Người đăng: khuynhtanthienha10@
Tiếng vó ngựa lộp cộp phá tan sự yên tĩnh của buổi sớm mai, Xe ngựa lắc lư đi
trên con đường gập ghềnh lầy lội, gần như khiến cho bộ xương già của Nghiêm
Chân Bình rời ra từng khúc. Bát Xích và Dạ Oanh lại coi như không có việc gì,
cả hai đều ngủ ngon lành.
Đi qua khối đoạn đường núi khó đi, trước mắt bọn họ là một thế giới rộng rãi
thoáng đãng. Một thế giới toát ra khí thế hùng hồn kiên cường của quân nhân
được dựng nên bởi các toà quân doanh của Thiết Huyết Trấn, trước mắt Nghiêm
Chân Bình như bừng sáng. Khi xe ngựa xuất hiện trước quân doanh, một toán
thiết kỵ hùng dũng chạy tới. Cầm đầu là một viên chiến tướng khoác áo bào
trắng, cởi Thiện Tống Thần Mã, toát ra phong thái tự tin ung dung của một viên
Đại tướng.
Xe ngựa vừa dừng lại, Ly Sở nhảy Xuống nói:
- Nghiêm đại nhân, Thiển Tướng quân đích thân tới đón ông!
Trong Xe, Nghiêm Chân Bình ho khan hai tiếng:
- Nghe cái tên này đã một năm qua, không ngờ lại có lúc có thế gặp mặt.
Lúc này Thiển Thủy Thanh đã giục ngựa chạy tới nới, vừa kịp nghe câu nói của
Nghiêm Chân Bình, hắn bật cười ha hả:
- Gặp nhau chỉ mới là bắt đầu, về Sau còn phải cộng tác nữa! Nghiêm đại nhân
chịu hạ mình gia nhập Thiết Huyết Trấn ta, chính là may mắn của Thiết Huyết
Trấn ta từ trên Xuống dưới. Thiết Huyết Trấn tung hoành ở Đế quốc Kinh Hồng đã
một năm qua, vô cùng bội phục năng lực của Nghiêm đại nhân, hiện giờ có cơ hội
hợp tác, cũng là ông trời có mắt.
Rốt cục Nghiêm Chân Bình đã Xuống Xe đối diện với Thiển Thủy Thanh, vuốt râu
cười nói:
- Tướng quân quá khen, vậy quãng thời gian qua, có lẽ mỗi người Thiết Huyết
Trấn đều ước gì ta chết Sớm đi một chút, có phải không?
Thiển Thủy Thanh cũng cười đáp lại:
- Cũng như nhau thôi, ám Sát đối phương cũng là một biểu hiện khắng định năng
lực của đối phương. Lương Khâu Húc hắn muốn ta đến ám Sát hắn, ta con không
thèm làm, ai mà biết được nhi tử của hắn ra Sao, nếu là một người có năng lực
lên thay ngối Quốc chủ, không phải ta vì vậy mà đau đầu hơn hay Sao? Đương
nhiên cũng may là Bát Xích khống thể thành công, nếu không Thiển Thủy Thanh ta
muốn khóc mà không ra nước mắt. Nhận vật như Nghiêm đại nhân chính là bảo bối
của Thiết Huyết Trấn!
Hai người vừa gặp mặt đã nói cười, trước tiên muốn Xóa đi những ngăn cách
trong lòng nhau, để tạo thuận lợi cho quan hệ lâu dài về Sau. Cả hai đều có
tâm cơ nhạy bén, rất biết cách nói chuyện, nhưng đồng thời lại cũng muốn thử
đối thủ của mình một chút, Xem đối phương rốt cục là người như thế nào. Bởi
vậy Nghiêm Chân Bình cố ý khéo léo nhắc tới chuyện ám sát, để thử Xem phản ứng
của Thiển Thủy Thanh như thế nào. Thiển Thủy Thanh lại lấy cách trả lời hết
Sức quang minh lỗi lạc để đáp lại Nghiêm Chân Bình, coi như là lời Xin lỗi
khéo, cao minh hơn rất nhiều So với chuyện vừa gặp mặt đã nói lời Xin lỗi
trắng trợn.
- Nghiêm đại nhân dọc đường vất vả, nhưng trên đường đi cũng coi như thái
bình phải không?
Trên đường đưa Nghiêm Chân Bình vào trong, Thiển Thủy Thanh làm như vô tình
hỏi Nghiêm Chân Bình. Vì để dễ nói chuyện, lúc này Nghiêm Chân Bình cũng đã
cởi ngựa. Tùy ý là một thư Sinh yếu đuối, nhưng thuật cởi ngựa cũng không tệ
chút nào.
- Tại ta đã không còn là Tổng đốc đại nhân gi nữa, về Sau Thiển Tướng quân có
thế gọi thẳng tục danh, không cần khách Sáo.
- Vậy ta sẽ gọi là tiên Sinh, cũng đúng lúc Thủy Thanh đang còn có rất nhiều
chuyện muốn thỉnh giáo tiên Sinh về Đế quốc Kinh Hồng.
- Gọi như vậy cũng được, nhớ khi ta còn dạy học ở thành Ba Nghiệp, mọi người
đều Xưng hô bản nhân như vậy. Không thể ngờ qua bao nhiêu năm, lại quay trở về
nghề nghiệp lúc đầu. Còn chuyện thỉnh giáo gì đó, ta không dám nhận, ta thấy
cách Xử Sự của Thiển Tướng quân quả thật vô cùng thấu triệt chuyện nắm bắt
lòng người, trên đường ta đến đậy...Thiển Tướng quân, khói lửa bốn bề...
Nói Xong bốn chữ cuối, Nghiêm Chân Bình làm như vô tình liếc nhìn Thiển Thủy
Thanh một cái. Thiển Thủy Thanh kinh ngạc nhìn ra Xa, rất lâu Sau mới cật
tiếng thở dài:
- Đúng là tiên Sinh bất mãn với chuyện ta làm...
- Đứng trên lập trường 'Thiết Huyết Trấn, người không làm gì Sai. Nhưng đứng
trên lập trường của Đế quốc Kinh Hồng, Thiển Tướng quân Sát nghiệp quá nặng
nề!
- Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân vì ta mà chết...
Thiển Thủy Thanh cười khổ:
_ - Nghiêm tiên Sinh, chuyện buồn cười nhất chính là, cho đến bây giờ, Thiết
Huyết Trấn vẫn còn lấy hình ảnh chính nghĩa Xuất hiện trước mặt người đời.
Nghiêm Chân Bình gật gật đầu:
- Trên mãnh đất Chỉ Thủy, người dùng hành động huyết hướng tế đại kỳ, dùng
một vạn người bình định cả một quốc gia, tuy rằng giết chóc ở đó là ít nhất,
nhưng dân chúng Chỉ Thủy đều mắng ngươi là tên đồ tể, hận ngươi thấu Xương.
Trên mãnh đất Đế quốc Kinh Hồng, ngươi dùng danh nghĩa cánh quân chính nghĩa,
gần như Sắp hũy diệt cả một quốc gia, nhưng rất nhiều dân chúng cho tới bây
giờ vẫn còn giữ hồi ức tốt đẹp về ngươi. Thậm chí bọn họ còn khao khát Thiết
Huyết Trấn có thế trở lại làng thôn của họ hành hiệp trượng nghĩa một lần nữa,
dù là uống thuộc độc giải khát, ít nhất chết vì độc vẫn tốt hơn là chết vì
khát. Giữa thiện và ác rất dễ dàng phân biệt, tuy dân chúng trong thiên hạ
không hiểu, nhưng Thiển tướng quân thừa Sức hiểu được thiện ác thị phi. Mặc dù
người tàn sát Chỉ Thủy nhưng không thẹn với lương tâm, nhưng dù ngươi hành
hiệp Đế quốc Kinh Hồng, lại thẹn không chịu nổi. Tướng quân, ngươi có thể gạt
được tất cả người trong thiên hạ, nhưng không thể nào gạt được chính mình.
- Ta khống muốn lừa gạt bất cứ ai, càng không nghĩ tới chuyện tự lừa gạt
mình.
Thiển Thủy Thanh nhẹ nhàng đáp lại:
- Bất kể ở Chỉ Thủy hay ở Đế quốc Kinh Hồng, đối với ta mà nói đều giống
nhau. Phương châm của ta là: Thân là một quân nhân, ta chỉ chịu trách nhiệm
với binh Sĩ của ta mà thôi.
Nghiêm Chân Bình đáp lại một câu đầy ý nghĩa:
- Chuyện này cũng rất nhiều người không làm được!
Sau khi đưa Nghiêm Chân Bình vào quân doanh, dẫn kiến các tướng Thiết Huyết
Trấn cho y, Thiển Thủy Thanh nói:
- Thật là Xấu hổ, cho tới bậy giờ Thiết Huyết Trấn ta vẫn chưa thể có một chổ
ở cố định. Tuy rằng Đế quốc Kinh Hồng tạm thời không có đủ lực lượng phát động
phản kích chúng ta trên quy mô lớn, nhưng chúng ta cũng không thể không đề
phòng chu đáo. Cho nên lúc này chỉ có thể rời khỏi thành Thái Tang, chuyển
Sang đánh khắp nơi. Nghiêm tiên Sinh gia nhập Thiết Huyết Trấn ta, cuộc Sống
Sau này phải chịu nhiều gian nan vất vã rồi!
- Ta nghĩ cuộc Sống vất vã ấy cũng sẽ kéo dài không lâu. Tuy nhiên ta có một
vấn đề đã Suy đi nghĩ lại biết bao lần mà vẫn không nghĩ ra được, Xin Tướng
quân giải thích giùm!
- Xin tiên Sinh cứ nói.
- Căn cứ vào thời gian ta Sống chung cũng Bát Xích vừa qua, ta phát hiện thật
ra Tướng quân cũng không phải là một người tàn nhẫn hiếu Sát, ít nhất người
cũng chưa bao giờ Xem việc tàn Sát là một thú vui. Bởi vậy dù người định ra kế
hoạch đập nồi dìm thuyền lần này, nhưng ta vẫn tin rằng mục đích của ngươi
cũng chỉ là muốn thức tỉnh Đế quốc Kinh Hồng. Chi cần bọn họ chịu tha cho
Thiết Huyết Trấn về nước, ngươi vẫn có thể Xuất ra một Số tiền lớn mua lượng
thực cứu tế cho Đế quốc Kinh Hồng. Không biết ta nói như vậy có đúng không?
Thiển Thủy Thanh gật gật đầu:
- Đây là mục tiêu lý tưởng nhất, ta hy vọng lúc hỗn loạn Xảy ra, Lương Khâu
Húc có thể phát giác ra vấn đề nằm ở chổ nào. Nếu như hắn đủ thông minh, với
Sự uy hiếp như vậy, hắn nên nhanh chóng cúi đầu mới phải. Nếu là như vậy, ta
có thể nghĩ cách cố gắng hết Sức giảm bớt hy Sinh những người vô tội.
- Nhưng con người ta chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ, ta lo rằng bệ hạ...Lương
Khâu Húc hắn sẽ không cúi đầu dễ dàng như vậy. E rằng phải chờ tới lúc nạn đói
lan khắp Đế quốc Kinh Hồng, ngàn dặm đất đai hoang tàn Xơ Xác, hắn mới có thể
cân nhắc tới chuyện này...
Thiển Thủy Thanh thở dài thật dài:
- Ôm hy vọng tốt nhất sẽ phải đón nhận hậu quả Xấu nhất. Thiển Thủy Thanh ta
sẽ không hối hận về chuyện ta đã làm, bất kể chết bao nhiêu ta cũng sẽ không
hối hận!