Ác Đấu


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Chiến sự ở Lãnh Tuyền quan bắt đầu hết sức bất ngờ, kết thúc cũng vô cùng
nhanh chóng. Chỉ có toán kỵ binh thứ tư cùng với khoảng hai ngàn chiến sĩ thảo
nguyên lên đầu tường huyết chiến cùng quân trấn thủ Lãnh Tuyền quan. Bầu trời
Lãnh Tuyền quan vốn yên tĩnh, lúc này những tiếng hô giết vang lên không ngớt,
khắp nơi đều thấy khói lửa, mưa tên.
Quân thủ Lãnh Tuyền quan bất ngờ bị cường công, bất kể về phương diện tâm lý
hay chuẩn bị đều không thể thích ứng kịp thời. Dưới tình huống như vậy, chiến
đấu cùng quân địch hung hãn, căn bản là chịu chết.
Đám kỵ binh sở trường về công thành chiến trên lưng ngựa dùng những khúc gỗ
lớn tấn công liên tục vào cửa thành, những tiếng đùng đùng vang lên không
ngớt, như tiếng kêu gào đòi mạng của Tử thần, làm chấn động tinh thần mỗi một
binh sĩ Công quốc Thánh Uy Nhĩ.
Cửa Lãnh Tuyền quan đã lâu chưa từng gặp chiến sự, giống như một lão già gần
đất xa trời, không thể nào chống nổi những đòn công kích mạnh mẽ như vậy. Cửa
thành bắt đầu phát ra những tiếng kêu răng rắc tỏ vẻ không chịu nổi, lung lay
muốn ngã dưới những đợt oanh kích như cuồng phong bão táp của kỵ binh thảo
nguyên.
Rốt cục không biết là tới lần công kích thứ mấy chục hay mấy trăm, cửa thành
bằng sắt phát ra tiếng rền rĩ bất lực sau cùng, ầm ầm đổ sập xuống giữa những
tiếng hoan hô vang dậy của kỵ binh thảo nguyên.
Quân trấn thủ Lãnh Tuyền quan đang chiến đấu hăng hái trên đầu thành, trong
khoảnh khắc mặt không còn chút máu.
Cửa thành đã ngã, hàng ngàn hàng vạn kỵ binh thảo nguyên gào thét xông vào
Lãnh Tuyền quan.
Khi công thành là trả giá bằng sinh mạng, khi đánh hạ thành rồi, đó là lúc gặt
hái sinh mạng.
Chỉ phải trả giá bằng rất ít thương vong, kỵ binh thảo nguyên đã dễ dàng mở
toang cửa Lãnh Tuyền quan, ngay sau đó, bọn chúng bắt đầu đại khai sát giới.
Nhẹ buông Thiên Lý Nhãn xuống, Đồ Phu Lý Long đang đốc chiến từ xa cất giọng
trầm trầm:
- Một mở đầu tốt đẹp.
- Nhưng chỉ là một khởi đầu.
Độc Xà Bố Nhĩ Can lành lạnh tiếp lời.
Lý Long ngoác miệng cười:
- Bố Nhĩ Can, ngươi không tin rằng chúng ta có thể đánh tiếp như vậy sao?
- Hay là chúng ta hỏi Lôi Thác Na thử xem sao.
Bố Nhĩ Can liếc mắt sang Lôi Thác Na, một trong Bát Tuấn của Đế quốc đầy thâm
ý.
Lôi Thác Na xưa nay giỏi về hành quân bí mật, đột xuất kỳ binh, sở trường về
đột ngột tấn công khi địch nhân chưa kịp đề phòng, được xưng là Ảnh Tử, ý nói
hắn có thể dẫn dắt đại quân hành động âm thầm lặng lẽ như một bóng ma, lúc này
vừa nghe Bố Nhĩ Can nói như vậy, liền nỡ một nụ cười tự tin:
- Ta bảo đảm trước khi chúng ta đánh tới thành thị tiếp theo, người Công quốc
Thánh Uy Nhĩ sẽ tuyệt không phát hiện được sự tồn tại của chúng ta. Nhưng với
điều kiện là...chúng ta không được ở lại Lãnh Tuyền quan quá lâu.
Lý Long biết những lời này là Lôi Thác Na muốn nói với mình, khẽ hừ:
- Cho các huynh đệ thời gian nửa canh giờ, nên giết thì giết, nên cướp thì
cướp. Nửa canh giờ sau tập họp toàn quân, chuẩn bị tấn công thành kế tiếp. Kẻ
nào không tập hợp kịp, chém!
