Người đăng: khuynhtanthienha10@
Tấn công điên cuồng, rốt cục cũng phải có lúc kết thúc, sau khi hoàn toàn thỏa
mãn cả ái thể lẫn chính mình. Thiển Thủy Thanh gối đầu nằm trên bộ ngực trắng
nõn mềm mại của Vân Nghê, hưởng thụ những cử chỉ vuốt ve dịu dàng của nàng.
- Thủy Thanh.
- Sao?
- Mấy hôm nay, chàng luyện binh ngày càng khẩn trương hơn, có phải lại muốn
đi đánh giặc nữa không?
- Yên tâm đi, trong thời gian ngắn ta sẽ không xuất chinh.
Thiển Thủy Thanh buột miệng đáp.
Từ sau khi hoàn toàn đuổi Mạn Đức giáo ra khỏi Kinh Hồng, quan hệ giữa người
Công quốc Thánh Uy Nhĩ và người Đế quốc Thiên Phong đã xấu tới mức không thế
nào xấu hơn được nữa.
Sở dĩ chiến tranh vẫn chưa hoàn toàn bùng nổ, là vì người Công quốc Thánh Uy
Nhĩ đang chuẩn bị sẵn sàng cho một trường đại chiến toàn diện. Đại chiến liên
quan tới còn mất của quốc gia, ngoại trừ trước kia Thiển Thủy Thanh hắn dẫn
dắt một cánh quân đơn độc Tung hoành, còn lại rất ít xảy ra. Chỉ là công tác
động viên, các hạng mục chuẩn bị trước khi đại chiến, cũng phải mất thời gian
cả năm trời. Thời gian chuẩn bị càng dài, tài nguyên chuẩn bị cho chiến tranh
càng sung túc đầy đủ, nắm chắc phần thắng càng lớn. Cũng giống như vậy, thời
gian và phạm vi của chiến tranh cũng càng khuếch đại hơn, chuyện này hoàn toàn
không thể tránh khỏi.
Đối với sự yên tĩnh trước cơn bão táp này, bất kể là Thương Dã Vọng hay Thiển
Thủy Thanh đều đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Rất nhiều khí giới chiến tranh
không ngừng từ các phường rèn đổ dồn về phía quân đội. Quân đội các nơi cùng
bắt đầu ngược lên phía Bắc, đổ về phía Tây họp quân. Quân đoàn Bạo Phong đã
đóng quân cách hành lang Thánh Khiết không đầy một trăm dặm, Quân đoàn Ưng
Dương cùng được điều về Trợ giúp Quân đoàn Tuyết Phong. Quân đoàn Trung Ương ở
giữa phối hợp tác chiến, năm đại Quân đoàn của Đế quốc đều đã làm tốt công tác
chuẩn bị cho chiến tranh. Ngoài ra rất nhiều quân trấn thủ ở các địa phương
cũng đã bắt đầu được điều động, Sở Hâm Lâm theo chỉ thị của Thương Dã Vọng,
triệu Tập hai mươi vạn quân Chỉ Thủy, thành lập Quân đoàn Chỉ Thủy, tiến vào
lãnh thổ Đế quốc Thiên Phong, làm đội quân dự bị chuẩn bị hỗ trợ chiến đấu.
Đồng thời Thiển Thủy Thanh cũng nhận được thánh dụ của Thương Dã Vọng, muốn
hắn khi cần dẫn quân Kinh Hồng, theo hành lang Thánh Khiết phát động tấn công
người Công quốc Thánh Uy Nhĩ.
Nhưng Thiển Thủy Thanh trả lời Thương Dã Vọng rằng trừ phi cắt đất cho Lê
quốc, Nếu không hai nước Phong Lê sẽ làm như không biết chuyện người Kinh Hồng
xuất binh. Kinh Hồng sau khi bị Thiết Huyết Trấn khuấy động một phen long trời
lở đất, nguyên khí đã thương tổn nặng nề. Hiện giờ chỉ mới qua một năm, vẫn
chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ có thể tự bảo vệ mình mà không có lực tiến công.
Nếu như xuất binh, để cho hai nước Phong Lê thừa cơ tiến vào. Hậu quả có thể
tưởng tượng được là không thể nào chịu nổi.
- Thủy Thanh, thiếp có chuyện này không hiểu, rốt cục là bệ hạ hy vọng chàng
đánh hay không đánh?
- Bệ hạ rất muốn dùng ta, nhưng lại không dám. Hiện giờ suy nghĩ tốt nhất của
ông ta là không cần tới lực lượng của người Kinh Hồng, chỉ bằng vào lực lượng
của quân Đế quốc Thiên Phong và Chỉ Thủy, đánh bại người Đế quốc Mạch Gia và
người Công quốc Thánh Uy Nhĩ.
- Chuyện thiếp không hiểu là chàng chọc giận người Công quốc Thánh Uy Nhĩ như
vậy, bắt buộc người Công quốc Thánh Uy Nhĩ và người Đế quốc Mạch Gia liên kết
lại khiến cho Đế quốc hai mặt thọ địch, vậy vì sao bệ hạ không làm gì để đối
phó chàng?
- Đó là vì bệ hạ cũng không phản đối ta làm như vậy. Với ta mà nói, chuyện
này có thể khiến cho sự chú ý của bệ hạ rời khỏi ta, không ra tay đối phó ta
nữa. Nhưng đối với bệ hạ, đây cũng là thời cơ tốt để tiêu diệt đối thủ.
- Thiếp vẫn không hiểu, Công quốc Thánh Uy Nhĩ và Đế quốc Mạch Gia cũng không
phải là đối thủ dễ dàng đối phó, nhìn chung thế cục trên đại lục, thực lực do
hai quốc gia này liên thủ, tuyệt đối không kém Đế quốc bao nhiêu. Nhất là dù
Kinh Hồng vừa bại, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thuộc Đế quốc Thiên Phong, thực
lực Đế quốc Thiên Phong tăng lên rất ít, nếu nói lấy một chọi hai, rất khó nắm
chắc phần thắng.
- Đó là vì Đế quốc trải qua hai cuộc chiến tranh diệt quốc gần như không tổn
thất gì. Hoàn toàn ngược lại, trong hai cuộc chiến diệt quốc này, không những
chúng ta đã dùng nhân lực vật lực ở mức tối thiểu giải quyết xong cuộc chiến,
đồng thời còn chiếm được một khoản của cải đền bù chiến tranh khổng lồ. Dù
Kinh Hồng chưa quy thuận, nhưng việc kinh doanh buôn bán giữa hai bên đã
thông, hàng năm Kinh Hồng phải giao nộp rất nhiều cống phẩm, con số này sần
như chiếm hết số dư còn lại của người Kinh Hồng sau khi trừ các khoản chi ra.
Nếu nhìn theo góc độ thu nhập và thương nghiệp, người Kinh Hồng gần như đã
đứng dưới cơ của Đế quốc Thiên Phong, khiến cho thực lực Đế quốc tăng vọt.
Ngoài ra, người Công quốc Thánh Uy Nhĩ cũng nổi tiếng là ngoài mềm trong cứng,
nếu chỉ dựa vào đánh mạnh đỡ thẳng là không được. Biện pháp tốt nhất không
phải là chúng ta đánh sang nước họ, mà là làm cho bọn họ đánh sang đây. Đừng
quên cuộc chiến thống nhất Đại Lương của Đế quốc Thiên Phong đã làm đầy lên
không ít lời dị nghị từ các nước chung quanh. Lúc ấy chúng ta ít nhiều gì cũng
có lời giải thích, nói rằng đó là cuộc chiến thống nhất Đại Lương, nếu như
đánh tiếp Công quốc Thánh Uy Nhĩ, vậy không còn danh nghĩa thích hợp. Nhưng
nếu người Công quốc Thánh Uy Nhĩ đánh sang đây, vậy trở thành chúng ta phản
kháng bị động. Không những chúng ta được quyền tiêu diệt lực lượng địch trên
lãnh thổ của mình, mà còn có thể lấy danh nghĩa trả thù để đánh sang nước
địch. Nhờ vậy, cho dù bọn chúng phòng ngự mạnh mẽ đến đâu cũng bằng vô dụng,
mà chúng ta cũng có được danh nghĩa đường hoàng. Cho dù không chiếm được Công
quốc Thánh Uy Nhĩ, ít nhất cũng có thể buộc bọn chúng bồi thường một con số
không nhỏ.
Danh nghĩa đường hoàng trong chiến tranh giống như một công ty bỏ tiền ra để
quảng cáo tuyên truyền, mỗi năm bỏ ra một số tiền hàng ngàn hàng vạn, nhưng
không phải thu được hiệu quả ngay lập tức, mà là tạo nên sự tin tưởng về nhãn
hiệu sản phâm. Có được danh nghĩa đường hoàng chính nghĩa, các chiến sĩ tin
rằng mình đang làm một sự nghiệp cao thượng, là cánh quân vì tiêu diệt tà ác
mà tồn tại, dân chúng sẽ hết sức hài lòng đưa con cháu mình ra chiến trường vì
quốc gia, vì chính mình mà tranh thủ vinh quang.
Chiến tranh quốc gia chỉ cần không phải quốc chủ bất tài, hại dân hại nước,
phe phòng ngự luôn luôn có được ưu thế lòng dân hơn phe tiến công. Bất kể là
hoàn cảnh địa lý, ủng hộ hậu cần và lòng dân đều thuận tiện hơn nhiều so với
phe tiến công. Người Đế quốc Mạch Gia lấy danh nghĩa đòi lại phần đất từ trăm
năm trước còn nghe tạm được, người Công quốc Thánh Uy Nhĩ lấy danh nghĩa giáo
đồ của mình bị tiêu diệt mà phát động chiến tranh, mặc dù có thể cổ vũ sĩ khí
phe mình, nhưng không thể đả kích được lòng tin của đối phương. Ngược lại,
chính việc này đã khiến cho Đế quốc Thiên Phong và Chỉ Thủy vốn vẫn chưa hoàn
toàn dung hợp, nay tiến thêm bước nữa hòa hợp về tư tưởng. Bởi vậy lần Thập tự
chinh Đông chinh này, nhất định sẽ gặp phải sự phản kháng mạnh mẽ.
Đối với Thương Dã Vọng mà nói, nếu muốn đánh thắng trận chiến này cũng không
mấy khó khăn. Nhưng Thiển Thủy Thanh biết rõ, cuộc sống tương lai, Đế quốc
Thiên Phong nhất định phải chịu một ít phiền phức, một ít rủi ro.
Quốc gia xa tít chân trời như hổ đói ngàynh mồi đã chuẩn bị sẵn sàng cho chiến
tranh. Khi Thương Dã Vọng còn đang mãi đặt tầm nhìn ở hai quốc gia trước mắt,
tầm nhìn của Thiển Thủy Thanh đã trông đến nơi sâu xa hơn.
Hắn biết rằng cố nhiên mưa gió sắp xảy ra, nhưng trong đó còn ấn chứa cuồng
phong bạo
Nghĩ vậy. Hắn chậm rãi nói:
Một ngày nào đó ta sẽ xuất chinh, nhưng đó sẽ không phải là may mắn cho Đế
quốc Thiên Phong, mà là bất hạnh.
Hàn Phong quan.
Mấy tỷ muội Vân Nghê, Cơ Nhược Tử, Nhạc Thanh Âm đang chậm rãi dạo bước, chung
quanh các nàng là rất nhiều cửa hàng, những tiếng rao hàng vang lên ầm ĩ.
Ngoài ra còn có tiếng xe ngựa tấp nập lui tới, mang theo hàng hóa từ các nơi
đến rồi đi liên miên không dứt.
Mặc dù được xưng là thiên hạ đệ nhất hùng quan, nhưng bản thân Hàn Phong quan
cũng là một thành thị lớn có tới hơn hai mươi vạn dân. Chính số dân chúng này
là lực lượng giúp đỡ phòng thủ Hàn Phong quan, là một trong những sự bảo đảm
cho Hàn Phong quan là một cửa ải sừng sững không thể xô ngã, cũng là lực lượng
bổ sung binh lực khi tình hình ở Hàn Phong quan mười phần nguy cấp.
Hiện giờ đại môn Hàn Phong quan đã mở rộng để kinh doanh bôn bán, thương nhân
từ khắp nơi lui tới thường xuyên. Rất nhiều mặt hàng trước kia từng phải bán
với giá trên trời, hiện giờ ngay cả một số dân chúng bình thường cũng đã có
thể mua được. Ý thức của Thiển Thủy Thanh Trong thương nghiệp tiến bộ hơn rất
nhiều so với truyền thống thủ cựu lạc hậu ở đây, cho các thương nhân hưởng ưu
đãi và thuận lợi tối đa. Chỉ cần thành thật nộp thuế, Hàn Phong quan sẽ bảo
đảm tính mạng và tài sản cho bọn họ.
Bởi vì Hàn Phong quan và ba tỉnh miền Đông áp dụng phương thức tự trị, nên ở
đây, Thiển Thủy Thanh nắm toàn bộ đại quyền quân chính, cho nên hắn hoàn toàn
có thể chọn lựa cho mình một hệ thống cai quản dân chúng và một cánh quân dưới
quyền theo ý của mình.
Nếu muốn làm cho dân chúng Kinh Hồng vùng Hàn Phong quan hoàn toàn thần phục
chính mình, biện pháp tốt nhất là mang lại cuộc sống tốt nhất cho bọn họ, bởi
vậy Thiển Thủy Thanh có thể nói là đã dốc hết sức lực vất vả thống trị nơi
này. Đây là lần đầu tiên hắn thi triển quyền cước trên phương diện chính trị,
sau khi kết hợp với những kinh nghiệm lịch sử mà hắn đã có được, lại thêm
thỉnh giáo Nghiêm Chân Bình một số vấn đề cần phải chú ý. Thiển Thủy Thanh lớn
gan áp dụng thủ đoạn quản lý tràn ngập tinh thần sáng tạo cải cách tiên tiến.
Vì muốn bù đắp tối đa những gì mà Kinh Hồng tưng tổn thất, để nơi này khôi
phục nguyên khí với tốc độ nhanh nhất. Thiển Thủy Thanh áp dụng cải cách vô
cùng sôi nổi.
Đầu tiên là lợi dụng thủ đoạn thành hôn. Thiển Thủy Thanh ra sức cổ vũ hôn
nhân giữa người Đế quốc Thiên Phong và người Kinh Hồng. Thành hôn là chất dung
hợp và kết dính các dân tộc với nhau chắc chắn nhất, Thiển Thủy Thanh ra sức
đề xướng, cồ vũ và ban thưởng cho hành vi này, cùng tự mình ra thông cáo: Phàm
có hôn lễ diễn ra giữa người hai nước, phủ Đại Tướng quân và quan sở tại sẽ
phái người chúc mừng và mang lễ vật đến tận nơi. Cách làm này khiến cho cừu
hận giữa dân chúng hai nước ngày càng giảm xuống.
Tiếp theo, Thiển Thủy Thanh mượn lực lượng tôn giáo để xoa dịu vết thương tinh
thần của người Kinh Hồng. Sau khi đuổi Mạn Đức giáo đi. Thiển Thủy Thanh dẫn
tiến một ít giáo phái địa phương đặc sắc từ lãnh thổ Đế quốc Thiên Phong sang,
dùng hết sức giúp đỡ để dân chúng tin tưởng rằng, tất cả đồng bạo tử nạn, rốt
cục kiếp sau sẽ có thể đến một nơi bình yên. Tất cả những chết chóc, chẳng qua
chỉ là bắt đầu cho một cuộc đời mới, linh hồn là bất diệt, kiếp sau hữu duyên
có thể gặp lại, từ đó làm giảm đi rất nhiều nỗi đau mất người thân của dân
chúng Kinh Hồng.
Đồng thời Nghiêm Chân Bình cũng tích cực phối hợp với Thiển Thủy Thanh, bắt
đầu đốt tất cả sách vở trước đây trong lãnh thổ Kinh Hồng, soạn ra lịch sử mới
cho Kinh Hồng. Trong đó tuyên dương lịch sử huy hoàng của Đại Lương xưa kia,
động máu người Đại Lương anh dũng...tư tưởng này chiếm cứ địa vị thống trị
tuyệt đối. Cách làm tùy tiện bóp méo lịch sử, tiến hành xâm lược về mặt văn
hóa này khiến cho tinh thần hòa hợp dân tộc tăng thêm một bước. Nó cũng khiến
cho dân chúng dần dần quên đi sự phân biệt giữa nước này với nước kia, thức
tỉnh ký ức cùng dân tộc, cùng huyết thống ngày xưa, cùng với vinh quang và huy
hoàng của cộng đồng chung.
Cuối cùng, Thiển Thủy Thanh áp dụng phong thái thống trị hết sức rộng rãi bao
dung, đề bạt kẻ có năng lực trị nước, cất nhắc nhân tài đưa vào cơ chế thống
trị, chỉ dùng người có tài. Không lấy chế độ khoa cử làm tiêu chuẩn chọn lựa
quan viên, mà trực tiếp lấy chiến công dẹp loạn làm tiêu chuẩn thăng tiến. Ai
mang lại an khang yên ổn cho cuộc sống dân chúng, người đó có tư cách được
thăng quan tiến chức, bố trí nhân tài không theo khuôn phép cứng nhắc.
Bởi vì Thiển Thủy Thanh đoạt được rất nhiều của cải trong cuộc chiến Kinh
Hồng, ngoài ra hắn còn rất nhiều của cải của Chỉ Thủy do Phương Hô và Bích
Không Tình cất giấu ngoài đảo năm xưa, cuối cùng còn có một khoản thưởng lớn
từ Đế quốc Thiên Phong. Thiển Thủy Thanh khẳng khái hào phóng bỏ tiền ra xây
dựng các loại cơ sở sản nghiệp, khôi phục sản xuất công nông, từ đó khiến cho
Hàn Phong quan và ba tỉnh miền Đông Kinh Hồng phát triền vô cùng nhanh chóng.
Vì thế, khu vực có thể chế chính trị đặc thù này, mặc dù sống kẹp giữa hai
quốc gia, nhưng trên thực tế đã phát triển với tốc độ vô cùng nhanh chóng, ra
ngoài sự tưởng tượng của mọi người.
Hiện giờ, dưới sự thống trị của Thiển Thủy Thanh. Hàn Phong quan phát triển
nhanh chóng với tốc độ tính từng ngày. Đón mùa Xuân lần đầu tiên sau trăm năm
chiến tranh, những khuôn mặt khắc khổ của dân chúng nghèo khó nơi này, rốt cục
cùng lộ ra nụ cười vui rạng rỡ. Đi trên mảnh đất này, bọn Vân Nghê, Cơ Nhược
Tử tự nhiên cũng được người khác hoan nghênh long trọng.
Tỷ tỷ xem này, chiếc trâm hình chim phượng này thật là đẹp!
Nhạc Thanh Âm mừng rỡ như điên, tay cầm một chiếc trâm có đính những hạt châu
nhỏ màu vàng lộng lẫy, gọi Cơ Nhược Tử. Sau khi thanh toán, Nhạc Thanh Âm cài
trâm vào búi tóc Cơ Nhược Tử, lùi lại hai bước ngắm nghía một lúc, sau đó mới
hài lòng nói:
Thật là họp với tỷ!
Vân Nghê bên kia cũng đã ghé vào một cửa hàng chọn một đôi vòng tay bằng ngọc
bích, nhưng cũng là mua cho Cơ Nhược Tử.
Trước kia không lâu còn là một vị phi tử mất nước, nay Cơ Nhược Tử đã trở
thành thủ lĩnh của một đoàn nương tử. Cho dù là Vân Nghê được Thiển Thủy Thanh
yêu thương nhất, nhưng đối mặt với Cơ Nhược Tử cũng hết sức ngoan ngoãn vâng
lời, cúi đâu nghe lệnh tất cả mọi chuyện. Có thể nói chiến tích huy hoàng của
Thiển Thủy Thanh ở Kinh Hồng, nếu không có Cơ Nhược Tử ra sức giúp đỡ, không
thể nào đạt được như vậy. Lúc này Cơ Nhược Tử khẽ cười nói:
- Được rồi, được rồi, các muội không cần mua cho ta nhiều thứ như vậy, cái
nào thích thì mua cho mình là đủ rồi. Mấy thứ này trước kia ta đã thấy trong
cung quá nhiều, hiện tại đối với ta không có gì là hiếm lạ.
Những thứ này đều là thợ khéo của Liên minh các thành thị tự do chế ra, trước
kia cũng chỉ có Chỉ Thủy, Kinh Hồng mới có thể mua được, người Đế quốc Thiên
Phong chúng ta khó mà mua được. Tỷ tỷ không thấy hiếm lạ nhưng chúng ta rất
thích.
Nhạc Thanh Âm nói.
Vân Nghê bĩu môi tỏ vẻ khinh thường:
- Cũng chỉ có bọn người Công quốc Thánh Uy Nhĩ Trọng tài khinh nghĩa và bọn
thương nhân Liên minh các thành thị tự do, mới có thể tốn biết bao công sức
làm ra những thứ tinh xảo nhưng không thực tế này. Công nhận là hình thức bề
ngoài của chúng đẹp đẽ, nhưng giá cả cũng hết sức đắt đỏ. Thật không hiểu vì
sao phu quân lại đồng ý cho bọn thương nhân của Liên minh các thành thị tự do
đến Kinh Hồng buôn bán, còn đối xử tốt với bọn chúng như vậy. Nếu chỉ vì lúc
trước bọn chúng đã từng giúp ta, vậy Thủy Thanh cũng đã bồi thường đầy đủ cho
chúng còn gì!
Hiện giờ Hàn Phong quan đã Trở thành trạm trung chuyển và giao dịch hàng hóa
nóng bỏng nhất của vùng Đông Nam đại lục. Mặc dù hai nước Thiên Phong Kinh
Hồng Tự do thông thương, nhưng khi qua biên giới vẫn nộp một số thuế quá quan
đáng kể. Vì muốn mảnh đất mà mình cai trị trở nên sầm uất giàu có hết mức có
thể. Thiển Thủy Thanh một mặt thiết lập trạm kiểm soát mậu dịch ở biên giới
hai nước, mặc khác thành lập một thị trường trung chuyển hàng hóa khổng lồ bên
trong Hàn Phong quan. Tình cảnh này khiến cho rất nhiều thương nhân không đủ
sức đi xa, bèn ngưng lại tiến hành giao dịch rất nhiều hàng hóa ở Hàn Phong
quan, nhờ đó vực dậy nền sản xuất hàng hóa tương ứng.
Nói một cách đơn giản, chính là Thiển Thủy Thanh lợi dụng điều kiện địa lý độc
đáo của mình, biến nơi này thành một trung tâm trung chuyển hàng hóa dung hợp
thực lực của cả hai nước. Coi đây là điểm dừng chân, khiến cho tất cả dân
chúng dưới sự thống trị của mình trở nên giàu có nhanh chóng, cũng khiến cho
mình kiếm được rất nhiều tiền của, tiến thêm một bước, thôi thúc thành thị
phát triển.
Bị sự ảnh hưởng do Hàn Phong quan mở cửa thông thương, chuyện kinh doanh buôn
bán của các thương nhân Liên minh các thành thị tự do và công quốc Thánh Uy
Nhĩ bị tấn công mạnh mẽ. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà người Công
quốc Thánh Uy Nhĩ triển khai chiến tranh với người Đế quốc Thiên Phong, cho dù
không thể tiêu diệt Đế quốc Thiên Phong, ít nhất cũng làm cho người Đế quốc
Thiên Phong buông bỏ việc quản lý Kinh Hồng, nếu không, ích lợi của người Công
quốc Thánh Uy Nhĩ ắt bị tổn thất nặng nề.
Để bù lại tổn thất cho các thương nhân Liên minh các thành thị tự do. Thiển
Thủy Thanh mở rộng toàn lãnh thổ Kinh Hồng cho các thương nhân Liên minh các
thành thị tự do, cho phép bọn họ tự do ra vào, lại thêm không cần nộp phí quá
quan. Ngoại trừ tiền thuê cơ sở vật chất như đất đai, cửa hàng...trong vòng ba
năm, bọn họ không cần phải nộp bất cứ khoản thuế nào. Tình hình này khiến cho
rất nhiều thương nhân Liên minh các thành thị tự do thấy được điểm kinh doanh
buôn bán mới, lập tức chen chúc tiến vào Kinh Hồng, tới Hàn Phong quan, kinh
doanh tứ phía, tranh giành lợi nhuận.
Trên thị trường kinh doanh buôn bán tại đây hiện nay, tuyệt đại đa số đều là
thương nhân Liên minh các thành thị tự do. Những thương nhân của các quốc gia
khác tới đây, không hề được hưởng bất cử đãi ngộ nào của cả hai quốc gia Đế
quốc Thiên Phong và Kinh Hồng. Vì thế có rất nhiều người địa phương sinh lòng
oán hận, cho rằng thương nhân Liên minh các thành thị tự do cướp đi chén cơm
của bọn họ, khiến cho bọn họ kinh doanh hết sức khó khăn. Nhưng Thiển Thủy
Thanh cứng rắn đứng vững trước mọi áp lực, kiên quyết tiến hành chính sách của
mình, kẻ nào dám vi phạm, chém hết không tha!
Cũng khó Trách bọn Vân Nghê than thở như vậy, làm như vậy chẳng khác nào đưa
tiền cho người khác...
Lúc này Cơ Nhược Tử che miệng cười khẽ:
- Muội vẫn không hiểu được một số chuyện, phải biết rằng đại sự quốc gia, có
khi không thể nhìn trên góc độ tiền tài mà thôi.
Người khác không hiểu được dụng ý của Thiển Thủy Thanh, nhưng Cơ Nhược Tử lại
hiểu rất rõ ràng.
Một mặt Thiển Thủy Thanh cố ý chọc giận người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, mặt khác
bật đèn xanh cho các thương nhân Liên minh các thành thị tự do.
Mục đích chính là muốn mượn sức Liên minh các thành thị tự do. Nếu cân nhắc
trên góc độ kinh tế. Thương nhân Liên minh các thành thị tự do có trong tay
một số tiền nhàn rỗi khổng lồ, có thể trợ giúp Kinh Hồng nhanh chóng khôi phục
sản xuất, rất đông dân chúng thất nghiệp của Kinh Hồng nhờ vậy mà có được công
ăn việc làm, nhờ đó có thể kiếm sống. Nếu cân nhắc trên góc độ quân sự và
chính trị, hành động này đã buộc chặt liên minh các thành thị tự do vào chiến
xa của mình, lợi dụng quan hệ hợp tác hữu hảo khi trước, tiến thêm một bước
làm cho quan hệ khắng khít.
Thiển Thủy Thanh biết rõ, ba nước đã trở mặt, đại chiến sẽ hết sức căng thẳng.
Dưới tình huống như vậy, liên minh các thành thị tự do nằm giữa Kinh Hồng và
Chỉ Thủy, nhất cử nhất động đều có thể quan hệ tới vận mệnh tồn vong của Đế
quốc Thiên Phong và Kinh Hồng. Bởi vì nguyên nhân lịch sử, đại đa số người
Liên minh các thành thị tự do coi như cùng nguồn gốc với người Công quốc Thánh
Uy Nhĩ. Một khi ba nước khai chiến, rất khó tưởng tượng Liên minh các thành
thị tự do có phát động tám mươi vạn đại quân lính đánh thuê của mình để đâm
một dao chí mạng vào lưng Đế quốc Thiên Phong hay không.
Sự hung hiểm trong chiến tranh giữa các quốc gia không cần phải nói nhiều lời,
hai lần Thiển Thủy Thanh diệt Chỉ Thủy, Kinh Hồng, sở dĩ các quốc gia xung
quanh không dám vọng động, đó là vì Thiển Thủy Thanh chỉ dẫn dắt một cánh quân
đơn độc mà chiến đấu. Nhưng hôm nay, một khi đại chiến toàn diện triển khai,
không còn là chuyện so đo được mất của một thành hay một trấn. Dưới tình huống
như vậy, một khi đột nhiên một quốc gia nào khác nhúng tay vào, như vậy bọn họ
giúp phe nào, phe ấy sẽ nắm chắc phần thắng nhiều hơn nữa. Thắng lợi thật sự
trong chiến tranh, thông thường được quyết định bên ngoài chiến trường. Sở dĩ
trước khi đại chiến phải chuẩn bị tính toán rất lâu, chính là vì cả hai bên
đều phải cố gắng trấn an các nước láng giềng, đề bảo đảm sự an toàn của mình
không bị xâm phạm, như thế mới có thể yên tâm vung tay đại chiến. Thái độ của
Liên minh các thành thị tự do đối với Thiển Thủy Thanh vô cùng quan trọng, bất
kể là Thương Dã Vọng hay là Thiển Thủy Thanh, cũng không hy vọng trong thời
điểm quan trọng này, người Liên minh các thành thị tự do lại đột nhiên phản
bội.
Cũng may là Liên minh các thành thị tự do chủ trương sùng bái đồng tiền vô
cùng mạnh mẽ, xưa nay là kẻ ngã theo chiều gió. Bởi vậy Thiển Thủy Thanh bật
đèn xanh đặc biệt cho phép thương nhân Liên minh các thành thị tự do tùy ý
kiếm tiền ở Kinh Hồng, tiến hành ràng buộc về lợi ích. Chỉ cần người Liên minh
các thành thị tự do cảm thấy rằng, cho dù Chỉ Thủy và Kinh Hồng quy về Đế quốc
Thiên Phong, bọn họ vẫn có thể thông qua chính sách ưu đãi đặc biệt của Thiển
Thủy Thanh mà nhận được những món lợi khổng lồ, như vậy khả năng bọn họ xuất
binh sẽ giảm xuống rất thấp.
Sau khi nghe Cơ Nhược Tử giải thích một phen, các nàng mới bừng tỉnh ngộ. Hồng
Nhạn chậm rãi hỏi:
- Theo như ý của tỷ tỷ, không bao lâu nữa chiến tranh sẽ toàn diện triển khai
ư? Hơn nữa...rất có khả năng là một cuộc chiến lớn nhất mà Đế quốc Thiên Phong
Tướng quân gặp phải từ trước tới nay hay sao?
- Cơ Nhược Tử khẽ thở dài:
- Ở phía Tây Bắc, Tư Ba Tạp Ước đã triệu tập ba vạn võ sĩ Thánh đường, Nữ
vương bệ hạ cũng đã phái ra chừng ba mươi vạn đại quân lục tục kéo tới, tổng
cộng bốn mươi lăm vạn đại quân bày bố nơi biên giới. Phía Bắc vùng sông Ác
Lãng, Nam Hạ Vương Tháp Lan dẫn dắt sáu mươi vạn đại quân đóng bên bờ Bắc,
giằng co cùng Quân đoàn Tuyết Phong. Căn cứ theo phỏng đoán của Thủy Thanh, từ
đây cho tới lúc cuộc chiến mở màn, chỉ còn khoảng chừng một tháng.
Hồng Nhạn tỏ vẻ khẩn trương hỏi:
- Vậy Quân đoàn Ưng Dương cũng phải ra chiến trường sao?
Cơ Nhược Tử cười khổ:
- Ta biết muội lo lắng cho tiểu tử Lâm Dược, nhưng lần này đây, e rằng vét
hết cả năm đại Quân đoàn của Để quốc, cũng khó mà ngăn chặn được trăm vạn đại
quân của địch. Hồng Nhạn than dài một tiếng, cũng không biết phải nói gì hơn.
Đúng là một đôi uyên ương khổ mệnh, từ sau khi chia tay ở thành Thương Thiên,
chỉ được đoàn tụ một lần trong ba ngày ngắn ngủi ở Hàn Phong quan.
Lâm Dược đã phải chạy tới nhậm chức ở Quân đoàn Ưng Dương. Hiện giờ Hồng Nhạn
và các nàng giống nhau, đêu chỉ có thể nhìn về phương xa, mong ngóng trượng
phu trở về, mà tình cảnh giống như nàng còn có Phong Nương Tử và Thủy Trung
Liên. Lúc ấy, ba nữ nhân này đột nhiên có cảm giác oán hận Thiển Thủy Thanh,
nếu không phải vì hắn, mình đâu cần suốt ngày đêm trông ngóng nơi đây, ngay cả
thành Thương Thiên cũng không thể quay về.
Trong lúc các nàng còn đang thổn thức, một tên binh sĩ Hàn Phong quan đột
nhiên vội vàng chạy tới, đến sát người Cơ Nhược Tử quỳ xuống kêu to:
- Cơ phu nhân, Vân tiểu thư, các vị phu nhân. Đại Tướng quân cần gặp các vị
khẩn cấp, xin các vị nhanh lên!
Cơ Nhược Tử nghe vậy ngẩn ra, nhìn thoáng qua bọn Vân Nghê, sau đó hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Người Công quốc Thánh Uy Nhĩ và người Đế quốc Mạch Gia tuyên chiến với
chúng ta!
- Cái gì? Làm sao lại nhanh như vậy?
Cơ Nhược Tử thất thanh kinh hô.
Tháng 4 năm 110 lịch Thiên Phong, cuộc chiến giữa ba quốc gia trên đại lục
Quan Lan rốt cục bùng nổ. Công quốc Thánh Uy Nhĩ bắt tay với Đế quốc Mạch Gia
tuyên chiến với Đế quốc Thiên Phong, chính thức xuất binh từ hành lang Thánh
Khiết và sông Ác Lãng, một cuộc chiến tranh Trong phạm vi đại lục đã chính
thức mở màn.
Từ lúc Thiển Thủy Thanh đuổi Mạn Đức giáo đi, người Công quốc Thánh Uy Nhĩ
tuyên bố sẽ trả thù, giả thuyết rằng sẽ bùng nổ chiến tranh với quy mô lớn hay
không được tranh luận liên miên không dứt.
Có nhà bình luận chiến tranh cho rẳng, ba nước có thực lực tương đương với
nhau, nên suy đoán trên lý thuyết rằng chiến tranh luôn xảy ra đối với những
quốc gia có thực lực chênh lệch tương đối rõ ràng, vậy dù ba nước đang ở vào
trạng thái đối địch với nhau, nhưng sẽ không xảy ra chiến tranh với quy mô
lớn.
Nhưng cũng có người cho rằng bản thân chiến tranh đã là phi lý, không thể suy
đoán theo bất cứ khuôn mẫu nào cả. Cái gọi là chiến tranh chỉ tồn tại khi
chênh lệch thực lực giữa các quốc gia quá rõ ràng chỉ là một cách nói, chỉ là
một khả năng cao, mà không phải là một tiêu chuấn tuyệt đối.
Sự thật nói cho chúng ta biết, lời tiên đoán bi quan luôn luôn có tính tiên
tri chính xác hơn nhiều so với lời tiên đoán lạc quan.
Ngày 28 tháng 4 năm 110 lịch Thiên Phong, Công quốc Thánh Uy Nhĩ và Đế quốc
Mạch Gia chính thức tuyên chiến với Đế quốc Thiên Phong. Mà sở dĩ lời tiên
đoán bi quan xảy ra, lại bắt nguồn từ một chuyện nhỏ không ai để ý.
Bởi vì trước khi bùng nổ chiến tranh, quan hệ giữa ba nước đã trở nên căng
thẳng, chuyện thuê hành lang Thánh Khiết do Cơ Nhược Tử tranh thủ cho Đế quốc
Thiên Phong, đã bị người Đế quốc Mạch Gia thọc gậy bánh xe làm hỏng, giữa ba
nước đã không còn quan hệ kinh doanh buôn bán. Nhưng có một thương đội vẫn có
thể tự do xuất nhập Công quốc Thánh Uy Nhĩ và Đế quốc Thiên Phong. Đó là
thương đội của Chủ tịch thương hội thành Mễ Đặc Liệt: Bối Lý Mạn. Để báo đáp
chuyện lúc trước Bối Lý Mạn từng trợ giúp Thiết Huyết Trấn. Thiển Thủy Thanh
đã xin Hạnh Trung Nguyên cấp cho Bối Lý Mạn một giấy phép thông hành đặc biệt,
khiến cho thương đội của hắn có thể tự do lui tới giữa Đế quốc Thiên Phong và
Kinh Hồng, nhờ đó kiếm được một số lợi nhuận không ít.
Vào tháng Ba, một người phụ Trách thương đội là thủ hạ của Bối Lý Mạn, tên là
Á Lịch Khắc, sau khi tiến vào Đế quốc Thiên Phong thu mua rất nhiều đặc sản Đế
quốc Thiên Phong mà quốc gia mình không có, lúc sắp trở về Công quốc Thánh Uy
Nhĩ, vô ý kết duyên cùng một nữ nhân Đế quốc Thiên Phong tên là Hồng Cầm.
Người Công quốc Thánh Uy Nhĩ trời sinh dòng máu vô cùng háo sắc, gặp phải nữ
nhân liền trở thành sói đói, không ngoạm một miếng là không được. Nữ nhân Đế
quốc Thiên Phong vốn dịu dàng hiền thục, trong mắt người Công quốc Thánh Uy
Nhĩ có sức hấp dẫn hết sức mê hồn. Nếu ai có thể câu dẫn một nữ nhân của quốc
gia nổi tiếng chú trọng trinh tiết này, đó là một sự kiện vô cùng hãnh diện.
Hồng Cầm này có bề ngoài xinh đẹp, có thể coi là một mỹ nhân, thân là gái đã
có chồng, nhưng bản tính lại lả lơi trăng gió. Á Lịch Khắc và Hồng Cầm hai
người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nên thân thiết với nhau rất nhanh. Kết quả khi
Á Lịch Khắc Trở lại Công quốc Thánh Uy Nhĩ, không biết hắn đã giở thủ đoạn gì,
không ngờ cũng mang được nữ nhân kia lén lút theo về Công quốc Thánh Uy Nhĩ.
Chuyện này nếu vỡ lở ra thì vô cùng phiền phức, bởi vì trượng phu của Hồng Cầm
chính là một vị Doanh Chủ của Quân đoàn Tường Long.
Sau khi biết nữ nhân của mình đã bị thương nhân người Công quốc Thánh Uy Nhĩ
mang đi. Vị Doanh Chủ tên là Hàn Kiệt Trung này giận không nhịn được, không
ngờ dám một thân một mình tiến vào Công quốc Thánh Uy Nhĩ, vốn tưởng rằng
trong lúc hai nước đang ở trạng thái đối địch, chuyện vượt qua hàng rào phòng
vệ biên giới hết sức nghiêm mật là chuyện cực kỳ khó khăn. Nhưng dưới tình
huống như vậy vẫn xuất hiện kỳ tích: Vị hán tử Đế quốc Thiên Phong bị người
Công quốc Thánh Uy Nhĩ cắm sừng này, không ngờ đã vượt qua biên giới thành
công, sau đó đi tìm thương đội của Á Lịch Khắc.
Hàn Kiệt Trung không hổ danh hán tử thiết huyết Đế quốc Thiên Phong, sau khi
tìm được Á Lịch Khắc và Hồng cầm, lập tức không nói nhiều lời cho mỗi người
một đao chết tốt, sau đó chờ màn đêm buông xuống lại trở về Quân đoàn Tường
Long.
Sau khi chuyện này xảy ra, dư luận xôn xao, người Đế quốc Thiên Phong tất
nhiên nổi giận vì thiên tính háo sắc của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, người
Công quốc Thánh Uy Nhĩ cũng bị hành động của Hàn Kiệt Trung coi quân trấn thủ
biên giới như không có gì, tự nhiên qua lại, muốn giết ai thì giết chọc cho
nổi giận, nhưng xét về bề ngoài thì khó nỗi hạ đài. Ngay lúc đó, Trọng tướng
trấn thủ biên giới của Công quốc Thánh Uy Nhĩ là Bá tước Mã Tư Đặc thông cáo
thẳng với Quân đoàn Tường Long, yêu cầu Hạnh Trung Nguyên lập tức giao ra hung
thủ giết người. Nhưng lúc này đại danh của Hàn Kiệt Trung đã truyền khắp Đế
quốc Thiên Phong, nghiễm nhiên từ một vị trượng phu đáng thương có lão bà
ngoại tình, trở thành một vị anh hùng Đế quốc Thiên Phong. Lúc ấy Hạnh Trung
Nguyên vung tay mạnh:
Muốn đánh thì đánh, muốn chúng ta giao người là không thể.
Cứ như vậy, rốt cục không còn kềm chế được ngọn lửa giận bốc cao, mà quan hệ
giữa hai nước trước đó đã vô cùng căng thẳng, ngòi nổ chiến tranh trên đại lục
Quan Lan đã hoàn toàn bị điểm.
Ngày 12 tháng 4, người Công quốc Thánh Uy Nhĩ liên kết với người Đế quốc Mạch
Gia ra thông cáo chung:
"Người Đế quốc Thiên Phong ngang ngược kiêu ngạo, xem chủ quyền nước khác như
không có gì, tùy tiện phát động chiến tranh. Thôn tính Chỉ Thủy, đánh chiếm
Kinh Hồng, giết chết lương dân Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Vì cả thiên hạ, vì hòa
bình trên đại lục. Vì tất cả dân chúng, cho nên áp dụng thủ đoạn quyết đoán
với quốc gia này...
Ngày 20 tháng 4. Đế quốc Thiên Phong ra thông cáo nghiêm khắc khiển trách đáp
trả, trong đó nói rằng thương nhân Công quốc Thánh Uy Nhĩ dám câu dẫn thê tử
của quan quân mình, phá hoại gia cang người khác, phạm vào tội ác tày trời. Đế
quốc Thiên Phong không thể tha thứ cho hành vi như vậy. Loại hành vi bại hoại
tổn đức kia, cũng chỉ có người Công quốc Thánh Uy Nhĩ mới có thể làm được.
Cuộc chiến Đế quốc Thiên Phong thống nhất Đại Lương là chuyện nội bộ của Đế
quốc Thiên Phong; người ngoài không được nhúng tay vào. Nếu có kẻ nào dám
nhúng tay, Đế quốc Thiên Phong sẽ một mực ra sức đánh trả...
Sau khi cả hai bên đều tuyên bố lập trường chính nghĩa của mình như thường lệ,
một cuộc đại chiến giữa ba nước đã được mở màn.
Bản thân Hồng Cầm trở thành nữ nhân đầu tiên trong lịch sử đại lục Quan Lan là
nguyên nhân gây nên một cuộc chiến tầm cỡ đại lục, cũng trở thành mỹ nữ tuyệt
thế trong truyền thuyết đời sau, dường như nếu không làm như vậy, sẽ không đủ
chứng minh giá trị của cuộc chiến này. Dã sử công bố: Vì một nữ nhân mà dẫn
phát tới chiến tranh, chính là biểu hiện hết sức đầy đủ tính cách điển hình
của người đời sau - dùng chủ nghĩa lãng mạn để che giấu bản chất khát máu của
chiến tranh.
Nhưng sự thật chính là, cái gọi là chuyện Hồng Cầm chỉ là một cái cớ để một
cuộc chiến tranh đã được âm mưu từ lâu diễn ra mà thôi.
Ngày Hai Mươi Sáu tháng Tư lịch Thiên Phong, Bá Tước A Đức Kim của Công quốc
Thánh Uy Nhĩ dẫn dắt ba vạn quân đi tiên phong, tới một cửa ải ở biên giới của
hai nước có tên là cốc Lam Sơn.
Hàn Phong quan.
- Bảy ngày trước nhận được tin, A Đức Kim đẫn dắt ba vạn đại quân, đã vượt
qua vùng đệm phi quân sự, chính thức đóng quân ở cốc Lam Sơn, đang dọn dẹp
toàn diện chung quanh khu vực đó, để chuẩn bị cho đại quân chủ lực sắp sửa
chạy tới. Quân đoàn Tường Long đã khởi động chiến đấu toàn diện, chức Tông
Suất đổi sang Tân Nghiệp Hoành đảm nhận. Hạnh Trung Nguyên trở thành Phó Suất.
Cho Tướng quân Hồng Viễn lĩnh quân đi tiên phong, chạy tới chiến trường cốc
Lam Sơn. Ngoài ra Quân đoàn Bạo Phong và Quân đoàn Trung Ương cũng đã tuân
lệnh xuất phát, đang chạy tới cốc Lam Sơn. Căn cứ theo mệnh lệnh của Thương Dã
Vọng, lúc đó sẽ do Quý Cuồng Long của Quân đoàn Trung Ương đảm nhiệm chức Chủ
soái của đại quân. Thương Lan và Tân Nghiệp Hoành trở thành Phó soái. Ba đại
Quân đoàn cùng nghe theo sự chỉ huy của Quý Cuồng Long, chống địch ngoài biên
giới.
Trong phủ Đại Tướng quân, Cô Viễn Anh đang chỉ sa bàn chậm rãi nói. Mặc dù bây
giờ Kinh Hồng đã là thuộc quốc, nhưng Cô Viễn Ảnh vẫn không chịu xưng hô
Thương Dã Vọng một cách tôn trọng, mà vẫn gọi thẳng tên.
Mịch Tử Âu cùng nói:
- Bởi vì lãnh thổ của Công quốc Thánh Uy Nhĩ hẹp mà dài, có đường biên giới
chung khá dài với Kinh Hồng, bởi vậy ngưòi Công quốc Thánh Uy Nhĩ cũng không
dám dốc hết binh lực cả nước, sợ rằng chúng ta sẽ thừa cơ tiến vào. Nhưng theo
như sự điều động binh lực của đối phương lần này, gần như bọn chúng cũng đã
dùng hết quân đội có thể dùng được. Đội võ sĩ Thánh đường của Tư Ba Tạp Ước
nói là ba vạn, thật ra có tới mười lăm vạn. Ba vạn trọng giáp thiết ky, mười
hai vạn trọng trang bộ binh, năng lực cường công và trận địa chiến vô cùng
dũng mãnh. Chiến lực của ba mươi vạn đại quân Công quốc Thánh Uy Nhĩ còn lại,
chưa chắc đã so được với đội võ sĩ Thánh đường, nhưng cũng là tín đồ cuồng
nhiệt của Mạn Đức giáo, lại có Tư Ba Tạp Ước được xưng là Thần Thánh Chiến
Chuy của Công quốc Thánh Uy Nhĩ, có thể phát huy chiến lực của bọn chúng tới
mức tối đa. Ba đại Quân đoàn của Đế quốc Thiên Phong cộng lại bất quá chỉ được
hơn ba mươi vạn quân, rốt cục có chặn đứng được đối thủ hay không, ta thấy
thật là khó nói.
Bất kể là Cô Viễn Ảnh hay Mịch Tử Âu, khi nói tới trận chiến giữa Đế quốc
Thiên Phong và Công quốc Thánh Uy Nhĩ này, trong giọng nói đều mang theo vẻ
vui mừng trước tai họa của kẻ khác.
Vẻ mặt Thiển Thủy Thanh trang nghiêm nhìn vào sa bàn khổng lồ, ánh mắt hắn
đang chăm chú vào cốc Lam Sơn.
Cốc Lam Sơn có hình dạng như một cái loa, miệng cốc phía Nam rất rộng, còn
phía Bắc thì rất hẹp. Từ lúc Đế quốc Đại Lương mới dựng nước, người Công quốc
Thánh Uy Nhĩ và người Đại Lương từng triển khai rất nhiều trận chiến để tranh
chiếm nơi này. Nếu để cho người Công quốc Thánh Uy Nhĩ vượt qua cốc Lam Sơn an
toàn, vậy cũng giống hệt như lúc trước người Đế quốc Thiên Phong vượt qua Tam
Trùng Thiên, trước mắt sẽ là biển rộng trời cao.
Đương nhiên nếu nói về năng lực phòng thủ, cốc Lam Sơn không thể nào so sánh
với Tam Trùng Thiên. Có thể ngăn địch bên ngoài biên giới hay không, vậy phải
trông cậy vào một loạt các điều kiện như: Tinh thần quyết tử của các chiến sĩ,
nghệ thuật và năng lực lãnh đạo của quan chỉ huy, năng lực chấp hành của các
sĩ quan chỉ huy cơ sở các cấp, năng lực tổ chức...
- Tình hình người Đế quốc Mạch Gia bên kia thế nào?
Thiển Thủy Thanh lại hỏi.
- Thủy chung vẫn chưa có động tĩnh.
Dạ Oanh trả lời.
Hứa Thụy Trung lập tức nói:
- Tuy nhiên Quân đoàn Ưng Dương đã xuất phát lên phía Bắc. Xem ra định lợi
dụng sông Ác Lăng hiểm yếu để ngăn trở quân Đế quốc Mạch Gia.
Hà Song Tường cùng nói:
- Điều thú vị chính là Quân đoàn Chỉ Thủy thủy chung vẫn đóng ở giữa Đế quốc,
xem ra Thương Dã Vọng cũng không định đem tất cả binh lực ra quyết đấu toàn
diện với địch. Nhưng vấn đề là trước mắt Đế quốc Thiên Phong chỉ có hai phương
hướng kia là có địch nhân, không biết là Thương Dà Vọng đang e ngại chuyện gì?
- Thiển Thủy Thanh mỉm cười:
Hẳn là e ngại ta rồi. Hôm trước bệ hạ đưa tin tới, cũng là chuyện cũ rích nhai
đi nhai lại, muốn ta vào thời điểm cần thiết, dẫn quân Kinh Hồng theo hành
lang Thánh Khiết đánh vào Công quốc Thánh Uy Nhĩ, dạy cho người Công quốc
Thánh Uy Nhĩ một bài học.
Cơ Nhược Tử khe khẽ cười:
- Nếu chàng thật sự làm như vậy, e rằng tiếp đó Quân đoàn Chỉ Thủy nhất định
sẽ toàn diện tiến vào Kinh Hồng, chính thức tiếp quản Hàn Phong quan.