Người đăng: khuynhtanthienha10@
Đêm nay mưa Xuân lất phất, mang theo cái lạnh se se của tiết Xuân.
Trước trướng của Hổ Báo Doanh, binh sĩ của Vệ số Ba ai nấy đứng nghiêm, lá đại
kỳ trên nóc Hổ Báo Doanh theo gió tung bay phấp phới.
Thiển Thuỷ Thanh toàn thân mặc giáp, phía sau hắn là Phương Hổ và Mộc Huyết,
ánh mắt loé ra ánh sáng lạnh lẽo nhìn lướt qua đám binh sĩ.
Thiển Thuỷ Thanh cất giọng, tuy không lớn nhưng rắn rỏi bi thương:
Nhìn khắp huynh đệ trước doanh, ai nấy vẻ mặt trang nghiêm, đều là hán tử kiên
cường anh dũng, Thiển Thuỷ Thanh hài lòng gật đầu:
Không ai lên tiếng, đối với việc này, mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý từ
trước.
Dứt lời, Thiển Thuỷ Thanh cúi đầu thật sâu.
Một tên chiến sĩ lên tiếng, khiến cho tiếng phụ hoạ theo hắn nhao nhao cả lên.
- Đúng vậy! Nếu đã làm thì không sợ gì cả!
Không biết là tên chó má nào vì tiền đồ mà bán đứng chúng ta, con bà nó,
lão tử không làm thịt hắn không được!
Rốt cục Thiển Vệ Giáo có ý gì? Nửa đêm như vậy tập trung mọi người lại cho
biết chuyện này, chẳng lẽ muốn chúng ta bỏ chạy hay sao?
Vệ số Ba bàn tán xôn xao cả lên, Thiển Thuỷ Thanh đưa tay lên cao, tiếng bàn
tán ồn ào lập tức ngưng bặt.
Mọi người cùng nhìn Thiển Thuỷ Thanh chăm chú, xem hắn muốn nói gì.
Thiển Thuỷ Thanh nở một nụ cười lạnh lẽo:
Mọi người cùng cúi đầu thở dài, đều biết làm đào binh căn bản là một chuyện
rất hão huyền.
Lượt mắt nhìn qua mọi người một vòng, Thiển Thuỷ Thanh cười nói tiếp:
Thiển Thuỷ Thanh ta chỉ mới tham gia vào quân ngũ hơn hai tháng, chỉ mới
đánh lưa thưa vài trận, hôm nay có thể ngồi ở vị trí Vệ Giáo này, một nửa là
bởi vì ta gặp may, một nửa cũng là nhờ có mọi người cất nhắc. Tuy nhiên Thiển
Thuỷ Thanh ta tự hỏi mình làm việc trong đời, cũng giống như ra chiến trường
chiến đấu vậy, đều không thích giao quyền chủ động cho đối phương nắm giữ. Dù
là tình huống như hôm nay, ta cũng không muốn cứ như vậy chờ cho người của
Quân bộ tới chém đầu ta xuống, càng không muốn để cho mọi người chịu phạt hay
chịu chết theo ta! Ta gọi mọi người đến đây chính là vì ta có một cách có thể
cứu mọi người sống sót, hơn nữa sống càng vui vẻ hơn, tốt đẹp hơn!
Thiển Vệ Giáo thật là lợi hại, chẳng hay Thiển Vệ Giáo có cách nào giải
quyết chuyện này?
Bọn binh sĩ lập tức hưng phấn hẳn lên.
Thiển Thuỷ Thanh nhìn quanh toàn trường, chậm rãi đi thong thả vài bước, cho
đến khi tâm tình kích động của mọi người dần dần lắng xuống, lúc ấy hắn mới hô
lớn:
Mọi người không hiểu vì sao Thiển Thuỷ Thanh lại đột nhiên kể lại lịch sử
chiến tranh của Đế quốc Thiên Phong, nhưng nếu như hắn đã kể ra trong giờ phút
này, tự nhiên là có dụng ý gì đó.
-… Nhưng Thiển Thuỷ Thanh ta tin tưởng rằng, một Đế quốc bị đánh trong một trăm năm đến nỗi không thể bước chân ra khỏi cửa không có lý do gì để tiếp tục tồn tại! Một Đế quốc chỉ có thể nhờ vào sự giúp đỡ của đồng minh núp sau thành cao luỹ sâu để kéo dài chút hơi tàn, không có lý do gì mà không bị diệt vong! Đế quốc Chỉ Thuỷ nhất định sẽ bị Đế quốc Thiên Phong chúng ta đánh chiếm! Tam Trùng Thiên, nhất định không thể ngăn cản bước tiến về phía trước của chúng ta! Tam Trùng Thiên chỉ có thể trở thành chướng ngại vật cuối cùng ngăn cản chúng ta bước chân vào lãnh thổ của Đế quốc Chỉ Thuỷ mà thôi! Chỉ cần đánh hạ được nó, như vậy Đế quốc Chỉ Thuỷ sẽ không còn khả năng ngăn cản bước tiến của Quân đoàn Bạo Phong chúng ta! Mà chỉ cần chiếm được Đế quốc Chỉ Thuỷ, từ nay về sau chúng ta có được một hậu phương vững chắc, có thể mở rộng ra bốn phương tám hướng, giương cao chiến kỳ Đế quốc Thiên Phong!
Khi nói đến mấy lời cuối cùng, giọng Thiển Thuỷ Thanh trở nên dõng dạc, cuối
cùng hoá thành tiếng rống to như tiếng sấm từ trên chín tầng trời, làm cho
từng lời nói của hắn như búa tạ đóng đinh thẳng vào đầu từng binh sĩ.
Hung hăng nhìn đám binh sĩ lúc này đã kích động hẳn lên, Thiển Thuỷ Thanh gằn
từng tiếng một:
Những lời này quả thật như một đạo sấm sét kinh hồn, đánh thẳng vào đám binh
sĩ của Vệ số Ba.
Đêm nay nhất định là một đêm không yên tĩnh.
Giữa đêm khuya, gương mặt Lý Quy lạnh lùng như băng giá khi nghe Đức Sơn kể
mọi chuyện.
Gương mặt già nua của hắn lộ ra vẻ hung ác vô cùng, dưới ánh sáng mờ nhạt của
ngọn đèn dầu trông càng kinh khủng, toát ra sát khí mênh mông.
Hắn liên tục la lên ba câu ‘Giỏi cho Thiển Thuỷ Thanh’ gằn từng tiếng một vô
cùng giận dữ, đến nỗi sát khí toát ra trong đôi mắt sặc mùi máu tanh làm cho
Đức Sơn gần như muốn ngất đi.
Nhìn Đức Sơn nằm lăn quay trên mặt đất, Lý Quy tung một cước đá bay hắn ra
ngoài, sau đó hô to:
Một tên tướng lĩnh trẻ tuổi phất tay, lập tức có vài tên binh sĩ tiến vào lôi
Đức Sơn ra ngoài.
Hắn liều mạng hô to:
Tên tướng lĩnh trẻ tuổi kia cười hăng hắc nói:
Lúc tên tướng lĩnh trẻ tuổi kia trở vào trướng, Lý Quy đã đứng dậy:
A Phong!
Có thuộc hạ!
Tên tướng lĩnh trẻ tuổi ôm quyền đáp.
Tên tướng lĩnh trẻ tuổi tên là A Phong tỏ ra kinh ngạc:
Lý Quy nhướng nhướng mày:
Càng nghĩ càng cảm thấy có thể có khả năng này, Lý Quy dặn dò:
Toàn bộ binh sĩ của Vệ số Ba đồng lòng gánh vác tội giết quan trên cho Thiển
Thuỷ Thanh, chuyện này e rằng ngay cả Hồng Bắc Minh cũng cảm thấy nhức đầu
không hiểu.
Lúc ra ngoài doanh trướng Lý Quy cũng thở dài, Thiển Thuỷ Thanh cũng là một
tên hán tử dám làm dám chịu, đáng tiếc, cho dù Hành Trường Thuận có sai lầm
ngàn vạn lần đi chăng nữa, rốt cục cũng là em vợ của hắn, thù này hắn không
thể không báo.
Hắn thở dài, than cho thế sự khôn lường, vận mệnh trêu người. Sau đó hắn tung
mình lên lưng chiến mã, giục ngựa phi nhanh về hướng doanh của Quân bộ.
Trong thành Cô Tinh gót sắt nện dồn, phá tan màn sương mù dày đặc.