...*
- Không biết đạo trưởng từ đâu mà tới, đi về nơi đâu?
Lúc cùng ăn cơm chiều, Thế Quân Dương hỏi Tần Nghi với vẻ cung kính vô cùng.
Tần Nghi khẽ đảo phất trần, mỉm cười nói:
- Người xuất gia dạo chơi bốn bể, không có nơi ở nhất định.
Bát Xích bĩu môi, động tác này của nó muốn nói: "Lão đang đánh rắm." hết sức
rõ ràng không thể lầm lẫn.
Thế Quân Dương lập tức cười nói:
- Hiện tại bên ngoài vô cùng hỗn loạn, đạo trưởng muốn đi về phía Tây phải
hết sức cẩn thận. Nghe nói người Đại Đế quốc Tây Xi đã đánh hạ Phong quốc,
đang tiến về phía Kinh Hồng.
Bát Xích lập tức nhanh nhảu chen vào:
- Yên tâm đi, người Đại Đế quốc Tây Xi tuyệt đối sẽ không đánh chúng ta, bọn
chúng gặp mặt chúng ta khách sáo còn không kịp.
Tần Nghi hung hăng lườm Bát Xích một cái, lúc này mới cười nói:
- Tiểu tử kia chỉ nói hươu nói vượn, chẳng qua lão phu là người xuất gia,
không hề có quan hệ gì với quan binh, cho nên không cần phải e ngại bọn họ mà
thôi.
Thế Quân Dương thầm cười lạnh trong lòng, rất hiển nhiên Bát Xích muốn ngầm ám
chỉ cho mình, lão già này có địa vị không nhỏ ở Đại Đế quốc Tây Xi.
Lúc này hắn bèn cười nói:
- Đạo trưởng có muốn uống chút rượu hay không? Lần trước ta ra chợ dùng hai
con gà rừng săn được đổi lấy một vò rượu, vẫn còn chưa mở nắp. Hôm nay có
khách quý tới đây, không thể thiếu rượu được, cũng muốn mang ra bêu xấu.
Tần Nghi lập tức hỏi:
- Là rượu gì vậy?
- Rượu gạo.
Bát Xích vội vàng nói: nguồn t r u y ệ n y_y
- Rượu gạo thì không được, giáo quy của ta chỉ cho phép uống rượu trái cây,
không được phép uống rượu gạo. Lấy gạo nấu rượu chính là cách làm lãng phí
lương thực, không thể tán thành.
Tần Nghi biến sắc:
- Câm miệng.
Thế Quân Dương thầm kinh hãi trong lòng, nhưng ngoài mặt không lộ vẻ gì, chỉ
cười nói:
- Thì ra là như vậy, thật sự vô cùng đáng tiếc. Bất quá cũng không quan
trọng, nếu hai vị không uống được rượu thì thôi vậy, ở đây ta còn chút thịt,
không biết đạo trưởng thuộc môn phái nào, có bị cấm ăn mặn hay không?
- Chuyện này...
Trong lúc nhất thời Tần Nghi còn đang do dự. Bát Xích đã đưa tay ra kể:
- Chỉ cần không phải thịt chó, mèo, sư tử, hổ, và sói...những loại thịt khác
chúng ta có thể ăn được. Ngoài ra không thể ăn thịt những vật mới sinh, không
thể ăn trái cây chưa chín, không thể ăn những thức ăn nằm ở bộ phận ô uế như
vú hay đuôi động vật, còn lại thì không thành vấn đề.
Những lời mà Bát Xích vừa nói chính là thanh quy giới luật của Bà Lan giáo. Bà
Lan giáo tự cho mình là thánh giáo, phàm những hành vi làm ô uế đến thần thánh
đều không thể làm, như đánh bạc, mại dâm...kiên quyết bị cấm. Một số bộ phận
đặc thù của động vật cũng bị nghiêm cấm ăn, có mâu thuẫn với lời đồn cho rằng
Đại Thần Bà Lan không cho phép ăn các loại đồ cúng.
Giới luật này hết sức rườm rà phức tạp, vả lại còn có rất nhiều điều vô cùng
nghiêm khắc. Bởi vậy lúc này nghe Thế Quân Dương hỏi thứ gì ăn được, thứ gì
không ăn được, lão cũng không thể không trả lời, để đề phòng vạn nhất bên
trong thức ăn có pha lẫn những thứ cấm kỵ. Lão thân là Giáo chủ, không thể
phạm giới luật.
Nhưng Bát Xích vừa nói xong những lời này, nỗi kinh hoàng trong lòng Thế Quân
Dương càng tăng cao. Tuy rằng hiểu biết của hắn về Bà Lan giáo không nhiều
lắm, nhưng hắn cũng biết rằng, phàm là bất cứ giáo phái nào nhất định cũng có
giới luật nghiêm cẩn, nhưng giới luật tường tận tới mức kể ra cụ thể những
phần nào có thể ăn, những phần nào không thể ăn như vậy, không phải là giáo
phái bình thường có khả năng đặt ra. Chuyện này chứng tỏ giáo phái của đối
phương có một bộ giáo quy hết sức rõ ràng tỉ mỉ, nhưng Thế Quân Dương nghĩ tới
nghĩ lui, không nghĩ ra trên đại lục Quan Lan lại có một giáo phái nào đặt ra
quy củ cổ quái như vậy.
Tuy mối nghi ngờ trong lòng hắn càng ngày càng tăng, nhưng miệng vẫn nói
chuyện vô cùng nghiêm túc, không ngừng hỏi han hai người Bát Xích về đủ chuyện
trên đời. Đường đường là một Đại Tướng quân oai phong lẫm lẫm chốn sa trường,
nay lại phải làm một diễn viên bất đắc dĩ, nhưng may là hắn diễn trò cũng
không tệ chút nào. Chỉ là ba người càng nói chuyện, Thế Quân Dương càng phát
hiện ra lão già này không đơn giản chút nào, nhìn lời nói cử chỉ của lão, hiển
nhiên là một nhân vật không tầm thường.
Thấy mặt trời sắp sửa gác núi, Thế Quân Dương bưng chung trà lên nói với Tần
Nghi:
- Lão nhân gia là khách ở xa tới, lại là bậc cao nhân đắc đạo, Thạch Dung có
duyên gặp được tiên nhân, nhưng không có rượu ngon đãi khách, nếu đạo trưởng
không chê nơi này quê mùa thô kệch, cho phép ta lấy trà thay rượu, kính đạo
trưởng một chung.
- Đa tạ.
Tần Nghi cũng không khách sáo, nâng chén trà trước mặt lên uống một hơi cạn
sạch.
Lão mang theo Bát Xích bôn ba ngàn dặm, vì đề phòng tiểu tử này giở trò quỷ
quái, trên đường đi có thể nói là đã cẩn thận vô cùng. Chỉ là lão đi đường như
vậy, vừa lúc nào cũng phải để phòng, vừa phải dạy cho tiểu tử này tập võ luyện
công, tinh lực quả thật đã tiêu hao quá lớn. Hôm nay vất vả lắm mới gặp được
người hào sảng, hết lòng chiêu đãi, lão cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Lão
thừa biết Bát Xích lúc nào cũng muốn tìm cơ hội để lộ tin tức cho đối phương,
nhưng dưới sự quan sát chặt chẽ của mình, Bát Xích cũng không thể làm gì được.
Bằng vào thân phận một thôn phu sơn dã của đối phương, tự nhiên không thể nào
nghe qua vài câu đã có thể phát hiện ra thân phận lai lịch của lão. Cho dù hắn
là kẻ tài cao mật lớn, dù lão bị phát hiện thì đã sao? Chẳng lẽ với năng lực
của lão lại không thể đối phó một hán tử thảo mãng như vậy? Cho nên lão cũng
không quá quan tâm, cho nên không thấy giây phút lão uống chung trà, Bát Xích
và Thế Quân Dương đưa mắt nhìn nhau ra hiệu.
Trước khi lão dùng cơm còn có chút cẩn thận, đề phòng đối phương hạ độc vào
thức ăn, bất cứ món gì, lão cũng chờ đối phương gắp ăn một miếng rồi mới dám
động đũa. Lúc này đã ăn uống xong, tự nhiên cũng có đôi chút lơ là.
Sau khi chung trà vào bụng không được bao lâu, đột nhiên Tần Nghi cảm thấy
trong bụng khó chịu vô cùng, lập tức phát hiện có chuyện không ổn: Chung trà
kia có vấn đề.
Tần Nghi biết nguy hiểm, hét lớn:
- Ngươi dám hại ta ư?
Chỉ thấy Bát Xích cười ha ha nhảy dựng lên, chỉ vào Tần Nghi kêu to:
- Ngã này, ngã này.
Không ngờ Tần Nghi chỉ thản nhiên hừ lạnh:
- Chỉ bằng vào bao nhiêu đó cũng muốn lão phu ngã xuống hay sao, vậy thì
không khỏi quá coi thường lão phu!
Giữa không trung, một đạo đao quang chợt lóe, bổ thẳng xuống đầu Tần Nghi.
Chính là Thế Quân Dương dùng dao chẻ củi của hắn bổ ra một đòn vô cùng uy
mãnh. Tuy là dao chẻ củi, nhưng nếu chém trúng, cũng có thể làm đầu Tần Nghi
vỡ tan như quả dưa.
Tần Nghi tức giận tới nỗi hừ lạnh, vẫn ngồi bất động trên ghế, tay áo khẽ
phất, đón lấy đao quang đang bổ xuống. Tay phải lão điểm ra liên tiếp mấy cái,
đều điểm trúng mặt bên của dao Thế Quân Dương. Thế Quân Dương chỉ cảm thấy từ
dao truyền ngược về một luồng sức mạnh, đánh tới cổ tay hắn, sau đó điên cuồng
chạy thẳng vào lồng ngực.
Thế Quân Dương kêu lên thất thanh, hộc ra một búng máu tươi, bay ngược ra sau.
Tần Nghi vẫn đường hoàng chễm chệ ngồi yên, tuy nhiên ánh mắt lão giờ đây đã
toát ra vẻ giận dữ như có lửa:
- Bọn chuột tìm chết!
Dứt lời lão đứng bật dậy, kim quang chợt lóe lên bên tay phải, thanh kim đao
có thể chém vàng chặt sắt của lão đã xuất hiện. Tay trái lão vỗ mạnh lên bàn,
chiếc bàn gỗ lập tức vỡ tan thành từng mảnh, kim đao bên tay phải chém nhanh
ra, cuốn theo tất cả những vụn gỗ ngập trời nhanh chóng bay về phía Thế Quân
Dương.
Một đòn này vừa độc vừa chuẩn, Thế Quân Dương cảm thấy không thể tránh kịp,
chỉ có thể vội vàng tung dao chẻ củi trong tay ra đón đỡ, đồng thời thân thể
cấp tốc lui về phía sau. Keng một tiếng giòn tan vang lên, dao chẻ cùi của hắn
đã bị chém làm hai đoạn, kim quang lướt qua cánh tay phải Thế Quân Dương, lập
tức một vết thương lộ rõ lớp thịt bên trong xuất hiện.
Tần Nghi uống chung trà có độc của Thế Quân Dương nhưng dường như không xảy ra
việc gì, ra tay hung hãn độc ác, dường như đang lúc sung sức nhất. Thế Quân
Dương cũng được xem là cao thủ số một, số hai Kinh Hồng, hơn xa những binh sĩ
bình thường, nhưng lão chỉ cần ra tay hai lần đã đả thương Thế Quân Dương. Lúc
này những chiêu số tiếp theo của Tần Nghi tuôn ra liên miên bất tuyệt, điên
cuồng tấn công như sóng Trường giang về phía Thế Quân Dương.
Thế Quân Dương vốn là một viên mãnh tướng hung tàn, có tính cách dù địch nhân
hùng mạnh tới đâu cũng quyết tử chiến tới cùng, cho dù đánh không lại cũng
không chịu thua về khí thế. Từ khi hắn chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên
ra tay hạ độc địch thủ, vốn hắn cho rằng làm như vậy là hết sức nể mặt Bát
Xích, bằng không với tính tình của hắn đã ra tay trực tiếp, không thèm dùng
tới thủ đoạn hạ độc như vậy. Không ngờ Tần Nghi vừa ra tay đã đè ép khí thế
của hắn, thanh kim đao của lão như một chiếc cầu vồng sắc bén, đi đến đâu
không có gì ngăn nổi. Thế Quân Dương bị bức phải thối lui liên tục về phía
sau, đến khi tới góc nhà không còn chỗ để lui nữa, hắn lập tức dùng lưng phá
vỡ vách gỗ, nhảy vọt ra sân.
Tần Nghi múa tít kim đao, phá nát căn nhà gỗ, sau đó mới sải bước ra sân,
trông bộ dạng của lão cũng có vẻ chịu ảnh hưởng một chút của chất độc.
Thế Quân Dương đá vỡ một miếng gỗ nhỏ ở gần đó xông vào gian bếp bên cạnh, đến
khi hắn vọt trở ra, trên tay cầm thanh chiến đao bằng thép ròng làm bạn với
hắn đã nhiều năm.
Kim đao trong tay Tần Nghi khẽ run lên, miệng quát khẽ hỏi Thế Quân Dương:
- Rốt cục ngươi là ai, vì sao lại giúp đỡ cho tên tiểu tử thối này?
Thế Quân Dương nhe răng cười đáp:
- Lão tử là ai cần lão Quân hay sao? Lão rõ ràng là người Đại Lương lại đi
làm chó săn cho Đại Đế quốc Tây Xi. Bát Xích có thân phận gì chứ? Nó là đồ đệ
của Thiển Thủy Thanh, thiên hạ không ai không biết! Lão đã dám bắt ép nó làm
đồ đệ, tự nhiên phải chuẩn bị tinh thần bị thiên hạ đuổi giết.
Lúc vừa mới gặp Bát Xích đã nói cho hắn biết võ công của lão yêu cực cao, mặc
dù trong lòng hắn kinh hãi, nhưng cũng cảm thấy không phục. Lúc này đầu tiên
là hạ độc, sau đó thừa dịp đối phương chưa chuẩn bị xuất thủ tấn công bất ngờ,
không ngờ vẫn bị đối phương chỉ dùng vài chiêu đánh cho bại lui liên tục, ngay
cả căn nhà nhỏ của hắn cũng bị lão phá tan tành. Căn nhà này là do hắn dùng
chính công sức của mình dựng nên, tốn mất không biết bao nhiêu tâm huyết. Lúc
này căn nhà bị hủy, nỗi tức giận trong lòng bất chợt dâng cao, vốn Thế Quân
Dương là loại mãnh tướng sa trường, từ trước tới nay luôn huyết chiến với địch
tới cùng, lúc này đã nổi máu hung tàn, không thèm quan tâm gì khác, chỉ muốn
liều chết cùng đối thủ. Hai người đánh nhau đao khí tung hoành, không ai chịu
lùi nửa bước.
Bát Xích thấy rõ ràng lão yêu đã uống chung trà có độc, nhưng không hiểu vì
sao lão càng đánh càng hăng, rốt cục không nhịn được hét to với Thế Quân
Dương:
- Không phải huynh đã hạ độc lão rồi sao, làm sao lão còn có thể động thủ như
vậy được?
Thế Quân Dương nở nụ cười khổ, trên mép hắn lúc này đã ứa máu tươi:
- Đại thiếu gia của ta ôi, ngươi cũng không nghĩ lại cho kỹ, ta đây ẩn cư
chốn sơn lâm chứ không phải là mở hắc điếm, lấy độc dược đâu ra mà đối phó với
lão?
Thế Quân Dương bất đắc dĩ nói:
- Còn là cái gì nữa, là thuốc xổ đó! Đây là thứ thuốc duy nhất mà ta có thể
tìm được lúc ấy, vốn nó dùng cho gia súc, hiện tại mang ra dùng tạm cho lão
vậy, bằng không ta cần gì phải chờ tới bây giờ? Thuốc xổ có vị đắng, chỉ có
pha vào nước trà lão mới không thể phát hiện.
- Thì ra các ngươi biết nhau từ trước!
Tần Nghi rống to, hiện tại bụng lão đau như cắt, hoàn toàn chỉ dựa vào một hơi
chân khí mà cố gắng chống đỡ, vốn lão định ỷ vào nội lực thâm hậu mà trục độc
ra ngoài, nhưng hết sức kinh ngạc vì trục mãi mà không được. Lúc này nghe hai
người bọn họ nói chuyện với nhau, mới biết mình uống phải thuốc xổ, cho nên
không thể trục ra ngoài, làm cho Tần Nghi tức giận không ít. Lão tung hoành
thiên hạ cả đời, thân phận cao quý, đi đến nơi đâu cũng được đối xử như thượng
khách. Ngay cả Hoàng đế đời thứ Tư của Đế quốc Thiên Phong muốn giết lão cũng
pháả dùng tới loại độc dược bí truyền cực mạnh, phải dùng rất nhiều vàng mới
có thể đổi được phương dược. Không ngờ lần này hai tên khốn kia lại dùng thuốc
xổ đối phó lão, thật là vô cùng đáng giận, mà đáng giận nhất chính là nó có
hiệu quả không nhỏ.
- Lúc này lão cũng biết rồi, vậy nộp mạng đi thôi!
Thế Quân Dương chém ra một đao nhanh như sấm chớp trả lời câu hỏi của Tần
Nghi.
Biết rằng mình đã mắc lừa Bát Xích, Tần Nghi phẫn nộ rống to, tiếng rống của
lão như sét đánh ngang trời phá vỡ không gian yên tĩnh. Mấy chục đạo hào quang
lập lòe chói mắt hơn cả ánh mặt trời lập tức bạo phát, như một cơn thủy triều
giận dữ. Tần Nghi điên cuồng tung mình lăng không xô tới tấn công Thế Quân
Dương.
Một chiêu này giống như sét đánh ra lửa, điên cuồng đánh tới Thế Quân Dương,
chính là tuyệt học đắc ý nhất trong đời Tần Nghi: Lôi Đình Liệt Diễm Trảm.
Vốn Tần Nghi định sử dụng chiêu Lôi Đình Liệt Diễm Trảm này bổ về phía Bát
Xích, dù sao lão cũng coi nó như đồ đệ, dốc hết tâm huyết ra bồi dưỡng nó,
nhưng không ngờ Bát Xích năm lần bảy lượt âm mưu hại lão. Chỉ là trước khi lão
xuất chiêu, không nhịn được nghĩ tới tư chất của Bát Xích, chính là người duy
nhất trước mắt có thể thông qua được cực hình Thánh Tử Ngũ Hình, trong lòng
cảm thấy không đành, cho nên mới chuyển sang công kích Thế Quân Dương.
Đối với chuyện Bát Xích hãm hại mình liên tục, lão chỉ có thể than thầm: Cứ
coi như là sự rèn luyện của Đại Thần giành cho mình đi, muốn được một vị Thánh
Tử kỳ tài như vậy, có chịu chút cực khổ cũng đáng.
Trong tình huống lão đột ngột chuyển hướng đòn tấn công đầy giận dữ của mình,
uy lực của nó đã giảm đi một chút.
Cùng lúc đó, nhìn thấy một đao lóe lên như ánh mặt trời chói lọi giữa không
trung, Thế Quân Dương biết ngay tình thế không ổn. Chỉ là trời sinh hắn có
tính ngạo mạn quật cường, dứt khoát không tránh né. Vào lúc nguy cơ rất lớn ập
tới, thân thể cường tráng uy mãnh của hắn bắt đầu toát ra một luồng lốc xoáy,
khiến cho chiếc áo vải trên người xuất hiện những vết rách, cơ bắp trên người
ngưng tụ lại săn chắc như sắt thép, thân hình cao to của hắn lúc này trông
giống như một viên đạn pháo có thể nổ tung bất cứ lúc nào, có thể làm cho
người khác giật mình tỉnh khỏi cơn ác mộng trong đêm.
Chiến đao bằng thép ròng của hắn múa tít tỏa ra hào quang mạnh mẽ, đón lấy
luồng kim quang Tần Nghi vừa bổ tới. Hai đao chạm nhau tóe ra hoa lửa chói
mắt, phát ra âm thanh lạnh lùng khiến cho người ta phải dựng tóc gáy.
Thanh chiến đao thép ròng giằng co một hồi với kim đao, rốt cục không chịu nổi
sức mạnh của hai người đấu với nhau, thân đao hiện ra từng vết rạn nứt. Đến
cuối cùng kêu rầm một tiếng, vỡ toang thành hàng trăm mảnh nhỏ, bắn tung tóe
ra tứ phía.
- Tránh mau!
Thế Quân Dương hét lớn một tiếng, phi thân nhảy ra, ôm lấy Bát Xích nằm rạp
xuống đất. Hàng chục mảnh đao vụn cắm vào lưng hắn, biến Thế Quân Dương thành
một con nhím lớn. Thế Quân Dương không chịu nổi lực đả kích quá mạnh này, lại
há mồm hộc ra một ngụm máu to, phun đầy đầu mặt Bát Xích.
Ngược lại Tần Nghi chỉ nhẹ nhàng phất tay áo, những mảnh vụn đao không có mảnh
nào uy hiếp được lão. Dáng người lão ung dung phiêu hốt như tiên nhân giáng
trần, chỉ là không ai thấy được, trên mặt lão chợt lóe lên một làn hắc khí rồi
biến mất.
- Thế Đại ca. Thế Đại ca, huynh có sao không?
Bát Xích kích động gọi to.
- Ta...ta không sao.
Thế Quân Dương lắc đầu cười khổ:
- Chỉ bị thương một chút ngoài da, bất quá vì sao lão quái vật này lại lợi
hại tới mức như vậy?
Bát Xích cười khổ đáp:
- Như vậy còn chưa gọi là lợi hại, phải biết rằng Nghiêm Thừa tướng và thân
công tử từng triệu tập tám trăm thủ vệ tinh anh bao vây lão, nhưng lão vẫn
chạy thoát. Hiện tại nội thương của lão còn chưa khôi phục, thật ra chỉ còn
lại một nửa công lực trong người, bằng không huynh đã chết dưới tay lão từ
lâu. Lôi Đình Liệt Diễm Trảm cũng không phải dễ dàng đối phó.
Chỉ còn một nửa công lực lại có thể đánh cho mình trọng thương chỉ với một
chiêu, hơn nữa đánh cho chiến đao bằng thép ròng tôi luyện của mình nát bấy ư?
Còn có thể chạy thoát khỏi vòng vây của tám trăm thủ vệ tinh anh, đây là công
phu con bà nó gì vậy? Thế Quân Dương không nhịn được phải hít sâu một hơi khí
lạnh:
- Trời ơi, Bát Xích, rốt cục ngươi gặp phải ai vậy?
Bát Xích bất đắc dĩ nói:
- Nói ra dài lắm, chạy đi trước rồi hãy nói sau.
Tần Nghi hừ lạnh:
- Còn muốn chạy ư?
Dứt lời, tiện tay chém một đao về phía Thế Quân Dương.
Thế Quân Dương ôm Bát Xích tránh né, chỉ thấy đao khí tung hoành, nháy mắt đã
rạch một vết thương dài trên ngực Thế Quân Dương. Hắn chỉ cảm thấy toàn bộ
lồng ngực mình dường như bị xé toạc ra, nỗi đau đến tận xương cốt khiến cho
hắn không nhịn được, rốt cục phải bật lên một tiếng kêu đau đớn.
Thế Quân Dương ném Bát xích sang một bên, bất chấp tất cả vung quyền tấn công
Tần Nghi.
"Cho dù bị lão chém chết, tối thiểu ta cũng phải lưu lại trên người lão một
quyền làm kỷ niệm." Thế Quân Dương tự nhủ.
Đấu pháp đồng quy vu tận của Thế Quân Dương quả nhiên khiến cho Tần Nghi không
thể không chùn bước, không ngờ càng ngày Thế Quân Dương càng trở nên hung hăng
kiêu ngạo. Lúc trước hắn bị Tần Nghi đánh cho không thể trả đòn, lúc này vất
vả lắm mới có được cơ hội như vậy, quyền thế tung ra như mưa bấc, đánh về phía
Tần Nghi như cuồng phong bão táp.
Thế nhưng nếu Tần Nghi dễ dàng đối phó như vậy, lão đã không phải là Tần Nghi.
Thấy Thế Quân Dương áp sát người tới, đột ngột lão kêu khẽ một tiếng như sấm
nổ, tả quyền vung ra. Ầm một tiếng rền vang, thân hình Thế Quân Dương bay tà
tà ra phía sau giữa kình phong mãnh liệt, giữa không trung một búng máu tung
tóe như màn sương sớm. Hữu chưởng của hắn lúc này máu thịt tung bay, có thể
nhìn thấy gần như chỉ còn những đốt xương trắng toát.
Tần Nghi tiếp một quyền này cũng không chịu nổi, cả cánh tay trái tạm thời
không thể hoạt động.
- Giỏi cho tiểu tử, có thể tiếp được Lôi Đình Liệt Diễm Trảm của ta, còn có
thể đấu với lão phu lâu như vậy, xem ra ngươi cũng không phải người thường.
Tên tiểu tử kia gọi ngươi là Thế Đại ca...Phải chăng ngươi là Thế Quân Dương
Quân Sơn cẩu?
Thế Quân Dương ngửa mặt lên trời cười to:
- Lão tử chính là Thế Quân Dương, lão già ngươi thấy lão tử thế nào?
Lúc này tay phải của Thế Quân Dương đã bị phế, toàn thân chịu trọng thương,
mấy chục mảnh đao cắm khắp thân thể. Nếu đổi lại là người thường đã chết từ
lâu vì đau đớn, nhưng tính tình hắn vô cùng cứng cỏi, nhất định không chịu cúi
đầu. Xưa kia Bát Xích làm hại hắn không ít, thế nhưng hắn lại thích tên tiểu
tử thông minh lanh lợi này. Hiện giờ vì muốn bảo vệ tên tiêu tử này, ngay cả
tính mạng mình cũng không tiếc.
Chuyện hiếm có chính là cả hai người Thế Quân Dương và Tần Nghi đều có quan hệ
với Bát Xích qua việc bắt cóc. Hội chứng Stockholm Thế hiện trên người Bát
Xích hết sức rõ ràng, e rằng đủ cho người đời sau viết thành một quyển sách.
Có lẽ người khác không hiểu vì sao Thế Quân Dương lại liều chết bảo vệ tên
tiểu tử này, nhưng Tần Nghi lại hiểu rất rõ ràng, lúc này hai người đã có tình
cảm mến tiếc lẫn nhau.
(Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người
bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến
chính kẻ bắt cóc mình. Nguồn gốc của thuật ngữ này là một vụ tội phạm xảy ra
năm 1973 tại Stockholm, Thụy Điển.
Ngày 23/8/1973, một kẻ cướp có vũ trang đã gây chấn động cả thế giới khi xông
vào ngân hàng Kreditbanken ở Stockholm, rút ra một khẩu súng máy, bắt các nhân
viên ở đây làm con tin trong sáu ngày liền.
Tên cướp Jan "Janne" Olsson dọa giết họ, nhưng sau nhiều ngày với nhiều diễn
biến đầy kịch tính, bốn trong số các nhân viên ngân hàng quay sang đứng về
phía tên cướp, chỉ trích những người muốn giải cứu.
Phản ứng của những người này được gọi tên là "Hội chứng Stockholm". Theo các
nhà tâm lý, đó là cơ chế tự vệ tự giác hoặc tự phát của người bị bắt cóc nhằm
đương đầu với tình huống và tránh nguy hiểm. Khái niệm "Hội chứng Stockholm"
cũng là một cách để cảnh sát giải thích với công chúng lý do vì sao các con
tin kể về vụ bắt cóc khác với cách mà cảnh sát kể.)
Thế nhưng dù sao đi nữa, Tần Nghi cũng không thể thả Bát Xích đi, lúc này lão
bèn thở dài vung đao lên:
- Nếu đã là như vậy, lão phu sẽ đưa ngươi lên đường trước, còn tiểu tử ngươi,
lát nữa ta sẽ thu thập ngươi sau.
Không ngờ Thế Quân Dương lại bật cười ha hả:
- Dù đánh không lại ngươi, chẳng lẽ lão tử không biết chạy hay sao?
Hắn đột ngột ôm lấy Bát Xích, chạy thẳng về phía cánh rừng trên núi.
Tần Nghi nổi giận, nhấc chân đuổi theo.
Thế nhưng lão vừa cất bước, đột nhiên cảm thấy trong bụng đau đớn tới nỗi khó
mà chống được. Loại thuốc xổ này vốn Thế Quân Dương chuẩn bị cho gia súc, lần
này vì muốn đối phó với Tần Nghi nên đã đem ra toàn bộ, ngay cả trâu ngựa khỏe
mạnh là vậy mà còn không chịu nổi, đừng nói lão là người. Lão chém giết cùng
Thế Quân Dương một hồi lâu, hao tổn chân khí khá nhiều, lúc này không còn đủ
sức áp chế thuốc xổ trong bụng nữa.
Lão nắm chắc mình có thể liều mạng không để ý tới cơn đau, trước tiên đuổi
theo bắt lấy Thế Quân Dương, giết chết đối phương. Chỉ là tới lúc đó chắc chắn
không còn chịu nổi sẽ xổ ra một lượt...Với thân phận của lão đường đường là
Đại Quốc sư của Đại Đế quốc Tây Xi, Giáo chủ Bà Lan giáo, thật sự không thể
chịu được một chuyện mất mặt như vậy.
Vừa nghĩ đến đây, lão cảm thấy vô cùng do dự, nghĩ tới nghĩ lui, mãi mà không
quyết định được, Thế Quân Dương và Bát Xích đã lẩn khuất vào rừng không thấy.
Hai người kia đều xuất thân trong vùng rừng núi, đối với chuyện hành tẩu trong
rừng quả thật chính là sở trường của họ. Tần Nghi chỉ do dự một lúc đã bỏ mất
thời cơ đuổi theo, đành phải tạm thời buông tha cho họ, sau khi giải quyết
nguy cơ trong bụng rồi sẽ tính.
Những tiếng òng ọc vang lên, gió đưa thoang thoảng một mùi tanh tưởi vô cùng,
lúc này Tần Nghi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng tượng đến chuyện mình bị người dùng thuốc xổ hãm hại, lửa giận của Tần
Nghi không biết phát tiết vào đâu, cả gương mặt lão căng lên, đỏ bừng bừng.
- Xú tiểu tử kia, lão phu nhất định phải bắt được ngươi, dùng cực hình tra
tấn một phen!
Sau khi lầm bầm như vậy, bỗng nhiên Tần Nghi nhớ tới một chuyện còn quan trọng
hơn nhiều: Không ngờ trên người lão không còn mảnh giấy nào cả!
Lúc này toàn thân lão đã chết lặng tại chỗ.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #377