Ánh Bình Minh


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Trong ánh mắt hoảng sợ xuất hiện vẻ không cam lòng, Triệu Nhị Bảo ngàn vạn lần
không ngờ được, kẻ vừa rồi còn nói chuyện với hắn một cách ôn hoà, giờ phút
này nói ra chữ "Giết!" lạnh lùng tàn nhẫn như vậy.

Bên cạnh vang lên một tiếng rống giận trầm thấp, một giọng nói còn non nớt kêu
gào:


  • Không được! Thiển Vệ Giáo, ngươi đã nói ngươi sẽ tha chết cho hắn kia mà?

Mọi người đưa mắt nhìn lại, Vô Song đã lướt người chắn ngang trước mặt Triệu
Nhị Bảo, vẻ mặt vô cùng căm giận:


  • Thiển Vệ Giáo, kẻ trượng phu chúng ta phải coi chữ Tín làm trọng. Nếu lúc
    nãy ngươi đã hứa tha chết cho hắn, vậy không nên huỷ lời bội tín! Tuy hắn là
    địch, nhưng hắn cũng là người kia mà!

Thiển Thuỷ Thanh đưa mắt nhìn trời, đôi mắt của hắn toát ra vẻ u ám mịt mờ:


  • Chữ Tín là đạo của người quân tử nên giữ, chúng ta là binh sĩ xông trận sa
    trường, giết người chiếm thành, máu chảy thành sông, sao thể được coi là quân
    tử? Mà một Tướng quân lâm trận gặp địch phải lấy thắng lợi làm trọng, lấy trá
    nguỵ làm đầu, lấy quân địch làm thức ăn, tuyệt đối không được nói tới Thành
    Tín! Hai chữ 'Thành Tín' này...nếu có thể làm được thì rất tốt, nhưng những
    lúc quan trọng thì không cần phải giữ!

Vô Song cảm thấy phát lạnh trong lòng, hắn không ngờ được khi mình vào quân
ngũ trở thành binh sĩ, lại không thể chấp nhận được những chuyện hành hiệp
nghĩa khí còn tồn tại trong lòng!


  • Thiển Vệ Giáo, ta biết rằng ngươi chỉ muốn tốt cho mọi người, nhưng tên này
    giết hắn hay không cũng không có gì quan trọng! Nếu như ngươi sợ hắn kêu to
    cảnh báo, có thể cho hai binh sĩ canh chừng hắn, chờ sau khi chiến sự chấm dứt
    rồi thả hắn đi!


  • Buồn cười thật, quân ta lấy ít chống nhiều, còn phải phái người ra canh giữ
    tù binh ư? Ngươi có uống lộn thuốc không vậy?


Kẻ nói những lời này chính là Phương Hổ.


  • Vậy...vậy trói hắn lại, ném vào một xó xỉnh nào đó!

Vô Song trở nên khẩn trương.

Mộc Huyết thở dài:


  • Vô Song, đừng trẻ con như vậy nữa, vạn nhất hắn tự cởi trói được thì sao?
    Vạn nhất hắn được đồng bọn phát hiện thì sao? Vừa rồi lúc chúng ta thảo luận
    kế hoạch tấn công, hắn ở sát bên cạnh đã nghe tất cả, một khi hắn thoát được,
    ắt kế hoạch của chúng ta sẽ bị tiết lộ, lúc ấy e rằng đại sự khó thành!

Lôi Hoả cũng góp lời:


  • Chuyện này vô cùng quan trọng, nếu như để lộ ra ngoài, quân ta sẽ phải
    chiến đấu cực khổ hơn nhiều. Vì tính mạng của các huynh đệ trong Vệ, người này
    không giết không được!

Mắt thấy mọi người đều phản đối ý kiến của mình, Vô Song cảm thấy tứ chi lạnh
ngắt, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Thiển Thuỷ Thanh lại vang lên:


  • Vô Song, chiến tranh không được nói tới tình cảm, nếu như ta bắt được hắn ở
    một nơi nào khác, nhất định sẽ tha cho hắn khỏi chết, nhưng ngay lúc này,
    chúng ta không thể buông tha cho hắn. Tài bắn cung của ngươi rất giỏi, nhưng
    ngươi quá mềm yếu, chuyện này...giao cho ngươi, coi như để rèn luyện một lần!

Thiển Thuỷ Thanh vung tay, mọi người đều xuất phát về phía mục tiêu đã định, ở
đây chỉ còn lại hai người, Triệu Nhị Bảo và Vô Song.

Mũi tên đen ngòm nhắm ngay vào trán Triệu Nhị Bảo, trong mắt hắn toát ra vẻ sợ
hãi khi đối diện với cái chết và nỗi giận dữ với địch nhân.

Hắn ra sức vặn vẹo thân thể, muốn giải thoát bản thân khỏi những vòng dây
thừng trói buộc, nhưng không thể làm được. Miệng hắn đã bị nhét giẻ thật chặt,
cho nên cổ họng chỉ phát ra được những tiếng gầm gừ khàn khan nho nhỏ mà thôi.

Hắn đang tức giận mắng chửi sao? Hay là đang cầu xin tha thứ?

Vô Song lộ vẻ nghi hoặc, tay nắm dây cung lần đầu tiên khẽ run lên.

Hắn có thể bắn ra những mũi tên sặc mùi chết chóc trên chiến trường, rốt cục
cũng không thể giết chết một người tay không tấc sắt, không hề có sức phản
kháng.

Trong lòng hắn dao động, trong lúc nhất thời, tâm ý có phần mê loạn.


  • Thật là xin lỗi!

Hắn nói:


  • Quan trên đã có lệnh, ta là cấp dưới, không thể không nghe!

Giọng Vô Song lộ vẻ đau lòng khôn xiết:


  • Ngươi...lên đường mạnh giỏi!

Cung đã giương căng chuẩn bị bắn ra, toàn thân Triệu Nhị Bảo đột nhiên trở nên
run rẩy kịch liệt, có vẻ như hắn đang cố gắng nói gì đó, nhưng không thể nói
được nên lời.

Vô Song thoáng động trong lòng, chậm rãi nói:


  • Được rồi, nếu ngươi còn có điều gì trăn trối cứ nói với ta, nếu như ta có
    thể làm được, nhất định sẽ làm thay ngươi!

Miếng giẻ trong miệng vừa được lấy ra, Triệu Nhị Bảo nhìn Vô Song, miệng cười
hăng hắc:


  • Ngươi quả là người tốt, ta có chuyện này muốn trăn trối lại, cảm ơn ngươi
    đã cho ta cơ hội!


  • Ngươi cứ nói!


Vẻ hung ác thoáng qua trong ánh mắt Triệu Nhị Bảo, theo bản năng, Vô Song biết
ngay mình đã mắc lừa, chỉ thấy Triệu Nhị Bảo khẽ đằng hắng một tiếng lấy
giọng, sau đó đột ngột ngửa mặt lên trời điên cuồng hét to, phát ra những
thanh âm cuối cùng trong đời hắn:


  • Địch tập kích! Có cường địch tập kích!

Tiếng chuông cảnh báo trong nháy mắt vang vọng khắp toàn quan.

Tiếng chuông cảnh báo vang lên như rồng gầm, phá vỡ bóng đêm vô tận. Chúng
không chỉ làm cho binh sĩ của Đế quốc Chỉ Thuỷ thất kinh, cũng làm cho các
binh sĩ Đế quốc Thiên Phong khiếp sợ.


  • Khốn kiếp! Sao có thể như vậy được?

Phương Hổ nổi giận rống to.

Giọng Thiển Thuỷ Thanh vẫn bình tĩnh như cũ:


  • Chắc chắn chuyện này là do Vô Song gây ra.


  • Tên khốn kiếp không nên thân này...!


Thiển Thuỷ Thanh trầm giọng cắt ngang câu mắng:


  • Lúc này không phải là lúc nổi giận, quân của Đế quốc Chỉ Thuỷ đã bị kinh
    động, kế hoả công đã không thể nào sử dụng được nữa!

Mộc Huyết tức tối giậm chân:


  • Thời cơ đánh lén đã mất, chiến mã cũng không có, một ngàn người chúng ta
    không thể nào chống nổi sáu ngàn người của đối phương, bây giờ lập tức rút lui
    theo cửa quan còn kịp.

Rút lui? Thiển Thuỷ Thanh bật cười ha hả.

Nhìn mọi người xung quanh, cảm thấy ánh mắt như dò hỏi của tất cả đang đổ dồn
vào mình, Thiển Thuỷ Thanh vung cao song chưởng, hét lớn:


  • Các huynh đệ, mọi người hãy nghe ta nói!

Lúc này chuyện cẩn thận âm thanh để che giấu hành tung đã không còn cần thiết
nữa.


  • Mười năm qua, quân của Đế quốc Thiên Phong chúng ta chưa bao giờ đặt chân
    vào được Tam Trùng Thiên nửa bước. Chinh chiến trong mười năm, không người nào
    là không muốn phá ra một lỗ hổng trên núi Đoạn Long, tiến quân sang Đế quốc
    Chỉ Thuỷ, nhưng không ai làm được. Nhưng hôm nay, chúng ta sẽ làm được! Binh
    sĩ của Hổ Báo Doanh chúng ta đã đứng bên trong Nam Môn quan, chỉ cần chúng ta
    bước về phía trước một bước nữa, chúng ta có thể đánh bại quân địch, mở ra
    cánh cửa lớn cho sự thống trị của vương triều Đế quốc Thiên Phong!

-...Hiện giờ tuy chúng ta đã mất đi ưu thế đánh lén vì bị quân địch phát giác, chuyện đánh lén đã trở thành mộng tưởng mà thôi. Nhưng kể cả quyết chiến ngay mặt, quân nhân Đế quốc Thiên Phong chúng ta khi nào lại sợ bọn Đế quốc Chỉ Thuỷ yếu ớt kia?


  • Đúng vậy, quân địch có sáu ngàn tên, nhưng ta nghi ngờ rằng cả bọn này là
    bọn khốn chỉ biết suốt ngày trốn trong quan mà phòng thủ, nhờ vào nơi hiểm yếu
    mà tự bảo vệ mình, không còn đủ dũng khí để mà chiến đấu! Bọn chúng không có
    bầu náu nóng không tiếc mọi thứ vì thắng lợi và vinh quang như chúng ta!


  • Hiện tại, chúng ta có hai lựa chọn. Thứ nhất là lập tức quay lại xông về
    phía cửa quan, phá vây từ Đinh Tự lĩnh, trở lại thành Cô Tinh. Cách này có lẽ
    giúp chúng ta sống sót, nhưng chuyện chờ đợi chúng ta sau đó chắc chắn là sự
    trừng trị nghiêm khắc của quân pháp. Lựa chọn thứ hai chính là chúng ta sẽ
    tuyệt không lùi bước! Trước mặt chính là quân doanh của địch, chuông cảnh báo
    vừa mới vang lên, thậm chí bọn chúng vẫn còn chưa ra khỏi giường. Mọi người
    chúng ta hãy cùng nhau giết tới, giết cho bọn hắn thây phơi khắp chốn, máu
    chảy thành sông, chiếm hoàn toàn Nam Môn quan! Các ngươi nói đi, các ngươi lựa
    chọn cách nào?


Gần ngàn chiến sĩ đồng thanh hô to:


  • Chúng ta tuyệt không lùi bước! Thiển Vệ Giáo, đánh thôi, liều mạng với đám
    khốn kia đi thôi!

Lôi Hoả hô lớn:


  • Chúng ta là kỳ binh từ trên trời giáng xuống, sĩ khí quân địch ắt sẽ mất,
    thừa cơ hội này xử lý bọn chúng, lập nên kỳ công cái thế dễ như trở bàn tay!


  • Cơ hội không thể đánh mất, thời cơ không tới hai lần, bỏ qua lần này, sau
    này mọi người muốn tiến vào Nam Môn quan e rằng còn khó hơn lên trời. Đánh
    thôi, Mộc thiếu, không thể do dự nữa!


Phương Hổ, Phương Báo cũng đồng thanh kêu to.

Mộc Huyết thở dài, chỉ có thể lặng lẽ gật đầu.

Mắt thấy sĩ khí đã trào dâng, Thiển Thuỷ Thanh bèn rống to:


  • Chúng ta liều mạng với chúng thôi, hôm nay chúng ta sẽ cho bọn chúng hiểu
    ra cái gọi là 'hai quân gặp nhau, kẻ mạnh sẽ thắng'! Nam nhân Đế quốc Thiên
    Phong chúng ta không có loại người tham sống sợ chết!

Phương Hổ giơ cao chiến đao:


  • Mọi người theo ta xông lên! Mục tiêu là quân doanh của địch ngay trước mặt,
    giết sạch tất cả địch nhân, không chừa lại tên nào!


  • Giết!


Ngàn tên binh sĩ gào thét như cơn lũ phá đê, mạnh mẽ xông về phía quân doanh
của địch.

Đám binh sĩ của Đế quốc Chỉ Thuỷ vừa bừng tỉnh trong cơn say ngủ, thậm chí
không kịp mặc khôi giáp, vội vội vàng vàng cầm lấy vũ khí. Trong bóng đêm đen
như mực, rất nhiều chiến sĩ của Đế quốc Thiên Phong đã hung hăng múa tít chiến
đao giết tới.


  • Giết!

Phương Hổ chém một tên chiến sĩ của Đế quốc Chỉ Thuỷ bay đầu, tung một cước đá
bay xác hắn, trường đao chỉ thẳng lên trời, hung hăng kích động bầu máu nóng
của mỗi tên binh sĩ Đế quốc Thiên Phong.

Đám binh sĩ theo sát sau lưng hắn đồng thời gào thét điên cuồng, giống như một
cơn hồng thuỷ ào ạt cuốn về phía địch nhân.

Tập kích bất thình lình như vậy đã làm cho binh sĩ của Đế quốc Chỉ Thuỷ nhanh
chóng trở nên hỗn loạn.

Thế công của quân Đế quốc Thiên Phong hùng mạnh nhanh nhẹn, sắc bén, các binh
sĩ ai nấy hung hãn không sợ chết, mà binh sĩ của Đế quốc Chỉ Thuỷ giờ phút này
chỉ mới bừng tỉnh sau giấc ngủ say...

Không thể ngờ được lại có người có thể tiến vào Nam Môn quan, lại đã nhiều năm
chưa từng chiến đấu, thêm vào có rất nhiều tân binh, quân phòng thủ của Đế
quốc Chỉ Thuỷ lập tức trở nên đại loạn.

Quân Đế quốc Chỉ Thuỷ còn đang mơ màng chưa tỉnh hẳn, bất kể là huấn luyện, ý
chí chiến đấu hay tố chất của binh sĩ đều kém xa quân của Đế quốc Thiên Phong.

Trong lúc người Đế quốc Thiên Phong đang múa tít chiến đao trên đầu bọn chúng,
thậm chí rất nhiều tên vừa mới ra khỏi giường.

Có tên thậm chí tức giận la to:


  • Đây là Nam Môn quan! Làm sao có địch tập kích được chứ?

Ngay sau đó, hắn bị một binh sĩ của Đế quốc Thiên Phong nhảy vào doanh chém
cho một đao bay đầu.

Các binh sĩ Đế quốc Thiên Phong lão luyện sa trường, kinh nghiệm phong phú,
bọn họ xông về phía doanh địch, nhưng không nóng lòng tìm kiếm chem. Giết đối
phương, mà nhanh chóng bọc sâu vào hai sườn của quân doanh địch.

Bọn họ không chỉ cần phải bao vây địch, đồng thời còn phải chiếm giữ cửa quan
phía sau trước đã, để bảo đảm không cho tên địch nào thoát khỏi Nam Môn quan.

Sau khi hình thành vòng vây xong, lúc này bọn họ mới dùng dây thừng kéo ngã
từng doanh trướng của địch, thừa cơ giết những tên địch đi lẻ tẻ.

Vòng vây như một con trăn khổng lồ, gây áp lực không ngừng cho quân doanh của
địch, lại bắt đầu nghiền nát, không ngừng nghiền nát.

Vô số chiến đao chói lọi trở thành những mảnh vảy sắc bén trên người con trăn
ấy, nghiền nát hết thảy những binh sĩ muốn thoát khỏi vòng vây.

Bóng đêm đã che chắn rất tốt cho người của Đế quốc Thiên Phong.

Bọn họ đã tập kích thành công, chính sự bất ngờ làm cho quân của Đế quốc Chỉ
Thuỷ căn bản không rõ được binh lực của quân địch có bao nhiêu. Vừa bị tập
kích, không khí hoảng loạn trong nháy mắt đã tràn ngập toàn doanh.

Một số ít binh sĩ có kinh nghiệm đứng dậy trước tiên, vội vàng chộp lấy những
gì có thể chiến đấu được, nhanh chóng tổ chức đội hình triển khai chống cự.

Sự chống cự như vậy rất yếu ớt, hơn nữa lại phân tán thành từng nhóm nhỏ trong
khắp quân doanh.

Nhưng Thiển Thuỷ Thanh biết rõ, một khi cục diện như vậy trở nên lớn mạnh, như
vậy sự chống cự của đối phương sẽ trở nên ngày càng mạnh mẽ.

Trong doanh dù sao cũng có tới gần sáu ngàn quân địch!

Trận này phải tốc chiến tốc thắng, để lâu ắt sẽ sinh biến!

Phải lập tức làm tan rã lòng quân của địch, giải trừ hết những sự chống cự còn
đang tồn tại.

Trường đao vung lên mạnh mẽ, ánh đao chói lọi trong đêm loé ra một vòng tàn
phá, uy lực của Huyết Ảnh Thiên Trùng Lãng trong giây phút này đã được phát
huy hết mức. Đao của Thiển Thuỷ Thanh đi đến đâu, mưa máu bắn ra đầy trời như
sương mù đến đó.

Sau khi đâm thủng ngực một tên binh sĩ Đế quốc Chỉ Thuỷ đang tổ chức chống cự,
Thiển Thuỷ Thanh rút đao ra rống to:


  • Đại quân Đế quốc Thiên Phong đã đến, Nam Môn quan sắp sửa bị chiếm, kẻ nào
    đầu hàng thì sống!


  • Đầu hàng thì sống!


Mộc Huyết lập tức hiểu ra ý của Thiển Thuỷ Thanh, cũng cất tiếng hô theo.


  • Đầu hàng thì sống!

Phương Hổ, Phương Báo, Lôi Hoả và một số binh sĩ khác cất giọng gào to theo,
tạo thành một tiếng gầm như sấm động, tấn công vào tinh thần của từng tên binh
sĩ Đế quốc Chỉ Thuỷ.

Sĩ khí là một nhân tố mang tính quyết định trên chiến trường, vĩnh viễn không
thể xem thường nó.

Nó có thể biến một cánh quân yếu ớt thành một cánh quân mạnh mẽ kiên cường,
cũng có thể khiến cho một cánh đại quân sụp đổ chỉ trong khoảnh khắc.

Nếu như so sánh một cánh quân với một người, như vậy người chỉ huy là khối óc,
còn sĩ khí chính là dây thần kinh truyền đạt ý chí chiến đấu và mệnh lệnh.

Một khi sợi dây thần kinh này hỏng mất, gặp phải người chỉ huy không nhạy bén,
điều động không đúng cách đưa tới cục diện phức tạp rồi trở nên bất lợi, vậy
sẽ càng tệ hơn nữa, thậm chí sẽ xuất hiện tình cảnh hỗn loạn, tự tàn sát lẫn
nhau.

Tiếng la của bọn Thiển Thuỷ Thanh đã mang đến sợ hãi cùng cực trong lòng quân
địch.

Mỗi mỗi quân nhân của Đế quốc Chỉ Thuỷ đều nghĩ rằng đại quân của Đế quốc
Thiên Phong đã đánh vào trong quan, trong lòng kinh hoảng không còn chiến ý.

Sĩ khí trong giờ phút này coi như đã sụp đổ hoàn toàn.

Trong bóng đêm tối mịt, đám binh sĩ la hét cuồng loạn chạy ngược chạy xuôi,
tạo nên một bầu không khí sặc mùi máu tanh. Quân phòng thủ Nam Môn quan bị
quân của Đế quốc Thiên Phong chia cắt ra thành từng mảnh nhỏ, thậm chí không
còn cách tổ chức đội ngũ kháng cự có hiệu quả.

Cũng có một số rất ít binh sĩ của Đế quốc Chỉ Thuỷ muốn tổ chức chống lại, cố
gắng lật ngược tình thế, nhưng bị Thiển Thuỷ Thanh đích thân suất lĩnh hai
trăm binh sĩ đột kích.

Bọn Thiển Thuỷ Thanh như một thanh đao bằng thép bén nhọn, hung hăng đâm thẳng
vào tim địch nhân.

Bên ngoài là vòng vây dày đặc của quân Đế quốc Thiên Phong, bên trong là một
toán quân do Thiển Thuỷ Thanh chỉ huy tấn công mạnh mẽ, cả toà quân doanh
người ngã ngựa té, tiếng kêu la khóc thét vang khắp bầu trời đang gần về sáng.

Lúc tiếng chuông cảnh báo vang lên, Kinh Trung Thủ vẫn còn đang say ngủ.

Sau khi bị cấp trên của Đế quốc Chỉ Thuỷ phái đến phòng thủ Nam Môn quan, hắn
từng hơn một lần nghĩ đến chuyện cả cuộc đời mình sẽ an dưỡng tại nơi này,
sống nốt quãng đời còn lại.

Không có chiến tranh, không có sự chết chóc uy hiếp, cũng không còn khả năng
thăng quan tiến chức.

Tiền tuyến xảy ra chiến sự liên miên, Nam Môn quan lại vĩnh viễn là một nơi
yên tĩnh.

Hôm nay, tiếng chuông cảnh báo đã từ lâu không nghe thấy vang lên kích thích
thần kinh hắn nặng nề.

Lúc vừa nghe tiếng chuông cảnh báo, mắt nhắm mắt mở chạy ra khỏi doanh, lòng
Kinh Trung Thủ còn tưởng rằng do tên khốn nào đó không cẩn thận gây ra cảnh
báo, đang nổi giận đùng đùng định dạy dỗ đám binh sĩ thủ vệ một trận ra trò.

Nhưng đến khi ra khỏi đại trướng, trước mắt hắn lại là một đêm chém giết đầy
máu tanh.

Khắp nơi đều có binh sĩ kêu khóc tìm đường chạy trốn.

Không có vũ khí, không có khôi giáp, dưới sự tổ chức tấn công nghiêm cẩn và
hiệu quả của quân địch từ trên trời rơi xuống, binh sĩ Đế quốc Chỉ Thuỷ đã bị
giết đến máu chảy thành sông.

Trong nháy mắt, tim hắn dường như vừa bị một thanh đao sắc bén đâm vào...

Tất cả những binh sĩ tổ chức chống cự đều lập tức bị quân địch tấn công tiêu
diệt, mùi máu tanh bao trùm khắp quân doanh, sĩ khí tan rã, ai nấy đều chạy
loạn lên kêu cứu.

Không ngờ người Đế quốc Thiên Phong đã tiến vào Nam Môn quan!

Hết thảy mọi chuyện trước mắt như xảy ra trong cơn ác mộng, Nam Môn quan đã
hoá thành luyện ngục chốn nhân gian.


  • Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?

Hắn kêu to.

Không ai để ý tới hắn...


  • Địch tập kích! Toàn thể nghênh chiến, tập trung về chỗ ta, tập trung về chỗ
    ta!

Hắn gào thét như điên cuồng đến khàn cả giọng, gần như là phát xuất từ bản
năng của hắn.

Nhưng rất nhanh, vị lão Tướng quân gần năm mươi tuổi tuyệt vọng phát hiện ra,
bên người hắn chỉ tụ tập lại được vài chục binh sĩ có phản ứng nhanh nhẹn.

Đối mặt với sự tập kích xảy ra bất thình lình, bọn binh sĩ không có vũ khí,
không có tổ chức, không có đội hình, quan trọng nhất là không có sĩ khí, căn
bản không thể nào tổ chức chống cự cho ra hồn ra dáng, không có ưu thế về nhân
số nhiều hơn đối thủ gấp sáu lần, bởi vì bóng đêm mờ mịt, không ai có cách nào
quan sát được binh lực của địch quân. Ngược lại, quân Đế quốc Thiên Phong tập
kích bất ngờ mang đến áp lực cực lớn, máu tươi tung toé giữa trời đêm, như cơn
thuỷ triều ngập mùi máu tanh, dường như hoạ sĩ đang vẽ tranh, vẽ ra một bức
tranh có nền là màu máu.

Tiếng la của Kinh Trung Thủ không làm cho binh sĩ của hắn phấn khởi chống cự,
sự dũng mãnh của quân Đế quốc Thiên Phong gần như đã đập tan lòng can đảm của
binh sĩ Đế quốc Chỉ Thuỷ.

Trường đao chỉ thẳng lên trời, Thiển Thuỷ Thanh điên cuồng hô to:


  • Giết!

Tất cả các binh sĩ Đế quốc Thiên Phong đồng thanh gầm lên:


  • Giết!

Sát khí toát ra khắp bốn phương.

Sĩ khí của quân Đế quốc Chỉ Thuỷ hoàn toàn tan tác, không còn ý chí chiến đấu.

Chiến sự đã vượt qua khó khăn ban đầu, sau đó không ngờ lại thuận lợi ra ngoài
ý muốn.

Sau khi tiếng kêu "Đầu hàng thì sống!" vang lên, sự chống cự của quân Đế quốc
Chỉ Thuỷ trở nên yếu ớt hẳn đi. Vì vậy cho nên binh sĩ Đế quốc Thiên Phong
giống như đang lao vào một toà thành không có bố trí phòng thủ, hung hãn vung
cao chiến đao trong tay, thoải mái tàn sát quân địch. Tại một nơi gần cuối
quan, một tên lão tướng vẫn đang ra sức kêu gào, tụ hợp tàn binh, muốn tổ chức
lần chống cự sau cùng.

Kinh Trung Thủ đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Binh sĩ không còn lòng dạ nào mà chiến đấu, địch nhân hung hãn như hổ, thế
thua đã lộ, dù là thần tiên cũng khó cứu. Nam Môn quan vốn là nơi hung hiểm
trong thiên hạ, không ngờ mắt thấy sắp đổi chủ chỉ vẻn vẹn trong một đêm.

Ba cánh cửa lớn thông vào lãnh thổ Đế quốc Chỉ Thuỷ đã được chậm rãi mở ra,
chính là cánh cửa quan trọng nhất...


  • Không!

Kinh Trung Thủ múa kiếm hét lên điên cuồng.

Là một quân nhân, cho dù chết, cũng phải chết trong tôn nghiêm.


  • Ta là Kinh Trung Thủ trấn thủ Nam Môn quan, ai dám đánh cùng ta một trận?

Hắn không kêu gọi binh sĩ của mình chống cự nữa, ngược lại ngửa mặt lên trời
điên cuồng gào lên như vậy.

Bị tiếng kêu của Kinh Trung Thủ thu hút, càng ngày càng có thêm nhiều binh sĩ
bắt đầu đánh về hướng Kinh Trung Thủ. Cương đao dày đặc như rừng, xoáy tít
tầng tầng, dồn lão Tướng quân và mấy chục tên binh sĩ thủ vệ Nam Môn quan cuối
cùng vào một mảnh đất trống nhỏ hẹp.


  • Ta là Kinh Trung Thủ trấn thủ Nam Môn quan, ai dám đánh cùng ta một trận?

Lão Tướng quân ra sức múa kiếm, tiếp tục gào thét điên cuồng.

Không ai để ý thấy, đang có một cặp mắt lạnh lùng như băng tuyết, cuồng bạo
hung ác như lang sói đang nhìn hắn.


  • Ta là Kinh Trung Thủ trấn thủ Nam Môn quan, ai dám đánh cùng ta một trận?

Lão Tướng quân lại liều mạng la to, cố gắng tranh thủ giây phút cuối cùng
trong đời mình, vực dậy bầu máu nóng từ đáy lòng binh sĩ...

Trước khi chiến sự chấm dứt, không ngờ quân Đế quốc Thiên Phong cũng gặp phải
sự chống cự kiên cường cuối cùng.

Mấy chục tên quân nhân Đế quốc Chỉ Thuỷ ra sức chém giết, ai không có vũ khí
thì dùng răng cắn, dùng đầu húc, thậm chí ôm lấy thân thể đối thủ chỉ để hung
hăng đấm vài quyền...Cho dù bị đâm vô số đao, cũng tuyệt đối không xuôi tay
chịu chết.

Nhưng đối với quân Đế quốc Thiên Phong mà nói, sự chống cự như vậy cũng giống
như thiếu nữ bị cưỡng gian ở giây phút sau cùng, cố gắng dùng tay chân quơ
quào vùng vẫy một cách yếu ớt vô lực, khó thể xoay chuyển đất trời...

Sắc trời đã sáng, dưới ánh bình minh, khắp nơi đều là tường ngã vách xiêu, sáu
ngàn quân thủ vệ Đế quốc Chỉ Thuỷ hoặc bị bắt sống hoặc đầu hàng, số còn chiến
đấu vô cùng ít ỏi. Lúc này lão Tướng quân mới phát hiện ra, thì ra binh lực
của quân địch tấn công bọn họ chỉ có chưa tới

Một ngàn người.

Sáu ngàn binh sĩ!

Sáu ngàn binh sĩ không ngờ cứ để mặc cho đối thủ giết chóc, không hề chống cự.

Mà đối thủ thật ra chỉ có không đến một ngàn người.

Nhục nhã, nỗi nhục nhã trào dâng trong lòng!


  • Các ngươi là binh sĩ thuộc Doanh nào của Đế quốc Thiên Phong vậy?

Lão Tướng quân run rẩy hỏi.


  • Vệ số Ba của Hổ Báo Doanh, thuộc quyền cai quản của Vệ Giáo đại nhân Thiển
    Thuỷ Thanh.

Một tên binh sĩ cao giọng trả lời.


  • Thì ra là người của Hổ Báo Doanh...

Kinh Trung Thủ xúc động bật cười dài, đôi mắt già nua đẫm lệ:


  • Trận chiến tối hôm nay, Hổ Báo Doanh sử dụng kỳ binh từ trên trời giáng
    xuống, với một ngàn binh sĩ tiêu diệt sáu ngàn quân thủ vệ Nam Môn quan chúng
    ta. Tuy chỉ là phô trương thanh thế, lại làm cho quân ta sợ hãi tới mức chưa
    đánh đã tan, chiến công của Hổ Báo Doanh lừng lẫy, thiên hạ không ai không
    biết. Còn Kinh Trung Thủ ta từ nay trở thành tội nhân của Đế quốc Chỉ Thuỷ,
    chịu cho muôn người sỉ nhục!

Từ trong đám đông đi ra, Thiển Thuỷ Thanh cất tiếng:


  • Đại nhân quá khiêm tốn mà thôi, vốn quân Đế quốc Chỉ Thuỷ đã lâu không
    chiến đấu, sĩ khí suy giảm, yếu ớt trong thời gian dài. Quân ta nhờ vào tập
    kích bất ngờ, lại thêm quỷ quyệt, thắng lợi cũng là chuyện đương nhiên. Kinh
    đại nhân tận trung với chức vị, thà chết không lùi, thậm chí trong giờ phút
    cuối cùng còn gây ra cho chúng ta một ít phiền phức, hạ quan cảm thấy vô cùng
    bội phục. Ta xem Tướng quân cũng là một vị tướng tài, hay là đầu hàng quân ta
    đi thôi, vậy sẽ không chết!

Kinh Trung Thủ cười lạnh:


  • Ngươi là ai?


  • Hổ Báo Doanh Thiển Thuỷ Thanh, tham kiến Tướng quân!


Kinh Trung Thủ buồn bã gật đầu:


  • Ngươi chính là Thiển Thuỷ Thanh sao? Là thủ lĩnh của cánh quân này? Quả
    nhiên tuổi trẻ tài cao!

Nhìn quanh bốn phía, chiến trường đã trở thành một cảnh tượng bừa bãi hoang
tàn, những thủ hạ huynh đệ ngày xưa của mình nếu không bị đối phương bắt làm
tù binh, thì cũng đã trở thành vong hồn dưới đao quân địch, Kinh Trung Thủ cảm
thấy xốn xang khó chịu trong lòng, lắc đầu nói:


  • Ta thân là Tướng quân, vì nước thủ quan thất bại, đã là tội đáng chết, nếu
    lại đầu hàng quân địch, như vậy quãng đời còn lại cũng chỉ sống trong nhục nhã
    mà thôi! Hiện giờ Nam Môn quan đã thay đổi chủ, ta sống có còn ý nghĩa
    gì...Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, mặc dù Đế quốc Chỉ Thuỷ yếu ớt, nhưng vẫn
    còn có một quân nhân dám bỏ sống tìm chết, quyết đánh một trận cuối cùng!

Hung hăng trừng mắt nhìn Thiển Thuỷ Thanh một lần nữa, Kinh Trung Thủ muốn
nhìn rõ gương mặt ấy, nhớ kỹ cái tên ấy, sau đó lại điên cuồng hét lớn:


  • Ta là Kinh Trung Thủ trấn thủ Nam Môn quan, ai dám đánh cùng ta một trận?

Đó là những lời quyết tuyệt sau cùng của Nam Môn quan, vang xa quanh quẩn phía
trên tuyệt lĩnh, kéo dài không dứt.

Thiển Thuỷ Thanh thở dài, lui về phía sau vài bước, trầm giọng nói:


  • Đúng là một hán tử cứng cỏi, Lôi Hoả, thành toàn cho hắn!

Chiến phủ lôi đình múa ra ánh sáng chói lọi, phản chiếu những tia nắng ban mai
toát ra khí phách như núi, chém toạc đất trời, giây phút này múa ra ánh sáng
vô cùng rực rỡ.

Không trung bốc lên một mảng bụi đất pha màu máu đỏ, hết sức thê lương.

Giây phút thân hình cao lớn của lão Tướng quân ngã xuống, Thiển Thuỷ Thanh
ngửa mặt nhìn trời, hắn biết hôm nay, trời lại sáng.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #41