần như không tổn hao
    chút gì mà chiếm được Nam Môn quan.


  • Chuyện này đúng vậy, tuy nhiên ta muốn nói rằng, đột nhiên ta có một ý
    tưởng mới. Mà ý tưởng này là hoàn toàn thành lập trên cơ sở chuyện không thể
    sử dụng được hoả công. Cho nên nếu như ý tưởng này có thể thành công, như vậy
    công của ngươi có thể đền bù tội lỗi.


Nắm cánh tay Vô Song, Thiển Thuỷ Thanh khẽ nâng hắn dậy:


  • Đứng lên đi, tiểu tử.

Vô Song bị Thiển Thuỷ Thanh nâng dậy, lập tức đứng lên.

Thiển Thuỷ Thanh kéo hắn đi tới sát bờ tường, nhìn ra dãy núi uốn khúc xa xa,
đưa tay chỉ non sông, giọng đầy hào khí:


  • Thân là một quân nhân, ra sức kiến công lập nghiệp vì Đế quốc, mở rộng lãnh
    thổ cho lý tưởng lớn lao của chúng ta, chiến đấu giết địch nơi chiến trường,
    dùng sinh mạng của địch nhân đổi lấy huân chương trên ngực chúng ta. Thế nhưng
    giết chóc quá nhiều làm cho tính người dần dần tiêu mất, cuối cùng có thể sẽ
    trở thành một tên biến thái điên rồ. Ta rất cao hứng khi thấy binh sĩ thuộc hạ
    của ta còn có thể giữ lại được một chút đạo làm người cơ bản, mặc dù có hơi
    dây dưa dài dòng một chút, nhưng so với một kẻ tràn đầy thú tính vẫn tốt hơn
    nhiều.

Vỗ vỗ vai Vô Song, giọng Thiển Thuỷ Thanh vô cùng tha thiết:


  • Chuyện Triệu Nhị Bảo, ta không trách ngươi, tuy nhiên về sau nếu gặp phải
    trường hợp như vậy, ngàn vạn lần không được tái phạm sai lầm! Người ta có thể
    vấp ngã, nhưng tuyệt đối không được vấp ngã ở chỗ cũ!

Trong lòng Vô Song vô cùng cảm động.

Chuyện Triệu Nhị Bảo làm cho hắn gần như không dám ngẩng mặt lên nhìn huynh đệ
trong Vệ.

Nếu không vì sai lầm của hắn, mọi người đã không đến nỗi vất vả như vậy, cũng
không phải mất đi nhiều huynh đệ như vậy...

Nhưng Thiển Thuỷ Thanh lại nói cho hắn biết, Thiển Thuỷ Thanh rất cao hứng
thấy thuộc hạ của mình còn có thể giữ được một chút lý trí sáng suốt, rất cao
hứng nhìn thấy thuộc hạ của mình giữa cơn chém giết điên cuồng vẫn chưa mất đi
nhân tính.

Chuyện này làm cho hắn cảm động không thôi.

Ngay lập tức, hắn quỳ rạp xuống trước mặt Thiển Thuỷ Thanh.


  • Thiển Vệ Giáo, Vô Song phạm sai lầm lớn, không trách phạt là không được!
    Nếu như hôm nay Vô Song không bị trách phạt, như vậy nhất định uy tín của
    Thiển Vệ Giáo sẽ giảm sút trong lòng binh sĩ. Chuyện này sẽ trở thành tiền lệ
    cho bọn họ không tuân lệnh trên, vạn lần không thể được! Cho dù Vô Song đã lập
    được công lớn, công chính là công, tội chính là tội, không thể nhập làm một
    được! Cho nên...xin Thiển Vệ Giáo cứ trách phạt ta để cho lòng quân cảm thấy
    công bằng!

Không có những lời lẽ hào hùng nguyện trung thành, chỉ có những lời cân nhắc
đầy nhiệt huyết, Thiển Thuỷ Thanh nghe vậy khẽ giật mình. Đột nhiên hắn cảm
thấy rằng, thiếu niên vốn ương ngạnh bất tuân này, giờ đây cũng đã thật sự bị
mình khuất phục.

Hắn gật gật đầu, thở dài một tiếng, rốt cục vẫn quay sang nói với Phương Hổ:


  • Vô Song chống lại quân lệnh, làm cho kế hoạch tập kích bất ngờ của quân ta
    bại lộ, phải trả giá bằng thương vong rất lớn. Chiếu theo tội chống lệnh mà
    xử, vốn là phải chém đầu răn chúng, nhưng niệm tình có công chặn cánh quân
    tiếp viện của địch, tạm tha cho khỏi chết, đổi lại phạt năm mươi roi, chờ xem
    biểu hiện về sau!

Phương Hổ ôm quyền đứng nghiêm:


  • Tuân lệnh!

Đi đến sát cạnh Phương Hổ, Thiển Thuỷ Thanh hạ giọng:


  • Lúc phạt đánh roi, để cho tất cả mọi người cùng thấy, nhưng đừng ra tay quá
    nặng!

Phương Hổ gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, sau đó áp giải Vô Song rời đi.

Nhìn theo bóng họ rời đi, Thiển Thuỷ Thanh nở nụ cười khổ:


  • Tiểu tử thối này, cũng phải trưởng thành rồi!

Một tên binh sĩ chạy vội tới:


  • Thiển Vệ Giáo, đã kiểm kê xong thương vong!


  • Báo!


  • Bởi vì tối qua quân ta thừa dịp tập kích bất ngờ, Thiển Vệ Giáo chỉ huy đắc
    lực, địch nhân hoảng sợ thất kinh, căn bản không tổ chức chống cự cho ra hồn,
    cho nên quân ta tử trận chỉ có một trăm ba mươi hai người, ba mươi sáu người
    khác bị thương, tuy nhiên đa số bị thương không nặng. Quân địch bị giết hơn
    hai ngàn người, bị bắt hơn ba ngàn người, quân ta lấy ít địch nhiều, đạt được
    toàn thắng! Thiển Vệ Giáo anh minh, đã chỉ huy chúng ta đánh một trận hoành
    tráng!


Đạt được thắng lợi huy hoàng, tên binh sĩ không dấu nỗi vui mừng, trong lời
nói cũng không khỏi có phần tâng bốc.

Thiển Thuỷ Thanh nhìn nhìn tên binh sĩ ấy, đột nhiên cất bước đi tới bên cạnh
hắn, nhìn hắn chằm chằm.

Tên binh sĩ ấy bị hắn nhìn chằm chằm như vậy lập tức sinh ra sợ hãi trong
lòng, không biết mình đã nói sai chuyện gì, chỉ nghe Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi
nói:


  • Binh sĩ của ta, người nào người nấy đều là hảo hán, chết một người ta cũng
    thấy đau lòng! Lần sau ngươi báo con số thương vong, nếu còn dám dùng từ 'chỉ
    có' như lúc nãy, ta lập tức đánh gãy chân ngươi, ngươi có hiểu chưa?

Tên binh sĩ hoảng sợ, vội đứng nghiêm la to:


  • Dạ!


  • Còn nữa, sau này báo thì cứ báo, những lời vuốt mông ngựa của ngươi cứ giữ
    lấy mà dùng, lão tử không có hứng thú nghe!


  • Tuân lệnh!


Tên binh sĩ nọ hưng phấn đáp to.

Lúc này, Thiển Thuỷ Thanh đã lập được quyền uy vô thượng trong quân, không ai
dám hoài nghi một câu nửa chữ của hắn.

Lại có một tên binh sĩ khác chạy tới bẩm báo với Thiển Thuỷ Thanh:


  • Báo, đã kiểm kê xong số lượng tù binh, tổng cộng là ba ngàn tám trăm chín
    mươi sáu người, số còn lại đã tử trận. Bởi vì phòng giam ở Nam Môn quan không
    đủ, bởi vậy nên nhốt toàn bộ trên thao trường, một số ít quan quân thì nhốt
    vào phòng giam. Tuy nhiên chúng ta phát hiện trong phòng giam có một tên tù
    phạm kỳ quái, theo như quần áo của hắn, hẳn là binh sĩ của Đế quốc Chỉ Thuỷ.
    Chuyện làm người ta khó hiểu chính là tên binh sĩ kia bị một toán quân cảm tử
    canh chừng bên cạnh hắn, khoảng chừng hai mươi tên. Lúc chúng ta tiến vào cũng
    phải mất một chút công phu, kết quả trước khi chiến sự kết thúc, có một tên
    quân cảm tử muốn giết chết tên tù phạm kia, may mắn là chúng ta kịp thời can
    thiệp.


  • Ủa? Tên tù phạm kia là ai?


  • Trong sổ ghi tên hắn là Dịch Tinh Hàn.


Thiển Thuỷ Thanh nhướng nhướng mày, là hắn sao?

Tuy rằng trong lao ngục đầy người, nhưng Thiển Thuỷ Thanh chỉ liếc mắt một cái
là thấy tên tù phạm ấy.

Dịch Tinh Hàn, chính là tên binh sĩ của Đế quốc Chỉ Thuỷ cuối cùng trên thảo
nguyên.

Rốt cục hắn cũng thoát khỏi đại thảo nguyên mênh mông sao?

Điểm khác biệt duy nhất chính là, lúc trước kẻ đuổi theo hắn và Vân Nghê chính
là một thiếu niên hăng hái, võ công cao cường, nhưng hiện giờ toàn thân hắn
đầy vết thương, cực hình tra tấn làm cho vết thương trên người hắn dày đặc như
mạng nhện, nhìn qua vô cùng ghê rợn, làm người khác phải sợ hãi.

Thương thế như vậy, đổi là một người khác e rằng đã chết từ lâu, nhưng Dịch
Tinh Hàn vẫn còn sống.

Hắn thậm chí còn có thể nở một nụ cười khi thấy Thiển Thuỷ Thanh, làm cho khoé
miệng tạo nên một vết hằn trông vô cùng quái dị.

Bước nhanh đến bên cạnh Dịch Tinh Hàn, Thiển Thuỷ Thanh cau mày hỏi:


  • Ngươi phạm tội gì mà bị tra tấn đến nông nỗi này?


  • Đồn nhảm làm lòng quân suy sụp, dao động nền tảng Đế quốc!


Mấy lời này chính là tự miệng Dịch Tinh Hàn lạnh lùng thốt ra.

Nỗi kinh ngạc làm cho Thiển Thuỷ Thanh đầy mê hoặc: Đây chính là tội nặng,
đáng tru di cửu tộc!


  • Ta còn tưởng rằng ngươi là quân nhân trung thành nhất của Đế quốc Chỉ Thuỷ.

Dịch Tinh Hàn ngạo nghễ trả lời:


  • Trước sau ta vẫn vậy!


  • Vậy nói cho ta biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, vì sao ngươi lâm vào hoàn
    cảnh như ngày hôm nay?


Ánh mắt Dịch Tinh Hàn tràn đầy tức giận:


  • Ngươi đừng có mơ!

Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười quay đầu nhìn quanh một vòng, gần đó còn có mười mấy
tên quan quân đang bị giam giữ. Hắn cao giọng quát:


  • Ai có thể kể cho ta nghe về tình huống của tên tù phạm này, ta lập tức cho
    hắn ra khỏi phòng giam, cho ăn uống đầy đủ!

Một chiêu này, là hắn vừa học được của Lý Quy...


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #42