Lựa Chọn Sinh Tử


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Thiển Thủy Thanh làm như không nhìn thấy:
- Rốt cục nàng vì lý do gì chạy ra tiền tuyến?
- Sao hả? Đánh tới nông nỗi này rồi, chàng mới nhớ hỏi ta chuyện này ư?
Xích Phong Uyển cười hỏi lại.
- Hừ!
Thiển Thủy Thanh không thèm nhìn nàng nữa.
Kiếp sống ba năm trong quân, đã lâu lắm không biết mùi vị nữ nhân, nhờ vào nội
tâm bình tĩnh áp chế, nhưng bản năng đã có chút không nghe theo lý trí. Lại
thêm thân thể hấp dẫn động lòng người kia chìm nổi trong nước thu hút vô cùng,
nên trong lòng hắn cũng cảm thấy kích động một trận.
- Muốn biết đáp án ư? Vậy thì đơn giản, làm cho ta cao hứng, ta sẽ nói cho
chàng biết.
- Đây không phải là Khang Châu, giữa ta và nàng không có gì để nói.
Xích Phong Uyển nhìn Thiển Thủy Thanh chằm chằm, chậm rãi từ trong bồn nước
đứng lên, ngực đùi cong vút, da dẻ phơi trần, khiến cho người nhìn thấy phải
kích động:
- Ta thấy chưa chắc.
Nàng chậm rãi nói.
Bước ra khỏi bồn, Xích Phong Uyển khoát nước lên mặt Thiển Thủy Thanh, nhẹ
nhàng dùng tay vuốt ve mũi, má, môi của hắn, nhẹ giọng nói:
- Lúc ở thành Tư Đắc Ma Nhĩ, chàng dùng ta làm lá chắn, ta thật sự rất hận
chàng. Nhưng mũi tên do Đại Nguyên soái Cách Long Đặc bắn ra, đã làm cho ta
hiểu thấu lòng chàng. Lúc ấy ta mới phát hiện, thật ra chàng chỉ tỏ ra kiên
cường ngoài mặt, nhưng trong lòng chàng vẫn rất yếu mềm.
Thiển Thủy Thanh nhìn chằm chằm nữ nhân này, nhưng không nói gì cả.
Xích Phong Uyển bước về phía giường:
- Chàng muốn biết đáp án sao? Chàng muốn biết hiện tại Đại Nguyên soái Cách
Long Đặc đang chờ cái gì phải không? Được, ta nói với chàng, tuy nhiên chàng
phải lại đây.
Thiển Thủy Thanh nhìn nàng chằm chằm với vẻ lạnh lùng, hồi lâu sau mới nói:
- Xin Công chúa Phong Uyển tự trọng một chút, bản Đại Nguyên soái không có
bán thân!
Dứt lời, hắn quay đầu rời khỏi trướng.
Xích Phong Uyển ngơ ngác nhìn theo bóng hắn rời đi, rốt cục không thể kiên
nhẫn nữa, hét lên như điên cuồng:
- Thiển Thủy Thanh, chàng là một tên khốn kiếp, vô cùng khốn kiếp!
...*
Ngày Bốn tháng Tám, một tin tức làm cho người đời kinh sợ truyền ra.
Hoàng đế Đế quốc Thiên Phong Thương Dã Vọng sáu ngày trước ở trong cung gặp
nạn bỏ mình, hưởng dương năm mươi sáu tuổi.
Người kế vị là Thương Lan.
Tin này làm chấn động cả thiên hạ, khi Thiển Thủy Thanh nghe được tin này, lập
tức ngây người ra tại chỗ.
Đến lúc ấy, rốt cục hắn đã hiểu được Cách Long Đặc đang chờ đợi cái gì.
Những sự kiện trọng đại trong lịch sử, bất kể làm chấn động thế gian tới mức
nào, cuối cùng cũng chỉ còn đọng lại trong lòng mọi người một vài chữ lưa
thưa, những gì còn lại chỉ là tưởng tượng.
Chúng ta hãy xem các hậu nhân ghi lại sự kiện xảy ra trong thành Thương Thiên
trong một ít văn bản sử sách tồn đọng tới ngày sau như thế nào.
Sách sử ghi rằng: Năm Một Trăm Mười Bốn lịch Thiên Phong, cầu vồng hiện, lưu
tinh lạc, Hoàng đế băng hà.
Cũng không nói do ai làm, cũng không nói xảy ra thế nào, chỉ lấy hiện tượng
thiên văn mà diễn tả.
Kính Giám Bút Lục ghi rằng: Tần Nghi ám sát Dã Vương trong điện Cần Chính, Dã
Vương băng hà.
Mộng Long Ký ghi rằng: Thiển Thủy Thanh sai thích khách ám sát Dã Vương trong
cung Phong Tuyết, khiến cho mọi người xôn xao, Hoàng đế băng hà.
Long Sử Tạp Đàm lại ghi rằng: Trung Vương Thương Lan họp mưu cùng địch, giết
cha thí đệ, nhuộm máu Hoàng cung.
Chuyện liên quan tới cái chết của Thương Dã Vọng, người đời sau có rất nhiều
cách nói khác nhau, cũng vì đủ loại lời đồn truyền ra tạo thành một tin tức mơ
hồ, chuyện thật trong lịch sử dần dần bị che giấu.
Nhưng vào lúc ấy, kỳ thật cũng không khó tra ra chân tướng.
Căn cứ theo thông báo của Đế quốc Thiên Phong, vào ban đêm, thích khách Đại Đế
quốc Tây Xi lẻn vào cung Phong Tuyết, gặp lúc Thương Dã Vọng đang thảo luận
quốc sự trong cung cùng Thái tử Thương Hồng, Xương Vương Thương Tùng. Thích
khách đêm ấy vào điện Cần Chính có võ công rất cao cường, giết Hoàng đế Thương
Dã Vọng và Thái tử Xương Vương, sau đó mở đường máu chạy thoát. Thương Lan lúc
ấy từ Thái tử bị giáng xuống thành Trung Vương chạy vào điện, 'gục đầu xuống
thi thể khóc lớn, sau đó đăng cơ xưng Đế.'
Cái chết của Thương Dã Vọng có thể nói là đòn đả kích nặng nề nhất mà Đế quốc
Thiên Phong gặp phải từ trước tới nay.
Nếu nói là một vị Hoàng đế lấy chuyện thống nhất thiên hạ làm nhiệm vụ của
mình, có lẽ biểu hiện của Thương Dã Vọng là không đủ. Nhưng không thể phủ nhận
rằng, ông ta là một nhà chính trị lỗi lạc có dã tâm bừng bừng, đầu óc thanh
tĩnh.
Chính vì sự tồn tại của Thương Dã Vọng, Thiển Thủy Thanh mới có thể thăng quan
tiến chức rất nhanh, nắm trong tay binh quyền cao nhất nước, cũng chiến đấu
cùng người Đại Đế quốc Tây Xi. Trong ba năm trời không gặt hái được chiến quả
gì, nhưng vẫn có thể tiếp tục kiên trì. Hiện tại tất cả thành không, không còn
sự ủng hộ của Thương Dã Vọng.
Nếu đổi lại là một Hoàng đế khác, chỉ sợ đã có vô số tiểu nhân gièm pha, tuyên
bố rằng Thiển Thủy Thanh hắn kém cỏi bất tài, ba năm không lập được chiến
công, bị người Đại Đế quốc Tây Xi đánh cho co đầu rút cổ không ra, làm giảm
sút uy phong của Đế quốc Thiên Phong ta...
Có thể nói nếu không có Thương Dã Vọng, sẽ không có một Thiển Thủy Thanh huy
hoàng như ngày nay.
Mặc dù về vấn đề của con mình, Thương Dã Vọng từng chần chờ do dự. Nhưng đối
với một vị Hoàng đế mà nói, bạn không thể yêu cầu ông ta quá nhiều.
Trong kế hoạch của Thiển Thủy Thanh, sau khi đánh bại người Đại Đế quốc Tây
Xi, hắn sẽ giao trả hết binh quyền. Đã không còn Thương Lan uy hiếp, hắn cũng
không cần quan tâm Thương Dã Vọng sẽ nghĩ về hắn như thế nào. Nếu nói trong Đế
quốc Thiên Phong có một người có uy vọng có thể uy hiếp tới Thiển Thủy Thanh,
vậy người đó cũng chỉ có thể là Thương Dã Vọng.
Ông ta có lòng tin như vậy, cho nên cũng sẽ không làm gì đối phó Thiển Thủy
Thanh.
Nhưng ông ta chết đi, tất cả đều thay đổi.
Trong đại trướng trung quân, Thiển Thủy Thanh mặc tang phục.
Tất cả người từ thấp tới cao trong Quân đoàn Đế quốc Thiên Phong, người người
đều để tang. Vì muốn may tang phục với tốc độ nhanh nhất, thậm chí quân Để
quốc Thiên Phong đã vơ vét hết tất cả vải trắng. Bạn đang xem tại TruyệnYY -

Linh bài của Thương Dã Vọng bày ngay giữa đại trướng, Thiển Thủy Thanh ngơ
ngác ngồi ngay bên cạnh. Chậu đốt vàng mã ở đó không biết đã đốt hết bao
nhiêu, vẻ mặt Thiển Thủy Thanh lúc này đang chết lặng.
- Đại Nguyên soái, xin hãy nén bi thương, thuận theo biến cố.
Người nói là Thân Kỳ đích thân từ thành Thương Thiên chạy tới thông báo.
Nén bi thương chỉ là an ủi, thuận theo biến cố mới là đại sự.
Thương Dã Vọng chết đi, hết thảy đều thay đổi.
Trong mắt Thương Lan, Thiển Thủy Thanh chính là gai trong mắt, đinh trong
thịt.
Nỗi đau quá lớn qua đi, Thiển Thủy Thanh thu liễm tâm thần. Hắn khẽ khoát tay,
trừ vài ái tướng tâm phúc, những người khác đều tạm thời lui ra, lúc này mới
cất giọng khàn khàn hỏi:
- Thân Kỳ, rốt cục bệ hạ chết như thế nào, vì sao ngươi lại đích thân chạy
tới đây?
- Cái chết của bệ hạ, tiểu nhân cũng không biết rõ, chỉ biết sau khi bệ hạ
mất hai canh giờ, tân hoàng lập tức đăng cơ ngay trong đêm, cũng phái Ngự Lâm
quân bắt hết những thần tử trung thành với Đại Nguyên soái như chúng ta, vốn
tiểu nhân tưởng mình chạy trời không khỏi nắng, không ngờ được một người áo
đen cứu ra, lão tự xưng là Tần Nghi.
- Tần Nghi?
Thiển Thủy Thanh thầm kinh hãi:
- Vì sao lão lại ở thành Thương Thiên?
Thân Kỳ cười khổ:
- Xem ra quả nhiên Đại Nguyên soái biết Tần Nghi, chính là lão cứu tiểu nhân
ra. Đêm hôm ấy, thành Thương Thiên vô cùng hỗn loạn, Ngự Lâm quân giết người
khắp nơi. Tần Nghi cứu tiểu nhân trong tay Ngự Lâm quân, nói với tiểu nhân
rằng lão là bằng hữu của Đại Nguyên soái, có quan hệ hợp tác với ngài. Sau khi
lão đưa tiểu nhân ra khỏi thành lập tức bảo tiểu nhân đi tìm Đại Nguyên soái,
chuyển giùm lão vài lời.
- Thứ nhất, Xích Đế đã hoài nghi lão. Thứ hai, Dã Vương không phải do lão
giết, lão chỉ bị hãm hại. Thứ ba, đêm hôm ấy quả thật lão có chạy tới cung
Phong Tuyết, lấy danh nghĩa là đặc sứ của Đại Đế quốc Tây Xi, nhưng chưa tới
được tẩm cung bệ hạ, chợt nghe thấy chuyện bệ hạ bị hại, vốn lão định giả vờ
ám sát thất bại, không ngờ việc chưa thành lại phát sinh biến cố như vậy. Kết
quả lúc ấy trong cung đại loạn, rất nhiều thị vệ đuổi giết lão, lão bất đắc dĩ
phải đánh ra ngoài, thân chịu trọng thương. Thứ tư, lão nghi ngờ người Đại Đế
quốc Tây Xi cấu kết cùng Thái tử, kẻ chân chính ra tay giết Hoàng đế chính là
Thái tử. Cuối cùng lão nhắn lại với ngài, sau khi lão dưỡng thương xong sẽ tới
tìm ngài, cùng nhau thương nghị biện pháp ứng phó với cục diện này.
Các tướng trong trướng nghe xong hít sâu một hơi khí lạnh.
Thương Dã Vọng bị Thương Lan giết sao? Sau đó lại giá họa cho Tần Nghi và
người Đại Đế quốc Tây Xi? Nếu thật sự người Đại Đế quốc Tây Xi cấu kết với
Thương Lan, như vậy chuyện bọn chúng phải làm kế tiếp là công khai thừa nhận
chuyện Thương Dã Vọng bị ám sát, sau đó...
Phương Hổ ấp úng:
- Quân ta chí nguy!
Mộc Huyết đứng bật dậy mắng to:
- Thương Lan vô sĩ, giết cha bán nước, kế tiếp chắc là muốn hãm hại trung
lương...
- Cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Bích Không Tình cười lạnh:
- Lương Cẩm là tấm gương rất tốt, tự nhiên có người muốn bắt chước theo.
Bán nước cầu vinh đã có một Lương Cẩm, thêm một Thương Lan nữa cũng không phải
là nhiều.
Thủy Trung Đường sắc mặt trầm trọng, lắc lắc đầu:
- Vậy cũng chưa chắc. Con người của Thương Lan ít nhiều gì ta cũng hiểu được
đôi phần. Tuy hắn có chút chí lớn nhưng tài mọn, lại còn không đến nỗi bất tài
ngu xuẩn như vậy. Nếu hắn thật sự muốn bán nước, ắt sẽ tàn sát Đế quốc Thiên
Phong ta không chừa, ngôi Hoàng đế của hắn cũng sẽ không ngồi được bao lâu. Ta
dám khẳng định hắn tuyệt đối sẽ không làm như Lương Cẩm, đem toàn bộ Đế quốc
Thiên Phong đưa vào tay người khác, nhưng nhất định hắn sẽ có điều kiện.
- Điều kiện gì vậy?
Các tướng đồng thanh hỏi.
Thiển Thủy Thanh lạnh lùng tiếp lời:
- Giải trừ vòng vây, trả lại thành Bạch Sa, thả quân Đại Đế quốc Tây Xi trở
về.
- Thả hổ về rừng ư?
Mọi người thất thanh kêu lên.
Thiển Thủy Thanh lại nói:
- Đây là lý do vì sao mãi đến bây giờ hắn mới động thủ. Điều kiện không thể
đồng ý, hợp tác không thể tiến hành, mà thắng lợi của chúng ta đã mang tới cơ
hội cho hắn. Trước kia Đại Đế quốc Tây Xi còn có thể đề xuất yêu cầu về lãnh
thổ, yêu cầu giảm quân đội đối với Thương Lan, nhưng từ sau khi Bát Xích tiến
vào miền Nam thảo nguyên, hết thảy liền thay đổi. Hiện giờ chúng ta lại bao
vây quân Đại Đế quốc Tây Xi, có thể tưởng tượng rằng Đại Đế quốc Tây Xi bằng
lòng thay Thương Lan gánh vác tội danh giết chết phụ hoàng, điều kiện là thả
cho quân đội của chúng trở về, đồng thời không được để ý tới đội ngũ của Bát
Xích. Thậm chí còn có thể cung cấp cho Thương Lan rất nhiều tiền của.
- Nếu là như vậy...
- Nếu là như vậy, từ nay về sau, hai nước ký kết hiệp nghị hòa bình, chiến sự
không đánh nữa, bên nào lấy lãnh thổ bên nấy đang có làm ranh giới phân chia.
Thương Lan hắn tuy không thể hoàn thành đại nghiệp thống nhất đại lục, tối
thiểu cũng hoàn thành trọng trách làm cho bá tánh an khang, về sau tự nhiên sử
sách sẽ đánh giá hắn là một vị quân vương nhân từ.
- Như vậy Thiển Tổng Suất ngài thì sao?
Thác Bạt Khai Sơn kêu to:
- Còn có bọn ta phải làm sao bây giờ?
Thiển Thủy Thanh nở một nụ cười khổ. Bích Không Tình lạnh lùng đáp:
- Còn phải hỏi sao? Tự nhiên là giải giáp quy điền, về nhà cày ruộng, có lẽ
sẽ chết già hay chết vì bệnh tật.
- Con bà nó!
- Con bà nó!
Phương Hổ là người đầu tiên nhảy dựng lên:
- Đồ chó đẻ Thương Lan này, cả bọn người Đại Đế quốc Tây Xi nữa, thật là giỏi
tính kế! Huynh đệ chúng ta chiến đấu gian khổ mấy năm qua, đã bị bọn chúng bán
đứng cả rồi!
- Quân nhân vốn là đao trong tay chính khách, khi cần thì dùng, khi không cần
tự nhiên vứt bỏ.
Thiển Thủy Thanh lạnh lùng nói.
- Không được!
Phương Hổ điên cuồng hét:
- Thiển Tổng Suất, phản đi, phản con bà nó! Trước kia Dã Vương còn tại vị, ít
nhiều gì còn biết đạo lý, hiểu thị phi, chúng ta chỉ cần trung thành vì nước,
cho dù có bọn tiểu nhân gièm pha cũng không sợ gì cả. Nhưng hiện tại thì không
được, con rùa đen Thương Lan kia đã trở thành Hoàng đế, những năm gần đây
chúng ta sợ nhất chuyện gì, không phải là sợ hắn làm Hoàng đế ư? Hiện tại hắn
đã trở thành Hoàng đế, người đầu tiên mà hắn đối phó sẽ là chúng ta!
- Đúng!
Cả đám Tướng quân đều đứng bật dậy:
- Bây giờ không phản, còn chờ tới bao giờ? Thiển Tổng Suất, phản đi, huynh đệ
chúng ta tôn ngươi làm Đế!
Một đám chiến tướng thiết huyết lúc này gầm rống, khiến cho Thân Kỳ sợ tới mức
run lên bần bật. Rốt cục hắn cũng là một văn nhân, loại chuyện tạo phản như
vầy hắn chưa từng nghĩ tới. Hiện tại mắt thấy một đám Tướng quân hùng hổ kêu
gào tạo phản, không cần bọn họ hành động, chỉ bằng vào những lời này cũng đã
đủ tru di cửu tộc bọn họ.
Thiển Thủy Thanh ngược lại tức giận hừ:
- Câm miệng, hớ ra một chút đòi tạo phản, các ngươi nghĩ mình là ai?
Phương Hổ không hề tỏ ra sợ sệt:
- Thiển Tổng Suất, nếu bây giờ ngươi không ra tay, e rằng đến lúc đó thì đã
muộn.
Bên ngoài có binh sĩ cấp báo:
- Thành Thương Thiên đã phái ra quan Ngự sử, đang chạy thẳng tới đây.
- Là ai vậy?
- Công Tôn Hổ.
- Công Tôn Hổ là ai?
Thân Kỳ lập tức trả lời:
- Công Tôn Hổ là con trai thứ hai của Công Tôn Thạch. Sau khi tân hoàng đăng
cơ. Công Tôn Thạch được trọng dụng, một bọn già thủ hạ của Công Tôn Thạch lập
tức nổi lên.
Mộc Huyết cả giận nói:
- Xem ra Thương Lan muốn cấp tốc động thủ với chúng ta.
Các tướng cùng nhau nhìn về phía Thiển Thủy Thanh, giờ phút này, bọn họ vô
cùng hy vọng Thiển Thủy Thanh đáp ứng yêu cầu mà bọn họ đưa ra: Tạo phản.
Nhưng đáng tiếc, Thiển Thủy Thanh chỉ lắc đầu thở dài:
- Chuyện này không có khả năng, nếu như tạo phản, chúng ta nhất định thất
bại.
Phương Hổ thét lớn:
- Năm đại quân đoàn của Đế quốc Thiên Phong hiện tại đang nằm trong tay
ngươi. Đại Nguyên soái ngươi đang chưởng quản binh quyền của cả Đế quốc Thiên
Phong, tất cả tướng sĩ không ai là không nghe theo hiệu lệnh của ngươi. Bất kể
Thương Lan hắn tính toán thế nào, cũng không thể có được lực lượng có thể so
sánh ngang hàng với ngươi! Nếu Dã Vương còn tại vị, nói tạo phản e rằng còn có
không ít binh sĩ e ngại. Thế nhưng hiện tại Dã Vương chết không rõ ràng, con
trai Thương Lan lấy thân phận Vương gia mà thượng vị, danh không chính, ngôn
khôngthuận, nhất định là các huynh đệ chỉ chịu phục một mình ngươi!
- Vậy các ngươi có nghĩ vì sao Thương Lan lại dám làm như vậy hay không?
Chẳng lẽ hắn ngu xuẩn tới nổi không biết bức chúng ta tạo phản là chuyện đáng
sợ tới mức nào sao?
Các tướng nghe vậy sững sờ. Thiển Thủy Thanh cất tiếng than dài:
- Đừng quên tình cảnh của chúng ta hiện tại...
Vừa nhắc tới tình cảnh hiện tại, một bọn Tướng quân vừa rồi còn lớn tiếng hô
hào tạo phản, giờ đây im thin thít không dám hó hé.
Lúc này bọn họ mới đột nhiên ý thức được một chuyện phiền phức vô cùng.
Vốn người Đại Đế quốc Tây Xi đã bị quân Đế quốc Thiên Phong vây khốn, đã trở
thành cá nằm trong chậu, đối với quân Đế quốc Thiên Phong, một trường đại
thắng sắp sửa tới gần.
Nhưng cục diện thắng bại chỉ chuyển biến trong chớp mắt, theo cái chết của
Thương Dã Vọng, đại quân Đại Đế quốc Tây Xi vốn bị quân Đế quốc Thiên Phong
bao vây, lại trở thành chiếc xương cá mắc trong cổ họng bọn họ.
Thiển Thủy Thanh tự cho là mình đã bao vây đối thủ, không biết ngược lại, quân
Đại Đế quốc Tây Xi cũng đã kềm chế đại quân chủ lực Đế quốc Thiên Phong, làm
cho bọn họ không thể thoát thân dễ dàng. Dưới tình huống như vậy, nhất cử nhất
động bên trong Đế quốc Thiên Phong, có thể nói là có liên quan chặt chẽ đến số
phận của các chiến sĩ nơi tiền tuyến. Một khi hậu phương không chịu ủng hộ
cuộc chiến này tiếp tục, như vậy cho dù quân Đế quốc Thiên Phong bao vây quân
Đại Đế quốc Tây Xi, nhưng bọn họ mất đi trợ giúp hậu cần, cũng tương đương như
bị bao vây ngoài nước, tình thế như vậy không khá hơn gì quân Đại Đế quốc Tây
Xi.
Cho dù muốn tạo phản, không nói tới chuyện trong năm đại Quân đoàn có được bao
nhiêu người bằng lòng đi theo Thiển Thủy Thanh, cho dù tất cả chịu đi theo hắn
vô điều kiện, vậy làm sao giải quyết quân Đại Đế quốc Tây Xi?
Mặc kệ bọn chúng ư? Sau đó để cho chúng tùy ý từ phía sau giết tới, đánh cho
mình máu chảy thành sông?
Chuyện này hiển nhiên không có khả năng.
Nếu như Thiển Thủy Thanh quyết định tạo phản, vậy hắn phải chịu số phận bị hai
đại Đế quốc cùng giáp công.
Một vị Thống soái ưu tú vĩnh viễn không bao giờ đặt mình vào trong hiểm địa
như vậy. Nếu không giải quyết được vấn đề này, thà rằng chờ quan Ngự sử của
Thương Lan tới cách chức mình còn hơn.
Như vậy tối thiểu kẻ xấu số chỉ có mình hắn, chứ không phải là cả Đế quốc
Thiên Phong.
Nhất là Thương Lan lên ngôi Hoàng đế, bọn Vân Nghê lập tức trở thành tù binh
của hắn.
Chuyện này làm cho Thiển Thủy Thanh không thể nào tạo phản.
...*
Những đốm lửa le lói còn sót lại trong chậu đốt vàng mã nổ tí tách, chiếu sáng
gương mặt âm trầm của Thiển Thủy Thanh.
Tất cả mọi người không nói lời nào, đều lẳng lặng chăm chú nhìn Thiển Thủy
Thanh.
Là Bích Không Tình cất tiếng phá vỡ sự im lặng:
- Nếu muốn tự bảo vệ mình, tối thiểu phải giải quyết trước mối phiền phức
người Đại Đế quốc Tây Xi đã, nếu không, chúng ta không có tư cách nói chuyện
với Thương Lan.
- Không sai.
Thủy Trung Đường cũng nói:
- Chuyện cấp bách trước tiên là phải lập tức giải quyết mối phiền phức người
Đại Đế quốc Tây Xi, kế đó là phải thương nghị qua một lần cùng các vị Tông
Suất của các Quân đoàn khác. Có thể khẳng định chuyến đi này của Công Tôn Hổ
tuyệt đối không thể mang đến tin tức gì hay ho. Ta lo rằng có một ít người vui
sướng khi thấy người khác gặp họa, nghĩ rằng mình có thể nhân cơ hội này mà
leo lên địa vị cao.
Liêm Thiệu Nhất lạnh lùng tiếp lời:
- Vấn đề nội bộ thì rất dễ, trước khi Công Tôn Hổ tới, Thiển Tổng Suất vẫn là
Thống soái của Đế quốc, không ai dám kháng cự mệnh lệnh. Những kẻ nào không
thành thật, có thể giải quyết bọn chúng trước là xong.
Phương Hổ lạnh lùng hỏi tiếp:
- Vậy vấn đề bên ngoài thì sao?
Thác Bạt Khai Sơn nói:
- Chúng ta từng hợp tác với Đại Đế quốc Tây Xi một lần, dù hợp tác với chúng
lần nữa thì đã sao?
Mộc Huyết nói:
- Nếu ta là Cách Long Đặc, ta tuyệt không chịu hợp tác đồng minh với Thiển
Tổng Suất.
- Nhưng vấn đề là ông ta không còn lựa chọn nào khác, đừng quên hiện tại Cách
Long Đặc vẫn còn đang bị chúng ta bao vây, nếu ông ta muốn giữ mạng, nhất định
phải bằng lòng hợp tác cùng chúng ta.
- Hợp tác không khó, chỉ sợ Đại Đế quốc Tây Xi muốn nhân cơ hội này chiếm lấy
thật nhiều lợi ích.
- Vậy phải xem đàm phán thế nào.
- Chúng ta đều là một bọn vũ phu, sự vụ ngoại giao không am hiểu mấy.
- Đạo ngoại giao, đơn giản chỉ là xem trong tay ngươi có bao nhiêu con bài
tẩy mà thôi.
- Con bài tẩy của người Đại Đế quốc Tây Xi là Thương Lan, con bài tẩy của
chúng ta là cục diện bao vây tiêu diệt hiện tại. Hai bên giằng co như vậy, khó
mà vẹn toàn lợi ích cả hai. Nếu như cắt nhường lãnh thổ, e rằng sau này mang
tiếng xấu ngàn đời.
Các tướng mỗi người một câu, ai cũng đưa ra ý kiến của mình, ngược lại Thiển
Thủy Thanh không nói một lời.
Lòng của hắn đã bay về tới thành Thương Thiên, vào trong cung Phong Tuyết.
Nhớ tới bọn Vân Nghê, lòng hắn đau như dao cắt.
Lúc này, đột nhiên Bích Không Tình nói:
- Không, không phải chúng ta chỉ có mỗi một quân bài tẩy mà thôi, nhưng chỉ
sợ phải làm cho Đại Nguyên soái chịu lép một chút.
Thiển Thủy Thanh nghe vậy thoáng động trong lòng, lập tức hiểu ra ý của Bích
Không Tình, trong lòng lại có chút chần chờ do dự.
Đây là lần đầu tiên đối mặt với sinh tử tồn vong, hắn do dự như vậy kể từ khi
hắn chào đời.
...*
Đêm hôm đó.
Phòng tắm đang bốc hơi nghi ngút.
- Chàng gọi ta tới để làm gì?
Xích Phong Uyển lạnh lùng nhìn Thiển Thủy Thanh.
Thiển Thủy Thanh đã quen ngâm mình trong bồn nước nóng, lúc ấy không chỉ có
tâm vô ngoại vật, hơn nữa cũng là thân vô ngoại vật, hoàn toàn thanh tĩnh,
không để cho bên ngoài ảnh hưởng tới tinh thần của mình. Nhìn thân thể cường
tráng của nam nhân ẩn hiện sau màn hơi nước, trên mặt Xích Phong Uyển nhanh
chóng hiện lên hai vầng mây đỏ.
- Thỏa mãn yêu cầu lần trước nàng đưa ra.
Thiển Thủy Thanh đột nhiên ra tay, kéo nàng vào trong bồn tắm:
- Cùng nàng làm chuyện nam nữ.
- Ối!
Xích Phong Uyển còn đang kinh hãi, lập tức ra tay chống cự. Tuy nữ lang thảo
nguyên sức lực không tồi, nhưng làm sao có thể so bì được với Thiển Thủy
Thanh.
Thiển Thủy Thanh vừa lật tay đã chế ngự chặt chẽ hai tay nàng, thuận thế trầm
xuống, kéo cả người nàng vào trong bồn tắm.
Bồn tắm này là dành riêng cho Đại Nguyên soái, tuy rằng hai người cùng tắm,
nhưng vẫn thoái mái vô cùng. Xích Phong Uyển chưa kịp cởi bỏ quần áo đã bị
Thiển Thủy Thanh kéo xuống, vạt áo trôi nổi trên mặt nước, mơ hồ lộ ra thân
thể động lòng người. Đôi ngọc phong cao vút ẩn hiện sau lớp áo ướt, quả thật
khiến cho người nhìn thấy ngứa ngáy tay chân.
Thiển Thủy Thanh vung tay lên, chỉ hai ba lượt đã lột sạch quần áo trên người
Xích Phong Uyển. Thấy ánh mắt nàng tỏ ra kinh ngạc, sợ hãi rồi lại lộ vẻ vui
mừng, đột nhiên Thiển Thủy Thanh bật cười thành tiếng:
- Vốn ta không muốn vướng nợ tình, không ngờ ông trời tác nghiệt, nhất định
muốn ta phải làm rể người thảo nguyên. Nếu đã thành thân gia, nghĩ chắc cũng
khó mà động võ, cho nên chỉ đành khiến nàng chịu một chút thiệt thòi.
- Ngươi...
Xích Phong Uyển nổi giận:
- Bản Công chúa không phải là vật hy sinh cho ngươi giao dịch chính trị!
- Tóm lại còn tốt hơn cuối cùng nàng phải mất nước diệt nhà, mất đi nam nhân
mà mình yêu thích.
Xích Phong Uyển mặt đỏ bừng:
- Xì, ai thích chàng chứ...
Thiển Thủy Thanh cười:
- Có thật không? Vậy vì sao thân thể nàng không kháng cự?
Bàn tay hắn đã bắt đầu vuốt ve thân thể trần trụi của nàng, nhắm vào những nơi
yếu hại.
Toàn thân Xích Phong Uyển như bị điện giật, run rẩy từng hồi.
Thiển Thủy Thanh đã quá sành sỏi chốn tình trường, trước khi Xích Phong Uyển
nổi giận quát to, hắn đã dùng miệng vít chặt đôi môi anh đào của nàng, tay
trái càng không ngừng vuốt ve ngọc phong mềm mại, mân mê nắn nót...
Toàn Thân Xích Phong Uyển run bắn lên, càng khiến cho Thiển Thủy Thanh nổi lên
khát vọng chinh phục.
Nữ nhân này từ trước tới nay vô cùng khao khát Thiển Thủy Thanh, thậm chí hai
lần chủ động thoát y dẫn dụ hắn, nhưng tới thời khắc sau cùng, hắn lại lùi
bước. Hiện tại Thiển Thủy Thanh đã quên đi hết thảy những mục đích giao dịch,
chính trị, ích lợi...chỉ có thân thể màu đồng hấp dẫn trước mắt là đối tượng
mà hắn nhất quyết phải chinh phục.
Hai tay Thiển Thủy Thanh lướt trên khắp cơ thể hấp dẫn của Xích Phong Uyển,
khiến cho nàng cảm thấy như có một luồng điện chạy khắp toàn thân. Trong lòng
nàng đột nhiên dâng lên một luồng khí nóng bừng bừng, nỗi ham muốn hiến dâng
cho ý trung nhân bừng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Lúc này, tuyến phòng ngự
chiếu lệ của Xích Phong Uyển đã hoàn toàn tan rã, lão Nhị của Thiển Thủy Thanh
đương nhiên không phải là kẻ ngốc, lập tức xông lên đánh thẳng trung quân...
Trong phòng tắm bọt nước văng tung tóe, ý Xuân ngập tràn. Ngoài quân doanh các
tướng sĩ bận rộn, sát khí ẩn giấu, binh sĩ của ba Tổng đội sáu Trấn Quân đoàn
Bạo Phong đều được động viên, lăm lăm vũ khí, bảo vệ chung quanh.
Một đám lính liên lạc đi đến soái trướng của các Quân đoàn khác, truyền mệnh
lệnh của Thiển Thủy Thanh yêu cầu quan tướng từ cấp Trấn trở lên của các Quân
đoàn lập tức tới, có chuyện quân tình khẩn cấp cần thương nghị. Thủ lĩnh các
Quân đoàn Tuyết Phong, Ưng Dương, Tường Long, Trung Ương và Chỉ Thủy đều lĩnh
mệnh mà tới.
Cùng lúc đó, Tô Vân mang theo các chiến sĩ Vân Tự Doanh của mình, thay đổi
trang phục thổ phỉ đã lâu chưa mặc, nương theo bóng đêm nhanh chóng chạy về
hướng Đông.
Hai tên binh sĩ có vẻ thông minh lanh lợi mang theo lệnh bài của Đại Nguyên
soái rời khỏi quân doanh, tiến về phía đại quân Đại Đế quốc Tây Xi đang bị bao
vây.
Lúc hai cha con Vân Phong Vũ và Vân Lam tới, Vân Lam chợt thấp giọng hỏi phụ
thân:
- Phụ thân, lúc này đột nhiên Thiển Thủy Thanh triệu tập tất cả Tổng Suất của
các Quân đoàn, có khi nào...
Vân Phong Vũ trừng mắt nhìn Vân Lam, Vân Lam bất đắc dĩ nói tiếp:
- Chúng ta còn có thể đoán ra một chút. Thiển Thủy Thanh hắn không lý nào
không biết. Với tính tình của hắn, nếu bị người ta kề đao vào cổ mà không trả
đòn, hắn đã không có ngày hôm nay.
- Thiên hạ Vân gia ta đời đời chịu Hoàng ân, bảo ta làm chuyện bội phản
Thương gia, ta không làm được. Cho dù Thiển Thủy Thanh hắn là rể của ta, cũng
tuyệt đối không thể.
- Nhưng phụ thân nỡ lòng để cho muội muội làm quả phụ hay sao?
Vân Phong Vũ hơi chậm bước lại, rốt cục đáp với giọng tàn nhẫn:
- Đó là lựa chọn của nó, phải có tâm lý chuẩn bị ngày này.
Vân Lam chỉ thở dài.
Lòng trung thành của Vân Phong Vũ đối với Đế quốc Thiên Phong, hắn không thể
dễ dàng khuyên bảo, thôi thì cứ để Thiền Thủy Thanh xử lý.
Nhưng sau khi theo phụ thân vào trướng, Vân Lam ngạc nhiên phát hiện, người
ngồi trên ghế Tổng Suất Quân đoàn Bạo Phong lại không phải là Thiển Thủy
Thanh.
Kẻ ngồi trên ghế Tổng Suất chính là Bích Không Tình.
Ở hai bên Bích Không Tình, Thác Bạt Khai Sơn, Mộc Huyết, Thủy Trung Đường,
Liêm Thiệu Nhất, còn có bọn Bách An Quốc ba Tổng đội. Ngoại trừ Lôi Hỏa bị
thương nặng không có mặt, những trọng tướng khác đều có ở đây, chỉ không thấy
bóng Thiển Thủy Thanh đâu cả.
- Bích Không Tình, rốt cục ngươi muốn giở trò quỷ gì đây, tên Thiển Thủy
Thanh đâu? Ngươi thật to gan, cũng dám ngồi lên vị trí Tổng Suất ư?
Người đang la hét trong trướng là Tổng Suất Lôi Cương của Quân đoàn Trung
Ương. Từ sau khi Quý Cuồng Long chết đi, Quân đoàn Trung Ương trước sau đã
thay đổi ba vị Tổng Suất, nhưng vẫn không có Đại tướng có được năng lực lãnh
đạo như Quý Cuồng Long năm xưa. Tên Lôi Cương này là được Thương Dã Vọng bổ
nhiệm Tổng Suất Quân đoàn Trung Ương vào giai đoạn cuối của cuộc chiến, trong
Đế quốc coi như là một vị lão tướng, xưa nay có chút không phục Thiển Thủy
Thanh. Người này tính tình cương trực, hết mực trung thành với Thương gia,
đánh giặc xưa nay vô cùng dũng mãnh, nhưng không chịu sử dụng đầu óc. Để ông
ta quản lý một Trấn có lẽ còn tạm được, quản lý một đại Quân đoàn thì không
thích hợp chút nào.
Lúc này Lôi Cương thấy Thiển Thủy Thanh gọi bọn họ tới, nhưng bản thân hắn lại
không có mặt, cơn tức giận trong lòng lập tức dâng lên. Sau khi Thương Dã Vọng
băng hà, Thương Lan đăng cơ, quan hệ giữa Thương Lan và Lôi Cương rất tốt, mà
vấn đề giữa Thương Lan và Thiển Thủy Thanh, trong lòng ai ai cũng thừa hiểu.
Mắt thấy địa vị Thống soái của Thiển Thủy Thanh khó mà giữ được, tâm tư của
Lôi Cương lập tức bắt đầu hoạt động. Nếu nói trước kia Lôi Cương còn có chút
sợ hãi Thiển Thủy Thanh, thời khắc này ngay cả chút sợ hãi ấy cũng đã bay đâu
mất sạch.
Nghe Lôi Cương lớn tiếng quát hỏi, Bích Không Tình chỉ nhẹ nhàng cười đáp:
- Xin Lôi Tổng Suất đừng nóng vội, hôm nay ta thay thế Thiển Tổng Suất ra
lệnh. Mà chiếc ghế Tổng Suất này ta cũng chỉ ngồi tạm mà thôi, cũng đã được
Thiển Tổng Suất cho phép, vậy xin Lôi Tổng Suất bình tâm, chớ nén nóng nảy.
- Nói như vậy, hôm nay Thiển Thủy Thanh không muốn gặp chúng ta ư?
Người hỏi câu này chính là Tôn Thanh Thần, hiện là Tổng Suất của Quân đoàn Chỉ
Thủy. Nếu nói về nhân số, Quân đoàn Chỉ Thủy của hắn là đông nhất, nhưng nếu
nói về chiến lực, Quân đoàn Chỉ Thủy của hắn cũng là thấp nhất, gần như ngang
hàng với Quân đoàn Tường Long.
Phương Hổ cười đáp:
- Đúng vậy, hôm nay Thiển Tổng Suất sẽ không tới gặp mọi người. Có chuyện gì,
chúng ta cứ ở đây từ từ bàn luận.
Thấy cha con Vân gia tiến vào, vài tên vệ binh lập tức mang ghế tới cho bọn
Vân Phong Vũ.
Sau khi Vân Phong Vũ ngồi xuống, lập tức không chút khách sáo hỏi thẳng:
- Nếu đã là như vậy, xin hỏi Bích Tổng Suất có gì dặn dò?
Ông nói tiếng "Bích Tổng Suất" là muốn châm chọc Bích Không Tình, Bích Không
Tình chỉ cười nói:
- Vân Tổng Suất muốn nói móc tiểu nhân rồi. Tuy nhiên chuyện hôm nay không
tầm thường chút nào, nên Bích Không Tình đành phải vượt lễ một phen.
Hắn tỏ ý tiếp nhận cách xưng hô của Vân Phong Vũ không chút khách sáo.
Các Đại tướng của các đại Quân đoàn thầm run lên trong lòng, biết là có vấn
đề.
Trung quân đại trướng này là chỗ Tổng Suất nghị sự, cực kỳ rộng rãi. Lúc này
các tướng từ cấp Trấn trở lên của sáu đại Quân đoàn đều đã tới, có chừng vài
chục người, có thể nói là quần hùng tụ hội.
Nhưng bên ngoài đại trướng, rất nhiều đao phủ thủ cũng đã bắt đầu bí mật tập
trung chung quanh, chặn kín tất cả các lối ra vào. Những cận vệ do các vị Tổng
Suất mang theo, không ngờ bị rất nhiều binh sĩ tiến tới thu lấy vũ khí, lập
tức ngoài trướng vang lên những tiếng động ồn ào leng keng rất lớn.
Bọn Vân Phong Vũ vừa nghe cận vệ của mình bị tước vũ khí, lập tức biết đại sự
không ổn, cùng nhau nhìn về phía Bích Không Tình, chỉ thấy hắn chậm rãi ung
dung ngồi uống trà, hoàn toàn bất động.
Vân Lam khẽ quát:
- Bích Không Tình, rốt cục ngươi muốn giở trò gì vậy?
Hắn là đại cữu tử của Thiển Thủy Thanh, nên không tin Thiển Thủy Thanh sẽ ra
tay giết hắn. Vào lúc này, dưới tình huống này, chỉ có hắn có thể nói chuyện.
Bích Không Tình buông chén trà xuống, chậm rãi nói:
- Không có gì, sự tình trọng đại cơ mật, không cho phép người không có liên
quan tham dự. Cứ để các vị cận vệ rời khỏi một lúc, sau khi chúng ta bàn xong
đại sự sẽ đưa bọn họ trở về.
- Đại sự gì mà quan trọng như vậy?
Một tên Trấn Đốc của Quân đoàn Trung Ương lạnh lùng hỏi.
Phương Hổ hừ lạnh:
- Đương nhiên là chuyện tặc tử Thương Lan to gan lớn mật, giết cha cướp ngôi.
Các vị Tổng Suất nghe vậy chấn động trong lòng, tinh quang chợt lóe lên trong
mắt Vân Phong Vũ:
- Phương Hổ, bản Tổng Suất cảnh cáo ngươi không được nói lời xằng bậy!
Tân Nghiệp Hoành nhìn Hạnh Trung Nguyên, sau đó cau mày nói:
- Nói xấu tân vương chính là tử tội. Phương Đại Tướng quân phải cẩn thận lời
nói của mình.
Giọng Thác Bạt Khai Sơn vang rền như sấm:
- Các vị Tổng Suất, việc này tuyệt không phải là nói xấu. Trung Thị lang Thân
Kỳ đích thân chạy tới đây kể rõ tình huống với chúng ta, ra đi cùng bệ hạ còn
có Thái tử và Xương Vương. Nếu nói việc này không có âm mưu, bọn ta tuyệt đối
không tin chút nào, nếu không vì sao lại trùng hợp như vậy, bệ hạ đi, Thái tử
và Xương Vương cũng đi, chỉ có Trung Vương là không có việc gì? Hiện giờ bên
trong thành Thương Thiên đại loạn, bệ hạ vừa đi có hai canh giờ. Thương Lan đã
nhanh chóng đăng cơ, đồng thời tuyên bọn Trung Thị lang Thân Kỳ, Ty Truyền
Dịch Liễu Nghị cấu kết với người Đại Đế quốc Tây Xi, sát hại bệ hạ. Các vị,
bọn Thân Kỳ, Liễu Nghị đều là trọng thần trong triều, tân hoàng giết cha cướp
ngôi, hãm hại trung thần, cấu kết với giặc nước khác, bán nước cầu vinh. Cho
nên hôm nay mới mời các vị tới đây, thương nghị cách ứng phó.
Lôi Cương thóa mạ ầm lên:
- Chỉ là đánh rắm, cái gì là hãm hại trung thần, có hại cũng chỉ là hại bè lũ
gian thần Thiển thị các ngươi mà thôi. Thiển Thủy Thanh ỷ lại ân sủng tiên
hoàng, nắm giữ triều chính, đối phó Thái tử, phế trưởng lập thứ, chiến sự
nhiều năm mà không lập được công lao, ta thấy hình như hắn cấu kết với nghịch
tặc Đại Đế quốc Tâv Xi mới phải. Bệ hạ bất hạnh bị hại. Trung Vương vốn là
Thái tử, thuận theo ý trời kế vị Hoàng đế có gì là sai? Nếu nói ngài bắt lầm
người, vậy phải xem lại ai mới là hiện thân trung trực, như các ngươi bây giờ,
chính là tạo phản!
- Bốp!
Phương Hổ vỗ án đứng bật dậy:
- Lão tử đúng là muốn phản, ngươi làm gì được?
Lập tức các tướng trong trướng cùng đúng bật dậy.
Vân Phong Vũ tức giận quát:
- Phương Hổ, ngươi không được làm càn, Thiển Thủy Thanh ở đâu, bản Tổng Suất
muốn gặp hắn!
Mộc Huyết đáp:
- Muốn gặp Thiển Tổng Suất cũng được thôi, chỉ cần cởi bỏ vũ khí, nhập trướng
quỳ bái, tuyên thệ trung thành là được!
Các tướng nghe vậy kinh ngạc, ý của những lời này, rất hiển nhiên là Thiển
Thủy Thanh thật sự muốn làm phản.
Thương Lan vừa mới đăng cơ. Thiển Thủy Thanh liền tạo phản, hiển nhiên hắn
tuyệt đối không muốn để cho người khác mặc tình giết mổ.
Mọi người hít sâu một hơi khí lạnh, không thể nào ngờ Thiển Thủy Thanh nói là
làm, không chút do dự. Phương thức xử sự nhanh nhẹn quyết đoán của hắn quả
nhiên khiến cho mọi người trở tay không kịp. Lúc này các vị tướng soái trong
trướng trừ phi tuyên thệ trung thành với Thiển Thủy Thanh, nếu không, không ai
có thể sống sót rời đi.
Vân Phong Vũ cả đời trung thành với hoàng triều Thương gia, nằm mơ cũng không
nghĩ tới Thương gia sẽ bị soán vị. Lúc này thấy các trọng tướng của Quân đoàn
Bạo Phong quyết tâm đứng về phía Thiển Thủy Thanh, Vân Phong Vũ bèn trầm giọng
nói:
- Trung Đường, phụ thân ngươi là tiền nhiệm Tổng Suất của Quân đoàn Ưng
Dương, ông ấy cả đời tận trung vì nước, hy sinh quên mình, chẳng lẽ ngươi muốn
tương lai làm bạn với kẻ loạn thần tặc tử, làm cho ông ấy chết dưới cửu tuyền
không nhắm được mắt ư?
Thủy Trung Đường lập tức trả lời:
- Nếu như Dã Vương tại vị, hoặc là Khang Vương đăng cơ, Thủy Trung Đường ta
tuyệt đối thề chết trung thành, bảo vệ quốc gia. Nhưng tiếc là hiện tại Thương
Lan đang nắm triều chính, răp tâm hãm hại trung thần, nếu chúng ta không phản,
sau này chỉ còn đường chết.
Vân Phong Vũ lại nhìn sang Liêm Thiệu Nhất:
- Ngươi cũng nghĩ vậy ư?
- Vân Tổng Suất, phàm là những người đi theo Thiển Tổng Suất ở Quân đoàn Bạo
Phong, Thương Lan sẽ không tha. Tên khốn này giết cha cướp ngôi, cấu kết giặc
ngoài, lòng lang dạ sói, nếu không trừ đi, e rằng thiên hạ không có được một
ngày yên ổn.
Lôi Cương ngửa mặt lên trời cười to:
- Lòng lang dạ sói chỉ sợ là các ngươi mới đúng!
Các tướng căm giận nhìn Lôi Cương, nhưng ông ta hoàn toàn không tỏ ra sợ hãi.
Bích Không Tình không hề tỏ ra tức giận:
- Lôi Tổng Suất nói như vậy cũng không sao. Bích Không Tình ta là người lòng
lang dạ sói thật, nhưng cũng không phải là ngụy quân tử. Thương Lan lên ngôi,
trước sau gì cũng không bỏ qua cho chúng ta. Nếu là như vậy, không bằng tiên
hạ thủ vi cường.
Tân Nghiệp Hoành bất đắc dĩ nói:
- Nếu vì tự bảo vệ mình, bọn ta có thể bảo đảm với Thiển Tổng Suất, nếu như
bệ hạ có lòng muốn giết Thiển Tổng Suất, chúng ta chắc chắn sẽ cầu tình cho
Thiển Tổng Suất.
- Nếu như vô ích thì sao?
Nhất thời Tân Nghiệp Hoành nghẹn lời.
Mộc Huyết thở dài:
- Công Tôn Hổ đang trên đường tới đây, hắn là con của Công Tôn Thạch, hắn tới
để làm gì, có lẽ mọi người cũng thừa hiểu.
Bích Không Tình nhìn các tướng trong trướng lúc này đang mắng chửi bọn họ.
Nhưng hắn vẫn chỉ cười nói:
- Ta biết các vị đều là những thần tử trung quân ái quốc, nhưng Thương Lan
giết cha cướp ngôi, vô tài vô đức, đã là như vậy, đối với một quân vương như
thế, không lẽ chúng ta cũng phải thề chết đi theo?
Hạnh Trung Nguyên hỏi:
- Bích Tướng quân có chứng cớ gì không?
Bích Không Tình hỏi lại:
- Chuyện đã tới nước này rồi, cần có chứng cớ ư? Thật ra trong lòng các vị ít
nhiều gì cũng đã biết...
Đúng vậy, một chuỗi biến cố xảy ra ở thành Thương Thiên, còn ai không hiểu rốt
cục là chuyện gì xảy ra.
Vân Phong Vũ thở dài:
- Nói như vậy, các ngươi đã quyết tâm tạo phản rồi sao?
Bích Không Tình cười nói:
- Không Tình miệng lưỡi vụng về, không khéo léo phân tích sự việc được rõ
ràng như Thiển Tổng Suất. Nhưng trong trường hợp này, thật sự là không thích
hợp cho Thiển Tổng Suất ra mặt, đành phải mặt dày mà thay thế. Nghĩ tới nghĩ
lui cũng không ra lời êm tai, đành phải có sao nói vậy. Bọn quan văn nói
chuyện rất giỏi giả vờ hồ đồ, chuyện không có lý đều có thể nói ra ba phần đạo
lý, cái gì trung quân ái quốc, theo phò chính nghĩa, cứu nạn thiên hạ...vân
vân...Chúng ta đều là võ tướng, không quen nói những lời sáo rỗng ấy, cho nên
nói thẳng là hơn. Không sai, hiện tại đúng là chúng ta muốn tạo phản, không
biết ý các vị thế nào?
Bích Không Tình trở mặt nói thẳng thẳng muốn tạo phản, mọi người không thể nào
bắt bẻ được hắn. Rất nhiều sự tình không sợ bạn nói lý không rõ, chỉ sợ bạn
không chịu nói lý mà thôi.
Bởi vì đối với bọn họ, bất kể Thương Dã Vọng có bị Thương Lan giết hay không,
đối với Thiển Thủy Thanh và thuộc hạ của hắn căn bản là không quan trọng.
Quan trọng là, hiện tại người ngồi trên ngôi Hoàng đế chính là Thương Lan,
chuyện này bọn họ không thể chấp nhận.
Cho nên nếu muốn không bị Thương Lan xử lý, cũng chỉ có thể tạo phản mà thôi.
Nhưng dù sao đi nữa, Thương Lan cũng là dòng dõi chính thống của Thương gia,
kế vị đích truyền, danh chính ngôn thuận. Nếu thật sự muốn tạo phản, ngoại trừ
những thuộc hạ trung thành với Thiển Thủy Thanh, những vị Tổng Suất của các
Quân đoàn còn lại, ai lại không cảm thấy thắc thỏm trong lòng?
Nếu so sánh ra, ngoại trừ Quân đoàn Bạo Phong, trong năm đại Quân đoàn còn lại
của Đế quốc, nếu nói thân phận danh vọng, cao nhất là Vân Phong Vũ. Nếu Vân
Phong Vũ chịu gật đầu, vậy chuyện này dễ ăn nói hơn rất nhiều.
Nhưng Thiên hạ Vân gia đời đời trung thành với Đế quốc, nếu muốn ông đồng ý
với chuyện Thiển Thủy Thanh tạo phản, khó khăn quả thật không nhỏ chút nào.
Ngược lại Vân Lam xưa nay vô cùng hài lòng về Thiển Thủy Thanh, lại thương yêu
muội muội của mình, nếu bảo hắn lựa chọn, quá nửa hắn sẽ đứng về phía Thiển
Thủy Thanh.
Vân Phong Vũ còn đang do dự, Vân Lam thì đang chờ đợi, bọn Tân Nghiệp Hoành
trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, duy chỉ có Lôi Cương
giận dữ quát to:
- Muốn lão tử tạo phản, không thể được! Lão tử trở về dẫn quân đánh với các
ngươi một trận, để ta xem Thiển Thủy Thanh có xứng đáng với danh hiệu Đông
chiến thần hay không!
Bích Không Tình chậm rãi buông tiếng thở dài:
- E rằng ông không ra ngoài được...
Lôi Cương vừa ngẩn người, chỉ thấy một đạo hàn quang chợt hiện giữa không
trung.
Đôi mắt to như chuông của ông ta chưa kịp chớp, chỉ thấy một cái búa sắt không
ngừng phóng đại trước mặt mình.
Đầu Lôi Cương đã bị Thác Bạt Khai Sơn giáng cho một búa nát bấy. Bích Không
Tình chậm rãi thổi trà, thản nhiên nói:
- Vốn chúng ta cũng không định giết ông...
...
Bởi vì Quân đoàn Trung Ương từ trước tới nay bảo vệ trung ương, là quân thân
cận nhất với Hoàng gia, nếu không phải là kẻ Hoàng đế tin tưởng nhất sẽ không
được nhận chức vị Tổng Suất. Tính tình Lôi Cương nóng nảy hung hăng, năng lực
cầm quân có hạn, sở dĩ có thể ngồi vào địa vị Tổng Suất Quân đoàn Trung Ương
này, chỉ vì ông ta trung thành tuyệt đối với Thương gia.
Bất kể là Thiển Thủy Thanh hay Bích Không Tình cũng không cho rằng Lôi Cương
sẽ chịu đứng về phe mình. Cũng vì như vậy, ngay từ đầu bọn họ đã không có ý
định khiến cho các tướng lĩnh Quân đoàn Trung Ương quy phục.
Nhưng những Quân đoàn còn lại thì không giống như vậy.
Tôn Thanh Thần của Quân đoàn Chỉ Thủy là kẻ đầu tiên tuyên thệ trung thành, sở
dĩ hắn có thể ngồi vào vị trí này, hoàn toàn là nhờ có Sở Hâm Lâm ủng hộ. Nếu
Thiển Thủy Thanh rơi đài, Sở Hâm Lâm ắt cũng bất hạnh theo. Mà Sở Hâm Lâm xong
đời rồi, chỉ sợ Tôn Thanh Thần hắn cũng dữ nhiều lành ít. Thiển Thủy Thanh
tung hoành sát phạt ở Chỉ Thủy, uy danh truyền xa, đừng nói là hắn, ngay cả
các tướng lĩnh lớn nhỏ trong Quân đoàn Chỉ Thủy thấy Thiển Thủy Thanh cũng sợ
tới mức hết sức phục tùng.
Ở Quân đoàn Chỉ Thủy, uy danh của Thiển Thủy Thanh cũng giống như ở Quân đoàn
Bạo Phong và Kinh Hồng.
Tân Nghiệp Hoành là người thứ hai quy phục.
Con gái ông đã gã cho Vô Song, quan hệ giữa Vô Song và Thiển Thủy Thanh không
hề tầm thường. Nếu Thiển Thủy Thanh làm phản, ắt Vô Song sẽ dốc hết sức ủng
hộ. Nếu Thiển Thủy Thanh thất bại. Tân Nghiệp Hoành cũng không thoát khỏi tội
liên đới.
Quân đoàn Trung Ương như rắn mất đầu. Quân đoàn Chỉ Thủy. Quân đoàn Tường Long
tuyên thệ quy phục, những chuyện này hoàn toàn nằm trong dự liệu của mọi
người.
Mối phiền phức duy nhất chính là Vân Phong Vũ.
Ánh mắt của tất cả mọi người trong trướng giờ phút này đều tập trung vào Vân
Phong Vũ.
Lúc này, dường như Vân Phong Vũ chợt già đi mười tuổi.
Sau khi biết tin Thương Dã Vọng băng hà, người chịu đả kích nặng nề nhất có lẽ
chính là ông.
Là người lèo lái Thiên Hạ Vân gia ở Đế quốc Thiên Phong, cả đời trung với Đế
quốc, nhưng hiện tại, chủ nhân mà ông hết mực trung thành đã bị ám sát. Mà kẻ
sát hại ông ta, rất có thể là vị tân hoàng đang ngồi trên ngôi cao, mà con rể
ông đã chuẩn bị sẵn sàng tạo phản.
Ông phải làm sao?
Con rể muốn tạo phản, ông nên giúp đỡ, hay là không tiếc hy sinh tính mạng để
bảo vệ thanh danh trăm năm của Vân gia?
Vô cùng khó lựa chọn...
Giây phút này, bọn Bích Không Tình đang chăm chú nhìn ông, thậm chí con ông
cũng đang nhìn.
Vân Phong Vũ ngẫm nghĩ một lúc mới trầm giọng hỏi:
- Nếu bản Tổng Suất không đồng ý, các ngươi sẽ làm sao, giết bản Tổng Suất ư?
- Làm sao có chuyện đó được!
Bích Không Tình cười nói:
- Vân Tổng Suất chính là nhạc phụ của Thiển Tồng Suất. Thiển Tổng Suất đã dặn
đi dặn lại rất nhiều lần, nhất định phải thuyết phục Vân Tổng Suất một cách
khéo léo. Nếu như thuyết phục không được, chỉ có thể tạm thời bắt lại rồi giam
giữ, về phần Quân đoàn Tuyết Phong, sẽ do Bích KhôngTình ta tạm thời tiếp
quản. Vân Tổng Suất cảm thấy xử trí như vậy có ổn thỏa hay không?
- Hừ!
Vân Phong Vũ tức giận hừ. Bích Không Tình đã cười ha hả nói tiếp:
- Ta biết Vân Tổng Suất không thích ta, vậy nếu ngài không muốn để Quân đoàn
Tuyết Phong rơi vào tay ta, xin cứ đáp ứng là được.
Vân Lam lập tức lên tiếng:
- Phụ thân...
- Sao hả, phải chăng ngươi cũng muốn tạo phản?
- Quan hệ giữa chúng ta và Thiển Thủy Thanh là không thể nào rửa sạch. Nếu
Thiển Thủy Thanh chết rồi, tương lai Thiên Hạ Vân gia cũng không thể nào yên
ổn. Nếu đã là như vậy, vì đại kế trăm năm của Vân gia, phải lựa chọn dứt khoát
cho xong.
Lửa giận của Vân Phong Vũ trào dâng:
- Ngươi quên lời dạy của tổ tiên Vân gia rồi ư?
Vân Lam nghiêm mặt nói:
- Chưa quên bao giờ, nhưng con cũng đang lo lắng vì Vân gia đó thôi. Phụ
thân, Đế quốc Thiên Phong...vận số đã tận!
- Nói bậy!
Vân Phong Vũ quát to:
- Quốc sư từng có lời tiên đoán, Đế quốc Thiên Phong ta 'Tử khí đông lai,
mười năm cường thịnh'.
- E rằng mười năm đã qua, hết thịnh tới suy!
- Cái gì?
Vân Phong Vũ nghe vậy bàng hoàng chấn động.
Năm nay là năm thứ mười Thiển Thủy Thanh tới đại lục Quan Lan.
Năm nay Thiển Thủy Thanh ba mươi tuổi.
Cũng năm nay, lời tiên đoán 'Tử khí đông lai, mười năm cường thịnh' đã cáo
chung!
...
Hội nghị bên ngoài quân doanh còn đang tiến hành, chiến trường trong phòng tắm
cũng đã chuyển sang tiếp tục trên giường. Cả hai người lúc này thân không mảnh
vải quấn quít lấy nhau. Thiển Thủy Thanh xung phong liều chết tới nỗi thở hồng
hộc. Xích Phong Uyển thì uyển chuyển nương theo từng đợt tấn công của Thiển
Thủy Thanh, tâm thần mê mẩn như lạc chốn thiên đường.
Nếu như lúc đầu Xích Phong Uyển còn có tâm lý mâu thuẫn đối với chuyện hoan
lạc mang màu sắc chính trị quá rõ ràng này, như vậy đến giờ phút này, nàng đã
hoàn toàn mê đắm trong bể dục.
Nữ nhân thảo nguyên xưa nay dám yêu dám hận, tính tình thẳng thắng, tác phong
can đảm lớn mật, thích ai thì một lòng theo đuổi người đó, tuyệt đối không ra
vẻ xấu hổ e lệ như phong cách của nữ nhân thế giới văn minh. Cho dù ở trên
giường, dù chưa trải qua chuyện nam nữ cũng tuyệt đối không tỏ ra ngượng
ngùng. Ngược lại, sau khi đã nếm trải được mùi vị ngọt ngào, càng thêm tích
cực chủ động, tỏ ra khao khát vô cùng.
Những nữ nhân của Thiển Thủy Thanh chưa từng có ai có biểu hiện như Xích Phong
Uyển, không chỉ có lúc bình thường tính tình linh hoạt sắc bén, ngay cả ở trên
giường cũng tỏ ra phóng túng làm càn.
Lúc này nàng ôm chặt lấy hai vai Thiển Thủy Thanh, lật người thật mạnh một
cái, chính mình ngồi lên trên, ra sức uốn éo thân thể, thậm chí còn phát ra
những tiếng kêu rên thật to, vô cùng phóng đãng.
Khác với lúc nãy trong phòng tắm, nàng bị Thiển Thủy Thanh giày vò chinh phục,
lúc này nàng đảo khách thành chủ.
- Ta...ta muốn...
Xích Phong Uyển thều thào, ánh mắt bắn ra ngọn lửa dục vọng điên cuồng, kiều
đồn đong đưa, đôi thỏ ngọc tung tăng nhảy múa.
Trận chiến nam nữ trên giường đang đến giai đoạn cao trào, tiếng kêu rên của
Xích Phong Uyển ngày càng trở nên dồn dập, to hơn trước. Tiếng kêu rên thỏa
mãn của nàng vọng ra ngoài trướng, khiến cho phụ tử Vân Phong Vũ, Vân Lam ngơ
ngác nhìn nhau.
- Đây là chủ ý mà ngươi đưa ra cho Thiển Thủy Thanh ư, bảo hắn làm rể Xích
Đế, sau đó ngồi xuống đàm phán cùng nhau phải không?
Vân Phong Vũ trừng mắt nhìn Bích Không Tình.
Bích Không Tình bất đắc dĩ đáp:
- Chuyện này ra ngoài lẽ thường, xin Vân Tổng Suất thứ lỗi.
Vân Phong Vũ là nhạc phụ của Thiển Thủy Thanh, con rể mình hiện tại lại đang
ân ái với nữ nhân khác. Mặc dù vào thời đại này, nam nhân năm thẻ bảy thiếp
vốn là chuyện thường tình, nhưng thanh âm kia lọt vào tai vẫn khiến cho ông
cảm thấy hơi khó chịu.
Vân Lam lại cau mày nói:
- Danh tiếng của Xích Phong Uyển ta đã nghe qua, nữ nhân này không đơn giản
chút nào, tính cách tàn nhẫn, khó mà chịu tuân phục nam nhân bình thường, ta
sợ Thủy Thanh chưa chắc đã hàng phục được nàng ta.
Bích Không Tình mỉm cười:
- Từ lúc ở Khang Châu, nữ nhân này đã thua trong tay Thiển Tổng Suất chúng
ta, tỏ ra vô cùng tuân phục. Hiện tại bất quá chỉ là thêu hoa trên gấm, chính
thức định danh mà thôi. Theo như thanh âm này, xem ra Công chúa Phong Uyển của
chúng ta thật sự đang hưởng thụ...
Các tướng đồng thanh bật cười nho nhỏ.
Không phải là bọn họ có gan nghe lén cách vách, mà chuyện cùng lên giường với
nữ nhân này thật sự là quá phiêu lưu mạo hiểm, vì lo lắng cho Thiển Thủy
Thanh, bọn họ cũng phải cẩn thận một chút.
Lúc này nghe thấy Xích Phong Uyển rên rĩ liên tục, hiển nhiên là đại sự đã
định, các tướng đưa mắt nhìn nhau, thức thời rời khỏi.
Chỉ có Vân Phong Vũ, ngẫm nghĩ mãi vẫn thấy khó chịu trong lòng.
Mới hôm qua, quân Đại Đế quốc Tây Xi và quân Đế quốc Thiên Phong còn đánh nhau
sống chết, đều muốn diệt sạch đối phương. Nhưng hôm nay chỉ trong chớp mắt,
tình thế đột nhiên thay đổi, chẳng những muốn giảng hòa cùng kẻ thù không đội
trời chung, còn muốn làm thông gia với nhau, quả nhiên thật sự khó tin.
Người cảm thấy khó tin còn có Cách Long Đặc.
Khi Thiển Thủy Thanh và Xích Phong Uyển còn đang ở trên chín tầng mây, Cách
Long Đặc đã nhận được tin báo của Thiển Thủy Thanh do đặc sứ của hắn mang tới.
Xem xong phong thư do Thiển Thủy Thanh tự tay viết ra, vẻ mặt Cách Long Đặc
trong nháy mắt ngưng đọng lại, sau đó trở nên kích động vô cùng.
...**
Ngày hôm sau.
Cửa lớn thành Hùng Phong rộng mở.
Quân Đại Đế quốc Tây Xi do Cách Long Đặc dẫn dắt, từ trong thành đi ra rất
đông, triển khai trận hình ở phía Bắc Thập Tự lĩnh.
Mà rất đông quân Đế quốc Thiên Phong cũng đi đến phía Nam Thập Tự lĩnh triển
khai trận thế phòng ngự.
Quân trận hai bên cách xa nhau năm trăm thước, trên mảnh đất nằm giữa hai bên,
Phương Hổ và Xích Lặc mỗi người mang theo năm mươi võ sĩ, mỗi bên đều đứng
thành nửa vòng tròn, lặng lẽ chờ đợi.
Mặc dù là gặp gỡ vội vàng, nhưng Thiển Thủy Thanh vẫn an bài tỉ mĩ, do tướng
lĩnh hai bên vào ban đêm dẫn theo binh sĩ tới đây bố trí nơi gặp gỡ. Bọn họ
tạm thời dựng lên một tòa quân trướng để hội diện, bày bố các phương tiện cần
thiết. Ngoài ra binh sĩ hai bên đều kiểm tra từng gốc cây ngọn cỏ, thậm chí
đào sâu xuống ba thước đất để đề phòng đối phương giở trò quỷ quái, bảo đảm an
toàn cho thủ lĩnh phe mình.
Sau khi xác nhận không có gì nguy hiểm. Phương Hổ và Xích Lặc cùng giơ cao cờ
xí trong tay, vẫy vẫy ra hiệu về phía sau.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #389